Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Dinh Hoang Minh
Upload bìa: Dinh Hoang Minh
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2286 / 50
Cập nhật: 2017-04-11 11:35:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Hỏa Phượng Hoàng
a đứa trẻ tạo thành trận thế mà Mạnh Hiệt vừa nói đến, rõ ràng chính là An Long Nhi, Cố Tư Văn và A Đồ cách cách. Cố Tư Vănvà A Đồ cách cách xưa nay không có quan hệ gì với Thượng Đế hội,chỉ có An Long Nhi quen biết với mấy người vốn thuộc Hồng môn,nếu cậu cứu ra một cô gái bế con trong chiến trận, người đó chỉ có thể là Lý Tiểu Văn.
Jack nhớ lại hai năm trước, An Long Nhi và đám thiếu niên vốn định cùng họ đi Vân Nam, nhưng trong đêm đại bản doanh Kim Điền bị mấy nhóm đoàn luyện vây công, cả bọn lại mất tích một cách thần bí, lúc bấy giờ đang rối ren loạn lạc, mọi người gấp gáp đicứu viện nên cũng không hỏi kỹ chuyện này, về sau Lục Kiều Kiều chỉ nói rằng bọn AnLong Nhi có việc gấp phải rời khỏi Quảng Tây. Thế nhưng, trong ký ức của Jack, An LongNhi là một đứa trẻ hành xử rất thận trọng, lại hết sức lễ phép, cậu có thể vô cớ ra đi khôngtừ biệt sao? Trừ phi có một số chuyện mà cả An Long Nhi lẫn Lục Kiều Kiều đều không muốn mình biết.
Anh cũng nhớ ra, khi mới gặp lại Hồng Tuyên Kiều ở huyện thành Bình Nam mình từng hỏi thăm về Lý Tiểu Văn, nhưng cô và Lục Kiều Kiều lại nhanh chóng nói lảng sangchuyện khác, sau này cũng không bao giờ chủ động nhác đến nữa; sau khi đại bản doanh Kim Điền được giải vây, Jack lại hỏi có thấy Lý Tiểu Văn trong nữ doanh không, HồngTuyên Kiều chỉ đối đáp quanh co, sau đó không bao giờ nhác đến chuyện này nữa. Jack vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Hồng Tuyên Kiều dẫn đầu nữ doanh bái tế các chị em bị giếthại trong đêm Thất Tịch, cảnh tượng ấy thật bi thương, thật lay động lòng người, HồngTuyên Kiều là một tướng lĩnh tốt, rất yêu thương nữ binh, liệu cô có để mặc Lý Tiểu Vănmất tích, xong chuyện cũng không hỏi han gì hay không?
Trừ phi cô cũng không thể khẳng định Lý Tiểu Văn sống chết thế nào, thậm chí còn vào hùa với Lục Kiều Kiều để gạt anh.
Hồi ức của Jack truy ngược lại tới đoạn tình duyên ngán ngủi với Lý Tiểu Văn từ nhiều năm trước: khi Lý Tiểu Văn sắp theo Hồng Tuyên Kiều gia nhập Nữ tử Tuyên đạohội, Lục Kiều Kiều đã rút ra ba tờ ngân phiếu giá trị cao đưa cho Lý Tiểu Văn. Khi ấy, chỉcần mấy chục lượng bạc là mua được một người đàn bà, Hồng Tuyên Kiều cũng đã nóitrong Nữ tử Tuyên đạo hội bao ăn bao ở, Lục Kiều Kiều yêu tiền như mạng, lại cần phảichi ra mấy trăm lượng để đẩy một kỹ nữ đi hay sao? Trừ phi cô biết Lý Tiểu Văn sẽ phảidùng đến số tiền này trong tương lai.
Cuối cùng, anh nhớ đến cảnh tượng Lục Kiều Kiều và Lý Tiểu Văn vừa gặp mặt nhau, trên cỗ xe ngựa kiểu Tây xa hoa, Lục Kiều Kiều nói cô cần sử dụng Điếu hồn phù, bảo Jackđi hỏi rõ Bát tự và tên họ thật của Lý Tiểu Văn, rồi lại xem xét dung mạo Lý Tiểu Văn rấtkỹ lưỡng. Lục Kiều Kiều là đại gia huyền học, đã quen thói gặp người là xem tướng trước,ngay từ khoảnh khắc đầu tiên cô đã nắm rõ được cuộc đời của Lý Tiểu Văn, lẽ nào côkhông hề hay biết gì về sự sống chết của Lý Tiểu Văn sau này hay sao?
Nhiều điểm nghi vẩn và không hợp lý đều được Jack kết nối thành một câu chuyện họp lý, mà căn nguyên của toàn bộ chuyện này chỉ có một...
Jack chau mày nhìn Lục Kiều Kiều, rồi lại nhìn Hồng Tuyên Kiều, khẽ nói: “Hai người gạt tôi?“
Hồng Tuyên Kiều cười ha ha nói: “Anh Jack nói gì vậy chứ, toàn là anh chị em với nhau, sao lại gạt anh được? Kiều Kiều mệt rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi, để tôi tiễnhai người về.“
Jack đưa mắt nhìn sang phía Lục Kiều Kiều, thấy cô đang đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt như lúc hút thuốc phiện năm xưa. Người thông minh tuyệt đỉnh như Lục Kiều Kiều để lộ ra sắc mặt này, hoàn toàn là một lời khẳng định dành cho những suy luận của Jack, anh nhỏ giọng nói với cô: “Nhìn vào mắt anh đây... Lý Tiểu Văn ở đâu?“
Hồng Tuyên Kiều nghe thấy câu hỏi này, chợt cảm thấy da mặt tê rần, Lục Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Jack, tim đập dồn dập, toàn thân lạnh toát, không nói đượclời nào.
Nhìn vẻ mặt Jack rõ ràng đang cố gắng áp chế cơn phẫn nộ trong lòng, trong thời khắc mọi người đang vui vẻ thế này, anh không tiện phát tác ra, gương mặt anh đỏ bừnglên, đưa tay chỉ vào mũi Lục Kiều Kiều một cái, đột nhiên giật tung cửa chạy như bay rangoài, Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều lập tức bám theo sau, các tướng lĩnh đang sôinổi bàn luận về trận pháp đều hết sức ngạc nhiên, hoàn toàn không biết giữa bọn họ đãxảy ra chuyện gì. Jack chạy thục mạng trên đường phố không người, Lục Kiều Kiều vàHồng Tuyên Kiều đều không biết anh định đi đâu, chỉ một mực đuổi theo. Hồng TuyênKiều đuổi kịp Jack trước, cô đặt một tay lên vai anh, nói: “Anh Jack, có gì từ từ nói...“
Jack không dừng lại, tay phải hất ngược ra sau muốn gạt tay Hồng Tuyên Kiều ra, nhưng bị Hồng Tuyên Kiều dùng tay kia ấn xuống, thuận thế ôm lấy cánh tay anh, haichân choãi ra xuống tấn mã bộ níu chặt Jack lại: “Anh Jack, anh định đi đâu...“
Jack bị cô níu chặt không chạy được nữa, liền dừng lại gầm lên: “Bỏ tay ra!” Dứt lời, giơ nắm đấm tay trái lên toan thụi vào mặt Hồng Tuyên Kiều. Hồng Tuyên Kiều không hềné tránh, chỉ giữ chặt cánh tay anh, nói: “Chúng tôi không cố ý gạt anh mà, anh nghechúng tôi giải thích đã.“
“Cô...” Jack không thể xuống tay đánh người, tức đến nỗi không nói được lời nào nữa, khó khăn lắm mới rặn ra được một câu: “Hai người vẫn luôn gạt tôi, tôi làm sao tin đượchai người nữa đây?“
Lúc này, Lục Kiều Kiều cũng đuổi tới nơi, cô vòng tay ôm lấy cánh tay còn lại của Jack, nói: “Jack, đừng chạy nữa, anh định đi đâu chứ?“
Jack kích động nói: “Hai người không chịu kể cho tôi chuyện của Lý Tiểu Văn, nhưng thế nào cũng có người biết, tôi có thể đến nữ doanh hỏi Hồ cửu Muội, cô ấy tham giaThượng Đế hội từ những ngày đầu tiên, cô ấy sẽ nói cho tôi biết.“
Hồng Tuyên Kiều không muốn làm lớn chuyện lên ảnh hưởng tới nữ doanh, cô thấy Jack đã dừng lại để nói chuyện, vội vàng khuyên giải: “Tôi sẽ nói với anh, tôi là tướngquân của nữ doanh, biết nhiều hơn Kiều Kiều, hai người về nhà nghe tôi kể có đượckhông...” Lúc nói những lời này, hai tay cô vẫn níu chặt lấy Jack, như sợ chỉ lơi tay ra làanh sẽ lại xông thẳng đến nữ doanh vậy.
Jack cũng biết làm lớn chuyện này lên chẳng có lợi cho ai cả, anh thở dốc mấy hơi liền, trấn tĩnh lại đôi chút rồi nói: “Hai người buông tôi ra, tôi muốn về nhà.“
Tại nhà Lục Kiều Kiều, ba người vào trong căn phòng nhỏ đóng cửa lại, Jack chăm chú nghe Hồng Tuyên Kiều kể lại toàn bộ sự việc sau khi Lý Tiểu Văn gia nhập Nữ tửTuyên đạo hội, lúc nghe tới những nỗi khó khăn của Lý Tiểu Văn khi nuôi lớn một đứanhỏ tóc vàng, anh không kìm được mà rơi nước mắt. Câu chuyện kể tới đoạn nữ doanh bịđồ sát thì dừng lại, Hồng Tuyên Kiều cũng nói với Jack, người cứu Lý Tiểu Văn đi nhấtđịnh là An Long Nhi.
Jack đau xót nói với Hồng Tuyên Kiều: “Cám ơn cô vẫn luôn chiếu cố đến cô ấy...“
Nhưng Hồng Tuyên Kiều lại nói: “Người thực sự nghĩ cho Tiểu Văn là Kiều Kiều, anh đừng trách cô ấy.“
Jack ngẩn người ngồi đờ ra một lúc, sau đó mới hết sức lịch thiệp đuổi khéo Hồng Tuyên Kiều đi: “Xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với Kiều Kiều, cô có thể về trước đượckhông?“
Hồng Tuyên Kiều đành nắm tay Lục Kiều Kiều, khuyên giải: “Từ từ mà nói, chuyện gì cũng có cách giải quyết cả, hai vợ chồng đừng giận nhau...“
Đợi Hồng Tuyên Kiều đi khỏi, Jack thấy Lục Kiều Kiều ngồi trước ngọn đèn đang rầu rĩ nhíu chặt hai hàng lông mày lại. Nếu là trong quá khứ, Jack nhất định sẽ gắng sức khiến cô vui vẻ, người mà anh yêu nhất chính là Lục Kiều Kiều luôn tươi cười đối mặt với tấtthảy mọi sự, anh sẵn lòng trả giá bằng cả sinh mạng mình để người phụ nữ này đượchạnh phúc, không phải sợ hãi điều gì, nhưng ngày hôm nay, anh lại không có cảm xúc ấy.Người phụ nữ ở trước mặt anh đây nắm trong tay quá nhiều bí mật không thể cho ngườikhác biết, tựa như cô đang muốn khống chế điều gì đó vậy.
“Lý Tiểu Văn còn sống không?” Jack hỏi.
“Không biết.“
“Sao em lại không biết, em có thể tính toán được số mệnh của bất cứ ai cơ mà.” Lời chất vấn của Jack rất hợp lý hợp tình.
