Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nguyễn Tú Uyên
Biên tập: Dinh Hoang Minh
Upload bìa: Dinh Hoang Minh
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1643 / 51
Cập nhật: 2017-04-12 13:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Thiên Quốc Đằng Long
ội sư tử trắng trở lên bờ, đám đông liền dạt ra nhường đường.
Đội sư đi theo đường ấy tới sau rạp ngắm cảnh ven hồ, đó là một bãi đất trống, mấy đội múa sư ban nãy bị loại đều đã tập hợplại đây, các hương thân trong chòi tre cũng ra cả đó đợi bọn họ.
Ba đầu sư tử trắng được đội chiêng trống hộ tống phía sau, tới trước rạp lại múa một đoạn “Khánh phong niên”, từ miệng sư tử lần lượt nhả ra ba dải lụa đỏ viết “Mưa thuậngió hòa”, “Ngũ cốc đầy bồ”, “Gia súc béo tốt”, hành đại lễ vái ba vái với toàn thể hươngthân xong, các cô chỉnh tề xoay người bỏ đầu sư thân sư xuống.
Tiếng vỗ tay dừng lại, cô gái múa đâu sư mang chữ thập đỏ bước ra chắp tay khắp bốn phía, sau đó lấy thỏi vàng năm mươi lạng giắt bên eo ra bước tới trước đài.
Lục Kiều Kiều đứng giữa đám hương thân, ở khoảng cách gần lúc này mới có thể nhìn rõ cô gái ấy. Cô gái này tuổi chừng trên dưới hai mươi, mặt trái xoan, mày liễu mắtphượng, mũi cao miệng nhỏ, mặt như thoa phấn mắt tựa hoa đào, nhìn tướng mạo khônghề có điểm gì giống người miền Nam nơi đây, nếu như cô ta thật là người miền Nam, chỉriêng kiểu người Nam tướng Bắc này đã cho thấy người này nhất định có chỗ hơn người,tuyệt đối không làm những chuyện không cam tâm, đàn bà con gái mang tướng này, hễ điđến đâu là gây chuyện thị phi ở đó.
Cô ta cao sáu thước, đối với phái nữ đây cũng được coi là thân hình cao lớn, nhưng trông lại không hề thô kệch thừa thãi, trái lại còn toát lên vẻ thướt tha xinh đẹp, anh khíngùn ngụt, thêm vào ban nãy mấy lần rơi xuống nước, quần áo ướt dính vào cơ thể,đường nét lồ lộ, bầu ngực đầy đặn đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào thèm thuồng.
Lục Kiều Kiều không kìm được lén nhìn sang Jack, thấy anh ta đứng chống nạnh, đang há hốc mồm cười ngơ ngẩn nhìn người ta, liền ném luôn nắm vỏ hạt dưa trong tayvào mặt.
Cô gái tay đỡ thỏi vàng, dõng dạc nói với đám hương thân chủ chốt ở giữa: “Dân nữ Hồng Tuyên Kiều đại diện đội múa sư trấn Quan Lộc chúc trấn Phù Dung cùng mười támthôn mưa thuận gió hòa, ngũ cốc đầy bồ, gia súc béo tốt!”
Giọng nói lanh lảnh trong trẻo, đúng là tiếng hét vọng lại từ giữa hồ ban nãy, đám thân hào tươi cười hớn hở nhiệt liệt vỗ tay, lớn tiếng khen hay.
Lục Kiều Kiều khẽ gật đầu, thầm ghi nhớ cái tên này: Hồng Tuyên Kiều.
Hồng Tuyên Kiều đợi mọi người yên lặng, lại dõng dạc nói: “Đội sư Quan Lộc tuy giành được kim thanh, nhưng trong quá trình gặp nhiều trở ngại bất ngờ, may được caonhân tương trợ mới giành thắng lợi. Đội sư trấn Phù Dung tài nghệ cao siêu, võ công caocường, bà con đều tận mắt nhìn thấy, kim thanh này nên thuộc về đội sư trấn Phù Dungmới phải, xin các vị hương thân tác thành!”
Bốn bề dậy lên tiếng xì xào, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Lục Kiều Kiều nhếch mép cười nhạt, lòng càng lúc càng thích mỹ nữ này. Cô nghĩ, cô gái này tuy có dã tâm của sói, nhưng lại giảo hoạt tựa hồ ly, 1'ân này chiếm được phàn hơncòn ra vẻ, chí không nằm ở vàng kia.
Các vị hương thân rì rầm chụm đầu ghé tai, lúc này một vị hương thân tóc bạc trắng hỏi Hồng Tuyên Kiều: “Vừa rồi vị đại nhân người Tây nổ súng bắn vỡ vò rượu là kháchthôn nào mời tới?”
Mạnh Hiệt kéo Jack đứng ra phía trước nói: “Đó là ngài Jack, khách quý do trấn Quan Lộc mời tới.”
Các vị hương thân đều chắp tay cúi chào Jack, Jack cũng gật đầu nghiêng mình cười ha ha đáp lễ từng người.
Vị hương thân tóc bạc lại nói: “Nếu đã như vậy, bán súng giành thanh... cũng coi là giành thanh, tài bán súng của vị đại nhân đây giúp chúng ta mở mang tầm mắt, ngài ấy đãlà khách của trấn Quan Lộc, vậy thì thanh này cũng coi như trấn Quan Lộc giành được...Không ít đội sư các thôn khác cũng mời giáo đầu từ bên ngoài, điều này không có gì kỳ lạ,ta thấy thỏi vàng này vẫn nên thuộc về trấn Quan Lộc, các vị hương thân thấy có đượckhông?”
Các vị hương thân thi nhau gật đầu khen phải, Hồng Tuyên Kiều đưa cặp mắt to tròn long lanh nhìn sang phía Jack đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, chợt bắt gặp ánh mắtJack cũng đang nhìn mình, cô nở một nụ cười mà dường như chỉ Jack mới có thể cảmnhận được. Jack không bỏ lỡ thời cơ đang quay lưng lại phía Lục Kiều Kiều, nháy mắt vớicô nàng một cái.
Các hương thân xôn xao một hồi, vị tóc bạc vừa nãy lại đứng ra nói tiếp: “Giờ chúng ta quyết định, năm mươi lạng vàng này do thôn Quan Lộc giành phàn thắng, ngoài rathưởng thêm một vò rượu ngon, vừa nãy các cô cướp thanh không uống rượu, bây giờ mỗingười phải uống một bát bù vào, không thì không may mắn đâu, ha ha ha...”
Mỗi người trong đội múa sư tử đều cao hứng uống hết một bát rượu, phấn chấn tinh thần đánh chiêng đánh trống, lại biểu diễn một màn “Túy sư” cho bà con xem, hạ một cáikết viên mãn cho buổi đại lễ vụ mùa này.
Hôm đó đám Lục Kiều Kiều qua đêm ở trấn Phù Dung, tới nghỉ ở căn nhà Mạnh Hiệt đã sắp xếp từ trước, nhưng cả bọn không ai buồn ngủ. Mạnh sư gia cùng mấy vị chủ nhàxuống bếp xào một mâm thịt, lại rót rượu ngon, tất cả vừa ngồi trong phòng khách ănđêm, vừa cao hứng tán chuyện về màn đấu sư kinh hiểm ban nãy.
Lúc này có một nhóm thiếu nữ dung mạo xinh đẹp bước vào, chính là đội múa sư Quan Lộc vừa chiến đấu hăng say trên mặt hồ lúc trước, mười bốn cô gái nói cười tíu tít,cùng xuất hiện trong phòng khách, khiến ai cũng cảm thấy gian phòng bỗng chốc nhưsáng bừng lên. Các cô mồ hôi nhễ nhại, tràn đầy vẻ thanh xuân, khiến đám đàn ông contrai đánh trống ngực thình thịch.
Hồng Tuyên Kiều cũng đứng trong nhóm thiếu nữ ấy, vừa thấy Lục Kiều Kiều liền bước lên nắm lẩy tay cô: “Tiểu mỹ nhân này nhất định là Lục tiểu thư rồi, mấy hôm nayMạnh sư gia ngày nào cũng kể sự tích của chị cho chúng tôi, nghe riết đến nỗi tôi cũngnóng lòng muốn gặp chị... Không ngờ Lục tiểu thư còn xinh đẹp gấp trăm lần so với lời kểcủa Mạnh sư gia!”
“Cô nương cũng là tuyệt thế giai nhân đấy thôi, ban nãy Kiều Kiều xem màn biểu diễn của cô nương suốt, quả là nữ hào kiệt chẳng nhường đấng mày râu, làm rạng rỡ cho phậnnữ nhi thiên hạ!” Lục Kiều Kiều đã rất lâu không nói thật lòng, những lời này đều xuấtphát từ tận đáy lòng, do bội phần khâm phục võ công lẫn hành vi ứng xử của Hồng TuyênKiều.
“Ha ha ha...” Hồng Tuyên Kiều ngửa cổ cười lớn. “Nam nữ vốn dĩ bình đẳng mà... Bọn tôi đi tắm trước, lát sẽ lại ra thỉnh giáo Lục tiểu thư!” Dứt lời, cô liền dẫn đám con gái vàosân sau. Thấy Jack ngỏng cổ nhìn theo mấy bóng hồng xinh đẹp kiều diễm ấy, Lục KiềuKiều nói: “Đi theo mà nhìn đi, Jack thiếu gia.”
Jack quay đầu lại dòm Lục Kiều Kiều, thấy cô đang nghiêm túc nhìn mình, anh ta cũng phá lên cười lớn: “Ha ha, ha ha ha...”
Thoáng sau, Hồng Tuyên Kiều và mười mấy cô gái đã tắm rửa xong xuôi bước ra, cô cắt đặt những người khác ra sân sau dọn bàn ăn đêm, còn mình ngồi xuống cùng mấyngười Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt.
Hồng Tuyên Kiều vừa tắm xong, khoác lên người một bộ áo dài mỏng bằng trúc sa đen, tóc còn chưa lau khô, âm ấm thả xõa sau lưng, cả người tỏa ra mùi hương thiếu nữ thanh tân tự nhiên.
Lục Kiều Kiều mỉm cười ngắm khuôn mặt Hồng Tuyên Kiều, xưa nay cô vốn có thói quen âm thầm xem tướng cho người ta, cô phát hiện vị trí Gian Môn giữa mắt mày vàmép tóc của Hồng Tuyên Kiều thấp thoáng hiện lên màu hồng đào. Trong tướng học, GianMôn còn được gọi là cung nhân duyên, Gian Môn ửng đỏ chính là điềm báo số đào hoacập kề.
Hồng Tuyên Kiều làm quen một lượt với mọi người quanh bàn ăn, đoạn nói với Jack: “Tài bắn súng của Jack tiên sinh ban nãy thật chuẩn xác, xem chừng chim bay trên trờicũng có thể bị anh bán hạ, có cơ hội nhất định phải dạy tôi nhé.”
Jack lập tức tiếp lời: “Nếu con chim đó bay ngay ngắn, đương nhiên tôi có thể bắn hạ. Hồng tiểu thư, cô rất xinh đẹp, võ công cũng vào hàng những người giỏi nhất tôi từng gặp,được giúp đỡ tiểu thư xinh đẹp là vinh hạnh của tôi.”
Lục Kiều Kiều quay sang trừng mắt nhìn Jack: “Anh còn bốc phét, hai hôm trước bắn đến mười mấy phát đạn cũng chẳng trúng nổi tên dị hợm kia nữa là bắn chim? Xì...”
Bị vạch áo trước bao người, Jack vội vàng thanh minh lấy lại danh dự: “Tên quái vật ấy chạy còn nhanh hơn chim, lại biết tránh né, chim làm gì biết né đâu...”
“Ha ha ha... Tuyên Kiều mấy hôm nay không ở thôn không biết, mẩy người Lục tiểu thư bữa trước trên đường gặp phải cao thủ do bọn chó Thanh phái đến, quần nhau mấyngày nên mới đến muộn, Lục tiểu thư và Jack còn tóm được kẻ đó mang tới thôn chúngta.” Mạnh Hiệt khéo léo đứng ra giải vây.
Hồng Tuyên Kiều vội nói: “Đúng thế, tài bán súng của Jack tiên sinh chúng tôi đều biết là rất chuẩn mà... Vị tiểu muội muội này trông cũng xinh xắn quá, Lục tiểu thư, nháctrông cô ấy còn có vài phân giống tiểu thư nữa kìa.” Cô vừa nói vừa quan sát Lý Tiểu Văn.
Lý Tiểu Văn nghe Hồng Tuyên Kiều nhắc đến mình, liền nhìn sang Lục Kiều Kiều rồi lại quay qua nói với Hồng Tuyên Kiều: “Kiều tỉ tỉ mới thực là xinh đẹp, em chẳng qua chỉmặc áo của chị ấy, được lây chút hào quang thôi...”
Mấy lời này rõ ràng Lý Tiểu Văn nói ra để lấy lòng Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều nghe cũng thuận tai. Cô biết Lý Tiểu Văn có vài phãn giống mình, vì vậy mới hơi thông cảm choJack về tội bò lên giường người ta, cũng mới len lén dùng đạo pháp hô hoán Long thầntiếp thêm chút sinh khí cho cái bát tự rách chẳng đáng đồng tiền của Lý Tiểu Văn...
Nhưng Hồng Tuyên Kiều sắp gặp mệnh đào hoa phía trước, không phải lại liên quan đến Jack đấy chứ? Nếu là như vậy thì chuyến đi Giang Tây lần này thành ra chuyến du hýtầm hoan của Jack thật rồi!
Lục Kiều Kiều nói: “Tiểu Văn gặp rắc rối bên Thanh Thành, được Jack cứu về, nhưng bọn tôi chuyến này đi đường gấp gáp, cô ấy vốn là con gái nhà lành...” Nói tới đây cô nhìnsang Lý Tiểu Văn, Lý Tiểu Văn căng thẳng cúi gằm mặt, tự biết đây là lời nói dối Lục KiềuKiều bịa ra hòng tìm cho mình con đường sống.
Lục Kiều Kiều tiếp lời: “Cũng không thể để cô ấy bôn ba theo chúng tôi, giờ không còn chỗ nào để đi nữa, không biết Hồng cô nương có thể sắp xếp hộ chăng?”
Hồng Tuyên Kiều nghe vậy lập tức đáp: “ôi chao, tiểu muội đến đúng nơi rồi đấy, Thượng đế vạn năng luôn có an bài. Bái Thượng đế hội chúng tôi vừa lập ra một Nữ tửtuyên đạo hội, chuyên giúp đỡ các chị em, tuyên truyền tới các chị em ân điển và đại năngcủa Thượng đế, em đến chỗ chúng tôi chính là trở về với đại gia đình rồi! Mấy cô múa sưmọi người vừa trông thấy, có mấy người cũng không có nhà để về nên tới chỗ chúng tôiđấy.”
Nói đến đây, Hồng Tuyên Kiều đứng dậy bước tới bên Lý Tiểu Văn, nắm lấy tay cô nói: “Thượng đế sẽ không bỏ rơi em đâu, hoan nghênh em tới nhà chúng tôi, tới sống cùngchúng tôi nhé, được không?”
Lý Tiểu Văn nghe tới đây thì hoen đỏ tròng mắt, bao nhiêu năm rồi cô chưa được nghe một câu quan tâm nồng ấm, lời Hồng Tuyên Kiều đối với cô như thể âm thanh từthiên đường truyền lại vậy. Cô thút thít một lúc, nắm chặt tay Hồng Tuyên Kiều gật đầu,không nói nên lời, chực quỳ xuống khấu đầu.
Hồng Tuyên Kiều hai tay đỡ Lý Tiểu Văn dậy nói: “Muội muội chớ quỳ, không được quỳ gối trước bất cứ người nào, trên thế giới này mọi người đều bình đẳng như nhau, aicũng nên giúp đỡ lẫn nhau, em chỉ cần quỳ trước mặt Thượng đế mà thôi.”
Lý Tiểu Văn nghe vậy thì không kìm nổi nước mắt nữa, ôm chầm lấy eo Tuyên Kiều khóc không thành tiếng. Cô bị lừa bán vào kỹ viện mấy năm trời, đã quỳ xuống cầu xin đủngười, cũng quỳ xuống hầu hạ đủ người, ngay đến Jack là người cô cho rằng tốt nhất trầngian, cũng phải bước một bước quỳ một bước càu xin anh ta mới chịu dẫn cô theo; về saugặp được vị đại pháp sư gần như vạn năng là Lục Kiều Kiều, càng khiến cô cảm thấy sựhèn mọn của bản thân. Cô hiểu rất rõ, Lục Kiều Kiều sẽ không để cô đi theo mình và Jack,mẩy ngày hôm nay trái tim cô như treo lơ lửng, cho dù Lục Kiều Kiều có mang bừa cô tớimột thôn trấn nào đó, tìm bừa một người bán quách cô đi, cô cũng chỉ biết chấp nhận sốmệnh mà thôi.
Trước sau cô không hề dám mộng tưởng có thể sống như một con người, chỉ mong sao có thể sống vài ngày không bị giày vò chà đạp, giờ nghe thấy Hồng Tuyên Kiều nói ranhững lời bản thân có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ tới, làm sao không xót xa vui mừngcho được? Vóc dáng cô nhỏ bé, đứng lên chỉ cao ngang vai Hồng Tuyên Kiều, cô gục đầulên vai Hồng Tuyên Kiều, miệng thốt lên câu: “Cảm ơn chị...”
