Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Dinh Hoang Minh
Upload bìa: Dinh Hoang Minh
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2286 / 50
Cập nhật: 2017-04-11 11:35:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Binh Pháp Phong Thủy
ục Kiều Kiều tay kẹp la kinh đi ra cửa đại điện, đấy cánh cửa mở ra, bầu trời bên ngoài xám xịt như chì, một luồng không khí oibức tràn vào trong gian điện, cô ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “MiếuTam Giới mang theo sát khí từ năm trăm năm trước trấn áp mộtphương, bố cục phong thủy nhắm vào mục đích phong bế, giữ cho vững bền, phía sau cónúi dựa sát sạt, khiến người ta cam chịu hiện trạng mà không cầu tiến thủ, cửa trước mởra hướng Nam, thoạt trông có vẻ là nhìn ra sông, có sinh cơ phát triển ra bên ngoài,nhưng từ cửa miếu Tam Giới đến bờ sông toàn khu dân cư tập trung, cửa miếu Tam Giớicăn bản không thể hấp thu được thủy khí tươi mới, cho dù ngũ hành thay đổi, năm thángbiến thiên cũng không thể phá được bố cục phong thủy bí bách này. Thiên quân khởinghĩa ở Kim Điền, liên tục chiến đấu hơn nửa năm ở khắp nơi sau lại trở về Kim Điền rồibị vây khốn, xét trên quan điểm của phong thủy gia, sự việc này có liên quan rất lớn đếnmiếu Tam Giới. Thiên quân muốn giành thiên hạ ắt phải xông ra khỏi Quảng Tây, đuổihươu ở Trung Nguyên, xua quân Thanh phục hưng Đại Hán, nhưng giờ lại tự vây mìnhtrong bố cục phong thủy của hoàng đế triều trước bày ra, xét về mặt khí vận đã thuangười ta một bậc rồi. Thêm nữa, phố lớn phía trước ngôi miếu vốn có hình thế đè nén, từxưa lại dùng làm nơi chợ búa, bốn phía xung quanh miếu Tam Giới toàn là đồ tể bán thịt,tôi nghĩ đây cũng là do nha môn cố ý sắp xếp, dùng huyết sát vây khốn miếu Tam Giới,khiến lệ khí trong miếu nhiều năm không tan, vì vậy từ ngày Thiên quân lấy miếu nàylàm soái trướng trung quân, thì đã hình thành nên cục thế bị quân Thanh trùng trùng vâykhốn chém giết rồi.“
Mọi người nghe Lục Kiều Kiều giải thích, quả tim đều như muốn nhảy ra khỏi Tông ngực, Phùng Vân Sơn biết mình tự phô ra cái xấu, càng nuốt nước bọt ừng ực, ở trước mặtchân tài thực học, quả không thể dựa vào ba tấc lưỡi dẻo quẹo mà lấp liếm cho qua được.Dương Tú Thanh đứng sau lưng Lục Kiều Kiều hỏi: “A muội kiến giải hay lắm, vậy hãycho ta biết hết nhược điểm phong thủy của chỗ này, ta sẽ có thể nhám vào đó mà giànhchiến tháng.“
Lục Kiều Kiều bắt đầu hơi thích tính cách của Dương Tú Thanh, y không nho nhã lễ độ như Phùng Vân Sơn, trong ngữ điệu có đôi phần cuồng vọng tự đại, nhưng là người đốimặt với hiện thực, biết sai liền sửa, đây chính là phẩm chất của một tướng tài có thểthành việc lớn.
Lục Kiều Kiều cười khì khì nói: “Vẩn đề lớn thì đã nói xong rồi, vấn đề nhỏ cũng không nhiều, kỳ thực xét về mặt vận dụng phong thủy truyền thế của Dương Công, Phùngtiên sinh chọn nơi này không hề sai, nhưng phong thủy Dương Công cứu bần tế thế,không thể dùng ở nơi hung hiểm như chiến địa sa trường được, nếu trong thời chiến màvẫn gượng ép dùng thứ phong thủy không thích hợp, tự nhiên sẽ gây ra hiệu quả ngược.Phùng quân sư dùng phong thủy Dương Công chọn sai địa điểm, nhưng bố cục bên trongthì lại dùng đúng. Tôi có thấy an trí người bị thương ở sân trước, để những người chămsóc bệnh binh tiện ra vào, lại có thể nhận được sự bảo hộ từ vượng khí ở phương Nam,khiến bọn họ nhanh chóng hồi phục; sân giữa dành cho các bộ phận hành chính, có thểổn định lòng quân, phân quyền cho người hiền, các vị chủ tướng không đến nỗi phải ngậpđầu trong các chuyện tạp vụ, ngoài ra để vận rủi của các thương binh không bị người quakẻ lại đưa vào khu hành chính, Phùng quân sư còn đặt ở gian giữa một cây thập giá cólinh lực mạnh nhất trong Thượng Đế hội, thanh tẩy tà khí trong sân giữa; những người điqua đây vào sân sau gặp Thiên vương đều được xua tan khí hung bạo trên người, đảmbảo cho vận khí cá nhân của các tướng lĩnh chủ chốt, mà bố cục trong sân sau lại ổn địnhhài hòa, tôn ti rành mạch, đảm bảo cho quyền lực của Thiên vương. Tôi dám khẳng định,trong mấy tháng đóng quân ở miếu Tam Giới này, cho dù tình hình chiến đấu rất giankhổ, nội bộ Thiên quân vẫn có thể giữ vững đoàn kết, không xảy ra nội loạn, đương nhiênphần nào cũng nhờ vào bố cục của Phùng quân sư.“
Sau khi Lục Kiều Kiều thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, Jack ân cần đưa cho cô một chén trà thơm, Lục Kiều Kiều hạnh phúc nhích người nửa bước dựa vào anh, uống ựcmột hơi hết chén trà, sau đó thoải mái há miệng “khà” một tiếng, chứng tỏ chén trà nàyngọt đến tận tâm can phế phủ.
