Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nguyễn Tú Uyên
Biên tập: Dinh Hoang Minh
Upload bìa: Dinh Hoang Minh
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1643 / 51
Cập nhật: 2017-04-12 13:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Sá Kiếp Hoàng Triều
i đường núi gập ghềnh hơn một canh giờ, cuối cùng mọi người cũng đến trước mộ phần của cha Hồng Tuyên Kiều.
Huyệt mộ mở về hướng Nam, khuất trong bãi cỏ cao giữa lưng chừng núi, không chú ý sẽ không thể tìm ra. Vật liệu xây mộ hoàn toàn không phải thứhoa lệ, trên bia đề “Hồng Công Quốc Du chi mộ”, thì ra cha Hồng Tuyên Kiều và Hồng TúToàn tên là Hồng Quốc Du.
Dãy Phù Dung núi non trùng điệp, đá trên núi có màu khói đen cực kỳ đặc biệt, trên mỗi phiến đá đều có đường vân thủy mặc tựa đóa phù dung. Dõi mắt nhìn về hướng Nam,dẫu là người ngắm cảnh hay xem phong thủy đều phải thốt lên một tiếng “Đẹp!”
Ở phía Nam là một cái hồ lớn, trước mặt là đồng bằng vô tận, bên phải là thác nước Tây, bên trái huyệt mộ có hai dãy núi hình thành hẻm núi trên hồ, bên phải cũng có địahình tương tự; tính cả rặng núi ở giữa nơi có huyệt mộ, tổng cộng có năm dãy núi phíatrước huyệt mộ chúc đầu lặn xuống lòng hồ, giữa lòng hồ thẳng phía trước huyệt mộ còncó một hòn đảo nhỏ hình tròn, bóng năm dãy núi phân bố theo hình cánh quạt đều tậptrung hướng cả về hòn đảo này.
ĐUng trước huyệt mộ, có thể nhìn thấy đồi núi bên bờ đối diện hình dạng như cờ trống trướng la, dấu mực phong văn, quý nhân binh mã đều đủ cả, vây kín lấy hồ nướchình vuốt rồng bên dưới.
Trong tiếng thác đổ như rồng gầm, bước lên huyệt mộ hơn chục bước, có thể trông thấy mảnh đất phương Nam bao la vô tận. Lục Kiều Kiều giờ mới hiểu, Ngũ Xà Hạ Dương,chỗ hạ ở đây không phải là mặt hồ trước mắt.
Trong phong thủy, địa hình đồng bằng được gọi là bình dương địa, nơi ngũ xà muốn hạ là bình dương đại địa phương Nam ngút ngàn vô tận, người điểm huyệt này, để mắtđến đâu chỉ là vạn hộ phong hầu, rõ ràng muốn sánh ngang với triều đình, cắt đất xưngvương mà.
Nhìn sang trái phải, thấy cây cối xung quanh đều khô héo gầy guộc hơn cây dưới núi, ngay đến cỏ dưới đất cũng vừa dài vừa mảnh. Hướng mắt ra núi non bốn bề, ngoài nămdãy núi hình rán, cây cỏ những nơi khác vẫn tươi tốt um tùm, đượm hơi thở mùa hạphương Nam.
Nơi có địa hình phong thủy tốt nhất mà lại không có chút sinh khí nào ư? Lục Kiều Kiều trong lòng hiểu rõ, cái huyệt này, và cả toàn bộ long khí trên dãy núi này sớm đã bịphá hoại rò rỉ kiệt quệ rồi.
“Cô Kiều, nơi này vì sao không gọi là Ngũ Long Hạ Dương mà lại là Ngũ Xà Hạ Dương ạ?” An Long Nhi lên tiếng hỏi.
Lục Kiều Kiều đứng trước gió gật đầu nói: “Càng ngày mày càng biết đặt câu hỏi đấy... Long, là chí tôn của vạn vật trong thiên hạ, mạch chân long xuất hành cũng giống nhưthiên tử xuất hành, tất phải có trống giong cờ mở người ngựa thị vệ hộ giá, vì thế khôngthể cứ thấy một mạch núi liền tùy tiện gọi bừa đấy là long mạch. Dãy núi có thể gọi làlong mạch, bát buộc phải có nước đồng hành, nước ở đây tức là long huyết, không cónước thì long chết; hai bên long mạch phải có thế núi hình người ngựa trống cờ đi trướchộ giá nếu chân long nhô lên một mình, mạch núi hộ giá cần phải phục thấp xuống haimé, nếu không cũng cần cờ chiến quân ngựa đUng trên cao, còn chân long ở bên dướiđiềm đạm ngụp lặn...”
“Như vậy có nghĩa, hình dáng của mạch chân long nhất định có gì đó đặc biệt, độ cao thấp không giống với núi non bốn bề?” Mạnh Hiệt cũng nghe thông chút đỉnh, bèn góp lờinói lên ý kiến của mình.
“Đúng thế, Mạnh sư gia có thể tranh bát cơm của tôi rồi đẩy.” Lục Kiều Kiều một mặt khen ngợi Mạnh sư gia, một mặt lén quan sát những người còn lại và tình hình xungquanh, thầm nghĩ cách làm sao thoát khỏi nơi này.
Cô thấy mọi người đều yên lặng muốn nghe kiến giải của mình, bèn cẩn trọng chọn ra một số nội dung có thể nói, giải thích cho Hồng Tuyên Kiều và Mạnh Hiệt về huyệt mộnày: “Năm dãy núi trước mặt đều cao ngang nhau, vì vậy không có chân long cũng chẳngcó mạch chủ, đành giải tượng thành xà (rắn), chứ không phải là long (rồng). Địa hình nơicó long mạch có cao thấp, tôn ti, luân thường hợp lý, bao bọc hữu tình, huyệt Ngũ Xà HạDương này lại như thiên hạ thái bình, đúng rồi, chính là như Hồng tỉ tỉ nói người ngườibình đẳng, năm con rắn cùng hội nhưng không cùng thuyên, cùng sàng nhưng khôngcùng mộng, sức mạnh không thể nói là nhỏ, nhưng muốn giành được phúc khí cát huyệtthượng hảo, tôi e là không dễ...”
Lục Kiều Kiều cố ý chỉ nói điểm bất lợi của Ngũ Xà chứ không nhắc đến cảnh sắc tráng lệ của Hạ Dương phía sau, những mong không đắc tội với cả Hồng Môn lẫn Thanhtriều, để được yên ổn rút lui.
“Nhưng có Kiều Kiều ở đây, cái huyệt này nhất định được cứu rồi.” Hồng Tuyên Kiều cười xòa nói.
Hồng Tuyên Kiều đã mơ hồ nghe ra có gì đó không hợp lý. Nghe qua đánh giá của Mạnh Hiệt đối với Lục Kiều Kiều, cô biết Lục Kiều Kiều là người thấy tiền sáng mắt, giờLục Kiều Kiều lại nói như vậy, liệu có phải là không muốn cứu cái huyệt này không? Hayvì vẫn chưa biết có thể kiếm được bao nhiêu, nên lấp lửng làm cao trước?
Mạnh Hiệt cũng phụ họa: “Đúng vậy, vừa nhìn đã thấy mấu chốt căn nguyên, muốn cứu hẳn dễ như trở bàn tay thôi, ha ha ha...”
Lục Kiều Kiều thầm nghĩ, hai người này nhất quyết tế mình lên, xem ra không trổ chút tài nghệ thì không hất được vụ làm ăn này đi rồi. Đoạn cô cầm tẩu thuốc chỉ về rặngnúi xa tít trước mặt và hai bên trái phải, nói: “Quảng Đông quanh năm cây cối tốt tươi, cỏcây chỉ khi tiết trời đông giá mới có một hai tháng khô héo, mọi người xem cây cối phía xavẫn xanh um một dải, nhưng trên ngọn Phù Dung này cả cây lẫn cỏ đều héo vàng cả ra,đây rõ ràng là do long khí dưới đất bị chặt đứt, khiến cả ngọn Phù Dung tử khí nặng nề.”
An Long Nhi nghe tới đây không kìm được hỏi: “Long khí là khí của đất trời, làm thế nào lại chặt đứt được ạ?”
“Đúng thế, sao có thể chặt đứt long khí chứ?” Lâm Phụng Tường và Jack đều hùa theo hỏi.
Lục Kiều Kiều nhíu mày quay người nhìn An Long Nhi, thầm nghĩ thằng oắt này âm mưu làm hỏng chuyện đây, vốn câu sau đã có thể nói “Vì vậy tôi không xem huyệt nàynữa, giờ về nhà ăn cơm trước, các lộ anh hùng xin được cáo biệt ở đây, rảnh rỗi lại gặp trànước”, giờ lại thành ra đứng lớp thực hành phong thủy rồi.
Có điều nghĩ lại, cơ hội học tập này quả hiếm có, bao bậc danh sư phong thủy đều là giữa non nước từng bước đúc rút kinh nghiệm, bỏ lỡ ví dụ thực tế này, An Long Nhikhông biết lúc nào mới có thể bù lại, ài, coi như cũng là cái duyên của thằng bé vậy.
Lục Kiều Kiều mệt mỏi thở dài một tiếng, đáp: “Thằng nhóc này chuyên hỏi chuyện lớn. Thế nào gọi là đánh rắn bảy tấc, huyệt này giải tượng là Ngũ Xà Hạ Dương, vị trí cóthể bóp chết huyệt này chỉ có thể là bảy tấc kể từ đầu rán mà thôi. Có điều trong phongthủy một ngón tay có thể là nghìn dặm, sông núi càng không thể dùng tấc mà tính được,vì vậy nơi cách đầu rắn bảy dặm mới là vị trí sinh tử bảy tấc của huyệt này. Giờ năm conrắn đều đã bị khử cả, xem ra vị trí bảy tấc này chính là điểm khống chế cả năm đầu rắn.”
“Nhưng từ nơi dãy núi này lặn xuống nước ngược về sau bảy dặm chẳng phải vẫn là đất đá hay sao? Làm thế nào chặt đứt long khí được ạ?” An Long Nhi hỏi hết câu này đếncâu kia, nếu không phải ngày ngày chạy trốn đánh nhau thì thu nhận được một đồ đệ thếnày sẽ khiến sư phụ rất vui mừng.
“Đúng rồi, làm thế nào chặt đứt long khí được?” Mọi người hùa lại tới tấp hỏi.
Lục Kiều Kiều xoa xoa mặt xốc lại tinh thần, giải thích: “À, là thế này, nước là long huyết, đường nước chảy trong mạch núi cũng là đường long khí chạy qua, một số thầyphong thủy tâm địa xấu mưu đoạt long khí, sẽ điểm huyệt vào mặt sau mộ phàn củangười ta, chặn đứng luồng long khí chạy qua; một số loài cây lớn rễ quá sâu hút nước quánhiều, hoặc nếu có suối nguồn không ngừng chảy tiêu hao, cũng sẽ khiến long khí bị chặnlại; thầy phong thủy xấu sẽ đào giếng xả nước ở chính những điểm sinh tử này, khiếnlong khí mau chóng rò rỉ cạn kiệt...”
Giảng giải xong một bài dài, Lục Kiều Kiều thở hắt ra một hơi, mọi người thi nhau gật đầu.
Lâm Phụng Tường nói: “Từ đây tới chỗ đầu rán lặn vào nước phía trước, ước chừng ba dặm, điểm đánh rắn bảy dặm, chắc cách phía sau chúng ta tầm ba dặm, cũng không xalắm, tôi muốn đi xem thế nào, có ai muốn đi không?”
Lục Kiều Kiều thầm nghĩ, lần này thì hay rồi, muốn thoát cũng thoát không nổi; đành đâm lao theo lao nói: “Đi nào, mọi người cùng đi xem xem, nếu có suối rừng còn uốngđược ngụm nước suối...”
Thế là cả đoàn sáu người quay ngược men theo con đường núi nhỏ vòng ra sau núi.
Thoắt chốc đã đi được ba dặm đường, từ đây không còn nhìn thấy cảnh hồ nữa, nhìn về phía ấy, chỉ thấy cây cối lưa thưa, còn nhìn phía sau núi này, núi rừng lại rậm rạp, hệtnhư dưới chân núi. Trên sườn núi như có một dải phân cách giữa sác xanh và sắc vàng.Mọi người còn đang khen ngợi Lục Kiều Kiều phán đoán như thần, Mạnh Hiệt đã ngóquanh tìm kiếm thứ có thể cắt đứt long khí.
Ai nấy đều tò mò xem xét khắp nơi, Lục Kiều Kiều gọi An Long Nhi lại bên cạnh, chỉ vào lùm cỏ gần đấy nói: “Long Nhi, bên kia là lưng núi của dải dốc này, long khí đi qua đó,mày tới lùm cỏ tìm xem có gì... Ấy, từ từ đã, lấy gậy dò từng bước, dưới đất có thể có hangđộng, cẩn thận ngã xuống đấy.”
An Long Nhi dạ một tiếng bước về phía lùm cỏ, tìm một hồi, thằng bé hua gậy gọi Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, ở đây có một miệng giếng này! Mau lại đây xem!”
Mọi người vừa nghe nói vội chạy tới chỗ An Long Nhi đứng, thấy giữa lùm cỏ cao ngút, bị người ta khoét một cái hang lớn đường kính bốn năm thước. Cái hang này sâuchừng hai ba trượng, xung quanh không xây gạch, mà đắp đất đá làm vách, giữa lưngchừng hang có tiếng nước suối róc rách chảy. Đúng như An Long Nhi nói, đây đích xác làmột cái giếng.
Xem ra cái giếng này trước nay chưa từng có người dùng, nhưng thần kỳ ở chỗ trong giếng không hề có một phiến lá rơi. Lục Kiều Kiều nói: “Mọi người nhìn xem, trong giếngkhông có lá rơi, là vì long khí rò rỉ ra từ đây, cũng giống như gió thổi từ bên dưới lên, vậtnhẹ đều không thể rơi xuống. Nếu nước giếng ngon ngọt thanh mát lạ thường, thì có thểhoàn toàn khẳng định đây chính là giếng rò long khí.”
Cô bảo An Long Nhi xuống múc nước lên, An Long Nhi giựt bình nước mang bên mình, đổ sạch nước bên trong, rồi lại cởi sợi thừng đeo trên người, để Jack và Lâm PhụngTường giữ một đầu, mình nắm đâu thừng còn lại thả người vào lòng giếng, múc một bìnhnước lên cho mọi người chia nhau uống.
“Oa, đúng là rất ngọt...” Jack uống một ngụm nước giếng trong lòng bàn tay, reo lên. “Kiều Kiều của tôi, em thật đáng yêu quá đi mất!”
Hồng Tuyên Kiều chẳng hề vui mừng chút nào, chỉ hỏi Lục Kiều Kiều: “Cái giếng này có người cố ý đào phải không?” Lục Kiều Kiều uống một ngụm nước giếng, mắt nhìn đămđăm giếng nước không nói không rằng.
Mạnh Hiệt nói: “Thôn Thượng Cát chúng tôi vì phong thủy mà xảy ra không ít chuyện, đến nay vẫn nghi ngờ tay thầy phong thủy tên Triệu Kiến ở Giang Tây ban đầuphá huyệt Linh Quy kia bị triều đình mua chuộc, về sau lại có bọn người áo đen đến longhuyệt mới bày sát cục giết người, may gặp được Lục tiểu thư giữ lại tính mạng cho ngườihai thôn. Giờ huyệt Ngũ Xà Hạ Dương này liên quan đến sự phát triển của Bái Thượng đếhội cũng lại bị phá hoại, chúng tôi cho rằng triều đình đang có sách lược phá hoại huyệtphong thủy khắp mọi nơi, nếu cứ để triều đình tiếp tục làm vậy, người dân không sốngnổi, mà đại kế cũng vô vọng rồi...”
