Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Vi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1473 / 6
Cập nhật: 2015-11-24 20:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ất cả của cô đều là của hắn, hắn không thể không cần!
“Em sờ…” Cách mà Đoàn Bồi Nguyên để cho vợ mình biết mình đang chịu tra tấn là trực tiếp kéo tay nhỏ bé của cô đi cảm thụ luồng lực lượng kia giữa hai chân hắn.
Nhiệt độ kinh người kia, sự rung động nhỏ khiến cô hoàn toàn “bạo hồng”. Bất quá dù thẹn thùng, cô cư nhiên không vội vã rút tay về, mà là mặc hắn dẫn tay cô di động cao thấp…
Cảm giác bị hắn đụng chạm vô cùng ngượng ngùng nhưng cảm giác đụng vào hắn lại vừa xấu hổ vừa thần kỳ, trong lòng có cảm giác thân quen không thể nói rõ, trộn lẫn một chút tò mò cùng hưng phấn, đánh trống reo hò ý thức của cô. Vì thế cô thuận theo tự nhiên, bạo gan cảm thụ sự khác biệt lớn lao “huyền bí về mặt cơ thể” giữa nam nữ, từ xúc cảm trong tay cô đánh giá trạng thái hắn lúc này khác biệt rất lớn so với lúc ngày thường hắn mặc quần bơi…
Cô không nhịn được nhẹ nắm, không dám nhìn nhưng lại dám đụng vào.
Hắn thấp giọng thở dài, cảm thấy cô gái này đúng là đang định tra tấn hắn đây. Tiếp tục như vậy là không thể được!
Bàn tay to của hắn lại dò đến giữa hai chân cô… Cô lại không tự chủ muốn kháng cự hắn tới gần.
“Em cũng chạm vào anh rồi không phải sao?” Hắn tà nịnh nhếch môi, thuận thế mang cô lên trên giường, không tốn chút sức nào đã đè cô dưới người, ngón tay tiến quân thần tốc đến thăm chỗ tư mật kia, cường bá không ngừng đòi hỏi hồi báo ngọt ngào ngược lại từ cô nhiều gấp mấy lần.
“Đã ẩm ướt rồi.” Hắn kinh hỉ phát hiện giữa hai chân cô đã phiếm lên vài phiến nhỏ ẩm trơn, khiến cho hắn càng thêm dễ dàng thăm dò thân thể tuyệt vời của cô.
Giang Xuân Tuệ ngượng ngùng quay đầu đi, thu chặt chăn, so với vừa rồi còn muốn tìm cái động chôn sâu mình xuống hơn. Mặc dù không có kinh nghiệm, cô cũng hiểu được ý hắn ám chỉ, nhưng lại không biết mình sẽ như vậy, cô cũng không khống chế được…
Quá mất mặt, quá mất mặt, quá mất mặt!
Cô xấu hổ đến sắp khóc ra, Đoàn Bồi Nguyên lại mừng rỡ như sắp khai quật được bảo vật, vừa thưởng thức bộ dáng kiều mỵ “xấu hổ không dám gặp người” của vợ, vừa khinh bạc thân mình mẫn cảm của cô, bức cô tới cảnh giới càng thêm điên cuồng.
Cô cắn răng, không thể ngăn cản sự xâm phạm khiến người phiền lòng của hắn, chỉ có thể nheo mắt cảm thụ ngay tại hoa khâu rung động của cô, ngón tay dài ấm áp của hắn bắt đầu nhẹ quét, kiềm kẹp điểm yếu ớt nhất, ác liệt vuốt ve, nén, không ngừng gây ra kích thích, ý đồ ép ra càng thêm nhiều dịch trơn…
“Ưm ư…” Bắt lấy cánh tay của hắn, cô thực sự đã không chịu nổi sự khiêu khích giày vò như thế, mắt trợn to lên, hơi nước mênh mông trong đó cầu xin hắn mau ngừng.