“Không cân cảm ơn, là Thượng đế đưa em tới đây, em nên cảm tạ Thượng đế.” Thấy Hồng Tuyên Kiều hễ mở miệng ra là nhắc đến Thượng đế, Jack và Lục Kiều Kiều đưa mắtnhìn nhau.
Hồng Tuyên Kiều dẫn Lý Tiểu Văn ra sân sau giao cho đám mấy cô gái múa sư, để bọn họ an ủi Lý Tiểu Văn, giúp cô ổn định tâm tình lại, đoạn một mình quay ra phòngkhách trở về chỗ ngồi.
Lục Kiều Kiều đứng dậy, chắp tay với Hồng Tuyên Kiều: “Hồng cô nương tấm lòng nhân hậu, đối đãi chân tình, quả là nữ trung hào kiệt, Kiều Kiều kính cô nương mộtchén...” Nói đoạn cầm vò rượu trên bàn rót cho Hồng Tuyên Kiều một chén rượu, sau đógiơ chén của mình lên.
Hồng Tuyên Kiều vội vàng đứng dậy cầm chén rượu của mình nói: “Đây là bổn phận của chúng tôi, đâu có gì đáng khen ngợi, nào nào nào, mọi người cùng uống.” Nói xongnâng chén uống cạn một hơi, lật chén tỏ ý không còn sót giọt nào.
Mọi người đều đứng dậy nhao nhao nâng chén, Lục Kiều Kiều không giỏi uống rượu, vốn chỉ định nói một câu cảm ơn, nhấp ngụm rượu gọi là, thấy cảnh tượng này khôngkhỏi nổi máu, bèn cạn sạch một hơi.
Jack uống xong rượu mới ngồi xuống nói với mọi người: “Ban nãy tôi trông thấy trên đầu con sư tử Hồng tiểu thư múa có dấu thánh giá, đã bảo Kiều Kiều rằng đó là sư tử củaThượng đế mà cô ẩy không tin.”
Mọi người bật cười ha hả, Hồng Tuyên Kiều nói: “Hai năm trước sau khi anh trai tôi Hồng Tú Toàn nhận được lời kêu gọi của Thượng đế, đã lập ra Bái Thượng đế hội ở đây.Tôi vốn tha hương mãi nghệ suốt, nhưng vì là con gái dễ bề truyền đạo cho chị em, nêncũng bị anh trai tôi gọi về giúp việc...”
“Bái Thượng đế hội không phải thờ ông trời sao? Tới chùa là được rồi, sao còn phải truyền đạo với tổ chức hội, Bái Thượng đế hội có phải một phân chi của Hồng Mônkhông?” Câu hỏi này của Lục Kiều Kiều không phải không có căn cứ, Thiên Địa hội, mộttrong những phân chi của Hồng Môn, chính là lấy ý từ “bái thiên phụ địa mẫu” mà ra, đâycũng là một tôn chỉ của Hồng Môn, nếu Hồng Môn có một phân chi tên Thiên đế hội hayThượng đế hội thì cũng chẳng phải chuyện lạ.
“Bái Thượng đế hội không thuộc Hồng Môn, đương nhiên chúng tôi cũng phản đối Mãn Thanh thống trị, nhưng chúng tôi không dùng quân mã, chúng tôi muốn truyền bákhắp thiên hạ rằng Thượng đế là vị thần duy nhất, xây dựng một thiên quốc kính áiThượng đế, để người trong khắp thiên hạ đều được bình đẳng, mạnh không hiếp yếu,đông không ức ít, thiên hạ một nhà cùng hưởng thái bình! Chúng tôi có mấy quyển sáchtruyền đạo, mai tôi sẽ mang cho Lục tiểu thư xem.” Hồng Tuyên Kiều nhiệt tình tuyêntruyền, khiến Lục Kiều Kiều tựa như trông thấy một thế giới mới mờ ảo đang kết thànhmột lớp sương mù mịt trước mắt mình.
Trong tư tưởng của Lục Kiều Kiều, thế giới chính là âm và dương, âm và dương chính là sự đối lập có mặt ở khắp mọi nơi, không có đối lập sẽ không có thế giới này. Thiên hạkhông cao thấp không thành giang hồ, không sang hèn không thành triều cương, khônglớn nhỏ chẳng thành nhân luân, tục ngữ có câu “đồng nhân bất đồng mệnh”, làm sao mọingười có thể bình đẳng như nhau được?
Nhưng ban nãy Hồng Tuyên Kiều đỡ lấy Lý Tiểu Văn, quả thật khiến người ta xúc động, tựa cơn mộng rung động cả lòng người.
“Thiên quốc... người người bình đẳng...” Lục Kiều Kiều mơ hồ lặp lại lời Hồng Tuyên Kiều.
“Hồng tiểu thư quả thật lợi hại, nếu ai ai cũng như cô, chẳng mấy chốc nơi đây sẽ trở thành một thế giới mới không có hoàng đế như nước Mỹ, nhất định lớn mạnh vô cùng!”Người hiểu Hồng Tuyên Kiều nhất chắc chắn là anh chàng Jack đến từ nước Mỹ, xuất pháttừ tình cảm thân thiết đối với Thượng đế và tự do, cùng lòng kính phục từ trong thâm tâmdành cho cô gái xinh đẹp này, Jack thật lòng tán thưởng.
“Jack tiên sinh quá khen rồi, chúng tôi còn rất nhiêu chuyện không hiểu muốn thỉnh giáo anh đây, anh nhất định giúp được chúng tôi.” Hồng Tuyên Kiều không bỏ qua bất kỳcơ hội nào để lôi kéo mọi người.
An Long Nhi cũng ngồi một bên chăm chú nghe, thằng bé biết về Hồng Môn qua Lục Kiều Kiều, nhưng không nghĩ ra giữa Hồng Môn và Bái Thượng đế hội có quan hệ gì:“Hồng Môn là quân phản Thanh, nhưng chỗ đại tỉ đây chẳng có binh mã, cớ sao mọingười lại tụ họp cùng nhau?”
lần này Mạnh Hiệt đứng ra giải thích, ông ta mỉm cười nói: “Long Nhi huynh đệ, Hồng Môn cũng giống như Bái Thượng đế hội, đều tồn tại vì mục đích kiến tạo thế giớimới, chúng ta có cùng một mục tiêu, hơn nữa Hồng Môn trên bái thiên dưới bái địa, cùngbái chung một Thiên đế, chúng ta cũng rất cần sự hỗ trợ từ hai phía.”
Hồng Tuyên Kiều tiếp lời: “Đúng thế, lần này vốn định nhờ Mạnh quân sư tìm Hữu Hiên tiên sinh tới coi cho phong thủy, nhưng Mạnh quân sư lại nói trước mắt có một mỹnữ đại pháp sư ở Thanh Thành, công lực không hề thua kém Hữu Hiên tiên sinh! Hễ nhắcđến chuyện các vị trên dãy Kê Đề là Mạnh quân sư lại nắc nỏm không ngớt lời, ha haha...”
“Lại lên núi xem huyệt?” Lục Kiều Kiều cười nhìn Mạnh Hiệt. Mạnh Hiệt vuốt ba chòm râu dài cười đáp: “Hồng Môn tứ hải một nhà mà...”
Lục Kiều Kiều quay sang hỏi Hồng Tuyên Kiều: “Xin hỏi xem huyệt cho vị tổ tiên nào?”
“Là phần mộ của tiên phụ,” Hồng Tuyên Kiều nói. “Tiên phụ một lòng tin vào phong thủy, sinh thời từng bỏ ra nghìn vàng, mời danh sư khắp nơi tìm chốn phong thủy tốt, vềsau tìm được một quẻ sơn địa ở ngọn núi Phù Dung phía Bác trấn Phù Dung, gọi là Ngũ XàHạ Dương, bèn bỏ một số tiền lớn mua về, hơn mười năm trước người qua đời đã đượcchôn cất ở đó.”
Lục Kiều Kiều nghe lời Hồng Tuyên Kiều, cảm giác lần này có lẽ không chỉ đơn giản là xem phong thủy, nghìn vàng kiếm đất lại rơi vào cảnh mười năm không phát, e rằng cóngoại lực ngáng đường chi đây. Cô nói với Hồng Tuyên Kiều: “Nhưng tôi xem tướng diệncho cô, thấy người trong nhà đều khỏe cả, cô còn có chuyện vui trước mắt kìa, vụ phongthủy này có vấn đề gì đâu?”
“Ồ? Tôi còn có chuyện vui cơ à, Lục tiểu thư mau nói cho tôi biết mà mừng.” Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy thì chẳng còn lòng dạ đâu bàn chuyện chính.
“Ha ha, Hồng cô nương có mệnh đào hoa gần ngay trước mắt rồi...” Lục Kiều Kiều ra dấu tay, kêu An Long Nhi châm cho cô tẩu thuốc.
Jack đảo mắt qua Lục Kiều Kiều lẫn Hồng Tuyên Kiều, trông thấy Lục Kiều Kiều mỉm cười hút thuốc, mắt nhìn tẩu thuốc, còn Hồng Tuyên Kiều lại tươi cười rạng rỡ nhìn mình,vội nói: “Long Nhi, không được nghe mọi người nói chuyện, ăn cơm thôi...” đoạn vuốt mặtgắp thức ăn rồi tợp một hớp rượu.
“Hóa ra tôi còn có cái phúc này cơ đấy, thật cảm tạ Thượng đế, mong sao mệnh đào hoa mau mau tới một chút, ha ha ha...” Hồng Tuyên Kiều cười rất thoải mái, hoàn toànkhông giống như các cô gái thời bấy giờ, nhắc đến chuyện nam nữ chỉ thấy vui chứ chẳngchút xấu hổ.
Lục Kiều Kiều nghĩ, mình lăn lộn mấy năm ở Phong Nguyệt đường còn phải vờ ngượng ngùng tí xíu, khó mà cười ha ha như cô ta thế này... nghĩ đến mình lại không khỏicười thầm, bèn nói với Hồng Tuyên Kiều: “Nội hai ba hôm nữa là có thể gặp được tìnhlang rồi, tôi cũng vui thay Hồng cô nương.”
“Hay lắm, xin lĩnh lời vàng ngọc của Lục tiểu thư!” Hồng Tuyên Kiều tiếp tục chuyện phong thủy nhà mình: “Sau khi chôn cất cha, anh trai tôi mấy lần dự thi đều không đượccông danh, gia nghiệp cũng mỗi ngày một sa sút, sau khi anh ấy thành lập Bái Thượng đếhội, phát triển ở Hoa Huyện cũng gặp muôn vàn khó khăn, giờ anh đã đi Quảng Tâytruyền đạo... Bận trước đạo hữu của anh tôi là Phùng Vân Sơn tới gặp tôi bàn rằng, có cơhội thì tìm một thầy phong thủy về xem có phải xảy ra vấn đề gì không, nếu có thể cóđược sức mạnh của Thượng đế từ phong thủy, phù hộ cho lực lượng của anh phát triểnlớn mạnh, đối với việc xây dựng Thiên quốc cũng là một công lao lớn...”
Lục Kiều Kiều nói: “Nghe có vẻ cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nếu phong thủy âm trạch nhà Hồng cô nương bị hỏng thì giờ hai anh em cô phải lâm vào tình cảnh ngặtnghèo hơn cơ. Ví như huyệt Hùng Kê Đề Nhật trên dãy Kê Đề, ban ngày phá huyệt banđêm đã đã có người gặp họa sát thân, từ đó suy ra các vị cũng không cấp thiết phải xemphong thủy...”
“Tôi thì chẳng sao, chẳng qua Phùng đại ca lần trước lại ra sức bắt tôi làm chuyện này, tôi mới cậy nhờ Mạnh quân sư giúp tìm một vị danh sư...”
“Không gấp là được rồi, nếu mọi người đều bình an chúng ta có thể tính chuyện lâu dài.” Lục Kiều Kiều biết không phải chuyện muôn phàn cấp bách, đối phương lại khôngquá cả nghĩ bèn coi như tin tốt, chí ít cũng không càn như mấy lần trước, ngày ngày ăngió nằm sương ra sinh vào tử, hốt hoảng như chó nhà có tang.
“Đúng đúng đúng... Lục tiểu thư đã tới đây rồi, chuyện gì cũng thành không gấp hết. Nếu tiểu thư không vội lên đường, tôi có thể dẫn mọi người đi thăm thú, kể ra phong cảnhnúi Phù Dung cũng đẹp lắm đấy!” Hồng Tuyên Kiều mời.
Lục Kiều Kiều nhận lời ngay: “Hay quá, có điều Hồng cô nương đừng gọi tôi là Lục tiểu thư nữa, gọi Kiều Kiều được rồi, có cơ hội tôi còn muốn bái cô làm sư phụ, dạy tôi võcông kìa.”
“Được, sáng sớm mai ra thác nước bắt cá, tôi sẽ dạy cô võ công, nhưng cô cũng phải nhờ Jack tiên sinh dạy tôi bắn súng mới được...” Dường như Hồng Tuyên Kiều cuối cùngđã lòi đuôi cáo, Lục Kiều Kiều nghe vậy cũng bật cười ha ha, cô rất thích kiểu giảo hoạtnày của Hồng Tuyên Kiều, cảm thấy rất giống mình.
Sớm hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, mọi người đều đã trở dậy theo cái hẹn đêm qua, dưới sự sắp xếp của Mạnh Hiệt, mỗi người nhận một thớt ngựa, rồi một đoàn năm ngườichuẩn bị lên đường.
Lý Tiểu Văn mấy ngày nay tinh thân căng thẳng, mệt đến dở sống dở chết, giờ cuối cùng cũng có chỗ đi về, cả người như đàn chùng dây, bèn chủ động xin ở lại làm thânthêm với chị em trong đội múa sư, không theo Jack nữa.
Năm người tới chuồng ngựa dát ngựa ra đường, lúc này sắc trời còn sớm, trong trấn chẳng có mấy người, ở ngã tư đường xa xa, có một anh chàng thân hình cao lớn ngồi dướigốc cây đa, vừa trông thấy năm người bọn họ bước ra vội vàng đứng dậy.
Lục Kiều Kiều nhìn quanh quất, hỏi Mạnh Hiệt: “Người kia đang đợi các vị ư, có quen anh ta không?”
Mạnh Hiệt đáp: “Nhìn không rõ, xa quá, Tuyên Kiều cô quen anh ta không?’
“Nhìn không rõ... cứ để xem thế nào.” Hồng Tuyên Kiều và mọi người cùng dắt ngựa tới chỗ người kia, người đó cũng bước lại phía bọn họ.
Người này thân cao bảy thước, xấp xỉ Jack, nhưng có phân vạm vỡ khôi ngô hơn, cơ bắp căng như muốn bật ra dưới lớp áo, thoạt trông đã biết là người luyện võ; tuổi chừngtrên dưới đôi mươi, da màu đồng hun, ngũ quan cân đối sáng sủa, mày như lưỡi kiếm, haimắt sáng quắc có thần.
Anh ta bước tới trước mặt mọi người, chắp tay hỏi: “Các vị là huynh đệ trấn Quan Lộc phải không?”
Hồng Tuyên Kiều lúc này mới nhận ra anh ta: “ồ! Đây chính là người múa sư tử vàng mày trắng của trấn Phù Dung tối qua, thì ra là anh, sao lại khéo thế này?”
“Đúng thế, hôm qua chính là tôi tranh với Hồng cô nương cái thanh đó...” Anh chàng có vẻ ngượng ngùng: “Tôi là Lâm Phụng Tường, người Kiết Dương Quảng Đông, mấy hômtrước ngang qua đây, vừa hay gặp ngày đại lễ mười tám thôn trong vùng, bà con trấn PhùDung mời tôi ở lại giúp múa sư.”
Gặp được anh ta Hồng Tuyên Kiều rõ ràng cũng vui vẻ lạ thường: “Đúng là có duyên nghìn dặm lại gặp gỡ, gặp gỡ không đánh chẳng quen nhau! Ha ha ha, thân thủ của Lâmhuynh quả khiến người ta thán phục! Tới tìm người ư?”
“ờ không... à phải... Tôi muốn tới gặp cô nương một làn, không ngờ mọi người đều... à ờm...” Lâm Phụng Tường quệt mồ hôi trên đầu, khuôn mặt màu đồng hun thoắt chốc đỏửng lên.
Hồng Tuyên Kiều nghe anh ta nói thẳng nguyên do, mặt cũng đỏ ửng lên, nhất thời không biết nói gì.
Lục Kiều Kiều nhìn sang Jack, không nhịn được phá lên cười sằng sặc.
Jack tựa như một tay thân sĩ quý tộc, dè dặt mỉm cười.
vẫn là Mạnh Hiệt thông minh, nhanh nhảu nói: “Chúng tôi đang định ra ngoài du ngoạn, Lâm huynh đệ có thời gian chi bằng cùng đi chơi thác nước một chuyến?”
Lâm Phụng Tường gãi đầu lúng túng nói: “Vậy... không tiện lắm? Hay để lần sau...”
Lục Kiều Kiều cứ nhìn Jack cười lăn lộn mãi, khiến Jack chỉ còn biết chớp mắt trông cái này, ngó cái kia.