Đại kế Mạnh Hiệt nói tới chính là phản Thanh phục Minh, ông ta giảng đạo lý với Lục Kiều Kiều chẳng qua nhầm thúc giục cô ra tay cứu huyệt, nhưng lúc này Lục Kiều Kiềuđang rất mâu thuẫn. Đào giếng trên lưng rồng chặt đứt long khí, nếu dựa vào thuật phongthủy Dương công quả thực không thể ứng cứu nổi, nhưng nếu dùng “Tử than ngự longkhí” ghi chép trong Long Quyết... Lục Kiều Kiều không muốn nghĩ tiếp nữa, cô hiểu rõ chỉcần mình ra tay, thì thứ đối phương muốn cướp không phải là Long Quyết nữa mà sẽ làngười vận dụng Long Quyết.
Không, cái huyệt này quyết không thể cứu.
Lục Kiều Kiều từ tốn nói: “Cái huyệt này... rất khó cứu... không cứu nổi...”
Jack băn khoăn hỏi: “Lấp cái giếng này đi không được sao?”
“Đâm một dao vào cổ anh rồi lấp lại cho anh có được không?” Lục Kiều Kiều bực mình vặn lại Jack.
Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều đưa ra hai đáp án, rốt cuộc là “khó cứu” hay “không cứu nổi” đây? Thấy không khí căng thẳng như vậy, cô bèn bảo Lục Kiều Kiều:“Anh trai tôi ở Quảng Tây phát triển Bái Thượng đê hội, cũng là vì cứu bách tính thiên hạ,cứu cái huyệt này đồng nghĩa với cứu vớt linh hồn tính mạng vô số người. Kiều Kiều, côcó thể gắng sức nghĩ cách không? Cô tìm ra được nguyên nhân phong thủy bị phá, nhấtđịnh sẽ có cách cứu, chuyện tiền nong không thành vấn đề, đại ca Phùng Vân Sơn đãchuẩn bị đầy đủ ngân lượng cho việc này rồi...”
Lục Kiều Kiều nói: “Sông núi nước non đều có sinh mệnh, long mạch đứt rồi cũng như người bị bệnh, bệnh có nặng có nhẹ, có dễ chữa khó chữa, không phải bệnh nào cũnguống thuốc là khỏi... Nhưng Hồng tỉ tỉ không cần quá lo láng, giờ phong thủy ở đây hoàntoàn không ảnh hưởng gì đến chị và đại ca của chị, mọi người vẫn sẽ bình an, mười banăm nữa long mạch sẽ dàn dần khôi phục nguyên khí, dù không chuyển bác nhà khỏihuyệt mộ này cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Hồng Tuyên Kiều đang định nói gì nữa, đột nhiên nhắm nghiền mắt hai tay ôm đầu: “A! Đầu tôi đau quá... như sáp vỡ tung ra vậy! A!”
Lâm Phụng Tường và Jack lập tức đỡ Hồng Tuyên Kiều, thấy vẻ mặt cô càng lúc càng đau đớn, hai tay ép chặt lấy đầu chỉ chực đổ nhào xuống đất.
Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến: “Có kẻ phá huyệt!”
“Chúng ta bị đánh lạc hướng rồi, có kẻ đang phá mộ huyệt của Hồng công, Phụng Tường, anh cõng Tuyên Kiều, lập tức chạy về huyệt mộ xem xem!” Mạnh Hiệt vừa dứt lờiđã dẫn đầu chạy ngược về phía huyệt mộ.
“Không! Jack cõng Hồng Tuyên Kiều!” Lục Kiều Kiều hét lớn. Jack đang nghĩ sao chuyện tốt lành này lại đến lượt mình, lại nghe Lục Kiều Kiều nói: “Lâm huynh giỏi khinhcông, lập tức chạy về mộ Hồng công trước xem có ai đang ở đó, bất luận nam nữ già trẻ,hễ thấy người là bát sống! Đi mau!”
“Được!” Dứt lời Lâm Phụng Tường liền phóng như tên bay về phía huyệt mộ, Jack xốc Hồng Tuyên Kiều lên lưng, nhìn ra trước mặt đã không thấy bóng dáng Lâm Phụng Tườngđâu nữa, bèn thốt lên kinh ngạc: “Trời ơi, tên to xác này chạy còn nhanh hơn cả ngựa.”
Lục Kiều Kiều trong lòng hiểu rõ Hồng Tuyên Kiều đau đầu chính là tín hiệu khiêu khích đối phương dành cho cô, đối phương muốn xem cô có bao nhiêu thực lực, có thểkhông ra tay cứu huyệt, nhưng không ra tay cứu người thì quả thật không ổn. Cô sờ lênkhấu súng trên người, cùng mọi người vắt chân lên cổ chạy về chỗ đặt mộ Hồng công.
Chạy tới trước mộ Hồng công, chỉ thấy một mình Lâm Phụng Tường đứng trên cao quan sát bốn bề, xung quanh không còn ai khác. Hồng Tuyên Kiều được đặt xuống đất,thấy cô lăn lộn, giàn giụa nước mắt vì đau đầu, mọi người cũng đành bó tay hết cách.
Lục Kiều Kiều bấm đốt tính một loáng, nói: “Hôm nay là ngày Nhâm Tuất, đối phương có lẽ đã đóng đinh xuống đầu mộ, hướng quẻ Thiên khắc Địa xung! Long Nhi tới bên trênmộ, dùng la bàn tính ra hướng quẻ Lữ, lật cỏ lên tìm xem bên dưới có gì!”
An Long Nhi nhảy phóc lên bên trên mộ Hồng công, móc ra một chiếc la bàn, đưa lên giữa mộ ước lượng một thoáng, từ cung Đông Nam quẻ Tốn giơ tay chỉ hướng quẻ Lữ choLục Kiều Kiều, sau đó bắt đầu mò xuống từ nóc mộ.
Lục Kiều Kiều cũng nhào tới cùng An Long Nhi dò dẫm cặn kẽ, Hồng Tuyên Kiều vừa rồi vẫn cố nhịn đau không kêu thành tiếng, giờ cơn đau càng lúc càng kịch liệt, khôngchịu được ôm đầu nằm dưới đẩt gào thét, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Cỏ trên mộ khá cao, nhìn qua không thấy gì khác lạ, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi hoảng loạn vừa mò vừa bới trong tiếng kêu gào đau đớn của Hồng Tuyên Kiều, đột nhiênAn Long Nhi sờ được vật gì đó ở vị trí đầu huyệt mộ, vừa bới vừa gọi: “Cô Kiều, có gì ở đâynày!”
Lục Kiều Kiều cũng thò tay vào bới, sờ thấy một khúc gỗ tròn nhỏ, bên trên đục hai lỗ hổng hình chữ thập có thể xuyên dây thừng qua. Vừa sờ thấy vật này, Lục Kiều Kiều đãbừng bừng nổi giận ngoác mồm mắng: “Đám người kia càn quấy quá rồi! Long Nhi, đemdây thừng lại đây, nhổ thứ này lên!”
An Long Nhi xuyên sợi thừng qua lỗ nhỏ trên khúc gỗ, cùng Lục Kiều Kiều hợp sức giựt ra nhưng vẫn không xê xích gì. Lâm Phụng Tường bước tới nói: “Hai người tránh ra,để tôi thử.”
Trong sáu người ở đây, Lâm Phụng Tường vóc người cao lớn tráng kiện nhất, anh ta đứng lên đầu mộ, hai tay quẫn chặt lẩy dây thừng, hét lớn một tiếng, từ trong ngôi mộdần dàn trồi lên một cây gậy đầu tròn mũi nhọn dài ba thước. Gậy vừa được nhổ ra, cơnđau đầu của Hồng Tuyên Kiều lập tức dịu lại, cô nằm vật ra đất thở hổn hển, mặt lấm lemnước mắt mồ hôi.
Thứ vừa được nhổ ra khỏi mộ là cây Đảo trượng tầm long các thầy phong thủy thường mang theo bên mình, sau lưng An Long Nhi cũng có một cây. Đất dính trên gậysạch mà hơi ẩm, có thể thấy gậy mới vừa cắm vào khi cả bọn đi xem giếng nước. Lục KiềuKiều đưa tay đón lấy cây gậy, đảo mắt quan sát xung quanh, nhưng ngoài bản thân vànăm người đi cùng, bốn bề hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Cây gậy này nói với Lục Kiều Kiều, đây là một cuộc chiến giữa các phong thủy sư, nếu hôm nay cô không tiếp chiêu, cây gậy này có thể đóng lên bất cứ chỗ nào trên mộ phânHồng gia vào bất cứ thời điểm nào, hơn nữa còn có thể cắm sâu hút không để lại tăm tích.Nước đi cứng rắn này cũng là lời đe dọa đối phương gửi đến Lục Kiều Kiều.
Trên mặt hồ nơi năm dãy núi lặn xuống bên dưới ngọn Phù Dung, có một hòn đảo trơ trọi hình tròn. Hòn đảo chu vi chỉ chừng mười trượng, trên đảo mọc đầy cây cối nhỏ umtùm, dù nhìn từ vị trí nào quanh bờ hồ, hòn đảo đều có hình bán nguyệt, tựa một hạt trânchâu màu lục nổi giữa mặt hồ.
Theo sắp đặt của Quốc sư, ba trong số năm viên Quan chính, Tiêu Kiếm, Lục Hữu và Kim Lập Đức, đã chia nhau ẩn náu quanh mộ Hồng công, riêng Quốc sư dẫn hai ngườicòn lại chèo thuyên nhỏ lên hòn đảo giữa hồ, dùng ống nhòm quan sát Lục Kiều Kiều từtrong lớp cây lá rậm rạp.
Quốc sư trông thấy huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, cũng kinh ngạc không khác gì Lục Kiều Kiều. Bất kỳ thầy phong thủy có chân tài thực học nào cũng có thể nhìn ra đây không chỉlà một mảnh đất cầu vinh hoa phú quý, huyệt Ngũ Xà Hạ Dương này đủ để thành vươnglập đế loạn thiên hạ, lật đổ vương triều Đại Thanh.
Quốc sư biết Lục Kiều Kiều hôm nay lên núi thăm huyệt, đã tới đây trước một bước, xem qua cách xử lý của Kim Lập Đức đối với Ngũ Xà Hạ Dương, đào giếng rò long khí ởsau đầu rắn bảy dặm, là chiêu thuật phá huyệt mà các phái phong thủy đương thời đềukhông sao tu sửa nổi, chỉ có thể chờ long mạch tự hồi phục trong một thời gian dài, mà quá trình hồi phục này nhanh cũng phải mười mấy năm, chậm là trên nghìn năm.
Ông ta rất vừa lòng với cách làm này, vì phá huyệt chỉ nhầm ổn định triều cương, chư không phải giết thêm người vô tội. Hậu nhân của ngôi mộ Hồng công này là anh em nhàhọ Hồng, chẳng qua chỉ tổ chức một Bái Thượng đế hội tuyên dương hành thiện tích đức,sau khi chết có thể lên Thiên quốc, qua điều tra do thám, thấy trong hội toàn người già kẻyếu phụ nữ trẻ em, chứ không hề có binh mã. Kiểu hội bái thân chốn thôn quê này đemso với Hồng Môn thâm căn cố đế, bắt nguồn từ tiền triều lại lấy phản Thanh phục Minh làtôn chỉ, có biên chế quân sự hoàn chỉnh, ngày ngày chiêu binh mãi mã thẳng thừng chốngphá nhà Thanh, cách dăm ba năm lại dẩy quân tạo phản, rõ ràng không đáng để ý.
Đối phó với Hồng Môn, bắt buộc phải phòng họa từ trong trứng nước, thà giết nhàm còn hơn bỏ sót; còn đối với Bái Thượng đế hội kể chuyện Giê su cho mấy mụ đàn bà, chibằng giữ lại kết hợp với kiểm soát, chỉ cần long khí của huyệt Ngũ Xà Hạ Dương rò rỉ hết,để người trong thiên hạ hưởng thêm vài ngày an lạc cũng không phải chuyện không thể.Hơn nữa, theo báo cáo của đám hương thân, Bái Thượng đế hội phát triển rất chậm, ít tínđồ, bà con dân quê thà tin thổ địa chứ không tin Thượng đế, thà thắp hương bái Bồ tátchứ không hát Thánh ca làm lễ Mi sa, giờ người cầm đầu Hồng Tú Toàn chẳng rõ tung tíchchốn nào, chỉ để lại mỗi cô em gái Hồng Tuyên Kiều chủ trì Tuyên đạo hội của đám đànbà con gái, càng không thể uy hiếp gì đến triều đình, xem ra Kim Lập Đức phá huyệt thếlà thành công rồi.
Quốc sư trước nay vốn có thành kiến với Phó sứ Chương Bỉnh Hàm, cho rằng người này làm việc chắc chắn đáng tin, trình độ phong thủy huyền học cũng rất uyên thâm,nhưng có phàn hơi đao to búa lớn, hành sự cấp tiến, chuyện nhỏ xé thành chuyện to,thường gây tai vạ lớn.
Chương Bỉnh Hàm gần đây không biết là gấp gáp lập công thăng quan hay vì lo lắng thay triều đình, mà thủ đoạn phá huyệt đã đổi từ lát léo khó hiểu như Quốc sư yêu cầusang nhanh chóng kịch liệt, có mầm mống giết nhầm hơn bỏ sót. Người này mấy lần hunghăng phá huyệt, giết hại người không có chứng cứ phản nghịch nhưng vẫn báo cáo tranhcông; hễ làm loạn hao binh tổn tướng, khiến quan phủ và dân chúng chú ý đến chuyệnrắc rối quanh phong thủy, thì báo cáo trình lên lại nói do thuộc hạ ra tay quá nặng... Thânlàm thủ lĩnh, khuynh hướng hành vi lời nói của y đều có thể ngầm ám thị đám thuộc hạdùng thủ đoạn nào, vậy mà sau khi xảy chuyện lại như đấy hết trách nhiệm lên đâu thuộchạ, điều này khiến Quốc sư lo lắng hậu quả nếu để y tiếp tục nhúng tay vào chuyện này.
Tiếc rằng thiên hạ côn đồ lừa đảo nhiều như lông trâu, mà cao thủ huyền học có chân tài thực học lại như lông phượng móng lân, trong số cao thủ các phái triều đình khó khănlắm mới khai quật được trong dân gian, thì Chương Bỉnh Hàm cũng được coi như mộtnhân tài, nếu không dùng y, tạm thời chẳng có ai thích hợp hơn nữa.
Chính vì vậy mà chuyện một giám chính chết trên dãy Kê Đề, rồi hai ngày trước lại bức ép khiến Tôn Tồn Chân phải làm phản, đêu khiên Quốc sư trăn trở không thôi.
Nhân tài huyền học không giống như tráng hán dũng phu, không phải cứ bỏ nhiều tiền là có thể mua được. Để thành một nhà huyền học, ngoài siêng năng khổ luyện, thiêntư thông minh, còn cần phải có thiên phận, duyên phận, không phải cứ mở một lớp học làcó thể đào tạo được cả lô. Còn chết thêm mấy mạng nữa, phủ Quốc sư đừng mong có thểmượn được những nhà huyền học chân chính từ các bộ ban.
