Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Vi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1473 / 6
Cập nhật: 2015-11-24 20:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ất chấp ngồi trong ghế lô có thể là người nào, tóm lại cô muốn trước tiên phải gặp được vị chủ tịch kia rồi nói sau.
Cốc cốc. Rất ý tứ gõ lên cửa hai lần, Giang Xuân Tuệ đẩy cửa mà vào…
“Ngượng ngùng đã quấy rầy, tôi…”
Keng keng keng, sau khi cô vừa nói “tôi”, toàn bộ tiếng nói ngạnh ở cổ họng, không được, không thể, không dám tin được trong ghế lô này chỉ có duy nhất một người đàn ông ngồi, thế nhưng người này thực sự anh tuất suất khí giống như trong ảnh chụp nghiêng đăng trên tạp chí thương mại!
Tuy rằng từ báo chí, cô đã sớm biết được hắn là doanh nhân tướng mạo xuất chúng, trẻ tuổi, chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng cô vốn tưởng rằng những ảnh chụp này của người nổi tiếng đều được phần mềm đồ họa chuyên nghiệp chỉnh sửa, hoặc căn bản là lấy ảnh chụp vài năm trước ra làm “ảnh tuyên truyền” gạt lừa thế nhân, người thật nếu không có nếp nhăn, đầu hói nhiều hơn thì cũng là có bụng bia, bụng béo không giấu được, nhưng… nhưng… bộ dạng người đàn ông này làm sao có thể còn xuất sắc hơn cả trong ảnh chụp, quả thực chói mắt không thua ngôi sao thần tượng!
Hắn không chỉ có có đầu tóc đen nồng đậm, chân mày như kiếm vung lên, hai đồng tử trong đôi mắt hẹp dài đen như mực, trong đó hơi chứa một chút sự sắc sảo lợi hại, đuôi mắt nhẹ cong như là trời sinh đã mang theo chút ngả ngớn, lại giống như là sự lãnh ngạo bướng bỉnh bất tuân, nhào nặn hợp lại thành một cỗ khí chất tà thiện khó phân biệt, phối hợp với mũi quá mức thẳng cùng cằm hơi vuông, nhưng cặp môi mỏng ngang mím chặt kia lại có vẻ có vài phần đa tình mê người.
So với bất luận tòa điêu khắc nào bày biện ở bên ngoài, hình dáng sâu sắc, tuấn lẫm của người đàn ông này càng giống như xuất ra từ tác phẩm nghệ thuật điêu khắc nổi tiếng do các nghệ nhân làm, cương nghị cũng không thấy tục tằng, có chứa khí phách lại không quá nghiêm khắc, dũng mãnh, ngược lại khắp nơi có thể thấy được sự tinh tế từ việc tạo hình tỉ mỉ, giữa trán còn có một nét hấp dẫn khốc ngạo không bắt giữ được, chỉ mới giao nắm hai tay và thản nhiên thoải mái ngồi ở đó thôi nhưng cả người đã phát ra hơi thở tôn quý không thể xem nhẹ, khiến tiếng lòng những người thấy hắn chấn động…
“Cô là ai?” Giọng điệu của hắn ngang phè, nghe không ra được cảm xúc đối vị khách đột ngột này.
“Tôi là Giang Xuân Tuệ, Xuân trong mùa xuân, Tuệ trong bông lúa, ba tôi nói xuân mang đến ấm áp, bông lúa có ý nghĩa tượng trưng cho cơm no áo ấm và con cháu đầy đàn, cho nên giúp tôi lấy tên này.” Nhưng thật ra tâm tình của kẻ “xông vào” này lại ngẩng cao, không hề ý thức mình đang quấy rầy người khác, rủ rỉ rù rì giải thích cả một đống.
“Chúng ta quen biết sao?” Tuấn mâu nhẹ nâng, giọng nói của hắn đã thoáng chuyển lạnh.
Hắn nhớ năm phút trước nhà gái đã gọi điện thoại tới xin hủy buổi xem mắt vốn đã hẹn trước đêm nay, nguyên nhân thì hắn cũng không để ý mấy, chỉ cảm thấy âm thầm nhẹ nhàng thở ra khi mẹ đối phương nói xin lỗi liên tục.