Lục Kiều Kiều cười đến lạc cả giọng, hổn hển nói với mọi người: “Lâm huynh chớ đợi lần sau nữa... ha ha ha... Long Nhi nhỏ người, thằng bé cùng tôi cưỡi một ngựa... ha ha,buồn cười chết mất... ngựa của Long Nhi nhường cho Lâm huynh cưỡi... Mọi người cùngđi chơi!”
An Long Nhi cũng lớn tiếng phụ họa: “Được ạ!”
Năm thớt ngựa chở sáu người, chạy như bay về phía Bắc trấn Phù Dung trong ánh nắng ban mai.
Trong sáu người này, kẻ cưỡi ngựa chuyên nghiệp nhất phải kể đến tay cao bồi Jack, anh ta ngồi trên yên có thể nói là đã hợp thành một thể với con ngựa, lao vun vút đằngtrước tựa như một mũi tên; An Long Nhi trải qua một tháng đào luyện cũng đã trở thànhhảo thủ điều khiển ngựa, Lục Kiều Kiều ngồi sau ôm chặt eo nó, làm ham muốn thể hiệntrong lòng nó bỗng dưng trỗi dậy, gáng hết sức để ngựa chạy nhanh hơn, ổn định hơn,theo sát phía sau Jack; Mạnh Hiệt tuy là người đọc sách, nhưng lại là bậc chí sĩ lập chí gianhập Hồng Môn phản Thanh phục Minh, không để bản thân thành hạng thư sinh trói gàkhông chặt, công phu trên lưng ngựa cũng khá ngoài dự liệu của mọi người, không hề làbị tụt lại phía sau.
Hồng Tuyên Kiều cũng giống như An Long Nhi, đều xuất thân từ gánh mãi võ, trình độ thuộc loại có thể biểu diễn trên lưng ngựa; ngược lại Lâm Phụng Tường mới quen biếtkia vừa ngồi lên lưng ngựa, cả người đã gồng cứng cả lên, mặc dù ngựa chạy rất nhanh,nhưng trông anh ta như có thể roi khỏi lưng ngựa bất cứ lúc nào vậy, Hồng Tuyên Kiềunhận ra anh ta không giỏi cưỡi ngựa, bèn sóng vai cùng chạy ở phía sau, vừa đi vừa giảnggiải công phu cơ bản của thuật cưỡi ngựa cho Lâm Phụng Tường.
Ngựa mới chạy được nửa canh giờ, từ đằng xa đã nghe tiếng ầm vang tựa rồng gầm, rõ ràng là tiếng thác đổ.
Sườn núi trải dài trước mát có màu tối và sẫm hơn sắc núi thông thường, lại gần hơn, mọi người nhìn thấy phía trước có một hồ nước lớn. Phía xa nhất của hồ nước có nămngọn núi từ trên cao cuồn cuộn chạy thẳng xuống hồ, hướng về hòn đảo nhỏ nằm giữalòng hồ, tựa như một đóa sen đen nở bung trong nước. Hình dáng mặt hồ cũng vì thế màchia ra như vuốt rồng năm ngón. Hồ và núi xen nhau, khiến địa hình nơi đây càng giốngnăm con mãng xà từ trên núi cao trườn xuống lòng hồ. Ọuả đúng là bố cục Ngũ Xà HạDương!
Kỳ diệu hơn nữa là ở ngay chính giữa dãy núi bên cạnh có một dòng thác đổ xuống, mặt nước mênh mông, thế nước dữ dội, thanh âm khí thế tựa như vạn ngựa phi. Vì longmạch chảy theo nước, trong núi xem hướng nước mà tỏ chân long, có ngọn thác núi Tâynày, mới khiến Ngũ Xà Hạ Dương trở thành đất chân long, nhưng long huyệt nên điểm ởđâu còn phải xem công phu của thầy phong thủy đã.
Lục Kiều Kiều xem qua đại cục, có ấn tượng rất tốt về nơi đây. Nhưng cô không hề để tâm khảo cứu hung cát tùy tiện, bởi hôm nay đã nói rõ là tới bắt cá, đương nhiên phảichơi cho vui vẻ, tội gì nghĩ chuyện làm ăn.
Mọi người thúc ngựa tới bên hồ, ở đây có rất nhiều đồi nhỏ, bãi cỏ và sườn dốc, đứng bên này hồ có thể trông thấy dòng thác xa xa.
Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều dỡ hai chiếc hòm trên lưng ngựa xuống mở ra, mọi người thấy bên trong đủ các loại dụng cụ bắt cá, nấu ăn, cùng vài cái bình nhỏ đựng giavị, Mạnh Hiệt xếp bốn cái hòm thành hai chiếc bàn thấp, lại lấy trong tay nải ra một ấmtrà, khiến mọi người hết sức hào hứng. Mạnh Hiệt gọi thêm Lâm Phụng Tường cùng ra bờsuối lấy nước đun trà, lại kêu Jack và An Long Nhi đi kiếm ít củi khô, để hai cô gái là HồngTuyên Kiều và Lục Kiều Kiều ở lại bờ hồ câu cá.
Hai cô bày xong bốn năm bộ cần câu, chuẩn bị xong xuôi mấy thứ như thính vó, thả xuống hồ, đến khi mọi người tập trung lại, thì họ đã câu lên được ba con cá chép lớn.
Hồng Tuyên Kiều thấy mọi người đều đã quay lại, liền giao việc nấu ăn cho đám đàn ông, còn mình rủ Lục Kiều Kiều đi lên ngọn đồi xa xa một chút.
Lục Kiều Kiều trèo lên đến nơi đã thở hồng hộc, trong khi Hồng Tuyên Kiều mặt không đỏ tim không dồn còn hỏi cô: “Kiều Kiều, cô có thói quen hút thuốc phiện à?”
Lục Kiều Kiều hổn hển đáp: “Đúng vậy, hút rất lâu rồi... hờ... chết mất...”
“Người hút thuốc phiện sức khỏe sẽ càng ngày càng yếu, cô vẫn chưa thành thân, về sau còn phải sinh con, hút thuốc phiện không tốt chút nào hết...” Hồng Tuyên Kiều làngười luyện võ, không hút thuốc phiện, hơn nữa một trong những điều cấm kỵ của BáiThượng đế hội cũng là cấm hút thuốc, “cô xem giờ mới leo lên đồi mà đã thở hồng hộcrồi.”
“Đúng thế, xem ra phải cai đứt thôi... Bây giờ càng ngày hút càng nhiều, không hút một cái là toàn thân bải hoải chẳng còn sức lực nữa.” Lục Kiều Kiều chủ yếu vì gần đâyvận động thể lực nhiều, mới phát hiện ra còn hút tiếp thuốc phiện sẽ rất không ổn.
“Cai thuốc hẳn, cô còn đẹp hơn bây giờ ấy chứ, hứa với tôi là sẽ cai thuốc nhé.” Hồng Tuyên Kiều nắm tay Lục Kiều Kiều, tay kia đưa lên lau mồ hôi trên mặt cô, Lục Kiều Kiềunghe vậy cũng bật cười hì hì.
“Trước đây cô từng học võ công chưa?” Hồng Tuyên Kiều hỏi.
Chưa từng.
“Giờ sao lại muốn học?” Câu hỏi của Hồng Tuyên Kiều rất quan trọng, điều này quyết định nên dạy cho Lục Kiều Kiều võ công gì.
“Người trong giang hồ, không có gì phòng thân thì không ổn...” Lục Kiều Kiều nói lời này mang nặng cảm xúc. Trước đây đối kháng với Tôn Tồn Chân, bản thân một mặtkhông đủ thể lực, mặt khác cô cũng nhận ra rằng nếu khẩu sũng lục của mình không thểphát huy tác dụng, buộc phải đánh tay không thì cô chẳng khác nào cá nằm trên thớt đợingười ta mổ thịt, thảm nhất là, khả năng bắn súng của cô quả thực rất kém. về sau khôngbiết còn bao nhiêu hiểm nguy nữa, nếu cứ như bây giờ, thì có sống được đến khi về tớiGiang Tây không cũng là cả một vẩn đề.
Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, gật đầu rằng: “Tôi cũng nghĩ cô muốn học võ công vì chuyện đó, nên đã chuẩn bị một món quà nhỏ.” Nói đoạn cô rút ở eo ra haicây gậy nhỏ dài chưa đến một thước, đặt vào tay Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều nhận lấy hai cây gậy, thấy thân gậy thẳng đuột, mặt cắt ngang hình bầu dục, sờ vào rất nhẵn, cầm trên tay cũng rất thoải mái, sờ kỹ còn phát hiện đoạn giữagậy có một kẽ hở, tiện tay kéo ra, liền thấy lóe lên hai lưỡi dao nhỏ lấp lánh hàn quang.
Hồng Tuyên Kiều nói: “Thân nữ nhi hành tẩu giang hồ, nếu gặp phải tình huống đánh tay đôi, đầu tiên đã thua ngay một nước vì thể lực rồi, huống hồ cô bây giờ lại càng khôngthể thắng nhờ thể lực, vậy nên muốn tháng, nhất định phải dùng thứ vũ khí cực kỳ sắcnhọn; cô cũng không thể so chiêu thức với đối thủ, mà nên nắm bắt cơ hội một đòn giếtđịch, trước khi xuất chiêu nhớ phải che giấu thật kỹ càng. Vì vậy tôi muốn dạy cô dùngđôi dao này.”
Lục Kiều Kiều nghe Hồng Tuyên Kiều nói xong, lại cúi đầu nhìn đôi dao nhỏ. Lưỡi dao chỉ dài nửa thước, nhưng thân dao hẹp mà mảnh, nhìn giống một cây thích bằng théphơn, không hề ngán ngủn thô kệch chút nào.
Hồng Tuyên Kiều nói tiếp: “Học võ cần phải có thời gian, nhưng thời gian của chúng ta không nhiều, tôi chỉ có thể dạy cho cô đạo lý quan trọng nhất và chiêu thức quan trọngnhất, về sau cô có thể từ đó ngộ ra võ công của riêng mình.”
Da đầu Lục Kiều Kiều bắt đầu nóng lên, lưỡi dao trên tay cô có lẽ sẽ được dùng đến vào một ngày nào đó. Cô sẽ dùng đôi dao này vào lúc nào đây nhỉ? Tốt nhất không bao giờphải dùng đến thì hơn.
Hồng Tuyên Kiều lấy một con dao trong tay Lục Kiều Kiều, tra lại vỏ nói: “Võ công cũng được gọi là võ thuật, thuật ở đây chính là phương pháp lấy kỹ xảo giành phần thắng,vậy nên thể lực không phải cái quan trọng nhất, mà nắm được nhược điểm của đốiphương mới là quan trọng nhất. Muốn thắng trong một chiêu, chỉ có thể tấn công vàođiểm yếu hại chí mạng nhất của đối phương.”
Cô chậm rãi kề con dao đã tra vỏ lên cổ Lục Kiều Kiều, nói: “Trên cơ thể con người có rất nhiều điểm yếu hại, nhưng đối với cô, chỉ có hai điểm có thể nhẹ nhàng một đao lấymạng, điểm thứ nhất là cổ họng.”
Lục Kiều Kiều cảm thấy da gà sắp nổi đầy người, Hồng Tuyên Kiều lại thu dao về, bước ra sau lưng cô, chọc vỏ dao vào bên eo Lục Kiều Kiều, nói: “Điểm thứ hai là thận.”
Lục Kiều Kiều bị chọc vỏ dao vào eo, hàn khí như xuyên sâu vào cơ thể, bất giác đần cả người ra, cô nghe tiếng Hồng Tuyên Kiều nói bên tai: “Nhớ lấy cảm giác này...”
Lục Kiều Kiều quay lại hỏi: “Đâm vào tim và đầu chẳng phải cũng sẽ chết ư?”
“Trên đâu có hộp sọ bảo vệ, chưa chắc đã chết ngay; tim còn có xương sườn che chở, cô chưa chắc có đủ sức đâm chính xác. Điểm chí mạng trên cơ thể không có xương bảo vệ,có thể đâm trúng dễ dàng chỉ có cổ họng và quả thận.”
Hồng Tuyên Kiều quay lại đứng trước mặt Lục Kiều Kiều, tay cầm hai con dao nhỏ đã tra vỏ: “Hai con dao này gọi là ‘Tụ lý đao^’, rất nhiều chiêu thức xuất phát từ một loạiđao pháp ám sát tên ‘Thám tử đao’, mục đích của ‘Thám tử đao’ là một dao im lìm giếtđịch, rất phù hợp với thể lực và thể hình của Lục cô nương.”
Lục Kiều Kiều lẩm bẩm: “Tôi nhỏ con thế này cũng có môn võ công thích hợp ư?”
“Đúng, chỉ cần giải quyết được vấn đề thể lực, trên người cô đâu đâu cũng là ưu điểm, cô nhỏ con, đối với đối phương là một mục tiêu bé nhỏ, không dễ đánh trúng, cô lại càngdễ né tránh.” Lời Hồng Tuyên Kiều khiến Lục Kiều Kiều bắt đầu có tự tin tập võ.
“Né ra sau lưng đối phương, như vậy có thể dễ dàng đâm trúng cả cổ họng lẫn thận của y. Nhớ lấy, tuyệt đối không được đứng trước mặt đối phương.” Hồng Tuyên Kiềukhông vội dạy Lục Kiều Kiều một chiêu nửa thức, biết với trí thông minh của Lục KiềuKiều, chỉ cần dạy cô nguyên lý, cô sẽ có thể tự lĩnh ngộ.
“Cô cũng tuyệt đối không được tiếp xúc với chiêu thức của đối phương, không được đỡ quyền cước hay binh khí của y, cũng không được ra đòn khi biết rõ đối phương sẽ đỡđược, chỉ cần nhớ, hắn đánh đòn của hắn, cô đánh đòn của cô.”
Lục Kiều Kiều vẫn không hiểu, cô thấy An Long Nhi và Tôn Tồn Chân đánh nhau đều lấy chiêu đỡ chiêu, thiếu chút lực hay phản ứng đều không được.
“Hồng cô nương có thể làm mẫu một chút không?” Lục Kiều Kiều nói.
“Được, cô đánh qua đây, đánh mạnh vào.”
Lục Kiều Kiều bước lên một bước, giơ bàn tay tát thật mạnh vào mặt Hồng Tuyên Kiều, lập tức phát hiện ra mình tát trượt, một gậy đã kề cổ họng, Hồng Tuyên Kiều đãkhông còn ở trước mặt. Cô ngó quanh tìm, thấy Hồng Tuyên Kiều đang đứng bên phảinhìn mình cười, Lục Kiều Kiều cũng không kìm được bật cười ái ngại.
Hồng Tuyên Kiều nói: “Chiêu thức đánh ra chính là điểm yếu của đối phương, quyền cước tấn công người ta, thực ra chính là chỗ yếu hại nhất của mình, cô dùng tay phảiđánh tôi, trong khoảnh khác tay đánh ra, phía bên phải của cô liền trở thành vị trí dễ ápsát vào nhất.”
“Đúng rồi...” Lục Kiều Kiều như chợt hiểu ra, lập tức quẹt tay phải về bên phải, nhưng lại đánh hụt lần nữa, lần này Hồng Tuyên Kiều lách ra sau lưng, dùng vỏ dao chọc vào eocô.
Hồng Tuyên Kiêu nói: “Nhớ lấy, khớp xương của bất kỳ ai cũng đều có những điểm và hướng chết không đánh tới được, ví dụ như tôi đứng sau lưng cô, tay cô sẽ không thể quétđến chỗ tôi. Nơi đối phương không đánh tới được, chính là cửa tử của hắn!”
Lục Kiều Kiều khẽ gật đầu, cô hiểu đạo lý Hồng Tuyên Kiều đang giảng giải còn hữu dụng hơn trăm chiêu nghìn thức. Cô hỏi Hồng Tuyên Kiều: “Hai con dao thì mạnh hơnmột con sao?”
“Điều này dựa vào võ công và thói quen của mỗi người, nhưng nếu trên người có hai con dao, tới lúc cần kíp cô sẽ có thêm một sự lựa chọn.” Lời của Hồng Tuyên Kiều khiếnLục Kiều Kiều nhớ lại lúc cùng Jack đối phó với cây gậy của Tôn Tồn Chân trên đồi SongLong, khi đó trong tay bọn họ có hai khấu súng lục, cơ hội sống còn quả thực cũng tăngthêm, bèn gật đầu vẻ đã hiểu.
Hồng Tuyên Kiều nói tiếp: “Hai lưỡi dao này, có thể để trong tay áo, cũng có thể giắt bên eo hoặc dưới chân, bất cứ nơi nào tiện để rút ra đều có thể giấu.”
“Cô không dạy tôi vài chiêu thức ư?” Lục Kiều Kiều vẫn muốn học chút gì đó có thể lập tức sử dụng.
“Nếu muốn đọ chiêu với người ta, thì cần phải học đao pháp vô cùng phức tạp, nhưng nếu chỉ dùng Tụ lý đao một nhát đoạt mạng thì chỉ cần biết rạch và đâm thôi, cái này thìkhỏi phải học... Nhưng giờ tôi sẽ dạy cô chiêu thức quan trọng nhất, không phải đao phápmà là bộ pháp, Hồng gia Tam giác mã.”