Lục Kiều Kiều lạnh lùng đáp: “Em thực sự không biết, nếu cô ấy mang theo lá bùa tục mệnh em đưa cho trên người, có thể sẽ không chết, nếu không có lá bùa ấy thì khó nóilắm.“
Jack cười bất lực: “Em không thể bói một quẻ luôn bây giờ hả?“
“Em không bói.“
Jack đột nhiên xoay qua trước mặt Lục Kiều Kiều, hai tay túm chặt lấy vai cô, kích động lắc mạnh: “Anh muốn tìm Lý Tiểu Văn và con gái anh, mau nói anh biết cô ấy ở đâu,chuyện gì mà em chẳng bói ra được, mau bói đi!“
Vai Lục Kiều Kiều đau nhói lên, cô vận sức tách tay Jack ra: “Theo mệnh số thì cô ấy đã chết từ lâu rồi! Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, đây chính là số mệnh của côấy, cứu được thì em đã cứu rồi, cô ấy là gì của em chứ? Em dựa vào cái gì mà giúp cô ấy?Còn chẳng phải vì cô ấy có mang đứa con của anh hay sao. Em không muốn bói là vì emkhông muốn biết kết quả, không muốn bói ra một quẻ nói rằng cô ấy đã chết, em cũng hyvọng cô ấy còn sống, giờ anh đã biết An Long Nhi cứu cô ấy đi rồi, anh đi tìm Long Nhi làđược!“
“Vậy em giúp anh bói xem Long Nhi đang ở đâu?!” Gương mặt Jack lộ vẻ mong chờ, nôn nóng hỏi Lục Kiều Kiều, hai tay lại chụp lấy vai cô.
Lục Kiều Kiều lại giơ tay đẩy anh ra, bực bội đáp: “Bói cái gì chứ, anh dùng đầu óc mà nghĩ là biết ngay, Long Nhi biết tâm pháp trảm long, trong tay lại có Lôi thích để trảmlong, cả thiên hạ này chỉ có nó và An Thanh Nguyên biết trảm long thôi; An ThanhNguyên vẫn tìm đủ mọi cách để chém đứt chín đạo long mạch ở Quảng Đông, chắc chắnLong Nhi đang ở Quảng Đông đợi An Thanh Nguyên rồi, anh đi Quảng Đông tìm nó làđược.“
“Phải rồi, phải rồi...” Jack vừa lấm bấm, vừa ra cạnh giường thu dọn hành lý. Thu dọn một lúc, anh thấy Lục Kiều Kiều vẫn ngấn người ngồi ở đó, hai mắt nhìn chằm chầm vàongọn lửa đèn dầu, liền hỏi: “Em không thu dọn à? Chúng ta cùng đi tìm Lý Tiểu Văn.“
Lục Kiều Kiều ngồi đờ ra một lúc lâu mới trả lời: “Em không đi.“
Jack nghe cô nói vậy, lấy làm ngạc nhiên: “Chúng ta là vợ chồng, chúng ta đã thề sẽ không bao giờ chia lìa, giờ chúng ta phải đi tìm con gái, tại sao em không đi?“
Lục Kiều Kiều hờ hững nói: “Bây giờ anh đi tìm người phụ nữ khác, tìm con của hai người, em đi làm cái gì? Lúc anh cầu hôn em là anh thề, em có thề với Thượng Đế đâu.“
Jack nghe Lục Kiều Kiều nói vậy thì kinh ngạc không nói nên lời, sắc mặt anh lúc xanh lúc đỏ, giận đến nỗi tay chân không biết để vào đâu, cuối cùng anh giơ tay cầm bìnhtrà trên mặt bàn hằn học ném mạnh xuống đất, cùng với tiếng vỡ đánh xoảng, Lục KiềuKiều đang ngồi ở mép giường giật nảy mình sợ hãi, toàn thân run lên một chặp.
Jack gầm lên: “Em ích kỷ quá! Ngay từ đầu em đã nói dối để giữ anh lại bên cạnh rồi, vì mình mà em có thể mặc kệ bất cứ ai. Từ khi quen biết em đến giờ, em đi đâu anh liềntheo đấy, chuyện gì anh cũng có thể làm theo ý em, miễn là em cảm thấy vui vẻ và hạnhphúc; nhưng giờ anh muốn đi tìm Lý Tiểu Văn, em không ưa cô ấy, anh cũng không yêucô ấy, song cô ấy cũng là một con người, giá trị sinh mệnh của cô ấy không thấp kém hơnbất cứ ai, cô ấy đã sinh con cho anh, trải qua rất nhiều khó khăn để nuôi lớn đứa nhỏ ấy,cô ấy cũng là một phần rất quan trọng trong cuộc đời anh. Trước đây, anh chưa bao giờyêu cô ấy, nhưng bây giờ anh cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ thực sự đáng để yêu,khi em nói cho Lý Tiểu Văn biết cô ấy chỉ sống được ba năm nữa, cô ấy cũng chưa từng bỏcuộc một ngày nào, sự khác biệt giữa em và cô ấy chỉ là cô ấy không có năng lực thay đổimà thôi. Giờ anh chỉ muốn đi thăm đứa nhỏ, xem xem cô ấy cần chúng ta giúp đỡ gìkhông, đứa nhỏ không sai, đứa nhỏ cần tiền, cũng cần có điều kiện để trưởng thành, cần có cha mẹ, những thứ này chúng ta đều có thể cho nó, chuyện gì chúng ta cũng có thểlàm, có năng lực làm, tại sao lại không đi làm? Thượng Đế đã ban cho em sức mạnh to lớn,vậy mà em lại không có lòng thông cảm, không đi giúp đỡ những người yếu đuối, em chỉbiết dùng huyền học để kiếm tiền, an táng mộ tổ nhà Hồng Tú Toàn là để kiếm tiền, điVân Nam cược ngọc là để kiếm tiền, bán quân hỏa cho quân Thái Bình cũng để kiếm tiền,nhưng mỗi người bên cạnh em đều phải xoay chuyển xung quanh em, vì em mà bánmạng, em... em rốt cuộc có đi tìm đứa nhỏ hay không...“
Mắt Jack lại rơm rớm, anh chỉ thấy một gương mặt lạnh lùng, cùng với sự từ chối lặng lẽ. Jack biết, việc mà Lục Kiều Kiều không muốn làm, không ai có thể ép cô làm được, anhtung chân đá văng cái ghế bên cạnh, xách rương da, khoác yên ngựa lên vai, hàm hè laora cửa. cửa phòng bật mở, Jack trông thấy An Thanh Viễn đang ở bên ngoài nghe lỏm,anh ta giơ tay kéo Jack vào trong rồi hỏi: “Jack, hai người xảy ra chuyện gì vậy?“
Jack cực kỳ phẫn nộ nói: “Tôi muốn ra khỏi thành.“
An Thanh Viễn giữ chặt anh lại, nói: “Giờ làm sao mà đi được, hai mươi dặm bên ngoài thành toàn là quân Thanh bao vây tàng tàng lớp lớp, cậu muốn đi đâu?“
Jack còn chưa kịp trả lời, Lục Kiều Kiều ở trong phòng đã lớn tiếng gọi: “Anh mặc kệ anh ấy, để anh ấy đi đi!“
An Thanh Viễn đành buông tay, Jack chạy tới chuồng ngựa dát ngựa của mình ra, lắp xong yên cương và hành lý liền phóng về phía cửa thành, xông ra khỏi thành Vĩnh Anngay trong đêm.
An Thanh Viễn lo lắng đi vào phòng Lục Kiều Kiều, nhưng cô lại lao ra cửa như người phát điên, hất văng An Thanh Viễn ra chạy thẳng lên tường thành. An Thanh Viễn càngchẳng hiểu gì, vừa nãy chẳng phải Lục Kiều Kiều mới bảo anh ta buông Jack ra hay sao,giờ lại còn đuổi theo làm gì? Nghĩ đoạn, anh ta cũng lập tức chạy theo Lục Kiều Kiều lêntường thành.
Lục Kiều Kiều đứng trên tường thành tối tăm đón cơn gió Bắc lạnh buốt, trợn to mắt nhìn thớt ngựa lao về phía cứ điểm quân Thái Bình ở Thủy Đậu, đó là hướng đi xuốngphía Nam qua cửa sông Tầm Giang, đến cửa sông có thể đi đường thủy tới Quảng Đông.An Thanh Viễn đứng sau lưng Lục Kiều Kiều, cùng cô nhìn theo Jack biến mất trong mànđêm, Lục Kiều Kiều đột nhiên hướng về phía Jack đang phóng ngựa đi, hét vang tên anhrồi khóc òa, cúi đầu phục lên ụ tường thành, dồn hết sức lực toàn thân vào hai tay khôngngừng đẩm xuống bức tường, đến khi xương cốt kêu lên răng rắc. An Thanh Viễn sợ LụcKiều Kiều làm tay mình bị thương, lập tức tóm lấy cổ tay cô, không để cô hành hạ bảnthân nữa, Lục Kiều Kiều kêu lên một tiếng “nhị ca” rồi quay người ôm chặt lấy An ThanhViễn, khóc rống lên đến khi gục xuống tường thành.
Từ hôm An Thanh Viễn cõng Lục Kiều Kiều về nhà, cô không ra khỏi gian phòng đó nữa. Hồng Tuyên Kiều đã cắt cử nữ binh thỉnh thoảng ghé qua chăm nom cho cô, các bạnbè thân thuộc cũng thường đến thăm, nhưng tất cả đều nhận ra Lục Kiều Kiều tựa như đãbiến thành một con người khác, ánh mắt đờ đẫn, tràm mặc không nói không rằng. HồngTuyên Kiều và An Thanh Viễn đều hỏi Lục Kiều Kiều nguyên nhân cô một mình ở lại,song Lục Kiều Kiều làn nào cũng chỉ cười cười không đáp, rồi lảng sang chuyện khác. Khicả bọn bàn tán chuyện của Lục Kiều Kiều sau lưng cô, thì nghe Phùng Vân Sơn nói: Cô ấylàm vậy là có nguyên nhân riêng.
Mọi người không hề hoài nghi đôi mắt tinh đời của Phùng Vân Sơn có thể nhìn thấu được cõi lòng Lục Kiều Kiều, nhưng Phùng Vân Sơn chưa bao giờ nói rõ nguyên nhân củacô là gì, làm mọi người lại càng phỏng đoán nhiều, hành vi quái dị của Lục Kiều Kiều trởthành một bí ẩn. Dưới chế độ Mãn Thanh có thể lấy thêm thiếp một cách hợp pháp, ở TháiBình Thiên Quốc cũng không hạn chế số lượng vợ của quan viên, mọi người đều khônghiểu nổi tại sao Lục Kiều Kiều lại vì một người đàn bà và một đứa trẻ mà rời bỏ chồngmình, cách nhìn thông thường đều là, nếu Jack thích thì cưới người đàn bà kia về, đưađứa nhỏ về nuôi là được, hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến địa vị vợ cả của Lục KiềuKiều.
Chiến sự liên tiếp báo nguy, Hướng Vinh tựa như ăn phải thuốc tiên thoát thai hoán cốt, hết lần này đến lần khác đánh bại quân Thái Bình, mỗi làn chiến đấu quân Thái Bìnhđều tử thương trên trăm người, trong tình trạng ngày nào cũng hỗn chiến, con số nàykhông thể nói là không nghiêm trọng. Gàn đây, quân Thanh còn áp dụng chiến lượcchuyển doanh trại, chính là mỗi khi chiến thắng một cứ điểm, liền dịch chuyển doanh trạitoàn quân tiến lên áp sát thêm một dặm. Cứ tiếp tục thế này, cứ điểm của quân Thái Bìnhsẽ lần lượt bị nhổ đi, nhanh chóng rơi vào tình trạng giặc đến sát chân thành, chiến thuậtgiữ nơi hiểm yếu cuối cùng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trước đó, Lục Kiều Kiều vì sự hiếu kỳ của phong thủy sư, muốn nghiệm chứng Long quyết nên chủ động ở lại trong thành tham gia tác chiến đánh quân Thanh, nhưng sauTết, quân Thanh vây thành càng ngày càng chặt, không thể dễ dàng thoát khỏi vòng vâyđược nữa, lúc Jack đi vẫn có thể một người một ngựa phóng nhanh khỏi thành trong đêmtối, nhưng tình thế hiện tại không cho phép xông ra như vậy nữa. Lục Kiều Kiều có đạothuật kỳ công, tự mình xông ra cố nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng tâm trạng cô đangnhư vậy, một thân một mình đến đâu mà chẳng giống nhau chứ?
Dương Tú Thanh và Phùng Vân Sơn nhiều làn mời Lục Kiều Kiều đến gặp mặt thương lượng việc quân, xét cho cùng thì trận pháp long hổ phòng thủ, đặt cứ điểm giữ các vị tríhiểm yếu ngoài thành này cũng do cô đề xuất, lại từng hết sức thành công, mọi người đềuchờ mong cô có thể đưa ra kiến nghị gì đó mới mẻ. Nhưng mặc cho ngoài thành đánh trậnnghiêng trời lệch đất, pháo nổ suốt ngày, Lục Kiều Kiều vẫn cứ đóng cửa không chịu rangoài, Phùng Vân Sơn đến tận nhà thăm hỏi cũng chỉ đổi lại được một chén trà nhạt cùngthái độ trầm mặc.
Sau nhiều lần huyết chiến, cứ điểm của quân Thái Bình rốt cuộc cũng lần lượt bị công phá, ngay cả vùng đất yết hầu long mạch mà Lục Kiều Kiều coi trọng nhất là doanh trạiThủy Đậu cũng bị quân Thanh nhiều lần công chiếm, nhưng vì Lục Kiều Kiều từng nói, aigiữ được Thủy Đậu, người đó có thể nắm trong tay mạch máu của cả thành Vĩnh An, vìvậy sau mỗi làn thất thủ, quân Thái Bình lại liều chết đoạt lại khu vực hiểm yếu này.Trong cuộc chiến giằng co bất kể ngày đêm ở Thủy Đậu, vì là đạo quân anh dũng thiệnchiến, quân đội Hồng môn dưới trướng La Đại Cương thường được phái ra tấn côngnhững nơi kiên cố và tử chiến, trong mấy tháng số thương vong đã lên đến tám phần,đồng thời sức chiến đấu của hai phần còn lại đã tụt đến mức không thể nào hồi phục đượcnữa.
Lúc này, quân Thanh lại tăng cường thế công, vận chuyển đại pháo nghìn cân từ Quế Lâm tới bắn vào thành, không ít nhà dân trong thành Vĩnh An bị bắn trúng, đạn pháothậm chí còn bắn tới cả nha môn Thiên vương đang cư trú, cả thành Vĩnh An không aimay mán chạy thoát, đến cả Thiên vương Hồng Tú Toàn cấm cung trong nhà cũng có khảnăng mất mạng bất cứ lúc nào. Lục Kiều Kiều vẫn ngày ngày nhốt mình trong phòng,không hỏi việc quân, chỉ bần thần ngồi đó hút thuốc, chẳng khác gì muốn tìm cái chết.Dương Tú Thanh và Phùng Vân Sơn thực sự không thể chịu được nữa, liền cát cử HồngTuyên Kiều dẫn theo mười mấy nữ binh, khiêng kiệu chạy đến trước cửa nhà cô, dùng sứcmạnh bát Lục Kiều Kiều đầu tóc rũ rượi ra, khiêng lên tường thành.
Lục Kiều Kiều đã rất lâu không ra khỏi cửa, có nghe khá nhiều về tình hình nguy cấp trong thành, cũng biết bên ngoài cả ngày lẫn đêm đày tiếng nổ và tiếng thét gào của ngườiqua kẻ lại, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mát chứng kiến hiện thực tàn khốc, ở trongkiệu, cô thấy trong thành Vĩnh An đâu đâu cũng là phòng ốc bị đạn pháo phá hủy, venđường là những cái xác chưa kịp thu dọn cùng tiếng khóc mất người thân, đạn pháo thỉnhthoảng lại rơi xuống ngay bên cạnh, dù thành Vĩnh An không bị công phá thì chỉ pháokích thế này sớm muộn cũng sẽ bị bán cho biến thành bình địa.
Lên trên tường thành, cô thấy doanh trại quân Thanh đã dồn lên cách thành vài dặm, chỉ cần chăm chú quan sát có thể nhìn rõ binh sĩ trong doanh trại bọn chúng đang làm gì,cảnh tượng này hoàn toàn khác với cảnh khắp nơi đều là cứ điểm của quân Thái Bìnhmấy tháng trước. Bên tai cô không ngừng vang lên tiếng súng pháo và tiếng hò hét, trong mắt khắp nơi chỉ thấy khói thuốc súng mù mịt và cảnh tượng máu me khi hai quân laovào đánh giáp lá cà. Chỉ có điều, ruộng lúa vàng ruộm hiện giờ đã biến thành một vùng đất khô cằn pha lẫn hai màu đen đỏ, màu đỏ là máu, màu đen là máu đã khô đi.
Lục Kiều Kiều đang đắm chìm trong thương cảm và nghĩ suy cũng bị chấn động, vận mệnh phía trước không phải là suy xét và tính toán, không phải thần tích và nghiệmchứng, mà là một trận quyết đấu người sống ta chết, cho dù trời cao ban cho ai số mệnhthế nào đi chăng nữa, một khi đã tới đây thì chỉ có một con đường duy nhất, chính là giếtđịch để cầu sinh. Cô ngồi trên tường thành nhìn binh mã quân Thanh tung hoành qua lạichặn giết các tuyến đường tấn công, phòng thủ của quân Thái Bình, sinh mạng con ngườicứ vậy mà biến mất ngay trước mắt mình, vẫn còn chiến đấu thì sẽ còn có thêm nhiều giađình nữa phải mất đi thân nhân.
Cảnh tượng tựa như chốn địa ngục này quả nhiên đã khiến Lục Kiều Kiều tạm gác chuyện trong lòng xuống để trở về với hiện thực, cô lặng lẽ quan sát lộ tuyến tẩn côngphức tạp của quân Thanh, tuy thoạt nhìn tưởng như lộn xộn không theo chương pháp gì,nhưng dường như lại ngầm ẩn giấu huyền cơ bên trong. Vị trí các cứ điểm mà Lục KiềuKiều đặt ra đều nằm ở phía trên long hổ sa thủ được bảo bọc nhiều tầng, là những điểmcó long khí mạnh nhất, nếu quân Thanh tấn công bừa bãi, quân Thái Bình có long khí hỗtrợ có phần tháng cực cao, thêm nữa, các cứ điểm còn bảo hộ lẫn nhau, có thể nói làkhông hề có kẽ hở.
Nhưng cô phát hiện ra khi quân Thanh tẩn công, đội chủ công đi đầu nhất định sẽ cắm một lá cờ lớn vào một nơi nào đó, Lục Kiều Kiều không hiểu hàm nghĩa thực sự củađiểm cắm cờ này, nhưng cô nhìn ra được, địa điểm này chính là lưng của nhánh longmạch chảy ngầm dưới lòng đất của bình nguyên, biện pháp này rất có thể là để ghim chặtlong khí lại. Sau khi cắm chiến kỳ xuống, quân Thanh để một nhóm quân nhỏ và tướnglĩnh chủ chốt lại canh phòng, đội công kích lập tức men theo đường vận hành của longkhí bổ về phía cứ điểm, lúc này năng lực phản kích của cứ điểm rõ ràng kém xa so với sứcmạnh tấn công của quân Thanh; khi các cứ điểm xung quanh xuất kích ứng cứu, quânThanh lại tiến hành phục kích cứu binh, điểm phục kích được bố trí chính xác lạ kỳ, lầnnào cũng vừa khéo nằm đúng trên tuyến đường quân Thái Bình đi qua, khi cứu binh điqua được một nửa, quân Thanh sẽ tấn công chia cát đội ngũ. Cùng thời điểm đó, trongthành lại bị đại pháo oanh kích, bản thân còn khó giữ, vì vậy cứ điểm ngoài thành liền rơivào cảnh buộc phải đơn lẻ chiến đấu.
Phương pháp phá trận tinh diệu nhường này, nhất định không phải là chủ ý của Hướng Vinh, Lục Kiều Kiều đã dùng Kỳ môn độn giáp tra soát chiến thuật của quânThanh, rất rõ ràng, thế công của đối phương Bát môn rối loạn, hoàn toàn không phùhọp với thuật dùng binh theo Kỳ môn độn giáp, mà cách thức cắm chiến kỳ lên lưng củanhánh long mạch, sau đó men theo sống lưng vô hình vô tích của long mạch ẩn dưới đồngbằng để tẩn công, rõ ràng là phong cách của phong thủy sư. Cô tựa như nhìn thấy một vịđại sư dụng binh bằng thuật phong thủy đang đứng phía sau Hướng Vinh, mỗi ngày đềuvạch ra những kế hoạch tấn công mới, từ cứ điểm, tới tuyến đường, rồi các phương hướngchủ yếu, rành mạch phân minh, thận trọng đánh đổ trận thế thủ nơi hiểm yếu. Song điềukhiến Lục Kiều Kiều cảm thấy nguy hiểm nhất là, binh pháp cô sử dụng vốn là binh phápphong thủy Long quyết độc nhất vô nhị trong thiên hạ, vậy mà đối phương rõ ràng có thểnhìn thấu được thuật phong thủy thiên tử cực kỳ bí mật này, đối thủ ở phía sau kia rốtcuộc là ai chứ?
Đối thủ đã có thể đánh bại binh pháp Long quyết, thì cũng có thể tiêu diệt toàn bộ quân Thái Bình trong thành, vả lại, với thực lực của quân Thái Bình hiện nay, cùng vớitình trạng quân Thanh ngày một tiến sát chân thành, muốn bố trí lại trận địa là điềukhông thể, nếu cứ tiếp tục dùng phương pháp này đánh tiếp, cuối cùng sẽ chỉ còn cách rútvào đường chết là phòng thủ tường thành, không có gì khác biệt so với tình cảnh bị vây ởKim Điền nửa năm trước, con đường sống duy nhất chính là nhân lúc quân Thanh cònchưa từ bốn phía áp sát tường thành vây công mà đột phá vòng vây lần nữa.
Dương Tú Thanh và Phùng Vân Sơn nhìn sắc mặt ngẩn ngơ của Lục Kiều Kiều, đợi cô mở miệng nói chuyện. Lục Kiều Kiều ngủ dậy vẫn chưa chải đầu, những sợi tóc lõa xõabuông xuống hai bên má, cô nhìn chầm chằm vào chiến trường rộng mấy chục dặm đangchém giết tàn khốc, hồi lâu sau mới rặn ra một câu: “Gặp phải cao thủ rồi.“
Dương Tú Thanh gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy cách đánh hiện nay của quân Thanh không giống phong cách của Hướng Vinh, có mật thám báo tin về nói, Trung đường TrạiThượng A của Mãn Thanh cũng đến chiến trường đốc thúc chiến đấu rồi.“
Lục Kiều Kiều vẫn ngồi bất động trong kiệu, chỉ có cặp môi là khe khẽ mấp máy, nói bằng giọng rất nhỏ: “Tôi nói là đối phuơng có cao thủ phong thủy...“
Phùng Vân Sơn và Dương Tú Thanh hết sức bất ngờ trước câu trả lời này, họ Phùng hỏi: “Lục tiên sinh nhìn ra vấn đề gì à? Có cách gì hay không?“
Lục Kiều Kiều quay đầu lại nhìn mặt Phùng Vân Sơn, hác khí trên gương mặt anh ta càng lúc càng nồng đậm, chứng tỏ mỗi ngày mỗi đến gần thọ hạn, nhưng ánh mắt anh tavẫn tràn ngập ý chí chiến đấu, khiến Lục Kiều Kiều không khỏi thầm xúc động. Chuyệnxảy ra với cô thực sự lớn như vậy hay sao? Trên đời này có bao nhiêu người còn đau khổhơn cô, nhưng họ vẫn đang cố gắng vì mộng tưởng của mình, đây là giãy chết một cáchbất lực sao? Có lẽ đây là một hình thức chống lại số mệnh.
Phùng Vân Sơn thấy Lục Kiều Kiều đang giương đôi mắt thất thần lên nhìn mình, hồi lâu không nói gì, biết cô lại nghĩ đến chuyện đâu đâu rồi, anh ta lay lay chiếc kiệu của cô,hỏi: “Luc tiên sinh? Tỉnh lai đi.“
Lục Kiều Kiều tựa hồ giật mình tỉnh mộng, hơi thở mảnh như đường tơ, khẽ khàng nói: “ừm, đúng vậy, bọn họ dùng chiến kỳ ghim chặt sống lưng long mạch, lại tấn công cứđiểm theo đúng đường đi của long mạch ngầm dưới đất, cái này thì chỉ có phong thủy sưmới xem ra được, vì vậy chác chắn có cao thủ phong thủy đặt ra kế hoạch tẩn công hằngngày.“
“Chiến kỳ ghim vào sống lưng long mạch?” Dương Tú Thanh lấy làm lạ. Lục Kiều Kiều ngoảnh sang phía y, nói: “Giống như lúc giết lươn ấy...” Lục Kiều Kiều rút thanh đoản đaotrong ống tay áo ra, “cạch” một tiếng, đâm mạnh vào tay đòn kiệu, gằn giọng nói: “Dùngđinh dài đóng cổ họng con lươn vào tấm ván, sau đó chặt đầu mổ bụng, con lươn có trơnmấy cũng không thoát được, vì vậy chết là cái chắc.“
Dương Tú Thanh đại khái đã hiểu được ý cô, lại hỏi tiếp: “A muội nghĩ ra cách gì phá giải không?“
Lục Kiều Kiều nhìn ra ngoài thành, đờ đẫn một lúc, từ cửa thành bên dưới lại có một đội binh sĩ đầu chít khăn đỏ xông ra. Chiến y trên người những binh sĩ này đã rách bươmnhưng vẫn chưa kịp vá víu lại, có không ít người trên đầu, trên mình còn đang băng bó,rõ ràng đã bị thương ở các mức độ khác nhau, nhưng thành Vĩnh An bấy lâu nay vẫn luônở trong trạng thái bị vây, không thể trưng thu thêm binh sĩ được, giờ chỉ còn cách để chothương binh ra trận trở lại, đám lão binh chết một người là mất đi một người, nhóm binhsĩ này xông ra cũng không biết có được mấy người trở về nữa.
Lục Kiều Kiều uể oải trả lời Dương Tú Thanh: “Phá vây thôi, đừng để bị vây khốn ở đây nữa.” Nói đoạn, cô chỉ tay vào đám binh sĩ chuẩn bị xuất chiến bên dưới: “Có thể gọibọn họ quay lại không? Đừng tự tìm đường chết nữa.“
Dương Tú Thanh lập tức quát gọi đám tướng sĩ đang ra khỏi thành, nhưng viên tướng dẫn đầu lại tung mình xuống ngựa, chạy lên tường thành quỳ xuống xin được xuất chiến.Hán tử trung niên này quỳ rạp xuống, khấn cầu Dương Tú Thanh: “Đông vương, doanhtrại ở đầm Long Nhãn đều là huynh đệ đồng hương với chúng tôi, không thể không cứu,xin hãy cho chúng tôi ra cứu bọn họ về thành.“
Dương Tú Thanh đưa mắt nhìn Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều chỉ khe khẽ lắc đầu, họ Dương lập tức quay đầu nghiêm giọng nói với viên tướng kia: “Không có quân lệnh khôngđược phép xuất chiến bừa bãi, lập tức chỉnh đốn quân sĩ về doanh trại đợi lệnh!” Viêntướng nghe y nói thế, tức tối đập mạnh xuống nền đất, xoay người chạy xuống thành, dẫntheo quân sĩ trở về. Phùng Vân Sơn biết tâm trạng Lục Kiều Kiều không được tốt, khôngdám thúc giục cô thái quá, chỉ nho nhã khẽ khàng hỏi: “Lục tiên sinh có kế sách đột phávòng vây nào không? Như là phương hướng và thời gian chẳng hạn?“
“Không có kế sách, đối phương là cao thủ, vị trí tôi tính ra được có thể hắn đã biết hết cả rồi, trận này tôi không biết đánh, các vị hãy tranh thủ thời gian xem xem chỗ nào yếunhất trong vòng bao vây của quân Thanh thì tấn công vào chỗ đó đi...” Khi nói đến chuyệnbất lực này, Lục Kiều Kiều lại tỏ ra hết sức lừ đừ, khuôn mặt đượm vẻ mệt mỏi.
Phùng Vân Sơn nghe Lục Kiều Kiều nói vậy liền phấn chẩn tinh thần: “Chớ có nản lòng, Lục tiên sinh nói chỉ cần là kế hoạch cô ra tay bố trí, hắn ta đều có thể biết được và khống chế à?“
Lục Kiều Kiều ủ rũ ngả người vào trong kiệu, một tay nâng đầu, một tay chỉ xuống dưới thành: “Đã bị người ta đánh cho như vậy rồi, anh nói xem có phải không? Kế hoạchcủa tôi mười phần thì có tám đã nằm trong tính toán của đối phương...“
Phùng Vân Sơn vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi, Lục tiên sinh, lần phá vây này do cô an bài nhé!“
Lục Kiều Kiều nghe Phùng Vân Sơn nói vậy thì thoáng ngẩn ra giây lát, lập tức hiểu được ý đồ của anh ta, cô chậm rãi nhướng mắt lên nhìn anh ta, nói: “ừm? Được, vậy thìđể tôi bày trận, đợi khi nào mưa lớn thì bàn tiếp nhé.“
Phùng Vân Sơn hiểu ý, gật đầu hỏi: “Lục tiên sinh xem trận mưa này liệu bao giờ thì trút xuống?“
Lục Kiều Kiều thấp giọng trầm ngâm: “Càng sớm càng tốt... càng sớm càng tốt...“
Hiện giờ, lương thực và hỏa dược trong thành lại lần nữa rơi vào tình trạng khấn cấp, sau nhiều lần giao dịch với quân Thái Bình, đạo quân của Trương Chiêu rốt cuộc đã bịHướng Vinh phát hiện, giải tán toàn bộ sáu nghìn lính dõng, nguồn vật tư cuối cùng củaquân Thái Bình cũng bị cát đứt. Muốn đột phá vòng vây trong tình trạng không đủ hỏalực, lại phải phát huy sở trường tránh đi sở đoản, khiến súng Tây và đại pháo của quânThanh không bắn được, đêm mưa to gió lớn chính là lựa chọn tốt nhất.
Lục Kiều Kiều và Phùng Vân Sơn còn cần mưa lớn vì một nguyên nhân khác, nửa năm trước khi ở Kim Điền, quân Thái Bình đã đột phá vòng vây trong mưa một làn, nếulần này vẫn do Lục Kiều Kiều dùng nguyên lý huyền học lập kế hoạch, lại phá vây trongmưa lần nữa, đồng thời dùng các động thái giả tương đối máy móc đánh lạc hướng kẻ cóthể phá giải được binh pháp Long quyết đứng sau lưng Hướng Vinh, khiến đối phương rơivào cạm bẫy tính toán phương hướng trong khi hoàn cảnh, thời tiết, và thời gian đềuthuận lợi để tính toán chính xác; y có thể tính ra được đặc điểm thuật phong thủy của LụcKiều Kiều, nhưng sẽ không thể tính ra được biến số mà Phùng Vân Sơn xoay chuyển ởphía sau.
Dương Tú Thanh và Phùng Vân Sơn không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn bầu không, trên trời mây đen mù mịt, đổ mưa lâm thâm lạnh buốt, mặt đất toàn bùn lầy, hễgiẫm chân xuống rồi nhấc lên là bùn lẫn máu bám đầy chân, nhưng muốn đợi đến khimưa đủ lớn, trở thành bức màn thiên nhiên cho quân Thái Bình phá vây thì không biếtphải đợi đến ngày nào tháng nào nữa.
Lục Kiều Kiều ngoài miệng nói là càng sớm càng tốt, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không nám chắc chút nào. Vừa nãy cô đã bốc quẻ tính toán thời tiết, kết quả là một thángsau mới có mưa to như trút nước, muốn quân Thái Bình cầm cự trong thành thêm mộttháng nữa rõ ràng là không thực tế chút nào. Mấy ngày trước, Hồng Tuyên Kiều đã nói vớicô vật tư trong thành đang eo hẹp, những thứ có thể ăn đều đã ăn cả rồi; quân Thanh bàytrận chặt chẽ hợp lý, không thể nào cướp bóc từ bọn chúng được nữa, đối tượng dễ bịcướp nhất là Lý Thụy đã được điều xuống tuyến sau, không còn thấy bóng dáng đâu cả,vàng bạc trở thành đồ vô dụng trong thành Vĩnh An; thiếu thốn hỏa dược khiến quânThái Bình phải đợi khi đến khoảng cách đánh giáp lá cà mới nỡ nổ súng với quân Thanh,như vậy khi đối chiến với hỏa lực mạnh mẽ của quân Thanh, nhân số thương vong sẽtăng vọt lên. Trong thành Vĩnh An ôn dịch hoành hành, mỗi ngày số người chết vì bệnhtrong thành không ít hơn số người chết trận bên ngoài, nếu còn thủ thành thêm mấy ngàynữa, số người chết đói át hẳn sẽ vượt trội tất cả nhân số tử vong vì nguyên nhân khác.
Nhìn thành Vĩnh An xơ xác tiêu điều, Lục Kiều Kiều không thể đắm chìm trong cảm giác tự oán tự trách vận mệnh của mình được nữa, bèn nói với Phùng Vân Sơn: “Cho tôimột đội nữ binh, tôi sẽ lập đàn cầu mưa ở cửa Bắc, chỉ thử một phen thôi, không biết cóđược hay không, nếu được mưa, toàn quân tối nay chuẩn bị đột phá vòng vây theo lốiphía Bắc.“
Phùng Vân Sơn và Dương Tú Thanh đều kinh ngạc nhìn Lục Kiều Kiều, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ Lục Kiều Kiều lại dám nói ra chuyện lập đàn cầu mưa. cả hai đềumừng ra mặt, Dương Tú Thanh lập tức bảo Hồng Tuyên Kiều: “Tiêu vương nương nghelệnh, điều động hai Tư mã2 trong nữ quân phối hợp với Lục tiên sinh lập đàn.” Sau đó, yquay sang bảo Lục Kiều Kiều: “Thần công của Lục tiên sinh đúng là khiến người ta khôngthể ngờ được, nếu Thái Bình Thiên Quốc có ngày thành được đại nghiệp, cô chính là côngthần đệ nhất đó.“
Lục Kiều Kiều cười khan một tiếng, chẳng lấy gì làm vui vẻ: “ừm, tôi cũng coi như không uổng cái danh hiệu này, các vị còn nợ tôi một vạn lượng vàng ròng đấy nhé, nếu tôikhông giúp, các vị đánh thua thì ai trả vàng cho tôi... có điều, chưa chắc đã cầu được mưa,đạo hạnh của tôi có hạn, chỉ biết tận hết sức mình mà thôi.“
Phùng Vân Sơn lập tức nói: “Hoàng Thượng Đế yêu thương chúng sinh, Thiên quân có quyền năng của Hoàng Thượng Đế che chở nhất định sẽ muốn gió được gió, cầu mưađược mưa, vàng bạc không thể nợ được, một khi Thánh khố đủ đầy, nhất định sẽ trả đủ sốcho Luc tiên sinh.“
“Đạo tràng lần này phải tính riêng, nếu tôi cầu được mưa, tôi muốn thu một vạn lượng bạc trắng, cầu không được thì chúng ta cùng chết ở đây thôi.“
Dương Tú Thanh không chút do dự chấp nhận giá của Lục Kiều Kiều đưa ra: “Chỉ cần a muội gia nhập Thiên quân, một nửa thành trì mà chúng ta đánh hạ được sau đợt này sẽquy về cho cô.“
Lục Kiều Kiều thoáng ngấn người, sau đó lập tức cười khổ nói: “Đúng là đồ quỷ, tiền Thiên quân nợ tôi lại bắt tôi tự đi đánh về, muốn kiếm chút tiền ở chỗ các người thật làkhó mà, chậc, Tiêu vương nương, chúng ta đến cửa Bắc lập đàn thôi...“
Tường thành phía Bắc nhanh chóng bày ra pháp đàn cầu mưa, khi trời sẩm tối, Lục Kiều Kiều tắm rửa sạch sẽ khoác tấm đạo bào màu vàng, xõa tóc cầm kiếm đứng phía saupháp đàn. Hai bên là hai đội nữ binh, Hồng Tuyên Kiều đứng bên cạnh, hai tay khôngngừng xoa vào nhau, nét mặt chăm chú. Bên trong thành, Dương Tú Thanh và Phùng VânSơn đích thân áp trận, Lâm Phượng Tường dẫn theo một trăm thân binh ở dưới chânthành chuẩn bị chiến đấu, dưới đất xếp đầy những tẩm ván gỗ hai lớp bọc thảm dày, nếuquân Thanh dùng súng pháo tập kích, anh ta sẽ dẫn quân khiêng các tẩm ván xông lêntường thành bảo vệ cho pháp đàn.
Đối với việc cầu mưa lần này, Lục Kiều Kiều hoàn toàn không có tự tin gì, tuy cô đã theo Đặng Nghiêu học đạo pháp Thần Tiêu ba năm, nhưng cầu mưa là đạo pháp cao nhấttrong Đạo giáo, công lực của cô không đủ để ứng phó, vì vậy khi Côn Minh gặp hạn hánphải cầu mưa, làn nào cũng do Đặng Nghiêu làm đàn chủ, cô chỉ ở một bên học tập phốihọp mà thôi.
Đặng Nghiêu từng nói, Lục Kiều Kiều đã học được tâm pháp và phù chú của Thần Tiêu đạo, chỉ thiếu nội công thâm hậu để vận dụng, mà muốn đạt đến cảnh giới nội côngtối cao có thể cầu mưa, Lục Kiều Kiều phải tiếp tục thăng cấp trên cơ sở nội công nữ đan,trảm bạch long và trảm xích long đoạn tuyệt khả năng sinh sản của mình, nhưng nhiềunăm nay Lục Kiều Kiều vẫn không muốn làm điều đó. Mỗi người phụ nữ đều hy vọngsinh con đẻ cái cho người mình yêu thương nhất, trong lòng người phụ nữ dù là cảnh giớitối cao về tu đạo cũng không thể sánh được với một đứa con, cô thà làm một người mẹ chỉbiết công phu mèo quào chó cán còn hơn.
Vì nguyên nhân này, Lục Kiều Kiều chưa bao giờ đơn độc lập đàn cầu mưa, nhưng hôm nay cô lại dám bày ra chuyện này: một là vì quân dân toàn thành đã bị dồn vàođường cùng, trước sự sống chết của ngàn vạn con người, sự được mất của cá nhân đã trởnên nhỏ bé vô cùng; hai là vì giờ đang là mùa xuân, mùa mưa sắp tới, bầu trời thườngxuyên có mây đen mưa nhỏ, là lúc thủy long đang vượng, cô cảm thấy lần cầu mưa nàykhông cần công lực cao lắm, về mặt bản chất thì chỉ là thúc mưa chứ không phải cầu mưa,rất đáng để phóng tay đánh cuộc một phen.
Trong gió lạnh, Lục Kiều Kiều bước chân theo canh bộ, chống kiếm niệm chú, tàng mây dày đặc trên bầu không thấp thoáng truyền đến tiếng sấm trầm đục và ánh chóp lóelên, sau một đạo bùa Thanh phong điểm ra cùng tiếng niệm chú, bên cạnh cô dấy lên mộttrận gió lạ. Mời gió đến rồi, thì phải mời sấm, sấm chóp kích phát mới có thể khiến khíthủy long trên không trung tạo thành mưa giáng xuống mặt đất. Lục Kiều Kiều ngưngthần nhắm mắt, để chân khí chậm rãi tích tụ, từ từ mở rộng kết giới của mình, thoángsau, trên người cô liền phát ra ánh sáng đỏ mờ mờ.
Từ sau lần chứng kiến Lục Kiều Kiều bày kết giới trên đỉnh Phù Dung nhiều năm trước, Hồng Tuyên Kiều chưa từng thấy cô sử dụng đạo thuật thêm làn nào nữa, lúc nàylại thấy kết giới xuất hiện, vẫn không khỏi tròn mắt kinh ngạc. Cô thấy Lục Kiều Kiềuđứng giữa cơn gió xoáy và vầng sáng đỏ vẫn diễm lệ mê người hệt như nhiều năm trước,mái tóc dài buông xõa phất qua gương mặt nhỏ nhắn, hàng lông mày dài, bờ môi mỏngtrên gương mặt trẻ trung như thiếu nữ tinh tế như trong tranh, lông mi dài đến độ có thểhắt ra bóng trong ánh lửa; giữa đôi hàng lông mày đã thêm vẻ phong vận duyên dáng,đồng thời cũng toát lên nét u oán lạnh lùng.
Tay trái Lục Kiều Kiều chụm lại như hoa lan, kết thành thủ ấn Ngọc Thanh quyết, ngón tay múa lên như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng vẽ lên thân kiếm một đạo bùa đẹpđẽ, đám nữ binh đứng ở hai bên nhìn mà như say như mê, có bảo đây là một màn vũ đạocủa ngón tay cũng không hề quá lời chút nào. Mọi người đang đắm chìm mê muội, bàntay Lục Kiều Kiều đã chuyển thành kiếm quyết, dính sát vào thân kiếm nhanh chóng miếttới mũi kiếm, trường kiếm mạnh mẽ múa lên một quầng sáng bạc xung quanh cơ thể cô,kế đó, cô sải chân bước về phía pháp đàn, trường kiếm mang theo ánh sáng đỏ tỏa ra từcơ thể cô, đâm về phía bầu trời phương Bắc.
Lục Kiều Kiều thánh thót quát lên: “Phong hỏa lôi điện, hành vân bố vũ!” Sau khi ánh sáng đỏ xông thẳng lên bầu trời tản vào tầng mây, giữa tầng mây cùng lúc lóe lên một tiachớp, rồi lập tức có tiếng sét vang lên trên không trung, tiếng sấm ầm ầm cũng vang lênngay sau đó. Tuy Dương Tú Thanh sớm đã hạ lệnh, cấm chỉ phát ra tiếng động trong lúcbảo vệ pháp đàn, nhưng khi thấy cảnh kiếm chỉ sấm động ấy, đám quan binh nam nữtrên tường thành, bao gồm cả Dương Tú Thanh, đều không kìm được mà xôn xao ồ lênmột chập.
Gió nổi sấm vang, bước tiếp theo chính là biến thần bày mưa, biến thần là nguyên thần dị hóa mà chỉ riêng Thần Tiêu đạo mới có, cần có tu vị cực cao để khống chế nội khí,Lục Kiều Kiều căn bản còn chưa đạt đến cảnh giới thu phóng nguyên thần tự nhiên, nếumiễn cưỡng kích phát nguyên thần sẽ gây ra tẩu hỏa nhập ma. Trước đây, mỗi lần cầumưa đều có Đặng Nghiêu ở bên cạnh truyền công lực hộ thân cho cô, sau đó mới vậndụng biến thần, lần này không có Đặng Nghiêu, tất cả đều phải dựa vào chút công lựckém cỏi của mình, làm như vậy vốn cực kỳ nguy hiểm, nhưng đến giờ khác này cô cũngchẳng nghĩ ngợi được nhiều, chỉ biết dốc hết sức ra đánh cược một phen thôi vậy.
Lục Kiều Kiều vận công xuất ra nguyên thần trong ảo hải, nhưng nguyên thần không sao xông ra khỏi ảo hải được. Ảo hải là một thế giới trong tâm trí người ta, ấn chứa quákhứ, tương lai, hồi ức, mộng tưởng, niềm vui, nỗi đau, tình yêu và thù hận trong đời mộtcon người. Lúc này, Lục Kiều Kiều đang vung kiếm múa loạn trước pháp đàn, trước mắtchỉ thấy toàn là ảo giác.
Cô trông thấy cô bé An Thanh Như mười tuổi đầu mới học xem bói đoán mệnh đang ở trong phòng lén lút cầm bút lông suy diễn số mệnh của bản thân, trên tấm giấy vàng đóviết: Tơ liễu điên cuồng bay trong gió, đào hoa khinh bạc trôi theo dòng. Đây là lời nguyềnđịnh sẵn cả đời cô phải cô độc phiêu linh, khắc chồng khắc con. Từng gương mặt cô gặptrong đời đều dập dềnh hiện lên trước mắt, sau đó lại bồng bềnh biến đi trong tiếng cườigiọng nói, tất cả đều không thể nắm bắt, không thể níu giữ. Jack cũng đến, cùng với nụcười đơn thuần ấm áp như ánh dương, cưỡi trên lưng ngựa luẩn quẩn bên cạnh cô khôngchịu rời, khi Jack nhảy xuống ngựa ôm chặt lấy cô, Lục Kiều Kiều lại phát hiện người yêutrong lòng đã chết, toàn thân mềm nhũn dựa vào ngực mình, đôi mắt ảm đạm bất độngnhìn mình chằm chằm...
Lục Kiều Kiều phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt hạnh trợn tròn, lệ tuôn đày mặt ngã nhào lên pháp đàn, làm đổ lư hương cắm ba nén hương lớn, trường kiếm trong tay đãbay xuống dưới tường thành. Hồng Tuyên Kiều và đám nữ binh lập tức chạy đến, toan đỡcô đứng dậy, nhưng Lục Kiều Kiều lại dang rộng hai tay đẩy cả bọn ra, khó nhọc oằnmình đứng lên, hai chân tách ra đứng cho vững, đôi tay thành thạo liên tục kết thành mộtchuỗi thủ ấn phức tạp, miệng lẩm nhấm niệm một tràng chú ngữ không ai hiểu. Trong khinhững người bên cạnh nhìn mà hoa mắt chóng mặt, gió lại nổi lên xung quanh pháp đàn,thế gió càng lúc càng lớn, mang theo cả hơi ấm.
Công lực Lục Kiều Kiều đã phát huy đến mức cực hạn, nhưng nỗi oán hận trong lòng cô lại đang đè nén nguyên thần, cô hận nhất là lão trời già mà cô đang cầu mưa kia, hậnông trời cho cô năng lực thay đổi vận mệnh, song lại gán cho cô một số mệnh không thểđổi thay; thứ nữa là hận người cha đạo mạo trang nghiêm kia, đã điểm xuống một huyệtphong thủy thuộc hàng thượng hảo, nhưng huyệt vị phong thủy này lại chỉ đảm bảo chohai người anh cô được phú quý mà phớt lờ số mệnh của đứa con gái, lẽ nào vì mình là congái, thì phải bị bỏ rơi hay sao?
Cam tâm tình nguyện để người mình yêu thương nhất ra đi, không có nghĩa là không đau khổ, nhưng yêu một người mà phải trả cái giá như vậy, lẽ nào là số mệnh mà mộtngười có thể nhìn thấu số mệnh nên có? Nếu buộc phải như vậy, Lục Kiều Kiều thà làmmột người bình thường hồ đồ còn hơn. Giờ cô không thể không cảm thấy ngưỡng mộ LýTiểu Văn, cho dù số mệnh khổ sở chừng nào, Lý Tiểu Văn cũng có thể sống với hy vọng,cho dù số mệnh có khuyết thiếu điều gì, chỉ cần trong đời có một đứa con, thì người mẹ sẽcó hy vọng vô cùng vô tận.
Từ nhỏ, Lục Kiều Kiều đã biết số mệnh đã định sẵn mình không con không cái, cô từng cho rằng có thể dùng thuật phong thủy của mình để bổ cứu, nhưng mộ tổ có thể bổcứu cho cô lại đã bị môi trường thay đổi thành cục thế bất lợi với cô, vả lại, về mặt lý luận,cô không thể gây ra bất cứ thay đổi nào đối với phong thủy của mộ tổ. Tuy bấy lâu nay côkhông đào sâu tu luyện công phu nữ đan để giữ lại năng lực sinh đẻ, nhưng suốt mấy nămsau khi kết hôn, vì đủ mối lo toan trong cuộc tranh đoạt Long quyết, cô vẫn không dámsinh con; vào năm khác phu trong số mệnh, vừa qua kỳ lập xuân, Jack đã rời xa cô, ngàytháng hạnh phúc vui vẻ chỉ là mây khói lướt qua, những gì số mệnh đã định không có,quả nhiên vẫn là không có.
Lục Kiều Kiều sở hữu tuyệt học phong thủy, nhưng rốt cuộc lại không có đất thi triển; phong thủy có thể thay đổi số mệnh người khác, nhưng không thể thay đổi số mệnh củachính cô. Trong ảo hải trào lên một niềm bi phẫn không tên, khiến Lục Kiều Kiều tuyệtvọng hạ quyết tâm, nếu đã như vậy, chi bằng...
Lục Kiều Kiều dùng ấn quyết ghê gớm nhất của Thần Tiêu đạo áp nguyên thần trong ảo hải ra nhập vào kỳ kinh bát mạch, thông suốt đan khí toàn thân với tốc độ nhanh nhấttrong màn ánh sáng đỏ bao bọc, khiến hai khí âm dương trong cơ thể hợp lại, một hơitrảm bạch long và trảm xích long, giải phóng bản thân khỏi chức năng nguyên thủy củaphụ nữ. Cô giạng hai chân đứng theo thế chữ “đinh”, hai tay chụm lại thành kiếm chỉ,ngón cái và ngón út móc vào nhau chồng lên ngón đeo nhẫn, ôm vòng trước ngực theo tưthế Biến Thần quyết, công phu nữ đan đã tinh thuần qua nhiều năm tu luyện bùng pháttrong kinh mạch, búng máu tươi cuối cùng trào ra giữa hai chân cô, nhuộm đỏ vạt dướiđạo bào từ trong ra ngoài, chảy xuống cả pháp đàn. Từ nay trở đi, Lục Kiều Kiều sẽ khôngthể sinh con đẻ cái được nữa, nhưng đây là cái giá cô phải trả để đổi lấy sức mạnh cựchan của mình.
Một ảo ảnh thiếu nữ xõa tóc bù xù cựa quậy chàm chậm bò ra từ trên vai cô, khi hai tay Lục Kiều Kiều tách ra hai bên triển khai Biến Thần quyết, hai tay của ảo ảnh kia cũngdang ra biến thành đôi cánh rộng, hào quang tỏa ra bao trùm cả pháp đàn, đầu của ảoảnh thiếu nữ vươn mạnh tới trước, gương mặt càng lúc càng nhọn, toàn thân biến thànhmột con phượng hoàng bốc cháy rừng rực. Trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, hỏaphượng hoàng phát ra tiếng kêu như sấm động, cưỡi cơn gió nóng hầm hập từ tườngthành bay vút về phía bầu không phương Bác.
Binh sĩ trong quân doanh đóng bên ngoài cửa Bắc thành Vĩnh An của quân Thanh phát hiện ra dị tượng trên tường thành, lục tục ra khỏi lều trại châm đuốc lên, nhưngngay sau đó, trời đã đổ mưa to như trút kèm theo sấm nổ đì đoàng, khiến toàn bộ đuốcngoài trời đều tắt rụi, đám binh sĩ vừa chạy ra lại vội vàng nấp vào trong doanh trại.Dương Tú Thanh và Phùng Vân Sơn nhìn cơn mưa mỗi lúc một lớn, vừa kinh ngạc vừamừng rỡ đưa mắt nhìn nhau, lập tức phóng ngựa về nha môn bố trí toàn quân chuẩn bịđột phá vòng vây ngay trong đêm. Lâm Phượng Tường dẫn theo thân binh chạy lên tườngthành, dựng đứng các tấm ván gỗ lên bảo vệ cho pháp đàn.
Lục Kiều Kiều đứng trên pháp đàn đón cơn mưa tầm tã, hai tay kết thành Biến Thần ấn quyết thúc giục biến thần phượng hoàng tự do chao liệng trên không trung, giáng sấmlàm mưa. Khóe miệng rỉ máu của cô nở ra nụ cười lạnh lẽo, trong đầu thầm tính toánnhững việc mình quyết định phải làm, cô nhất định phải thử xem sức mạnh phong thủycủa mình có thể chiến thắng được ông trời đã sắp sẵn số mệnh cho mình hay không.
Khi Lục Kiều Kiều thu hồi biến thần phượng hoàng, mưa đã không thể ngừng được nữa. Cô biết phong thủy sư trong doanh trại quân Thanh sẽ không ngăn cơn mưa này lại,người đó biết quân Thái Bình nhất định sẽ đột phá vòng vây trong mưa, quân Thanh công thành mà chưa hạ được hết sức vui lòng thấy quân Thái Bình xông ra ngoài, sau đó bày trận mai phục tru diệt toàn quân đối phương giữa nơi hoang dã. Cô rất nghi ngờ phongthủy sư đối đầu với mình kia chính là An Thanh Nguyên, y có đủ mọi lý do để tháp tùng tểtướng từ kinh thành đến đây đốc chiến, mà cũng có khả năng An Thanh Nguyên dùngĐiếu hồn phù biết được cô đang ở thành Vĩnh An nên đuổi đến tận đây, bằng không thìchẳng thể giải thích việc trận pháp phòng thủ nơi hiểm yếu lại bị đối thủ dùng phươngpháp phong thủy dễ dàng phá giải như thế được.
Cô từng hết sức ngưỡng mộ Tôn Tồn Chân có dũng khí từ bỏ Bát tự của mình, lúc đó chỉ vì bản thân tham sống để theo đuổi tình yêu mà không nỡ từ bỏ, lại vì đạo hạnh kémcỏi sợ rằng sau khi từ bỏ số mệnh sẽ không thể tự bảo vệ mình; hiện giờ cô đã đột phá cựchạn của công phu nữ đan, có thể so tài cao thấp cùng các bậc đạo pháp cao thâm nhưTrương thiên sư hay Đặng Nghiêu, nếu cũng từ bỏ số mệnh giống như Tôn Tồn Chân, côđủ tự tin tự bảo vệ mình, vậy thì thà trốn thoát ngay dưới mắt ông trời còn hơn là cứ khưkhư ôm lấy cái số mệnh không đáng lưu luyến kia tới chết. Cô muốn liều mạng cảm thụmột lần xem đạo cao nhất là gì, cảm thụ xem thế nào là “mệnh ta là do ta, không phải dotrời”!
Lục Kiều Kiều đứng trên pháp đàn nhanh chóng bện ra người cỏ thế thân, chuyển Bát tự của mình lên người cỏ rồi dùng hộp gỗ niêm phong lại. Kế đó, cô chỉ huy quân sĩ nhổ lácờ lớn trên cửa Bắc thành lên, đặt hộp gỗ vào lỗ cám cờ, xung quanh chôn địa lôi, cuốicùng lại cắm lá cờ lên như cũ. Sau khi hoàn thành mọi việc, Lục Kiều Kiều dang rộng haitay hướng về phía Bác ngửa mặt cười dài, để mặc cho nước mưa xối rửa máu và nước mắttrên người. Trảm xích long, chặt đứt khả năng sinh sản là nỗi bi thống lớn nhất trong đờingười, nhưng từ bỏ số mệnh của mình, tự lập trong trời đất lại là sự tự do lớn nhất trongcuộc đời, chỉ khi vứt bỏ, con người ta mới đổi lấy được tự tại. Lúc này, Lục Kiều Kiều vẫnkhó mà tưởng tượng ra được cảm giác ngạo mạn siêu thoát sau này khi không cần phảivừa cẩn thận, vừa nửa tin nửa ngờ tính toán Bát tự của bản thân; nhưng cô hoàn toàn cóthể tưởng tượng được hậu quả khi An Thanh Nguyên nghi hoặc nhìn tòa thành trốngrỗng, tay cầm Điếu hồn châm lần mò tới bên dưới lá cờ, sau đó nhổ lá cờ lên sẽ như thếnào.
Cả đời Lục Kiều Kiều đều nằm trong sự sắp đặt tính toán, khống chế của cha và anh trai, hôm nay cô muốn để họ nhìn xem, An Thanh Như đã chết kia cho họ một lời đáp trảvang động ra sao. Cô nhớ lại nụ cười lặng lẽ của Tôn Tồn Chân sau khi từ bỏ số mệnh, thìra niềm vui của gã đàn ông bên bờ con sông nhỏ trong rừng trúc hôm ấy lại lớn lao đếnvậy; hễ nghĩ đến An Thanh Nguyên sẽ nhanh chóng phát hiện ra mình dùng vận mệnh cảđời làm mồi câu để tặng cho y một quả địa lôi, cô lại không sao khép miệng lại được. LụcKiều Kiều một tay nắm cán cờ, một tay chống lưng nhìn về phía doanh trại quân Thanhdưới thành, miệng lấm nhẩm không ra tiếng: “Cứ tính đi, để xem anh làm sao tính toánđược một kẻ không cần số mệnh nữa! Tính đi, tính đi, xem anh có tính ra được quả địa lôinày nổ to chừng nào không!“
Thành Vĩnh An trong cơn mưa lớn tối tăm và tĩnh mịch, tướng lĩnh các đạo quân xếp hàng kín khoảng đất trống phía trước cửa cung Võ Thánh nhìn Lục Kiều Kiều quỳ xuốngnhận sắc phong nữ tướng quân, đồng thời được Hồng Tú Toàn đích thân trao quyền chỉhuy lần đột phá vòng vây này. Trên đài điểm tướng, Lục Kiều Kiều khoác áo dài đỏ, súnglục đeo chéo trên thắt lưng da, đầu đội mũ phượng dây vàng, đằng trước thêu hình rồngvàng năm khúc, thân hình nhỏ nhắn không thể làm lu mờ được khí thế hừng hực đến độáp bức người ta.
Lục Kiều Kiều cắt đặt như sau: Tiêu Triều Ọuý lập tức dẫn theo một lượng lớn tinh binh tăng viện cho doanh trại Thủy Đậu ở mạn phía Nam, cả đêm tấn công mạnh vàoquân Thanh ở mặt này, trước khi trời sáng phải để lại doanh trại không rút về thành; nămcanh giờ sau, quân của La Đại Cương sẽ chia thành các nhóm nhỏ lén tập kích doanh trạiquân Thanh ở phía Đông, gặp khó thì lui, dễ dàng thì tiện tay dắt dê, cho dù thành hay bạicũng lập tức rút về; các cứ điểm vẫn đang kiên cường phòng thủ ngoài thành lập tức rútquân về thành, bảy canh giờ sau toàn quân sẽ đột phá vòng vây theo hướng Bắc. Từ giờkhắc này, toàn thành thu dọn đồ tế nhuyễn, bỏ lại hết các đồ nặng nề, chuẩn bị mang theohành trang gọn nhẹ xuất phát bất cứ lúc nào.
Sáu canh giờ sau, các lộ quân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tập trung trong thành, La Đại Cương dũng mãnh phi thường, tuy chỉ đánh lén quân Thanh ở mạn phía Đông theonhóm nhỏ, nhưng lại giành được thắng lớn, chẳng những đánh tan quân Thanh ở phíaĐông, còn cưóp được mấy gánh hỏa dược. Vì mưa lớn cả ngày, các doanh trại quân Thanh đều không có động tĩnh, quân Thái Bình chỉ đợi trời tối là lập tức đột phá vòng vây từ hướng Bác đúng như kế hoạch đã định.
Trời đổ mưa lớn, vốn dĩ đã mây đen mù mịt, nhật nguyệt lu mờ, vừa mới bắt đầu ăn cơm tối, sắc trời đã tối mịt như lúc nửa đêm, theo sự cắt đặt của Lục Kiều Kiều, Tiêu TriềuỌuý cầm đèn lồng bọc vải đen dẫn toàn bộ đội ngũ trong thành đi ra cửa Bắc. cả đoàn đitới trước cửa Bắc thì bị Hồng Tú Toàn đợi sẵn ở đó chặn lại, Thiên vương phát chiếu thưkhấn cấp, thông cáo cho các cánh quân, quyền chỉ huy đột phá vòng vây lần này của Lụctướng quân chuyển giao cho Phùng quân sư, tuyến đường đột vây cũng thay đổi, giờ tiềnquân biến thành hậu quân, do quân Hồng môn của La Đại Cương làm tiên phong, quâncủa Tiêu Triều Ọuý đoạn hậu, toàn quân lập tức chuyển hướng sang phía Đông, chạy vàokhu vực núi non. Quân Thái Bình trước giờ quân kỷ nghiêm minh, nhận được chỉ lệnh bấtngờ cũng không kinh hoảng hỗn loạn, gần vạn quân dân lặng lẽ và nhanh chóng tiến vềkhu vực núi non phía Đông dưới sự chỉ huy cấn mật của các tướng lĩnh.
Phùng Vân Sơn không báo trước cho Lục Kiều Kiều biết kế hoạch chuyển hướng này, trước tiên, anh ta ở bên cạnh quan sát cô bày bố cục thế theo nguyên lý phong thủy, sauđó giả thiết mình là phong thủy sư bên phía quân Thanh, dùng kỹ thuật phong thủy tínhtoán ra bước hành động tiếp theo của Lục Kiều Kiều, là có thể biết được phong thủy sưbên phía đối phương sẽ nghĩ thế này:
“Quân Thái Bình đã hết đạn dược lương thực, đột phá vòng vây là chuyện tất yếu. Sau khi cầu mưa, Lục Kiều Kiều vô cớ chủ động mạnh mẽ tấn công khu vực yết hầu long mạchThủy Đậu ở phía Nam, thoạt nhìn như để bảo vệ long khí của thành Vĩnh An hòng tạo lợithế cố thủ, kỳ thực đây chính là dấu hiệu nghi binh để đột phá vòng vây; sau đó, quânThái Bình dùng các cánh quân nhỏ đánh lén ở mạn phía Đông, chỉ là để dẫn dụ quânThanh tập trung chú ý vào phía này; chậm trễ dây dưa không tấn công phía Bắc phù hợpvới thiên thời địa lợi nhất, vì đó mới chính là điểm phá vây thực sự, nếu quân Thanh ởphía Bắc tăng viện cho mạn phía Đông, khi phía Bắc trống trải, quân Thái Bình sẽ đột phávòng vây từ đây, lúc này quân Thanh mà tùy tiện hành động ắt hẳn sẽ trúng kế. Phươngpháp tốt nhất chính là lặng lẽ điều động chủ lực vây thành sang phía Bắc, đặt phục binh ởhai bên bình nguyên rộng rãi mạn Bắc, chỉ đợi quân Thái Bình đi qua là một đòn diệtsạch.“
Nhưng phong thủy sư bên phe đối phương sẽ không ngờ quân Thái Bình lâm trận đổi tướng còn nhanh hơn biến quẻ, vừa mới đánh lén mạn phía Đông một canh giờ trước, lạilập tức đột phá vòng vây theo hướng này, chiêu này thoạt nhìn có vẻ mạo hiểm, nhưng lạicực kỳ hiệu quả khi đối mặt với kẻ địch thông minh, đối phó với người thông minh mà takhông thể đánh lừa được, thì chỉ có thể khiến cho hán tự đánh lừa chính mình mà thôi.
Lục Kiều Kiều chỉ việc bày binh bố trận theo phong thủy Long quyết, dẫu sao cô cũng biết đối thủ nhất định nắm rõ binh pháp của mình như lòng bàn tay, cô mà ra tay nhấtđịnh sẽ thua, song cái “nhất định” này chẳng phải chính là nhược điểm của đối thủ haysao? Khi Thiên vương đột nhiên hạ chiếu đổi tướng, Lục Kiều Kiều hiểu ý lặng lẽ từ trungquân rút về doanh nữ quân, cùng Hồng Tuyên Kiều hộ vệ trung quân kín đáo ra khỏithành Vĩnh An từ phía cửa Đông.
Dưới sự dẫn đường của La Đại Cương, trong một canh giờ toàn quân mang theo trang bị gọn nhẹ đã nhanh chóng đi được hai mươi dặm về phía Đông, dọc đường như vào chỗkhông người, sự chú ý của quân Thanh quả nhiên đã chuyển sang cả phòng tuyến phíaBắc, quân Thái Bình nhanh chóng lấn vào rừng núi mênh mông vô tận, thoát khỏi vòngvây của quân triều đình. Đến lúc tiến vào núi, trong quân đã bắt đầu xuất hiện tiếng tròchuyện râm ran cùng tiếng cười khe khẽ, tâm trạng mọi người đều nhẹ nhõm hẳn. LụcKiều Kiều đã được chính thức phong làm nữ tướng quân, mặc dù không đến nỗi kíchđộng như các lão binh trong quân khi được phong thưởng, nhưng quan mới nhậm chứcđã nắm đại quyền trong tay, lại thành công cầu mưa, phá vây xuất thành, tâm tình cũnggiống như các nữ binh, phần nào được thả lỏng.
Một ngày một đêm sau, tiền quân đã thâm nhập vùng núi, rốt cuộc có thể dừng lại nghỉ ngơi trong một sơn cốc khá rộng rãi, Lục Kiều Kiều và các nữ binh bắt đầu dựng trạinổi lửa làm cơm, đợi hậu quân của Tiêu Triều Quý bảo vệ các gia quyến đuổi kịp quânchủ lực. Vì đường núi chật hẹp, gia quyến của quân Thái Bình lại đông đảo, đại đội nhânmã gần vạn người bị kéo dài ra thành một con rắn khổng lồ, những người già yếu đàn bàtrẻ em ở phía sau đã tụt lại cả một ngày đường, tiền quân và trung quân đều không biếtđược tình hình của hậu quân, đành phải vừa đi vừa đợi, tự nhiên lại kéo dài thêm tiến trình.
Khi mọi người có thể ngồi xuống ăn cơm, phía sau chợt thấp thoáng vẳng lại tiếng súng tiếng pháo, Lục Kiều Kiều không kìm được leo lên chỗ cao nhìn về phía sau, nhưngchỉ thấy núi cao vách hiểm, hoàn toàn không quan sát được xảy ra chuyện gì, trong lòngcô chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. Vốn dĩ quân khởi nghĩa đã là chiến đấu đốinghịch với đại thế thiên hạ, nếu dụng binh dựa theo thiên cơ phong thủy, tuy vụng vềnhưng lại có được mấy phần long khí tương trợ; song lần này tiến về phía Đông, một làkhông dụng binh theo Kỳ môn, hai là lại phá đi kế hoạch bày ra theo Long quyết, tuy haingày nay đã qua mặt được chủ tướng quân Thanh, phá vây thành công, nhưng trong sựkhéo léo ấy lại có thêm mấy phần hung hiểm do không đắc vị.
Hồng Tuyên Kiều cuống quýt chạy tới cạnh Lục Kiều Kiều hỏi: “Kiều Kiều, sao rồi, có thấy gì không?“
Lục Kiều Kiều lắc đầu: “Không thấy, nhưng có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.“
“Có thể bói một quẻ xem xảy ra chuyện gì không?“
“Không cần, có Phùng quân sư bói là được rồi, hành quân đánh trận thì có thể xảy ra chuyện gì được nữa, súng nổ chính là sát nhân, cứ chuẩn bị cho tình huống xấu nhấtthôi.“
Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, liền gật đầu đáp: “Đúng, nếu như có chuyện, lát nữa trung quân sẽ phát ra chỉ lệnh thôi.” Nói đoạn, cô quay người bảo Hồ cửuMuội, Nguyệt Ọuế, Hương Quế đứng bên cạnh: “Nữ quân truyền lệnh, trong một khắc thờigian phải ăn xong cơm, hai khắc sau thu dọn doanh trại chỉnh đốn đội ngũ, nghỉ ngơi tạichỗ chuẩn bị chiến đấu.“
Ai nấy lòng như lửa đốt đợi mấy canh giờ, từ phía sau có mấy chục thớt ngựa chạy tới, lướt qua doanh địa của nữ quân phóng thẳng tới trung quân. Viên tướng cầm đầuchính là Tiêu Triều Quý, Lâm Phượng Tường bám sát phía sau, những người khác đều làtướng lĩnh chủ chốt của các đội thuộc hậu quân, Lục Kiều Kiều thấy người nào người nấyđều lấm lem bùn đất, mặt mày đẫm máu người đầy vết thương, sau khi đội người ngựanày phóng qua thì không có đội nào theo sau nữa, các binh sĩ trong nữ quân và trungquân cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đều lần lượt quây về phía doanh trướngtrung tâm, muốn biết tình hình của thân nhân gia quyến phía sau thế nào.
Chỉ thoáng sau, trong doanh trướng trung quân vang lên tiếng khóc thấu trời, lính truyền lệnh nhanh chóng truyền đạt tới các lộ quân sĩ, vừa mới rồi, hậu quân gồm phầnlớn gia quyến hỗn tạp đã bị quân Thanh đuổi theo chặn đánh, vì sức chiến đấu mỏng,toàn quân hơn hai nghìn người đều bị kẻ thù giết chết, chỉ có một số ít tướng lĩnh chủchốt liều mạng xông được ra khỏi trùng vây.
Tin tức này vừa lan ra, Lục Kiều Kiều liền trông thấy các nữ binh xung quanh mình khóc òa lên, Nguyệt Quế và Hương Quế như người phát cuồng xông về phía trung quânđịnh nghe ngóng tin tức của chồng mình thì bị Lâm Phượng Tường chạy tới ngăn lại, từmiệng anh ta biết được chồng của Nguyệt Quế là Tiêu Lượng đã mất tích trong cuộc chiến,không rõ sống chết, còn chồng Hương Quế thì theo quân Hồng môn của La Đại Cương ởphía trước nên bình an vô sự. Hương Quế nước mắt đầm đìa như người vừa tìm đượcđường sống trong cõi chết, còn Nguyệt Ọuế có chồng mất tích lập tức ngã lăn ra bất tỉnh.
Lục Kiều Kiều chưa bao giờ thấy nhiều người chìm trong bi thương như thế, cảm giác đau xót phủ trời lấp đất ấy tựa như mưa lớn từng trận từng trận quất vào trái tim, bithương và khoái lạc đều rất dễ cảm nhiễm, Lục Kiều Kiều hoàn toàn có thể lý giải đượctâm trạng mất người thân của các chị em, cô cũng rất nhớ Jack, lúc này anh có khỏekhông? Đã tìm được Lý Tiểu Văn chưa? Nhưng Lục Kiều Kiều chỉ có thể âm thầm cầunguyện trong lòng, âm thầm rơi lệ.
Chẳng mấy chốc, Dương Tú Thanh và Phùng Vân Sơn tháp tùng hai bên Hồng Tú Toàn từ doanh trướng trung quân cưỡi ngựa phóng ra, ba người tay cầm trường đao, đầuchít vải trắng, phóng qua sơn cốc nơi tiền quân và trung quân cắm trại, Dương Tú Thanhhai mắt vần sắc máu, vung đao lên hét lớn: “Toàn quân để tang! Giết giặc báo thù!” Tiếnghét của y được hồi đáp bằng tiếng gầm giận dữ cùng tiếng khóc của ba quân. Chẳng mấychốc, trên cánh tay mọi người đều buộc một dải khăn trắng, mấy nghìn binh mã mai phục trong sơn cốc hẹp dài theo trận thế do Phùng Vân Sơn bố trí.
Nơi quân Thái Bình mai phục tên là núi Đại Động, ở đây có một sơn cốc ngoằn ngoèo dài mấy chục dặm hình dạng như con rắn, dưới sự chỉ huy nhanh nhẹn của các quân sư,các đạo quân lần lượt mai phục trên dốc núi, hình thành nên vòng vây như một con ngõcụt hẹp và dài. Lâm Phượng Tường xin được dẫn theo một nhóm binh mã nhỏ quay lại dụđịch. Lục Kiều Kiều khoác áo tơi bện bằng cỏ dài, cùng mọi người mai phục trên dốc, côđưa mắt nhìn xung quanh, vòng mai phục của mấy nghìn con người không phát ra mộtâm thanh nhỏ, chỉ có tiếng gió mưa thê lương lướt qua bên tai. Bên cạnh các nữ binh chấtđầy đá và các súc gỗ, trên tay người nào cũng cầm đao cầm cung, sơn cốc thoạt nhìntưởng như tĩnh lặng lại đang đè nén sát khí phục thù ngùn ngụt. Hồng Tuyên Kiều cũngnằm rạp trên triền dốc cùng các binh sĩ, tay phải cầm thanh trảm mã đao cán dài, tay tráiấn chặt thanh đao trên tay Nguyệt Quế xuống.
Nguyệt Quế tuy đã nằm rạp dưới đất, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Cô thở dồn dập, nhìn chầm chằm lối vào sơn cốc, Lục Kiều Kiều có thể nghe thấy tiếng khớphàm nghiến vào nhau trong miệng cô, nếu không phải Hồng Tuyên Kiều ấn xuống, thanhđao trên tay cô cũng có thể rung lên thành tiếng. Lục Kiều Kiều biết bọn họ đã phạm phảihai sai lầm lớn trong khi rút lui, một là không nên để gia quyến ở hậu quân, hai là khi luibinh chỉ để lại một lượng phục binh nhỏ, vừa nãy đã thua một trận, nếu trận này màkhông dũng mãnh giết địch, đánh bạt nhuệ khí của quân Thanh, sau này tác chiến ắt sẽ bịđộng từng bước, kế hoạch của cô cũng không có cơ hội hoàn thành.
Họ thấy ở đằng xa Lâm Phượng Tường dẫn theo mấy trăm người vừa đánh vừa lui, đông đảo quân Thanh phía sau truy kích họ vào trong sơn cốc Đại Động, Lục Kiều Kiềutính sơ sơ một chút, thấy nhân số quân Thanh có thể lên tới hơn vạn, liền bò tới bên cạnhHồng Tuyên Kiều, thì thầm vào tai cô: “Quân Thanh rất đông, gấp mấy lần chúng ta...“
Hồng Tuyên Kiều lạnh lùng nói: “Nhiều ít không phải vấn đề, mỗi người chúng ta giết thêm mấy tên nữa là giải quyết hết rồi.“
Nhìn cờ xí và đội ngũ quân Thanh ùn ùn đi qua sơn cốc bên dưới dốc núi, Nguyệt Quế nằm bên cạnh cơ hồ khóc lên thành tiếng, toan nhổm người bò dậy, Lục Kiều Kiều vội bổnhào lên người đè cô xuống, Hồng Tuyên Kiều giơ tay bịt miệng cô lại. Đội ngũ quânThanh đang cấp tốc truy kích, tiền quân nhanh chóng đến điểm cuối của vòng mai phục,toàn quân hơn một vạn người toàn bộ đã tiến vào trong sơn cốc.
Tướng lĩnh tiền quân của quân Thanh chợt thấy trong sơn cốc trước mặt hiện ra một đám cờ đỏ, đây là cờ hiệu của quân đội Hồng môn, Lâm Phượng Tường vừa đánh đã chạykhi nãy cũng cầm đao đứng bên cạnh chiếc trống lớn dưới cờ, La Đại Cương giơ cao haitay, trống trận dồn vang lập tức chấn động cả sơn cốc dài mười mấy dặm. Tiếng trống vừavang, trên núi lập tức dấy lên tiếng hò hét ngập trời, từ hai bên sườn núi lăn xuống vô sốtảng đá lớn, quân Thanh bị đá đè trúng rào rào ngã xuống, hơn một vạn người chen chúctrong sơn cốc lầy lội tiến thoái lưỡng nan, chưa tiếp chiến đã có không ít binh sĩ bị giẫmchết. Lúc này, quân Thanh hiệu lệnh chẳng thông, bày trận không thành, súng Tây cũngkhông bắn được, chỗ nào đông người, thậm chí cả đao cũng không thể rút ra khỏi vỏ.
Quăng đá tấn công xong, quân Thái Bình ở hai bên dốc núi bắt đầu triển khai toàn quân xung kích. Quân Thái Bình sớm đã biết trận chiến này phải đánh giáp lá cà, ngườinào cũng cầm thuẫn bài và đoản đao, hợp thành vô số Ngũ hành trận mà chỉ riêng quânThái Bình mới có xông vào giữa quân Thanh. Ngũ hành trận được phát triển trên cơ sởTiểu Tam tài trận, mỗi trận có năm người, do người cầm thuẫn bài đứng trước làm đầulĩnh, xếp thành hình tam giác, ở mỗi địa hình khác nhau lại đổi dùng binh khí phù hợp,dùng trong tác chiến cận thân có thể nói là bách chiến bách thắng. Lúc vào sơn cốc, quânThanh mang theo toàn giáo dài súng Tây, xét riêng về binh khí đã khó lòng ứng phó đượckiểu đánh áp sát này, thêm vào đó, quân Thanh xưa nay luôn sợ mệt sợ chết, rất ngạiđánh giáp lá cà, lại thấy quân Thái Bình hôm nay không phân biệt nam nữ già trẻ, ngườinào cũng đều đeo khăn tang, khóc lóc thảm thiết, chém giết gào thét điên cuồng, chút khíthế vừa có được khi chiến thắng lúc nãy tức thời tan biến. Trong sơn cốc không có nhiềukhoảng trống để xoay chuyển, đám lính Thanh sợ chết muốn chạy cũng không có đường,bị quân Thái Bình từ hai bên dồn ép thành đống, không ngừng chém giết, nhất thời xácngười chất lên mấy tầng trong sơn cốc, máu chảy tụ lại thành đầm.
Lục Kiều Kiều cũng theo nữ quân lao mình xuống dưới, cô rút súng lục ra, chỉ nhằm những tên quan quân ngồi trên ngựa mà bắn, bán hết sáu phát đạn thì cũng có thêm sáuvong hồn dưới súng. Sau đó, cô rút ra hai thanh Tụ lý đao, lẹ làng bổ vào giữa trận, cùngHồng Tuyên Kiều cát lìa đội ngũ quân Thanh, nghênh đón đám quân địch ở phía sau đangkhông ngừng tràn lên trước.
Cô phát hiện ra thể lực và tốc độ của mình khác hẳn trước đây, động tác của kẻ địch trong mắt giờ đây chậm rãi tựa như đang ở trong làn nước, khi cô hạ sát thủ, đối phươngthậm chí chưa kịp phản ứng thì đã trúng đao ngã xuống rồi. Công phu như vậy mà xôngtrận giết địch, chỉ hận kẻ địch không đủ nhiều, đao trên tay mình không đủ sắc bén màthôi.
Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều dẫn một nghìn nữ binh, giết từ đoạn giữa đến đoạn cuối đoàn quân Thanh, trước mặt lại thấy một đội nhân mã đang hối hả chạy tới, lãotướng đi đầu chính là Hướng Vinh tới cứu viện. Hướng Vinh vừa thoáng nhìn đã nhận raLục Kiều Kiều trong đám phụ nữ đang xung phong về phía mình, thiếu nữ xinh đẹp khoácáo choàng đỏ, đầu đội mũ phượng tướng quân ấy, chính là ả thôn phụ nửa năm trước đãlừa dụ y vào ổ mai phục trên núi Quan Thôn. Thiếu nữ này hông giắt súng ngán của Tây,tay cầm ngược hai thanh đoản đao, lao vun vút về phía trước như con báo; trước mặt côlà một nữ tướng khác, tay cầm trảm mã đao, sải rộng bước chân rùn người xuống để côgiẫm lên vai mượn đà nhảy lên không trung. Hướng Vinh kinh hoảng ngẩng mặt lên, thấyquầng mây dày đặc đen sì trên bầu không tựa như áp xuống đỉnh đầu, những giọt nướcmưa tựa như những viên đạn xuyên qua tầng mây quật mạnh xuống mặt y, dưới tầngmây ấy, một làn gió nóng cuốn lên ánh huyết hồng, một con phượng hoàng lửa khổng lồsải rộng đôi cánh, lạnh lùng rít lên từ trên không bổ nhào xuống y...
Trảm Long Trảm Long - Hồng Trần Trảm Long