Nhưng hắn chẳng những không thu tay lại, còn tăng mạnh động tác dưới ngón tay, đi vào hoa kính mẫn cảm của cô, nhẹ tiến vào rút ra… nhẹ quét xoay tròn… lại quá đáng thêm vào một ngón tay…
Cô buồn bực muốn cắn hắn, móng tay bấu vào cánh tay hắn, cố sức trả thù…
Hắn bị đau nhưng lại không tức giận, ngược lại ôn nhu cúi xuống dỗ. “Chờ một chút nữa, lát nữa mới sẽ không đau như vậy.”
Hắn thực ngượng ngùng nói ra rằng chính mình có kinh nghiệm phong phú, cho nên có thể phát hiện sự trúc trắc của cô, phán đoán cô 99% vẫn là xử nữ, mà 100% hắn không muốn làm cô đau, ngay cả một chút phiêu lưu hắn cũng không dám đánh cuộc rằng cô có thể không hề đau đớn mà tiếp nhận sự tồn tại của hắn, cho nên hắn đang dùng lực khắc chế lớn nhất bình sinh, chịu đựng nửa người dưới trướng nóng, muốn cho thân thể ngây ngô của cô chuẩn bị đầy đủ, chịu ít khổ sở thôi.
Cô hơi giật mình, không nghĩ tới “hành động ác độc” của hắn dường như là xuất phát từ nổi khổ tâm không muốn làm cô đau, trong lòng nhất thời ấm áp, cô không cười ra nhưng cô biết cô đang chìm ở trong cảm xúc hài lòng, vừa vui sướng vừa dày vò thừa nhận hắn tán tỉnh, ngầm đồng ý hắn làm càn.
Nhưng mà cô vốn có chút ngây thơ đối với việc nam nữ nên khi khoảnh khắc Đoàn Bồi Nguyên chân chính tiến vào cô, cô mới thật sâu cảm nhận được lời “đau như vậy” trong miệng hắn thật sự rất đau!
“A…” Cô đau đến phiếm lệ, thân thể giống như bị người ép buộc xé mở, theo trực giác cô muốn chạy trốn khỏi cảm giác nóng cay kịch liệt kia, hai khuỷu tay dùng sức đẩy hắn.
Nhưng hắn thật đáng giận! Cư nhiên dám đem quái vật lớn kia chen vào trong thân thể cô…
Đoàn Bồi Nguyên hăng hái thẳng tiến, đem hoa kính chặt chẽ căng tới lớn nhất, khiến cô một lần tiếp nhận toàn bộ hắn, mà không phải để cô chịu khổ mấy lần, kéo dài thời gian đau đớn.
“Xin lỗi…” Hắn đau lòng hôn khóe mắt ướt át của cô, không nghĩ tới mình đã hết sức cố gắng nhưng vẫn khiến cô khó chịu như vậy. Có điều cô bao quanh nhỏ hẹp chặt chẽ, lúc này cũng làm cho hắn “thống khổ” đến không chịu nổi…
“Nhịn thêm một chút.” Trên trán hắn thấm mồ hôi, hắn cực kỳ ôn nhu hôn cái miệng nhỏ nhắn mím chặt của cô, âu yếm cặp nhũ phong tròn mềm cùng với tiểu châu nhụy mẫn cảm giữa hai chân, cùng cô nhẫn nại, trải qua sự khó chịu này.
Nhưng có lẽ rốt cuộc hắn vẫn là đàn ông, tuy rằng thực sự không nỡ để người phụ nữ âu yếm của mình vì hắn chịu đau, nhưng trái tim hắn vẫn như cũ bởi vì giữ lấy thân thể trong sạch của cô mà cảm thấy nhảy nhót, kiêu ngạo.
Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng sẽ vĩnh viễn là người đàn ông của cô…
Không biết vì sao, ý tưởng này làm hắn cảm thấy rất sảng khoái! Tâm như đổ đầy hơi nóng, tràn ngập một cảm giác vui sướng độc chiếm xen lẫn với sở hữu. Hắn không phân rõ là cái nào nhiều hơn, nhưng vuốt ve nhuyễn ngọc kiều hương dưới thân, thân thể cứng rắn nóng như thiết liền không nhịn được di động…
“Ư…” Cô nhíu mày kêu nhẹ.
Hắn lập tức yên lặng bất động, toàn thân buộc chặt, nhẹ giọng hỏi: “Còn rất đau?” Hắn ở trong lòng mắng mình lỗ mãng, sao đã quên hiện giờ cô không chịu nổi nửa điểm “va chạm”.
Giang Xuân Tuệ thấy sự lo lắng trong mắt hắn, bộ dáng tự trách, mày cô buông lỏng chút, cô cũng hiểu người đàn ông này đang thống khổ nhẫn nại, hơn nữa hắn nhẫn nại thật sự rất vất vả nên trên trán mới có thể toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cơ bắp buộc chặt.
Bình thường cô không biết, hóa ra hắn còn có thể là một người biết săn sóc như vậy, tuy rằng đang ở thời khắc xấu hổ như vậy nhưng cô vẫn cứ bị sự quan tâm chân thành làm cho cảm động, tâm giống như đang trôi nổi ở trong suối nước nóng, từng tế bào đều đang hô lớn lên thoải mái dễ chịu, bởi vì cô đang được người mình yêu quý trọng, bảo hộ.
Thật ra tiếng kêu thấp kia của cô đều không phải hoàn toàn là do đau đớn, mà là lúc hắn di động, trừ bỏ còn một chút khó chịu, từ hạ phúc của cô đồng thời cũng lủi lên một hồi vui thích kỳ dị, tê tê ma dại…
“Hình như… không đau như vậy.” Cô ngượng ngùng nói nhỏ, hơi liếc thấy vẻ mặt nhẫn nại đến đỏ bừng của hắn, hạ thân không nhịn được muốn xác nhận nên vặn vẹo một chút.
“Ô…” Hắn thở ra hơi thở run sợ, thiếu chút nữa bị hành động mê người của cô ép điên nhưng hắn lại yêu chết loại phản ứng hồn nhiên đơn thuần này của cô.
Hắn cố định eo nhỏ của cô, phòng ngừa cô lại lộn xộn gợi lên “thú tính” quá hung mãnh của hắn, tình trạng của cô bây giờ vẫn còn chưa thừa nhận nổi yêu cầu kịch liệt đến như thế.
“Thực sự hết đau rồi?” Hắn nín thở tập trung suy nghĩ rồi chậm rãi di động, dùng tiến độ trầm ổn để tiến thối ở tiểu phúc ẩm ướt trong cơ thể cô, một là để làm dịu đi dục vọng kề cận hỏng mất của hắn, hai là để xác định khả năng cô có thể tiếp nhận hắn.
“Ưm… Ư…” Cô muốn cố gắng trả lời hắn nhưng vừa mở miệng lại thành tiếng nức nở mềm mại, hạ phúc không ngừng nảy lên một cảm giác kỳ diệu khó có thể hình dung, vắt kiệt các cảm quan của cô, sức nóng lủi thẳng đến trái tim, khiến cô không sức để suy xét, không lời để nói.
Nhưng những lời khẽ lẩm bẩm mềm mại, thần thái diễm mị này đã đủ làm cho người đàn ông trên người cô nhìn ra được cô đang sung sướng, nhận thấy được cô gái này cũng đang khát vọng được hắn cưng chiều, hưởng thụ cảm giác da thịt thân cận với hắn.
