If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Vi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1473 / 6
Cập nhật: 2015-11-24 20:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
Ớ, sao lại cảm thấy là lạ?
Giang Xuân Tuệ vốn tràn đầy tự tin, bỗng nhiên dừng lại động tác, cô phát hiện cảm giác giúp các bạn nhỏ cởi quần áo với giúp người lớn cởi quần áo thật sự khác nhau rất nhiều.
Đầu tiên, các bạn nhỏ sẽ không có loại màu da ngăm đen giống sữa sôcôla, ở dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng nhu hòa như tơ lụa này. Đầu ngón tay lơ đãng chạm đến, “khuynh hướng cảm xúc” quả thật làm cho người ta liên tưởng đến cảm giác sôcôla chậm rãi hòa tan ở đầu lưỡi…
Còn nữa, các bạn nhỏ cũng không có loại cơ ngực lớn rắn chắc này, cơ sáu múi lộ lên rõ ràng, mỹ cảm căng tràn, ngập đầy sức mạnh, làm cô trước giờ chưa từng nhìn cẩn thận qua thân thể đàn ông như vậy, chỉ có thấy qua bụng béo phệ của ba và một thân xương sườn gầy gò của em trai, giờ đây khuôn mặt cô không tự giác nóng lên, ngón tay liên tục run run.
Đặc biệt, các bạn nhỏ không thể nào có được gương mặt anh tuấn nổi bật kia của hắn, cho dù đã nhẹ nhắm hai mắt lại nhưng ngũ quan cương nghị kiêu ngạo vẫn xuất sắc làm cho người ta không thể xem nhẹ, tản ra một cỗ mị lực dương cương, quả thực giống “mỹ nhân ngủ” phiên bản nam, làm cho cô không phân tâm cũng khó, hai tay đặt trên thắt lưng của hắn, cô cư nhiên có loại cảm giác như đang “xâm phạm” hắn…
Cô nhìn động tác của mình, bỗng nhiên xấu hổ thu tay lại, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn, tim cô lại đập nhanh hơn…
Ô! Giang Xuân Tuệ, mày là sắc ma sao? Sao lại suy nghĩ miên man!
Cô gõ gõ cái đầu vốn đang suy nghĩ lệch lạc của mình, hơi muốn buông tha cho thử thách đang thách thức nhịp tim của cô này…
Nhưng không được! Bởi vì nghiêm túc mà nói, Đoàn Bồi Nguyên là bị thân hữu bên nhà gái chuốc say. Ở tiệc mừng, không biết có phải là do thân hữu bên nhà trai là gia đình có tiền lại được giáo dục tương đối “cẩn thận” hay không, hay là do kiêng kị hắn thường ngày uy nghiêm nên không dám tùy tiện làm càn với hắn, tóm lại rõ ràng ở khoảng kính rượu bọn họ tiết chế rất nhiều. Thế nhưng nhà gái bên này lại rất nghĩa khí, nhất là một số trưởng bối thân thích vai vế cao, chính mình uống nhiều đã đành, lại còn bức người ta uống rượu đến hào khí ngất trời, hơn nữa không cho cô mời rượu, bằng không thì phạt hắn thêm một ly, mấy lần như vậy hắn bị ép uống biến thành bộ dạng này.
Không được, cô không thể để hắn quần áo đã cởi đến một nửa thì quăng hắn mặc kệ… Ý tứ là, cô có nghĩa vụ cùng nghĩa khí giúp hắn ngủ một giấc thật ngon.
Có rồi!
Linh cơ vừa động, cô đứng dậy rút khăn giấy, nhẹ nhàng mà phủ lên khuôn mặt tuấn tú đủ để mê hoặc lòng người kia của hắn…
Ừm, quá hiệu quả, nhưng cảm giác rất quỷ dị, giống như làm cho đêm động phòng hoa chúc của cô biến thành lễ cúng 49 ngày…
Phi phi phi (nhổ nước miếng)! Cô lại lần nữa bỏ cái loại ý tưởng không nên xuất hiện này ra khỏi đầu, nhanh chóng cởi áo sơmi của hắn, cởi bỏ dây lưng của hắn, kéo xuống quần dài…
Oa! Thứ người đàn ông này mặc lại không phải là quần đùi, mà là quần tam giác màu đen rất khêu gợi… Hơn nữa thứ nổi lên ở giữa kia là cái gì?!
Rất kích thích… Đầu ngón tay phát run, trái tim kinh hoàng, ánh mắt cô không tự giác nhìn chằm chằm vào khối màu đen nổi lên kia, không hiểu sao cô lại nuốt ngụm nước miếng…
Roẹt… Cô kéo khóa kéo lại, quyết định giữ lại quần thì có vẻ đỡ nguy hiểm hơn, bằng không ánh mắt cô cũng không biết phải nhìn về chỗ nào.
Lấy bàn tay quạt quạt bản thân, cô không yên lòng kéo tờ khăn giấy trên mặt hắn xuống…
Hắn trợn tròn mắt nhìn cô!
“Anh, anh… tỉnh hồi nào?” Cô lắp bắp, hơi thấp thỏm không yên lo lắng hắn sẽ không phải là nhìn thấy cô vừa rồi “kìm lòng không đậu” quan sát… của hắn… của hắn…
Người đàn ông chậm rãi chuyển mình, thấy nửa thân trần, quần lót bị cởi bỏ của chính mình…
“Bởi vì tôi muốn anh ngủ ngon một chút nên mới giúp anh lau tay, lau mặt rồi mới cởi chúng nó.” Cô vội vàng giải thích, nói một mạch không dám ngừng để thở, chỉ sợ hắn hiểu lầm cô có ý đồ gây rối đối với hắn.
Con ngươi hẹp dài nhìn cô chằm chằm, một lời cũng không nói, trong con ngươi trong chớp mắt tựa hồ hiện lên chút sắc bén, sau lại tan rã ra thành cát…
Cô phát hiện hình như hắn vẫn còn quá say, thật ra ý thức không được rõ ràng lắm.
Phù… Cô thoáng an tâm, cầm lấy khăn lông ướt đặt ở một bên.
“Đây, tôi giúp anh lau mặt trước.” Cô dùng giọng điệu khi dỗ con nít nói, nhẹ nhàng lau gương mặt giống như tác phẩm nghệ thuật kia, lực đạo hầu như là dịu dàng hơn cả khi đụng chạm con nít.
Hắn nghiêng đầu, mặc cho tay cô chà tới chà lui trên mặt hắn, rồi lại kéo đến gáy, môi mỏng không nói gì hơi hơi cong lên.
“Cười cái gì?” Cô chú ý tới biến hóa trên cơ mặt hắn.
“Mát mát, rất thoải mái.” Con ngươi dài nửa che nửa khép, mắt đen lòe lòe nhấp nháy ở dưới lông mi dài rậm, thiếu đi lãnh trầm lúc bình thường nhưng lại hơn vài phần sương mờ, nụ cười của hắn… tựa như thiên sứ.
“Thoải mái là tốt rồi.” Cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia có chút thất thần, nhưng mà lúc này cô cũng không quên việc mình nên làm, cô cười rồi đổi khăn lông. “Đây, tay.”
Hắn vươn tay, độ phối hợp tới trăm phần trăm.
Ồ! Sau khi hắn uống say, sao lại dễ bảo như vậy, thật sự là đứa trẻ ngoan, cô rất muốn cho hắn một thiếp giấy khen, dán trên cái thứ nổi… Là cơ bắp, cũng không đúng! Sao cô lại đi nhìn chằm chằm cơ ngực của người ta?!
Giang Xuân Tuệ, mày thật sự không thể dùng ánh mắt “nhúng chàm” hắn nữa, như vậy căn bản là thừa dịp lúc người ta “say”, chiếm tiện nghi của hắn, tuy rằng hắn thật sự cảnh đẹp ý vui vô cùng…
Cô lắc lắc đầu, dứt bỏ cái tư tưởng vừa không có đạo đức lại không thuần khiết này, rất nhanh giúp hắn lau sạch hai tay, quay đầu tìm một bộ quần áo để bao lại cơ thể hấp dẫn kia của hắn…
“Không cần… Bỏ đi…” Hắn đột nhiên “đồi bại” chống lại, cho dù cô tận dụng mọi thứ ra chiêu như thế nào, hắn đều có thể tiếp chiêu của cô, giục bỏ quần áo trên tay cô.
Cái này còn chưa xong, cô mới dừng lại để thở gấp một hơi, hắn liền thuận tay cởi quần của mình ra hết, một cú đá hết xuống giường, ngã đầu xuống liền ngủ.
Té ra đại thiếu gia hắn có thói quen lỏa ngủ?!
Giang Xuân Tuệ trừng mắt, tiến thoái lưỡng nan tự hỏi có nên gọi hắn đứng lên, khăng khăng bắt hắn mặc hết quần áo hay không…
Cô cũng không thói quen ngủ chung giường với một người ngực trần… nhất là đàn ông. Nhưng nếu cứ kiên trì kéo hắn dậy, lỡ như cái quần lót cuối cùng hắn cũng cởi ra luôn thì làm sao bây giờ?
Không được, không được, không muốn, không muốn…
Tách…
Cô dứt khoát tắt đi đèn lớn, chỉ chừa lại một đèn ngủ nhỏ rồi trèo lên giường.
Dù sao hắn đắp chăn cô cũng sẽ không nhìn thấy, coi như hắn có mặc đồ là xong.
“Cô muốn ngủ ở đây?” Đột nhiên hắn lại trợn mắt, ngoắc mắt nhìn chằm chằm cô.
“Đúng vậy.” Nói thật, hành vi của người đàn ông này sau khi uống say thật sự khó nắm bắt nha.
“Vì sao?” Hắn nhăn mày rậm lại, tựa hồ như không nhận ra cô.
“Bởi vì… Chúng ta kết hôn rồi, ở đây lại chỉ có một chiếc giường.” Cô cười gượng, cảm thấy vấn đề loại này thật quá xấu hổ, nhưng cô thật sự không muốn ngủ sàn, mà trong phòng trừ bỏ chiếc giường lớn được chọn lựa kỹ càng này, cũng chỉ bày ra hai cái ghế một chỗ và một cái bàn tròn nhỏ, thật sự không còn “chỗ dung thân” a.
“Chúng ta kết hôn rồi?” Hắn lại hỏi.
“Ừ, thứ tư tuần trước đăng ký xong, hồi nãy cũng vừa tổ chức tiệc rồi.” Cô dựa vào tình hình thực tế mà trả lời, ở trong lòng bắt đầu trộm mắng mấy người kính rượu hắn, làm chi chuốc hắn say khước… Tuy rằng hắn say nhưng cô lại có cảm giác hắn cute nha!
“Ồ, đúng…” Hắn nhắm mắt lại như thể là hắn đã hiểu biết, nhưng sau đó lại lập tức mở mắt. “Cho nên, cô muốn ngủ ở đây?”
“Đúng, bởi vì chúng ta kết hôn rồi.” Cô há hốc mồm, sao hắn luôn luôn lặp lại lời thoại giống nhau vậy? Hắn uống say thì sẽ quỷ đánh tường[1] có phải không?
Hắn gối tay lên gối, nhìn cô, con ngươi đen hơi híp lại phảng phất như đang đánh giá, suy tư gì đó, ánh mắt chăm chú tự như phải nhận rõ cô một lần nữa.
“Em là bà xã của tôi.” Môi mỏng lại lần nữa cong lên theo góc độ “thiên sứ”, hắn đưa ra kết luận này.
“Đúng, tôi là bà xã của anh.” Khó có thể tin, nguyên nhân giờ phút này ngực cô đập mãnh liệt lại đơn giản là do hắn cười rất thỏa mãn trước biểu cảm của cô.
Tại sao cô phải cần hắn thỏa mãn? Tại sao thích hắn thỏa mãn? Tại sao lại vì thấy hắn hắn thỏa mãn mà tim đập thình thịch…
“Vì sao ngủ xa như vậy?”
Thình thịch! Tim cô đập càng mạnh hơn, cô không tự giác thu cuộn người lại vào tấm chăn.
“Ơ, bởi vì…” Lui về phía góc giường lớn xa nhất, cô không biết nên giải thích cho sự thẹn thùng của mình với một người đàn ông say rượu như thế nào.
Cô chưa từng ngủ cùng giường với đàn ông qua, hơn nữa hắn lại mặc ít như vậy, làm sao cô dám sát lại gần, rưỡi đụng tới chỗ không nên đụng, hoặc là bị đụng ở chỗ không nên đụng… Ai yô yô, vậy xấu hổ đến cỡ nào a!
“Lại đây.” Vậy mà hắn lại khăng khăng mệnh lệnh cô như vậy. Nhưng vẻ mặt mê người giống như dụ hoặc, cổ họng phun ra tiếng nói mát nhẹ, trầm thấp khiến cho trái tim cô rung động.
Nhìn nụ cười thiên sứ, sự dụ hoặc ma quỷ của người đàn ông, tim cô giống như điện giật, thân thể lại rơi vào trạng thái tê dại, động cũng không dám động.
Phảng phất nếu qua đó thì cô sẽ vượt qua một bức tường vô hình nào đó mà vượt qua khả năng cô có thể khống chế, cô không thể…
“Lại đây.” Hắn vươn tay về phía cô, nụ cười tuấn nhã lại tỏa ra thêm một tia “yêu khí”, từ trường mị lực ảnh hưởng lý trí của cô, cám dỗ cô…
Qua? Không qua? Qua? Không qua…
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án, người cô cũng đã rơi vào trong lòng hắn, dùng một loại ánh mắt “em rất chậm” liếc cô.
Sự bất mãn của hắn lại làm cô muốn cười, mà không phải là tức giận giãy dụa.
Thảm rồi thảm rồi… Cái ý nghĩ mà cô có lần đã nghĩ thông suốt, rồi cô lại không biết có nên tiếp tục “nghĩ thông” nữa không kia, giờ phút này nó đang tiến vào và khắc sâu ở trong trái tim cô, nói với cô rằng loại cảm giác này không phải là ảo giác, mà là…
Cô thích hắn! Hơn nữa, chỉ sợ so với hảo cảm thông thường còn nhiều hơn rất nhiều, ít nhất vượt xa hơn so với những người con trai mà cô quen lúc trước. Bọn họ sẽ làm tim cô đập nhanh hơn nhưng cũng không làm cô có loại xúc động cho dù vứt bỏ tim cũng muốn liều lĩnh chạy về phía hắn này…
Suy nghĩ này mới hiện lên, đôi môi của cô đã bị người đàn ông ngăn chặn!
Cô còn đang kinh ngạc thì đầu lưỡi dịu dàng đã thăm dò miệng của cô, khiêu khích cái lưỡi còn đang sững sờ, mút lấy khiến cô cảm thấy “tối tăm trời đất”, câu quấn lấy, phảng phất muốn giúp cô càng xác định thêm tâm của mình là vì hắn mà rung động, thậm chí cả người đều là…
Toàn thân cô cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
“Thủ đoạn” của hắn lại rất mềm dẻo, quả thực rất giống như theo bản năng mà xoa bộ ngực của cô, lớn mật vo vê nó, bừa bãi cảm thụ đường cong ôn nhu đặc trưng của nữ tính.
Cô theo phản xạ định lùi lại, nguyên nhân cũng không phải là do chán ghét, mà là do kinh ngạc khi nhận ra mình cư nhiên không chán ghét. Mới giật mình phát giác cảm giác của chính mình đối với hắn không còn bình thường nữa, cô lại nhận ra mình cũng rất thích hắn hôn và đụng chạm…
Điều này bình thường sao? Cô chưa từng trải qua tình cảm phát triển “thần tốc” như vậy, quan niệm tình yêu của cô thật ra có xu hướng bảo thủ, nhưng cô lại lệch ra khỏi quan niệm của mình mà phát triển “siêu tốc” liên tiếp với người đàn ông làm nhịp tim và cuộc sống của cô kề cận tới mức không khống chế được này…
Hắn đè cô dưới thân, đôi môi ẩm nóng bắt đầu dời đi trận địa, hôn từ bên cổ cô đi xuống, cúi đầu trước ngực cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, luôn mãi lưu luyến.
“Thật thơm…”
Cô thơm?
Không, cô say rồi, bị chất cồn trên người hắn tỏa ra làm cho say đến mờ mịt, thân thể nóng như muốn bay lên…
Cô có ý thức, nhưng không thể suy nghĩ; cô có tự do, lại không thể đẩy hắn ra…
Đêm tân hôn, đã diễn ra theo cách thức mà cô không mong muốn. Thân thiết da thịt đột nhiên xảy ra, biến chồi non tình cảm thúc giục thành mồi lửa dục vọng, đốt cô gần như đến nỗi mất đi lý trí, cô thầm nghĩ thiêu thân lao đầu vào lửa, nhảy vào ôm ấp cuồng dã của hắn…
Đêm nay, cô theo cảm giác nguyên thủy nhất, nguyện ý trở thành người vợ thật của người chồng giả.
[1] quỷ đánh tường: khi đi buổi tối nơi vắng vẻ, không phân biệt phương hướng cho nên cứ đi lòng vòng, trạng thái mơ hồ này gọi là quỷ đánh tường.
Trăm Ngày Hôn Nhân Trăm Ngày Hôn Nhân - Tả Vi Trăm Ngày Hôn Nhân