A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Vi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1473 / 6
Cập nhật: 2015-11-24 20:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
gày mốt phải thử áo cưới, buổi tối tôi sẽ kêu người tới đây đón cô.” Hắn tìm đến cô chủ yếu là do có việc cần nói với cô, không phải vì muốn coi bộ dạng xấu hổ của cô. Cái đó chắc coi như là tính giải trí thêm vô vậy.
Giang Xuân Tuệ vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng gật đầu, lần này cô nhu thuận không có ý kiến ý cò gì hết và cũng không trách hắn tự tiện quyết định thời gian.
“Mẹ tôi nói tân phòng ở biệt thự phải sửa sang lại một lần nữa, hai ngày nữa bà sẽ đi chọn đồ dùng trong nhà, đến lúc đó cô cùng đi với bà.” Thấy cô không có ý kiến, hắn tiếp tục nói, mặc dù mấy cái chuyện vặt này cũng không quan trọng mà bắt buộc phải gặp mặt trực tiếp nói, một cú điện thoại là xong.
Nhưng mà hắn nhận ra rằng mình không chỉ muốn nghe giọng nói của cô mà còn muốn tận mắt thấy cô, luôn cảm thấy như vậy thì mới có thể hoàn toàn an tâm, xác nhận cô bình yên vô sự.
Thấy cô xách cả bao đồ ăn bự như vậy và còn có thể có khí lực mà ầm ĩ với hắn, tâm tình hắn lại thả lỏng, muốn chọc cô một chút.
“Vậy còn anh?” Nghe giọng điệu của hắn, hình như hắn không tính đi với cô và mẹ hắn, không hiểu sao cô cảm thấy có chút thất vọng.
“Phụ nữ coi dạo phố là lạc thú, đàn ông coi dạo phố là địa ngục, tôi đi chỉ khiến mẹ tôi mất hứng, hơn nữa tôi cũng không có thời gian.” Hắn không hề hứng thú đối với việc dạo phố, thà rằng dùng khoảng thời gian này làm việc, kiếm tiền trả hóa đơn còn thoải mái hơn.
“Ờ.” Hắn đã nói như vậy, hình như cô cũng không tìm được lý do miễn cưỡng hắn đi cùng, chỉ có thể chuẩn bị xin phép nghỉ bữa làm thôi, ai bảo mình “bắt người tay ngắn”, sau khi ký hiệp định cũng có thái độ tích cực trả nợ, đối với yêu cầu của hắn cũng sẽ ra sức phối hợp. “Nhưng mà…”
Cô nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện thì cứ nói.”
“Chúng ta là giả kết hôn, cho nên… chắc là… sẽ không xảy ra “chuyện đó” chứ?” Nói đến tân phòng, cô mới đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, về mặt cá tính, cô quả là “đi một bước, tính một bước”.
“Chuyện nào?” Hắn cười khẽ, đương nhiên không thể nào đơn thuần đến nỗi không hiểu lời cô nói, chỉ là cảm thấy nét mặt xấu hổ không dám hỏi của cô rất tức cười, không thưởng thức nhiều một chút thì thật uổng.
“Chính là chuyện kia… Lên giường.” Cô kéo hắn đến bên cạnh một quầy hàng ít người, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói.
Bốn phía tuy rằng thỉnh thoảng có một vài ánh mắt tò mò nhưng cô nghĩ cái đó thuần túy là do hắn đẹp trai, không liên quan đến đề tài bọn họ đang thảo luận.
“Tôi không thích giường mềm quá.”
“Cái gì?” Cái này có liên quan gì đến “chuyện đó”?
“Giường mềm quá sẽ làm tôi đau nhức toàn thân, lúc cô đi chọn phải đặc biệt chú ý.”
“Chăn màn gối đệm cũng đừng chọn loại hoa văn hoa hòe quá hoặc màu sắc trắng mềm quá.”
“Vì sao?”
“Tôi sẽ dị ứng.”
“Ô…” Cái gì với cái gì a! Hơn nữa đi một vòng hắn vẫn chưa cho cô đáp án, cô thật sự không còn đủ kiên nhẫn…
“Cho nên rốt cuộc chúng ta sẽ lên giường hay không a!”
Câu hỏi này quá ghê, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa khéo làm cho một đống các bà các mẹ chỉ trỏ, làm cô xấu hổ đến nỗi hận dưới chân không có động chui xuống, thực sợ bị phụ huynh học sinh nào đó nhận ra thân phận của cô.
Có lẽ Đoàn Bồi Nguyên nhìn quen trường hợp này rồi, chẳng những hắn miễn dịch với những ánh mắt xung quanh mà còn rất xấu xa “cười ké”, thấy bộ dạng cô lúng túng, trái lại lại lộ ra một mặt thích thú.
Cười cười cười! Từ khi nào thì hắn trở nên “miệng luôn tươi cười” như vậy, rõ ràng trước kia hở chút là bày ra khuôn mặt khối băng, tức chết người đi được…
Cô hung dữ trừng hắn một cái, lúng túng đến nỗi muốn chạy trốn khỏi nơi này…
“Lên xe tôi.” Hắn kéo cô, ôm cô vào lòng, bước đi vững vàng đem cô ra khỏi đám người đang coi vây quanh.
Một khắc trước giống như đang giễu cợt cô, lúc này lại giống như đang bảo vệ cô không bị người khác cười nhạo…
Cô vụng trộm nhìn hắn, không hiểu hành vi của người đàn ông này, trong lòng lại có loại cảm giác ấm áp, ngọt ngào phơi phới.
Dựa vào hắn có cảm giác rất an toàn, cô cúi đầu như thể là cái gì cũng không nhìn, không nghe, không cần phải quan tâm, bởi vì có hắn ở bên, hắn sẽ mang cô đi đến nơi an toàn…
Lên xe, âm thanh xung quanh đều bị ngăn cách, ngay cả nhiệt độ cơ thể của hắn cũng rời khỏi cô.
Cô thấy kì lạ khi phát hiện vậy mà mình lại cảm thấy hơi đáng tiếc, thậm chí nhận thấy được một hiện tượng không biết nên cho nó là tốt hay xấu. Đó chính là lúc hắn mỉm cười với cô mà nụ cười không mang theo sự đùa cợt, dường như trong nháy mắt cô có thể đã quên những cái không tốt của hắn, cũng ngây ngô cười theo…
“Đã muốn giả vợ chồng, không tránh được có chút tiếp xúc tay chân thân mật, cô không quen cũng phải lập tức thích ứng.”
Hắn đột nhiên đi vào đề chính, cô có chút không theo kịp, sửng sốt hai giây mới hoàn hồn.
“Về phần lên giường, tôi sẽ không miễn cưỡng cô nhưng không thể cam đoan chuyện đó sẽ không xảy ra, dù sao chúng ta đều là người phàm, không phải thánh, ngủ trên cùng một chiếc giường, chuyện sẽ ra sao rất khó nói.” Hắn ăn ngay nói thật, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, ánh mắt kinh ngạc ngây thơ giống như con chim non phát hiện thế giới mới. Bộ dáng khờ khạo, đáng yêu như thế làm cho tâm hắn hơi run lên, hắn không nhịn được đưa tay vuốt ve đôi má đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh của cô.
Thực ra, một chút hắn cũng không có thể cam đoan bản thân sẽ không đụng vào cô. Đặc biệt qua hai ngày một đêm lo lắng vừa rồi, tâm tình vui sướng muốn cười khi gặp cô lúc này… Lực hấp dẫn giữa nam nữ, so với cô, hắn càng có kinh nghiệm, bởi vậy hắn cũng càng có thể rõ ràng nhận thấy được chính mình cảm thấy hứng thú đối với cô gái này, cho nên không thể chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, có cảm giác gì…
Giang Xuân Tuệ nháy mắt mấy cái, đầu óc tiêu hóa những lời mà lỗ tai vừa nghe được, nơi bị ngón tay hắn đụng chạm tựa như túi chườm nóng bỗng nóng lên, kích thích tim cô đập loạn.
“Vậy… Chúng ta không thể không ngủ trên cùng một chiếc giường sao?” Thử tưởng tượng hình ảnh kia, cô sợ có lẽ tim mình sẽ tê liệt.
“Nếu cô thích ngủ sàn nhà, tôi không có ý kiến.” Hắn thu tay lại, đáy mắt hắn xẹt qua một tia không vui cực nhanh, vì chuyện vốn không nên tức giận mà ngực khó chịu.
Cô không muốn ngủ chung giường với hắn? Hừ, hắn chẳng sao cả. Có điều làm sao bây giờ, hắn nghĩ mẹ hắn sẽ phòng ngừa mọi thứ, tám phần ngay cả sofa và chăn, thảm dư trong phòng cũng sẽ không để lại cho bọn họ.
“Tôi là con gái đó.”
“Cho nên?”
Cho nên?
Cái này còn phải hỏi! Lúc này đương nhiên không nói chuyện nam nữ bình đẳng, mà là ưu tiên con gái… ngủ giường a.
Nhưng hiển nhiên Đoàn Bồi Nguyên không có hứng thú thích làm kẻ thân sĩ, thái độ hờ hững, hắn nói với cô hiện thực tàn nhẫn. “Ban đầu chuyển ra ngoài ở còn có thể phân phòng ngủ nhưng ở tại nhà ba mẹ tôi, chỉ có giường hoặc sàn để lựa chọn.”
Lúc trước hắn có từng suy nghĩ đến việc cùng cô làm đôi vợ chồng hữu danh vô thật, giữ lại không gian riêng tư của bản thân nhưng cô lại khư khư cố chấp, hiện giờ có hối hận cũng không còn kịp rồi.
“Vậy sao anh không nói sớm!” Cô nhăn mặt, trách hắn thiếu nghĩa khí.
“Tôi tưởng cô thà rằng ký thư tuyên ngôn cũng muốn ở tại nơi đẹp y như hoàng cung.” Hắn cười khẽ một tiếng, không che giấu vui sướng khi người gặp họa chút nào.
Cô giống như con mèo cắn đứt đầu lưỡi, không có lời nào để nói cũng không có lý do để khiếu nại.
“… Tôi ngủ giường là được rồi.” Cùng lắm thì mua giường lớn một chút, cô không muốn ngủ sàn ba tháng đâu.
“Vậy ngày mốt gặp, bà xã.” Hắn mỉm cười tạm biệt, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy rất hài lòng đối với quyết định chuyển về biệt thự ở.
“Ừ.” Cô vội vàng gật đầu, mở cửa xuống xe…
“Hôm đó nhớ nhắc tôi đưa phiếu cơm.” Trước khi đóng cửa xe, hắn nhắc cô.
“Phiếu cơm?”
“Nghe nói lúc em khổ sở cắn giò heo, mẹ vợ đã đề cập qua chuyện này với em.” Mặt hắn mang ý cười giúp cô nhớ lại tình cảnh tối hôm qua. Vừa nghĩ đến mình vì cô đau lòng không công cả đêm, cô lại vô tư vô lự nâng bát lớn cắn giò heo, trong lòng Đoàn Bồi Nguyên vẫn có chút “lửa giận”.
“Ngay cả loại chuyện này mẹ cũng nói với anh!” Trời ạ trời ạ trời ạ! Mẹ chẳng lẽ không biết phụ nữ sợ nhất bị người khác biết “ba đại” của mình, chính là tuổi, trọng lượng và sức ăn sao.
“Chúng ta là vợ chồng mà, cô giáo Giang.” Hắn rất tự nhiên nói. Nhìn thấy vẻ mặt nháy mắt đỏ bừng buồn cười kia của cô, tâm tình hắn lại tốt lên rất nhiều.
Cửa xe vừa đóng, hắn chạy cái vèo, còn phải chạy về công ty tăng ca.
Cô tốn hơi thừa lời nhìn hắn rời đi, kỳ quái trên đời này sao có thể có đàn ông cười rộ lên mê người lại đáng giận như vậy…
Có điều, vừa nãy hắn kêu cô bà xã thật là dễ dàng nha!
“Ông… Khụ, ông xã? Ông xã? Ông xã ông xã ông xã.” Kêu thử, cô nhận thấy lực thích ứng của bản thân cũng không kém, càng kêu càng thuận miệng, hơn nữa trong lòng còn xuất hiện cảm giác ngọt ngào, tựa hồ hưởng thụ cảm giác không tên gọi coi hắn làm nửa kia của mình.
Cô đứng ở ven đường ngây ngô cười, nghĩ đến hành vi anh dũng cứu người vừa mới nãy của người đàn ông kia, hình như bề ngoài anh tuấn của hắn lại tăng thêm một vòng ánh sáng, cảm thấy thật ra hắn cũng không phải người bề ngoài lạnh lùng, chắc chính là người ngoài lạnh trong nóng, không quen biểu đạt tình cảm, nội tâm cô liền không tự giác sùng bái hơn một chút nữa…
Còn có còn có, hắn đặc biệt vì cô mà ngàn dặm xa xôi bay trở về, điểm ấy thực sự làm cho cô mừng thầm đến nỗi quên đi cảm giác tội lỗi của mình khi lừa gạt người khác, cười càng thêm vui vẻ sáng rực…
“Ha ha a…” Nhưng mà cô cười gian như vậy có đúng không? Được không?
Ai ya ya, tệ! Cảm giác của cô đối với người chồng giả này giống như là cô đang rất nhập diễn, không cẩn thận… phảng phất… đã bỏ ra một chút tình cảm thật?
Ô, làm sao bây giờ, rốt cuộc cái này là do chính cô cảm giác sai hay là cảm giác đúng?