“Tam giác mã là sao?” Lục Kiều Kiều mông lung khó hiểu, tay cầm dao rồi còn học bộ pháp gì chứ?
Chiêu thức gì cũng không bằng bộ pháp có thể đưa ta tới cửa tử của đối phương, cô
còn nhớ bộ pháp tôi sử dụng để vòng qua sau lưng sư tử của Lâm Phụng Tường đạp anh ta ngã trong màn đấu sư cướp thanh trên lưới thừng tối qua hay không? Đó chính là bộpháp ‘Tam giác mã’.”
Lục Kiều Kiều lập tức nhớ ra đòn lật ngược tình thế trong chớp mắt ẩy, Hồng Tuyên Kiều bước theo bộ pháp hình tam giác nhanh như chớp, vòng ra sau lưng Lâm PhụngTường tựa bóng ma, nếu như lúc đó không phải Hồng Tuyên Kiều nắm lấy dải thân sư tửcủa đối phương rồi thả người nhảy xuống giành thanh, mà từ phía sau đâm một dao thì...
Nghĩ tới đây, Lục Kiều Kiều hào hứng nói: “Tôi muốn học! Tôi muốn học bộ pháp ‘Tam giác mã’!”
Bên kia Lục Kiều Kiều đang học bộ pháp Tam giác mã nhanh nhẹn phiêu hốt của Hồng Tuyên Kiều, bên này Mạnh Hiệt lãnh đạo một đám đàn ông nấu nướng.
Vị sư gia họ Mạnh này nho nhã ôn hòa, lại nấu ăn rất cừ, nếu không phải sinh nhằm thời loạn, nếu không phải gia nhập Hồng Môn, nhất định sẽ là một người đàn ông nội trợrất đáng yêu.
Hiện giờ trên mặt đất đã được đào hai cái hố thuận theo sườn dốc, trong hố nhóm củi. Trên một miệng hố treo ấm trà to, còn một miệng hố gá một con cá trám cỏ và một con cáchép được bọc trong gừng lát lá trà, đặt trên lửa nướng chậm. Hai con cá chép to khácđược bọc lá sen hành gừng vùi dưới hai cái hố, nướng nổ lách tách. Mùi cá nướng thoangthoảng tỏa ra, Lâm Phụng Tường đang chăm chú lật con cá trám trên ngọn lửa.
Jack và An Long Nhi ra bờ hồ bắt cua, Mạnh Hiệt thì ngồi câu được câu chăng nói chuyện với Lâm Phụng Tường.
“Lâm huynh đệ lần này tới Hoa Huyện làm ăn hay thăm người thân?” Mạnh Hiệt tay cầm bát đũa, quấy mãi bát nước tương không rõ pha từ đâu.
“À... tôi... tới thăm người thân, ha ha...” Lâm Phụng Tường có vẻ quá chăm chú vào việc nướng cá, đầu óc cứ để đâu đâu.
“Người thân cũng ở Hoa Huyện ư? Giờ đang dịp nông nhàn, vừa khéo tiện việc thăm nhà thăm cửa...”
“Người thân không ở Hoa Huyện... Ha ha, chốc nữa tôi vẫn còn phải lên đường.” Lâm Phụng Tường tựa như không muốn kể chuyện trong nhà, Mạnh Hiệt nhận ra điều này.
“Lâm huynh từ Kiết Dương tới đây, ngồi xe ngựa cũng phải mẩt hơn mười ngày ấy nhỉ? Vất vả quá.”
“ừm, đúng thế, mất hơn mười ngày.”
“Tối qua được chiêm ngưỡng một thân công phu của Lâm huynh, thật khiến chúng tôi mở mang tầm mắt, Lâm huynh từ nhỏ đã học võ rồi ư?”
“Đúng vậy, vùng Triều Dương chúng tôi rất nhiều người đều học võ từ nhỏ, chủ yếu theo Lý gia giáo và Chu gia giáo.” Vừa nói đến võ công, Lâm Phụng Tường lập tức khôngcòn lơ đãng nữa.
Mạnh Hiệt chưa từng nghe nói đến Lý gia và Chu gia, nhưng dựa vào tên gọi suy đoán, đây có lẽ đều là những cái tên bị triều đình nhà Thanh ghép vào hàng nghịch đảng.Lý gia là họ hoàng đế đời Đường, Chu gia lại còn lộ liễu hơn cả Hồng Môn, rõ ràng chínhlà truyền nhân dòng dõi hoàng tộc triều Minh. Đối với một quân sư Hồng Môn như MạnhHiệt, mọi lực lượng có thể giúp đỡ Hồng Môn phản Thanh phục Minh đều là đối tượng càntranh thủ, huống hồ một tay cao thủ như Lâm Phụng Tường, công phu quyết không dướiHồng Tuyên Kiều.
Ông ta mỉm cười tiện miệng hỏi Lâm Phụng Tường: “Chu gia giáo là môn phái võ công đã có từ mấy trăm năm trước phải không?”
“Đúng vậy, nghe bảo từ triều trước để lại...” Lâm Phụng Tường đột nhiên ngậm miệng, chạy đi xem nước trong ấm trà đã sôi chưa.
Định nói lại thôi, nhất định có điều cổ quái, càng không nói, Mạnh Hiệt càng phải hỏi. “Võ công Lâm huynh theo học là của Chu gia giáo hay Lý gia giáo?”
“Tôi theo Lý gia giáo, bên thôn chúng tôi đều theo Lý gia giáo.”
“Lâm huynh thấy võ công của Tuyên Kiều thế nào?” Mạnh Hiệt đương nhiên biết Lâm Phụng Tường đến đây vì Hồng Tuyên Kiều, chỉ không chắc ý tứ của anh ta, giờ gợi chuyệnxem nét mặt trước cũng tốt.
“Hồng cô nương à... ha ha...” Lâm Phụng Tường ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt không lấy gì làm trắng trẻo vẫn có thể nhìn ra sác đỏ, hẳn là đang nóng bừng. “Võ công của cô ấyrất giỏi, tôi đã cọ xát với nhiều người, cô ấy là đối thủ mạnh nhất nhì tôi từng gặp phải.Quyền cước thân thủ của cô ấy đều rất nhanh, vận dụng chiêu thức cũng rất ghê gớm...Tôi vốn nghĩ đá bay đầu sư của cô ấy xuống nước, cô ấy sẽ rơi xuống theo, không ngờ côấy vẫn có thể quay lại trên lưới thừng!”
Nhắc đến là thao thao bất tuyệt, ánh mắt ăm ắp kính phục, rõ ràng đã phải lòng Hồng Tuyên Kiều, Mạnh Hiệt thấy vậy thì không kìm được phá lên cười, đành cắt ngang lời anhta: “Lâm huynh, Tuyên Kiều là người truyền đạo trong Bái Thượng đế hội, nếu huynhkhông vội lên đường có thể tới giúp cô ấy truyền đạo, cô ấy nhất định sẽ rất vui.”
“Thật sao? Nhất định nhất định rồi, tôi cũng thích truyền đạo...” Lâm Phụng Tường nghe Mạnh Hiệt nói mình có thể có cơ hội ở bên Hồng Tuyên Kiều, vẻ mặt càng thêm thiếttha, hơn hẳn ban nãy.
“Lâm huynh thích truyền đạo như vậy, có biết là truyền đạo gì không?” Mạnh Hiệt hỏi.
“A? Ha ha ha...” Lâm Phụng Tường lắc đầu cười lớn, Mạnh Hiệt cũng vỗ vai anh ta bật cười ha hả.
Jack và An Long Nhi xắn quân chạy lại, từ xa đã hét vang: “Từ đây đã ngửi thấy mùi khét rồi kìa!”
Lâm Phụng Tường vội vàng nhấc cá lên, Mạnh Hiệt quay đầu lại gọi vang: “Tuyên Kiều và Lục tiểu thư! Mau lại ăn cá thôi!”
Một lúc sau, Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều cùng chạy về bên hồ, Lục Kiều Kiều mặt đỏ bừng bừng, thở hồng hộc, nhưng trông lại rất hứng khởi, vừa về đến nơi đã nói:“Long Nhi, châm tẩu thuốc cho cô.”
“Vừa mới nói xong, cô lại hút rồi?” Hồng Tuyên Kiều cũng chạy lại nhưng chẳng hề hụt hơi, cô làm mặt giận bảo Lục Kiều Kiều.
“Cai... tôi cai... Làm xong việc của Hồng cô nương xong từ rày về sau tôi không hút thuốc phiện nữa, giờ thì không được... không chịu được.” Lục Kiều Kiều vừa giơ tay đợitẩu thuốc, vừa trả lời Hồng Tuyên Kiều.
Mạnh Hiệt rưới nước tương lên mình cá, nói: “Con cá này do Lâm huynh nướng đấy, mọi người phải ăn nhiệt tình vào.” Hồng Tuyên Kiều dùng đũa gắp lấy một miếng thịt cábỏ vào miệng trước: “ừm... ngon! Nướng thơm quá! Cá không tanh chút nào, còn thơmnức mùi lá sen và với mùi củi!”
Lâm Phụng Tường thấy Hồng Tuyên Kiều ăn ngon miệng, bản thân cũng thấy rất vui: “Mạnh tiên sinh dạy tôi nướng như vậy đấy, tôi chỉ nướng chín cá, còn thực ra nướctương của Mạnh tiên sinh nêm vào mới thơm, ha ha...”
Jack cũng ăn một miếng, nói: “Oa... đúng là rất thơm, củi nhặt về đốt tỏa ra mùi gỗ thơm, đều ngấm vào hết trong cá rồi...”
Lý do miễn cưỡng này khiến mọi người được trận cười no nê, ai cũng biết ban nãy là anh ta và An Long Nhi đi kiếm củi. Ăn no cá nướng, Hồng Tuyên Kiều bảo Lục Kiều Kiều:“Kiều Kiều, cô thấy phong thủy ở đây thế nào?”
Lục Kiều Kiều ăn cá xong, tay vẫn cầm tấu thuốc, hít một hơi thật đã, điệu nghệ nhả khói nói: “Nhìn bên ngoài cũng không tồi, rất có thể có chính huyệt chân long. Nhưngmuốn khẳng định có phải mạch chân long hay không, có thể kết huyệt hay không, khôngthể chỉ đứng dưới núi nhìn, thứ nhất phải kiên trì Tầm Long, bước này tốn nhiều thời giannhất; thứ hai phải lên cao để xác nhận huyệt, công phu cơ bản nhất của thày phong thủychính là lên cao nhìn xa, như vậy mới có thể nắm rõ toàn bộ diện mạo và sự thật giả củavùng đất... Hôm nay chưa xem vội được không, ban nãy vừa học võ công, giờ tôi mệt chếtđi được...”
Lục Kiều Kiều lăn ra bãi cỏ lười biếng duỗi người, mắt lim dim thoáng liếc sang Jack. Jack cũng đang nhìn cô, chợt không kìm nổi cảm giác đê mê, Lục Kiều Kiều nằm trên cỏcòn khiến người ta mất hồn như thế, nếu nằm trên giường thì...
Hồng Tuyên Kiều nói: “Vậy thử xem tướng cho mọi người được không?”
Lục Kiều Kiều chống người ngồi dậy: “Được thôi, chi bằng nói luôn về cô đi, để tôi gom một lượt ý trung nhân của cô từ nhỏ tới lớn kể ra... ha ha ha...”
“Không được! Kiều Kiều xấu quá...” Hồng Tuyên Kiều lớn tiếng kháng nghị, giọng nũng nịu nhưng mặt không hề đỏ.
Mạnh Hiệt nói: “Chúng ta đều là bạn cũ, xem tướng hay không cũng thế cả, chi bằng Lục tiểu thư xem cho Lâm huynh đi.”
Mạnh Hiệt có suy tính riêng, càng hiểu rõ thêm về Lâm Phụng Tường, càng thêm một cơ hội tăng cường thực lực cho Hồng Môn.
“Không càn đâu, ha ha... Lục tiểu thư đừng xem...” Lâm Phụng Tường vội vàng xua tay lắc đầu, ngại ngùng từ chối.
“Không xem cũng được, Lâm huynh cứ lấy tay che mặt đi tôi không xem đâu.” Lời Lục Kiều Kiều lại khiến mọi người phá lên cười.
Lâm Phụng Tường lúng túng cười theo, Lục Kiều Kiều nói tiếp: “Thực ra Lâm huynh không càn quá lo lắng, mặt anh đen như vậy, chưa chắc tôi đã xem chuẩn...”
Nghe vậy, Lâm Phụng Tường không nói thêm gì nữa, nhìn thẳng vào mắt Lục Kiều Kiều, mặc cô nhìn chăm chằm vào mặt mình.
Cặp mắt của Lục Kiều Kiều vốn to đẹp trong veo nhưng ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh, khiến người ta cảm thấy bàng hoàng.
Lục Kiều Kiều im lặng hồi lâu, đoạn bảo Lâm Phụng Tường: “Có thể cho tôi xem tay không?”
Lâm Phụng Tường y lời xòe tay ra, Lục Kiều Kiều không chạm vào tay anh ta, chỉ ghé mắt nhòm qua một thoáng rồi đứng dậy nói: “Vành tai của Lâm huynh lật ra ngoài, dángtai có tướng làm phản, hồi nhỏ gia cảnh bần hàn, tổ nghiệp túng thiếu; vị trí cao rộngnhất trên trán có nhiều nếp nhăn vụn mảnh, hơn mười tuổi đã phải cáng đáng gia đình,chắc là nhà làm nông, nhưng ba bốn anh em đều tứ tán mưu sinh; nốt chai trên tay khôngnhiều, Dịch Mã tinh(2) trên mặt mấy năm trước cũng đã biến động, chắc lâu rồi khônglàm nông nữa đúng không?”
Lâm Phụng Tường kinh ngạc nói: “Đúng rồi, ở nhà ruộng ít người đông, tôi từ mẩy năm trước đã vào thành làm công.”
Mạnh Hiệt nói: “Lục tiểu thư là khách quý chúng tôi mời tới, chớ thấy cô ấy trẻ tuổi, thực ra là danh sư đương đại đấy.”
Lâm Phụng Tường ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ nhán kiều diễm đang đứng trước mặt mình, mắt ánh lên nét bàng hoàng xen lẫn bất an.
Lục Kiều Kiều thong dong đi lại mấy bước, nói tiếp: “Trên trán Lâm huynh có nếp nhăn cố nhiên là không tốt, nhưng thế trán như hổ, thế mũi như rồng, đây thuộc thếtướng trải qua gian khổ khó khăn có thể thành nghiệp lớn.”
Lâm Phụng Tường nói: “Đa tạ Lục tiểu thư, Phụng Tường bây giờ vẫn phải đi khắp nơi mưu sinh, có thể kiếm ba bữa no đã rất thỏa mãn rồi.”
Lục Kiều Kiều nhoẻn cười, thả bước ra sau lung Lâm Phụng Tường: “Muốn xem vận khí sắp tới của huynh, vốn có thể trông từ khí sắc trên mặt, nhưng mặt huynh đen quá,nên tôi đành phải xem tướng tay của huynh.”
Jack đang ngồi trên bãi cỏ cạnh Lâm Phụng Tường mút xương cá, khẩu súng lục đeo ben hông chúc xuống đất, Lục Kiều Kiều bước đến bên Jack, dùng chân hích nhẹ hai cáilên sũng Jack. Jack tựa như chẳng cảm thấy gì, vẫn cúi đầu cặm cụi gặm xương. Nhưngsau khi Lục Kiều Kiều tiếp tục lên tiếng, anh buông xương xuống chùi mép, lẳng lặng đưatay sờ lên bao súng.
“Dù cho sắc mặt có đen có trắng thê nào, sắc trong lòng bàn tay luôn không đổi, những chuyện không thể nhìn thấy qua sắc mặt, có thể thấy qua màu sắc và đường chỉbàn tay. Tôi thấy Lâm huynh sắp tới đương gặp vận đào hoa đó...”
Lục Kiều Kiều vừa nói vừa bước tới trước mặt Lâm Phụng Tường, Lâm Phụng Tường nói: “Lục tiểu thư thật biết đùa, kẻ thô lỗ lưu lạc bốn phương như tôi lẩy đâu ra vận đàohoa...”
“Mọi người lại mà xem bàn tay huynh ấy, Lâm huynh, huynh giơ tay ra đi mà, Hồng cô nương mau qua đây, tôi dạy cô xem...” Nói đoạn Lục Kiều Kiều bước ra sau lưng LâmPhụng Tường.
Mọi người đều ngồi xuống bên Lâm Phụng Tường, Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều ngồi trước mặt anh ta, Jack và An Long Nhi ngồi bên phải, Hồng Tuyên Kiều đưa tay nắmlấy ngón tay Lâm Phụng Tường, duỗi thẳng bàn tay trái của anh ta.
Lục Kiều Kiều ngồi xuống sau lưng Lâm Phụng Tường nói: “Cô xem, lòng bàn tay ai cũng đều có ba đường chỉ tay, đường gần ngón tay gọi là Thiên văn, gần cổ tay gọi là Địavăn, đường ở giữa gọi là Nhân văn. Đường Nhân văn chính là để xem nhân sự, hôn nhâncưới hỏi và sức khỏe con người đều xem ở đường này. Đoạn đầu đường Nhân văn là cungHỷ Khánh, chính là chỗ dưới ngón trỏ ấy, nếu chỗ này ửng đỏ chứng tỏ có người trongmộng xuất hiện.”
