Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5867 / 63
Cập nhật: 2016-06-23 09:39:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ỗi đau đớn càng thầm kín thì càng xót xa, tê tái... Giá kể cho ai nghe nỗi đau đớn của mình, chắc nó sẽ đỡ tê tái, xót xa. Không lẽ đi tâm sự với bạn bè rằng mình đã bị cưỡng hiếp. Đến cái độ tuyệt đỉnh của đau thương, người con gái thường kể lể với mẹ mình để, hoặc được an ủi, hoặc bị mắng mỏ. An ủi hay mắng mỏ vẫn là những liều thuốc rắc quanh cái mụn vừa vỡ mủ. Tôi không thể tâm sự với ai được. Nên nỗi đau đớn đã như lớp màng xang bọc kín trái tim tôi. Còn Dũng đó. Biết Dũng có dang đôi tay đỡ trái sầu đau của chàng không? Tôi soi gương. Thấy mình già đi. Thấy mình đã hết mùa dậy thì, hết thời con gái. Yêu nhau, dâng hết trinh tiết cho người yêu mà khi mộng tan, người con gái còn than tiếc “Chữ trinh đáng giá ngàn vàng. Mà em lỡ để qua làn sóng yêu”. Huống chi tôi, kẻ đã bị ăn cắp tiết trinh. Người lấy tôi làm vợ sau này là người bị ăn cắp. Song chuyện sau này sẽ ra sao tôi đâu dám nghĩ, vì hiện thời tôi đâu thiết sống. Nước da hồng hào của tôi bỗng tái xanh một cách lạ lùng. Cha dượng tôi khuyên tôi nên uống trứng gà tươi. Ông lại gặp tôi, không cần biết tôi khinh bỉ ông dường nào. Một tuần sau tai nạn khủng khiếp của thời con gái của tôi, tôi gặp Dũng. Chàng rũ tôi về nhà. Tôi bằng lòng ngay, không so đo nữa.
Dũng tỏ tình với tôi quyết liệt hơn. Những gì tôi ao ước ở Dũng không còn nữa. Thì ra, đàn ông bao giờ cũng là đàn ông, bao giờ cũng giống nhau nghĩa là “vồ” được con mồi rồi, phải tìm cách hưởng thụ. Dũng không cắn xé tôi ngay. Chàng giống con mèo. Và tôi là con chuột chưa thò đầu khỏi miệng tổ. Con mèo dụ dỗ ngọt ngào làm con chuột tưởng tình thân thiện sẽ bền chặt. Nhưng khi con chuột ló đầu ra, con mèo chộp ngay. Dũng đã đóng kịch thật khéo. Giá như chàng quyết liệt từ đầu, chắc tôi không yêu chàng. Tình đầu như nắng lụa mong manh như những bước chân êm trên lớp cỏ non. Đừng gây lên những tiếng sỏi lạo sạo. Đừng để nắng lửa thiêu đốt tình đầu. Con thỏ còn sợ hãi. (bỏ 240 chữ)
Tôi nhắm mắt chịu cực hình. Vậy là tôi, con Châu bé nhỏ đã “tiếp” hai người đàn ông giữa thời con gái, đầy mộng mơ của nó. Có ai dám ngờ vậy không? Có ai chịu nổi một khối sầu hận như tôi không? Sầu hận mà chẳng dám than thở! Trời đã tặng tôi một hình phạt khe khắt. Cha tôi một đời cần cù, làm ăn lương thiện, có gây ra nghiệp chướng nào đâu. Tại sao tôi khổ cực?
Tôi muốn viết thư cho Huy, kể hết cho nó nghe. Tôi đã viết. Nhưng nước mắt tôi nhỏ xuống khiến giấy thư mềm nhũn. Tôi lại xé đi. Mua cuốn “Trước khi về nhà chồng người con gái nên biết”, đọc xong, tôi lạnh cả linh hồn. Rồi đánh liều tôi ngủ với Dũng nhiều lần, dục chàng cưới tôi. Dũng cưới tôi, số phận tôi chắc được định cư dưới bóng mát của đời chàng. Dũng ầm ừ. Lời hứa ngày nào chàng đã quên rồi. Đàn ông, con trai chúng nó khốn nạn như nhau. Đã khai thác hết mình, chúng nó sẵn sàng cho mình rơi.
Lại gợi ở Dũng một tình thương hại. Tôi không dám nói chuyện cha dượng phá trinh tôi. Mà bịa rằng ông cưỡng bức tôi vì biết tôi đã ngủ với Dũng. Chàng không mảy may xúc động. Tôi đi giữa chiếc cầu chênh vênh, không có tay vịn... Một tháng sau, trong người tôi có sự biến chứng. Những ngày chịu tội cuối tháng tự nhiên biến mất. Theo sách “Trước khi về nhà chồng người con gái nên biết”, đó là triệu chứng của người sắp có thai. Tôi sắp có thai! Chờ vài ngày nữa. Tôi muốn điên lên. Tuần lễ sau ngày cuối tháng thường lệ, tôi chỉ thấy một vài giọt máu. Sách bảo đúng là có thai rồi. Tôi cho Dũng biết tôi đã có thai với chàng và dục chàng cưới tôi. Dũng trở mặt rất nhanh. Bộ mặt thật của chàng đã lộ sau khuôn mặt nhà mô phạm. Chàng trắng trợn từ chối “tác phẩm” của chàng. Dũng bảo “biết đâu không phải là của con dượng em”. Tôi khóc lóc van lạy Dũng. Chàng chai đá trước nỗi nhục nhằn của tôi. Tôi không thèm gặp Dũng nữa. Vì tự ái. Tôi nói với cha dượng tôi. Ông cũng nói cái luận điệu của Dũng. Làm tôi hoang mang. Cái thai trong bụng tôi là của người tình sở khanh hay của tên dâm phu? Như vầy chỉ còn cách tự tử. Tôi mua sẵn thuốc ngủ. Trước giờ quyết định thoát ly cuộc đời, tôi soi mình tôi trong gương. Tôi ngắm tôi rất lâu. Có tiếng nói mơ hồ tự nơi nào vẳng lại “Châu, mày còn trẻ, mày còn đẹp lắm. Mày cần sống để trả thù những đứa gây khốn khổ cho mày”. Tôi thấy tôi bình tĩnh lạ thường. Tôi thấy tôi đẹp lạ lùng. Tôi quăng hai ống thuốc ngủ ra ngoài cửa sổ. Rồi lấy giấy viết thư cho Huy.
Trong giấc ngủ của tôi đêm hôm đó, tôi chiêm bao thật nhiều. Tôi gặp cả người bạn làm nghề vũ nữ thân thiết của tôi. Sáng dậy, tôi tìm tới chị ngay. Chị tên là Hồng. Đi nhảy có biệt hiệu Thu Hồng. Chị lớn hơn tôi sáu, bảy tuổi nên tôi quen gọi chị bằng chị, xưng em. Chị Hồng quý tôi. Chị thường tâm sự với tôi nhiều cảnh vinh nhục của nghề vũ nữ. Tôi đến nhà chị Hồng, trong lúc chị đang ngủ ngon. Cả đêm hành nghề mà. Nhưng chị đã thức vui vẻ tiếp tôi. Tôi khóc lóc kể hết nỗỉ đau lòng cho chị nghe. Chị vỗ vai tôi an ủi tôi.
- Đừng lo, đâu sẽ vào đấy. Chị sẽ lo cho em.
- Còn cái thai trong bụng em?
- Đẩy nó ra.
- Được sao.
- Phá thai dễ ợt. Nhưng em phải thoát ly cái gia đình khốn nạn ấy ngay. Em đến đây sống với chị.
Ngay buổi chiều, chờ lúc cha dượng tôi vắng nhà, tôi đã thu dọn chút ít hành lý, vĩnh biệt căn nhà nơi tôi đã lớn lên, đã chịu đựng nhục nhã ở tuổi con gái. Chị Hồng lo cho tôi đủ thứ. Chị dẫn cho tôi tới một bảo sanh viện nhờ một bà mụ “thử thỏ” cho tôi. Bà mụ quả quyết cái thai nằm trong bụng tôi đã được một tháng. Chị Hồng đưa tôi về. Chị đi mua thuốc và nhờ y tá chích cho tôi. Y tá cam đoan thế nào cũng “băng”. Nhưng đợi cả tuần “nó” vẫn không băng chích thêm vài mũi nữa. Vô ích. Chị Hồng bảo:
- Phải dẫn em đến con mụ ở Hòa Hưng vậy.
- Mụ nào đó, hở chị.
- Con mụ chuyên phá thai cho gái nhảy và gái điếm.
- Có sao không?
- Không sao cả. Dễ dàng hơn một lần sinh đẻ.
- Rồi còn sinh đẻ được không hở chị?
Chị Hồng nhìn tôi. Đôi mắt chị mọng như hai trái hồng chín nhân ái, sáng như hai ngọn đèn yêu thương. Những tia sáng từ đôi mắt chị rọi vào niềm u ẩn của tôi làm cõi lòng băng giá của tôi ấm lên. Tôi chẳng khác gì một đứa con ghẻ, nằm riêng trên một giường đêm đông. Nửa đêm có người đắp lên thân thể mình một tấm chăn. Mình ngủ ngon giấc. Chị Hồng đắp chăn cho tôi. Tôi thấy nắng bên ngoài vẫn còn đẹp lắm tuy sự lo sợ chưa giảm được một phần.
- Còn nghĩ chuyện ấy nữa cơ à! Tương lai mờ mịt, ai biết sau này sẽ ra sao. Qua một khúc sông đã, rồi hãy lo qua khúc sông khác em a!
- Em sợ!
- Ai cũng sợ như em. Chị biết, mọi chuyện sẽ êm thắm. Chị đã một lần phá thai. Hay em giữ chút kỷ niệm nhé? Chị hứa bao bọc em. Có con vui đấy nhưng lớn lên nó sẽ tủi hổ.
- Chị tính giùm em đi!
- Trước sau em phải tự lo lấy đời em. Lo một cuộc đời đã vất vả, lo hai cuộc đời còn vất vả gấp bội. Tùy em đấy.
Tôi suy nghĩ mấy ngày liền. Cuối cùng nhờ chị Hồng dẫn đi phá thai. Thượng đế ơi con không gây tội ác. Thượng đế hãy thương con tha thứ con. Trên mảnh vườn địa đàng, bà E Và xui ông A Đam ăn trái cấm. Dưới trần gian đầy ải của Ngài, bọn đàn ông đã dồn con đi trên nẻo đường cấm của Ngài. Ngài hãy cứu rỗi con.
Trần Thị Diễm Châu Trần Thị Diễm Châu - Duyên Anh Trần Thị Diễm Châu