Lần đầu tiên trong đời, Giang Xuân Tuệ nghi ngờ chính bản thân, bởi vì trong lòng cô có thêm một người…
Mười ngày sau, hai nhà Đoàn, Giang cử hành tiệc cưới ở khách sạn Tinh Vân. Dù thời gian vội vàng làm cho người ta không kịp trở tay nhưng thật ra việc chuẩn bị không tìm ra được nửa điểm qua loa, bởi vì trước đó Đoàn Bồi Nguyên cũng đã bỏ ra số tiền lớn thuê chuyên gia chuẩn bị hôn lễ nhỏ nhưng mà đẹp này. Những thứ giống như thiếp cưới, bánh cưới, quà tặng khách này không kịp để hắn tự chọn lựa, nhưng dù sao cũng đều lấy “không ngại giá cả” làm tiêu chuẩn, công ty tổ chức hôn lễ chọn ra hình thức “không thất lễ” nhất, đến nỗi mặc dù khi uống rượu mừng, đa phần tân khách mới nhận được thiếp mời, bánh cưới nhưng người người lại đều thưởng thức, khen không dứt miệng đối với cô dâu và chú rể.
Giang gia bên này có đủ mặt mũi, cũng có thể thông cảm bệnh tình bà thông gia không nên kéo dài, vì thế không tỏ vẻ bất mãn gì hết đối với buổi tiệc cưới vội vàng này, ngược lại bởi vì thấy được tấm lòng hiếu thảo của con rể đối với mẹ, bên cạnh đó, chính hắn cũng không chút nào keo kiệt với con gái, họ càng yên tâm đem con gái giao cho người đàn ông này, cảm thấy sau khi kết hôn, hắn nhất định sẽ càng thêm yêu thương con gái mình.
“Tỳ vết” duy nhất của hôn lễ này có lẽ chính là hơn phân nửa tân khách đều đoán trong bụng cô dâu 99% là đã có em bé, nên trong chớp nhoáng mới có thể gả vào hào môn.
“Aizz.” Đêm tân hôn, Giang Xuân Tuệ đứng ở trước gương thở dài, xoa bóp bụng của mình, rõ ràng nó đâu có nhô ra mấy đâu. Trong lòng, cô kêu oan cho chính cô, lại có chút oán trách mẹ mình gần đây hầu như mỗi ngày cho cô “thêm đồ ăn”, lần nào cũng đều dùng những món ăn ngon, thơm ngào ngạt để dụ hoặc cô.
Ban đầu cô đã ăn no nhưng đồ ăn bày ra lại không ăn thì rất lãng phí, nên cô đành phải cố mà nhận chúng…
Trời ạ, thật may là cô gả sớm, nếu trễ thêm một tháng nữa mới gả, chỉ sợ đã béo đến nỗi đi không ra khỏi cửa lớn!
Cô sờ sờ bụng, đúng là mỉm cười ngu ngơ.
“Thiếu phu nhân, chúng tôi đưa thiếu gia trở lại đây.” Lão quản gia gõ cửa, đem chú rể uống say đưa đến cửa.
Cô kéo áo ngủ đang vén cao xuống, lập tức chạy tới mở cửa, cho quản gia chỉ huy người hầu nam dìu Đoàn Bồi Nguyên vốn đã đi loạng choạng đến trên giường.
“Một mình thiếu phu nhân có thể chứ?” Lão quản gia thấy cô nhỏ nhắn xinh xắn, có lẽ chăm sóc một người đàn ông không nổi, sợ là còn phải tìm vài người hầu tới giúp.
“Có thể, bình thường tôi khiêng con nít cũng không phải là khiêng giả.” Cô cười giơ lên cánh tay, vỗ vỗ cánh tay gầy yếu vốn không thể thuyết phục ai của mình.
Tuy rằng lão quản gia không tin tưởng nhưng thấy cô dâu tỏ vẻ tự tin, ông cũng không thể vào ngày vui này còn ở lại tân phòng của người ta không đi, làm hỏng không khí.
“Vậy chúng tôi đi ra ngoài trước.” Quản gia rất thức thời dẫn người hầu lui ra, sau đó còn phải đến đầu nhà bên kia báo cáo tin tức bên này với phu nhân nữa.
Giang Xuân Tuệ tiễn hai người ra cửa phòng, cô lập tức vào phòng tắm vắt hai cái khăn lông ướt, trở lại bày lên bên đầu giường, chuẩn bị thay hắn cởi áo và thắt lưng trước rồi sẽ giúp hắn lau mặt lau tay.
Mấy việc này cô rất tự tin, bởi vì từ nhỏ cô đã thường giúp mẹ chăm sóc một em trai, một em gái, sau này làm cô giáo thì mấy việc này là làm thường ngày, kể cả sau đó còn phải giúp hắn thay quần ướt nước tiểu…
Ai ya! Nghĩ xa quá, căn bản bọn họ sẽ không đi đến đó.
Cô kéo suy nghĩ lạc đề lại, thay hắn cởi áo khoác tây trang, cởi xuống cà vạt nơ, rồi lại cởi nút áo… Một nút… Hai nút… Ba…
Trăm Ngày Hôn Nhân Trăm Ngày Hôn Nhân - Tả Vi Trăm Ngày Hôn Nhân