Hắn phấn khởi khó nhịn, liên tiếp gia tăng biên độ đong đưa, thiết tha kính dâng một thân nhiệt tình, đem chính mình chôn vùi vào trong thân mình nhuận mật của cô, mỗi lần rời khỏi đều là do càng muốn tiến vào sâu hơn, lần lượt cảm thụ cảm giác trói buộc thật chặt kia, không chỉ có bắt chặt lấy thân thể hắn mà cũng bao vây quanh tâm của hắn, linh cùng dục hợp lại làm một, vây ở trong một loại vui sướng cực hạn chưa từng từng có…
“A a…” Cô cong người lên, thoải mái nhưng lại giống như khó chịu nheo mắt lại, kháng cự không lại những cú va chạm mạnh mẽ hữu lực của hắn, cũng không thể ngăn cản chính mình rên rỉ giống như dâm phụ. Các tri giác về e lệ nhục nhã vốn có dường như đều bị cỗ khoái ý mãnh liệt ma sát tê liệt, cô chỉ có thể cảm giác được dục vọng cực nóng kinh người của hắn tựa hồ lại trong quá trình lớn mạnh lên dần dần, nóng bỏng đem cô tới niềm khoái cảm lớn rào rạt có thể dời núi lấp biển.
“A…” Cao trào rất đột ngột, cô cảm thấy gần như mình choáng váng mắt hoa, đầu trống trơn giống như đang trôi dạt ở đám mây, tứ chi mềm yếu. Mà hắn vẫn còn ở trong cơ thể cô anh dũng chạy nước rút, phảng phất như luyến tiếc vì quá nhanh đã tới điểm cuối, bức chính mình nhẫn đến khắc cuối cùng mới bằng lòng tận tình cảm thụ niềm vui vẻ mềm thấu lòng người kia, triệt để phóng thích ở trong xuân triều cô tràn ra…
Một lúc lâu sau đó, bọn họ nằm trên giường, lẳng lặng ôm nhau, cái gì cũng không nói, giống như đang lắng đọng trong kích tình vừa nãy, lại phảng phất như còn chìm đắm trong bầu không khí mờ ám chưa tan hết, lưu luyến không rời nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Giang Xuân Tuệ rúc vào trong lòng chồng, nhìn trần nhà, nội tâm cô ấm áp một góc, vô cùng thỏa mãn. Hình dung một cách cụ thể, giống như vào đêm đông rét lạnh ăn cả nồi vịt nấu gừng, nóng từ trong ra ngoài, toàn thân dễ chịu.
“Hóa ra làm tình là loại cảm giác này.” Cô bất giác nói ra, thẹn thùng cười, dáng vẻ quyến rũ mang chút ngượng ngùng, khiến cho người đàn ông bên cạnh cảm thấy thèm thuồng, không nhịn được lại muốn nếm lại tư vị ngon vừa nãy.
“Lời nói này, ý là tốt hay là không tốt?” Hắn biết rõ còn cố hỏi, thích ghẹo cô, nhìn bộ dáng quẫn bách đến không biết làm sao của cô.
“Không có gì không tốt, bằng không một người phụ nữ thất hôn mà vẫn còn là xử nữ thì cũng rất kỳ quái.” Giang Xuân Tuệ cực kỳ thành thực trả lời theo đúng ý nghĩa trên mặt chữ, đầu óc hoàn toàn không ý thức được mình đang bị “trêu”.
“Ai nói em sẽ biến thành phụ nữ thất hôn!” Hắn giận dữ rống to, kích động ôm cô thật chặt vào lòng. Hắn nghĩ rằng cô gái này thật đúng là coi hắn thành “hàng dùng thử” gì đó?! Hơn nữa cô còn có cơ hội để cho đàn ông khác đến kiểm tra coi cô phải là xử nữ hay không sao!
“Anh đó.” Cô lôi kéo chăn, lộ vẻ mặt vô tội chỉ vào hắn. “Là tự anh nói cuộc hôn nhân này duy trì nhiều nhất là một năm nha.” Nghĩ đến chỗ này, cô cũng cảm thấy chua xót, vậy mà hắn còn lớn tiếng la cô như vậy.