Trong một tháng này, hắn dựa theo danh sách xem mắt mà mẹ tỉ mỉ soạn ra, tần suất dày đặc gặp mặt ăn cơm với cả đống thục nữ của danh viện, tinh anh của xã hội, có khi thậm chí phải chạy sô mới có thể tiêu hóa hết cả chuỗi dài người trong danh sách đó.
Không may, gặp qua nhiều cô gái tương đối có tư sắc như vậy, nhưng không có một cái tên hoặc một gương mặt có thể lưu lại ấn tượng khắc sâu trong đầu hắn. Những cô gái đến xem mắt này nếu không phải biểu hiện ra hứng thú quá mức đối với hắn, giống như cá mập ngửi được máu tanh, lộ ra bộ dáng đói khát muốn đem hắn ăn vào trong bụng, không thì chính là lễ phép quá thừa, câu nệ như là người máy đã lập trình sẵn, lời nói và hành động khô khan đến nỗi làm hắn cảm thấy buồn tẻ vô vị, không có khẩu vị, tinh thần của hắn càng lúc càng trì độn, biểu cảm vốn đã lạnh lẽo của hắn quả thực rơi vào tình trạng “họa vô đơn chí[3]”.
Việc xem mắt này làm cho mẹ hắn “sống lại”, nhưng lại làm cho hắn “kề cận cái chết”, khiến cho gần đây nhắc tới đến phụ nữ là hắn thấy thấp thỏm nôn nóng. Trước giờ bận rộn làm việc, hắn còn có thể xem các phụ nữ nhiệt tình xinh đẹp thành thuốc điều chỉnh sinh hoạt, ngẫu nhiên tìm các cô ra ngoài đi chơi một phen, hẹn hò tán tỉnh, lên giường với các vưu vật phong tình vạn chủng cũng coi như là hoạt động giảm áp lực có thể gia tăng niềm vui vận động, dù sao hắn là người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường, hoan ái nam nữ thích hợp, có ích cho thể xác và tinh thần, hắn tuyệt sẽ không khắt khe với thân thể của mình, nhưng hiện tại…
Hắn nhìn chằm chằm cô gái không hề ấn tượng lại nói một đống lời vô nghĩa trước mắt này, chỉ cảm thấy khẩu vị của mình vừa mới tốt lên lại bị phá hủy!
“Anh không cần biết tôi, không sao cả, nhưng anh nhất định phải biết nhà trẻ Dũng Kiện của chúng tôi, bởi vì nó là một nhà trẻ cực kỳ ấm áp, tâm huyết, tri kỷ, tràn ngập tình yêu và sự vui vẻ, anh xem, đây đều là thiệp cảm ơn mà các bạn nhỏ đã tốt nghiệp viết cho chúng tôi, trong đây còn có tranh vẽ viện trưởng của chúng tôi và các giáo viên, có phải rất giống, rất đáng yêu không?”
Giang Xuân Tuệ lần lượt lật ra các tấm thiệp cô chuẩn bị đã rất lâu, hưng trí bừng bừng khoa tay múa chân, dự tính dùng sức mạnh của sự hồn nhiên không gì sánh được của bọn nhỏ cộng với cách tiếp cận ôn nhu làm cảm động vị doanh nhân này.
Hoàn cảnh một đối một làm cho cô thả lỏng rất nhiều, bộ dạng của người đàn ông trước mặt lại “cảnh đẹp ý vui” như vậy… Tuy rằng không biết vì sao thoạt nhìn mặt hắn có chút thối, nhưng có người trời sinh vốn là có loại mặt “người mẫu” này thôi, cô hoàn toàn có thể hiểu được, cho nên không cần tự mình dọa mình.
Đoàn Bồi Nguyên liếc xéo những bức chân dung vẽ xiêu vẹo sứt sẹo, dùng bút sáp màu tô nghệch ngoạc này, mày rậm nhíu lại.
Nhà trẻ Dũng Kiện…
Giang Xuân Tuệ… Giang…
“Cô chính là cái cô giáo Giang kia!”
“A! Anh nhận ra tôi rồi nha!” Cô mừng rỡ, không thể tưởng được mình cũng không có “ngồi” vô ích ở trong khách sạn, thì ra vị chủ tịch “rất giỏi” này có chú ý tới sự tồn tại của cô…
Ô, lúc trước nhất định là cô hiểu lầm hắn rồi!
Giang Xuân Tuệ cảm thấy hơi chút có lỗi, thiên chân cho rằng trước đó có lẽ hắn muốn thử thách quyết tâm của cô mới để cô chờ lâu như vậy, không phải cố ý đùa giỡn, lấy chức to của mình mà không gặp cô. Bởi vậy, chuyện này có lẽ cũng sẽ thuận lợi hơn so với ban đầu cô nghĩ.
Cô dấy lên ý chí chiến đấu cao nhất, đẩy bàn ăn ra, lại từ trong túi “sâu không lường được” cô lấy ra một đống ảnh chụp tác phẩm của các bạn nhỏ, cùng với mục đích thành lập nhà trẻ, kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, thông tin về dự định tương lai, muốn cho hắn biết ở khu vực nhỏ cũ này có nhà trẻ thu phí không cao thực sự đã tạo phúc cho không ít gia đình phụ cận, giúp cho các vị phụ huynh thu nhập không cao không phải tốn nhiều tiền lắm nhưng vẫn có thể để cho các bạn nhỏ nhận được sự chăm sóc thích đáng có giá trị. Bọn họ mở nhà trẻ này là vì thật tình yêu thích các bạn nhỏ, cũng không phải vì cầu lợi cho túi tiền mình, khi gặp phải vấn đề tài chính, bọn họ còn chủ động cung cấp cho các gia đình khó khăn dự án ưu đãi…
Cô gái thao thao bất tuyệt thuyết minh, giải thích, câu chữ người đàn ông nghe đi vào lại ít ỏi không có bao nhiêu, hắn nhận ra tâm tình của cô ta cũng không như chính cô ta tự cho rằng là “kinh hỉ” (kinh ngạc + vui mừng) như vậy, mà là đáng ghét đến mức khó có thể tin.
Cô ta cư nhiên tìm tới đây!
Làm sao mà cô biết hắn ở đây? Còn có thể đoán chính xác hắn ở ghế lô nào?
Có điều ngay tại cùng lúc suy tư mấy vấn đề này, hắn cũng mới nhìn ra thân thể của cô ta, bắt đầu dùng “con mắt” đánh giá cô gái này, có chút ngoài ý muốn “cô giáo Giang” còn trẻ hơn so với hắn nghĩ lúc đầu, tiếng nói huyên náo quá mức giống chim sẻ, không nói ra, thật đúng là không giống giáo viên.
Cô có khuôn mặt trái xoan tinh xảo, xinh đẹp kiểu thanh thuần, tóc ngắn dày nổi bật với tóc mái gọn gàng, hai hàng lông mày tinh tế nhẹ quét dưới trán, dưới mũi khéo léo là môi trái tim đỏ hồng anh đào, răng trắng và đều như vỏ sò. Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất tuyệt đối là cặp mắt hạnh đen trắng rõ ràng, trong suốt, sáng chói kia, khẽ che ở dưới lông mi nồng đậm cong dài, nói qua nói lại thì chính là rất rạng rỡ, trong như gương giống như trăng, lúc môi phát ra cao thấp ngữ điệu, hào quang sáng chói, trong suốt, trơn bóng…
Cô không phải là cô gái đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại có ánh mắt đẹp thật sự xuất trần.
“Cô mấy tuổi?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Hai mươi bảy.”
Hai mươi bảy? Hắn còn tưởng rằng cô mới tốt nghiệp đại học không lâu nên trong mắt mới có sự tinh thuần và nhiệt tình như vậy, miệng nhắc tới nhà trẻ kia giống như là kế hoạch cẩn thận muốn cứu vớt Địa Cầu.
Có thể là bởi vì cặp ánh mắt quá mức trong suốt, sáng ngời kia mới làm cho cô gái này trông trẻ hơn so với thực tế mấy tuổi. Nhưng kém năm tuổi cũng hoàn hảo, tuổi hai bên chênh lệch càng lớn càng khó khai thông…
Một ý nghĩ vừa chuyển, người đàn ông ánh mắt tăng thêm sự hứng thú, nghĩ rằng có lẽ vị khách không mời mà đến này xâm nhập thật là đúng lúc.
“Kết hôn chưa?”
“Hả?” Cô sửng sốt, đầu không kịp phản ứng còn đang khó hiểu sao hắn hỏi tuổi của cô, mấy tuổi có liên quan gì với nhà trẻ?
“Tôi hỏi cô kết hôn chưa? Cô giáo Giang.” Hắn lặp lại câu hỏi, giọng nói nghe ra có chút châm chọc.
Một cái vấn đề đơn giản còn phải để người ta hỏi hai lần, sao cô ta có thể làm giáo viên!
“Tôi?! Không có a… Làm sao vậy?”
“Trong nhà trừ cô ra còn có người nào?”
“Ba, mẹ, em gái, em trai, Tiểu Hoàng, Tiểu Hoa…”
“Tiểu Hoàng, Tiểu Hoa là cái gì?”
“Tiểu Hoàng là một con mèo lông ngắn màu nâu, Tiểu Hoa là một con chó nhà giống tạp, bởi vì luôn thích chạy đến vườn hoa hàng xóm đi ngắm hoa nên thỉnh thoảng còn có thể trộm cắn hai đóa hoa trở về, cho nên lấy tên này, nhưng nó rất ôn hòa, cũng không sẽ sủa bậy cũng sẽ không cắn người nha.” Cho dù không hiểu rõ ràng, cô vẫn giải thích cặn kẽ. Nguyên nhân không liên quan gì đến hắn, chỉ vì cô quá quen việc tự giới thiệu này với các bạn nhỏ ờ nhà trẻ.
Nhưng mà việc cô cười meo meo giới thiệu thành viên đặc biệt trong gia đình lại đổi lấy cái nhìn không cho là đúng của hắn.
Chó trông cửa mà không biết sủa lại thích đến khắp nơi chơi đùa, nuôi để làm gì!
Huống chi thứ hắn hỏi là người, hắn lại không quan tâm nhà cô nuôi thú cưng nào.
“Nhà trẻ kia là nhà cô mở?”
“Không phải, là bác và dượng mở, bọn họ cực kỳ thích trẻ con, từ trước là đã ước mơ mở một nhà trẻ, để cho các bạn nhỏ có thể vui vẻ vừa chơi vừa học, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng nhà trẻ của chúng tôi rất ấm áp, phía trước có vườn rau nhỏ, còn có bập bênh, cầu thang trượt, xích đu mà dượng tôi tự tay làm, phía sau…”
“Ngừng!” Hắn giơ tay nhíu mày. “Trả lời vấn đề tôi hỏi cô là được rồi.”
“Ờ, ngại quá.” Bệnh nghề nghiệp, thân là người làm giáo dục cho trẻ em, chuyên môn trong chuyên ngành của cô là kể chuyện, bất luận câu chuyện khiến người ta buồn ngủ nào đều có thể bị cô kể thành cho rất sống động, thú vị. Chỉ cần các bạn nhỏ vui vẻ nghe, thậm chí cô còn có thể đem câu chuyện ngắn ngủi “Ba con heo” biến thành “Nghìn lẻ một đêm”, một người đóng mười tám vai cũng không thành vấn đề.
Đoàn Bồi Nguyên nhìn vẻ mặt hoạt bát thè lưỡi gãi đầu của cô, chỗ ấn đường vặn xoắn không tự giác giãn ra, xem như vừa lòng cô “tự mình hiểu lấy”, cũng rất thích cá tính không ưỡn ẹo kiểu cách của cô gái này.
“Sự vô tư” của cô hoàn toàn có thể từ cặp ánh mắt trong suốt kia nhìn một cái là thấy hết, rất dễ hiểu, cho nên hắn cũng không quanh co lòng vòng…
“Nói thật ra, tôi không có một chút hứng thú nào đối với cái nhà trẻ kia, nó có chỗ để chuyển hay không, có thể bởi vậy mà đóng cửa hay không cũng không liên quan gì đến chuyện của tôi.” Tay vốn để đằng sau của hắn vung lên một cái, đem kia đống tư liệu hỗn độn đẩy trả lại cho cô, nét mặt cũng đạm mạc giống như lời hắn nói. Nhẹ thở một hơi thôi đã cuốn đi hy vọng mà cô xây đắp đã lâu.
“…” Lòng Giang Xuân Tuệ chợt lạnh, cô kinh ngạc trước gương mặt tuấn tú kia, nhưng cũng rất lãnh tình kiêu căng.
Thì ra người đàn ông này là con sói hoang bụng đầy ý xấu, mà cô là heo, mới có thể cảm thấy hắn không phải là thương nhân ham lợi, sự tình còn có đường thương lượng…
“Nhưng nếu cô đồng ý gả cho tôi, hợp đồng thuê mướn của miếng đất kia có thể vô điều kiện kéo dài một năm, tiền thuê miễn toàn bộ.” Hắn miệng cười yếu ớt, ngước mắt liếc, vẻ mặt tà tuấn càng giống một Satan ma mỵ.
“Cái gì!” Cô theo bản năng phòng vệ bịt ngực lại, trừng mắt to. “Anh đem tôi trở thành cái gì!”
Ôi, cô cũng không phải đến bán thân. Vừa nãy mới cảm thấy hắn là sói, hắn liền thực sự vươn móng vuốt sói về phía cô!
“Mẹ tôi bị bệnh, xử lý không nhanh chút có thể phát sinh vấn đề, nhưng bà kiên trì phải chờ tới lúc tôi kết hôn mới bằng lòng mổ.” Hắn cũng lạnh nhạt mà giải thích, trong lòng cũng rất cảm thấy bất đắc dĩ.
Thì ra là như vậy, không nhìn ra được hắn cũng là một người con có hiếu.
Giang Xuân Tuệ buông phần tư liệu trước ngực, đột nhiên có hơn một chút hảo cảm đối với người đàn ông bề ngoài lãnh khốc này, cũng có thể hiểu được tâm tình của hắn, bởi vì cô cũng rất muốn vì người thân cố gắng hết sức có thể, nhưng…
“Tôi thấy bộ dáng anh cũng không giống như đang thiếu bạn gái, vì sao không kết hôn với các cô ấy?” Cô tận lực nói thật khéo léo, thật ra điều này báo tạp chí viết còn “đặc sắc” hơn nhiều, hơn nữa dựa bản thân của hắn xem ra, quả thực là rất có kinh nghiệm phong lưu, bên người một đống oanh oanh yến yến cũng không có gì lạ.
“Cô không phải muốn bảo trụ cái nhà trẻ kia sao? Đây là cơ hội duy nhất của cô.” Mày rậm hơi run lên, hắn chỉ ra tầm quan trọng của giao dịch này đối với cô, không cảm thấy là cần phải giải thích sinh hoạt cá nhân của bản thân với cô.
Đừng lầm, hắn cũng không phải đang theo đuổi cô ta.
“Nhưng kết hôn là đại sự cả đời nha, chúng ta một chút cảm tình đều không có, như vậy cũng quá…” Giang Xuân Tuệ nhăn mặt, do dự, đương nhiên biết đây là một cơ hội trời cho, nhưng tốt hay không thì rất khó nói. Người phụ nữ nào khi không lại muốn gả cho một người xa lạ vốn không có cơ sở tình cảm, dùng cả đời để đổi lấy một năm hiệp ước, cô dù ngốc cũng hiểu được phải cân nhắc nặng nhẹ điểm ấy.
“Chỉ là giả kết hôn để cho mẹ tôi an tâm.” Đoàn Bồi Nguyên nói rõ ràng hơn một chút, chính là không cần tình cảm, mới muốn cô vì nhu cầu.
Hơn nữa, hắn thích ánh mắt của cô. So với còn phải phí thời gian đi theo một đống thiên kim tiểu thư nghĩ đến đã thấy phiền chán coi mắt, trái lại không bằng trực tiếp chọn cô gái không bối cảnh, có nhu cầu, lại có đôi mắt làm hắn lưu lại ấn tượng tốt trước mắt này, vấn đề hai bên đều có thể giải quyết dễ dàng.
“Giả… Giả kết hôn?”
[1] trứng trà: món ăn khi Tết ở Trung Quốc, cách làm cơ bản là đầu tiên luộc sơ rồi lấy ra đập nhẹ vỏ rồi sau đó nấu trong nước trà.
[2] trà lão nhân: ý chỉ cách uống trà truyền thống sử dụng bộ ấm tách truyền thống, ngồi uống nhàn nhã và chậm rãi thưởng thức trà.
[3] họa vô đơn chí: nguồn gốc từ câu “Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai” nghĩa là tai họa không đến một mình, phúc lộc không lại hai lượt, ý ở đây là tính tình của anh này vốn đã lãnh, nay gặp phải mấy cô này thì nó càng lãnh thêm.
Trăm Ngày Hôn Nhân Trăm Ngày Hôn Nhân - Tả Vi Trăm Ngày Hôn Nhân