Nhân tài vĩnh viễn không đủ, chỉ có tìm ra phong thủy vương đạo mạnh nhất mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, giữ cho giang sơn Đại Thanh vạn năm bền vững.Lân này bức ép Lục Kiều Kiều lên đường tới Giang Tây tìm Long Quyết, Quốc sư vốn địnhđể sau mới theo về Giang Tây đối phó cô, không ngờ cô giở chiêu Hồi Mã thương, dọcđường bày đủ trò phá rối kế hoạch của Quốc sư, điều này quả thật nằm ngoài dự liệu củaông ta. Từ bấy đến giờ đã hơn nửa tháng, Lục Kiều Kiều vẫn ở Hoa Huyện chỉ cách thànhQuảng Châu có chín mươi dặm, còn bắt sống một tên mật thám, nên Quốc sư đã hạ quyếttâm, dứt khoát ngay trong đêm đuổi tới đích thân đốc chiến.
Ông ta bát đầu cảm thấy, đối thủ của mình không chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, mà là một người có thể kiềm chế cả phủ Quốc sư! ông ta muốn thử xem cái Lục Kiều Kiều córốt cuộc là thực lực, hay chỉ là may mắn?
Quan trọng hơn, còn phải thăm dò xem Lục Kiều Kiều có biết dùng Long Quyết hay không. Nếu Lục Kiều Kiều biết dùng Long Ọuyết, mục tiêu Quốc sư cân tìm sẽ đổi thànhLục Kiều Kiều, với tính cách như thế, bắt về rồi không cần dùng đến cực hình tra khảo,chỉ càn bỏ bộn tiền là có thể moi được Long Quyết thôi.
Long Quyết gồm ba phàn, lần lượt là “Tầm Long Quyết”, “Ngự Long Quyết”, và “Trảm Long Quyết”, nếu Lục Kiều Kiều biết “Ngự Long Quyết”, cô ta nhất định có thể vá long khí,cứu sống huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, vì vậy lúc này ép cô ta ra tay là cách làm duy nhất.
Lục Kiều Kiều vừa rồi đã thấy giếng ngầm rò long khí nhưng lại không ra tay cứu, điều này khiến Quốc sư có chút bất ngờ, lẽ nào Lục Kiều Kiều thực sự không biết LongQuyết? Thế nên Quốc sư lập tức sắp đặt một chiêu bài khiêu khích mà Lục Kiều Kiều nhấtđịnh có thể phá giải, cũng có thể nhìn ra được, hòng dẫn dụ cô quay lại trước mộ Hồngcông.
Lục Kiều Kiều nhìn khắp xung quanh, không hề phát hiện thấy gì bẩt thường, Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều đều vô cùng căng thẳng bước tới cạnh cô.
Mạnh Hiệt bảo: “Lục tiểu thư, giờ phải làm thế nào?”
Lục Kiều Kiều đáp: “Tôi không biết bọn họ định làm gì, đây chỉ là một chiêu thức bình thường các thầy phong thủy vườn dùng để hại người, chắc hẳn đối phương biết rằng tôicó thể phá giải bất cứ lúc nào... Vấn đê bây giờ là hễ chúng ta đi khỏi, bọn họ có thể sẽ lạitới phá phách, e chúng ta phải ở đây cả đời mất. Thật khốn kiếp.”
Người bị đau đầu là Hồng Tuyên Kiều, nếu đối phương tiếp tục phá huyệt thì người bị hại vẫn là cô. Nghĩ vậy, cô bèn nắm lấy tay Lục Kiều Kiều năn nỉ: “Kiều Kiều, cô phải cứutôi với, cô đi rồi bọn họ không biết sẽ còn làm gì trên mộ cha tôi nữa!”
“Tôi không biết bọn họ muốn làm gì! Nếu như bọn họ muốn lấy mạng cô, thì dù chúng ta có ngồi canh ở đây cả đời họ vẫn có thể giết chị như thường, căn bản không cầnđộng đến mộ cha chị!” Lục Kiều Kiều cũng cuống, hất tay Hồng Tuyên Kiều ra.
Mạnh Hiệt nói: “Trước tiên đừng loạn lên, giờ chúng ta thế này chính là điều đối phương muốn nhất, bọn họ biết chúng ta không dám bỏ đi, bọn họ muốn giữ chúng ta lạiđây, nhất định còn có màn sau, chúng ta cứ canh phòng cho tốt, xem tình hình thế nàohẵng tính.”
“Không, hắn muốn giữ thì chúng ta càng phải đi, một khi chúng ta đi, bọn họ nhất định sẽ lập tức ra tay...” Lục Kiều Kiều nghe lời Mạnh Hiệt nói liền bình tĩnh lại, cô chẳngmàng gì đến Mạnh Hiệt, Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường, quay đầu nói: “Jack,Long Nhi, chúng ta đi!”
Ba người Mạnh Hiệt nghe thấy cũng có lý, lập tức theo Lục Kiều Kiều quay người bỏ đi.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Quốc sư từ hòn đảo giữa hồ thấy Lục Kiều Kiều dám quay lưng bỏ đi thì vừa yêu vừa hận. Yêu ở chỗ cô gái này táo bạo mà thận trọng hiếm có,khiến ông ta như gặp được tri âm; hận ở chỗ Lục Kiều Kiều mỗi lần ra tay đều nhằm vàochỗ ông ta không ngờ nhất, muốn ép cô ta dùng Long Quyết cô không dùng, muốn giữ côlại cô quyết đi, lần này đúng là kỳ phùng địch thủ.
Lục Kiều Kiều bỏ đi như thế, rõ ràng là ép ông ta ra tay trước, nước cờ đầu tiên coi như đã thua rồi, ra tay thôi.
Quốc sư lập tức dẫn hai viên quan lên thuyên, con thuyên nhỏ nhanh như tên bắn rời khỏi hòn đảo nhỏ từ một góc chết mà đứng ở phàn mộ Hồng công không thể trông thấyđược.
Một tiếng sấm vang lên, Lục Kiều Kiều cùng mọi người đang đi tới gần xe ngựa chuẩn bị lên xe, nghe thấy âm thanh kỳ lạ ấy lập tức quay đầu lại nhìn. Phía trên hòn đảo nhỏbay lên một lần khói xanh, cả hòn đảo như đang chẩn động khe khẽ, mặt hồ cũng gợnsóng lăn tăn, những gợn sóng từ hòn đảo nhỏ lan rộng ra bốn phía.
Tất cả quay người lại định nhìn cho kỹ, thì thấy các đợt sóng nổi lên từ giữa đảo càng lúc càng dữ dội, trong nháy mắt đã biến thành sóng lớn ập vào dãy núi và bờ hồ xung quanh.
Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất dội lên tiếng rền vang thấp trầm, ai nấy đều cảm thấy một trận gió nóng liên tiếp phả từ đảo tới, ngay mặt đất dưới chân cũng bắtđầu chẩn động.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Phụng Tường hỏi: “Có phải là động đất không?”
Lục Kiều Kiều ngậm chặt miệng không nói không rằng, lòng thầm than: Nguy rồi, đây đâu phải động đất mà là đối phương đang “chăn khiếu hám long”.
Vốn dĩ trong bố cục phong thủy do thiên nhiên hình thành, ngoài mẩy nguyên tố quan trọng như long sa, thủy huyệt, mỗi đại cục đều có một long khiếu, long khiếu nàykhác với long huyệt, không phải nguồn cội phúc khí, mà là điểm cân bằng của toàn bộlong cục. Tác dụng của long khiếu tương đương với điểm tựa quan trọng nhất của một tòalầu lớn, một khi long khiếu động, toàn bộ bố cục phong thủy sẽ động theo.
Trong huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, cả năm dãy núi hình rắn đều chỉ về một hòn đảo hoang giữa lòng hồ, hòn đảo hoang này chính là long khiếu được ngũ xà bảo vệ. Quốc sưđặt thuốc nổ trên long khiếu, chỉ cần làm chán động long khiếu, năm con rắn sẽ phải bòkhỏi hang. Muốn trấn áp ngũ xà, chỉ có cách sử dụng “Tử Thần Ngự Long Khí” trong LongQuyết, Lục Kiều Kiều càng lúc càng hiểu rõ ý đồ của đối phương, bọn họ chính là muốnxem xem cô có biết dùng Long Quyết hay không.
Lúc này Lục Kiều Kiều càng không thể tùy tiện ra tay, cô hét lớn với mọi người: “Ở đây nguy hiểm, tất cả lên ngựa rời khỏi đây mau!”
Jack nhảy lên đầu xe ngựa giữ dây cương, An Long Nhi và Lục Kiều Kiều nhảy tọt vào khoang xe.
Mặt đất càng lúc càng rung dữ dội, Hồng Tuyên Kiều cũng đã cưỡi lên lưng ngựa, cô đột nhiên hét lớn: “Mau nhìn kìa, rán đang bò xuống lòng hồ!”
Mọi người quay lại nhìn, năm dãy núi hình đầu rắn ở lòng hồ đang từ từ bò về phía hòn đảo hoang với khí thế núi long đất lở kẹp giữa tiếng sẩm dội và đá tảng rơi. Nướctrong hồ bị chấn động nổi bọt sóng ùng ục như bị đun sôi.
Chưa ai từng trông thấy cảnh tượng thế này, hết thảy đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Mạnh Hiệt nói: “Ở đây nguy hiểm lắm! Mau đi thôi!” Vừa quay đầu ngựa định đi, lại nghe Hồng Tuyên Kiều kêu lên một tiếng: “Cha!” đoạn nhảy xuống khỏi yên ngựa chạy bổtới dốc núi sạt lở.
Cả bọn không hẹn mà đồng thanh kêu lên “Nguy hiểm”, nhưng nhìn về phía mộ Hồng công thì thấy ngôi mộ đã bị sập trong cơn địa chấn dữ dội, cả cỗ áo quan lộ ra khỏi lòngđất, đang xóc nảy trượt xuống dốc cùng đá vụn. Nếu đất cứ tiếp tục động thế này, cỗ áoquan sẽ trượt xuống lòng hồ chìm nghỉm dưới nước.
Không xem được phong thủy có thể mời một minh sư khác, nhưng nếu ngay đến áo quan của cha cũng không thấy đâu nữa, bảo Hồng Tuyên Kiều làm sao ăn nói với anh trai,họ hàng, tổ tông? Chẳng trách cô liều mình lao trở lại ngôi mộ trên dốc núi nguy hiểmnhư vậy.
Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường xuống ngựa trước tiên, chạy theo Hồng Tuyên Kiều về phía sườn dốc, Lục Kiều Kiều ngồi trong xe ngựa bồn chồn bứt rứt. Lúc này là cơ hộitốt nhất cho cô bỏ chạy, nhưng Hồng Tuyên Kiều võ công cao cường, tính tình khéo léo lạitrượng nghĩa nhiệt tình, đích thực là bậc nữ trượng phu trong mắt Lục Kiều Kiều, côkhâm phục vị cô nương này từ tận đáy lòng, bỏ chạy lần này, về sau còn mặt mũi nào gặplại Hồng Tuyên Kiều trên giang hồ?
Nghĩ vậy cô đấm tay xuống chân, nói: “Chết thì chết! Xuống xe giúp người!” Dứt lời mở cửa xuống xe, cùng An Long Nhi và Jack chạy lại sườn núi theo Hồng Tuyên Kiều.
Trong trận rung chuyển dữ dội, quan tài đã bắt đầu chúc đuôi trượt xuống lòng hồ,
Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường nhanh chân giỏi khinh công, đầu tiên xông tới bên dưới chống giữ quan tài trước, Mạnh Hiệt chạy theo sau, giạng chân cắm vào đất, haitay sống chết ôm rịt lấy đầu quan tài.
Đá Phù Dung màu khói đen trên mặt đất vốn ghép chặt với nhau tạo nên ngọn núi Phù Dung vững như thành đồng, giờ mỗi tảng mỗi viên đều như sống dậy, mỗi kẻ mộthướng tùy ý lay rung, hai người ở dưới đỡ quan tài, chân như đạp trên bàn tính, hoàntoàn không có điểm tựa.
Jack và An Long Nhi chạy tới cạnh Hồng Tuyên Kiều, Jack một lay chống lưng Hồng Tuyên Kiều, một tay chống lưng Lâm Phụng Tường; An Long Nhi thì rút cây gậy sau lưng,cắm phập xuống mặt sườn dốc, định dùng cây gậy chặn đà trượt của cỗ áo quan, nhưngmặt đất lúc này như gạo trắng vãi ra từ kho thóc, cây gậy cắm xuống đất chớp mắt đã lănvào giữa kẽ đá, mất hút.
Lục Kiều Kiều vóc người nhỏ bé chẳng có mấy sức lực, ở phía trên giúp Mạnh Hiệt giữ đầu quan tài, Hồng Tuyên Kiều thấy cô cũng tới giúp sức thì hét lớn: “Kiều Kiều! Ở đâynguy hiểm lắm, cô mau đi đi!”
Lục Kiều Kiều thật không biết nên khóc hay nên cười, tình cảnh này ai còn đi cho được.
Mạnh Hiệt thấy Lục Kiều Kiều ở bên cạnh, cuống cuồng nói: “Chúng ta cứ thế này không thể giữ nổi quan tài, cô mau cứu huyệt đi! Cô có cách mà!”
Lục Kiều Kiều vốn không định xuống cứu huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, cô chỉ xuống giúp Hồng Tuyên Kiều vớt quan tài, giờ ra tay trấn áp long mạch, chẳng ngang với bán mìnhluôn ư? Kiên quyết không thể cứu!
“Tay tôi mỏi lắm rồi đây! Năm trăm lạng có làm không?!” Mạnh Hiệt người đàm đìa mồ hôi, hung dữ hỏi Lục Kiều Kiều.
Quan tài vẫn đang trượt xuống, An Long Nhi mất đi cây gậy, lập tức gia nhập hàng ngũ chống đỡ áo quan. Nhưng làm vậy cũng chỉ tổ uổng công, rốt cuộc sáu người đều bámchặt lấy quan tài, cùng nó trượt xuống lòng hồ.
Một tảng đá đen trồi lên giữa dốc trượt, hất văng nhóm bốn người chống áo quan ra tứ phía, trong tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng, quan tài cũng bị tảng đá chọc vỡ, bốnmảnh áo quan vỡ toác, thi thể Hồng Quốc Du lão gia mặc quan phục triều Thanh từ trongáo quan bay ra(1).
“Cha!” Hồng Tuyên Kiều đã bật khóc thành tiếng.
Lâm Phụng Tường hét lên “Cẩn thận”, đoạn tung cước đá bay mảnh áo quan ập xuống đầu mọi người, trong tay Mạnh Hiệt và Lục Kiều Kiều chỉ còn lại một mảnh đầu áoquan.
Jack chống ở phía dưới cùng quan tài, thi thể Hồng Quốc Du vừa hay bay qua đầu anh, anh thấy trên đầu có bóng người, liền giơ tay phải lên tóm lấy, ai ngờ Hồng lão gianào phải người sống, bị Jack tóm lẩy cánh tay thì rũ oặt xuống. Jack nhận ra mình vừatóm phải một xác chết, nhìn trừng trừng vào đỉnh đầu Hồng lão gia gào lên hoảng loạn,giọng lạc cả đi: “Oh My God! Tôi tóm được cha cô rồi! A! A!”
Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường ở phía trên Jack, cùng giữ lẩy tay trái anh, An Long Nhi gỡ sợi tiêu thừng trên cổ tay, cấp tốc trượt xuống dưới chân Hồng Quốc Du tróichân xác chết lại rồi lăn sang bên.
Mạnh Hiệt quăng mảnh áo quan trong tay đi, vừa nhào xuống dưới, vừa ngoảnh đầu gào rát cổ với Lục Kiều Kiều đang trên đà trượt xuống: “Một nghìn lạng! Một nghìn lạngbạc!”
Đất trời chìm trong tiếng âm ầm vang dội, không biết là vờ vịt hay không nghe thấy thật, mà Lục Kiều Kiều hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào trước cái giá Mạnh Hiệtđưa ra, chỉ ra sức giữ thăng bằng trong khi trượt dốc, định trượt xuống cạnh Hồng TuyênKiều giúp cô giữ Jack.
Jack vẫn ngoác mồm gào: “A! Tay cha cô liệu có đứt không?! Tôi sợ ông ấy rách!”
Hồng Tuyên Kiều vừa nghe xác cha mình có thể rách, liền sợ hãi hét lên: “Chớ buông tay! Chớ buông tay!”
Lục Kiều Kiều trượt nhanh xuống bên cạnh Jack, cũng kéo giữ tay anh gào lớn: “Sắc mặt Hồng lão gia tốt lắm! Không rách đâu!”
Lục Kiều Kiều quả không nói dối để Hồng Tuyên Kiều an tâm, cô thật sự có kiến thức chuyên sâu về phương diện này. Xác chết có sắc mặt tốt là thi thể được bảo quản cực kỳtốt, trong xác vẫn còn khí huyết, da thịt vẫn còn tính đàn hồi, cánh tay đương nhiên cũngkhông dễ dàng bị giựt đứt như vậy. Âm thi trong phong thủy có một sức mạnh đặc biệtlớn, điểm không tốt duy nhất chính là có khả năng biến thành cương thi chạy khắp nơi, vìvậy thầy phong thủy có công phu thực sự đều sẽ dùng bùa Hóa thi, khiến xác chết có niênđại quá lâu hóa thành xương trắng, tránh xảy ra thi biến.
Lúc này trên trời mây đen cuồn cuộn, đã không còn phân biệt nổi tiếng sẩm là từ trên trời vẳng xuống hay từ dưới đất vọng lên. Năm dãy núi vẫn sụt lở dữ dội, mặt hồ sôi sụcđã không còn cuộn sóng bạc đầu xô bờ mà bắt đầu xoáy tròn, từ đáy hồ xuất hiện ba dảitrắng như ba con rắn tráng sống động, chia nhau lặn về dưới năm dãy núi đầu rắn, mộtdải trong số đó châm chậm lưu động tới dưới chân bọn Lục Kiều Kiêu.
Long huyệt thiên tử mà các phong thủy sư trên đời không ai hay biết xuất hiện rồi! Các sách phong thủy trong khắp thiên hạ đều chưa từng nhắc tới tình cảnh này, chỉ duycó phân thượng Long Quyết, “Tầm Long Quyết” chuyên ghi chép việc tìm kiếm phong thủycho bậc thiên tử là có chép lại tường tận, khi xảy ra động đất, mặt đất sẽ nứt ra nuốt vàothi thể tiến hành thiên táng, dù danh xưng hay biến hóa địa hình khác nhau, các lỗ huyệtthiên tử thiên táng kiểu này đều được thống nhất gọi là “Sinh long khẩu”.
Năm đó thi thể song thân Chu Nguyên Chương vào một lần sạt núi lớn trong cơn cuồng phong vũ bão đã bị cả ngọn núi dùng Sinh long khẩu nuốt vào hoàn thành thiêntáng, Chu Nguyên Chương nhờ vậy mới có thể lập nên Minh triều.
Đáy hồ lúc này đang mở ra năm lỗ huyệt ngầm, hút hết nước hồ vào bên trong, dải nước tráng dưới hồ chính là vòng xoáy cuốn nước xuống huyệt ngầm. Một trong các loạiSinh long khấu, huyệt thiên tử trong nước: Tiềm Long Thôn Kim, đang hiện ra trước mắtLục Kiều Kiều và Quốc sư.
Người không biết ngỡ ngàng chẳng hiểu ra sao, người biết huyệt tức thời còn chấn động hơn cả long mạch rung chuyển. Lục Kiều Kiều và Quốc sư đều đờ đẫn tại chỗ, bọnhọ ý thức được mình đang đối diện với một thời khắc làm nên lịch sử!
Quốc sư vừa rồi vẫn đứng bên bờ hồ, dùng ống nhòm quan sát bọn Lục Kiều Kiều ra sức cứu di thể Hồng lão gia, giờ thấy Tiêm Long Thôn Kim đột ngột xuất hiện, không khỏirùng mình, ông ta nhận ra mình có lẽ đã phạm phải một sai làm động trời, nếu ông takhông gây chấn động long khiếu, cái Sinh long khấu này có lẽ vĩnh viễn sẽ không đượcmở ra.
Huyệt Ngũ Xà Hạ Dương vẫn có thể phá bằng thuật phong thủy Dương công, thày phong thủy nào nhận ra manh mối của khí thiên tử cũng có thể phá giải, ví như Kim LậpĐức đào giếng rò khí cách đầu rắn bảy dặm là cách làm rất hay.
Nhưng Tiềm Long Thôn Kim trước mặt chỉ được ghi chép trong “Tầm Long Quyết”, đồng thời cũng chỉ có “Trảm Long Quyết” mới có thể phá giải, nếu như Lục Kiều Kiều lậptức sử dụng Tiêm Long Thôn Kim này thì sao? Nếu như mẩy người bên cạnh cũng nhận rahuyệt Tiêm Long Thôn Kim, biết rằng vì mình chấn động long khiếu mà mở ra Sinh longkhẩu...
Cả người Quốc sư mướt mồ hôi lạnh, ông ta không dám đưa tay lau, sợ hai viên quan đằng sau trông thấy, cũng không dám nghĩ thêm có bao điều “nếu như” nữa, sai lầm nàyquả thật quá lớn.
Ông ta lên tiếng hỏi hai viên quan đứng sau: “Hai vị đại nhân... hai vị có biết dải nước trắng dưới hồ là gì không?”
Sau lưng ông ta là hai người trẻ tuổi anh tuấn diện mạo giống hệt nhau, lại đều ăn vận theo kiểu quý tộc, là hậu duệ sinh đôi của Chính Lam Kỳ Mãn Thanh, vì thiên tưthông minh, từ nhỏ đã được gửi tới Khâm Thiên giám và Hàn Lâm viện học chuyên sâuhuyền học, người anh tên Mục Linh, người em tên Mục Thác.
Bọn họ bước lên trước nhìn mặt hồ, đồng thanh đáp: “Thưa không, bọn tại hạ chưa từng thấy qua.”
“Trong sách vở cũng không ư?” Quốc sư gắng trấn tĩnh thăm dò, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt họ.
“Cũng không.” Câu trả lời của Mục Linh và Mục Thác đơn giản rõ ràng, hai người không thể không bàn bạc trước đã lập tức đồng thanh nói dối, Quốc sư gật đầu.
Nếu đã như vậy, chắc hẳn không ai biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Lục Kiều Kiều.
Nếu không phải không còn cách nào khác, quyết không ai lại đem di thể cha mình vứt vào lòng hồ, nhất là con người có tình có nghĩa như Hồng Tuyên Kiều. Nếu bọn họ bỏ xácvào hồ, đó nhất định là chủ ý của Lục Kiều Kiều, vậy thì lập tức có thể khẳng định cô tachắc chắn đã từng học qua Long Quyết, ít nhất cũng là “Tầm Long Quyết”.
Không, không thể nghĩ như vậy. Quốc sư nhận ra mình đã bị cảnh tượng trước mặt ép phát điên rồi. Việc ông ta phải làm ra toàn lực ngăn cản di thể Hồng lão gia nhập hồ, chứkhông phải mong chờ phát hiện Lục Kiều Kiều từng học “Tầm Long Quyết”!
Lục Kiều Kiều đứng ngây ra như phỗng trên sườn dốc, nhìn chăm chăm vào dải trắng giữa hồ, mặc cho mình và đất đá trên núi cùng lăn xuống.
Jack nín thở rúm mặt ôm di thể của Hồng lão gia vào người, Hồng Tuyên Kiều cũng gần như phủ phục lên di thể bảo vệ cha, Lâm Phụng Tường và An Long Nhi đỡ ở vòngngoài để bọn họ không trượt xuống.
Mặt đẩt càng lúc càng chấn động dữ dội, bọn họ không có cách nào bấu víu cho khỏi trượt. Những con sóng giữa hồ đã bị xoáy nước ngầm bên dưới hút sạch, mặt hồ trông cóvẻ tĩnh lặng nhưng lại phát ra những tiếng gió rít, hệt như một con rồng khổng lồ ra sứchút khí không ngơi nghỉ, đất đá không ngừng rơi xuống nước, cũng chẳng bắn lên đượcmấy bọt nước.
Mạnh Hiệt chộp lấy tay Lục Kiều Kiều, hét vào tai cô: “Cô còn không mau ra tay! Chúng ta đều sắp ngã chết rồi!”
Lục Kiều Kiều mặc cho Mạnh Hiệt kéo chặt cổ tay mình, đôi mắt như có lửa của cô vẫn nhìn chằm chầm vào vệt trắng không ngừng cuộn dưới đáy hồ.
Lẽ nào đây là ý trời? Phá huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, lại nảy ra huyệt Tiêm Long Thôn Kim, đây là cơ hội có một không hai, Đại Thanh sắp diệt vong rồi!
Lúc này nên lo giữ mạng hay thuận theo ý trời? Lục Kiều Kiều lòng ngổn ngang mâu thuẫn đến nỗi chỉ chực muốn nôn.
Mạnh Hiệt biết cách duy nhất có thể khiến Lục Kiều Kiều ra tay chính là tiền, nhưng Lục Kiều Kiều trước sau vẫn không nói không rằng, e là chê ít, ông ta lập tức tăng thêmngân lượng: “Hai nghìn lạng! Hai nghìn lạng được rồi chứ!”
Hồng Tuyên Kiều thấy giữa lúc nước sôi lửa bỏng Mạnh Hiệt vẫn nói chuyện tiền nong vói Lục Kiều Kiều, thì gào lên gần như van lơn: “Kiều Kiều đừng nghe Mạnh sư gianói nữa! Mau chạy đi, ờ đây sắp sụp rồi!”
Lục Kiều Kiều trước giờ chưa từng nghe Hồng Tuyên Kiều cầu xin mình chuyện gì, nay Hồng Tuyên Kiều tay ôm di thể cha trượt dần xuống chân núi, mà miệng vẫn kêumình mau chạy đi, nhân tâm này trị vì thiên hạ, có lẽ sẽ tốt hơn triều Thanh chăng?
Cơn chấn động kịch liệt trên núi đang trút mọi người như trút rác xuống chân núi, Lục Kiều Kiều không kịp suy nghĩ quá nhiều, hét lên với Hồng Tuyên Kiều:
“Hồng tỉ tỉ có tin tôi không!”
“Tin!”
“Tôi đảm bảo nhà chị giành được giang sơn Đại Thanh, chị trả tôi một vạn lạng vàng!”
Bỗng nhiên nghe Lục Kiều Kiều kêu bán giang sơn Đại Thanh lấy một vạn lạng vàng, tất cả mọi người đang vật lộn giành giữ sinh tồn đều há hốc miệng kinh ngạc, năm cặpmắt đổ dồn về phía Lục Kiều Kiều. Trong màn bụi đất bay mù mịt, Lục Kiều Kiều lập tứcbồi thêm một câu: “Thu trước một nghìn lạng bạc trắng làm cọc, số còn lại trả góp trongmười năm!”
“Giao kèo xong!” đầu óc Hồng Tuyên Kiều không hề kém nhanh nhạy hơn Lục Kiều Kiều, có thể mua lấy giang sơn Đại Thanh, đừng nói là một vạn lạng vàng, có đến mườivạn lạng cũng đáng! Huống hồ còn là trả góp.
“Trong hồ đã xuất hiện long huyệt thiên tử nghìn năm khó gặp! Lập tức đem thi hài cha chị ném vào chỗ dải trắng giữa hồ!” Lục Kiều Kiều hét lớn.
“Hả?!” Tất cả mọi người lại thất kinh lân nữa.
“Tôi tin Lục Kiều Kiều! Mọi người mau làm theo lời cô ẩy!” Hồng Tuyên Kiều quả nhiên cơ trí thông minh lại gan dạ hiểu biết hơn người, nếu chỉ kêu cô kiếm nơi chôn chathêm một bận, loại thày phong thủy ấy sao đáng một vạn lạng vàng? Lục Kiều Kiều có thểthu đắt như thế, nhất định sẽ có cách phục vụ đặc biệt.
Mọi người từ ra sức chống đỡ để di thể không trượt xuống, giờ đổi thành chủ động đấy di thể xuống núi. Thuận theo hướng núi sạt, động tác trôi chảy hơn nhiêu, tốc độtrượt xuống mau chóng tăng nhanh.
Quốc sư nhìn từ ống nhòm thấy đám Hồng Tuyên Kiều không lùi mà tiến, lập tức ý thức được Lục Kiều Kiều quả nhiên muốn đem di thể Hồng lão gia ném vào huyệt TiêmLong Thôn Kim, một khi long huyệt thiên tử này bị nhà họ Hồng chiếm cứ, Đại Thanh diệtvong là điều không còn nghi ngờ gì nữa.
Ông ta quay sang ra lệnh cho Mục Linh bên cạnh, giọng thấp trầm mà gấp gáp: “Phát tín hiệu, nổ xác... dùng bất cứ cách nào.”
Mục Linh rút từ trên người ra một cây sáo ngắn dài hai tấc bằng ngọc bích, kề lên miệng cấp bách thổi dồn.
Tuýt - tuýt tuýt tuýt.
Tuýt - tuýt tuýt.
Tuýt - tuýt - tuýt.
Một dài ba ngắn, một dài hai ngắn, đây là tín hiệu nổ xác; ba tiếng sáo dài, chính là tín hiệu bất chấp tất cả hoàn thành nhiệm vụ.
Âm thanh từ cây sáo ngọc cất lên sác lạnh mà thê lương, xuyên thủng lóp lớp sấm rền, xuyên thủng bàu không khí quanh ngọn Phù Dung.
Dù không rõ hàm ý của tiếng sáo, nhưng một người thông thuộc binh pháp như Hồng Tuyên Kiều có thể lập tức khẳng định đây là một chỉ lệnh hành động, cô nhanh chóng cắtđặt: “Long Nhi và Jack đưa cha tôi xuống hồ! Lâm huynh và tôi chuẩn bị ứng chiến! KiềuKiều và Mạnh sư gia phối họp với Jack!”
Lục Kiều Kiều lập tức rút súng nhảy tới cạnh Jack, Mạnh Hiệt cũng nhanh chân lao xuống phía dưói.