Mọi người nhìn xuống dưới ngón trỏ của Lâm Phụng Tường quả nhiên thấy đỏ ửng, đều gật đầu nói phải, Lâm Phụng Tường ngượng ngùng ra mặt.
Lục Kiều Kiều vẫn nói tiếp, mọi người lại hào hứng nhìn vào tay Lâm Phụng Tường.
“Đoạn cuối đường Nhân văn gọi là cung Bạch Hổ, nếu cung Bạch Hổ hiện màu xanh đen, nội trong bảy ngày tất gặp nạn binh đao...”
Nói đến đây, Lục Kiều Kiều đang ngồi sau lưng Lâm Phụng Tường bỗng lẳng lặng rút từ ống tay áo ra hai con dao nhỏ sáng loáng, nói như quát: “Lâm Phụng Tường ngươi đãtừng giết người ở đâu?!”
Hàn quang xoẹt qua, con dao trong tay trái Lục Kiều Kiều thoắt chốc chặn ngang họng Lâm Phụng Tường, con dao tay phải ép vào bên eo kề đúng vị trí thận phải của anhta.
Lục Kiều Kiều vừa nói dứt lời, tay trái Jack đã đè cứng tay phải Lâm Phụng Tường, khóa chặt vai phải anh ta, còn tay phải như lắp lò xo bật ngay ra sau rút khẩu súng lụckhỏi bao, chĩa thẳng huyệt thái dương của Lâm Phụng Tường, lên đạn, sẵn sàng nổ súngbất cứ lúc nào.
Lâm Phụng Tường nghe xong câu nói của Lục Kiều Kiều thì thất kinh, đang định quay người đứng dậy đã bị hai người đồng thời khống chế.
Tay anh ta vẫn nằm trong tay Hồng Tuyên Kiều, rụt vội về như phản xạ có điều kiện. Hồng Tuyên Kiều tuy không hiểu gì, nhưng nghe Lục Kiều Kiều hét lớn cũng phản ứngcực nhanh, trong số những người ở đây, không đáng tin nhất chính là Lâm Phụng Tường,muốn bắt người này đương nhiên phải cùng bắt.
Khi Lâm Phụng Tường rụt tay về, tay cô vẫn giữ chặt lấy tay trái anh ta, thuận theo thế rụt tay của Lâm Phụng Tường, không kéo mà đẩy ngược, đến khi tay trái Lâm PhụngTường rụt về hết cỡ, tay phải cô lén đặt vào hạ sườn anh ta, tóm lẩy khuỷu tay trái, taytrái giữ bàn tay trái Lâm Phụng Tường bẻ ngoặt ra ngoài, đồng thời lùi chếch nửa bước rasau kéo thẳng tay trái anh ta, lanh lẹ dứt khoát xuất chiêu Tương Tử thổi tiêu.
Lâm Phụng Tường bị cô kéo nhoài lệch người về phía trước, lại buộc phải dùng sức gượng lại để khỏi ngã vì trước họng vẫn còn một mũi dao kề, đổ người về phía trước sẽ bịlưỡi dao này cắt đứt họng.
Lúc này dù võ công có cao hơn nữa, Lâm Phụng Tường cũng chỉ có thể bất động.
“Lục tiểu thư quả nhiên là danh sư đương đại, Phụng Tường khâm phục.” Qua cơn kinh động, phát hiện mình đã bị dồn vào đường cùng, anh ta trái lại còn bình tĩnh, vẻ mặtnghiêm túc, thấp giọng thừa nhận từng giết người.
Ngoài Lục Kiều Kiều và Lâm Phụng Tường, tất cả những người còn lại đều thất kinh.
“Ban nãy ta thấy hai mày ngươi quần tụ khí đen, đã biết ngươi thân mang án mạng, đang trên đường trốn chạy...” Lục Kiều Kiều lúc này mới nói ra những gì thấy được khixem tướng ban nãy, “lại xem tướng tay kiểm chứng thì phát hiện ra cung Bạch Hổ sát khívắt qua, chuyện giết người chỉ nội trong bảy ngày. Rốt cuộc ngươi là ai? Đã giết ai?”
“Lâm Phụng Tường người Kiết Dương đi không đổi tên ngồi không thay họ, kẻ giết là cẩu quan nha môn, các người giờ có thể đem đầu ta đi lĩnh thưởng, có khi còn được hơntrăm lạng bạc đấy, ha ha ha ha... ha ha ha ha...” Lâm Phụng Tường mặt không biến sắc nóitrắng nguyên do, còn ngửa cổ cười dài.
“Long Nhi, soát người.” Lục Kiều Kiều không muốn phí lời với đối phương.
“Trên người không có gì, chỉ có mấy lạng bạc vụn.” An Long Nhi móc hết đồ trên người Lâm Phụng Tường ra.
“Mấy lạng... kém xa tên yêu quái xấu xí kia.” Lục Kiều Kiều muốn nói đến Tôn Tồn Chân, từ điểm này có thể thấy, nếu Lâm Phụng Tường là người của triều đình, có vẻkhông nên khốn khó như vậy.
Tay Hồng Tuyên Kiều phát lực, bẻ bàn tay trái của Lâm Phụng Tường tới cực hạn, nếu là người thường sẽ đau rống lên, nhưng Lâm Phụng Tường chỉ cán chặt răng nhìn HồngTuyên Kiều, rồi lại quay đi nhìn về phía mặt hồ.
Cô vặn hỏi Lâm Phụng Tường: “Nói rõ ra xem! Giết người lúc nào? Vì sao giết người?”
“Tổng nha nha huyện Kiết Dương, Đường Thuận ức hiếp dân lành, cưỡng hiếp dân nữ, bách tính không thể nhẫn nhịn nổi nữa, bảy ngày trước tôi đã lập kế giết hắn! Tronglúc chạy trốn ngang qua đây, vừa hay trấn Phù Dung chiêu mộ võ sư giúp múa sư, tôi mớidừng lại làm công kiếm chút lộ phí.”
“Long Nhi! Đem thừng trói hán lại, đưa đến nha môn lĩnh thưởng!” Nghe Lục Kiều Kiều ra lệnh, ai cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như muốn nói: Không phải chứ.
Nhưng lúc này không thể bàn chuyện có nên giải quan hay không, với võ công của Lâm Phụng Tường, mọi người đều không biết còn có thể khống chế anh ta được bao lâu.
Hồng Tuyên Kiều bảo Jack ép Lâm Phụng Tường sát xuống đất, An Long Nhi thành thục trói hai tay hai chân anh ta lại, bấy giờ mọi người mới yên tâm thu lại dao súng.
Lục Kiều Kiều bảo Mạnh Hiệt: “Giờ bắt được một tên đào phạm, cứ thê này dẫn hán đi đường e phiền...”
Mạnh Hiệt vừa nghe đã hiểu ý, lập tức tiếp lời: “Đưa đến nha huyện cũng phải mất hai ngày đường, hai ngày ấy phải lo ăn lo dắt, còn phải kiếm người trông chừng, võ côngcủa kẻ này cao như vậy, e có chuyện bất trắc...”
Hồng Tuyên Kiều băng tuyết thông minh, chớp mắt đã vỡ lẽ, thì ra Mạnh Hiệt và Lục
Kiều Kiều đang muốn thăm dò xem lời của Lâm Phụng Tường là thật hay giả.
Xem tướng có thể trông ra anh ta từng giết người, nhưng lại không thể biết được anh ta đã giết ai.
Bảy ngày trước từng giết người, không có nghĩa anh ta là đào phạm bị triều đình truy nã, bọn chó săn của triều đình cũng có thể giết dân lành rồi tới đây điều tra tình báo.
Nếu Lâm Phụng Tường là mật thám triều đình phái đến, nói ra những lời vừa rồi nhầm lừa gạt lòng tin của mọi người, nhờ đó thâm nhập vào Hồng Môn, thì giải anh tađến nha môn đồng nghĩa với thả hổ về rừng. Kẻ áo đen Lục Kiều Kiều liều chết bắt đượctrên dãy Kê Đề chính vì được đưa về đại lao nha huyện, cờ kém một nước bị phủ QuảngChâu phái người tới nhấc về bình an, cuối cùng chẳng hỏi ra được điều gì.
Bọn mật thám kiểu này sợ nhất chính là bị giết tại chỗ, hơn nữa ở chốn núi hoang rừng dã này, căn bản không ai có thể tới cứu. Một là không thể trở về báo cáo, hai là quảthực không cần thiết phải bán mạng, hễ biết mình sáp bị giết tại chỗ, phàn lớn đều sẽ lộnguyên hình.
Hồng Tuyên Kiều cũng góp lời: “Còn không biết hán có đồng bọn hay không, nửa đường lại có người tới cướp tù cũng là chuyện rất nguy hiểm.”
Jack và An Long Nhi tính tình vốn ngay thẳng, nhất thời không hiểu ra, cớ gì mẩy người bên cạnh mình bỗng chốc trở thành bổ đầu nha môn hết lượt, lại định bắt gian lĩnhthưởng?
Jack cau mày hỏi: “Bắt được hán có thể lĩnh bao nhiêu tiền?”
Lục Kiều Kiều nói: “Có trời mới biết hắn đáng bao nhiêu, nếu không đáng tiền thì chúng ta cũng công toi...”
“Chi bằng chém đầu vùi thây ở đây, chúng ta đem đầu người về nghe ngóng xem tên gian tặc này đáng bao nhiêu tiền rồi tính?” Mạnh Hiệt đột nhiên mắt lộ hung quang, nhặtlấy con dao dưới đất vừa mổ cá ban nãy, bước tới bên Lâm Phụng Tường, hung hăng xắntay áo lên.
An Long Nhi nhớ rõ Lục Kiều Kiều từng mấy lần cảnh cáo nó không được giết người, biết Lục Kiều Kiều không phải người tùy tiện ra tay sát hại kẻ khác, chuyện trước mắtchắc chắn có điều cổ quái, thằng bé loáng thoáng cảm thấy mùi vị thăm dò Lâm PhụngTường. Nhưng nó không dám chắc Mạnh Hiệt liệu có ra tay hay không, dù gì Mạnh Hiệtcũng là người của Hồng Môn, dáng vẻ tuy nho nhã, song vẫn có thể tàn độc như thường.Thằng bé kéo kéo ống tay áo Lục Kiều Kiều hỏi nhỏ: “Cô Kiều, hay cô thử gieo quẻ xem lờianh ta nói là thật hay giả, rồi hẵng quyết định...”
Lục Kiều Kiều trừng mắt với An Long Nhi: “Coi sai thì làm thế nào? Trên đời này việc gì cũng coi một quẻ thì người còn cần dạo phố ăn cơm mua quần áo nữa không, dẹp sangmột bên!”
An Long Nhi chưa từng chứng kiến thái độ này của Lục Kiều Kiều, biết nhất định có điều kỳ quặc, nên không nói thêm gì nữa.
Mạnh Hiệt đã đẩy Lâm Phụng Tường ngã xuống đất, trừng mắt nhìn vào mặt anh ta, tay cầm dao hét lớn một tiếng, định chém xuống cổ.
Lục Kiều Kiều vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của Lâm Phụng Tường, người này trước sau đều cắn chặt răng, thái độ trầm trọng mà điềm tĩnh, quả thực có cảm giác sẵnsàng chết ở đây.
Jack vội nhào tới, hai tay nám lấy tay cầm dao của Mạnh Hiệt, căng thẳng nói: “Đừng giết! Đừng giết! Nếu mọi người không muốn chịu vất vả thì để tôi áp giải anh ta, tôi có thểgiải anh ta tới nha môn, nhưng không thể giết người được!”
Anh ta giữ chặt lẩy tay Mạnh Hiệt quyết không buông, quay sang Hồng Tuyên Kiều nói: “Hồng tiểu thư, con dân của Thượng đế không thể giết người, cô biết mà, anh ta có tộihay không không thể do chúng ta định đoạt, cần phải để quan tòa phán quyết...” Ánh mắt đầy khấn nài.
Hồng Tuyên Kiều trông bộ dạng cuống cuồng của Jack, liền lộ nét cười kín đáo, cô rất thích bản tính lương thiện và đáng yêu của anh chàng này.
Lục Kiều Kiều nhân cơ hội Jack đang mất tập trung, lách tới bên cạnh anh ta, khom lưng rút ra khẩu súng lục đeo bên hông, lên đạn rồi nói: “Mạnh sư gia ngài chớ động dao,kẻo lại bị dây máu be bét lên người, đợi tôi bán chết hắn, chảy cạn máu rồi ngài từ từ cắtđầu cho sạch.” Nói đoạn nhảy lùi về sau hai bước tay giơ súng nhầm vào Lâm PhụngTường.
Jack đẩy Mạnh Hiệt ra, giơ hai tay ngồi thụp xuống đất, lấy người chắn trước mặt Lâm Phụng Tường, nói lớn: “Các người đang làm gì thế? Điên cả rồi sao? Muốn tiền thì tôicho, không được giết người này, ở đây không ai có thể chứng minh anh ta có tội!”
Bộ dạng Jack tức giận thật sự khiến Lục Kiều Kiều rung động, gã đàn ông này ngốc đến mức rất đáng yêu.
Mạnh Hiệt cũng giống Lục Kiều Kiều, vẫn luôn hữu ý vô tình quan sát vẻ mặt của Lâm Phụng Tường, thấy nét mặt anh ta vẫn bình tĩnh.
Lâm Phụng Tường từ dưới đất ngồi dậy, nhìn Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt, trong mắt không hề có thù hận và phẫn nộ, mà chỉ đầy khinh bỉ, anh ta cười khẩy mấy tiếng, rồi lạitiếp tục phá lên cười ha hả.
Jack chắn trước mặt anh ta, đối diện với Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt, Lâm Phụng Tường nói: “Tôi hôm nay rốt cuộc cũng gặp được một trang hảo hán chân chính, có chếtcũng không hối tiếc. Vị huynh đệ người Tây, anh tránh ra đi, bọn họ rắp tâm muốn giếttôi, anh cũng chẳng ngăn được bao lâu đâu.”
Jack quay đầu lại nhìn Lâm Phụng Tường, lại nhìn Lục Kiều Kiều trước mặt, nói nửa như ra lệnh nửa như van nài: “Kiều Kiều, buông súng xuống đi, em hẵng buông súngxuống đã!”
Lục Kiều Kiều nhìn Mạnh Hiệt, Mạnh Hiệt khẽ gật đầu với cô, Lục Kiều Kiều quát lớn: “Tránh sang một bên, thằng Tây kia! Đây là thiên hạ của Đại Thanh, anh tưởng là nướcHoa Kỳ các anh đấy à, tôi nói hắn có tội thì hắn có tội! Mau cút ra!” Nói đoạn nhảy chếchlên hai bước, dừng lại ở chỗ có thể trông thấy Lâm Phụng Tường. Jack lập tức dịch chuyểntheo, chắn trước người Lâm Phụng Tường, tay vẫn dang rộng ngăn Lục Kiều Kiều.
Cặp mắt Lục Kiều Kiều vẫn xoáy sâu vào mặt Lâm Phụng Tường, chỉ cần anh ta định rụt lại nấp sau lưng Jack, lập tức có thể khẳng định lời người này nói là giả. Nhưng LâmPhụng Tường vẫn không tránh không né, đường đường chính chính ngồi dưới đất, nhìn ramặt hồ, mặc cho Lục Kiều Kiều và Jack co kéo qua lại.
Mạnh Hiệt nói: “Được rồi, cũng tương đối rồi đấy...”
Lục Kiều Kiều sầm mặt buông súng xuống, rút ra một con dao trong ống tay áo bước tới trước mặt Jack, nhét súng vào tay anh, máng khẽ một câu: “Đồ ngốc, đầu toàn óc lợn...”đoạn đẩy anh sang một bên.
Jack nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều nói: “Kiều Kiều, chớ làm bừa!”
Lục Kiều Kiều cũng nhìn anh, quát lớn: “Tránh ra! Tôi đi cởi trói cho anh ta, tên ngốc!”
Jack tránh đường, Lục Kiều Kiều cúi xuống cát đứt sợi thừng trói tay Lâm Phụng Tường, nói: “Lâm huynh, ban nãy đắc tội rồi.”
Lâm Phụng Tường xoa xoa cổ tay, tự tháo sợi thừng dưới chân, ngơ ngác nhìn mấy quái nhân trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay trước mắt mình.
Mạnh Hiệt chắp tay nói: “Lâm huynh chớ lẩy làm lạ, ban nãy chúng tôi chỉ lo huynh là do thám triều đình phái tới, nên mới cố ý thăm dò. Vì triều đình lo ngại dân chúng làmloạn, trước nay vẫn cẩm người dân tập võ. Nếu vừa rồi huynh không muốn chết ở đây, màmuốn chúng tôi trói giải lên nha môn, chúng tôi cũng đã có sẵn phương án, nhưng dángvẻ Lâm huynh coi nhẹ cái chết thật khiến người ta kính phục...”
“Đừng nói vậy, cũng khó trách các vị, tôi là kẻ thân mang trọng tội, các vị muốn xử lý thế nào đều là cái số của tôi, tôi không có gì để nói, vừa rồi thật cảm ơn vị huynh đệ ngườiTây đây.” Lâm Phụng Tường đứng dậy, vỗ vai Jack.
Đã làm rõ người này không phải nhầm vào mình, Lục Kiều Kiều cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện với anh ta nữa. Hồng Tuyên Kiều đề nghị với Lâm Phụng Tường: “NếuLâm huynh chưa có nơi nào để đi, không ngại tới thôn chúng tôi dừng chân an cư trước...”
Lâm Phụng Tường vội vàng đáp: “Thế sao được, Phụng Tường đến chỗ các vị sẽ làm liên lụy đến mọi người, tôi chỉ là ngưỡng mộ Hồng cô nương, cứ vướng vít mãi mới mạohiểm tới gặp cô một lần... giờ cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi.” Nói đoạn cúi gằm đầu.
Hồng Tuyên Kiều cười nói: “Chúng tôi bên đó chỉ là một thôn nhỏ hẻo lánh, người của quan phủ chục năm chẳng ghé một lần, đối với anh mà nói cũng tương đối an toàn, nếuanh đồng ý có thể tới giúp đỡ Bái Thượng đế hội chúng tôi, đồng thời học đạo lý củaThượng đế, tôi và Jack tiên sinh đều là đạo hữu thờ Thượng đế cả.”
Lâm Phụng Tường chắp tay nói: “Nếu như thế thì thật chẳng mong gì hơn nữa, đại ân đại đức này Phụng Tường không biết lấy gì báo đáp...”
“Vậy lấy thân đền đáp đi... Vận đào hoa đến rồi đúng không nào?” Lục Kiều Kiều cầm tẩu thuốc đi qua hai người họ, nhìn cũng chẳng buồn nhìn tiện miệng buông một câu,khiến mọi người có mặt đều cười rộ lên, Lâm Phụng Tường và Hồng Tuyên Kiều cũngcười, nhưng nụ cười rất mờ ám.
Mạnh Hiệt nói: “Hôm nay cũng chơi kha khá rồi, thu dọn đồ đạc quay về trấn Phù Dung trước, ngày mai lại lên núi xem phong thủy, mọi người thấy thế nào?”
Lục Kiều Kiều lập tức đồng ý: “Được, về trấn sớm một chút, tôi còn muốn mua cho Tiểu Văn mấy bộ đồ nữa.”
Góc ngã tư trung tâm trấn Phù Dung tọa lạc một trà lâu hai tầng.
Đây là trà lâu có đẳng cấp nhất ở trấn Phù Dung, phong thái đậm nét cổ xưa. Sáng sớm dân chúng các thôn gàn đó đều đổ về đây uống trà sớm, qua bữa cơm ban trưa, đếnbuổi chiều lại là thời gian ngồi nghỉ ngơi uống trà.
Tầng hai là khu nhã tọa được chia thành những gian riêng rẽ, buổi chiều khách không đông, trong một gian phòng nhìn chếch ra ngã tư đường, cửa sổ mở toang, nhưnglại buông mành trúc.
Bên cửa sổ kê một chiếc bàn, ngồi quanh bàn là năm người đàn ông tuổi tác chênh lệch, ăn vận khác nhau, có người mặc như thương nhân bình thường, có người lại như tútài nho sinh, bọn họ uống trà, chốc chốc lại nhìn xuống ngã tư đường phía dưới.
Một người đàn ông ăn vận như thương nhân không ngồi bên bàn, mà chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, từ sau tẩm mành cửa nhìn xuống đám người đang qua lại dướilầu.
Con phố bên dưới bày đầy các sạp hàng, hai bên là các hiệu buôn lớn nhỏ, Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều đang càn quét từng cửa tiệm, mua đồ ăn vặt lại mua áo quần,mua đồ trang sức lại mua phấn thơm bút kẻ lông mày, tận hưởng lạc thú mua sắm. MạnhHiệt và Lâm Phụng Tường đã dắt bốn con ngựa về trước, Jack và An Long Nhi dắt một conđứng giữa ngã tư, đợi hai nàng mỹ nữ mua xong đồ là chất lên lưng ngựa.
Người đàn ông trung niên trên trà lâu nhìn Lục Kiều Kiều chạy qua chạy lại, nói mà không hề ngoái đầu: “Con bé này quả thật không vừa, lần trước trên dãy Kê Đề đụng độvới hai gã giám chính, một chết một gãy chân tàn phế, giờ còn suýt nữa dắt mũi chúngta... hừm hừm...”
Một người mặc áo dài màu vàng đất theo kiểu tú tài nói: “Quốc sư, cứ bám theo thế này làm hao tổn không ít nhân lực của cải của chúng ta, có thể bắt về trực tiếp tra hỏi haykhông? Con bé chắc cũng chẳng chịu nổi mẩy bận giày vò đâu, sẽ nhanh chóng tông tốcra...”
“Lục đại nhân, bắt ngươi về tra hỏi liệu ngươi có khai ra không? Nếu cô ta không biết, thì đâu thể khai ra được, cố bức chỉ khiến cô ta nói xằng nói bậy; nếu cô ta biết, cũng cóthể nói bừa, chỉ càn Long Quyết không ở trên người cô ta, người giấu Long Quyết lập tứcsẽ giấu kỹ hơn nữa.” Quốc sư thủng thỉnh giải thích cho Lục Hữu.
Lục Hữu là một trong năm viên quan được phủ Quốc sư điều tới từ Khâm Thiên giám, bốn người còn lại đều là bạn đồng liêu của y.
“Trừ phi chúng ta chắc chắn trên người cô ta có Long Quyết, bằng không, để cô ta đi tìm tốt hơn nhiều so với chúng ta tự đi tìm.” Quốc sư vẫn chắp tay sau lưng nhìn xuốngdưới lầu, từng tia nắng len qua mành cửa sổ hắt lên mặt ông ta. “Chuyện Tôn Tham, cácngươi ra tay nặng quá đấy...”
“Nhưng Quốc sư nói, phải bảo vệ an toàn cho Lục Kiều Kiều, Tôn Tham khi đó đã kề dao vào cổ cô ta, không ra tay thì không ổn.” Một thương nhân dáng người mập mạp lêntiếng.
‘Tam Thi câu mệnh tiễn... ôi chao, Tiêu đại nhân định thử pháp lực của mình hay là định cứu người đây? Không sai, ngươi không giết hắn ngay tại chỗ, nhưng tối hôm đóchính là ngày Thủ Canh Thân, đây chẳng rõ ràng là muốn lấy mạng hắn sao? Tôn Tham làngười mượn về từ Đạo Lục ty, hắn chết rồi ngươi phải bẩm báo với Liễu đạo trưởng, hắnkhông chết ngươi coi như ép hắn làm phản, giờ Lục Kiều Kiều đã cứu sống hắn, hán sẽkhông đời nào về triều đình báo cáo nữa. Nghĩ tích cực thì Lục Kiều Kiều đã cho ngươimột cơ hội rút lui trước mặt Liễu đạo trưởng, nghĩ tiêu cực thì... ngươi đã để cho Lục KiềuKiều một cái miệng biết nói...”
Giọng điệu của Quốc sư vẫn rất bình tĩnh, cũng không trách cứ gì Tiêu Kiếm đang ngồi bên cạnh, nhưng vẻ uy nghiêm toát ra từ nét mặt ôn hòa, cộng thêm phàn cắt nghĩahọp tình họp lý, lại khiến người nghe tâm phục khẩu phục.
“Chớ xem thường một tên tiểu quan bát phẩm chạy việc, võ công của hắn chưa chắc đã kém các ngươi, việc hắn làm cho triều đình chưa chắc đã ít hơn các ngươi, các ngươi làquan lục phẩm cao hơn hán mấy bậc, thì có thể ra tay hạ sát hắn, ta giữ chức quan tamphẩm cũng hơn các ngươi mấy bậc, liệu có thể bắn tên sau lưng các ngươi hay không?”
Câu nói này của Quốc sư có ý mập mờ uy hiếp với năm viên Quan chính, ông ta quay người lại nói: “Các vị đại nhân hãy họp tác cho tốt, chúng ta đều làm việc cho triều đình,giang sơn xã tắc nặng hơn hết thảy.”
“Vâng.” Năm viên quan khẽ đồng thanh trả lời.
“Tôn Tham hai năm nay thực hiện công việc theo dõi rất tốt, không hiểu sao hôm trước lại như phát điên...” Quốc sư lấm bẩm nói. “Tiêu đại nhân ngài luôn có mặt tại hiệntrường phải không? Tình hình khi đó thế nào?”
Tiêu Kiếm có tướng phú quý, ăn vận tựa thương nhân lập tức trả lời: “Khi hạ quan đuổi đến nơi thì bọn họ đang đối mặt trên đồi Song Long, Tôn Tham bắt trói một cô gái,định uy hiếp những người còn lại.”
“Đúng là điên rồi, hắn chạy trốn là được, còn uy hiếp người ta làm gì? Hắn muốn gì?” Quốc sư chau mày, thắc mắc hỏi Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm nói: “Hắn muốn Lục Kiều Kiều nổ sũng bắn chết Jack, Lục Kiều Kiều đương nhiên không thể làm vậy, nên giằng co với hắn...”
“Giết Jack? Giết Jack làm gì?” Quốc sư trầm ngâm giây lát, gần như thốt lên đồng thời với Tiêu Kiếm: “Hắn thích Lục Kiều Kiều?”
“Ta hiểu rồi... hiểu rồi... Lục Kiều Kiều này cũng khá lắm, người theo cô ta hai năm liền lại nảy sinh tình cảm... Nói như vậy, Tôn Tham sẽ không về kinh báo cáo nữa, hán sẽlàm phản.”
Trong lúc Quốc sư còn đang lầm rầm tự nhủ, Tiêu Kiếm lên tiếng hỏi: “Vậy có cần...”
Ý tứ phía sau chính là muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc, bằng không bên cạnh Lục Kiều Kiều lại mọc ra thêm một trợ thủ. Quốc sư lần này dứt khoát hơn nhiều, Tiêu Kiếm còn chưanói xong, ông ta đã tiếp lời: “ông lo chuyện này đi, phía Liễu đạo trưởng ta sẽ giải thích.”
“Trên ngọn Phù Dung có một chính huyệt chân long, giải tượng Ngũ Xà Hạ Dương, mấy năm trước Phó sứ Chương đại nhân đã phái người tới cắt đứt long khí của huyệt này,có lẽ các ngài cũng tham dự vào hành động đó. Có vị đại nhân nào từng xử lý long huyệtnày không?”
Quốc sư từ Kinh thành tới Quảng Đông chưa lâu, để đích thân truy tìm Long Quyết, lúc xuất phát từ Quảng Châu mới dẫn theo năm viên Quan chính là thủ hạ của Phó sứ phủQuốc sư Chương Bỉnh Hàm, thời gian hợp tác cũng chưa thể xem là dài. Nhưng ChươngBỉnh Hàm đã dẫn đầu một nhóm quan viên sở trường huyền học phong thủy trong cung,đóng quân tại Quảng Đông năm năm, chuyên môn khảo sát long mạch ở Quảng Đông, vẽra bản đồ long mạch chi tiết. Bọn họ chủ động truy tìm long mạch, điểm ra các long huyệtcó Thiên tử khí, hễ xác định được, thì chỉ cần có thể có Thiên tử khí cũng lập tức tiến hànhphá hoại. Năm viên quan trước mặt Quốc sư, đều là những cao thủ phong thủy đã cộng sựcùng Chương Bỉnh Hàm nhiều năm, từng chia nhau tham gia các hành động công phálong huyệt ở khắp nơi.
Kim Lập Đức vóc người thấp bé tháo vát, ăn vận kiểu con buôn nói: “Có hạ quan, cái huyệt đó đã bị rò long khí ở nơi kín đáo trên đường long mạch chảy qua, nên chắc khôngcòn tác dụng gì lớn.”
Quốc sư gật đầu nói: “Làm tốt lắm, hành sự không nhất định phải đại động can qua, đạt hiệu quả là được. Ta muốn cho Lục Kiều Kiều một thử thách tại đây, xem cô ta rốtcuộc tài cán ra sao, khi cô ta lên núi các ngài nhớ gọi thêm ta, ta cũng đi xem Ngũ Xà HạDương...”
Lục Kiều Kiều và Hông Tuyên Kiều đi phía trước nói nói cười cười, Jack và An Long Nhi dắt theo con ngựa chất đầy hàng hóa trên lưng theo sau.
Lục Kiều Kiều nói với Hồng Tuyên Kiều: “Hồng tỉ tỉ, Tiểu Văn xin nhờ cả vào chị đấy, ở đây có ít bạc, nếu cô ấy có gặp bất trắc gì mong chị giúp đỡ cho.”
“ồi dào, cô không cần đưa tôi tiền đâu.” Hồng Tuyên Kiều vội vàng đấy lại tờ ngân phiếu năm mươi lạng bạc Lục Kiều Kiều vừa nhét vào tay. “Tiểu Văn gia nhập Tuyên đạohội khắc có cơm ăn, trong Tuyên đạo hội mọi nhu yếu phẩm thường ngày đều được phânphát theo nhu cầu, cuộc sống của cô ẩy sẽ không gặp vấn đề gì đâu, cô cứ yên tâm.”
Cô không hiểu được dụng tâm của Lục Kiều Kiều. Lý Tiểu Văn đã mang trong mình đứa con của Jack, nhưng lại không thể nói với bất kỳ ai, đàn bà hễ mang thai thì khôngthể làm ăn gì được nữa, có tiền bạc hỗ trợ là quan trọng nhất. Ngoài trên người có tiền, cómột người chăm sóc cũng sẽ tiện hơn rất nhiều, Lục Kiều Kiều nhét tiền vào tay HồngTuyên Kiều, không nhằm mục đích gì khác ngoài đến khi Lý Tiểu Văn có chuyện thêmđược một người coi sóc.
“Hồng tỉ tỉ, cứ coi như đây là tiền công đức tôi đóng góp cho Bái Thượng đế hội đi, chị nhất định phải nhận lấy.” Lục Kiều Kiều không rõ Bái Thượng đế hội làm gì, nhưng côbiết, bất cứ nơi thờ thần thờ Phật nào cũng đều có thể thu nhận quyên góp từ thiện, đã nóilà góp tiền công đức thì chả có lý nào lại không nhận.
Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, quả thực cũng không tiện thoái thác, bèn cười rằng: “Được được, tôi thay mặt các huynh đệ tỉ muội cảm ơn thiện quyên củaKiều Kiều, Thượng đế nhất định sẽ phù hộ cô được bình an.”
Bốn người gàn về tới trang viên đang trú ngụ, thì bắt gặp một người đàn ông đang đứng dựa bên cạnh cửa lớn.
Người này vận áo ngắn vải thô kiểu nông dân, trên đầu đội sùm sụp cái mũ cỏ, thấy bốn người tiến lại liền đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn cúi gằm đầu để mũ cỏ che sấpmặt.
Thấy Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều chậm rãi bước tới gàn, gã liền nhặt cây Tề mi côn bên bức tường vừa dựa ban nãy chống bên cạnh người. Động tác này quen thuộc quá,Lục Kiều Kiều, Jack và An Long Nhi đều không hẹn mà cùng kinh ngạc kêu lên:
“Tôn Tồn Chân!?”
“Tên yêu quái!?”
Jack lập tức rút súng ra ngắm vào Tôn Tồn Chân đầu tiên, An Long Nhi vọt tới như một mũi tên, chắn trước người Lục Kiều Kiều, sợi thừng gắn mũi phi tiêu đã sẵn sàng trêntay; Hồng Tuyên Kiều không quen biết Tôn Tồn Chân, nhưng vừa thấy tình hình có vẻ sắpkhai chiến, cũng lùi về sau nửa bước xoay người bày thủ thế quyền.
Tôn Tồn Chân từ tốn đặt cây Tề mi côn về lại bên tường, từng bước tiến lại phía Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều hiên ngang đứng nguyên tại chỗ nghiêm giọng quát hỏi: “Đứng lại, ngươi còn bám theo ta làm gì? vẫn định giết người chắc?”
“Kiều Kiều, tôi muốn nói với mọi người một câu...” Tôn Tồn Chân lại bước lên hai bước, giọng rẩt nhỏ.
“Có gì nói mau, đứng đó mà nói!” Lục Kiều Kiều không muốn hắn tiến gàn thêm bước nào nữa.
Tôn Tồn Chân ngẩng đầu lên, mọi người liền trông thấy một bản mặt vàng ệch không chút sắc máu, đây là một gã trai trẻ tướng mạo rất bình thường, nhưng ngoài Hồng TuyênKiều ra ai nấy đều hiểu rõ, khuôn mặt này chỉ là mặt nạ Tôn Tồn Chân dùng bột mì làmra. Dưới lớp mặt nạ như thật ấy mới là chân diện mục của hắn, bản mặt không có mặt xấuxí như ác quỷ.
Hắn nhìn Lục Kiều Kiều, rồi lại nhìn Jack và An Long Nhi, ánh mắt không hề có sát khí.
Sau một thoáng im lặng, Tôn Tồn Chân lí nhí thốt ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Chẳng ai nghe thấy hai chữ này lại thả lỏng người, Jack và An Long Nhi đều biết gậy của hắn nặng nhường nào, cũng biết thân thủ hắn nhanh ra sao, xuất thủ tàn độc thế nào.Súng vẫn chĩa thẳng vào hán, mọi đôi mắt đều chăm chăm nhìn hắn cảnh giác.
Tôn Tồn Chân nói xong, cúi đầu xoay người chậm chạp bước lại bên bờ tường cầm lấy cây Tề mi côn, quay lại nhìn Lục Kiều Kiều một cái, ánh mắt ảm đạm thê lương, rồi lại cúiđầu chậm chạp đi về phía đầu đường.
Lục Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng hán đi xa, biết rằng đây có lẽ là 1'ân cuối cùng gặp mặt, Tôn Tồn Chân từ nay về sau sẽ bị triều đình nhà Thanh không ngừng truy sát, chođến khi hắn chết mới thôi.
Cô đứng lặng dõi mắt tiễn Tôn Tồn Chân đi về phía đầu đường, bóng lưng Tôn Tồn Chân tuyệt vọng suy sụp, nổi bật trên nền tà dương và con đường dài, khiến Lục KiềuKiều tựa như trông thấy chính mình một thời từng đơn độc lưu lạc nơi ngõ liễu tườnghoa.
Lúc đó, người này đã ở cạnh mình, chỉ là đôi bên không tiếp xúc, cùng chịu cảnh cô độc. Là đồng cảm hay đồng bệnh tương lân? Tâm trạng Lục Kiều Kiều bỗng trở nên nặngnề phức tạp.
Con người này lẳng lặng mai phục bên mình hai năm, hắn có lẽ là người hiểu mình nhất trên thế gian này.
Một kẻ theo dõi phải lòng người bị mình theo dõi thì sai sao? Một kẻ làm chuyện sai trái, hối hận xin lỗi xong có thể cho hán thêm một cơ hội không?
Tôn Tồn Chân bị Lục Kiều Kiều treo lên thấm vấn uy hiếp, để càu sinh, tất cả những gì nói ra đều có thể là giả, nhưng khi Lục Kiều Kiều thả cho hán đi, hắn đang vội thoát thânmà vẫn chủ động theo họ từ thôn Quan Tài tới trấn Phù Dung, chỉ để nói một tiếng xin lỗi,khiến Lục Kiều Kiều cảm nhận được tấm lòng chân thành của một người bạn cũ.
Tôn Tồn Chân vì muốn tháo gỡ thuật điếu hồn mà thuật sĩ triều đình dùng truy sát mình, từng cầu xin Lục Kiều Kiều dùng bùa thế thân vứt bỏ bát tự của hắn, cũng chẳngtiếc đem sinh mệnh mình đặt vào chân không tử địa không có vận mệnh bảo hộ.
Một người vì mưu cầu sự sống, mà vứt bỏ cả bát tự lẫn vận mệnh của bản thân, tự mình nắm lẩy sinh tử, đây là sợ chết ư? Không, đây có lẽ là kẻ dũng cảm nhất, hắn sẽ cóđược thứ tự do vượt qua số mệnh, dù chỉ là trong một ngày.
Lục Kiều Kiều hét lên như xé toạc cổ họng: “Tôn Tồn Chân!”
Tôn Tồn Chân đã đi tới đầu đường bên kia, nghe Lục Kiều Kiều hét gọi tên mình, tiếng gọi không hề mang nỗi thù hận khinh khi, cũng chẳng có uy hiếp chán ghét, chỉ như trênđường gặp một người bạn, cất cao tiếng gọi mình lại...
Suốt hai năm theo dõi Lục Kiều Kiều, hắn từng ngỡ rằng mình sẽ mãi mãi là bóng ma phía sau cô, Lục Kiều Kiều mãi mãi sẽ không biết tới sự tồn tại của hắn, có thể một đời từxa trông theo bóng lưng Lục Kiều Kiều, cùng cô hỷ nộ ái lạc, hán đã thỏa mãn lắm rồi. Saukhi xảy ra bao nhiêu biến cố, cuối cùng được nghe thấy tên mình vang lên từ miệng LụcKiều Kiều, đây là âm thanh hắn chưa từng được nghe, có nằm mơ cũng muốn được nghe.
Hắn chấn động toàn thân, chống cây Tề mi côn xuống đất. Lục Kiều Kiều từ tốn đi lại phía Tôn Tồn Chân, Jack giơ súng yểm trợ cho cô từ mé bên, An Long Nhi vẫn đi trướcmặt cô, theo sát bảo vệ.
Tôn Tồn Chân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, quay lưng lại với Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều vòng lên trước mặt hán ta, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, hồi lâu sau mớinói: “Đưa bát tự của ngươi cho ta.”
Gương mặt đeo mặt nạ giống y như thật của Tôn Tồn Chân không hề lộ chút biểu cảm nào, nhưng bàn tay cầm Tề mi côn lại run lên bần bật, tròng mắt ướt đẫm, thoắt chốc đãtuôn trào lệ nóng.
Lục Kiều Kiều nhờ Hồng Tuyên Kiều về trước, đem quần áo và đồ dùng hàng ngày mới mua giao cho Lý Tiểu Văn, sau đó cùng Jack và An Long Nhi dẫn Tôn Tồn Chân tớikhu rừng trúc gần trấn Phù Dung.
Trong rừng trúc có một con sông nước cạn rộng chừng hơn mươi trượng, nước sông trong veo nhìn thấu đáy, chỉ sâu đến đầu gối, phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ máu. Trêncon rạch nhỏ thỉnh thoảng có một hai con thủy điểu sặc sỡ bay qua, mang lại chút sứcsống cho dải nước đỏ và xanh đậm màu mực tối.
Lá rơi phủ dày trên đất, bốc lên mùi hương thanh mát của lá tre, khiến người ta chỉ muốn nằm ngay xuống đất.
Lục Kiều Kiều một tay chắp sau lưng, một tay cầm tẩu thuốc, nhìn bầu không bị ánh tà dương nhuộm đỏ, lòng lại có chút ngưỡng mộ Tôn Tồn Chân. Thật không thể tưởngtượng nổi, cuộc đời không được số mệnh an bài sẽ như thế nào, nếu bản thân có thểkhống chế, liệu có phải sẽ rất hạnh phúc không?
Cô nói với Tôn Tồn Chân đang đứng phía sau: “Trước tiên ngươi phải làm một vật thế thân, thông thường là một con bù nhìn cỏ, hoặc thứ khác cũng được, ví dụ như lần trướcta dùng búp bê vải ấy, như vậy ngươi có thể lấy lại số mệnh của mình lúc cần thiết.”
Tôn Tồn Chân nheo mắt nhìn mặt trời sắp lặn xuống đồng dã, quay đâu lại nói với Lục Kiều Kiều: “Không cần đâu, tôi tuy không đoản mệnh, nhưng cũng chẳng có mấy vinhhoa phú quý, hơn nữa... tôi không thích cái mệnh của mình.”
Lục Kiều Kiều đã xem qua bát tự của Tôn Tồn Chân, hiểu rõ số mệnh ông trời sắp đặt cho hắn, bát tự của hán tứ trụ thuần dương, mệnh trẻ đơn côi già cô độc, định sẵn một đờicô độc. Người đã từng cô độc như cô, có thể hiểu được Tôn Tồn Chân không thích mệnhmình vì lẽ gì.
“Vậy thì về sau ngươi phải tự dựa vào chính mình đấy, ngươi sẽ không gặp vận may nữa, không còn quý nhân...”
“Tôi sẽ sống cuộc sống mà tôi chọn.” Tôn Tồn Chân ngắt lời Lục Kiều Kiều, xem ra hắn thực không thể đợi nữa rồi.
Lục Kiều Kiều nói lớn: “Được! Cũng có khí phách lắm!”
Cô vứt tẩu thuốc vào tay An Long Nhi, nhanh nhẹn móc trong áo ra tờ giấy bùa và cây bút chu sa, tay chắp kiếm quyết điểm lên đốm lửa, niệm thần chú viết nhanh lá bùa chônvùi bát tự, nói với Tôn Tồn Chân: “Đi tìm vật thế thân của ngươi đi!”
Tôn Tồn Chân cắm cây Tề mi côn xuống đất, nhún người nhảy xuống con rạch sâu chưa tới đầu gối, hán đạp chân trên mặt nước, không hề chìm mà như chạy bộ trên mặtđất, chỉ thấy một trận mù nước bắn tung lên, hắn đã lướt ra tới giữa con rạch.
“Thủy thượng phiêu?!” An Long Nhi từ hồi học võ công ở chỗ sư phụ đã từng nghe nói, trên giang hồ có một loại khinh công có thể đạp nước mà đi.
“Há?! Giê su!” Jack cũng kinh ngạc thốt lên, trong đầu anh ta chỉ nhớ trong Kinh thánh từng nói, Chúa Giê su đi trên mặt nước hiển hiện thần tích, giờ được tận mắt chứngkiến quả thực không sao tiếp nhận nổi.
An Long Nhi lần này không thể không phục, lần trước ăn may thắng được Tôn Tồn Chân một chiêu nửa thức, chỉ bởi có hai khẩu súng lục không ngừng bắn quét ép trận, TônTồn Chân khi đó cũng nóng nảy, nên mình mới có thể đắc thủ. Bằng không luận về côngphu thật sự, căn bản không thể sánh nổi với Tôn Tồn Chân, còn phải tu luyện dài dài.
Tích tắc sau mặt sông lại tách ra một con đường nước, Tôn Tồn Chân phi thân quay lại cạnh Lục Kiều Kiều, trên tay nhẹ nhàng nắm một con cá lớn. Hắn nhìn con cá, tựa nhưnhìn đứa con của chính mình, ánh mắt mong mỏi vui sướng khiến khuôn mặt hoàn toànvô cảm cũng hiện ra một nét cười.
Lục Kiều Kiều không dây dưa kéo dài thời gian, Tôn Tồn Chân và con cá vừa đến bên cạnh, tay trái cô liền vê lấy ống tay áo phải, tay phải cầm chắc lá bùa thế thân quát lớnmột tiếng: "úm... sắc than binh hỏa cấp như luật lệnh! Khứ!” đoạn dính lá bùa lên đầu concá.
Một ảo ảnh mang hình người màu vàng to như người thật trồi ra khỏi thân xác Tôn Tồn Chân, theo chữ “khứ”, nhập thẳng vào mình con cá.
Tôn Tồn Chân thoáng thấy chóng mặt hoa mắt, ánh sáng vàng vừa lóe qua trước mắt, Lục Kiều Kiều đứng bên đã hét lớn: “Thả cá!” Hán lập tức phóng vọt lên không, thả ngườirơi xuống rạch nước.
Lần này hắn không chạy qua chạy lại trên mặt nước nữa, mà trầm mình hẳn xuống, hai tay giữ cá nhè nhẹ buông trong nước, con cá vừa trở về với nước liền quẫy đuôi bơi raxa, mang theo quầng sáng vàng biến mất không tăm tích.
Tôn Tồn Chân ngồi thụp xuống con rạch, nhìn theo con cá đang bơi theo dòng nước, ngoác miệng cười không ra tiếng, rồi đột nhiên từ dưới nước nhảy vọt lên, lộn mấy vòngtrên không rồi lại rơi xuống rạch nước, hệt như một con cá vui sướng nhảy lên khỏi mặtnước.
Bọn họ chưa từng được thấy Tôn Tồn Chân cười, cũng không thể tưởng tượng nổi nụ cười của con người không mặt này, nhưng Lục Kiều Kiều, Jack và An Long Nhi biết gãđang cười vui vẻ, cũng bất giác mỉm cười.
Lục Kiều Kiều lấy lại tấu thuốc từ tay An Long Nhi, nhìn Tôn Tồn Chân đang đùa nghịch trong nước, lầm bầm một mình: “Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao kệ chim bay...”
Tôn Tồn Chân thở hồng hộc nhảy lên bờ, người tong tỏng nước, nhìn ba người bọn họ nói: “Cảm ơn các vị.”
‘Ngươi đã từ bỏ số mệnh, nhưng vẫn là người tu đạo, sống trên đời vẫn phải tuân thủ
phép tắc của đạo gia.” Đây là lời khuyên răn chân thành Lục Kiều Kiều dành cho hán.
Vốn dĩ giới luật của người tu đạo rất nhiều, trong đó năm giới luật lớn nhất được gọi là “Sơ chân giới”, là năm trong số vô vàn giới luật khi tu đạo càn giữ, lần lượt là sát giới,đạo giới, dâm giới, tửu giới và vọng ngữ giới, nếu không thận trọng giữ giới sẽ gặp ácnghiệp báo ứng, nhẹ thì mất hết pháp lực, nặng thì rơi vào ma đạo. Những gì Tôn TồnChân làm trước đây chính là phạm vào sát giới, trong quá trình tu hành, phạm sát giới cóthể coi như vạn kiếp bất phục, vì vậy Lục Kiều Kiều mới dặn dò lại hắn.
“Được... Nhưng tôi không từ bỏ số mệnh, mệnh là do mình chẳng phải do trời, tôi đi đây.” Tôn Tồn Chân chắp tay thành Tam thanh quyết trước ngực, cúi người hành lễ đạogia với ba người.
“Bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
An Long Nhi và Jack đều chắp tay đáp lễ từ biệt gã.
“Phải rồi, ngươi nợ ta hai trăm lạng vàng tiền làm phép.” Lục Kiều Kiều không bỏ lỡ cơ hội ra giá dịch vụ bát tự thế thân.
“Được, nhất định sẽ trả. Kiều Kiều, cô bảo trọng.”
“Mệnh là do mình... chẳng phải do trời...” Lục Kiều Kiều quay đi không nhìn Tôn Tồn Chân nữa, mát dõi ra mặt nước của con rạch nhỏ.
Tôn Tồn Chân nghe cô nói dứt lời, liền quay người đi vào rừng trúc, khuất bóng vào nơi sâu hút càng lúc càng mờ tối.
“Mệnh là do mình chẳng phải do trời?” An Long Nhi như suy tư nhác lại lời Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều hút một hơi thuốc rồi nói: “Mỗi người tu đạo đều nhằm mục đích này...”
“Tu đạo không phải để học pháp thuật sao ạ?” An Long Nhi càng lúc càng không hiểu. “Cô Kiều, vì sao Tôn Tồn Chân là người tu đạo, cô cũng là người tu đạo mà cô biết nhiềupháp thuật thế còn hắn thì không?”
“Ha ha... Thằng nhóc này cũng biết hỏi đấy. sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi, vừa đi rồi cô vừa nói mày nghe.” Lục Kiều Kiều thấy Tôn Tồn Chân đã đi xa,cũng định quay về ăn cơm tối.v Ba người thong thả đi trong khu rừng trúc, Jack và AnLong Nhi lắng nghe Lục Kiều Kiều giảng giải về thế giới đạo gia hiếm người hay biết.
“Nói là tu đạo, thực ra cũng chia làm mấy loại, Tôn Tồn Chân là đạo sĩ phái Toàn Chân, tu Toàn Chân đạo. Phái này khởi nguyên từ Vương Trùng Dương thời Bắc Tống,Vương Trùng Dương vốn là võ cử nhân đương thời, võ công rất cao, phái này coi trọngtính mệnh song tu, tính chính là tâm tính đạo gia, mệnh là tu hành của thân thể, tức làphải luyện thành nội đơn, phát huy tiềm năng lớn nhất của con người, bởi vậy một đạo sĩnhỏ như Tôn Tồn Chân cũng có thể có võ công như thế.”
“Chẳng trách thân pháp của hắn nhanh, gậy cũng rất mạnh...” An Long Nhi nói. Jack lập tức tiếp lời: “Vừa rồi hắn còn chạy trên nước nữa, trời ơi, tôi cứ ngỡ chỉ có Giê su mớilàm được vậy thôi!”
“Đúng thế, su sê nhà các anh và Tôn Tồn Chân đều có thể chạy trên nước... Bởi vì công lực nội đan hắn tu luyện vô cùng mạnh mẽ, nên đồng thời cũng luyện ra tà khí Tam thithần thi dễ bùng phát hơn hẳn người thường. Người tu đạo thông thường, nội đan khôngmạnh như vậy, Tam thi thần cũng sẽ không hung dữ như thế, dùng Tam thi câu mệnhtiễn chưa chắc đã đạt hiệu quả tốt, ba mũi tên kia rõ ràng được bắn ra nhằm vào điểmyếu của môn phái gã. Có nghĩa là, ba mũi tên ấy xem ra đã sớm dự tính bắn ra, chỉ là ngàyhôm đó, vừa hay có cơ hội bắn tên...”
Lục Kiều Kiều nói mãi bất giác lại tràm tư.
“Cô Kiều thì thuộc phái nào ạ?” Câu hỏi của An Long Nhi cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Kiều Kiều.
“Cô thuộc Thiên sư đạo, Thiên sư đạo coi trọng ngoại đan y thuật, và sự kết hợp giữa nội đan cùng bùa chú, mỗi bùa chú sử dụng đều phải dẫn động từ nguyên thần luyệntrong cơ thể, rồi bùa chú ấy lại có thể dẫn động những người những vật sống khác, cũngcó thể dẫn động long khí dưới đất, cái gọi là thiên nhân họp nhất chính là như thế.”
Jack nhìn Lục Kiều Kiều nói: “Oa, lợi hại, lịch sử và văn hóa Trung Quốc thật khiến người ta kinh ngạc!”
“Còn một đạo phái khác mạnh ngang ngửa với Thiên sư đạo, là phái Thần Tiêu, phái này có sở trường dùng bùa chú dẫn động sức mạnh tự nhiên của núi sông đất đai, đặc biệtgiỏi sử dụng sẩm sét, vì vậy còn có tên là phái Lôi Pháp.”
An Long Nhi lè lưỡi: “Phái này lợi hại hơn phái kia, thì ra trên đời lại nhiều cao nhân đến vậy...”
Lục Kiều Kiều nói: “Đúng thế, núi cao còn có núi cao hơn, nếu cả đời chỉ chăm chăm đọ cao thấp thì chẳng ai nên sống làm gì nữa. Còn một phái nữa không lẫy lừng lắmnhưng đạo pháp rất cao thâm tên là phái Mao Sơn, phái này sở trường y bốc tinh tướng,binh pháp địa lý, lại cũng giỏi thuật bùa chú, nhưng đến nay chẳng còn thấy mấy người...”
Jack hỏi: “Nội đan và ngoại đan là cái gì? Hình như ai tu đạo cũng đều phải luyện cái này.”
“Ngoại đan là thuốc, mỗi phái đều sẽ truyền lại một đan dược có thể trị bệnh và giúp con người kéo dài tuổi thọ, cũng sẽ không ngừng nghiên cứu ra loại đan dược tốt hơn; cònnội đan ấy à, rất khó nói, chính là thông qua sức mạnh tập trung cao độ, cùng một vài tâmpháp, luyện ra đan bên trong cơ thể con người.”
Jack nói: “Nghe có vẻ giống sinh em bé, ha ha, quả là khó hiểu.”
“Có thể nói như vậy, đạo gia cũng gọi sức mạnh bên trong là ‘thai tức’, chính là giống như trong bụng có một đứa bé, ha ha, tên quỷ Tây nhà anh thông minh đấy.” Lục KiềuKiều cười nói.
“Tôi thì không sinh được em bé rồi, phải dựa cả vào em thôi.” Jack cũng thừa cơ buông lời chồng ghẹo.
Lục Kiều Kiều vừa nghe thế liền nghĩ ngay đến Lý Tiểu Văn đang mang thai đứa con của Jack, tức khắc cụt hứng, lườm anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Anh muốn có em bémà còn phải kiếm tôi nữa hay sao? về ăn cơm thôi.”
Ba người vừa đi vừa nói rất mau đã về tới đại viện.
Hôm nay cũng một mâm ngoài một mâm trong, sân trong đều là các chị em trong đội múa sư của hội truyền đạo, đang vừa ăn vừa tíu tít đùa nghịch, mâm bên ngoài có MạnhHiệt, Hồng Tuyên Kiều, Lâm Phụng Tường và Lý Tiểu Văn, đang uống trà đợi ba ngườibọn Lục Kiều Kiều về. Vừa thấy Lục Kiều Kiều xuất hiện ngoài cửa, Lý Tiểu Văn đã lập tứcchạy lên trước: “Em đã nhận quân áo và đồ đạc Kiều tỉ tặng rồi, cảm ơn chị.” Nói xongliền đưa tay làm dấu vạn phúc. Lục Kiều Kiều thấy vậy, thâm nhủ được đấy, mới đượcThượng đế chiếu cố cho một ngày đầu gối đã cứng lại rồi, thấy Lý Tiểu Văn không quỳxuống nhất thời cũng có chút không quen.
Lục Kiều Kiều hỏi Lý Tiểu Văn: “Hai cái chăn bông cũng nhận rồi chứ?”
“Nhận rồi ạ.”
“Qua Trung thu rồi tiết trời sẽ ngày một lạnh, dưới giường cũng phải trải thêm chăn bông, đừng thấy có hai cái chăn mà lại cho bớt người ta một cái.”
“Em biết rồi ạ.” Lý Tiểu Văn cảm kích nói.
Jack cũng bước tới, móc trên người ra một tờ ngân phiếu đưa cho Lý Tiểu Văn: “Tiểu
Văn, hãy sống cho tốt, em sẽ được hạnh phúc.”
Lý Tiểu Văn vội vàng xua tay: “Không không, em không thể lại nhận tiền của Jack thiếu gia nữa, em sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền...”
Lục Kiều Kiều bước đến cạnh Jack móc ra thêm mấy tờ ngân phiếu nữa, đoạn nói với Lý Tiểu Văn: “Một tờ đương nhiên không thể nhận rồi, ba tờ đi, cầm lấy.” Dứt lời liền nhétluôn ba tờ ngân phiếu vào tay Lý Tiểu Văn.
Lý Tiểu Văn còn định từ chối, Lục Kiều Kiều đã ấn mạnh tay cô, trừng mắt: “Đừng có làm Kiều tỉ bực mình, nhận lấy.”
Lý Tiểu Văn quả thật không dám chọc giận Lục Kiều Kiều, đành nói: “Dạ, cảm ơn Jack thiếu gia, cảm ơn Kiều tỉ.”
Lục Kiều Kiều quay đi, dát tay cô lại bên bàn ăn.
Hồng Tuyên Kiều đợi mọi người ngồi xuống đâu vào đấy mới nói: “Ngày mai Tiểu Văn và mấy chị em trong Tuyên đạo hội sẽ về thôn Quan Tài trước, còn chúng ta lên núi thămhuyệt có được không?”
Lục Kiều Kiều đáp: “Được, ngày mai lại đi ngám cảnh.”
Ăn xong cơm trời cũng đã tối, Lục Kiều Kiều gọi An Long Nhi và Jack vào phòng mình, ba người ngồi quanh bàn, trước mặt là một ngọn đèn dầu cỡ như hạt đậu.
“Hôm nay coi như chơi cả ngày, nhưng ngày mai thì không dám chắc rồi...” Lục Kiều Kiều nghiêm sác mặt.
An Long Nhi nói: “Phía sau chúng ta nhất định vẫn có người bám theo, trừ phi cô Kiều cũng từ bỏ bát tự giống Tôn Tồn Chân, bằng không vẫn không thể nào cắt đUt đượccái đuôi ấy.”
“Không cắt đứt được cũng có cái hay, như vậy chúng ta có thể dắt mũi hắn ta, có thể bày kịch cho hán xem, chỉ càn hắn không như Tôn Tồn Chân động một tí là giết người thìcũng không phải vấn đề lớn lắm.” Jack phân tích không phải không có lý.
Lục Kiều Kiều nói: “Từ bỏ bát tự là cách làm liều, sinh tử có số, phú quý tại thiên, nếu số Lục Kiều Kiều tôi chưa đến lúc tuyệt thì chẳng kẻ nào có thể đốn ngã được tôi, tôi cũngchẳng có Tam thi thần hung dữ như Tôn Tồn Chân để cho người ta câu dẫn... Có điều gặpnguy hiểm tôi vẫn sẽ chạy trốn, nhỡ đâu bị thương cũng rắc rối.”
“Về chuyện ngày mai...” Lục Kiều Kiều nói vào việc chính. “Người theo sau chúng ta muốn đuổi tôi về Giang Tây. Nhớ kỹ, tôi không phải mục tiêu bọn chúng muốn giết,nhưng nếu hai người ảnh hưởng đến kê hoạch của bọn chúng, thì mạng hai người cũngchẳng đáng tiền đâu, nhìn từ góc độ này thì hai người nguy hiểm hơn tôi nhiều.”
Lục Kiều Kiều ngừng lời nhìn sang An Long Nhi và Jack rồi lại tiếp: “Chỗ này chỉ cách Quảng Châu chín mươi dặm, nếu hai người muốn về Quảng Châu, mỗi người để lại mườilạng bạc, ngày mai có thể lập tức rời đi.” Nói xong, cô rít một hơi thuốc chờ đợi câu trả lời.
“Cô Kiều, cháu không sợ.” An Long Nhi kiên định nói gọn lỏn.
“Ha ha ha, Kiều Kiều, tôi không thể rời em được, lần trước xa em năm ngày tôi đã biết đời này mình không thể thiếu em.” Jack nói rất ung dung, đưa tay ra đỡ sau ót, lưng dựalên ghế lười biếng duỗi thẳng người.
“Được, hai người tự chọn đường đi, về sau chớ hối hận.” Lục Kiều Kiều nhả khói trong miệng, nói. “Ngày mai không phải du sơn ngoạn thủy, đối phương nhất định sẽ theochúng ta lên núi thăm huyệt, hơn nữa không như ở dãy Kê Đề, lần trước chúng ta phụckích bọn họ, còn lân này không biết hắn sẽ làm gì... Khí thế của huyệt Ngũ Xà Hạ Dươngrất tốt, nhưng rõ ràng đã bị triều đình để ý, phá long khí, nếu tôi cứu cái huyệt này, chẳngkhác nào đối đầu với triều đình, còn nếu tôi không làm, người của Hồng Môn sẽ khôngtha cho tôi, vì vậy ngày mai chỉ có thể tùy cơ hành sự... Jack trong đêm nay chuẩn bị đầyđủ súng ống đạn dược, Long Nhi thu xếp hành lý xe ngựa, sáng sớm mai đánh xe lên núi,
sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.:
“Chạy khỏi người của Hồng Môn ạ?”An Long Nhi muốn khẳng định lại đối thủ là ai.
“Bái Thượng đế hội kia nói là không có quân đội, không rõ là thật hay giả... Nếu Hồng Môn phát hiện ra tôi không phải người của bọn họ, sẽ lập tức đối phó với chúng ta, điêunày là chắc chắn; còn về kẻ triều đình phái đi bám theo tôi... Nếu hắn không giống TônTồn Chân là phải lòng tôi, thì hai người vẫn được an toàn.” Lục Kiều Kiều nghiêm túc nóinốt câu cuối, ba người khựng lại giây lát, rồi Jack và An Long Nhi đột nhiên phá lên cười.
Lục Kiều Kiều lấy tẩu thuốc cốc lên hai mái đầu vàng mấy cái, hai người vẫn không thôi cười, chọc Lục Kiều Kiều cũng cười phá lên theo.
Ba người đùa đủ rồi, Lục Kiều Kiều nói: “Thôi không đùa nữa, Long Nhi gieo một quẻ xem tình hình đại khái ngày mai thế nào, để mọi người vững dạ.”
“Long Nhi cũng biết coi quẻ à?” Jack kinh ngạc hỏi.
“Đúng đấy! Lần trước Long Nhi chỉ gieo một quẻ đã đoán trúng anh và Thúy Ngọc cô nương vần vũ năm ngày năm đêm trên xe ngựa, anh còn chưa tới Hoa Huyện chúng tôiđã biết trên xe anh giấu một cô gái rồi. Long Nhi, gieo đi.” Lục Kiều Kiều chẳng kiêng dètrách móc mấy chuyện phong lưu nho nhã của Jack, nói tới đoạn “năm ngày năm đêm”ngữ khí còn đặc biệt nhẩn mạnh. Chỉ cần Lý Tiểu Văn còn ở bên họ, Lục Kiều Kiều sẽ ngàyngày ghi nhớ chuyện này.
An Long Nhi xóc tiền đồng một hồi, viết xuống giấy một quẻ Sư. Biến số trong quẻ tượng khá nhiều, An Long Nhi xem một lúc, băn khoăn quay sang Lục Kiều Kiều nói: “CôKiều, cháu không giải được quẻ này...”
“Để cô xem... ừm, ra là vậy, quẻ Địa Thủy Sư biến thành Hỏa Lôi Phệ Hạp, một quẻ chỉ có sáu hào, ở đây lại biến những bốn hào, hào đa biến thì sự đa biến, ngày mai sẽ cókhông ít bất ngờ... Mày nói cô nghe quẻ Sư có nghĩa gì?” Lục Kiều Kiều hỏi An Long Nhi.
“Trong Kinh Dịch viết, sư giả, chúng dã. Quẻ Sư chắc có nghĩa ngày mai sẽ có rất nhiều người, cũng ý là chủ nhân có thuộc hạ.” An Long Nhi cứ theo quẻ mà giải.
“ờ, đúng, dạng dạng như thế, ý gốc của quẻ Sư là dưới đất có nước, mắt người không thấy được nước dưới đất, đám thuộc hạ và chủ nhân này chúng ta cũng không thấy được,vậy bọn họ có lẽ là những kẻ nấp sau lưng chúng ta, lần này theo chúng ta có thể khôngchỉ là một người... Quẻ sư hạ thành quẻ Khảm, số của Khảm là sáu, nếu không gieo lầmthì đối phương có sáu người...” Lục Kiều Kiều giải cặn kẽ.
“Trong quẻ này, thượng quẻ có động, hạ quẻ cũng động, toàn quẻ rơi vào trạng thái cực kỳ bất an, đất trên nước, đất động nước cũng động?” An Long Nhi thẫn thờ nhìn đồngtiền trên bàn.
“Đất trên nước chính là hồ và bờ, ứng ngay với huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, nhưng cả đất lẫn nước đều động ư? Đúng thật, động gì nhỉ?” Lục Kiều Kiều cũng không hiểu.
“Toàn quẻ động rồi biến thành quẻ Phệ Hạp, trong Kinh Dịch nói quẻ này lợi cho việc dụng ngục, liệu có phải nói chúng ta sẽ bị quan binh bắt đi không?” An Long Nhi lại hỏi.
“Tôi chẳng sợ bị quan binh bắt, dù gì bọn họ bắt được tôi rồi cũng phải giao lại cho lãnh sự quán Mỹ, Long Nhi cũng không phải sợ, anh sẽ bảo lãnh em ra.” Jack không ngạinhất chính là điểm này, từ khi triều đình Đại Thanh ký hiệp ước Nam Kinh, địa vị củangười Tây ở Trung Quốc được nâng cao rõ rệt, sự an toàn cũng được bảo vệ tuyệt đối.
Lục Kiều Kiều nói: “Vậy thì tốt, tôi không phải lo cho hai người nữa, đi chuẩn bị đồ đạc thôi, ngày mai ăn no rồi lên đường. À... đi chơi chứ.” Nói xong bèn đuổi hai gã trai rakhỏi phòng.
Sáng hôm sau, mười mấy cô gái hội truyền đạo sắp xếp lại đầu sư chiêng trống và hòm hành lý, Lý Tiểu Văn cũng đi theo họ, chuẩn bị về thôn Quan Tài.
Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều, Lâm Phụng Tường dắt ngựa ra, gặp đúng Jack và An
Long Nhi đang đánh cỗ xe ngựa Tây lộng lẫy.
Mạnh Hiệt cười híp mắt nói: “Hôm nay không cưỡi ngựa nữa à? cưỡi ngựa lên núi sẽ nhanh hơn nhiều đấy.”
Jack không quen nói dối, đành đáp lời: “Chào buổi sáng, ha ha ha...”
An Long Nhi đỡ lời: “Vâng, hôm qua cô Kiều cưỡi ngựa cả ngày, tối về kêu mỏi xương cốt, hôm nay muốn ngồi xe ngựa có đệm.”
Hồng Tuyên Kiều hỏi: “Thì ra là vậy, Kiều Kiều đâu?” Rèm cửa sổ của xe ngựa được vén lên, Lục Kiều Kiều ló đầu ra vẫy tay: “Đây! Tôi ở đây!”
Lúc này cô trông thấy Lý Tiểu Văn đang đứng cùng nhóm con gái tay làm việc mắt nhìn sang đây, bèn bảo Jack: “Jack thiếu gia, người ta sắp đi rồi, có cần tới từ biệt khôngkìa?”
“Phải rồi, tôi qua nói mấy câu...” Jack bấy giờ mới bước lại chỗ Lý Tiểu Văn.
Lý Tiểu Văn thấy Jack tiến lại, cũng rưng rưng về phía anh ta. Tới gần Jack, cô cũng chẳng màng trước cửa có mười mấy cặp mắt đang nhìn, liền ôm rịt lấy anh ta.
“Jack thiếu gia, Tiểu Văn phải đi rồi...”
“Xin lỗi em, chúng tôi vẫn còn rất nhiều việc cần làm, không thể mang em đi theo được.”
“Không... Là Tiểu Văn không có phúc theo hàu hạ Jack thiếu gia...”
“Tiểu Văn, em là cô gái rất dũng cảm, khi em không thích cuộc sống của mình, em sẽ cố gắng thay đổi nó. Giờ sự sắp xếp mà Thượng đế dành cho em, là nhờ em nỗ lực mà cóđược, em không cần hầu hạ bất cứ ai, em nhất định sẽ sống rất hạnh phúc!”
Lý Tiểu Văn nghe đến đây, nước mát càng tuôn không cầm được, thấm ướt cả mảng áo Jack.
Jack nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Lục Kiều Kiều từ xa trông thấy cảnh tượng này, lớn tiếng gọi An Long Nhi: “Long Nhi, đánh xe xuất phát.”
“Jack vẫn còn ở đằng kia...” An Long Nhi quay đầu lại nhìn.
“Cô bảo mày đánh xe đi, mau!”
Thế là ba con ngựa cao lớn thong thả xuất phát, An Long Nhi đánh xe theo sau.
Hồi lâu sau, Jack mới lếch thếch chạy đuổi theo xe ngựa của chính mình.
Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư - Hồng Trần Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư