A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Vi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1473 / 6
Cập nhật: 2015-11-24 20:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ối với việc lấy hôn nhân để trao đổi này, trong lòng cô quả thật từng lưỡng lự qua, cũng mang một chút tiếc nuối mà người con gái đối với cuộc hôn nhân lý tưởng nhưng khi ở cùng chỗ với người đàn ông kia, một chút cô cũng không có cảm thấy bất hạnh nha. Cho dù luôn luôn bị chọc tức, cãi nhau với hắn nhưng tất cả giống như cũng chỉ làm tăng thêm sự thân thuộc giữa bọn họ, không có sinh ra “tác dụng phụ” chán ghét gì cả, vừa nãy khi nhận được điện thoại hắn gọi tới, thậm chí cô còn cười giống như đứa ngốc…
Nếu cái này gọi là bất hạnh, coi như là “trong cái rủi có cái may” đi.
“Nhanh thừa dịp còn nóng ăn đi, có yêu đương thì bụng cũng phải ăn cho no, hiện giờ con có giảm béo cũng không còn kịp rồi. Có điều may là con gả tới khách sạn, về sau sẽ không lo chuyện ăn ở… A nhớ khi nào rảnh thì hỏi nó thử, chúng ta đi mua phiếu cơm có giảm giá không?” Nữ chủ nhà chính là thực tế vậy, nói ba câu là không rời đề tài sinh hoạt chuyên môn của mình.
“Được, con sẽ hỏi…” Cắn giò heo mềm dai, cô cảm thấy mẹ mình thật sự là một obasan[1] vừa giàu tình cảm mà cũng rất lý trí.
Bên bờ đại dương bên kia, Đoàn Bồi Nguyên vừa bước lên xe liền phân phó thư ký giảm bớt hành trình trong hai ngày tới còn xuống một nửa… Rồi lại một nửa. Hội nghị, thị sát, xã giao không quá quan trọng và không có có tác dụng trong lúc này, tất cả đều xoá bỏ hoặc hoãn cho tới khi đến Nhật Bản lần sau hắn mới tiến hành.
“Chiều ngày mai tôi muốn về Đài Bắc trước, khoang hạng nhất không chỗ thì đặt khoang thương gia… Khoang phổ thông cũng được.”
Cái gì! Thư ký kinh ngạc nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ở trong lòng hô to “Oh my God”, thế nhưng chủ tịch sẽ ủy khuất chính mình như vậy.
“Là vì chủ tịch phu nhân sao?”
Cấp trên mắt lạnh thoáng nhìn, thư ký lập tức câm như hến, tự trách mình há miệng “tùy tiện” đến như vậy, cho dù đoán được cũng không nên hỏi ra miệng.
Đoàn Bồi Nguyên mặt trầm xuống, môi mím lại, ánh mắt lạnh lẽo biểu thị tâm tình của hắn đang ở độ âm, có thức thời thì tốt nhất đừng đến gây chuyện với hắn.
Ngoài cửa sổ cảnh sắc bầu trời tối hơn không còn ánh sáng hồng ráng chiều nữa, tâm của hắn lại từ bầu trời rơi xuống đất, đã bị một người làm hại cho không thể bình tĩnh được.
Không gọi cuộc điện thoại kia thì còn không có tệ như vậy. Hiện tại vừa nghĩ đến cô cô độc đứng ở trong phòng khách đối mặt sự trách cứ từ mọi người, ánh mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, khuôn mặt sáng sủa lăn đầy nước mắt, khóc thút thít rồi nghẹn khóc đến nói không nên lời, ăn không vô…
Ngực hắn không lý do thu chặt lại, nhàn nhạt buồn đau, sau khi thấy “bóng lưng” cô thì dòng suy nghĩ của hắn trước giờ luôn rất rõ ràng lại lần nữa bị bộ dáng cực kỳ tội nghiệp của cô nhiễu loạn một cách nghiêm trọng, ngay cả sự bình tĩnh thường ngày cũng tạm thời chết đi, hắn vô tâm đi bắt bẻ tính thật giả trong lời nói của cô, chỉ nhớ thương muốn chạy trở về giúp cô giải quyết chuyện này, để cô nín khóc mỉm cười.