“Rầm” một tiếng long trời lở đất, sấm nổ trên di thể Hồng lão gia, hất tung Jack và An Long Nhi, di thể Hồng lão gia bị tuột tay rơi xuống đất, cùng mọi người lăn xuống theocơn mưa đá.
Cú nổ này khiến Lục Kiều Kiều tức khắc hiểu ra, bất luận đối phương là ai, người này nhất định có thể hiểu được huyệt Tiêm Long Thôn Kim, hắn ít nhất từng xem qua “tầmLong Quyết”, giờ không muốn để Hồng lão gia táng vào long huyệt thiên tử, nên có ý đồcho nổ banh xác Hồng lão gia thành tro bụi!
Hồng Tuyên Kiều thấy di thể cha mình bị người ta đánh sẩm dội sét, tính hiếu chiến bản năng bỗng bùng lên. Nhưng cô rất rõ, vừa rồi bọn họ sống chết bảo vệ di thể cha, đốiphương chỉ một mực đứng ngoài quan sát, giờ quyết định đưa di thể xuống hồ thì di thểlập tức bị tấn công, điều này chứng tỏ, Lục Kiều Kiều không hề lừa cô, dưới hồ nhất địnhlà long huyệt thiên tử có thể đoạt lấy giang sơn Đại Thanh.
Cô trừng mắt phượng quát lớn: “Lục Kiều Kiều! Một vạn lạng vàng của cô đáng lắm!”
Jack và An Long Nhi đang đỡ di thể Hồng lão gia, bị sóng khí mạnh mẽ sinh ra từ tiếng sấm nổ hất văng sang hai bên, toàn thân đau nhức ê ẩm, hai tai ù ù, nhất thời khôngnghe thấy âm thanh nào hết.
Nửa dưới di thể Hồng lão gia đã bị nổ cháy đen, vừa bốc khói vừa lăn xuống dốc núi trong màn đá dội ầm ầm.
Tiếng sấm vừa lắng, từ trên không đã đáp xuống một kẻ vận đồ đen bịt mặt thân hình cường tráng, chính là Tiêu Kiếm, cao thủ bùa chú đã bắn Tam thi câu mệnh tiễn vào TônTồn Chân. Không ai trông thấy Tiêu Kiếm từ đâu nhảy ra, hắn như thể từ trên trời rơixuống, hạ thẳng xuống bên di thể Hồng lão gia, một tay ấn trước ngực di thể, lại cho nổthêm một tiếng sấm nữa, lần này trong tiếng sấm nổ, di thể Hồng lão gia bị nổ bay tứ chi.
“Chưởng tâm phù!” An Long Nhi buột miệng kêu lên. Hồi ở thôn Trần gia, An Long Nhi đã từng chứng kiến Lục Kiều Kiều sử dụng chiêu này, cô nói với thằng bé đó làChưởng tâm phù, nhưng Chưởng tâm phù Tiêu Kiếm phát ra uy lực lớn hơn khi đó nhiều.
Hồng Tuyên Kiều thoáng thấy di thể cha mình dưới dốc đã bị kẻ mặc đồ đen tiếp cận làm nổ tung, kêu lên định chạy xuống thì thấy trước mắt loáng ánh trắng, một thanhtrường đao đang bổ thẳng về phía cô, hai tay không không thể đọ với đao thép, cô đànhngả đầu ra sau lộn người một vòng tránh nhát đao.
Lúc này tiếng súng cũng vang lên, trong lúc Tiêu Kiếm bất chấp dùng Chưởng tâm phù dội sấm tấn công di thể Hồng lão gia, khẩu súng của Jack đã được rút ra, miễn là TiêuKiếm không giống Tôn Tồn Chân di chuyển liên tục không theo quy luật gì, chỉ càn hắn cómột tích tắc dừng lại, nhất định không thoát khỏi họng súng của Jack.
Tiêu Kiếm trúng đạn, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bổ nhào xuống dốc, người vừa chạm đất lập tức cho nổ một đụn khói, rồi biến mất không tăm tích. Chiêu này đã chẳngcòn xa lạ gì với Jack và An Long Nhi, mới đây không lâu bọn họ đã được thấy Tôn TồnChân sử dụng thuật Ngũ hành độn hình này.
Di thể Hồng lão gia bị nổ nát lìa phần thân, An Long Nhi nhanh mắt nhanh tay, ôm được đầu Hồng lão gia bay trên không, vừa chạy xuống hồ vừa hét hỏi Lục Kiều Kiều: “CôKiều! Ném đầu xuống hồ có được không!”
“Được! Còn một cọng tóc cũng phải vứt xuống!” Lục Kiều Kiều vội trả lời. Nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, An Long Nhi càng nhanh chân ôm đầu người nhảy thẳng xuống sườndốc.
Hồng Tuyên Kiều vừa lộn người tránh được nhát đao, Lâm Phụng Tường đã nhìn rõ mồn một, kẻ xuất đao là một gã đàn ông bịt mặt gầy còm vận đồ bó sát người màu vàngđất, hắn là Lục Hữu, một trong năm viên quan dưới trướng Quốc sư.
Lục Hữu một đao chặn đứng Hồng Tuyên Kiều, nhưng lại không giao chiến với Lâm Phụng Tường mà đuổi theo An Long Nhi đang ôm đầu người chạy xuống dốc. Một phầnthân thể bay tới, Lục Hữu xoay một đao, thần tốc chém ra hơn mười nhát trên không,quang đao múa thành một dải trắng bạc, trong nháy mắt đã chém nát vụn phần thân vốncòn nguyên hình. Mục đích của bọn họ vô cùng rõ ràng, tất cả đều nhầm tiêu hủy di thểcủa Hồng lão gia.
Khinh công của Lâm Phụng Tường không hề thua kém Lục Hữu, chỉ hiềm một điều trong tay không có binh khí, nhưng lúc này anh ta chẳng để tâm được nhiều như vậy,thụp người xuống lấy đà phóng lên bổ tới sau lưng Lục Hữu.
Hồng Tuyên Kiều nhặt lấy hai hòn đá dưới đất, đồng thời ném vào sau đầu Lục Hữu, quả nhiên hắn quay người vung đao chém hòn đá đang bay đến, “keng keng” hai tiếng,vừa chặn được hòn đá thì chân Lâm Phụng Tường đã đá trúng đầu hắn. Lục Hữu loạngchoạng ngã dụi xuống dốc núi mấy bước, nhịn đau tiếp tục đuổi theo An Long Nhi.
Lúc này Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt lo bọc lót bảo vệ An Long Nhi chạy xuống dốc, Jack vừa quay người lại nổ liên ba phát đạn vào bóng Lục Hữu vọt trên không. Người baytrên cao không thể tránh né, quỹ đạo vận động của Lục Hữu lập tức bị Jack nắm bắt, lúcnày muốn bắn hắn cũng dễ dàng nhanh gọn như bán chim vậy.
Ba viên đạn gần như đồng thời nổ cùng một lúc, mắt Jack hoa lên, trên không vang lên ba tiếng kim loại đụng nhau. Không phải ba viên đạn của Jack bắn trượt, có điều LụcHữu thấy anh ta nổ súng trước mặt lẽ nào không có phòng bị, ba nhát đao nhanh chóngđánh bay ba viên đạn, song thanh đao trên tay cũng bị lực phản chấn đánh rơi, hắn taykhông đáp xuống trên đầu Jack.
Ngực Jack ăn liền hai cú đạp của Lục Hữu, ngã ngửa xuống dốc. Lục Hữu lại nhặt đao lên tiếp tục vọt lên không đuổi xuống. Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường tức thì vọtqua bên người Jack, mang theo hai luồng kình phong đuổi theo Lục Hữu.
Jack bị ngã bầm tím mặt mày, vừa lăn vừa bò đứng dậy nhìn, thấy mình đã bị bỏ lại sau cùng, so với mọi người, anh đang đứng ở vị trí cao nhất. Vị trí này đối với người cầmsũng như anh hoàn toàn không tồi. Đánh giáp lá cà với mấy tay cao thủ võ lâm, trước sauanh chưa từng chiếm được phần hơn, toàn bị đối thủ đánh trúng, nhưng đứng vòng ngoàibắn lén hỗ trợ tác chiến lại là sở trường của anh.
Anh lập tức lắp thêm đạn, duy trì thế bán trên cao, theo sát mọi người trượt xuống dốc núi, chờ thời cơ nổ súng chi viện.
An Long Nhi ôm đầu người sắp lao tới bên hồ, phía trước Lục Hữu có Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt, phía sau là Lâm Phụng Tường và Hồng Tuyên Kiều, tình hình có vẻ rất bấtlợi.
Nhưng Lục Hữu ỷ mình thân thủ nhanh khinh công giỏi, chỉ mong chóng lách qua Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt, cướp lấy đầu người từ tay An Long Nhi cho nổ thành tro bụi,không hề bận tâm phía sau có bao nhiêu người, chướng ngại trước mắt hán phải vượt quachỉ là Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt.
Lục Kiều Kiều thấy Lục Hữu phá vỡ vòng vây của Jack đuổi tới sau lưng mình, tay phải cầm súng lục, xoay người ngắm trúng Lục Hữu, bắt chước Jack ép chặt ngón trỏ tayphải vào cò sũng, mắm môi mắm lợi dùng tay trái thần tốc gạt kim hỏa phía sau.
“Pằng... Pằng Pầng...” Lục Kiều Kiều bắn ra ba phát đạn ngắt quãng, Lục Hữu dạt trái tránh phải vài bước đã né được, cô nổ súng hoàn toàn không đạt được hiệu quả ngăn cản,Lục Hữu vẫn lao tới như tên bắn, hắn cho rằng băng qua người cô gái này sẽ an toàn hơnxông qua bên Mạnh Hiệt.
Tới trước mặt Lục Kiều Kiều, Lục Hữu thuận thế vung tay chém vào cổ cô, hắn hoàn toàn không để tâm có chém trúng hay không, nhưng có thể tiện tay đánh ngã thêm mộtđối thủ cầm súng quyết không có hại.
Tiếc rằng tham thì thâm, trong tích tắc Lục Hữu xuất chiêu đốn ngã Lục Kiều Kiều, chân cô đã dịch chuyển theo bộ pháp Tam giác mã tránh được đòn ấy, tay trái nhanh nhưcắt rút dao trong ống tay áo thụp người xuống đâm tới eo Lục Hữu. Lục Hữu đánh hụt, lạichợt thấy bụng mình lành lạnh, chạy thêm mười mấy bước mới cảm thấy cơn đau kịchliệt. Lục Hữu lướt qua cô càng nhanh, vết dao cắt càng nhanh, nhanh đến nỗi không hềcảm thấy đau.
Hai mắt Lục Hữu tối sầm, gần như mê đi, hắn rờ lên thấy vết thương rộng chừng nửa thước, cũng may không sâu lắm, bèn nén đau tiếp tục đuổi theo An Long Nhi.
Lâm Phụng Tường và Hồng Tuyên Kiều cũng đuổi tới bên Lục Kiều Kiều, bỏ lại cô phía sau, cùng lao theo Lục Hữu đã bị thương.
An Long Nhi ôm đầu Hồng lão gia chạy trước nhất, dưới sự bọc lót của mọi người thuận lợi xuống tới chân núi, còn mười trượng nữa là tới được ven hồ, bỗng nhiên từ dướiđất trồi lên một bóng người xám trắng tay cầm trường đao, lướt tới phía trước An LongNhi vung đao định chém, An Long Nhi theo bản năng ngồi thụp xuống lăn xéo sang bêntránh được một đao giữa chân tơ kẽ tóc, nhưng vẫn bị đòn tập kích này dọa đến tê rần dađầu.
Thằng bé đang định bật dậy chạy tiếp tới hồ, thì kẻ bịt mặt vận đồ xám đã lại lách tới trước mặt, mấy đao chém tới vị trí dịch chuyển tiếp theo của An Long Nhi, khiến An LongNhi chỉ có thể lăn lộn tránh đao không sao đứng dậy nổi.
Có thể nói, mọi động tác của An Long Nhi đều đã bị kẻ bịt mặt vận đồ xám chặn đứng, hán chính là kẻ thiết kế phá huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, Kim Lập Đức.
Kim Lập Đức không chỉ có kiến thức phong thủy uyên thâm, mà còn luyện được một thân công phu cao cường, dưới mũi đao của hắn, An Long Nhi quay cuồng tránh né mãikhông phá được vòng vây, hai người cứ vậy quàn nhau hỗn chiến.
Kim Lập Đức một mặt truy sát An Long Nhi, một mặt nói với thằng bé: “Buông đầu người xuống, ta tha chết cho ngươi!” An Long Nhi không nói không rằng, càng ôm chặtđầu Hồng lão gia, lộn người thối lui thật nhanh, định trông chờ sự trợ giúp từ người phemình phía sau.
Thằng bé không biết rằng, phía sau nó không phải người phe mình, mà là Lục Hữu ôm vết thương gắng gượng đuổi tới. Thằng bé quay người ngẩng đầu nhìn lên, không thấybằng hữu quen thân mà là một kẻ bịt mặt mặc áo chẽn vàng đất.
Bụng Lục Hữu chảy máu đầm đìa, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thể lực đã kém xa lúc trên sườn núi, hắn chúc đầu húc vào eo An Long Nhi, hay tay ôm cứng lấy chân thằng bé,đấy nó ngã lăn ra đất lần nữa.
Kim Lập Đức chẳng màng bên dưới là người hay đầu người, chỉ lo giơ đao chém xuống người An Long Nhi, An Long Nhi muốn lăn cũng không lăn được, trong tay lạikhông có binh khí chống đỡ nhát đao của Kim Lập Đức, trong lúc cấp bách bèn giơ đầuHồng lão gia lên đỡ, nhát đao vừa vặn bổ trúng mặt Hồng lão gia.
Từ xa Hồng Tuyên Kiều kêu lên thảng thốt, cô vừa chứng kiến di thể cha mình bị nổ nát, giờ lại thấy đầu cha là thứ vẻn vẹn còn lại trúng một đao, ngay lập tức phóng ra baviên sỏi trong tay, mang theo kình phong phi thẳng về phía Kim Lập Đức.
Kim Lập Đức rút đao đỡ một viên sỏi, lại lách người tránh hai viên kia, đang định ra tay cướp đầu người, liền nghe tiếng Lục Kiều Kiều hét lớn: “Long Nhi chớ đứng dậy!”
Sau đó “pằng pằng pầng” ba phát súng liên tiếp, ba viên đạn lao thẳng về phía Kim Lập Đức. Lục Kiều Kiều từ sau khi bắn ba phát liên tiếp, dường như đã vỡ vạc ra chút ít bíquyết bắn liên thanh, giờ hễ nổ súng là bắn liền một loạt đạn.
Kim Lập Đức đương nhiên biết sự lợi hại của súng Tây, hán nhảy lên rồi lăn ra đất, ngóc đầu trông thấy Lục Hữu đã bị Lâm Phụng Tường đuổi kịp đá bay sang bên, Lục Hữulại bò dậy, nhưng không dùng thuật Ngũ hành độn hình bỏ chạy mà vẫn khó khăn chốngđỡ quyền cước của Lâm Phụng Tường, có lẽ nhầm kềm chân thêm một người bên đốiphương, Hồng Tuyên Kiều đang chặn ngay trước mặt mình, còn An Long Nhi đã ôm đầungười chạy tiếp tới bờ hồ.
Lúc này không thể đi cứu Lục Hữu, cũng không thể ngăn nổi An Long Nhi, Kim Lập Đức trước mắt chỉ biết tự bảo vệ mình. Hồng Tuyên Kiều chớp mắt đã tới trước mặt hắn,né được ba chiêu của Kim Lập Đức, sải bước áp sát, từ kẽ hở giữa đòn đao tung một cúđấm móc từ dưới lên trúng bụng Kim Lập Đức!
An Long Nhi chỉ mấy bước nữa là tới được bờ hồ, lúc này giữa bàu không chợt vang lên một tiếng sét, một tia chớp vọt lên từ dưới mặt đất, xuyên qua người An Long Nhiphóng thẳng lên trời. An Long Nhi cảm thấy dưới chân tê rần, cảm giác tê liệt lan dần rakhắp người, cả người bắn tung lên không rồi rơi xuống mặt đất, ngất lịm. Đầu Hồng lão gia vẫn ôm khư khư trong tay.
Lục Kiều Kiều kinh hoàng nhìn quanh, cô biết đây là Địa chi lôi pháp của phái Thần Tiêu, người sử pháp nhất định đang ở rất gàn. Quả nhiên, cô trông thấy trên sườn núimình vừa lao xuống, hai gã đàn ông bịt mặt vận đồ màu xanh thẫm đang đứng kết ấnniệm chú, đúng, nhất định là hai kẻ này.
Hai kẻ này chính là Mục Linh và Mục Thác vẫn đứng bên Quốc sư. Quốc sư phát xong tín hiệu cho nổ xác liền dẫn theo Mục Linh Mục Thác tới đây tiếp ứng, chạy lên đến sườnnúi lập tức dùng Lôi pháp đốn ngã An Long Nhi trước tiên, ông ta tuy không biết võ côngcủa đám người Lục Kiều Kiều cao nhường nào, nhưng hiểu rất rõ hai khấu súng Tây cóthể bắn hên thanh kia vô cùng đáng sợ.
Đứng gần hai kẻ bịt mặt vận đồ xanh nhất chính là Jack, Lục Kiều Kiều hét lên: “Jack! Bắn người phía sau anh!”
Jack nghe thấy xong, tức thì quay người bắn hên tiếp sáu phát đạn, Mục Linh và Mục Thác cũng chẳng phải yêu quái, thấy đạn bắn tới vẫn cứ phải tránh, làm vậy có thể kéodài cho Lục Kiều Kiều thêm thời gian.
Sáu viên đạn của Jack bắn xong, sấm sét lại vang dậy bầu không, dưới chân phóng lên một tia chớp, nổ bay đá sỏi văng tung tóe. Jack đã thấy tấm gương An Long Nhi trúngchiêu nên gắng dùng một động tác rất giống với công phu Trung Quốc né sang bên, nhưngvẫn bị chớp đánh trũng mông, đau quá kêu oái một tiếng, rồi nhảy càng nhanh hơn.
Mấy tia chớp vọt lên từ dưới đất tiếp đó lần nữa nhầm vào Jack, làm anh cứ phải loi choi nhảy khắp nơi như khỉ, kêu oai oái né tránh, lại tranh thủ nạp đạn, uy hiếp Mục LinhMục Thác một trận nữa.
Mục Linh và Mục Thác bị Jack câm chân, không thời gian đâu phóng tới An Long Nhi đòn thứ hai, bằng không An Long Nhi chết là cái chắc, đầu của Hồng lão gia cũng sẽ bị nổthành tro.
Lúc này cuối cùng Lục Kiều Kiều đã hiểu, quẻ bói tối qua của An Long Nhi không sai chút nào.
Quẻ Sư ứng tượng dụng binh, vẩn đề hôm nay được định sẵn không thể giải quyết êm thấm theo kế hoạch vốn có của hai bên; thân quẻ sáu tầng thì đến bốn tàng có biến, hiệnra quẻ tượng đất động nước động, chính là ứng với đối phương chẩn động long khiếu dẫnđến ngũ xà bò về trước rung chuyển sông núi; mà quẻ Sư cuối cùng biến thành quẻ PhệHạp, nghĩa gốc của quẻ tượng chính là há miệng nhai kỹ, chẳng phải là quẻ tượng huyệtthiên tử Sinh long khẩu đó sao; quẻ Phệ Hạp do quẻ Hỏa rời và quẻ Lôi chấn ghép thành,lại chính là ứng với đối phương hết lần này đến lần khác bày trận sấm sét... Nhưng quẻ Sưhiển thị đối phương có sáu người, giờ mới xuất hiện năm, còn một người nữa đâu?
Lục Kiều Kiều đã có chuẩn bị tâm lý, đối phương còn có một người nữa sẽ ra mặt đột kích, nhưng giờ điều càn kíp trước mắt là làm nốt việc của An Long Nhi, đưa đầu Hồng lãogia vào lòng hồ.
Cô định chạy lại chỗ An Long Nhi, thì thấy Mạnh Hiệt còn nhanh hơn mình, đã ôm đầu Hồng lão gia chạy tới bờ hồ, bật người nhảy xuống nước.
Lục Kiều Kiều chạy tới bên An Long Nhi lay lay thằng bé, thấy An Long Nhi hoàn toàn không có phản ứng gì; trong khi đó Mạnh Hiệt đã ôm đầu Hồng lão gia lặn xuống xoáynước nơi đáy hồ; Lâm Phụng Tường và Hồng Tuyên Kiều chia nhau chống đỡ Lục Hữu vàKim Lập Đức; đằng Jack là náo nhiệt nhất, anh hết chạy lại nhảy vừa công vừa thủ, kéotheo hàng loạt các tia chớp lùi lại hội họp với Lâm Phụng Tường và Hồng Tuyên Kiều.
Lục Kiều Kiều ngồi thụp xuống đất ôm lấy An Long Nhi đang bất tỉnh nhân sự, căng thẳng nhìn theo Mạnh Hiệt đang lặn xuống đáy hồ, miệng lẩm bẩm: “Mau! Mau!”
Một tia sét dội từ bàu không xuống hồ, sóng không khí nóng bỏng quét tới mặt Lục Kiều Kiều đau rát. Trong tiếng la thất thanh của Lục Kiều Kiều, Mạnh Hiệt và đầu Hồnglão gia giống như cá chết, lềnh phênh nổi trên mặt nước.
Bốn bề vẫn 'âm vang không ngớt, tuy giờ đang là giữa trưa nhưng các tầng mây cứ ùn ùn kéo đến, che kín làm sắc trời đen kịt. Núi đang rung chuyển, hồ đang cuộn sóng, lạithêm tiếng súng tiếng sét chốc chốc lại vang lên, cùng những tia chớp lóe sáng rực, ngọnPhù Dung cảnh đẹp như tranh lúc này đã biến thành địa ngục, đầy rẫy những nỗi khủngkhiếp không dễ gọi thành tên.
Hồng Tuyên Kiều đang chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu với Kim Lập Đức, nếu không phải tay không đối phó với đao của hắn, cô thừa sức đánh bại đối thủ trong chốclát, mà đẩy là lúc này cô vẫn đang phân tâm chú ý đến đầu của Hồng lão gia.
Trông Mạnh Hiệt ôm đầu nhảy xuống hồ, rồi lập tức bị sét đánh trúng, cô nhận ra quyết tâm ngăn cản di thể Hồng lão gia nhập hồ của đối phương lớn đến nhường nào,huyệt Tiềm Long Thôn Kim dưới đáy hồ này khiến đối phương kinh hồn táng đởm dườngbao. Trong tình hình này, không có bất kỳ lý do gì để bỏ qua long huyệt thiên tử. Cô tungchân đá bay Kim Lập Đức, tức tốc quay người chạy tới bờ hồ, nhún người nhảy xuống.
Lâm Phụng Tường cũng cùng lúc nhảy xuống với cô. Vốn dĩ Lâm Phụng Tường đã đốn hạ Lục Hữu thân mang trọng thương, vừa định rút về phòng thủ cạnh Lục Kiều Kiều thìphát hiện Mạnh Hiệt bị sét đánh nổi phênh lên mặt hồ, bèn lập tức nhảy xuống hồ cứungười.
Lục Kiều Kiều ngồi sụp xuống bên An Long Nhi đang bất tỉnh, vừa lên đạn súng vừa ngoái đầu gọi to: “Jack! Mau tới bảo vệ tôi!”
Lục Kiều Kiều biết đã đến thời khắc cuối cùng, nếu đối phương lại dội sấm sét từ trên trời xuống lòng hồ, Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường đang ở trong nước sẽ lập tứccó kết cục giống Mạnh Hiệt, hoàn toàn mất tri giác, như vậy toàn quân bị tiêu diệt là điêuchắc chắn.
Trận chiến Lôi pháp và súng Tây giữa Jack và Mục Linh Mục Thác chỉ có tác dụng kéo dài thời gian, tuy anh ta chưa trực tiếp bị sét đánh trúng, nhưng cũng đã bị thương khắpngười, quần áo rách tả tơi, toàn thân chi chít vết thương lớn nhỏ. Giờ nghe Lục Kiều Kiềugọi mình, anh ta vừa chạy lại chỗ Lục Kiều Kiều vừa nổ súng trấn áp Kim Lập Đức đangbò dậy định đuổi theo Hồng Tuyên Kiều tới bờ hồ.
Kim Lập Đức khổ chiến một hồi với Hồng Tuyên Kiều, cũng đã nhức nhối khắp mình mẩy, lúc này quả thật không còn sức đâu tránh đạn của Jack nữa. Jack bán về phía hắnhai phát đạn, hắn miễn cưỡng nấp ra sau một phiến đá, không dám mạo hiểm thò đầu ra.
Lục Kiều Kiều tung khẩu súng đã nạp đây đạn của mình cho Jack, nói: “Che cho tôi, tôi phải thi triển pháp thuật giải giới!”
Jack giơ tay lên đón lấy khấu súng, sải bước quay lưng lại với bờ hồ mặt hướng về phía núi, chắn trước Lục Kiều Kiều, tay trái chĩa súng vào tảng đá Kim Lập Đức đang nấp,tay phải chĩa sũng vào Mục Linh Mục Thác.
Trong cuộc giao chiến ngắn ngủi với hai anh em Mục Linh Mục Thác, Jack mau chóng phát hiện ra trước khi bọn họ phát đòn nhất định phải chắp hai tay thành thủ ấn, haichân đứng nghiêm đối mặt với mình, đó chính là lúc thích hợp nhất để nổ súng. Nếu vừathấy bọn họ làm động tác này phải lập tức nã đạn, bọn họ nhất định sẽ né tránh, như vậycó thể ngăn chặn bọn họ ra đòn.
Nhưng lúc này Mục Linh Mục Thác lại rút đao sau lưng ra, hình như không định dùng Lôi pháp tấn công Jack nữa, mà có vẻ muốn xông tới bên bờ hồ, chỉ hiềm khẩu súngcủa Jack nên mới vừa đi vừa né, nhờ cây cối và đá tảng che chắn chầm chậm tiến về phíatrước.
Súng chốc chốc lại nổ, chỉ cần có người thò đầu ra từ sau tán cây hay tảng đá, Jack quyết không bỏ qua cơ hội. Lục Kiều Kiều biết rõ Jack có bao nhiêu đạn, trước khi anhbắn đến phát đạn thứ mười hai, cô buộc phải đảm bảo Hồng Tuyên Kiều thành công lặnxuống lòng hồ, thả đầu Hồng lão gia vào long huyệt, cũng phải bảo đảm Lâm PhụngTường vớt được Mạnh Hiệt lên bờ.
Nói thì lâu chứ chuyện xảy ra rất nhanh, Jack vừa tới bên cạnh cô, Lục Kiều Kiều lập tức đứng dậy chống lưng vào lưng Jack, mặt hướng ra hồ hai chân chĩa ra đứng vững, haitay mau chóng đan vào nhau, kết thành chín dấu thủ ấn, nghiêm giọng hét lớn: “Lâm bỉnhđấu giả giai trận liệt tại tiên!”
Một quả cầu sáng tỏa khí xanh lục vọt khỏi đầu ngón tay Lục Kiều Kiều, thoắt chốc đã mở rộng thành một lồng khí bán nguyệt rộng đến năm sáu trượng, đây chính là kết giớiLục Kiều Kiều dùng cửu Tự ẩn thúc đẩy nguyên thần của mình bung ra.
Một nửa kết giới ụp lên Jack, An Long Nhi và Lục Kiều Kiều trên bờ, nửa còn lại trùm lên Hồng Tuyên Kiều, Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt hôn mê dưới hồ.
Tiếng hét Cửu Tự ấn còn chưa dứt, kết giới vừa hoàn thành, giữa tầng không đã truyền lại tiếng sấm sét đùng đoàng liên miên, liền đó là một chuỗi tia chớp giáng xuốngtừ trời cao, dội lên kết giới màu lục nhạt, nổ thành một dải trên đầu mọi người, ánh sángtrắng lấp lóa, chói lòa khiến người ta không mở nổi mắt. Tuy tia sét không phá được kếtgiới nhưng sóng không khí vẫn kịch hệt dội vào bên trong.
Lôi pháp liên hoàn mạnh mẽ tới mức độ này, căn bản không phải Địa chi lôi pháp của phái Thần Tiêu mà anh em họ Mục vừa thi triển ban nãy, Lục Kiều Kiêu biết, cao thủ thứsáu đã xuất chiêu.
Lục Kiều Kiều vẫn chắp tay kết thành Băt động Căn bản ăn, ép một luồng chân khí từ đan điền lên, lạnh lùng hét vang trong màn sét dội điên cuồng, nới rộng thêm kết giới,lồng khí màu lục nhạt lại phình to lên một trượng.
Lúc này Lâm Phụng Tường vừa kéo được Mạnh Hiệt lên bờ, nghe thấy tiếng sấm dội vang trên đầu, vội vàng chồm lên Mạnh Hiệt nằm mọp xuống che đầu, nhưng chỉ thấysóng không khí đập vào dữ dội chứ không có cảm giác đau đớn như bị sét đánh phải.
Anh ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy Lục Kiều Kiều đứng vững như thiết tháp trước mặt mình, hai tay kết ấn, miệng 1'âm rầm niệm chú giữa kết giới đầy sóng khí hỗnloạn. Đôi mắt bình thường vẫn quyến rũ mê ly, lúc này trừng lên như mát hổ nhìn chămchăm vào mặt hồ; thân hình mềm yếu bình thường lả lướt như liễu trong gió, lúc nàysừng sững bất động như Kim Cương giáng trần.
Mỗi tia sét giáng xuống, Lục Kiều Kiều lại rùng mình một cái, rõ ràng vóc dáng bé nhỏ của cô đã phải chịu đựng toàn bộ luồng sẩm sét dữ dội, Lâm Phụng Tường không khỏithâm thán phục: gặp được Hồng Tuyên Kiều và Lục Kiều Kiều, đấng nam nhi nào còndám coi thường phụ nữ?
Anh ta thấy sấm sét trên đỉnh đầu không còn nguy hiểm, lập tức kéo Mạnh Hiệt lên bờ, sau đó quỳ chân phải xuống, gác bụng Mạnh Hiệt lên đầu gối trái của mình, tiến hànhcấp cứu cho ông ta.
Hồng Tuyên Kiều vừa nhảy xuống nước, thì mặc cho Lâm Phụng Tường cứu người, còn mình một tay ôm đầu cha lặn xuống dưới hồ.
Lặn sâu ba thước, bắt đầu cảm thấy dưới đáy hồ có một lực hút. Cô men theo dải trắng trong hồ lặn xuống, tới độ sâu mười bốn mười lăm thước, xung quanh tuyền mộtmàu lục thẫm, đã không còn thấy ánh sáng trên trời, thì trông thấy bên dưới mình có mộtcột nước trắng xóa kích thước tương đương cái bánh xe, khẽ khàng ngọ nguậy như conrắn trắng, lại phát ra tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc; phía trước có một huyệt động, từmiệng động to cỡ vại nước tỏa ra thứ ánh sáng vàng tăm tối, trước động hai bên trái phảidựng hai cây cột đá do thiên nhiên hình thành, rõ ràng chính là miệng rồng mọc răngnanh, rắn trắng ngọ nguậy thân mình, đầu rắn vẫn chỉ vào miệng động, đây chính là longhuyệt thiên tử Tiềm Long Thôn Kim.
Hồng Tuyên Kiều lớn lên trên ngọn Phù Dung, qua đây du ngoạn không biết bao lần, nhưng chưa từng nghe nói đáy hồ dưới ngọn Phù Dung lại có địa hình kỳ lạ thế này, giờnhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không khỏi khâm phục cặp mắt nhìn thấu lòng đất củaLục Kiều Kiều, quả nhiên là bậc thiếu niên anh hùng, không hổ danh đại sư phong thủyđương đại.
Hồng Tuyên Kiều không kịp nghĩ nhiều liền lặn xuống Sinh long khẩu, sức hút nơi miệng rồng càng lúc càng lớn, Hồng Tuyên Kiều lại mong có thể đưa đầu cha vào gần Sinhlong khẩu nhất có thể, hai chân đạp nước lặn xuống mau hơn.
Vốn dĩ thể lực của Lục Kiều Kiều tiêu hao nhanh chóng, đã không thể duy trì được uy lực của kết giới nữa, khí xanh của kết giới càng lúc càng nhạt dần sau từng đợt sấm séttấn công dữ dội, phạm vi lồng ánh sáng mau chóng bị thu hẹp.
Tia chớp phá rách kết giới đánh xuống hồ, luồng điện truyền tới người Hồng Tuyên Kiều, khiến mắt cô tối sầm, không nhìn thấy cảnh tượng gì nữa, toàn thân tê liệt cứ thếngất lịm đi, hai tay buông đầu Hồng lão gia, cuốn theo dòng nước hút vào Sinh long khấu.
Tia chớp không chỉ đánh xuống hồ mà còn giáng xuống cả bờ hồ. Lại một đòn sấm động dội xuống, kết giới của Lục Kiều Kiều hoàn toàn bị phá vỡ, cô và Jack lưng dựa lưngcùng bị đánh trúng, ngã lăn ra đất thoi thóp hơi tàn, Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệtcũng bị nổ văng ra xa hơn một trượng.
Mạnh Hiệt vừa văng xuống đất, liền kêu “ối chao” một tiếng, đau quá mà tỉnh dậy, ông ta mở mát lắc đầu, phát hiện mình đã ở trên bờ, nhưng ngoài mình ra chỉ có LâmPhụng Tường còn có thể đứng dậy, thì lập tức hiểu ra trong lúc mình hôn mê, tình hình đãtrở nên gay go nhường nào.
Tham sống sợ chết không phải tác phong của Hồng Môn, có thể giao chiến với quan quân nhà Thanh mà chết nơi sa trường mới là niềm vinh quang của anh em Hồng Môn.
Ông ta nhổ ra một ngụm nước hồ, lảo đảo đứng lên, cùng Lâm Phụng Tường chắn trước mặt Jack, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đang hôn mê, kéo giãn khớp tay, chuẩn bịgiao đấu trận cuối cùng với ba kẻ bịt mặt vừa bước ra sau phiến đá.
Mục Linh Mục Thác và Kim Lập Đức thấy kẻ bắn súng Tây là Jack đã bị trúng sét, mối uy hiếp lớn nhất đã được diệt trừ, kết giới của Lục Kiều Kiều cũng đã tiêu tan, ngoài MạnhHiệt và Lâm Phụng Tường thì không còn đối thủ nào khác.
Mạnh Hiệt không giống người võ công cao siêu, để hai người ngăn Lâm Phụng Tường thì vẫn còn thừa một người đi tiêu hủy đầu Hồng lão gia, ba người nhìn rõ tình thế, khônghẹn mà cùng tuốt đao xông tới bên hồ.
Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt thu hết tinh thần chuẩn bị tiếp chiến lần nữa, lại thấy sau lưng Mục Linh xuất hiện một bóng người gày gò nhỏ thó, xuất quỷ nhập thàn hệtnhư đám người bịt mặt.
Mục Linh đang bừng bừng sát khí xông lên, hoàn toàn không biết phía sau có người. Bóng người này vung cây gậy dài sau lưng Mục Linh, quét ngang qua đầu hắn ta.
Mục Linh chỉ nghe tiếng gió xé sau đầu, thì biết có người đánh lén, tức thời cúi đầu tránh đòn, lăn người trên đất. Bóng người cầm gậy thuận thế thu gậy về sau, đoạn vọt lênbiến chiêu, thân hình tựa hàu vương hiển linh, từ trên không quạt gậy bổ xuống đỉnh đầuMục Linh.
Đây là Hầu tử thiên môn côn, Mục Linh nhận ra thân công phu này, vội vàng giơ đao đỡ gậy, chỉ nghe “keng” một tiếng, thanh đao trong tay Mục Linh bị chấn động suýt tuộtkhỏi tay.
“Tôn Tham! Ngươi dám làm phản thật rồi!” Mục Thác vẫn sát cánh cạnh Mục Linh, vừa thấy có người đánh lén, liền quay lại cứu anh trai, hắn vừa quát Tôn Tồn Chân, vừavung đao đâm tới.
“Phản cái đầu ngươi! Các ngươi có lúc nào là chính, hừ!” Tôn Tồn Chân miệng đáp trả, tay càng nhanh hơn, cây Tề mi côn chống chọi với hai thanh đao thép của hai anh em họMục, trước mát Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt bỗng chốc loang loáng đao quang cônảnh.
Lâm Phụng Tường là người luyện võ, vừa nhìn đã thấy Tôn Tồn Chân ra chiêu mạnh mẽ chuẩn xác, thế gậy thân pháp đều ác liệt tinh luyện, chiêu nào chiêu nấy công thủ vẹntoàn, một gậy đấu với hai đao mà hoàn toàn không yếu thế. Trông tình hình, vị cao thủdùng Tề mi côn này là người tới giúp phe mình, anh nói với Mạnh Hiệt: “ông ở lại đây chăm sóc bọn họ." còn mình bật người lao tới Kim lập Đức.
Lúc này từ trên núi vang lên một hồi sáo dồn, Kim Lập Đức đang xông tới bên hồ nghe thấy tiếng sáo lập tức rút lui. Hai anh em họ Mục đang quần nhau với Tôn Tồn Châncũng tìm sơ hở thoát vòng vây, mau chóng rút lên núi.
Lâm Phụng Tường nhìn quanh, thấy kẻ bịt mặt mặc áo vàng đất vừa bị anh đánh ngã ban nãy không biết đã được đối phương mang đi từ lúc nào. Tôn Tồn Chân giơ gậy chắncho mọi người trên cao nhất, thấy anh em họ Mục rút chạy cũng không đuổi theo, dù saogã tới đây chỉ để cứu người chứ không phải giết người, đối phương không đánh nữa, cótham chiến cũng chẳng ích gì.
Mạnh Hiệt nói: “Động đất ngừng rồi? Động đất ngừng rồi!”
“Đúng rồi, còn Hồng Tuyên Kiều? Cô ấy vẫn ở dưới đáy hò!” Lâm Phụng Tường vừa nghĩ đến Hồng Tuyên Kiều liền quay người chạy xuống hồ.
Vốn dĩ sau khi Hồng Tuyên Kiều ở dưới hồ bị sét đánh hôn mê, đã bị hút vào huyệt Tiềm Long Thôn Kim cùng với cái đầu của Hồng lão gia. Đầu Hồng lão gia nhẹ hơn HồngTuyên Kiều rất nhiều, nên bị hút vào Sinh long khẩu trước, cái đầu vừa vào trong, huyệtđộng liền bắt đầu chẩn động rồi đổ sụp, đến khi Hồng Tuyên Kiều đâm vào Sinh longkhấu, miệng rồng đã hoàn toàn đóng kín, chặn cô ở bên ngoài, cột nước hình con rắntrắng do xoáy nước hình thành dưới đáy hồ cũng tự nhiên biến mất.
Đồng thời, cả năm ngọn núi đều yên áng lại, gió thổi yếu dần, mây đen trên trời cũng dân tan đi, tựa như Sinh long khấu đã hoàn thành thiên mệnh, thanh thản nghỉ ngơi.
Quốc sư trông thấy cảnh tượng này, biết rằng Hồng lão gia đã được táng vào long huyệt phong thủy thiên tử, mọi cố gắng đều đổ xuống sông xuống bể, cuối cùng còn mọcra một Tôn Tồn Chân hừng hực hăng hái, tiếp tục hỗn chiến cũng chẳng được ích lợi gì,chi bằng nhân lúc năm viên quan chưa ai chết trận, nhanh chóng thu binh về bảo tồn lựclượng, rồi lại nghĩ cách mau chóng tìm “Trảm Long Quyết”, quay lại núi Phù Dung chặtđứt long mạch ấy mới là thượng sách.
Đám thuộc hạ quay lại bên Quốc sư, Kim Lập Đức giúp Lục Hữu thương tích đầy mình thoi thóp hơi tàn băng vết dao rạch ở ổ bụng, Mục Linh và Mục Thác bận bịu cầmmáu băng vết thương trúng đạn ở ngực phải của Tiêu Kiếm. Quốc sư ngồi xuống xem xétthương thế của Lục Hữu và Tiêu Kiếm, đoạn ngẩng đầu nhìn khắp lượt đám thuộc hạ, nói:“Các vị đại nhân vất vả rồi, ban nãy vào sinh ra tử, sự trung liệt ấy thật đáng noi gương,các vị quả là rường cột của triều đình, ta được cộng sự cùng các vị hôm nay, đời nàychẳng còn gì hối tiếc nữa.”
Mục Linh nói: “Quốc sư quá lời rồi, đã gọi là ăn lộc vua phải gánh nỗi lo của vua, đây đều là bổn phận của bọn hạ quan.”
Quốc sư gật gù: “Được rồi, mọi người mau chóng rút thôi... Mục Thác, sau khi xuống núi ngài thông báo cho phủ Quảng Châu, phát lệnh truy nã toàn tỉnh đối với Lục KiềuKiều, tội danh ám sát mệnh quan triều đình.”
“Rõ.”
Muốn mau chóng đuổi Lục Kiều Kiều về Giang Tây, chỉ còn cách phát lệnh truy nã cô ta ở Quảng Đông, Quốc sư từ xa nhìn xuống Lục Kiều Kiều dưới chân núi, hai hàng lôngmày rầu rĩ nhíu chặt lại.
Lâm Phụng Tường vớt được Hồng Tuyên Kiều dưới đáy hồ đưa lên bờ, lập tức tiến hành cấp cứu, ép nước hồ trong bụng ra. Mạnh Hiệt cũng đi nhúng ướt vải, lau mặt choJack và Lục Kiều Kiều hồi lại tinh thần. Nhờ kết giới của Lục Kiều Kiều làm suy yếu uy lựccủa đòn sấm sét, Jack lại sẵn thể chất khỏe mạnh, đã tỉnh lại rất nhanh; An Long Nhi trựctiếp trúng phải Địa chi lôi pháp từ dưới đánh lên, thương thế nặng nhất, vẫn hôn mê; LụcKiều Kiều vừa mở được mắt, mơ màng nhìn thấy mọi người đều ở bên cạnh, cất tiếng gọi“Long Nhi... thuốc”, rồi lại lịm đi.
Khi Tôn Tồn Chân tới nơi, vì sợ ngựa gặp động đất sẽ chạy loạn khắp nơi, đã giúp mọi người kéo ngựa tập trung lại một chỗ. Lúc này hắn dắt ngựa từ trên núi xuống, lần lượt chở từng người bị thương lên xe ngựa trên núi.
Hộ tống mọi người về chỗ ở trong trấn Phù Dung xong, Lâm Phụng Tường và Mạnh Hiệt bận bịu cắt đặt bảo vệ, Tôn Tồn Chân bèn cáo từ rời đi.
Đến khi Lục Kiều Kiều tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau.
Cô mở mắt nhìn rõ mình đang ở đâu, mới khép mắt lại mường tượng cặn kẽ cảnh tượng cuối cùng còn nhìn thấy, xác định Hồng lão gia đã được táng vào Sinh long khẩuTiêm Long Thôn Kim thành công. Lại mở mắt ra, nghe tiếng Mạnh Hiệt và Lâm PhụngTường nói chuyện ngoài cửa sổ, cô thều thào gọi: “Mạnh sư gia...”
Mạnh Hiệt vừa nghe Lục Kiều Kiều đã tỉnh lại thì vội chạy vào phòng. Lục Kiều Kiều hỏi ông ta: “Mọi người thế nào rồi? Đều bình an cả chứ?”
Mạnh Hiệt nói: “Mọi người đêu trở về bình an rồi, yên tâm đi.”
“ừm, đưa cho tôi cái gương.”
Lục Kiều Kiều nhớ khoảnh khắc cuối cùng một tia sét dội từ trên trời xuống, thương tổn trực tiếp nhất của đòn sấm nổ chớp giật chính là bị bỏng, nếu khuôn mặt bị thiêubỏng thì còn đau khổ hơn cả chết.
Mạnh Hiệt nhận lời, quay người ra khỏi phòng, lúc quay lại đem theo một tẩm gương và một cái bát tô: “Sao vừa mới tỉnh đã đòi gương? Ha ha, gương đây...”
Lục Kiều Kiều dựa vào đầu giường nhận lấy tấm gương, mặt mày căng thẳng hết soi trái lại soi phải, thấy mặt mình vẫn hoàn hảo không thương tổn gì mới thở phào nhẹnhõm.
“Phù... vẫn ổn. ôi cha thơm quá, có gì ngon thế?”
Mạnh Hiệt nhìn Lục Kiều Kiều phá lên cười: “Đây, nếm
thử xem cháo cá hoa sen tôi nấu thế nào, bỏ cả hành rồi.” “Mạnh sư gia quả là một người đàn ông tốt, tôi sắp muốn gả cho ngài rồi đây...” Lục Kiều Kiều ra bộ làm nũng, lòngthâm cảm kích Mạnh Hiệt.
Mạnh Hiệt mân mê ba chòm râu dài cười ha hả nói: “Tôi đã có vợ con cả rồi, để tôi bấm báo với người trong nhà rồi tính chuyện nạp thiếp sau nhé. Cô cứ ăn từ từ, tôi đi nóivới mọi người là cô đã tỉnh.”
Chẳng bao lâu sau, Jack là người đầu tiên gõ cửa bước vào. Trong trận hỗn chiến anh ta ngã sấp ngã ngửa không biết bao lần, lại trúng Địa chi lôi pháp của anh em họ Mục nêngiờ khắp người đầy vết thương và vết bàm tím, bộ đồ Tây mặc trên người trong lúc đánhnhau đã rách tươm không thể vá víu gì được nữa, giờ đang mặc một bộ áo dài màu lamMạnh Hiệt cho mượn. Vì vóc người anh quá cao, vạt trước áo dài chỉ cao ngang đầu gối, lộra bắp chân lông vàng mượt như nhung.
Lục Kiều Kiều đang ăn cháo, vừa trông thấy bộ dạng Jack đã phá lên cười, ngay cái bát cũng cầm không vững.
“Ha ha ha ha... Sặc chết tôi mất... Anh vẫn chưa chết à... Ha ha ha ha...”
Jack thấy Lục Kiều Kiều vui vẻ như vậy, cũng nhoẻn cười ngây ngô, nhún vai nói: “Mọi người đều khỏe cả, em tỉnh dậy muộn nhất đấy, giờ thấy khỏe không?”
Lục Kiều Kiều cứ nhìn Jack là lại không nhịn được cười, cô nói: “Không sao rồi, có điều người ngợm hơi ê ẩm... ha ha ha... Long Nhi và Hồng Tuyên Kiều thế nào?”
“Hồng tiểu thư tỉnh lại rất mau, giờ lại đang lên ngọn Phù Dung kiểm tra tình hình dưới hồ. Long Nhi bị thương nặng nhất, bàn tay và bắp chân đều bị bỏng, Mạnh sư gia đãđắp thuốc băng bó cho thằng bé rồi, giờ hai chân bị băng thành hai cái cột...”
“Gãy rồi? Nó không đi được nữa ư?” Lục Kiều Kiều cuống cuồng hỏi.
“ờ, giờ thì không đi được, Mạnh sư gia nói đợi mấy ngày nữa sẽ có chuyển biến... Nơi này chỉ cách Quảng Châu có chín mươi dặm, tôi định về Quảng Châu một chuyến xemchuyện làm ăn thế nào, bổ sung thêm ít đồ trên xe ngựa, cũng chuẩn bị ít quần áo...” Jacknói xong còn tóm lấy chiếc áo thày đồ cũn cỡn đang mặc, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ quáiđản, lại chọc Lục Kiều Kiều cười nghiêng ngả.
Cô xua tay nói: “Đi đi đi đi, tôi rửa qua mặt mũi rồi đi thăm Long Nhi, đi ra nhớ đóng cửa đấy.”
“Đúng rồi... Tôn Tồn Chân có đến. Mạnh sư gia nói, nhờ có hán ta đột ngột xuất hiện chặn đợt xung kích cuối cùng của mấy kẻ bịt mặt, còn kéo ngựa chạy lạc về, cứu mọingười trở lại trấn Phù Dung.” Jack ra đến cửa lại sực nhớ ra chuyện này, cũng nhắc quavới Lục Kiều Kiều.
“Giờ hán ở đâu?” Lục Kiều Kiều hỏi.
“Hôm qua đưa mọi người về xong hắn liền đi rồi.”
“Tên xấu xí này vẫn xuất quỷ nhập thần... Lần này hắn có thể tới giúp, cũng coi như giống dạng người rồi...” Lục Kiều Kiều gật đầu, bỗng cô nhớ ra điều gì đó. “Mà khôngđúng, tên quỷ đó chẳng phải vẫn đi theo chúng ta sao... Hắn... hắn...”
Lục Kiều Kiều trợn mắt chống nạnh, nhất thời không biết nên nói sao.
lần này đến lượt Jack trông Lục Kiều Kiều phá lên cười.
Lục Kiều Kiều đi ra phòng khách, An Long Nhi đang ngồi trên ghế cao ăn cháo cá hoa sen, Hồng Tuyên Kiều đã đi núi Phù Dung về, Mạnh Hiệt, Lâm Phụng Tường và Jack đềutới phòng khách góp mặt.
Hồng Tuyên Kiều là người luyện võ, sức khỏe phục hồi nhanh hơn hẳn những người khác, hôm nay đã hồi phục phong thái mọi ngày. Cô kể lại cho mọi người nghe tình hìnhvừa tới núi Phù Dung ban nãy.
“Năm dãy núi trườn về lòng hồ không ít, hiện trạng đều đã thay đổi rồi, đỉnh núi cũng thấp hơn chút ít, nhưng tôi vừa lặn xuống đáy hồ, định xem xem huyệt động hôm qua thìchẳng thấy cái động ấy đâu nữa, Kiều Kiều có thể nhìn ra dưới hồ có xuất hiện huyệtđộng, quả là thần kỳ!”
Lâm Phụng Tường hỏi Lục Kiều Kiều: “Lục tiểu thư, long huyệt dưới đáy hồ là xuất hiện sau trận động đất ư?”
“Đúng thế, vốn dĩ ngọn Phù Dung chỉ có cục Ngũ Xà Hạ Dương, sau khi đối phương gây ra động đất mới xuất hiện long huyệt dưới đáy hồ, loại long huyệt này hễ xuất hiệnmà không táng Hồng lão gia vào thì động đất sẽ không ngưng, vì vậy chị yên tâm đi, Hồnglão gia chắc chắn đã được táng vào huyệt rồi.”
Mọi người nghe Lục Kiều Kiều nói vậy cũng yên tâm phần nào, Mạnh Hiệt nói: “Vậy thì tốt rồi, công sức của mọi người coi như không uổng phí. Nói ra cũng thật là, động đấtvừa ngưng thì đám người bịt mặt kia cũng rút lui, kỳ lạ thật...” Nói xong ông ta nhìn sangLục Kiều Kiều, đoán rằng cô nhất định hiểu rõ nguyên nhân đằng sau.
Lục Kiều Kiều cười nói: “Bọn họ cũng nhận ra đó là long huyệt thiên tử, vì vậy mới ra sức ngăn cản không cho Hồng lão gia táng vào, nhưng sau khi táng xong rồi, bọn họ lạikhông hiểu được làm sao để phá long huyệt này, khà khà... Không rút lui thì còn có thểlàm gì nữa? Có điều chị về sau phải cấn thận rồi, bọn họ sẽ tìm cơ hội gây khó dễ cho anhem chị, dù gì cũng phải hết sức cẩn thận.”
Mạnh Hiệt lại hỏi: “Lục tiểu thư kiến thức phong thủy cao như vậy, lẽ đương nhiên là đối thủ lớn nhất của bọn họ, vì sao bọn họ không ra sức truy sát cô?”
Lục Kiều Kiều nghe tới đây, bỗng cảm thấy sư gia mới là loài động vật nguy hiểm nhất trên đời, nhưng lần này không thể lấp liếm được nữa, đành lựa theo mấy lời bịa đặtđã nói với đường chủ họ ôn ở Thái An đường Hồng Môn thôn ôn Phượng Thanh Thành,tiếp tục nói dối: “Ai bảo họ không truy sát tôi? Tôi chính là bị bọn họ đuổi từ Hồ Nam tới
Quảng Đông, may gặp được mấy vị cao thủ võ lâm các vị ở đây, bọn họ cũng hao tổn không ít nên mới thôi không truy đuổi... Nhưng xem ra, chúng tôi cũng phải mau chóngrời đi, tránh liên lụy đến các vị.”
Mạnh Hiệt vội vàng xua tay nói: “Lục tiểu thư tuyệt đối đừng hiểu làm, chúng tôi quyết không có ý đó, chỉ là muốn nghe xem ý kiến của cô thế nào... Đúng rồi, Lục tiểu thưchẳng đã nói phải nhận một ngàn lạng bạc đặt cọc đó sao? Kha kha kha...” ông ta lập tứcbẻ câu chuyện sang chủ đề Lục Kiều Kiều thích nhất.
“Phải phải, tôi đã chuẩn bị xong ngân phiếu cho Kiều Kiều từ trước rồi, lần này thuận lợi an táng cho cha, lại giành được long huyệt thiên tử triều đình nhà Thanh thèm rỏ dãimà hận thấu xương, tôi phải mau chóng thông báo tin này cho anh trai... Kiều Kiều, xinnhận lấy ngân phiếu.” Hồng Tuyên Kiều rút ra hai tờ ngân phiếu năm trăm lạng, đặt ngayngắn vào tay Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều nhận lấy ngân phiếu đặt xuống bàn, mỉm cười uống trà không nói năng gì.
Hồng Tuyên Kiều thấy phản ứng của Lục Kiều Kiều như vậy, hiểu rằng cô vốn không màng đến một ngàn lạng bạc trắng này, lập tức nói tiếp: “Còn về vạn lạng vàng kia...”
“Không cần phải vội, có thể trả dần trong mười năm, thực ra... năm năm nữa là chị đã có thể trả hết cho tôi rồi.” Lời Lục Kiều Kiều rõ ràng có ý báo cho Hồng Tuyên Kiều biếtnăm nào có thể thành đại nghiệp phản Thanh, bằng không đào đâu ra vạn lạng vàng kiachứ.
Hồng Tuyên Kiều nghe hiểu câu nói này, gật đầu nắm lấy tay Lục Kiều Kiều, dúi tờ ngân phiếu một ngàn lạng vào tay cô nói: “Cảm ơn Kiều Kiều... Đây, hãy cứ nhận chútthành ý của tôi trước đã. Chỉ cần tôi có khả năng, nhất định sẽ không bạc đãi cô đâu.”
“Vậy xin đa tạ Hồng tỉ tỉ trước.” Lục Kiều Kiều nghe Hồng Tuyên Kiều thừa nhận khoản tiền một vạn lạng vàng kia, mới nói câu cảm ơn nhận lẩy ngân phiếu ngàn lạng bạctrắng.
Hồng Tuyên Kiều quay sang Jack tươi cười hỏi: “Jack tiên sinh, lúc nào rảnh rỗi dạy tôi bán súng Tây đây?”
“Tôi rảnh, nếu cô muốn có thể học luôn hôm nay cũng được!” Jack rất vui lòng làm huấn luyện viên dạy bán súng cho Hồng Tuyên Kiều, lập tức nhận lời ngay.
Lục Kiều Kiều cười khẩy trông ra ngoài cửa sổ: “Jack thiếu gia, chẳng phải anh định về Quảng Châu thay quần sao?”
“À đúng rồi, ngày mai tôi về Quảng Châu một chuyến, nhưng chiều nay thì rảnh, Kiều Kiều em cũng cùng đi luyện súng đi, tôi thấy em biết bán súng nhanh rồi, giờ luyện tậpmột chút nhất định có thể trở thành tay súng thiện xạ.” Jack không nghe ra lời châm chọccủa con gái Trung Quốc, vô tư phổi bò mời luôn cả Lục Kiều Kiều tham gia lớp học bắnsúng.
Lục Kiều Kiều làm mặt nghiêm túc nhìn Jack nói: “Hay quá, tôi cũng có cơ hội học bắn súng.” Đoạn lại quay sang nói với Hồng Tuyên Kiều: “Jack tiên sinh dạy bán súng Tây,phải bỏ súng đạn lại bỏ công, phí thu cũng hơi đắt, Hồng tỉ tỉ nên chuẩn bị...”
Ba ngày sau, vết thương trên chân An Long Nhi đã khá hơn rất nhiều, Lục Kiều Kiều cũng sắp xếp xong các loại hành lý.
Độ xế chiều, Jack đánh xe ngựa từ Quảng Châu quay lại trấn Phù Dung. Anh đã thay một bộ sơ mi quần bò mới sạch sẽ tinh tươm, ủng da súng lục được lau sáng lóa, trên đầucòn đội lệch một chiếc mũ bò, trông vô cùng anh tuấn. Các vật dụng trên xe cũng đã đượcbổ sung đầy đủ, Lục Kiều Kiều vừa thấy xe ngựa chạy vào sân liền chạy tới bên cạnh ngóvào khoang xe. Jack nói: “Hi! Nhìn gì thế? Có việc gì?”
“Tôi xem trong xe có cô gái nào không...”
“Không có cô gái nào cả! Đừng nhìn nữa, tôi mang cho em một bản thông cáo dán
trên phố đây!” Jack lấy từ trong khoang xe ra một tờ giấy rất to.
Lục Kiều Kiều đón lấy cuộn giấy lầm bầm nói: “Lần trước đi mấy ngày thì mang về một cô gái, lần này sao lại không có chứ... Đây là ai hả, xấu thế này!” Cô nhìn người phụnữ được vẽ trên giấy hỏi.
Jack nói: “Đây là bảng vàng truy nã em đấy! Em giết mệnh quan triều đình, giờ bị truy nã toàn tỉnh rồi!”
“Ồ? Là tôi à, vẽ thành thế này ai mà nhận ra được? Tôi đem đi cho mọi người xem.” Lục Kiều Kiều như chẳng liên quan đến mình, quay người bước vào phòng khách.
Cô biết lệnh truy nã này có ý gì, đây là sắp đặt của phủ Quốc sư sau khi thất thế trong trận chiến trên núi Phù Dung. Lệnh truy nã này nhắn nhủ Lục Kiều Kiều: Cô phải lập tứcvề Giang Tây, nếu còn quanh quấn ở Quảng Đông sẽ không khách khí với cô nữa.
Cô cũng biết vì sao người trong tranh lại không giống hệt mình, và vì sao hai đồng bọn của cô là An Long Nhi và Jack đều không bị truy nã, đây chính là con đường sống phủQuốc sư chừa lại cho cô. Nếu vẽ giống quá, vừa ra khỏi Thanh Thành đã bị quan sai tómlấy giải về phủ Quảng Châu thì lấy ai đi tìm Long Quyết?
Giờ quan trọng nhất là đưa lệnh truy nã này cho Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều xem, vì có thể sau khi bị triều đình truy nã, cô sẽ trở thành người được tin cậy trong Hồng Môn,về sau đi lại trên giang hồ gặp phải chuyện gì cũng dễ giải quyết. Lại thêm có lệnh nàytrong tay, cô có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Hoa Huyện, không cần vắt não nghĩxem nên tạm biệt Hồng Tuyên Kiều thế nào nữa.
Mạnh Hiệt, Hồng Tuyên Kiều thấy lệnh truy nã của Lục Kiều Kiều đều kính phục cô không thôi, nhìn vẻ mặt còn như hận rằng mình không được triều đình truy nã luôn mộtthể. Lâm Phụng Tường và Lục Kiều Kiều hiện giờ đều là tội phạm truy nã vì giết cẩu quanMãn Thanh, người cùng cảnh ngộ tự nhiên sinh lòng yêu quý, cảm giác thân thiết hơn rấtnhiều.
Tối hôm đó, Hồng Tuyên Kiều lẩy danh nghĩa chủ nhà bày bữa tiệc chia tay ba người Lục Kiều Kiều, mọi người đều uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều những lời trượng nghĩa.
Sau khi trời sáng, Lục Kiều Kiều cáo biệt Hồng Tuyên Kiều, Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường, nói dối là Nam tiến xuống Quảng Châu, rồi mang theo lệnh truy nã triều đình phátcho mình, cùng Jack ngồi trên đầu xe ngựa, để An Long Nhi vẫn còn phải dưỡng thươnghai chân ngồi trong khoang xe, đánh xe ngựa Tây lắc lư rời khỏi trấn Phù Dung.
Đi tới ngã ba đường sư Lĩnh, rẽ trái là xuống Quảng Châu phía Nam, rẽ phải là lên Giang Tây phía Bắc.
Lục Kiều Kiều ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên đầu xe, một chân gác lên thanh đỡ phía trước, ra sức khua tẩu thuốc về hướng Bắc hét lớn:
Bắc tiến! Bắc tiến!
Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư - Hồng Trần Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư