Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nguyễn Tú Uyên
Biên tập: Dinh Hoang Minh
Upload bìa: Dinh Hoang Minh
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1643 / 51
Cập nhật: 2017-04-12 13:25:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Uy Dũng Bậc Anh Thư
uôi tên đen thui có một nhúm lông màu đỏ, trên thân tên dài chưa đầy một thước hình như còn viết mấy chữ đỏ. Mũi tên ngắnkhông xuyên qua thân thể người không mặt, không rõ có đâm sâuhay không, cũng không thấy chảy máu.
Jack khom lưng chạy lên phía trước nhặt lại khẩu súng của mình, ngồi dưới gốc cây trói Lý Tiểu Văn quan sát dốc núi phía sau thân cây, mũi tên bắn trúng người không mặtđược phát ra từ hướng này. sườn núi thoải xuống bên dưới, cây cối rậm rạp như nhữngngọn núi nhỏ thường gặp ở miền Giang Nam, nhìn hồi lâu vẫn không thấy dấu vết ai cả.Mặt trời chầm chậm xuống núi, cơn gió rừng lành lạnh lùa vào tán cây phát ra nhữngtiếng rì rào tựa sóng vỗ, nghe mà rởn cả người.
An Long Nhi nhặt con dao găm của người không mặt, chạy tới bên Lý Tiểu Văn cứa đứt dây thừng, rồi đỡ cô ta ngồi xuống dựa vào gốc cây nghỉ. Lý Tiểu Văn vừa ngồi xuốngđất đã mềm nhũn người ra, hai mát nhắm nghiền, tay tóm chặt lấy ống tay áo An LongNhi. An Long Nhi gỡ tay Lý Tiểu Văn ra, mau chóng giúp cô ta băng bó vết thương ở cổ.
Lục Kiều Kiều chạy lại chỗ người không mặt, cuống cuồng rờ tìm trên người hắn, chẳng mấy chốc đã tìm ra con búp bê thế thân vẫn được bọc gọn gàng trong tấm vải, côlẩm bẩm: “Sợ chết mất... chết mất... búp bê vẫn còn là tốt rồi...” Nói đoạn ôm chặt con búpbê vào lòng, chạy tới trốn trong khoang xe ngựa của Jack, thi triển Hồi hồn chú lấy lại báttự của mình.
Trong xe lóe lên một quầng sáng xanh lục, Lục Kiều Kiều bước ra, đã hồi phục được đôi chút thần thái điềm tĩnh thường ngày. Cô nhặt lại mớ thuốc phiện tẩu hút bị vứt vungvãi trên mặt đất khi tên kia lục lọi đống hành lý, hút liền vài hơi, rồi nói với An Long Nhiđang ở bên cạnh Lý Tiểu Văn: “Mặc kệ hắn ta đi, mau thu dọn đồ đạc, để hắn nằm đấy làđược rồi...” Nói đoạn giơ chân hất chiếc hòm mây ở ngay trước mặt.
Jack ngồi xổm xuống bên cạnh người không mặt, dùng hai ngón tay vê vê quân áo hắn, há hốc mồm nhìn khuôn mặt kỳ dị ấy, lắc đầu nói: “Cái mặt khó coi quá đi mất, đếnbuồn nôn...”
Lục Kiều Kiều bước tới bên cạnh Jack, ngồi xuống, cô sớm đã bói ra kẻ này là một gã đàn ông xấu xí, nhưng không ngờ lại xẩu đến mức độ này, chẳng còn bụng dạ nào nhìnbản mặt đó nữa, ánh mắt chuyển tới ba mũi tên ngắn sau lưng hắn.
Trên thân ba mũi tên có những ký hiệu khác nhau, song đều vòng vèo rối rắm, trông rất hung ác. Lục Kiều Kiều chăm chú quan sát hồi lâu đột nhiên thốt lên một tiếng khekhẽ đầy vẻ kinh ngạc, kế đó cô nhổ một cọng tóc trên đâu người không mặt đưa cho Jack:“Để dưới mũi hắn, xem hắn ta còn thở hay không.”
Người không mặt thực ra không có mũi, chỉ dùng miệng để hô hấp, Jack cầm lấy sợi tóc đặt trước miệng hắn, thấy sợi tóc rung rung rất khẽ, bèn ngẩng đầu nói: “Còn thở!”
Lục Kiều Kiều mừng như vừa nhặt được tiền, đôi mắt tràn đầy hy vọng, vội bảo Jack: “Hắn ta còn sống thật hả? Mau cứu người, kéo hắn ta lên xe đi tới thôn Quan Tài! LongNhi, lại đây nhanh lên!”
Ba người lóng ngóng khiêng người không mặt lên xe ngựa, Jack đánh xe, Lý Tiểu Văn và Lục Kiều Kiều ngồi trong khoang xe canh chừng, còn An Long Nhi đánh chiếc xe ngựathồ vừa cướp được ban nãy theo cỗ xe ngựa của Jack xuống núi.
Tới nơi xảy ra trận kịch chiến lúc nãy, người đánh xe vẫn đang bị trói nằm lăn giữa đường, thấy rõ ràng người này không phải đồng bọn của người không mặt, An Long Nhi liền cởi trói cho gã, trả lại xe ngựa. Lục Kiều Kiều bắt được người không mặt, tâm trạng đang vui vẻ, còn thưởng cho người đánh xe một trăm đồng tiền úy lạo.
Cả bọn quay lại xe ngựa của Jack, lập tức men theo đường cũ trở về trấn Sư Lĩnh. Xe ngựa do người thạo đánh xe nhất là Jack điều khiển, Lục Kiều Kiều yêu cầu anh ta cho xe chạy nhanh nhất có thể tới thôn Quan Tài, xe ngựa lập tức tăng tốc chạy bon bon trên đường.
Mẩy mũi tên cắm trên lưng người không mặt vẫn được để nguyên, hắn nằm im lìm dưới sàn xe, nếu không phải Lục Kiều Kiều nói hắn vẫn còn thở, chẳng ai tin là hắn còn sống.
Lý Tiểu Văn ngồi trong khoang xe xếp lại hành lý quần áo bị người không mặt bới tung, An Long Nhi cũng thu dọn đồ đạc của mình, Lục Kiều Kiều lấy một tấm vải phủ lên đầu người không mặt, mắt nhìn chằm chầm vào ba mũi tên ngán trên lưng hắn.
Thu dọn xong xuôi, An Long Nhi liền hỏi Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, lưng hắn trúng một lúc ba mũi tên thế kia, liệu có cứu được không?”
Lục Kiều Kiều nhíu mày trầm ngâm một hồi mới đáp: “Nói ra thì dài dòng... Cũng như Diêm Vương bắt mày chết canh ba, sao có thể để mày còn thở tới canh năm? Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, không phải muốn chết thì chết muốn sống thì sống. Nếu bát tự của hắn chưa tới lúc phải chết, thì có trúng mười mũi tên cũng vẫn có người cứu sống hắn, nhưng nếu hôm nay tử kỳ của hắn đã điểm, thì hắn chỉ uống cốc nước thôi cũng sẽ đúng giờ sặc chết...”
“Cô thấy hắn vẫn chưa đến lúc chết sao?” An Long Nhi thuộc dạng lúc nào cũng phải hỏi rõ ngọn ngành, rất thích hợp với việc học tập nghiên cứu.
“Cô không biết bát tự của hắn, vốn dĩ không thể suy đoán được chuyện này, nhưng...” Lục Kiều Kiều chỉ tay về phía ba mũi tên trên lưng người không mặt nói, “đây không phải loại vũ khí thông thường, trên ba mũi tên này lần lượt vẽ ba đạo Tam thi câu mệnh phù khác nhau.”
“Ồ?” An Long Nhi ghé lại nhìn kỹ những ký tự trên thân mũi tên, chỉ thấy giống như một đàn sâu lúc nhúc, không sao đọc nổi.
“Trong thân thể mỗi người đều có Tam thi thần, là ba luồng tà khí chiếm giữ ba huyệt thượng trung hạ Đan Điền. Tam thi thần bình thường sẽ bị chân khí của con người trấn áp, nhưng vào lúc vận khí yếu nhất, một là sẽ làm hại cơ thể con người từ trong ra ngoài, hai là sẽ mê loạn tâm trí người ta, khiến họ tự tìm đến cái chết.” Lục Kiều Kiều thấy vẫn còn phải đi một hai canh giờ nữa, bèn tiện thể giảng giải luôn cho An Long Nhi.
‘Tam thi câu mệnh phù là thứ bùa tà đạo, đi ngược lại lẽ trời. Khi mệnh của một người chưa đến lúc tuyệt, cố ý khơi dậy Tam thi thần trong người họ, khiến Tam thi thần cắn ngược lại chính khí của số mạng từ trong ra ngoài... Đến một lúc nào đó, Tam thi thần sẽ đồng thời phát động, một đòn kết liễu tính mạng người đó.”
“Vậy là người bắn tên biết được kẻ không mặt này vẫn chưa đến lúc chết phải không ạ?” An Long Nhi dần dần lý giải được quan hệ giữa số mệnh và con người, có thể đem chuyện trước mắt liên kết thành một mạch suy nghĩ hợp lý.
“Đúng thế, người bắn tên có thể đã biết bát tự của kẻ này vẫn chưa đến lúc chết, nên phải dùng Tam thi câu mệnh phù bức tử hắn, nhưng chỉ là có thể thôi, vì muốn đối phó với một người không rõ bát tự, lại nhất thiết phải lấy mạng y, cũng có thể dùng Tam thi câu mệnh phù; còn đối với người đã biết bát tự, có thể trực tiếp tìm ra kỵ thân trong mệnh của y, từ đó công vào mệnh số y.”
“Cô Kiều, kỵ thần là gì ạ?” An Long Nhi ngát lời Lục Kiều Kiều.
“ờ, hỏi hay lắm... Số mệnh do ngũ hành cấu thành, sức mạnh có thể khiến ngũ hành cân bằng gọi là hỷ thần, khiến ngũ hành mất cân bằng thì gọi là kỵ thần... Nếu biết được bát tự của một người, nhân lúc ngũ hành của y mất cân bằng, lại mượn sức mạnh của kỵ thần huých cho y một cú, thì y chắc chắn tránh không khỏi số chết... ‘Hà tri kỳ nhân hung, kỵ thần triển chuyển công’ trong Hà tri chương chính là nói về điều này.”
Lời giải thích của Lục Kiều Kiều, An Long Nhi chỉ nghe thủng phân nửa, bấy giờ thằng bé mới thấy hối hận đã nhảy cóc danh mục sách Lục Kiều Kiều kê cho. Vì thích phongthủy, trên đường đi An Long Nhi chỉ chọn sách phong thủy để đọc, chưa từng giở qua Tammệnh thông hội là sách nhập môn mệnh lý học.
“Thì ra là vậy... Kẻ này vẫn còn cách cứu sống ư?” An Long Nhi hỏi.
“Không cứu được thì cô mày tốn công vác hắn lên xe làm gì, cái tên xấu xí này, không chết ngỏm đi lại nghênh ngang giữa phố, chỉ tổ khiến bao nhiêu người chết khiếp.” LụcKiều Kiều nói đầy tự tin.
“Là ai bắn tên giết hắn nhỉ?” An Long Nhi lầm bầm một mình.
Lục Kiều Kiều cũng đang đau đầu suy nghĩ vấn đề này: “Khi trúng tên, hắn đang kề dao vào cổ cô... Nếu thời điểm bắn tên không phải ngẫu nhiên, thì người bán tên có ý địnhcứu cô; nếu ba mũi tên này bắn ra không phải để cứu cô, thì tức là gã xấu xí này khôngcòn giá trị lợi dụng nữa... Lẽ nào bọn họ không cần theo dõi cô nữa...”
Cô phát hiện mọi thứ xung quanh mình đều rối tinh rối mù, càng vỡ lẽ ra nhiều, những việc không biết lại càng nhiều hơn.
“Thực ra chỉ là đổi một người theo dõi cô thôi mà, kẻ bắn tên nếu không phải tình cờ ngang qua cứu cô, thì còn khó phát hiện hơn cả gã không mặt này...” An Long Nhi nói.
Lục Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn An Long Nhi, thở dài đánh thượt một cái, cố tếu táo: “Ài... đúng thế, ban nãy chúng ta chẳng thấy ai cả, mặt đối mặt như thế còn không thấyhắn bắn tên, đúng là kẻ sau còn lợi hại hơn kẻ trước... Có thể hắn đến thay cho tên xấuhoắc này cũng nên, hy vọng lần này là một anh chàng bảnh trai... ha ha...” Cô cười khanmẩy tiếng, rồi lại ủ rũ cúi đầu.
An Long Nhi thấy Lục Kiều Kiều mệt mỏi như vậy, rất muốn giúp được cho cô, nhưng cũng biết với khả năng của mình hiện tại, mong muốn đó chỉ là hão huyền. Thằng bémuốn an ủi Lục Kiều Kiều, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành đổi đề tài: “Cô Kiều,cô vừa nói Tam thi thần phải lúc nào mới có thể phát động? Không phải vừa trúng tên làđã bắt đầu câu mệnh ư?’
“Có cách có thể lập tức phá tan toàn bộ ngũ hành của bát tự, tán hồn lấy mạng, nhưng đó là cấm thuật của Đạo gia, nếu tự tiện sử dụng mà không có nguyên nhân trọng đại, ắtbị trời phạt ác báo, cũng không phải thứ những kẻ tu vi tầm thường có thể làm được...Tam thi câu mệnh phù khơi dậy tà khí bên trong cơ thể con người, chứ không trực tiếp giếtngười, xét về phương pháp lẫn thiên đạo đều là thủ đoạn bất chính, người dùng thuật nàysẽ không phải hao tổn quá nhiều nguyên thần, có điều phải rất chú trọng về thời gian.”
Lục Kiều Kiều có vẻ càng lúc càng chịu bỏ thời gian dạy An Long Nhi, có ý dẫn An Long Nhi nhập môn đạo thuật, rủ rỉ giảng giải cặn kẽ khác hẳn trước đây.
“Các phái Đạo gia bình thường đều cho rằng Tam thi thần sẽ phát tác vào ngày Canh Thân, mỗi khi đến ngày này, người tu đạo lại thức suốt đêm không ngủ chuyên tâm tĩnhtu trấn áp Tam thi thần, bậc tiên gia tu vi cao còn có thể tiêu diệt Tam thi thần trong cơthể mình, cái này là nói ngoài thôi. Trên thực tế, đây chỉ là đạo học bình thường, có thểthông qua Tam thi câu mệnh phù mà thức tỉnh Tam thi thần hòng giết người mỗi khi đếngiờ Giáp Không.”
An Long Nhi hiện giờ đã học qua một số công phu huyền học cơ bản, đại khái biết được thế nào là giờ Giáp Không, thằng bé bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, đoạn nói:“Hôm nay là ngày Kỷ Mùi, ngày mai là ngày Canh Thân, ngày mai là ngày Tam thi thầnphát tác, tinh mơ giờ Tý và giờ Sửu chính là giờ Giáp Không của ngày mai, người bắn têntính chuẩn thật đấy!”
“ừ, đây là một cách giết người rất khéo léo, cũng có thể ngày đặc biệt này khiến kẻ phóng ám tiễn nảy ra ý định ấy. Giờ là giờ Dậu, chỉ còn hai canh giờ nữa đến giờ Tý ngàymai... Nếu xe đi nhanh, chúng ta vẫn còn đủ thời gian cứu sống tên dị hợm này...” LụcKiều Kiều không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe ngựa đã chạy qua trấn Sư Lĩnh,được nửa đường tới thôn Quan Tài.
“Cô Kiêu...” An Long Nhi gọi Lục Kiều Kiều, “cô nhận cháu làm đồ đệ, dạy cháu đạo thuật đi, cháu muốn giúp cô.”
Lục Kiều Kiều quay đầu lại nhìn vẻ mặt thành khẩn của An Long Nhi, nhoẻn cười: “Mày muốn học đạo thuật là để giúp cô ư?”
An Long Nhi gật đầu, trả lời rõ ràng dứt khoát: “Vâng, bây giờ cháu quá vô dụng, cháu muốn mạnh mẽ hơn, để có thể giúp được cô.”
“Không chỉ mình mày vô dụng, tất cả chúng ta đều vô dụng, thực ra hôm nay chúng ta đã thua rất thảm... Chuyện này để sau hẵng nói.”
Lục Kiều Kiều mỉm cười quay lại phía cửa sổ, không nhìn An Long Nhi nữa.
Cô tin một điều, đã gọi là cầu học, thì phải do học sinh chủ động xin học trước tiên, mới có thể học một cách nghiêm túc khắc khổ, bằng không thầy giáo có tốn tâm huyết dạydỗ thế nào cũng chỉ như dắt bò lên cây. An Long Nhi cầu học như vậy, vẫn là chưa đủ.
Jack đánh xe ngựa lao đi trong màn đêm tới thôn Quan Tài, nơi đây vốn là một cái thôn nhỏ vô danh nhân khẩu thưa thớt, vì đầu thôn có một cửa tiệm quan tài, nên ngườiđịa phương lấy luôn tên ấy làm địa danh.
Thôn Quan Tài nằm giữa trập trùng núi đồi, bốn bê đều là núi rừng rậm rạp, đồi núi ở đây tuy không cao nhưng không có đường, xe ngựa muốn vào thôn bắt buộc phải đi quamột con đường mòn.
Hỏi thăm vài người bản địa, lại vòng qua vài quả đồi, đến khi nhìn thấy cổng thôn Quan Tài, từ xa đã lập lòe mấy bó đuốc.
Jack thấy tình hình có vẻ kỳ quái, bèn cho xe chạy chậm lại, mấy bó đuốc kia cũng từ từ tiến về phía xe ngựa, Jack đánh xe, tay lăm lăm khẩu súng lục.
Mấy bó đuốc chuyển động tới phía trước xe ngựa, có tiếng người lớn giọng hỏi: “Phía trước có phải xe của Lục tiểu thư hay không?”
Lục Kiều Kiều từ trong khoang xe thò cổ ra đáp: “Tôi là Lục Kiều Kiều, thôn các vị có ai là Tứ ca không?”
Phía trước xe ngựa có bốn người đang đứng, người trung niên mặc áo dài đứng giữa, mặt để ba chòm râu dài, tay phải cầm một chiếc quạt giấy trắng cười híp mắt bước lêntrước nói: “Tại hạ chính là Tứ ca, đã chờ Lục tiểu thư ở đây nhiều ngày rồi.” Nói đoạnchắp tay hành lễ, nhưng năm ngón tay trên bàn tay trái không duỗi thẳng mà ngón trỏ vàngón cái hơi cong lên. Cách chắp tay hành lễ này không giống với cách hành lễ chào hỏibấy giờ, đây là một trong những ám hiệu của Hồng Môn, ba ngón tay trái tượng trưng chotam sơn, năm ngón tay phải chụm thành quyền tượng trưng cho ngũ nhạc, cách hành lễnày tượng trưng huynh đệ các đường khấu sơn đầu trong khắp thiên hạ đoàn kết nghĩakhí, gọi là “Tam sơn ngũ nhạc một nhà”.
Jack nhảy phắt xuống xe, kêu lên: “Mạnh sư gia!”
Người trung niên vừa bước lên, chính là sư gia Mạnh Hiệt của tri huyện Thanh Thành, Hà đại nhân.
Lục Kiều Kiều cũng vội vàng xuống xe, chắp tay hành lễ “Tam sơn ngũ nhạc một nhà”: “Ra là Mạnh quân sư, đúng là chân nhân bất lộ tướng, Lục Kiều Kiều có mắt màkhông thấy Thái Sơn rồi.”
Quân sư trong đường khẩu Hồng Môn còn được gọi là “quạt giấy tráng”, Mạnh Hiệt tay cầm quạt giữa đêm thu mát mẻ tuyệt đối không phải chỉ để làm vẻ, mà là ngầm ám thịcho Lục Kiều Kiều về địa vị của mình trong Hồng Môn.
“Mạnh Hiệt đã đợi ở đây bốn ngày, thật không ngờ Lục tiểu thư còn dùng dằng trên đường lâu như vậy, đi đường thuận lợi cả chứ?” Mạnh Hiệt khách khí hỏi han. Lục KiềuKiều thấy các huynh đệ Hồng Môn đều có mặt thì lập tức lấy lại tinh thần: “Mạnh sư giaxin hãy cứu mạng, bên chúng tôi xảy ra chuyện rồi, tôi cần phải cứu một người, mau giúp tôi chuẩn bị!”
“ô? Có chuyện này sao? Được, tiểu thư cần gì xin cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.” Mạnh Hiệt mau mắn nhận lời.
Thế là bọn Lục Kiều Kiều lập tức đánh xe vào thôn, tới ngôi nhà đã được Mạnh Hiệt sáp đặt sẵn, kêu thêm mấy người đàn ông khiêng kẻ không mặt bấy giờ đã chẳng khácnào xác chết vào khoảnh sân trong nhà.
Lục Kiều Kiều nói với Mạnh sư gia: “Kẻ này là do thám của triều đình, bám theo chúng tôi suốt đường đi, bị chúng tôi mai phục bắt về. Có điều trong lúc giằng co, hán bịtrúng ám tiễn của chúng tôi, giờ hôn mê rồi, tôi muốn mau chóng cứu sống hắn để trahỏi.”
Mạnh sư gia nói: “Thật không ngờ Lục tiểu thư trí dũng song toàn, quả là bậc hào kiệt trong đám quần hồng, khiến người ta kính phục... Không biết chúng tôi có thể giúp gìđược tiểu thư?”
“Một cái chum sành lớn có thể ngâm người, bên trong đổ nước đầy phân nửa, kiếm một sọt xương bồ bỏ vào đun sôi, ngoài ra kiếm cho tôi một hộp kim ba tấc dùng trongchâm cứu. Những thứ khác tôi sẽ tự chuẩn bị.” Lục Kiều Kiều rành mạch nêu yêu cầu.
Mạnh Hiệt nghĩ một thoáng: “Kim châm cứu chắc chắn là có, xương bồ là cây thuốc thường dùng, tới tiệm dược liệu lấy là được, chum nước lớn cũng có, muốn đun một chumnước lớn như vậy... chi bằng làm trong bếp có được không?”
Lục Kiều Kiều nói: “Được, giờ phải lập tức bắt tay vào chuẩn bị, giờ Tý nửa đêm phải đun sôi nước, tôi sợ không kịp mất.” Nói đoạn cô đi ra giữa sân bảo An Long Nhi cắt hếtquân áo của người không mặt, lột trần hán vứt dưới đất. Lại dùng vải bọc mặt hán lại, chỉđể lộ mắt và mồm. Làm vậy không liên quan gì đến việc chữa trị, chỉ là bản mặt này quákhó coi, Lục Kiêu Kiều không muốn bản thân bị thiệt thòi.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Lục Kiều Kiều kêu An Long Nhi dùng dây thừng thật chắc trói người không mặt vào tư thế ngồi xếp bằng, hai tay bẻ quặt ra sau lưng. Vì kẻnày võ công cao cường lại còn biết thuật Ngũ hành độn hình, trong chum nước này vừa cónước vừa có lửa, nếu hắn chơi trò Thủy Hỏa độn thì thật không biết phải tới đâu bắtngười.
Người không mặt vẫn đang hôn mê, chum nước đun xương bồ kê trên bếp đun, miệng chum cách mặt đất chừng bảy thước. Chum nước to như vậy muốn đun sôi sùngsục phải mất rất nhiều thời gian, Mạnh Hiệt kiếm mấy người to cao dùng thêm củi quạtgió, sau nửa canh giờ, mặt nước cuối cùng cũng sủi tăm.
Lục Kiều Kiều sai người mắc một sợi thừng to tướng trên thanh ngang phía trên chum nước, treo người không mặt lên đấy.
Gian bếp chỉ rộng hai trượng vuông, vừa qua một trận thổi lửa đun nước, khí nóng bốc lên dày đặc, giờ lại thêm một đám đàn ông to cao chen chúc giúp việc, nóng đến nỗi ainấy lưng ướt đẫm mồ hôi. Mạnh Hiệt đã từng chứng kiến Lục Kiều Kiều ở quán trọ ThanhThành liên tiếp cứu sống hơn ba chục mạng người đêm Trung thu, lần này cũng chen vàobếp hóng chuyện, cây quạt giấy trên tay xem như đã có chỗ dùng đến.
Lục Kiều Kiều kiếm một cái thang, dựng vào vách bếp, tay cầm một cây kim dài trèo thang lên tới bảy thước cao ngang miệng chum. Chum nước ở ngay trước mặt cô, ngườikhông mặt được treo phía trên, bên dưới có bốn người đàn ông khỏe mạnh đợi cô hô mộttiếng là vứt người vào chum nước.
Lục Kiều Kiều nhìn nước trong chum dàn dàn sôi sục, mùi xương bồ cũng bắt đầu lan tỏa, tính thời gian đã tới canh ba, chính thức bước sang ngày Canh Thân, liền hét lớn mộttiếng “thả”, bốn người phía dưới “hầy dô” một tiếng buông tay để sợi thừng tuột xuốngdưới, người không mặt ngồi xếp bằng chầm chậm rơi vào chum nước. Khi nước trongchum đã dâng đến eo, hắn ta đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng hai mắt vẫnnhắm nghiền.
Nước trong chum tuy vẫn chưa sôi hoàn toàn, nhưng cũng đã đạt đến nhiệt độ người thường không thể chịu đựng được, nếu như cho cả người vào trong chum, còn có thể làmphỏng chết hoặc luộc chín người.
Lục Kiều Kiều đợi hắn hét xong khép miệng lại, mới dùng kim châm vào huyệt Quỷ Cung phía trên miệng hán. Đây là huyệt vị nằm giữa hai lỗ mũi, trên huyệt Nhân Trungba phân, dùng để cứu người hôn mê hiệu quả nhất. Đây cũng là huyệt đau nổi tiếng trongba trăm sáu mươi huyệt vị trên cơ thể con người, dùng kim châm vào, cảm giác sẽ vôcùng đau đớn, nếu đâm kim trong lúc thần trí tỉnh táo, chẳng khác nào bắt người ta chịucực hình.
Vì người không mặt không có mũi, Lục Kiều Kiều chỉ ước chừng vị trí rồi đâm kim, cũng không biết có đâm trúng hay không, kim vừa cám vào khuôn mặt đã được bọc kínvải ấy, hắn lại hét lên một tiếng, mở trừng đôi mắt.
Hắn vừa mở mắt liền thấy ngay Lục Kiều Kiều, ánh mắt có vẻ vui mừng, miệng ú ớ mấy tiếng định nói gì đó.
Lục Kiều Kiều cao giọng bảo hắn: “Này! Lưng ngươi trúng Tam thi câu mệnh tiễn, giờ đã vào ngày Canh Thân, người sắp chết rồi đấy!”
Mắt người không mặt bỗng chốc trợn to, rồi lại lập tức khép vào lịm đi.
“Kéo lên, mau mau! Chín đến nơi rồi... Mau kéo lên!” Lục Kiều Kiều tức tốc thúc giục mấy gã trai tráng phía dưới kéo thừng lên.
Thì ra cách giết người lợi dụng Tam thi thần này hết sức đặc biệt, tà khí của Tam thi thần chỉ có thể phát tác chí mạng vào lúc người ta đang ngủ hoặc thần trí không tỉnh táo.Tam thi thần ép từ trong ra ngoài cơ thể, nội tạng của người cũng sẽ bị phá hoại từ trongra ngoài, tinh khí nguyên thần bị nhai nuốt từng chút một, đến khi Tam thi thần thoát rangoài cơ thể, cũng là lúc người mất mạng. Tam thi câu mệnh phù mà người không mặttrúng phải, một mặt đánh thức Tam thi thần, một mặt cũng mê hoặc tâm trí khiến hán rơivào trạng thái mê man, Tam thi thần được thức tỉnh đúng ngày phát tác lại gặp mộtnguyên thân hôn mê bất tỉnh, đương nhiên sức sát thương càng mạnh.
Trong quá trình tu đạo của đạo sĩ, khi luyện ra nguyên thần của mình, đồng thời cũng khiến Tam thi thần mạnh mẽ hơn người thường, mỗi khi đến ngày này, họ đều cả ngàykhông ngủ, giữ cho nguyên thần được tỉnh táo, như vậy mới có thể trấn áp được Tam thithần, ngày hôm ẩy được gọi là ngày “thủ Canh Thân”.
Người không mặt có thể sử dụng thuật Ngũ hành độn hình, chắc chán là người biết đạo thuật, vừa nghe thấy Lục Kiều Kiều bảo mình đã trúng phải Tam thi câu mệnh phù,lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần hán có thể đảm bảo tỉnh táo trong hai canh giờnày thì có thể sống sót, nhưng nếu ngủ thiếp đi hoặc hôn mê trong khoảng thời gian này,hắn chết là cái chắc.
Hiện giờ hắn vốn không thể khống chế nổi thần trí của mình, muốn giữ mạng chỉ có thể nhờ Lục Kiều Kiều giữ cho hắn được tỉnh táo.
Lục Kiều Kiều đợi chân người không mặt lạnh đi một lúc, lại kêu người thả dây thừng cho hắn trầm nước nóng. Cô cũng làm y như cũ, trèo lên thang vươn dài cánh tay, châmkim vào huyệt Ọuỷ Cung của người không mặt, lần này còn thuận tay đâm sâu hơn, khiếnngười không mặt kêu thảm một tiếng, lại mở trừng mắt.
“Ngươi chỉ sống được hai canh giờ nữa thôi, ta chưa chắc đã giữ được ngươi tỉnh táo lâu thế đâu, ngươi cứ thiếp đi suốt... hi hi...” Lục Kiều Kiều cười cợt nói.
“Ngươi muốn làm gì...” Người không mặt cố mở to mắt hỏi Lục Kiều Kiều.
“Ta muốn hỏi ngươi một vài chuyện, ngươi không muốn trả lời thì cứ việc ngủ tiếp.” Lục Kiều Kiều khách khí trưng cầu ý kiến người không mặt.
“Nóng quá... Mau kéo ta lên...” Người không mặt nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một gian bếp, còn bị treo như con cá sống trên nồi nước luộc, mới biết tình hình củamình gay go thế nào, cứ bị luộc tiếp thế này, y còn chưa chết vì Tam thi thần thì đã bị luộcchín rồi.
Lục Kiều Kiều hất tay ra hiệu cho mấy người bên dưới kéo thừng, đoạn nói: “Ta đang cứu tên yêu quái gớm ghiếc nhà ngươi đấy! Đây là nước xương bồ có tác dụng giải độccầm máu, giúp ngươi trấn áp Tam thi thần, cũng có thể luộc chín ngươi... Nếu ngươikhông thích ta có thể đặt ngươi xuống đất, được không nào?”
“Đừng... ngươi hỏi đi... ta nói...” Người không mặt vừa nói xong đã lại lịm đi.
“Lại nữa, thả!” Lục Kiều Kiều đợi người không mặt chìm ngập trong chum nước sôi, mới lại đâm một cây kim nữa vào huyệt Quỷ Cung của hắn, ba cây kim lung lay trênmiệng y, không biết đau đến mức nào.
Người không mặt lại mở mắt, trong ánh mắt mừng rỡ ngập đầy cả đau đớn.
“Ai sai ngươi đi theo ta?” Đây là vấn đề Lục Kiều Kiều quan tâm nhất, người không mặt chỉ là một con tốt, có giết hắn mười lần cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Người không mặt nhăn nhó đau đớn, hắn chầm chậm lắc đầu, tỏ ý không thể nói.
“Sau lưng ngươi vẫn còn cắm ba mũi tên Câu mệnh đấy, người ta đã muốn hạ thủ giết ngươi rồi! Hôm nay ngươi còn sống bước ra khỏi cái cửa này, ngày mai cũng vẫn có ngườitiếp tục truy sát ngươi, ngươi nói ra có thể ta còn giúp được ngươi, bằng không, ngươi đãchẳng còn tác dụng gì với bọn họ nữa, cũng chẳng còn tác dụng gì với ta nữa... Các anhem, kéo hắn lên!”
Bốn gã đàn ông lại kéo người không mặt lên khỏi chum nước sôi, cơn đau kích thích của nước nóng vừa dịu đi, người không mặt lập tức cảm thấy mê man muốn ngủ. Nhưnglời của Lục Kiều Kiều có vẻ đã có tác dụng với hắn, hắn vừa chậm chạp khép mắt, vừa uểoải gật đầu.
Thấy người không mặt gật đầu, Lục Kiều Kiều lập tức cắm thêm một mũi kim nữa vào huyệt Quỷ Cung của hắn, đợi hắn tỉnh lại tiếp tục truy hỏi: “Ai sai ngươi đi theo ta?”
Người không mặt thoi thóp hơi tàn, mở mát đáp: “Phủ Quốc sư.”
“Ngươi còn nói dối!” Lục Kiều Kiều cắm phập mũi tên thứ năm vào huyệt Ọuỷ Cung, khiến người không mặt kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lục Kiều Kiều hét: “Triều đình lục bộ Lễ, Binh, Hình, Công, sử, Hộ, không đâu có phủ Quốc sư, nói! Rốt cuộc là ai?”
Quốc sư triều Thanh là một tước hiệu, người có cống hiến trên các phương diện triều chính văn hóa và tôn giáo, đều có thể được Thánh thượng đương triều phong làm Quốcsư. Nơi ở của mỗi Quốc sư thụ phong đều có thể gọi là phủ Quốc sư, nhưng một tổ chứcgọi là phủ Quốc sư thì tuyệt đối không thể. Lục Kiều Kiều xuất thân gia đình thư hương,còn có một người anh trai làm quan triều đình, nên vô cùng am hiểu các chức quan trongtriều, vừa nghe đã phát hiện ra câu trả lời của người không mặt có vấn đề.
Người không mặt bị Lục Kiều Kiều đâm kim đau buốt cả óc, nhưng trong lòng hán hiểu rõ, nếu không chịu cơn đau này, sẽ không thể giữ được tỉnh táo chống chọi qua haicanh giờ lê thê. cảm giác từ huyệt Quỷ Cung lan đi khắp toàn thân, cộng thêm chum sànhđun nước sôi không ngừng bốc khí nóng nghi ngút, khiến từng lỗ chân lông khắp ngườihắn đều nở to mồ hôi đổ ra như tắm, hắn thở hồng hộc nói: “Ngươi... không biết... phủQuốc sư là một tổ chức bí mật, do triều đình trực tiếp quản lý, không thuộc lục bộ... hơnnữa còn có quyền điều động lục bộ...”
Lục Kiều Kiều thấy người không mặt chịu nói, dù thật hay giả cũng muốn nghe tiếp trước đã, bèn nhổ năm cây kim đang cắm trên miệng hắn ra, lần lượt cắm vào hai huyệtThái Dương trái phải, Bách Hội trên đỉnh đầu và Ấn Đường giữa chân mày, người khôngmặt lập tức thấy tỉnh táo hơn nhiều, lại giảm hẳn đau đớn.
Tam thi thần phát tác từ trong ra ngoài, tà khí bắt buộc phải xuyên qua ba mươi sáu đại huyệt, Lục Kiều Kiều phong kín đại huyệt trên đầu hắn ta, có tác dụng áp chế tà khíTam thi ẩn trong huyệt thượng Đan Điền.
Lục Kiều Kiều cắm cây kim cuối cùng vào huyệt trung Đan Điền ở giữa lồng ngực, tay không ngừng vê kim, làm vậy có thể duy trì sự kích thích tinh thần đối với người khôngmặt, cũng là một uy hiếp đối với hắn ta, chỉ cần Lục Kiều Kiều đâm sâu hơn, người khôngmặt sẽ chết ngay lập tức. Cô hỏi người không mặt: “Ngươi là người của phủ Quốc sư?”
“Không, sư phụ ta là Đại diễn pháp trong Đạo Lục ty...”
Lục Kiều Kiều bật cười: “Ha ha, chẳng trách, sư phụ ngươi còn là quan lục phẩm cơ đấy... Ông ta tên là gì? Sao lại phái ngươi đi làm chuyện này?”
“Sư phụ ta là Liễu Tinh Nam của Toàn Chân phái, sau khi được phủ Quốc sư điều động, người cử ta theo dõi ngươi... nói ngươi là phản tặc triều đình cần phải giám sát...”
“Nói ta là phản tặc? Ha ha ha...” Lục Kiều Kiều vốn định nói “Triều đình coi trọng ta quá” vân vân, nhưng sực nhớ ra đứng trong bếp toàn là mấy chú Hồng Môn, lập tứcngừng cười, nói: “Tinh mắt đấy, bà cô ngươi đây phản Thanh phục Minh đấy!” đoạn đứngtrên thang thò chân ra đạp vào chân người không mặt.
“Tên thối tha, theo dõi ta bao lâu rồi? Nói!” Lục Kiều Kiều hùng hổ thét hỏi.
“Hai năm...” Người không mặt lại bắt đầu buồn ngủ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Hai năm?!” Lục Kiều Kiều kinh ngạc há hốc mồm.
Theo dõi hai năm rồi tức là sao, tức là những lúc cô coi bói trên hoa đỉnh, hò hẹn với mấy chàng công tử, mặc cả mua thuốc phiện... thậm chí khi tắm giặt ngủ nghê, tên yêuquái xấu xí này đều bám theo sau mông, âm thầm rình trộm! Thật là đáng sợ.
Lục Kiều Kiều bỗng dưng nổi giận, nắm kim trong tay đâm chi chít lên ngực hắn, thét lớn: “Theo ta lâu như thế đã nhìn trộm ta tắm chưa?!”
“Á!” Người không mặt kêu thảm một tiếng xong cũng hét lớn: “Ta chưa bao giờ rình ngươi tắm!”
“Chưa bao giờ? Ai mà tin ngươi! Để xem ta có đâm chết ngươi không!” Kiều Kiều mắt tóe lửa giận, nghiên răng nghiến lợi hết nhổ lại cắm nám kim vào ngực hắn ta, cứ thế mấylần, trong phòng bếp vang vọng tiếng kêu thảm như giết lợn.
Đám đàn ông đứng dưới đất, nhìn Lục Kiều Kiều trên thang vô tình giày vò người không mặt, chỉ vì hắn ta có thể đã nhìn trộm cô tắm, lồng ngực hình như cũng thấy nhoinhói. Riêng Jack còn bất giác sờ lên ngực mình.
Lục Kiều Kiều trèo từ thang xuống, Jack đã chuẩn bị sẵn khăn bông, đưa ngay cho Lục Kiều Kiều. Cô thở hồng hộc lau mồ hôi trên đầu, hung dữ nói: “Đi! Tức chết mất, dámtheo ta hai năm trời!”
An Long Nhi bưng một cốc trà đến cho Lục Kiều Kiều, cô uống cạn một hơi, đoạn bảo bốn người đang kéo thừng: “Thả hắn ta xuống ngâm thêm ba đợt nữa, bên dưới cho thêmcủi.” Dặn dò xong, cô bước ra ngoài sân hút thuốc, từ trong gian bếp vẫn không ngừngvọng ra tiếng kêu như mổ lợn.
Jack và An Long Nhi cũng theo ra sân, Jack nói với Lục Kiều Kiều: “Kiều Kiều, thoải mái đi một chút, hãy hỏi những vấn đề quan trọng...”
Lục Kiều Kiều tay cầm tẩu thuốc, ngẩng đầu nhìn Jack, chau mày: “Đúng, phải hỏi hắn xem vì sao nhất quyết phải giết anh, khi đó hắn còn uy hiếp tôi bán chết anh nữa,trong mát hắn, anh còn phản Thanh phục Minh hơn cả tôi!”
Jack nói: “Triều đình vẫn luôn lá mặt lá trái với người Tây làm ăn tại Trung Quốc, tôi có nghe tại lãnh sự quán rất nhiều vụ người Tây bị dân chúng giết chết, đều là do triềuđình ngấm ngầm cho phép cả, hắn muốn giết tôi cũng không lạ.”
Lục Kiều Kiều bật cười ha hả: “Anh vẫn nghĩ rằng mình đáng nhiều tiền lắm đấy à?”
“Cô Kiều, hỏi hắn về chuyện Điếu hòn phù xem, không thì bắt được một tên lại mọc ra một tên, cũng uổng công.” An Long Nhi cũng có vấn đề quan tâm riêng, thằng bé rất muốn học được cách suy luận giống Lục Kiều Kiều.
“Nghe thấy chưa, hỏi thế mới là hỏi chứ.” Lục Kiều Kiều buông cho Jack một câu, lại quay trở vào gian bếp.
Jack xòe ngửa hai bàn tay hỏi An Long Nhi: “Sao cơ? Anh nói gì sai à?”
Lục Kiều Kiều lại trèo lên thang, nước trong chum sành vẫn đang bốc hơi nóng ngùn ngụt, toàn thân người không mặt đỏ như tôm luộc, treo trên chum sành nhỏ nước tongtỏng, hắn thấy Lục Kiều Kiều lại xuất hiện trước mặt, ánh mắt lóe lên tia hy vọng.
Lục Kiều Kiều nhổ nắm kim nóng bỏng tay cắm trước ngực người không mặt, tiếp tục tra hỏi: “Tên, hiệu là gì? Cấp quan mấy phẩm?”
“Ta... tên Tôn Tham, hiệu Tồn Chân... Ta là Chí Nghĩa của Đạo Lục ty, chỉ là Tòng bát phẩm(1)...”
“Tòng bát phẩm đã là không nhỏ rồi, Tôn Tồn Chân Tôn đại nhân, tên cũng thật giống người, có điều khuôn mặt sao lại thành ra thế này?” Lục Kiều Kiều không tránh khỏi bảntính hiếu kỳ của đàn bà con gái, vốn dĩ định hỏi việc lớn, nhưng cứ nói đến chuyện cánhân lại thành ra tán chuyện.
“Sinh ra đã vậy rồi... thế nên từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt trong rừng, là sư phụ nhặt ta về nuôi dưỡng...” Người không mặt tên Tôn Tồn Chân nhắc lại chuyện quá khứ của mình,ánh mắt có vài phần xa xăm.
“Không nói mấy chuyện này nữa, trông ngươi thương tâm quá, ngươi đi theo ta hai năm đã làm những việc gì?” Sau khi làm dịu không khí cuộc tra hỏi, Lục Kiều Kiều quaylại chủ đề chính.
“Ta chỉ trực sẵn cạnh ngươi, ngươi đi đâu thì ta theo đấy, hằng ngày viết lại lộ trình hoạt động, dăm ba bữa gửi mật báo một lần là được.”
“Không cần nghe lén ta nói những gì?” Lục Kiều Kiều muốn biết rõ mức độ theo dõi.
“Không càn, ta chỉ càn biết ngươi ở đâu, những việc khác không cần để tâm...” Tôn Tồn Chân mấp máy miệng, dường như có lời muốn nói nhưng lại thôi.
“Muốn nói gì? Nói đi.” Lục Kiều Kiều rất nhạy cảm phát hiện ra hành động nhỏ này.
“Ta không đột nhập vào nhà ngươi, ta không nhìn trộm ngươi... cái đó...” Tôn Tồn Chân có vẻ cũng rất cố chấp về chuyện kia, không thanh minh không chịu được.
Lục Kiều Kiều không muốn hán cứ nhắc mãi đến chuyện ẩy, vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục hỏi: “Ngươi biết dùng Diêm Vương điếu hôn chú ư?”
Biết dùng Điếu hồn chú và nắm giữ kim Điếu hồn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. An Long Nhi cũng giữ kim Điếu hồn của Lý Tiểu Văn, nhưng thằng bé hoàn toàn khônghiểu cách làm ra cũng như sử dụng nó.
“Phái Toàn Chân chú trọng tu luyện nội đan, sư phụ trước giờ không hề dạy mấy thứ này, kim Điếu hồn là sư phụ đưa cho ta khi sai ta theo dõi ngươi, còn dặn dò ta khôngđược làm mất...”
“Giờ kim đang ở đâu?” Lục Kiều Kiều hỏi.
“Cài trên áo... bị các ngươi lột ra rồi.”
“Bùa thì sao?” Lục Kiều Kiều rất quan tâm đến lá bùa Điếu hồn viết bát tự của cô, thông qua lá bùa đó có thể mở thiên nhãn của người ta, trông thấy những thứ cô trôngthấy, đây là cách theo dõi chí mạng nhất.
“Bùa nào? Sư phụ chỉ đưa ta một cây kim...” Tôn Tồn Chân ngơ ngác.
Lục Kiều Kiều nghĩ ngợi, rất có thể Tôn Tồn Chân nói thật, quần áo của hắn đều bị lột sạch, nếu có thì đã tìm ra từ lâu rồi.
“Ban nãy khi Jack nổ súng ngươi có thể bỏ chạy, vì sao còn lên núi đuổi theo xe ngựa của ta, lại bắt Lý Tiểu Văn làm con tin nữa?” Đây là vấn đề Lục Kiều Kiều thấy khó hiểunhất.
“Ta... ta...” Tôn Tồn Chân vẻ như có bí mật không thể nói cho người khác biết, “ta sợ các ngươi phát hiện ra rồi phá kim Điếu hồn của ta, ta quay về không biết báo cáo rasao...”
“Nếu ngươi bỏ chạy, rồi đổi một người khác đi theo dõi tiếp là được, ngươi sẽ không phải chịu trách nhiệm gì cả...” Lục Kiều Kiều nhìn xoáy vào mắt Tôn Tồn Chân: “Nhưngngươi biết rõ thứ ngươi phải đối mặt là hai khẩu súng Tây đến triều đình cũng không có,vậy mà vẫn định cầm một cây gậy liều mạng giết bọn ta... hừ hừ... đây không phải làmệnh lệnh của Liễu đạo trưởng chứ?”
“Ta... ta không muốn giết ngươi!” Tôn Tồn Chân vội vàng biện bạch.
“Ngươi dùng dao kề vào cổ ta.” Lục Kiều Kiều ấn cây kim dài trong tay vào giữa hai mắt Tôn Tồn Chân, nhíu mày xem hắn nói dối.
“Ta không muốn giết ngươi... ta chỉ muốn giết những người còn lại...”
Lời Tôn Tồn Chân nói khiến Jack và An Long Nhi đều sững sờ, Jack đứng dưới đất chống nạnh ngẩng đầu lớn tiếng hỏi: “Giết ta thì có lợi gì, ngươi cũng có báo cáo được gìđâu?”
“Nói!” Lục Kiều Kiều lại ẫn sâu cây kim.
Hơi thở của Tôn Tồn Chân càng lúc càng yếu, tinh thần hắn đã tê liệt vì vừa nãy bị Lục Kiều Kiều châm kim vào một loạt các huyệt vị, một khi hắn thiếp đi, sẽ chẳng còncách cái chết bao xa.
Lục Kiều Kiều nhanh chóng nhổ mấy cây kim vừa cắm trên người hắn ra, gọi với xuống dưới đất: “Mau thả thừng!”
Tôn Tồn Chân lại bị nhúng vào chum nước thuốc đang sôi sùng sục, cảm giác đau dữ dội khiến hắn mơ màng mở mắt, ngũ quan trên mặt và thân dưới, cùng ba mươi sáu đạihuyệt khắp cơ thể, đều có một lần khí đục màu vàng sậm từ từ bốc lên. Lục Kiều Kiều biếtTam thi thần đã tới thời điểm phát tác cuối cùng, đang công kích từ các đại huyệt toànthân ra ngoài, cách dùng nước xương bồ ngấm từ ngoài vào trong đối kháng tỏ ra quákém hiệu quả.
“Lại kéo lên!” Lục Kiều Kiều kêu người kéo Tôn Tồn Chân lên, còn mình kê thang vào sát mép chum, châm kim vào toàn bộ ba mươi sáu đại huyệt trên người Tôn Tồn Chân.
Tôn Tồn Chân bị cắm như con nhím cuối cùng lại mở mắt lần nữa, hắn nói với Lục Kiều Kiều, vẻ cực kỳ đau đớn: “Cả sư phụ cũng muốn ta chết rồi... Ngươi không cứu đượcta thì bỏ đi thôi... Nếu ngươi cứu được ta... Ta rất vui...” Nói đoạn ứa nước mắt.
Lục Kiều Kiều bận bịu đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi là để hắn tỉnh dậy trả lời câu hỏi, hoàn toàn không để ý Tôn Tồn Chân nói những gì, vừa thấy hán lại có thể nóichuyện, liền hỏi ngay: “Vì sao phải giết người! Mau nói!”
“Giết những người khác, thì sẽ không có ai biết chuyện ta theo ngươi bị bại lộ, sẽ không phải đổi người!” Tôn Tồn Chân trả lời rất to, dọa Lục Kiều Kiều giật nảy mình.
“Không đổi người thì sao? Cứ để ngươi đi theo ta mãi thế làm gì?” Nghe hán trả lời, Lục Kiều Kiều lại càng thêm mơ hồ, ngỡ ngàng hỏi.
“Ta... ta... ta... ta...” Tôn Tồn Chân mở to mắt nhìn Lục Kiều Kiều, nét mặt cổ quái mà đáng sợ.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Lục Kiều Kiều hơi mất tự nhiên, đứng trên thang ngả người về phía sau, cố cách xa Tôn Tồn Chân một chút.
Ta... Ta muốn mãi được đi theo ngươi!
Câu trả lời của Tôn Tồn Chân làm Lục Kiều Kiều đờ đẫn cả người ra, ngây dại nhìn đôi mắt đang nhỏ lệ của hắn, bỗng chốc “úi cha” một tiếng ngã nhào xuống thang.
Jack nãy giờ vẫn đứng dưới thang, vừa may đỡ được Lục Kiều Kiều. Anh đặt Kiều Kiều xuống đất, tự mình xông lên thang tát bốp vào mặt Tôn Tồn Chân: “Tên quỷ tha mabắt nhà ngươi, ngươi muốn mãi đi theo Kiều Kiều thì giết sạch bọn ta sao!” Nói xong lại vảcho hắn thêm mấy cái nữa. Nhưng Tôn Tồn Chân không hề kêu đau, hắn dường như đãkhông còn cảm giác đau đớn nữa, chỉ nhắm chặt mắt, ba mươi sáu cây kim trên ngườirung dữ dội.
“Anh mau xuống đi, nguy hiểm lắm!” Lục Kiều Kiều đứng phía dưới nôn nóng gọi Jack.
Jack thấy từ trên người Tôn Tồn Chân chui ra vô số những con giòi vàng, giòi trên mặt thậm chí còn chui cả qua lớp vải bọc, đầu mỗi con to bằng hạt ngũ cốc, lúc nhúc ngoi ra từba mươi sáu huyệt vị trên khắp người hắn.
Ba luồng tà khí tiên thiên được gọi là Tam thi thần này trong kinh điển đạo giáo mô tả có hình dạng như con giòi, cho nên cũng có một tên gọi khác là Trùng tam thi, lúc này đãtới giờ Sửu, Trùng tam thi xuất hiện ngoài da, công cuộc trấn áp tà khí Tam thi thần cũngđã tới cửa ải cuối cùng.
Jack chưa từng trông thấy cảnh tượng đáng sợ thế này bao giờ, người vẫn còn đang trên thang, đầu đã rụt xuống, quay người trượt xuống đất không dám lại gần nữa.
Lục Kiều Kiều hậm hực nói: “Phủ Quốc sư muốn hắn ta chết, ta cứ không cho đấy, xem phủ Quốc sư có thể làm gì... Nếu để hắn sống, phủ Quốc sư vẫn phải phái người đitruy sát hắn kìa, hừ.” Miệng nói, tay Lục Kiều Kiều đã vẽ ra ba đạo bùa Thổ linh, bước lạigàn cái bếp, lần lượt dán lên ba góc đối bên ngoài chum sành. Cuối cùng, cô nhanh nhẹntrèo lên thang lần nữa.
Cô thấy Tôn Tồn Chân đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, mấy cây kim cám trên người hắn càng lúc càng rung lên dữ dội, ngay ba mũi tên đen cắm sau lưng cũng bắt đầu runglắc. Toàn thân hắn từ từ phả ra khí đục màu vàng, ba trăm sáu mươi huyệt vị đều có giòimàu vàng lúc nhúc bò ra, cảnh tượng cực kỳ rùng rợn.
Cô lớn giọng kêu đám người đàn ông bên dưới: “Buông hết thừng ra, vứt hắn ta xuống đáy chum!”
Tôn Tồn Chân vừa trầm mình xuống, nước trong chum đang sôi òng ọc liền như bị dội thêm nước lạnh, lặng hẳn đi, chỉ có vài bong bóng khí chốc chốc lại sủi lên “póc” mộttiếng. Thực ra không phải vì nhiệt độ nước hạ nhanh, mà là do tà khí của Tam thi thângặp phải nước xương bồ giải độc, khiến nước biến thành một thứ cao thuốc đặc quánh.
Lục Kiều Kiều trông thấy nước đã đặc thành cao, biết Tam thi thần sắp bùng phát trong cơ thể Tôn Tồn Chân, giờ đang là thời khắc sinh tử cuối cùng, liền gọi người phíadưới: “Mau đóng nắp chum lại, có nắp chum không?”
Mấy người đàn ông bên dưới đáp: “Không có, làm gì có cái nắp nào to thế, dùng thứ khác được không?”
“Tháo cánh cửa xuống, mau tháo hai cánh cửa kia xuống cho tôi!” Lục Kiều Kiều trong cái khó ló cái khôn lập tức ứng biến.
Mọi người vội vàng tháo luôn cửa gian bếp, chợt bên trong chum sành vang lên tiếng “lách tách” nặng nề, thì ra tà khí của Tam thi thần đã bắt đầu ép bật ba mươi sáu cây kimcắm trên người Tôn Tồn Chân ra, bắn vào thành chum.
Tiếng ‘Tách tách” mau chóng biến mất, sau đó từ trong chum sành lại truyền ra một tiếng va đập mạnh, đây là âm thanh ba cây tên Câu mệnh sau lưng Tôn Tồn Chân bị Tamthi thần đồng thời ép bật ra.
Cánh cửa được chuyển tới tay Lục Kiều Kiều, cô lập tức lấy hai cánh cửa đậy kín miệng chum, bản thân đứng trên đỉnh, hai chân tách ra đứng vững trên hai bên mépchum sành, hai tay chắp thành kiếm quyết chỉ thẳng lên trời, hét lớn một tiếng: “Thái Sơnthạch cản đương tại thử tà than hát thôi căp cấp như luật lệnhỉ” Sau đó kiếm quyết chĩaxuống giữa hai tấm cửa. Chỉ phong vừa chạm tới, lần sương vàng vừa len ra qua kẽ hởtẩm cửa tức khác rụt lại vào trong, Lục Kiều Kiều vội rút từ sau lưng ra một lá bùa, viếtlên một đạo bùa Thái Sơn thạch cản đương trăn tà, dính lên cánh cửa.
Lục Kiều Kiều trèo xuống, bảo mọi người dập lửa trong bếp, bắt đầu dùng nước lạnh rót từ từ vào chum.
Nói đoạn cô bước ra sân, căng thẳng nhìn vị trí chòm sao Bắc Đẩu, Jack mang khăn bông ra theo, hỏi cô: “Kiều Kiều, em không sao chứ?”
“Không sao.” Lục Kiều Kiều chau mày nhìn bàu không phía Bắc.
“Ngắm sao à?” Jack có chút hiếu kỳ.
“Xem giờ... Lúc này trời không có trăng, phải nhìn sao Bắc Đấu để tính giờ, tên gớm ghiếc kia phải ngâm tới giờ Dần mới có thể thả ra.” Lục Kiều Kiều nôn nóng lấy trongngười ra cái la bàn nhỏ, dựng thẳng cây kim chỉ giờ khắc ở chính giữa la bàn, đo góc độcủa chòm Bắc Đẩu.
Jack tò mò ngó đầu lại: “Thứ này còn có thể xem giờ hả, kỳ diệu thật đấy, nhưng tôi có một cái đồng hồ bỏ túi đây... em có muốn xem không?” Nói đoạn móc từ trong túi quân ramột chiếc đồng hồ quả quýt vàng bóng, ấn nút mở nắp ra, kim giờ đang chỉ ba giờ, đây làthời điểm kết thúc giờ Sửu, bắt đầu giờ Dàn.
Lục Kiều Kiều vừa trông thấy chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng sáng bóng liền nhìn chăm chú không rời, thầm nghĩ cái thứ này hay thật, không thể không lấy về tay. Cô mộttay chụp lấy cái đồng hồ, một tay kia gỡ dây móc trên thắt lưng quần Jack, nói giọng tráchcứ: “Sao anh không lấy ra sớm, đang cấp bách thế này, cho tôi mượn dùng tạm đã...” Nóiđoạn giấu ngay cái đồng hồ đi, quay người trở vào gian bếp kêu mọi người kéo Tôn TồnChân ra khỏi chum nước.
Tôn Tồn Chân được kéo lên khỏi chum nước, mọi người thấy trên người hắn ta đã không còn cây kim nào hết, hơn nữa da dẻ còn sáng mịn hẳn lên, ba mũi tên đen sau lưngcũng đã bật ra, để lại ba vết thương không sâu lắm, nhìn kỹ lại, thực ra tên chỉ cắm vào dathịt độ một tấc.
Mấy người đàn ông đặt Tôn Tồn Chân toàn thân lõa lồ bị thừng trói lằn lên xuống nền nhà bếp, Lục Kiều Kiều bước đến bên cạnh lẩy chân đá đá vào vai, thấy hắn từ từ mở mắt,Lục Kiều Kiều nói: “Giờ đã là giờ Dân rồi.”
Tôn Tồn Chân khó nhọc “ừm” một tiếng, biết mình đã qua được thời điểm chí mạng hai giờ Tý Sửu. Bị giày vò suốt quãng thời gian dài khiến hán gần như đã suy sụp, nhưnghai canh giờ giằng co với cái chết ấy đã lật nhào toàn bộ cuộc đời hắn, hắn trở mình nằmúp sấp, không để Lục Kiều Kiều trông thấy phần hạ bộ, sau đó dùng đầu dập nhẹ xuốngđất, thốt ra một tiếng “đa tạ”.
Mặt trời đã lên quá con sào, Lục Kiều Kiều mới uể oải đá tung chăn, nhìn ra cảnh thôn quê bên ngoài cửa sổ. Tối qua vào thôn không quan sát được địa hình xung quanh,giờ từ trong phòng nhìn ra, thấy bốn bề đều là núi non, chẳng có lẩy mảnh ruộng nàorộng rãi, cũng không có sông suối gì. Vùng thôn quê không ruộng đất thì chẳng giàu được,nơi không sông suối thì càng chẳng cần nói đến phong với thủy.
Lục Kiều Kiều thở dài, thầm nghĩ, cái nơi quỷ quái này chẳng ép đâu ra được tí gì béo bở.
Hôm nay Mạnh sư gia đã sắp xếp tiết mục cho cô, vì mấy ngày nữa là đến lễ Trùng Dương, nơi nơi quét dọn mồ mả cúng lễ tổ tiên, các thôn đều tổ chức đại tế tông tộc, sơnthôn này cũng không ngoại lệ, buổi tối theo lệ sẽ có ăn uống linh đình.
Có điều Lục Kiều Kiều chẳng mong chờ gì vào bữa cơm tối nay, nơi nghèo thế này có ăn uống linh đình chẳng qua cũng chỉ là một đống khoai lang khô không khốc hầm vớichút xíu thịt mỡ mà thôi, đương nhiên càng không thể hy vọng có rượu ngon.
Giờ coi như đã bắt được Tôn Tồn Chân, biết một chút nội tình sau rèm, nhưng lại phát hiện ra tình hình vô cùng gay go, dù có bắt được Tôn Tồn Chân cũng chỉ là đổi người kháctheo dõi mà thôi. Thì ra thế lực mà cô vướng phải chính là triều đình, thảm nhất là cáiphủ Quốc sư kia còn là nơi chẳng ai hay biết, muốn ra tay độc ác chừng nào cũng chẳngcần e ngại.
Cô không tưởng tượng nổi đối thủ trước mặt lớn mạnh nhường nào, ngay một tên tiểu tốt Tôn Tồn Chân đứng hạng Tòng bát phẩm này đã đủ khiến ba người bọn họ gần nhưmất mạng, cuối cùng đốn ngã được hán cũng không phải do sức mình, mà là người ta khaiân không giết mới mở cho họ một con đường sống, bằng không...
Lục Kiều Kiều lại thở dài, tâm trạng quả thật rất suy sụp, hóa ra sức chiến đấu của mình chẳng bằng một tên tiểu tốt Tòng bát phẩm.
Để xốc lại tinh thần, cô mặc lên mình bộ váy áo màu xanh lục yêu thích nhất, tô son trát phấn một lượt, soi gương thấy cũng tạm vừa ý, con gái ngủ đủ giấc lúc nào cũng longlanh thế đấy.
Mấy ngày nay để bắt được kẻ theo dõi, Lục Kiều Kiều ngày nào cũng phải mặc bộ quần áo giả nam tối thui chạy trốn khắp nơi, lâu lắm rồi không ăn vận xinh đẹp đi rađường khoe sắc, lúc này cô cầm lấy tẩu thuốc bước ra sân, vươn vai duỗi lưng “Aaaaaa”lên một tiếng sảng khoái.
“Kiều tỉ đã dậy rồi đấy ạ?” Lý Tiểu Văn cười dịu dàng bước lại, tay cầm kim khâu và quân áo, vết thương trên cổ hôm qua bị Tôn Tồn Chân dùng dao cứa vào vẫn còn phảiquấn băng trắng.
Lục Kiều Kiều thấy đói, liên quan tâm hỏi: “Dậy sớm thế, đã ăn sáng chưa?”
Lý Tiểu Văn đáp: “Bọn em đều ăn sáng rồi, nhưng không dám gọi chị dậy, đồ ăn vẫn còn đậy trong phòng khách, chị mau tới ăn đi.”
Lục Kiều Kiều quan sát Lý Tiểu Văn trên dưới một lượt, giơ tay ra sờ lên bụng cô nói: “Eo vẫn rất thon, mặc đồ của tôi vừa đẹp... Cô khâu đồ cho ai đấy?”
“Đây là đồ của An Long Nhi.”
“ờ...” Lục Kiều Kiều nghe chưa hết câu đã hít một hơi thuốc quay đầu đi vào phòng khách.
Trong phòng, Jack và An Long Nhi đang đấu tập với nhau, Jack ra sức học quyền pháp của An Long Nhi. Trên chiếc bàn bát tiên ở chính giữa có một chiếc âu đồng lớn đậy nắpgỗ, và một âu cơm nhỏ. Hai người thấy Lục Kiều Kiều đi vào, lập tức dừng tay chào hỏi cô.
Jack nịnh nọt: “Kiều Kiều, hôm nay em đẹp quá! Tôi phát hiện ra công phu của Trung Quốc hết sức lợi hại, hôm qua suýt chút nữa bị đánh chết rồi, nên muốn theo An Long Nhihọc võ công.”
Lục Kiều Kiều chẳng buồn nhìn anh ta, ngồi xuống bên bàn lấy bát mở âu cơm ra xới, nói: “Hừm, anh còn phải theo An Long Nhi học dài.”
Jack nghe cô nói mà thấy chua loét, lóng ngóng không biết làm sao.
Lục Kiều Kiều một tay cầm bát đũa, một tay mở nắp âu đồng ra, “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên.
Trong âu đầy ắp năm sáu tầng thịt rau, ba người bọn Jack đã ăn trước một góc thức ăn, vừa hay để cô trông thấy từng tàng món ăn bên trong.
ức vịt tiềm đè lên nấm đông cô, thịt ba chỉ chèn lên cải ninh chân gà, măng khô bì lợn xào cùng cá mực khô thành một tầng, lại phủ lên một tầng củ cải, âu thức ăn nhỏ này làmrất tinh tế lại có ý tứ. Thức ăn không chú trọng phân lượng, mà cốt là khẩu vị hài hòa, lạiđược xào lên sắp thành từng tàng trong âu, không chỉ phong phú đẹp mắt, mà còn khiếnnước tầng trên ngấm xuống lưu lại mùi vị ở tầng dưới, âu thức ăn trước mặt Lục KiềuKiều mùi vị hòa quyện, thơm ngon vừa miệng, thật khiến tâm trạng cô tốt lên rất nhiều.
Cô vừa gắp thức ăn vừa gọi Jack và An Long Nhi: “Hai người không ăn nữa à? Ngồi xuống ăn cùng đi, bao nhiêu thức ăn đây này... ưm...”
Jack và An Long Nhi tập võ một hồi, bữa sáng lúc trước đã tiêu hóa hết, bèn ngồi lại vào bàn ăn thêm bữa nữa. “Tên Tôn Tồn Chân kia thế nào rồi?” Lục Kiều Kiều sực nhớ ravẫn còn có người đang bị nhốt.
An Long Nhi đáp: “Treo trong nhà để củi như cô dặn, đã cho ăn uống rồi.”
“ừ, kẻ này biết thuật Ngũ hành độn hình, không được để hắn chạm vào bất cứ vật gì, lát nữa cô sẽ đi nói chuyện với hắn,” Lục Kiều Kiều nói.
Jack bỏ tọt một miếng thịt ba chỉ vào mồm, vừa nhai vừa nói: “Khi nào chúng ta đi thì có thể thả hắn ra, dù gì triều đình cũng sẽ trừ khử hắn, cứ để hắn tự chạy... Kiều Kiều, khiđó hắn vừa kề dao vào cổ em thì trúng ngay tên, xem ra triều đình đối vói em rất tốt.”
“Làm gì có chuyện? Nếu hắn dùng dao kề vào cổ anh, người ta cũng bắn tên thôi, anh là người Tây mà Jack thiếu gia.” Lục Kiều Kiều không được lời nào tử tế với Jack. “Hay làlát nữa tôi thả hán ra, để hắn lại chém cho anh một dao thử xem?”
An Long Nhi bật cười ha hả: “Đúng thế, dù gì bây giờ cũng vẫn có người đi theo chúng ta, hắn mà ra tay lần nữa cũng sẽ trúng tên thôi, ha ha...”
Thằng bé cười được mấy tiếng thì phát hiện ra cả Jack lẫn Lục Kiều Kiều đang lạnh băng nhìn mình, liền tắt hẳn nụ cười. Mọi người đều thấy thực ra chẳng có gì đáng cười,ba người không tóm nổi một tên Tôn Tồn Chân, giờ tóm được Tôn Tồn Chân rồi lại có kẻkhác bám theo, kê hoạch sắp xếp hôm qua đã thất bại hoàn toàn.
“Tôi ăn xong rồi, đi xem hắn thế nào.” Lục Kiều Kiều buông đũa đứng dậy.
An Long Nhi và Jack cũng lập tức bật dậy đồng thanh: “Tôi đi với.” “Cháu đi với.”
Ba người bước vào kho chứa củi, trông thấy Tôn Tồn Chân đang bị treo ngược cách đất một thước, hán đã được mặc một bộ đồ nông dân, đầu vẫn bọc kín vải che khuôn mặtghê rợn.
Hắn vừa thấy Lục Kiều Kiều bước vào, không đợi cô mở miệng, đã khẩn thiết nói: “Lục Kiều Kiều, giúp tôi với...”
“Ta sẽ thả ngươi, ngươi muốn đi lúc nào?” Lục Kiều Kiều quan sát hắn từ trên xuống dưới.
“Trước đây tôi không biết có người theo dõi mình, không ngờ hôm qua lại có người dùng tên ám toán... Cũng không biết bọn họ đã theo tôi bao lâu rồi, tôi ra đi thế này chắcchắn sẽ chết.” Tôn Tồn Chân hiểu rõ mối quan hệ lợi hại bên trong.
An Long Nhi nói: “Khinh công của ngươi tốt như vậy, lại biết Ngũ hành độn hình, và thuật giả trang, ngươi muốn chạy trốn cũng đâu khó gì.”
“Từ nhỏ tôi đã bị cha mẹ vứt bên đường, viết bát tự lên quần áo trên người, sư phụ tôi biết bát tự của tôi... ông ấy sẽ dùng Diêm Vương điếu hòn chú bám theo tôi mãi mãi, tôi cóchạy cũng không thoát được...”
Lục Kiều Kiều nghe Tôn Tồn Chân nói, chỉ im lặng từ tốn hút thuốc, thực ra vấn đề của Tôn Tồn Chân cũng chính là vẩn đề cô đang phải đối mặt. Nhưng có một điều cô vẫntrăn trở mãi không sao hiểu nổi, phủ Quốc sư vì sao lại có được bát tự của cô? Đây làchuyện chỉ người trong gia đình cô mới biết được...
Rốt cuộc là người nhà gặp phải bất trắc bị phủ Quốc sư bức cung, hay có người bán đứng?
Tiếng Tôn Tồn Chân cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Kiều Kiều: “Lục Kiều Kiều, cô giúp tôi kiếm một vật thế thân đi.”
Gì cơ?
“Cô có thể dùng búp bê thế thân phá giải kim Điếu hồn trong tay tôi, nhất định cũng có thể tìm giúp bát tự của tôi một vật thế thân, đánh lạc hướng kim Điếu hồn của phủQuốc sư...” Tôn Tồn Chân quả nhiên đâu óc linh hoạt, học đi đôi với hành.
Lục Kiều Kiều nhìn vào hốc mắt hắn, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi có biết ý nghĩa của bùa Bát tự thế thân không?”
Ánh mắt Tôn Tồn Chân như băn khoăn muốn hỏi.
Lục Kiều Kiều giải thích: “Nếu ngươi muốn dùng bùa Bát tự thế thân, đồng nghĩa với từ bỏ số mệnh của ngươi, không còn ai đoán được ra mệnh ngươi nữa, ngươi cũng khôngthể biết bản thân sẽ đột ngột chết lúc nào... Mệnh và vận sẽ không còn bảo vệ ngươi sốngđến tuổi thọ đã được số mệnh an bài nữa.”
Tôn Tồn Chân nghe Lục Kiều Kiều nói vậy lại cười phá lên: “Ha ha... giờ mệnh tôi chưa đến lúc tuyệt, nhưng chẳng phải vẫn có người dùng bùa Tam thi câu hồn phá vậnmệnh để lấy mạng tôi đấy thôi? Đối với tôi, đã chẳng có gì khác biệt nữa rồi.”
Lục Kiều Kiều bật cười theo: “Nói cũng phải, ngươi lớn gan đẩy.” Ngay sau đó, giọng cô bỗng trở nên cực kỳ nghiêm khắc: “Giới luật thứ nhất của người tu đạo là không đượcgiết người, ngươi thân là đạo sĩ phái Toàn Chân, lại không dưng nổi sát cơ, hôm nay chẳngqua chỉ là thiên lý tuần hoàn cho ngươi ác giả ác báo mà thôi, ta không thể giúp ngươi!”
Nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, Tôn Tồn Chân liền vặn lại: “Ngươi ở trên dãy Kê Đề cũng từng giết người đấy thôi?”
Nhắc đến chuyện này Lục Kiều Kiều lại tức điên, cô chống nạnh nói: “Ta giết người lại có thể so với ngươi giết người sao? Hai tên áo đen đó phá hoại phong thủy hai thôn làmhại bách tính, vừa ra tay đã muốn giết hết nam đinh trai tráng hai thôn người ta, vốn dĩ làchuyện lẽ trời chẳng dung, nếu như bọn chúng đắc thủ thì có bao nhiêu gia đình phảichịu cảnh tang tóc cơ chứ? Bọn chúng không làm chuyện xấu xa như thế thì liệu có kếtcục ấy không? Không phải ta muốn giết hắn ta, mà là vô ý nổ súng bắn trúng hắn, đâychính là lẽ trời! Cho dù ta không nổ súng, trời xanh cũng sẽ giáng sấm sét đánh chết tênkhốn kiếp ấy! Hắn có chết mười lần cũng không trả hết món nợ máu kia đâu! Tôn TồnChân, uổng cho ngươi từ nhỏ đã tu đạo, còn luyện thành một thân công phu, thế mà đầuóc lại ngu xuẩn tối tăm nhường ấy!”
Lục Kiều Kiều mắng sa sả một hơi, khiến Tôn Tồn Chân chỉ biết gục đầu tiu nghỉu, Jack và An Long Nhi đứng một bên thầm khen hay, bọn họ thật không ngờ Lục Kiều Kiềucũng có lúc chính trực kiên cường như vậy, nói ra hết những lời bọn họ muốn nói.
“Còn việc này phải hỏi ngươi, ngươi biết ta giết người, vậy là ngươi cũng theo ta lên dãy Kê Đề ư?”
“Theo kim Điếu hồn, tôi biết các người đã rời khỏi Thanh Thành, về sau mới bám theo, lúc tôi tới nơi vừa hay thấy cô nổ súng...” Tiếng Tôn Tồn Chân rất nhỏ, cũng rất nặngnề.
“Ngươi có quen hai tên áo đen đó không? Các ngươi không đi cùng nhau sao?” Lục Kiều Kiều rất quan tâm đến điểm này. “Không quen, cũng không biết bọn chúng là ai...Tôi không giữ liên lạc với ai khác, chỉ cách vài ngày lại tới trạm quan dịch nộp công vănnhận lộ phí một lần.”
Lục Kiều Kiều cho rằng lời hán ta nói cũng có độ tin cậy nhất định, thử nghĩ giữa bọn chúng nếu có quen biết, lẽ nào Tôn Tồn Chân lại không ra tay giúp đỡ? Đã vậy, chuyệnnày cứ tạm gác lại đó.
Nhưng nói đến lộ phí lại khơi dậy hứng thú của Lục Kiều Kiều: “Mỗi tháng ngươi nhận bao nhiêu lộ phí?”
“Khoảng hơn hai mươi lạng bạc...”
“Tốt quá còn gì, bổng lộc một năm cái chức Tòng bát phẩm của ngươi mới được bốn mươi lạng, làm việc này mỗi tháng có thể lĩnh thêm hơn hai mươi lạng, chẳng trách lúcnào ngươi cũng đóng giả nông dân, đóng giả nông dân đỡ biết bao nhiêu tiền! Dành dụm
được không ít rồi phải không...”
Lục Kiều Kiều nói đến đây nền bước lại góc kho củi lật giở quân áo của hắn, quả thật tìm ra một cuộn ngân phiếu nhàu nhĩ trong đống quần áo rách rưới, tiện tay đếm cũngđược sáu bảy mươi lạng bạc. Thì ra An Long Nhi sau khi thu dọn quần áo của hắn đã cuộnhết quần áo đồ đạc thành một đống vứt trong kho củi.
Lục tiếp lại tìm thấy một cây kim nhỏ, trên kim không treo sợi chỉ nào, Lục Kiều Kiều tung cây kim lên trời, kim rơi xuống đất đầu mũi chỉ ngay về cô, đúng rồi, chính là câykim Điếu hồn này, Lục Kiều Kiều bèn nhặt lên giữ trong tay.
Đếm xong ngân phiếu của Tôn Tồn Chân, Lục Kiều Kiều nhặt con dao găm trong đống quần áo bước lại gần hán ta. Con dao găm này chính là con dao hôm qua Tôn Tồn Chândùng để uy hiếp bọn họ, còn rạch lên cổ Lý Tiểu Văn một đường.
Cô vung dao cát sợi thừng to tướng treo Tôn Tồn Chân, làm hắn ngã lăn ra đất, lại dùng dao cắt dây thừng trên người hắn, nhưng Tôn Tồn Chân đã bị treo một ngày mộtđêm, dù được thả ra song toàn thân vẫn tê liệt, chẳng còn sức đâu mà đứng lên, cứ ngãdụi dưới đất.
Lục Kiều Kiều rút bừa một tờ trong cuộn ngân phiếu cũ nhàu, vứt xuống đất, quăng luôn cả con dao cắm trước mặt Tôn Tồn Chân.
“Ngân phiếu dưới đất ngươi cầm lấy, số còn lại bồi thường cho người bị ngươi hại, mau cút đi!” Lục Kiều Kiều nói xong quay ngoắt người ra khỏi kho củi, Jack và An LongNhi cũng theo sau, bỏ lại Tôn Tồn Chân nằm sõng soài trên mặt đất siết chặt nắm đấm,nhìn con dao cắm trước mặt mình.
Lục Kiều Kiều rảo bước quay về mảnh sân trong nhà, thấy Lý Tiểu Văn đang chơi đùa với bọn trẻ trong thôn, xem ra Lý Tiểu Văn nói thích trẻ con không phải là nói dối.
Cô quay đầu hỏi Jack: “Mạnh sư gia đâu? Sao cả ngày không nhìn thấy ông ta, hôm qua còn nói tối nay có tiết mục gì cơ mà?”
Jack nói: “Mạnh sư gia vẫn đang trong bếp, âu thức ăn em vừa ăn cũng là do ông ấy làm đấy.”
“Ồ?” Lục Kiều Kiều sáng mắt lên. “Vị sư gia này cũng lợi hại quá nhỉ...”
“Mạnh sư gia thật giảo hoạt quá đi mất, lên dãy Kê Đề là do sư gia sắp đặt, khiến tôi từ Thanh Thành xa xôi tới đây cũng do ngài tính toán trước, chẳng chuyện gì lọt khỏi bàntay khống chế của ngài cả...”
Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt ngồi trong xe ngựa của Jack, bên cạnh còn có Lý Tiểu Văn và An Long Nhi. Jack bị Lục Kiều Kiều đuổi ra bên ngoài đánh xe, vì cô thấy ngồi trênxe ngựa kiểu Tây do người Tây làm phu xe thì vẻ vang hơn bội làn.
Lục Kiều Kiều ăn vận đẹp như hoa, cười cười nhìn Mạnh Hiệt.
Mạnh Hiệt cười ha hả: “Lục tiểu thư chớ nói vậy, ta chỉ là biết nhìn anh hùng biết trọng anh hùng, mới tìm đủ mọi cách đưa tiểu thư lên dãy Kê Đề xem phong thủy cho cáchuynh đệ, lần này còn có một việc quan trọng làm phiền tiểu thư đây...”
“Á? Lại có vụ nữa? Mạnh sư gia, ngài sắp trở thành khách hàng thân thiết của tôi rồi đấy, một năm tôi chỉ làm ăn với ngài thôi cũng đủ ăn sung mặc sướng rồi, thật sự phải đatạ Mạnh sư gia chiếu cố.” Từ lúc trông thấy Mạnh Hiệt xuất hiện trước cổng thôn QuanTài hôm qua, Lục Kiều Kiều đã biết vị Mạnh sư gia này không chỉ đơn thuần mời cô tới ănbữa cơm.
“Vậy Lục tiểu thư cũng phải hứng thú mới có thể tự nguyện tới nơi thôn nghèo hoang vu này chứ, nếu tiểu thư vẫn thấy ngại cũng có thể trích cho Mạnh mỗ một ít thù lao mà,ha ha ha...” Mạnh Hiệt đã nhìn thấu bản tính của các thầy phong thủy, chẳng thày phongthủy nào lại không hiếu kỳ trước huyệt phong thủy cả.
“Lần đó trên dãy Kê Đề tôi suýt mất cả mạng đấy, Mạnh sư gia lần này chớ giới thiệu mấy vụ làm ăn nguy hiểm như thế nữa.” Ý tứ sâu xa trong câu nói của Lục Kiều Kiều là,tiền nong chớ ít.
Mạnh Hiệt là người thông minh, đương nhiên có thể nghe ra, ông ta cũng bắt đầu cảm thấy cô gái đạo hạnh cao thâm này tham lam đến đáng yêu, liền bật cười ha hả nói: “Chácchắn không để Lục tiểu thư thiệt thòi đâu, tiên công lần trước không biết tiểu thư có vừa ýkhông?”
“ừm... khì khì... cũng coi như lấy lại tinh thần...” Lục Kiều Kiều nhớ tới một trăm lạng vàng vơ vét ở chỗ Hà đại nhân cộng thêm năm trăm lạng bạc ôn Hán Phong đưa, khôngkìm nổi bật cười, nói chuyện với người thông minh mới thoải mái làm sao.
Mạnh Hiệt nói: “Tối nay hẵng xem lễ hội đã, ngày mai Mạnh mỗ sẽ giới thiệu một người bạn cho tiểu thư, nói rõ hơn về tình hình nơi này. Ở đây mùng một tháng Chín làngày đại tế mười tám thôn sau vụ mùa, hằng năm đều tập trung ở trấn Phù Dung để tổchức, bà con trong thôn hôm qua đã sang bên đó chuẩn bị rồi, chúng ta tới trán Phù Dungchỉ việc góp vui...”
Mặt trời lặn đằng Tây, xe ngựa chạy tới trấn Phù Dung, từ xa đã nghe tiếng trống đinh tai nhức óc, pháo trúc rộn rã cả ngày, cả trấn Phù Dung như thể ở trong một trận chiến.Theo chỉ dẫn của Mạnh Hiệt, Jack đánh xe tới bên một bờ hồ lớn.
Trên bờ chật ních người, đen kịt một vùng, cách mặt hồ hai ba trượng chăng ngang mười mấy sợi thừng, bên trên treo đến hơn trăm chiếc đèn lồng lớn, chiếu sáng rực bốnbề.
Mấy người trên xe Lục Kiều Kiều đều thò cổ ra ngoài cửa sổ hóng cảnh náo nhiệt, nhưng chỉ thấy toàn người với người. Mạnh Hiệt nhanh chóng tìm thấy nơi tiếp đãi củathôn Quan Tài, để dân thôn lo bố trí xe ngựa, rồi dẫn bọn Lục Kiều Kiều ra rạp ngắm cảnhmới được dựng tạm ven hồ, bên ngoài rạp tre cũng được chăng đèn kết hoa, tưng bừngkhông khí lễ hội.
Đứng quanh hồ là dân mười tám thôn tụ hội về đây vui chơi, những người có thể ngồi trong rạp tre đều là những hương thân đã bỏ tiền ra tổ chức, nhờ vậy Lục Kiều Kiều đượcthỏa mãn sung sướng làm hương thân một phen.
Mọi người vừa yên vị, bên cạnh đã có người dâng lên trà bánh, nhưng tâm trí Lục Kiều Kiều đều đặt hết vào cảnh tượng hăp dẫn trên mặt hồ, mắt vẫn không rời mẩy tròvui, tay thò ra bốc một miếng sủi cảo mặn nhân thịt bỏ vào mồm nhai chóp chép.
Xung quanh bờ hồ cám mười tám cột cờ lớn cao hai trượng, cán cờ to bằng miệng bát, lá cờ rộng như hai chiếc chăn ghép lại, trên mỗi lá cờ viết tên một thôn.
Lục Kiều Kiều lướt mắt qua dãy cờ định tìm cờ của thôn Quan Tài, cô đọc một lượt, Hoa Đông, Bình Sơn, Nam Thôn, Đại Châu, Hoa Sơn, Phù Dung, Kỳ Tài, Trường Cương...đọc tới Quan Lộc, cô quay sang hỏi Mạnh Hiệt: “Cờ Quan Lộc là của thôn chúng ta đấy ư?”
Mạnh Hiệt nói: “Đũng thế, thông minh lắm, Quan Tài là tên đất, để đẹp mắt nên viết thành Quan Lộc, trong đăng ký với quan phủ cũng gọi là trấn Quan Lộc.”
Dưới mỗi lá cờ đều có một bè tre rộng sáu thước nổi trên mặt nước nhô ra lòng hồ, mười tám tấm bè nối thành một vòng, cộng thêm ánh đèn lồng cao cao, khiến mặt hồ tựanhư một bánh xe màu đỏ khổng lồ.
Trên mười tám bè tre, có bốn năm mươi đầu sư tử đang vờn nhau, tranh cướp thanh đang treo cao hơn hai trượng giữa mặt hồ.
Hoạt động dân gian Quảng Đông lẩy múa sư làm tiết mục chủ đạo, Nam Sư ở Quảng Đông kết hợp võ công và thưởng thức thành một thể, từ lâu đã lừng danh bốn bể. Khâucuối cùng cũng là mục đích cuối cùng trong hoạt động múa sư nhất định là để “cướpthanh”. Thanh ở đây chỉ phần thưởng cho đầu sư xuất sác nhất. Dù có bao nhiêu đầu sưthì thanh cũng chỉ có một, cướp được thanh tượng trưng cho đạt được phúc khí cát tường,người múa Nam sư ai ai cũng có căn cốt võ công, thi đấu Nam sư thực chất chính là thiđấu võ công, đối với người múa sư, cướp được thanh đồng nghĩa với tuyên bố rằng anh talà người có võ công cao nhất.
Hình thức và độ khó trong việc bố trí thanh biến hóa rất đa dạng, thanh trên mặt hồ hôm nay gọi là “Thủy thanh”, một trong những mức độ khó nhất. Không giống hình thứctruyền thống, treo một bó rau buộc cùng bao lì xì, lần này cao cao trên mặt hồ là một vòrượu hình cầu thanh khiết, đây gọi là Tửu trình thanh. Sư tử sau khi cướp được Tửu trìnhthanh, còn phải uống cạn rượu trong vò, rồi diễn tiếp một đoạn sư tử say, mới có thể lấyđược thanh bên trong. Thi võ công xong còn phải thi tửu lượng, biểu diễn xong sư tử tỉnhcòn phải diễn sư tử say, Tửu trình thanh trên nước này có thể gọi là cực đỉnh khó nhằn.
Dưới cột cờ quanh hồ của mười tám thôn đều có trống của các đội múa sư, mười tám đội chiêng trống huyên náo chấn động cả mặt đất, Mạnh Hiệt ghé tai Lục Kiều Kiều nóilớn: “Thanh này gọi là Túy nguyệt lao kim(2)\ Các hương góp vào được một thỏi vàng nămmươi lạng bỏ trong vò rượu, đội múa sư của thôn nào cũng quyết chí giành lấy bằngđược...”
“Ồ!” Lục Kiều Kiều há hốc miệng không khép lại được, cô quay đầu lại tìm Jack và An Long Nhi, xòe năm ngón tay ra nói: “Trong cái vò rượu kia có năm mươi lạng vàng đấy!Năm mươi lạng!”
Hai người nghe xong đều căng thẳng “ồ” lên.
Mỗi một sư tử gồm có một người múa đầu, một người múa đuôi; mỗi thôn cử ra ba đầu sư tử, cuộc đại hỗn chiến giữa mười tám đội múa sư khiến người ta xem mà hoa mắtchóng mặt. Chỉ thấy mấy con sư tử lúc xông trái khi nhào phải, nhe nanh giương vuốt. Từtrên cao nhìn xuống chỉ thấy đầu sư và dải thân, sặc sỡ một vùng, náo nhiệt vô cùng. Đámtrai tráng múa sư núp dưới dải thân sư tử giao đấu quyền cước, chốc chốc lại có một consư tử bị đá văng khỏi bè tre rơi xuống nước.
Để giành được năm mươi lạng vàng, sư tử bị rơi xuống nước chỉ càn còn một chút khí lực, đều bò trở lại bè tre, mưu đồ tiếp cận được thanh ở giữa hồ. Con nào con nấy vô cùngngoan cường, tranh đấu kịch liệt hơn cuộc múa sư chúc tết đón lì xì Lục Kiều Kiều thấytrong thành năm ngoái nhiều.
Là khách của thôn Quan Tài, bọn họ đương nhiên quan tâm nhất tới tình hình dưới cờ Quan Lộc.
Cờ Quan Lộc rất khác với các thôn, cờ của người ta đều nền đỏ nền đen, ba góc có cờ hiệu như trên chiến trường; riêng cờ của thôn Quan Lộc lại nền tráng chữ đỏ, riềm cờđược viền tua hồng, đặc biệt nhất là hai bên cờ còn có hai dải đuôi nheo cũng màu hồng,như hai bím tóc thiếu nữ.
Năm cô gái dưới ngọn cờ nổi bật giữa một đám trai tráng. Các cô mặc áo chẽn trắng viền đỏ, đầu chít khăn đỏ, eo thắt dây lưng đỏ, nai nịt gọn gàng anh khí hừng hực, chínhgiữa có một cô gái quặp hai chân đứng tấn, thế tẩn vững chãi, mắt nhìn thẳng ra giữa hồ,hai tay cầm dùi điểm từng hồi trống thất tinh khỏe khoắn mạnh mẽ; hai cô bên cạnh cầmchiêng khua hòa theo tiếng trống; một cô cầm cờ; còn cô đứng gần bờ nhất không ngừngđốt pháo tăng thêm uy thế.
Nhìn bè tre dưới ngọn cờ Quan Lộc chen chúc toàn là sư tử, xem ra đây là chiếc bè có nhiều sư tử nhất trong số mười tám bè tre.
Giữa bè có ba con sư tử gấm lông trắng râu đỏ nhảy chồm bốn phía, không ngừng hức ngã những con khác xông lên bè mình, từng bước tiếp cận Tửu trình thanh giữa hồ.
Tạo hình của Nam Sư đa phần đều vẽ theo mặt nạ Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi trong Tam Quốc diễn nghĩa, “sư tử Lưu Bị” mặt vàng mày tráng râu trắng; “sư tử Quan Vũ” mặtđỏ mày đen râu đen, cộng thêm mắt tím mũi xanh; “sư tử Trương Phi” mặt đen râu đen,mũi xanh mắt xếch lên tận mang tai, còn có hai chiếc nanh dài, ngoại hình hung ác nhất.Ba kiểu tạo hình này đã được truyền từ đời này qua đời khác, thông thường không thể tùytiện sửa đổi, chỉ vẽ sai một điểm trên mặt sư tử cũng có thể bị người ta chê cười. Nhưngba đâu sư tử gấm lông trắng đang tranh đẩu giữa hồ lại mang mày đỏ râu đỏ, mũi hồngmắt hai tròng, bên riềm thân còn thêu một vòng lông nhung hồng phấn, tạo hình khôngthuộc bất kỳ điển cố nào, song lại nổi bật nhất trên mặt hồ.
Có lẽ do đầu và hình thể của ba con sư tử lông trắng này hơi nhỏ hơn các con khác một chút, cũng có thể do màu trắng quá hút mắt, đội sư tử của các thôn khác đều tới tấpnhảy lên bè Quan Lộc, tranh nhau đánh bại ba con sư tử trắng trước, lúc này đội sư tửQuan Lộc đã trở thành mục tiêu công kích, trung tâm của cuộc hỗn chiến trên mặt hồkhông còn ở Tửu trình thanh nữa, mà là trên bè Quan Lộc.
Lục Kiều Kiều trông cảnh tượng này, căng thẳng đứng bật dậy, nhìn đăm đăm về phía mặt hồ, vỗ bàn hỏi Mạnh Hiệt: “Ba đầu sư tử kia là do các cô gái múa ư?”
Mạnh Hiệt đáp: “Đúng thế, là các cô gái múa...”, ánh mắt theo dõi trận hỗn chiến cũng căng thẳng không kém.
Thông thường, sau đầu sư tử Lưu Bị được nạm ba đồng tiền vàng; sau đầu sư tử Quan Vũ nạm hai đồng; sau đầu sư tử Trương Phi nạm một đồng. Nhưng sau đầu ba con sư tửgấm trắng trên bè tre dưới cờ của thôn Quan Lộc không nạm tiền vàng, mà là các ký hiệuchữ thập đỏ, đen, lam, nhìn kỹ sẽ thấy, trước trán mỗi con cũng được nạm một chữ thậpnhỏ xíu ánh bạc.
Jack đến từ miền Tây nước Mỹ, nước Mỹ lấy đạo Cơ Đốc làm tôn giáo chính, đạo Cơ Đốc lại lấy biểu tượng thập giá Giê su bị đóng đinh làm biểu tượng quan trọng nhất, ởTrung Quốc anh chỉ thấy thánh giá trong nhà thờ, không ngờ tới vùng thôn quê này cũngcó thể trông thấy, tâm trạng có phàn phấn khích, liền vỗ Lục Kiều Kiều nói: “Nhìn thấychưa, trên đầu sư tử trắng có khảm dấu thánh giá kìa!”
“Thánh giá thì làm sao? Kích động như vậy làm gì?” Lục Kiều Kiều thấy kỳ lạ.
“Thánh giá chính là biểu tượng của đạo Cơ Đốc, kia chính là sư tử của Thượng đế!” Jack giải thích, giọng thành kính mà kích động.
“Thêm cái dấu thập là thành sư tử của Thượng đế? Thần kinh à!” Lục Kiều Kiều biết trong giáo đường người Tây ở Quảng Châu cũng dựng cây thánh giá, nhưng ở thôn trấnđột nhiên trông thấy dấu chữ thập, không có nghĩa nơi này cùng một hội với bên giáođường.
Jack chẳng màng đến câu chế giễu của Lục Kiều Kiều, phấn khích hò hét cổ vũ cho sư tử tráng Quan Lộc.
Bè tre rộng sáu thước, ba đầu sư tử trắng xếp thành hình tam giác trước một sau hai, đấu lưng vào nhau, đang ở đoạn giữa bè tre.
Đoạn sau sát bờ và đoạn trước ở giữa hồ sát Tửu trình thanh liên tục có sư tử xông về phía bọn họ, từ hai bên cánh, sư tử các đội khác cũng thi nhau nhảy lên bè Quan Lộc,khiến trên bè chen chúc đầu sư đủ các màu, đông đến nỗi bè chẳng nổi được trên mặtnước nữa, người đứng bên trên đều bị ngập tới mắt cá chân, ba con sư tử trắng tựa nhưđang đứng trên mặt nước vậy.
Sư tử xung quanh bọn họ tuy rất nhiều, nhưng trước sau không con nào dừng lại được bên ba con sư tử trắng, cũng không con nào có thể khiến bọn họ dừng lại, chỉ cần cósư tử nào tiếp cận, lập tức sẽ bị ba con sư tử trắng đá rơi xuống nước.
Ba con sư tử trắng vẫn duy trì trận thế đấu đuôi vào nhau, một mặt phòng thủ, một mặt còn có thể múa ra thần thái ngây thơ dương dương đắc ý của sư tử cái theo tiếngtrống thất tinh dưới ngọn cờ Quan Lộc trên bờ, đồng thời từng bước ép sát Tửu trìnhthanh giữa lòng hồ. Lục Kiều Kiều đang trầm trồ khen ba con sư tử tráng múa sư mà nhưdụng binh, bày trận kín kẽ thao luyện thành thạo, lại thêm võ công tinh xảo vững nhưthành đồng, thì trông thấy hai đầu sư tử một đỏ một đen từ một chiếc bè khác lại nhảyqua.
Hai con sư tử vừa nhảy lên bè Quan Lộc xem ra muốn hợp tác tấn công, bọn chúng chặn trước hướng tiến của đội sư tử trắng, ngắm chuẩn thế trận trước một sau hai, phíatrước chỉ có một đầu sư, chắc chắn là mắt xích yếu nhất trong đội hình.
Hai con sư tử đen đỏ chặn trước con sư tử trắng mở đường, đồng thời múa ra một chuỗi động tác, lắc đâu rúng mình rồi bày ra thế Kim kê độc lập cao khởi, một con sư tửđứng cao chân trước, sau đó giẫm mạnh xuống, trong màn nước tung tóe, đầu sư tràmxuống dưới. Hai đầu sư thận trọng chặn giữa đường tiến công của đội sư tử trắng, đây làmột hành động gây hấn.
Con sư tử trắng đứng đầu nhìn thấy trận thế này, không hề nũng thế, đứng thẳng chân trước, kính lại hai con sư tử phía trước một thê' Kim kê độc lập cao khởi, đồng thờihét lên một tiếng trong trẻo, trong tiếng trống tiếng pháo xen lẫn tiếng người, rõ ràng làgiọng con gái.
Người trong chòi tre trên bờ cùng dân thôn vây quanh bờ xem múa sư cùng đổ dồn ánh mắt về con sư tử trắng vừa “gầm” lên, nhìn rõ mồn một chữ thập màu đỏ khảm sauđầu con sư tử trắng đang đứng cao kia.
Con sư tử mang dấu thập đỏ nhấc chân trước lên nhưng không hề giậm xuống, phần đuôi đỡ cho phàn đầu rướn về phía trước, đầu sư từ trên không đạp xuống hai đầu sư tửtrước mặt, hai con sư tử trắng phía sau lập tức áp sát lên theo, một tiến một bổ, ba con sưtử phối hợp ăn ý như có giao ước ngầm, sát thành một thể, không tách rời.
Hai con sư tử đỏ đen phía trước vừa ngẩng đầu nhìn đã bị khí thế hung mãnh này dọa sợ chết khiếp - đạp đầu sư mà được ư? Đầu sư tử là một vật thần thánh, bình thườngkhông dùng đều phải treo trong từ đường, bị đàn bà con gái giẫm vào thì về sau khôngcòn mặt mũi nào gặp ai nữa, lập tức cùng lùi lại phía sau.
Con sư tử mang dấu thập đỏ hai chân trước đạp hụt, lại đáp xuống bè tre, hai con sư tử đỏ đen ban nãy vừa rút lui cũng lập tức chồm lên phản công, cùng dấn tới một bước,đầu sư ngẩng cao, mỗi bên một chân đá con sư tử mang dấu thập đỏ.
Sư tử trắng cũng không muốn cái đầu sư tử đẹp đẽ của mình bị người ta đá trúng, dính phải uế khí. Cô gái múa sư vội thụp đầu sư tử xuống giấu trước ngực, lách sang tráinửa bước, tránh cú đá của con sư tử đen, để chân con sư tử đỏ đá ra sang mé phải, chânphải thò ra một móc một quặp, kẹp lấy cái chân con sư tử đỏ đá ra vào bên eo, lại thêmđầu sư tử từ trên ép xuống, chân đối phương bị kẹp chặt không cách nào rút ra nổi. Chiêunày là Câu Đàn cước nổi tiếng trong võ công Hồng Môn, tuy khó học khó tinh thông,nhưng một khi xuất ra thì hầu như không chiêu nào phá được.
Sư tử trắng đè chân trước sư tử đỏ xuống, võ sư múa sư tử đỏ bị kẹp chặt chân trước trên người đối phương, đau như bị bẻ gãy, cả người bỗng chốc mềm oặt, mất thăng bằngđổ kềnh xuống bè, đầu sư lăn tròn rơi xuống nước.
Sư tử đen thấy mình đá hụt, còn sư tử đỏ lại trúng một chiêu ngã nhào, liền vội vàng tung ra cú đá tiếp theo, hòng đánh lạc hướng tấn công của sư tử trắng, để sư tử đỏ có thểlấy lại sức. Đầu sư tử trắng quả nhiên bị đánh lạc hướng, tức tốc cúi rạp xuống, phục thântránh cú đá cao của sư tử đen, đồng thời đổi chân phải xuất một chiêu Hổ vĩ cước quét tớichân dưới sư tử đen, sư tử đen không ngờ cú đá thứ hai của mình cũng hụt, còn bị ngườita tấn công chân dưới, cũng ngã sõng soài trên bè tre.
Trong lúc võ sĩ múa đầu sư tử trắng tiếp chiến sư tử đen, võ sĩ múa đuôi sư đã thuận thế nhảy lên trước, cùng lúc bồi thêm một cước trúng đầu võ sĩ múa sư tử đỏ vừa ngã bannãy, đá bay cả người lẫn sư xuống hồ; võ sĩ múa đầu sư tử trắng nghe sư tử đỏ đã được xửlý xong xuôi, cũng tung chân đá luôn đầu sư tử đen xuống nước. Võ sĩ múa đầu sư tử đentinh thần suy sụp, ngay đến đầu sư cũng bị người ta đá mất tăm mất tích rồi, chỉ đành lănxuống hồ cho thông thoáng bè tre.
Ba chiêu đánh bại hai đâu sư, con đường trước mặt thoắt chốc đã được quét sạch, người dân đứng bên hồ reo hò hoan hô như sấm dậy, đám người Lục Kiều Kiều trong chòilại càng kích động, hét rách cả cổ, vừa hét vừa nhảy tưng tưng.
Trong tiếng chiêng trống reo hò, đội sư tử trắng lại bày lại thế trận tam giác, tiện thể biểu diễn một đoạn giũ nước liếm lông, soi gương chỉnh trang, trông hết sức e thẹn đángyêu.
Lục Kiều Kiều phát hiện ba con sư tử trắng này vẫn từng bước múa lại giữa hồ, dường như không hề vội vàng giành thanh, với võ công của họ, muốn xông tới dưới Tửu trìnhthanh, hẳn việc dễ như trở bàn tay, nhưng bọn họ tựa hồ chỉ muốn nhân cơ hội này diễntập trận pháp, hoặc khảo nghiệm võ công của bản thân mà thôi.
Phía trước mặt vẫn có sư tử ngáng đường, nhưng không dám tiếp cận nhóm sư tử trắng, mà duy trì khoảng cách hai trượng với bọn họ. Nhìn chung quanh, rõ ràng có thểcảm thấy bầy sư tử trắng vui vẻ này thực ra sát khí bừng bừng, bọn họ bước một bước,
đám sư tử phía trước liền lùi một bước.
Đám đông trước mặt đột nhiên rối loạn, một con sư tử đen từ chiếc bè khá gần tâm hồ, nhảy vọt sang cuối bè Quan Lộc, từ đây, ngẩng đầu có thể thấy ngay Tửu trình thanh.
Sư tử đen dường như chẳng hứng thú gì với Tửu trình thanh, mục tiêu của nó là bầy sư tử trắng. Giữa nó và ba con sư tử trắng có một bầy sư tử tiến thoái lưỡng nan, bọnchúng tuy muốn đánh ngã sư tử trắng, nhưng cũng biết mình không phải đối thủ, đánhkhông được chạy không xong; sư tử đen tấn công thẳng từ sau lưng bọn chúng, một lượtđánh bay hết mười mấy đầu sư, khí thế cương mãnh vô song đánh tới trước mặt ba con sưtử trắng.
Sau lưng sư tử đen đã là Tửu trình thanh, lại không có con sư tử nào chắn tầm mắt, không khí đáng lẽ phải rất căng thẳng, nhưng bầy sư tử trắng vẫn như chẳng trông thấygì, múa máy lắc mông làm đủ trò mua vui cho bà con dân thôn, mọi người trông thấycảnh tượng này đều cười rộ lên ha hả.
Sư tử đen rõ ràng bị chọc tức, hai chân trước vừa đáp xuống bè tre, đã mượn sức bật từ mặt bè đang nổi trên mặt nước nhảy vọt lên không trung, điểm rơi chính là trước mặtbầy sư tử tráng.
Trong lúc sư tử đen vọt lên không, sư tử trắng đã mau chóng biến đổi đội hình, hai con sư tử tráng xếp sau hướng đâu về phía bờ lúc này quay ngoắt lại đồng thời nhảy lêntrước từ hai cánh bè, con sư tử có dấu thập đỏ ở giữa đứng im bất động; sư tử đen cònchưa đáp xuống, bầy sư tử trắng đã biến hóa trận hình thành bao tam giác ngược haitrước một sau.
Vốn dĩ trong văn hóa Nam Sư, sư tử đen Trương Phi có diện mạo hung ác nhất, trong một đội sư tử, không phải ai cũng có thể múa được sư tử đen, sư tử đen trọng lượng nặngnhất, thể hình lớn nhất, người múa sư tử đen đến chín phân là giáo đầu của đội múa sư.Vừa rồi bầy sư tử trắng thấy khí thế đánh tới của sư tử đen, liền biết ngay không dễ dâyvào, dù không rõ võ công của con sư tử trắng mang chữ thập đỏ cao nhường nào, nhưngrõ ràng cô không hề quan tâm có phải do mình đánh ngã con sư tử đen ấy hay không,điều cô muốn chỉ là cả bày sư tử tráng có thể chiên thắng một cách hiệu quả nhất.
Trước biến hóa về thế trận của bây sư tử trắng, sư tử đen vừa đáp xuống đã rơi ngay vào trận thế bao vây, đầu sư tử đen kẹp ngay vị trí giữa eo sư tử tráng mang thập lam vàsư tử trắng mang thập đen, con sư tử trắng mang thập đỏ từ phía sau cũng sấn lên, ba consư tử trắng kẹp chặt lẩy sư tử đen.
Dưới ngọn cờ Quan Lộc, thiếu nữ đánh trống điểm trống dồn, dưới lớp đầu và thân sư tử hình thành cục diện sáu đánh một, một trận hỗn chiến quyền cước, đầu mình bốn consư tử đều rung giật kịch liệt; sư tử đen từng bước lui về sau định thoát khỏi cạm bẫy,nhưng bày sư tử trắng cũng từng bước ép sát về phía trước, trước sau kẹp chặt sư tử đentừ ba phía.
Được một hồi, sư tử đen bị vây công dàn dần tê liệt ngã xuống bè tre, con sư tử tráng mang thập đỏ nhẹ nhàng nhảy qua đầu sư tử đen, dẫn bầy sư tử trắng từng bước tiến lạigàn Tửu trình thanh.
Bà con thấy sư tử đen như bị băm vụn, đầu sư tử đã bẹp rúm biến hình, chẳng khác nào cái sọt rách bị giẫm bẹp, tiếng hò hét vỗ tay đột nhiên biến thành một tràng xôn xao.
Trong mười tám đội sư tử của các thôn, đã có đến một nửa bị bầy sư tử trắng đánh lui, những đội còn lại đều đang bận đánh lẫn nhau, vì mục đích giành được thanh, ra sứcđào thải đối thủ.
Trước mặt bầy sư tử trắng đã là Tửu trình thanh, nhưng điểm cuối của mười tám bè tre, đều cách Tửu trình thanh một trượng, nếu Tửu trình thanh cứ thế rơi xuống, sẽ là rơixuống nước chứ không phải xuống bè, hơn nữa Tửu trình thanh còn đang treo cao haitrượng, xem ra đánh tới giữa hồ đã khó, giành được thanh còn khó hơn.
Trông thấy kết cục của con sư tử đen đơn thương khiêu chiến, Lục Kiều Kiều càng cảm giác đội sư tử trắng Quan Lộc không phải đang đấu sư mà là bày binh bố trận. Giáođầu của đội sư này chưa chắc là cao thủ võ lâm, nhưng nhất định là binh pháp gia.
Trong thoáng chốc, đã không còn ai dám tiếp cận bè tre của thôn Quan Lộc nữa, mà bắt đầu chuyển sang đấu những trận nhỏ lẻ trên các bè tre khác, giờ chỉ còn lại sáu đội sưtử, nhưng đều không dám xông lên cướp thanh. Nam Sư cướp thanh thông thường đềudùng mấy chiêu chồng La Hán, đạp ván lên núi, nhảy cột mai hoa, nhưng thiết kế của Túynguyệt lao kim này khó khăn như vậy, đừng nói là không nghĩ ra cách, dù có nghĩ ra cáchlấy được thanh rồi, còn phải nghĩ xem có thể quay lại được bè tre hay không nữa.
Lúc này mấy đội sư tử còn lại xung quanh đều có thể coi là đội mạnh trong mười tám thôn, đội sư nào tùy tiện ra tay sẽ lập tức hứng đòn vây công, vì vậy mỗi đội đều đangquan sát, không dám xông lên giành thanh, cũng không dám tấn công các đội khác.
Bầy sư tử trắng trải qua trận chiến phòng thủ dai dẳng, chồm hỗm trên đoạn bè giữa hồ chờ thời cơ, sáu đội sư tử đứng sóng đôi, chiếm cứ tấm bè của đội mình, không khí náonhiệt ban nãy dần chuyển sang căng như dây đàn, đám người trên bờ cũng bị cảnh tượngnày dồn ép căng thẳng, tiếng reo hò nhanh chóng tắt lịm, chỉ nghe tiếng trống từ sáu mặtđiểm xen kẽ, tựa như đều đang cố phá tiết tấu của đối phương.
Bầu không khí tĩnh lặng chẳng kéo dài được lâu, đội sư tử trắng dẫn đầu là con sư tử mang thập đỏ đã nghểnh cao đầu, ngẩng lên trời ba lần, thiếu nữ gõ trống vận đồ trắngdưới cờ Quan Lộc lắc cổ tay, gõ dùi trống lên thân trống liền ba tiếng, trong chuỗi tiếngtrống liên hồi vang lên ba tiếng “cách, cách, cách” thanh thoát, đây là tín hiệu từ điểmtrống thất tinh chuyển sang điểm trống tam tinh nhanh gọn đơn giản.
Lúc này ba đầu sư tử trắng bỗng nhảy vọt lên, do con sư tử mang chữ thập đỏ dẫn đầu xông tới cuối bè tre. Thiếu nữ đánh trống gióng một hồi trống dồn dập, tiếng trốngcàng lúc càng vang, đã át hẳn thế trống của năm đội còn lại, tiếng trống trận dội vào lòngnhững người đang xem, khiến họ thấy sục sôi máu nóng.
Ba con sư tử trắng bổ tới vị trí giữa hồ liên kết mười tám bè tre đấu thành vòng tròn, các đội sư tử khác vừa thấy có người cướp thanh, cũng tức tốc xông tới.
Nào ngờ ba con sư tử trắng không hề lao lên đoạt thanh, trong tiếng trống dồn dập không dứt, bọn họ nhanh chóng nhảy sang một bè tre khác viết chữ “Cửu Hồ”, đón đầuđội sư tử Cửu Hồ đang chạy tới. Hai con sư tử dẫn đầu hai đội đang chuẩn bị giao chiến,thì con sư tử mang chữ thập đỏ xông lên trước đột nhiên dừng lại, hai con sư tử mang chữthập xanh và chữ thập đen phía sau lấy nó làm bàn đạp, lần lượt xông từ đuôi lên đầu sưtử, sau đó nhảy vọt lên khỏi mặt hồ, sư tử mang chữ thập đỏ đợi hai con sư tử sau lưng đãnhảy qua, liền rạp đầu xuống xoay mình, võ sĩ ở đuôi sư tử bám lấy eo võ sĩ trên đầu,tung hai chân trên không, đá thẳng vào đầu con sư tử vàng gần nhất.
Lúc này sư tử mang thập xanh và sư tử mang thập đen vừa hay đáp xuống sau lưng ba đầu sư tử của đội cửu Hồ, hình thành thế giáp công trước một sau hai.
Con sư tử dẫn đầu đội sư cửu Hồ không ngờ sau khi con sư tử mang chữ thập đỏ bất ngờ dừng sững, lại có biến chiêu thế này, hoàn toàn không kịp phản ứng trúng ngay mộtcước, đầu sư tử bị đá thủng, võ sĩ múa đầu sư trúng cước vào trán, người cũng ngã bật rasau, võ sĩ múa đuôi sư đỡ lấy anh ta lùi lại một bước, mông đụng trũng đôi sư tử còn lạivừa lùi lại sau lưng.
Ba con sư tử đội cửu Hồ díu lại một khóm, hai con sư tử còn lại cũng chỉ đành thối lui, nào ngờ sư tử chữ thập xanh và sư tử chữ thập đen đã ở ngay phía sau, đầu sư tử cònchưa kịp quay lại, hai võ sĩ múa đuôi sư đã bị đá trúng mông lần lượt ngã xuống nước.
Sư tử chữ thập xanh và sư tử chữ thập đen nhân cơ hội này, giơ tay tóm lấy hai thân sư, đúng lúc hai đầu sư đối phương định quay lại phản công, đồng thời hất mảnh thân sưtrùm kín đầu sư tử. Hai võ sĩ múa đầu sư của đối phương không nhìn thấy gì, vội nhất tềnhấc đầu sư ló mặt ra, mỗi người chỉ kịp trông thấy một chiếc ủng tráng thêu hoa đỏ xuấthiện trước mắt, liền là trúng cước bay xuống nước.
Con sư tử vàng ban nãy vừa trúng một cước lăng không chính diện từ đuôi con sư tử thập đỏ, chỉ nghe sau lưng bạch bạch tõm tõm một hồi, đến lúc quay đầu lại, hai con sư tửcòn lại trong đội đều đã bì bõm dưới nước, còn mình đang bị ba con sư tử trắng vây kín,sợ đến đứng đờ tại chỗ, không biết nên làm động tác gì, nghĩ bụng có đánh cũng đánhkhông lại người ta, mà tự mình nhảy xuống nước thì mất mặt quá, đành nhắm tịt mắt anhdũng xả thân vì nghĩa.
Ba con sư tử trắng lại chẳng hứng thú gì với y nữa, quay người xông lại giữa hồ rồi lại nhảy qua một tẩm bè khác, để lại đội trưởng đội sư cửu Hồ cùng cái đầu sư rách toác mộtlỗ, đứng chết trân như sư tử đá giữa bè.
Rõ ràng đội sư tử trắng đang tập trung công kích hết đợt này đến đợt khác, bát đầu mau chóng chuyển sang lượt đào thải đối thủ thứ hai. Kể từ khi đội sư tử trắng đột ngộtchủ động phát động tấn công, cuộc hỗn chiến của các đội sư tử còn lại cũng được triểnkhai.
Phía trước chính là bè của thôn Phù Dung, ba đầu sư tử vàng Lưu Bị râu dài phấp phới, ung dung đứng giữa tâm hồ, không biết ban nãy đã tham chiến đến độ không địchthủ nào dám tấn công nữa, hay trước sau vẫn né sang một bên bảo tồn lực lượng. Nào ngờđội sư tử trắng không xông lên tẩn công mà nhảy qua bè Phù Dung, tới bè thôn Kỳ Tàiđang có hai đội sư tử hỗn chiến.
Lục Kiều Kiều thấy vậy không kìm được hỏi Mạnh Hiệt: “Đội sư tử vàng của trấn Phù Dung mạnh lắm sao? Sư tử tráng nhìn thấy bọn họ là tránh kìa...”
Mạnh Hiệt nói: “Võ công của đội sư Phù Dung cũng bình thường thôi, mấy năm trước đều không phải họ giành quán quân, lần này thì không biết thế nào.”
Lục Kiều Kiều nghe Mạnh Hiệt nói vậy, ngược lại càng thêm khâm phục đội sư tử trắng của thôn Quan Lộc. Võ công cao cường không có nghĩa thấy ai cũng đánh, bọn họđến trấn Phù Dung đấu sư tử, gặp phải đội chủ nhà có thể lễ độ nhường một bước, quảthực có phong độ đại tướng.
Giữa bè Kỳ Tài chỉ có năm đầu sư tử đang tranh đấu dữ dội, một đầu đã bị thưong rút lui, đứng bên nhìn chẳng thể phân biệt nổi là ai với ai. Ba đầu sư tử trắng vừa nhảy lên bèliền xông vào trận chiến, đến cách khu vực hỗn chiến một trượng, ba đầu sư bỗng nhất tềdừng lại, phục xuống bè im lìm, chỉ thấy đầu sư mình sư khẽ rung rung, không ai biết họđang làm gì.
Một lúc sau, ba đầu sư tử trắng đứng dậy, cùng nhảy lên giậm mạnh xuống bè, mọi người cùng nghe thấy một tiếng “A” đồng thanh của các cô gái, bè thôn Kỳ Tài liền đứt ralàm hai, toàn bộ năm con sư tử đang hỗn chiến đều đứng hết bên phàn bè sát bờ, chầmchậm trôi lại phía bờ, tách xa Tửu trình thanh giữa hồ.
Năm con sư tử trên bè tre gãy vẫn chưa biết bè đã gãy, vẫn ra sức liều mạng, khiến đám đông trên bờ phá lên cười ha hả. Lục Kiều Kiều ở trong chòi ngắm cảnh trông thấycách đánh này, liền vung mạnh nắm đấm nhỏ, kêu lớn: “Hay! Binh không chiến mà khuấtphục được địch!”
Bầy sư tử trắng quay lại đang định tấn công đội sư tử cuối cùng còn sót lại, liền phát hiện đội sư tử vàng của trấn Phù Dung đã phát động tấn công sang hướng khác, đội sư tửtrắng thấy không còn đối thủ trực tiếp, tức tốc nhảy lại về bè của mình, con sư tử mangchữ thập đỏ dẫn đầu, ngước trông Tửu trình thanh, các cô gái đánh chiêng, chũm chọedưới cờ Quan Lộc lập tức buông bỏ nhạc khí, mỗi người nhấc một thanh tre bương dài đãchuẩn bị từ trước, chạy từ dưới cờ lên trên bè, đặt xuống dưới chân sư tử thập đen và sưtử thập xanh.
Cô gái đánh trống dưới cờ Quan Lộc không còn gióng lên những hồi dồn dập nữa, mà gãy gọn điểm trống thất tinh cát tường hỷ khánh, tựa như có ý làm dịu lại không khí.
Ba con sư tử vàng đội sư trấn Phù Dung cũng nhanh chóng kết thúc trận chiến, hai đội hết nhìn chồng chọc vào nhau, lại nhìn Tửu trình thanh đang treo lơ lửng trên không.
Đội sư tử vàng dường như không hề định giành thanh, chỉ đứng đối diện với đội sư tử trắng, chuyển động uyển chuyển theo biên độ nhỏ, lặng lẽ đợi.
Đội sư tử trắng thấy đối phương không hề có bất kỳ hành động gì, sư tử chữ thập xanh và sư tử chữ thập đen lập tức xoay mình bỏ đầu sư thân sư ra đặt trên bè tre, bốnthiếu nữ xinh đẹp mỹ miều người mặc áo trắng bông, đầu chít khăn đỏ bước ra, ngườiđứng xem xung quanh liền ồ lên huyên náo, tiếng huýt sao cùng tiếng hò reo vang dội đấttrời.
Mấy chục sợi dây thừng to tướng dẫn từ bờ hồ ra đan lại với nhau thành tấm lưới giữa hồ, treo hơn trăm cái đèn lồng, điểm giao chính giữa treo Tửu trình thanh.
Bốn cô thiếu nữ này chia làm hai nhóm trái phải, mỗi nhóm lại cầm một thanh tre dài ba trượng, dựng phàn đuôi gậy xuống bè tre, đầu gậy bắc lên sợi thừng cao hai trượngtrên không, mỗi cây tre do hai cô gái trẻ dùng tay giữ chắc, bắc thành một cầu tre hẹp màchắc chắn trước mặt sư tử mang chữ thập đỏ.
Con sư tử mang thập đỏ thấy cầu tre đã bắc xong, lập tức nhảy lên cầu chạy tới đỉnh lưới thừng treo Tửu trình thanh, bước chân nhẹ tựa mèo trắng leo tường, lẫn vào mànkhông tối om thần bí tuyệt đẹp.
Lúc này đội sư tử vàng bên bè tre đối diện bắt đầu hành động, con sư tử Lưu Bị mặt vàng mày trắng xếp sau cùng lấy đà chạy hai bước, bước đầu đạp lên đuôi con sư tử phíatrước, bước thứ hai đạp lên đầu sư, mượn lực thăng không, từ người đứng xem xungquanh bờ hồ đến Lục Kiều Kiều ở trong chòi tre đều kêu lên kinh ngạc - thì ra công phukhinh công của sư tử vàng mày tráng đáng gờm đến vậy, vừa vọt lên đã cao quá cả lướithừng giăng cao hai trượng trên đầu, bốn chân đạp hai sợi thừng, phối họp ăn ý đápxuống chuẩn xác. Hèn chi bọn họ nãy giờ chẳng chuẩn bị gì cho việc giành thanh, thì ravốn đã không càn thiết.
Lúc này sư tử mang chữ thập đỏ vẫn chưa chạy lên tới đầu cầu tre, bị sư tử vàng nhảy phóc một cái lên trên đầu mình, đang định tăng tốc xông tới thì sư tử vàng đã nhảy xuốngtrước cầu tre của sư tử thập đỏ, gạt chân đá luôn đầu tre đang gác trên dây thừng. “Rắcrắc”, chiếc cầu tre được ghép từ hai thanh tre bương lớn tức khắc gãy rời, sư tử mangthập đỏ chuẩn bị ngã luôn xuống hồ theo hai cây tre.
Lúc này bốn cô gái giữ cầu tre đồng thanh hét lớn, nhất tề phát lực liều mình chống lại cầu tre, võ sĩ múa sư tử chữ thập đỏ hai tay ôm lẩy cầu, miệng giữ đầu sư mới có thểmượn lực nhảy lại về bè Quan Lộc.
Tre dài ba trượng rất khó kiếm, hai cây tre của đội sư tử tráng đã gãy, muốn lập tức lên lại lưới thừng khó ngang lên trời.
Sư tử vàng mày tráng không hề đứng trên cao chiêm ngưỡng vẻ thất thế của đối thủ, mà cấp tốc chuẩn bị giành thanh. Tửu trình thanh treo dưới lưới, cũng chính là dưới chânsư tử vàng, muốn lấy được thanh cần võ sĩ múa đuôi sư tử giữ lấy người võ sĩ múa đâu,giúp người múa đầu treo ngược dưới lưới, cách giành thanh này được gọi là “Kiều đếthanh”, trông tên ngẫm nghĩa, giống như sư tử đứng trên cầu nhỏ muốn móc đồ dưới gầmcầu, thuộc một trong những chiêu thức giành thanh có độ khó cao.
Võ sĩ múa đuôi sư tử vàng mau chóng đứng vững chân, võ sĩ múa đầu sư nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân kẹp lấy eo võ sĩ múa đuôi sư, giữ đầu sư rồi treo ngược mình dưới lưới.
Đội sư tử trắng cũng không nhàn rỗi, từ đuôi sư tử mang chữ thập đỏ lại xuất hiện một cô gái, cùng bốn cô còn lại hạ chân đứng tấn dưới Tửu trình thanh, bắc thành một cáithang người, chỉ còn lại một người giữ đầu sư tử thập đỏ, chạy tới đạp thang hai bước rồiphóng vọt lên không. Cô không nhảy được tới chỗ tấm lưới, nhưng có thể thấy rõ cô khônghề muốn nhảy cao nhường ấy, cô giữ đầu sư dộng thẳng về phía Tửu trình thanh treo dướilưới, lăng không tung cước vào đầu sư tử vàng mày trắng đang treo ngược lấy thanh.
Tửu trình thanh là một vò rượu tròn bằng sứ trắng Song Nhĩ, trong vò ăm ắp rượu mạnh, cùng một thỏi vàng năm mươi lạng. Vò rượu có tay cầm bằng dải thừng đỏ xâu vàohai khoen đồng, dưới lưới thừng lớn chăng ngang giữa hồ có một nút thừng đỏ móc câusát treo vò rượu.
Võ sĩ giữ đầu sư tử vàng vừa định giơ tay gỡ lấy vò rượu sứ trắng, liền cảm thấy một luồng sát khí ập đến phía mình. Còn đang xác định phương hướng, đầu sư tử chữ thập đỏđã xuất hiện ngay trước mặt, một bàn chân mang ủng trắng thêu hoa đỏ, dẫn kình phongquẹt ngang bàn tay đang giơ ra lẩy thanh.
Anh ta treo ngược giữa không trung, một tay giữ đầu sư một tay lập tức rụt lại trước ngực chuyển thành thế phòng thủ, cước thứ hai của sư tử chữ thập đỏ liền đá sát ngay tới,cánh tay anh ta giơ ra đỡ đòn đá của đối phương, tức khắc dội lên một cơn đau kịch liệt.Xem ra cú đá này của sư tử chữ thập đỏ là nhằm thị uy, cũng là để trả thù cho việc đá gãy cầu tre lúc nãy.
Sư tử vàng mày trắng treo ngược người lấy tay đỡ chân, không sao chiếm nổi phần hơn, võ sĩ đang định lộn người quay lên trên lưới, thì cước thứ ba của sư tử thập đỏ đãgiáng xuống trước đầu anh ta, cánh tay đưa lên đỡ đầu chịu thêm một cước, lại chấn độngmãnh liệt, gần như rơi luôn cùng đầu sư xuống hồ.
Kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, sư tử thập đỏ treo người trên không công liên tiếp hơn mười cước, võ sĩ sư tử vàng đang treo ngược bị chuỗi đòn tấn công đột ngột này đánh đếnđầu quay mòng mòng, chỉ có một cánh tay giơ trái đỡ phải cuống cuồng tiếp chiêu.
Con sư tử trắng này vì sao không rơi xuống chứ? Võ sĩ sư tử vàng vất vả tiếp liền mười mẩy cước băn khoăn không hiểu, nhân lúc ngơi đòn nhìn sang bên sư tử chữ thậpđỏ, chỉ thấy một cô gái kiều diễm như hoa hai tay giữ lấy tay cầm đầu sư đang được gáctrên hai sợi thừng, hai chân hoàn toàn có thể tự do phát chiêu tấn công.
Không nhìn còn may, vừa liếc một cái, võ sĩ sư tử vàng đã hồn bay phách lạc trước vẻ đẹp của đối thủ, bỗng chốc buông lỏng phòng thủ, liền trúng ngay một cước sấm sét giữangực, bấy giờ mới cuống cuồng sực tỉnh rút cả hai tay về che chắn, khiến đâu sư tuột taylỏng lẻo.
Vừa thấy đối phương rời tay, thiếu nữ múa sư tử trắng không hề nhân nhượng đổi chân đá thẳng vào đầu sư tử vàng.
Ý nghĩa của việc giành thanh nằm ở chỗ người và đầu sư tử hợp nhất, nếu không đã chẳng phải múa sư mà là tỉ võ rồi, trên tay không có đầu sư còn gọi gì là giành thanh?Đứng trên lưới làm điểm tựa, võ sĩ múa đuôi sư tử vàng vừa thấy đầu sư tử tuột tay dướilưới, lập tức đồng thời kéo cả người lẫn đầu sư lên, võ sĩ múa đầu sư quay về trên mặtlưới, giơ hai tay đón lại đầu sư.
Thiếu nữ múa sư tử chữ thập đỏ đá hụt một cước, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một thiếu niên mặt mày thanh tú, thân hình cao lớn tráng kiện, vận bộ đồ vải thô màu vàng lộra cánh tay săn chắc, giơ cao đầu sư vàng đứng trên lưới thừng.
Cô thấy đối thủ đã rời khỏi Tửu trình thanh, liền thò tay cởi móc sắt trên vò rượu, tay phải chạm tới sợi thừng đỏ trên vò rượu sứ trắng, lòng không nén nổi vui mừng, nghĩbụng, cuối cùng thì nó cũng về tay cô!
Song đúng trong khoảnh khắc đó, bàn trái đang vịn vào đầu sư tử đột nhiên bị hẫng, đầu sư mắc trên hai sợi thừng đã bị thiếu niên sư tử vàng đá rơi, một tay cô giữ lấy đầu sưsắp rơi xuống hồ, chỉ còn lại tay phải bám chặt lấy nút thừng đỏ trên vò rượu trắng, cảngười lẫn đầu sư treo như chuông gió trên mặt hồ.
Toàn bộ thể trọng của cô ban nãy dôn lên tay trái, giờ tay trái bị hẫng, trọng lượng cơ thể và đầu sư lập tức chuyển sang tay phải đang tóm lấy vò rượu. Cô vừa chuyển lực trêntay, người khẽ đung đưa, gập eo vươn người, hai chân móc ngược lên sợi thừng trênkhông, làm động tác móc vàng treo ngược, tay phải buông vò rượu đổi sang bám lấy mộtsợi thừng khác, mượn thế lật người đứng lên trên lưới, lập tức tiếng vỗ tay rào rào vanglên bên bờ hồ.
Hai bên giao chiến, đều đã biết đối phương không phải hạng xoàng, giờ muốn tranh thủ giành thanh hoàn toàn là điều không thể, muốn giành được thanh chỉ có cách đánhngã đối thủ trước, hơn nữa còn phải ngay trên tấm lưới này.
Phương hướng đã rõ ràng, lập tức bắt đầu tấn công, hai con sư tử trắng vàng đứng trên trận lưới đan từ mười tám sợi thừng lớn mà như đứng trên đất bằng, lật xuống chồmlên tỉ đấu vô cùng đẹp mắt; tiếng vỗ tay quanh hồ vang dội kinh thiên động địa, dânchúng và các hương thân vừa xem vừa đánh trống reo hò ầm ĩ.
Mười mấy chiêu tiếp theo, hai bên đều không bên nào giành được phần hơn, chỉ đá qua đá lại đến hai chân tê rần. Thân thủ cả hai đều cực kỳ nhanh nhẹn, công phu quyềncước cũng tương đương nhau, muốn đấu xem ai thắng ai bại chỉ có thể trông vào sức chịuđựng và độ dẻo dai của mỗi người, hoặc bên nào đó xuất ra kỳ chiêu.
Lục Kiều Kiều đứng hẳn lên trên ghế, người trong chòi đều đã đứng cả lên, nếu cô còn đứng dưới đất thì chẳng thể trông ra tâm hồ nữa. Cô một tay vốc hạt dưa, miệng cắn láchchách, mát không rời cuộc đẩu trên không giữa hồ. Cá nhân cô hoàn toàn nghiêng về độisư tử trắng, chỉ mong sao cô gái múa đầu sư chữ thập đỏ giành được chiến thắng, nhưngcô cũng hiểu rõ, cứ tiếp tục dùng dằng thế này, nhất định lợi thế sẽ nghiêng về phía đội sưtử vàng, phái nữ thể lực vốn yếu hơn, cuộc chiến kéo dài đương nhiên không có lợi. Cônghĩ, nếu là mình ở trên kia, lúc này nhất định sẽ giở chút ngón nghề gì đó.
Ọuả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Lục Kiều Kiều, cô gái múa sư tử chữ thập đỏ không tẩn công chính diện nữa, mà đột nhiên thi triển bộ pháp “Tam giác mã” nhanhchóng lướt tới sau lưng sư tử vàng, sư tử vàng lúc này vẫn do hai người cùng múa, muốnquay người lại đương nhiên không thể nhanh bằng tốc độ của cô.
Bộ pháp “Tam giác mã” là bộ pháp lướt nhanh chỉ có trong công phu Hồng Môn, nổi tiếng bởi lối di chuyển theo hình tam giác, vòng ra sau lưng đối thủ tấn công. Sư tử vànggắng quay mình thật nhanh bắt kịp tốc độ của cô gái bên sư tử trắng, duy trì thế trận đốichiến, bởi cả hai võ sĩ múa sư đêu không hiểu cô lướt ra sau mình để làm gì.
Sư tử mang chữ thập đỏ lại dùng bộ pháp “Tam giác mã” lần nữa, như bóng ma vòng ra sau sư tử vàng, võ sĩ múa đuôi sư tử vàng lập tức đá hậu phòng thủ, thiếu niên múađầu sư tử cũng chuyển chân đạp lên một sợi thừng khác quay mình cứu đuôi.
Sư tử chữ thập đỏ chẳng màng đầu sư đối phương, há miệng ngoạm lấy cái chân sau vừa đá ra, thực chất là từ trong đầu sư tử dùng tay tóm lấy, hai chân xuống tẩn quẹo đâusư, định vặn chân sau của đối phương. Chiêu này là đòn sát thủ trong Đại cầm Nã, gọi làĐộc long phản cót tỏa, hễ đánh ra, cổ chân và khớp gối đối phương sẽ đồng thời bị vặngãy, tàn phế suốt đời.
Võ sĩ múa đuôi sư đối phương không ngờ sư tử chữ thập đỏ lại ra đòn chí mạng như vậy, kinh hoảng hét lên thất thanh “Đừng...”, sau đó thuận theo hướng vặn của sư tử trắngxoay người nhảy lên hóa giải độc chiêu.
Dưới chân anh ta chỉ có hai sợi dây thừng, một khi xoay người nhảy lên, muốn đáp lại xuống thừng hoàn toàn không phải chuyện dễ, võ sĩ múa đuôi sư xoay mấy vòng trênkhông hóa giải được Độc long phản cốt tỏa xong thì cũng rơi tõm xuống hồ, đồng thờithiếu niên múa đầu sư tử vàng đã đạp cước tới eo hông của sư tử mang chữ thập đỏ.
Sư tử mang thập đỏ chồm lên trước một bước, miệng ngậm lấy dải thân sư tử vàng, đồng thời tránh một cước của đối phương, sau đó làm hệt như võ sĩ múa đuôi sư tử vàng,xoay người một cái nhảy xuống hồ, chỉ khác ở chỗ miệng sư tử thập đỏ ngậm chặt dảithân sư tử vàng kéo theo.
Đầu sư trên tay thiếu niên chùng xuống, một luồng lực không thể phản kháng giật lấy đầu sư, một chân anh ta vẫn còn ở trên không, không giữ vững được trọng tâm, mất đàngã luôn trên thừng, đầu sư tuột khỏi tay mắc chặt giữa hai sợi thừng.
Cô gái múa sư tử chữ thập đỏ đã ngắm chuẩn phương hướng, tay giữ mảnh thân sư tử vàng, đu sang vò rượu trắng Tửu trình thanh dưới lưới, dùng hai chân móc ngược lên dâythừng treo Tửu trình thanh, miệng ngoạm đầu sư, đem dải thân sư tử vàng thắt thành mộtnút chết trên dây thừng, làm vậy, đầu sư tử vàng có giật thế nào cũng không ra.
Sư tử mang chữ thập đỏ trói xong sư tử vàng lập tức giơ tay gỡ thanh, cô gái múa sư treo ngược trên lưới miệng ngoạm đầu sư, một tay đỡ đáy vò rượu, tay còn lại định gỡmóc câu, nhưng đến đây lại gặp phải sự cố, móc câu mắc chặt vào nút thừng đỏ trên vòrượu.
Thiếu niên múa sư tử vàng đã lại đứng dậy trên thừng, tức tối định giựt đầu sư ra chiến đấu tiếp nhưng đầu sư đã bị thắt nút chết trên dây thừng, cật lực giằng ra chỉ tổ làmrách đầu sư.
Đội sư Phù Dung vẫn còn hai đầu sư ở dưới bè tre, hai đầu sư này gọi anh ta một tiếng, rồi quăng lên lưới một đầu sư tử khác, anh ta đỡ lấy đầu sư, định tiếp tục giànhthanh.
Nguy rồi!
“Mau lên... không kịp rồi!”
“Sư tử vàng bên trên lại tới rồi!”
Lục Kiều Kiều và đám người đội Quan Lộc còn căng thẳng hơn cả cô gái đang lấy thanh, gào rách cổ họng nhắc nhở thúc giục. Thực ra cô gái múa sư tử chữ thập đỏ sao lạikhông biết đối phương định xuống cướp thanh? Có điều người đang treo ngược, mà cáinút này lại không sao tháo được.
Cô rút từ thắt lưng ra một con dao găm, lách dao vào nút thừng đỏ trên vò rượu trắng, lật tay khứa dao, sợi thừng đỏ bị cứa rách, lộ ra quai đồng bên trong. Thì ra vạirượu lớn nhường này, quai móc khuyên treo đều làm từ đồng thau cả, thừng đỏ bọcquanh chỉ để cho đẹp mắt mà thôi.
Thời gian cấp bách, không thể suy xét lâu được, cô lập tức vung dao chém xuống móc sắt, “Đinh” một tiếng mấy tia lửa tóe ra. Con sư tử vàng lần nữa nhảy tới phía trên Tửutrình thanh, cũng thả người treo ngược xuống đối diện sư tử mang chữ thập đỏ...
Jack xem mà vã mồ hôi, hoàn toàn bị cuốn vào cuộc đấu sư kịch liệt trên không, anh chăm chú theo dõi từng chi tiết nhỏ, từ đầu đến cuối thấy sư tử vàng đã lại nhập trận, sưtử trắng mãi không gỡ được Tửu trình thanh, anh ta liền nhảy phóc khỏi rạp tre, chạy tớinơi sát mép hồ nhất quỳ xuống, tay trái gá ngang lên cọc gỗ bên hồ, tay phải rút ra khẩusúng lục tì vào tay trái, nổ súng bắn vò rượu tráng.
Sư tử vàng không hề biết Tửu trình thanh bị treo cứng trên móc sắt, chỉ nghĩ cô gái này công phu chẳng ra sao, vẫn còn cơ hội cho anh ta cướp thanh, miệng ngoạm đầu sưtreo ngược dưới lưới giơ tay định tóm lấy vò rượu.
“Đoàng”, vò rượu nổ tung giữa không trung, sư tử vàng vội rụt tay lại che mắt theo phản xạ, ai mà ngờ cái vò rượu này còn biết nổ cơ chứ.
Cô gái sư tử trắng vẫn giơ tay trái đỡ dưới vò rượu, sau khi vò rượu nổ, rượu cùng ánh lửa bắn ra bốn phía, cô liền đưa tay phải lên che mát, tay trái bắt được thỏi vàng nămmươi lạng. Tay đã chạm được vàng, cô gái chẳng buồn giầng co vói ai nữa, buông chânmang theo đầu sư rơi xuống hồ.
Khi các bạn trong đội sư kéo được cô lên khỏi mặt nước, tay cô giơ cao thỏi vàng, bốn bề như vỡ òa, không khí đạt tới cao trào chưa từng có.
Mấy cô gái không hứng khởi quá lâu, cô gái rơi xuống nước kéo đầu sư lên bờ, giơ thỏi vàng khoe khắp xung quanh xong, ba đầu sư tử trắng lập tức lại được đội lên, bướctrong nhịp trống thất tinh chắc chắn, không còn ngọ nguậy đùa vui, mà múa một điệu“Bái tứ phương” chính tông trên bè tre, lần lượt đáp lễ bà con xung quanh bằng tư thếtháng mà không kiêu.
Hành động này của đội sư tử trắng càng nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt, đồng thời quanh bờ hồ hàng chục dải pháo cũng được đốt lên, pháo nổ vang lừng, ánh lửa ngúttrời.
Trong thời khắc náo nhiệt nhất, Lục Kiều Kiều lại hết sức bình tĩnh, cô nhận ra cô gái giành được thỏi vàng tuyệt đối không phải hạng tầm thường, từng cử chỉ hành động củacô ta về mưu lược đều vượt xa mức độ nên có vào tuổi ấy. Nếu cô ta dẫn dắt không phảimột đội múa sư, mà là một đội quân, thì đó sẽ là đội thiết binh tất chiến tất thắng. Dựavào kiểu cách hành sự của Mạnh Hiệt sư gia, làm gì cũng không lộ thanh sắc, sắp xếp chuđáo cẩn thận, lần này tới trấn Phù Dung, người càn gặp chắc chắn là cô ta, việc muốn nhờvả cũng có khả năng liên quan đến cô gái này.
Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư - Hồng Trần Trảm Long - Tập 1: Đại Phong Thủy Sư