Theo lý, hắn không thể nào vì một người phụ nữ mà nhọc lòng, thậm chí ảnh hưởng công tác. Nhưng trên thực tế, hắn lại không có cách nào khống chế được việc suy nghĩ của mình bị cô gái kia chiếm đầy, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cô bị mắng đến nỗi cẩu huyết lâm đầu[2], ngực tích tụ cũng theo đó mà từng trận co chặt lại…
“Sự khác thường” lúc này, nhất thời hắn cũng không nói ra được nguyên cớ. Có lẽ đúng như lời thư ký nói, nguyên nhân là vì cô là “chủ tịch phu nhân”, một người phụ nữ đã trở thành vợ của hắn, cho nên sao hắn có thể để cho một mình cô thừa nhận những áp lực, chỉ trích này, trong khi chính mình lại làm như không có việc gì không đếm xỉa đến, tiếp tục đi công tác.
Đúng vậy, nhất định là bởi vì vậy. Lại nói thế nào đi nữa, lúc trước là hắn đưa ra giao dịch này trước, hỏi tới trách nhiệm, đương nhiên là hắn thiếu cô, để cho một mình cô gánh chịu đau khổ thì thật sự không thể nào được…
Đoàn Bồi Nguyên không cách nào tìm được lời giải thích càng hợp lý hơn cho sự nôn nóng ở trong lòng kia, vì thế hắn nói như vậy để thuyết phục chính mình. Lo lắng cho cô, vướng bận vì cô, thuần túy đều là xuất phát từ trách nhiệm mà hắn đối với cái vai “làm chồng” này, không sai.
Nhưng mà hắn lại quên đi, chính mình chưa bao giờ nghĩ tới việc phải làm một người chồng, làm sao lại có ý thức trách nhiệm của người làm chồng?
Hắn đối với cô, kỳ thực lại chính là… dấu hiệu động lòng hết sức bình thường của một người đàn ông đối với người con gái mà thôi.
Mặt trời chiều ngã về tây, chợ chiều rộn ràng nhốn nháo ở xung quanh, các quầy hàng bán đồ ăn vặt tập trung đông người.
Trước một sạp bán đồ ăn kho, Giang Xuân Tuệ đang cầm ví trả tiền.
Phía trước, bà chủ sạp vừa vòng ra ngoài sạp, đem một túi đồ ăn giao cho một bé trai chừng năm, sáu tuổi. “Cái này cầm lấy đi, phải đợi mẹ đến mới có thể ăn đó.”
“Dạ.” Cậu bé gật gật đầu, hai mắt cứ nhìn chằm chằm túi đồ ăn treo trên cổ tay. Nó lập tức quên mẹ vừa mới dặn nó ở ngay tại chỗ chờ người. Bà chủ sạp quay người lại thì nó cũng quay đầu chạy, vội vã đi tìm mẹ mình đang đi lại ở một quầy hàng khác mua đồ ăn.
“Mẹ mẹ…” Cậu bé vọt qua những chiếc xe đỗ bên đường, thân mình be bé chợt trái chợt phải lách qua, mắt thấy sẽ bị xe chở hàng nhỏ đang chạy đụng phải.
“A…” Có người thét chói tai.
Đứng gần đó, Giang Xuân Tuệ đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng theo đó mà ngừng thở, phản ứng ở những giây tiếp theo là chạy về phía trước…
“Tiểu quỷ, mày muốn chết à!”
Cô còn chưa có vọt tới, phía trước hiện ra một thân ảnh cao lớn. Có một người đàn ông “cướp base[3]” nhanh hơn so với cô, một phen ôm lấy đứa nhỏ kia, cao giọng trách mắng.
Đột nhiên bị nâng lên, cậu bé không bị trường hợp nguy hiểm trước đó dọa đến mà lại bị “độ cao” mình đang ở hiện giờ và người chú mặt lộ nét dữ tợn trước mắt này làm cho sợ tới mức gào khóc.
“Còn có mặt mũi khóc hả?” Đoàn Bồi Nguyên xách đứa nhỏ kia lên như bắt gà con, sắc mặt lạnh hơn, giống như đang nhìn thấy sinh vật da mặt dày nhất trên đời này.
Cách đó vài bước, Giang Xuân Tuệ nhìn thấy tình cảnh này, cô còn chưa có thời gian kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn thì đã bước bước dài tiến lên giành lấy thằng bé trong tay hắn, đem nó thả lại mặt đất một cách an toàn.
“Em trai ngoan, chú này không phải đang mắng em đâu, chỉ sợ em bị ô tô ở phía sau đụng phải, mông sẽ đau ơi là đau luôn đó.” Cô ôm đứa bé vẫn còn đang hoảng hồn, ôn nhu trấn an, vỗ nhẹ lưng của nó, dạy nó rằng chạy loạn ở trên đường cái giống như vậy là một chuyện rất nguy hiểm, nếu bị thương sẽ làm người lớn trong nhà rất lo lắng.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô gái ngồi xổm trên đất kia, lần đầu tiên nhìn thấy cô nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, bộ dáng lại ôn nhu uyển chuyển, hắn cảm thấy có chút không quen nhưng lại có một loại cảm xúc mềm mại quanh quẩn trong lòng, làm ấm những tế bào lạnh lùng của hắn, cũng làm nhu hòa vẻ mặt kết băng của hắn, dường như người được trấn an chính là hắn.
“Cho em kẹo que, chúng ta không khóc nữa được không?” Cô lấy ra kẹo từ trong ba lô, dời đi lực chú ý của đứa nhỏ.
Ở xa xa, cô thấy một người thiếu phụ đang chạy tới, chắc là mẹ của bé trai này.
“Hu… Hu…” Cậu bé khịt khịt mũi, dường như đang do dự có nên nhận phần “hối lộ” này không.
“Nếu em lau khô hết nước mắt, chị sẽ cho em… thiệp giấy hình cục cưng Bọt Biển (SpongeBob SquarePants)[4] thêm nữa.” Cô tăng phần thưởng lên, trên người cô lúc nào cũng có một đống đạo cụ có thể lấy lòng trẻ con.
Rốt cuộc cậu bé ngừng nức nở hoàn toàn, lau nước mắt, nhận lấy quà. Đồng thời, mẹ nó cũng thở hồng hộc chạy tới nơi, sắc mặt xanh mét cảm ơn hai người bọn họ, hình như từ xa đã thấy màn nguy hiểm vừa rồi nên cô ta lộ ra bộ dáng hoảng hồn, chạy nhanh ôm con về nhà.
“Nó làm sai sao còn cho nó kẹo ăn!” Đoàn Bồi Nguyên hừ lạnh, hiển nhiên hắn cảm thấy thằng nhỏ nên bị đánh vô mông vài cái, nhớ cho kỹ cái giáo huấn này mới đúng, mà không phải nhận được “phần thưởng”.
“Thằng nhỏ đã sợ đến hết hồn rồi, sao anh còn lớn tiếng làm dữ với nó như vậy?” Trái lại cô chỉ ra chỗ sai trong thái độ của hắn mà hắn không biết, chỉ quở trách, đe dọa trẻ con cũng không thể làm cho tụi nó hiểu được nguy hiểm, chỉ biết khiến cho tụi nó thêm sợ hãi, thậm chí nghĩ lầm âm lượng lớn, nắm đấm cứng là có thể khiến cho người khác thuận theo, điều này căn bản là một phương pháp giáo dục bạo lực!
Đoàn Bồi Nguyên hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại, ánh mắt khinh thường của hắn nói rõ hắn lười tiếp tục đi ầm ỹ với cô.
Cô không thể tin nổi trừng hắn, đang muốn “thừa cơ giáo dục” hắn một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện không thích hợp…
“Sao anh có thể ở đây?” Người hẳn là phải đi công tác ở Nhật Bản chứ, sao có thể xuất hiện gần nhà cô?
“Mẹ vợ của tôi nói mỗi ngày tan tầm con gái bà đi ngang qua chợ đều sẽ tiện thể mua vài thứ về nhà, nói không chừng tới đây sẽ gặp được em.” Cho nên hắn bảo tài xế lái xe vòng vòng tới những khu chợ gần nhà cô, không nghĩ tới thực sự nhìn thấy cô, mà ngay lúc xuống xe, hắn lại bắt gặp tình huống bất ngờ nghìn cân treo sợi tóc kia.
“Anh đã tới nhà tôi?!” Cô đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không phải bởi vì thân thể không khỏe, mà là chột dạ…
“Nghe nói bà xã của tôi vì muốn kết hôn với tôi nên làm cuộc cách mạng trong nhà, khổ sở đến nỗi ngay cả cơm cũng ăn không vô, đàn ông như tôi đương nhiên phải tự mình tới cửa thuyết phục ba vợ, mẹ vợ đồng ý hôn sự này chứ.” Hắn hơi nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú cười như xuân về hoa nở, đáng tiếc lòng bàn chân cô lại lạnh thấu khắp cả người nên cô vô tâm tình thưởng thức, hai gò má phấn nhuận cứng ngắc, trắng bệch một trận.
Cô gái này còn biết chột dạ à?
Đoàn Bồi Nguyên nhìn vẻ mặt “phấn khích vạn phần” của cô, trong lòng hắn cảm thấy sảng khoái chút, cơn tức giận trước đó khi biết được bản thân bị lường gạt kia cuối cùng cũng cân bằng được một chút.
Hôm nay hắn vừa xuống máy bay thì lập tức mang theo cả một xe quà đến thẳng Giang gia, một lòng muốn đứng ra thay cô “gánh tội”, chỉ sợ hoãn thêm chút nào, cô sẽ chịu dày vò thêm chút đó.
Không ngờ rằng, mẹ Giang vừa nhận ra thân phận của hắn, chẳng những không có cầm chổi đuổi người, ngược lại còn nhiệt liệt chào đón hắn vào cửa, còn lập tức gọi điện thoại kêu ba Giang xin phép về nhà gặp con rể, suốt quá trình không khí chỉ có thể dùng từ “vui” để hình dung.
Bọn họ hàn huyên được một lát, mẹ Giang mới nghĩ đến việc phải báo tin cho con gái nhưng cô đã rời nhà trẻ mà hình như di động lại hết pin, chuyển qua chế độ để lại lời nhắn…
“Thì ra người ăn không ngon, món ăn kho lại có thể ăn một bao lớn như vậy.” Hắn nhíu mày, ánh mắt tập trung vào bao đồ ăn bự chà bá trong tay cô kia, nét mặt thì lộ vẻ kinh ngạc nhàn nhạt nhưng giọng điệu lại rất châm chọc.
Vừa nghĩ đến chính mình cư nhiên bị tiểu hồ li này gạt, hắn đã muốn đánh vào mông một phát, xoay chặt cái đuôi hồ li của cô, để cho cô cũng nếm thử loại tư vị lo lắng, cả đêm không được yên giấc này.
“Cái này là người cả nhà tôi muốn ăn.” Cô giải thích mình không có ăn nhiều như vậy nhưng cũng tương đương gián tiếp thừa nhận mình không chịu đói, một cái sơ hở quá lớn.
Mắt lạnh của hắn vừa bắn tới, cô lập tức “biết sai” cúi đầu. “Thật xin lỗi… Tôi đã lừa anh.”
Giang Xuân Tuệ nhỏ giọng xin lỗi nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được oán trách mẹ mình sao cũng không mật báo cho cô một chút, tốt xấu cũng để cho cô có tâm lý chuẩn bị…
Nhưng mà nghe hắn nói như vậy, ý tứ là hắn đặc biệt từ Nhật Bản trở về gấp là… vì cô?
Thình thịch! Trái tim của cô đập hết sức nhanh.
Hóa ra người đàn ông này quan tâm cô là thật, ngượng ngùng thừa nhận sự quan tâm của hắn cũng là thật, nói qua nói lại hắn thực sự quan tâm cô, lo cho cô…
Ô, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông đêm qua gác điện thoại của cô có chút đáng yêu, về phần vấn đề lễ phép, chuyện nhỏ này, hiện tại cô hoàn toàn không cần, chỉ để ý…
Cô nâng mắt lên, dùng một loại tâm tình “hơi chút ngọt ngào” quan sát hắn…
[1] obasan: tiếng Nhật: cô,bác gái
[2] cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu hất cẩu huyết (máu chó) lên đầu yêu quái thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị chửi giống như yêu quái bị hất cẩu huyết lên đầu vậy, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.
[3] cướp base: đại khái là trong môn bóng chày khi batter đánh không thành công mà runner chạy đụng miếng base thì gọi là cướp base, nói chung là thuật ngữ bên bóng chày nên mình cũng ko rõ lắm, coi hình dưới là một tình huống cướp base thành công.
[4] cục cưng Bọt Biển (SpongeBob SquarePants) nhân vật phim hoạt hình dài tập SpongeBob SquarePants.
Trăm Ngày Hôn Nhân Trăm Ngày Hôn Nhân - Tả Vi Trăm Ngày Hôn Nhân