Đoàn Bồi Nguyên xém chút nữa nôn ra máu! Hắn cảm thấy vừa rồi mình thật sự uổng công làm một hồi, làm nửa ngày, cô gái ngốc này cư nhiên còn chưa biết hiện giờ hắn coi trọng cô, yêu quý cô đến cỡ nào, tình cảm đối với cô là hơn bao giờ hết, dục vọng đối với cô là trước nay chưa từng có, làm sao còn có thể tuân theo “quy ước một năm” lúc ban đầu, để cô rời xa mình.
“Anh không phải cũng từng nói là nó có khả năng sẽ vượt qua một năm, sao? Em không muốn?” Trước tiên hắn cũng chẳng truy xét cái sự đần độn của cô mà chỉ muốn có được một đáp án rõ ràng chính xác.
Đoàn Bồi Nguyên rất ít khi cảm thấy nóng như lửa đốt như vậy đối với một chuyện hay một người, nhưng lúc này trái tim hắn lại thấp thỏm, có chút sợ hãi cô gái này có thể nói ra câu trả lời gì đó làm cho hắn càng thêm “mất máu” hay không!
Mà cô bình thường thì lóc cha lóc chóc, thấy gì nói đó, lúc này lại chậm như rùa, nhìn hắn… Nhìn giường, vặn chăn… Nhìn hắn… Lại nhìn giường, chần chần chừ chừ cả nửa ngày, hồi lâu mới thốt ra một câu hỏi lại…
“Vì sao đột nhiên nghĩ như vậy?” Cô sợ hãi hỏi, không phải không muốn cùng hắn thiên trường địa cửu, cũng không phải không cảm nhận được tình cảm của hắn, bằng không có lẽ cô sẽ không cùng hắn lăn trên giường, chỉ là… Tựa như đột nhiên nhận được thông báo trúng thưởng vậy! Bởi vì đó thật sự là phần thưởng đặc biệt từ trên trời rơi xuống nhưng ngược lại trong lòng cô sẽ lo lắng đối phương có phải là tập đoàn lừa dối, làm cho người ta mừng hố một hồi hay không.
Lúc trước, hắn luôn nói đùa, nói giỡn với cô, hiện giờ đột nhiên lại nghiêm túc như vậy hỏi cô chuyện này, giống như là đã hạ quyết tâm muốn cùng cô dắt tay cả đời, cảm giác này thực sự làm cho người ta có chút không biết làm sao. Chẳng lẽ…
Hắn mê luyến thân thể thanh xuân của cô?!
Thất thần, cái đầu của cô lại bắt đầu theo trí tưởng tượng bay xa, không nhịn được trộm ngắm ba vòng của mình coi chúng có đẹp đến như vậy…
Đoàn Bồi Nguyên nhìn vẻ mặt có chút phức tạp của cô chằm chằm, ánh mắt mơ hồ của cô không ngừng nhìn từ trên xuống dưới, không hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà có thể thấy được cô phân vân trước sự quyết tâm muốn kéo dài quan hệ này của hắn.
“Không phải đột nhiên, là kết luận sau khi anh đã nghĩ thật lâu.” Hắn đem cô kéo vào lòng, dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào mắt cô, khiến cô chỉ có thể chuyên tâm nhìn hắn chăm chú, nghe rõ ràng những lời nói thật lòng mà hắn đã dồn nén qua từng ngày, từng tháng.
“Từ lúc anh nhận thấy chính mình càng lúc càng thích nhìn em, sẽ vì em mà lo lắng, vì em mà vui vẻ, cho dù thường xuyên bị em chọc cả một bụng lửa giận, nhưng anh vẫn không thể chán ghét em, vẫn như cũ rất muốn nhìn thấy em… Cô giáo Giang, anh rất xác định anh thích cuộc sống có em làm bạn vô cùng, cho nên anh mới hy vọng chúng ta có thể luôn luôn như vậy, hiểu không?” Hắn khẽ vuốt khuôn mặt ngắm cả trăm lần cũng không ngấy kia, hết sức miêu tả rõ ràng tình cảm trong lòng một chút, khiến cô thể hiểu, có thể cảm thụ.
Tuy rằng thân là lãng tử tình trường, phụ nữ từng quen qua vô số kể, lời nói nỉ non dụ dỗ bên gối cũng thường xuyên có, nhưng từ sau mối tình đầu, loại thông báo chân tình như móc hết tim phổi như thế này, cách nay đã hơn mười năm rồi mới “tái xuất giang hồ”, có thể thấy được cô gái này có ý nghĩa phi thường đối với hắn cỡ nào.
“Em nào có thường xuyên chọc giận anh!” Cô hờn dỗi nhìn hắn, cảm thấy trong tiếng gọi “cô giáo Giang” của hắn có chứa một chút đùa bỡn, nhưng lại giống như lời tán tỉnh thân mật giữa tình nhân với nhau, hơn nữa câu thông báo trước đó làm cho người ta mở cờ trong bụng…
Cô phải cắn môi mới không cười ra tiếng, kỳ thực trong lòng cô đã hoan hô tám trăm lần.
Ôi! Ông trời, người đàn ông này cư nhiên thông báo với cô, lời hắn nói ra hoàn toàn chính là cảm giác trong lòng cô đối với hắn, tiếng lòng của cô “mỗi từng chữ tái hiện ”như khuông như đúc.
Hiện giờ hiện giờ, cô thực sự có loại cảm giác một lần trúng chính xác cả 3 con số theo đúng trật tự của trò 3D Lottery[1]… Mừng rỡ vô cùng!
“Đúng, dù sao em cũng không sợ đúng không.” Hắn nhẹ bóp cằm của cô, không cho cô “bạo hành” môi của cô nữa. Trên người cô chỉ có thể lưu lại dấu hôn của hắn, còn lại thì miễn đi, cho dù cô có đang vui thì cũng không thể cắn thương chính mình.
Nhẹ hôn môi cô, Đoàn Bồi Nguyên rất vui vì cô gái nhỏ này đã hiểu tâm ý của hắn, hắn kìm lòng không đậu lại trộm thơm vài cái trên đôi má đỏ bừng của cô, chính hắn cũng chưa từng ngờ tới hắn sẽ có một ngày sẽ vì một người phụ nữ mà thần hồn điên đảo như thế, thậm chí bởi vì có thể trở thành chỗ dựa cả đời của cô mà cảm thấy tự hào, vinh hạnh.
Hóa ra hôn nhân cũng không có gò bó, trói buộc như lúc ban đầu hắn tưởng, hiện giờ dù trong lòng hắn có một gánh nặng đặc biệt, nhưng ngược lại hắn lại cảm thấy an ổn. Về phần đánh mất phần nào tự do, là vì hắn muốn đem trái tim mình để trên người một nửa kia, cam tâm tình nguyện bảo vệ cô, trả giá vì cô.
Kết hôn vậy mà lại là chuyện làm cho người ta vui vẻ như vậy. Hắn càng nghĩ càng thấy khó tin mà mỉm cười, ôm chặt cô…
“Chờ một chút.” Cô đột nhiên đẩy hắn ra, vẻ mặt thận trọng, tay nâng mặt hắn lên, dường như là nhìn chăm chú hắn cả nửa ngày, thẳng cho đến khi sắp làm tan hết tính nhẫn nại của hắn…
“Nếu như đến ngày khác anh lại cảm thấy chán ngán em thì làm sao bây giờ? Có phải cũng sẽ đột nhiên nói cho em biết một tiếng rồi một cước đá văng em ra không?” Nhìn thấy khuôn mặt đào hoa, đúng là rất “yêu nghiệt” này của chồng, còn nghĩ đến món nợ phong lưu “dạt dào mãnh liệt” vừa rồi kia, cô thật sự rất khó mà không rơi vào suy nghĩ “trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn”, sợ sự yêu chiều của hắn chỉ là pháo hoa xinh đẹp, tới cũng rất nhanh, đi cũng rất mau.
Trăm Ngày Hôn Nhân Trăm Ngày Hôn Nhân - Tả Vi Trăm Ngày Hôn Nhân