Phùng Vân Sơn được những lời vừa rồi Lục Kiều Kiều vãn hồi lại chút thể diện, trong lòng cũng không còn hụt hẫng như khi nãy nữa, lúc này anh ta mới thực sự biết được sựlợi hại của cô gái này, cô không chỉ sở hữu kiến thức phong thủy tuyệt thế, mà còn có thểlay động lòng người chỉ trong chớp mắt. Anh ta cũng biết nỗi khổ tâm của Lục Kiều Kiều,một là nói ra sự dụng tâm khó nhọc của Phùng Vân Sơn với Thiên vương, giảm nhẹ sai sótcủa anh ta, hai là lại nâng tất cả mọi người ở đây lên một nấc nữa. Thực ra, Phùng VânSơn đã vận dụng hết sở học bình sinh vào bố cục phong thủy này, nhưng trên thế giannày lấy đâu ra thứ phong thủy thích hợp với chiến tranh chứ, anh ta cảm thấy thực tìnhcũng không thể nào trách mình được.
Phùng Vân Sơn nghĩ tới đây, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: “Lục tiên sinh vừa nãy có nói phong thủy Dương Công lưu truyền trên thế gian không thích họp khi tác chiến, lẽnào cô có bí thuật phong thủy phù họp với hành quân đánh trận?“
Lục Kiều Kiều ngoảnh đầu lại nhìn đôi mắt sáng rực của Phùng Vân Sơn, câu hỏi này làm tóe lên một đốm lửa trong tâm thức cô, phải rồi, trong thiên hạ có thuật phong thủynhư vậy không? Tại sao mình dường như lại biết khuyết điểm của phong thủy DươngCông nằm ở đâu? Lẽ nào...
Cô bỏ mặc những người khác, một mình chạy ra ngoài mấy bước, đứng giữa sân sau ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu nhanh chóng đem lý thuyết phong thủyDương Công và Long quyết của An Công ra đối chiếu, những cảnh núi non sông ngòi trongđời cô từng gặp qua không ngừng xoay vàn tái hiện trong tâm trí:
Chân long ắt hẳn đi nhiều lối, người thấy quàn long không thấy đầu; Đầu rồng mãi giấu không hiển lộ, than tiên cũng khó tróc miệng rồng.
Một phương quàn scm chồng chất mọc, đi khắp núi non đều không phải; Lại có một phiến đãt man hoang, trải ngang vươn rộng không tinh thêK Đây là ngọa long tính kiêu ngạo, di chỉ quàn scm còn vận khí; Quần sơn khúc khuỷu lượn quanh, nào biết thô cứng là tôn tinh. Núi khác với đây khó tiếp nạp, đến đây chắc gì xua được người...
Thế gian có âm liền có dương, có công ắt có thủ, có chiến phải có hòa, có tôn là có ti. Phong thủy Dương Công truyền đời trong dân gian, coi trọng thủ, coi trọng hòa hoãn, làmôn hiển học chí thiện trong thiên hạ; phong thủy Long quyết bí truyền bên cạnh bậc đếvương, là môn mật học chí tôn dưới vòm trời, vậy thì tại sao không thể là thứ phong thủythiện chiến, thiên về công phạt được chứ? Những bí mật trong Long quyết, ngoại trừ cóthể tìm long mạch thiên tử, táng long huyệt thiên tử, lẽ nào không thể là binh pháp giúpthiên tử đánh lấy giang sơn?
Long quyết hẳn chính là binh pháp vô địch trong thiên hạ ấy chứ!
Lục Kiều Kiều bị một sức mạnh vô hình đẩy vào trong thế giới mới của Long quyết, nơi này có sức mạnh vô hạn vô tận, nhưng lại chỉ có một mình cô, cũng chỉ để cho mộtmình cô tồn tại. Tim đập dồn dập, cô áp la kinh vào ngực, thầm nghĩ xem bước tiếp theonên làm gì. Cô nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm nói: “Trước tiên xông ra khỏi vòng vây, thửdùng phong thủy Long quyết đột phá trùng vây, đúng, nhất định phải thử một phen, cóchết cũng phải thử một phen...“
Vừa mở mắt ra, cô đã giật nảy mình, trông thấy trước mặt một dãy các khuôn mặt, Phùng Vân Sơn, Hồng Tú Toàn, Dương Tú Thanh, Hồng Tuyên Kiều và Jack đều đang nínthở nhìn cô chằm chầm, ánh mắt người nào người nấy đầy vẻ tò mò pha lẫn hoang mang,Lục Kiều Kiều phá lên cười lớn: “Ha! Phá vây rồi, phá vây rồi, Dương tướng quân maudẫn tôi đi xem bản đồ Kim Điền!“
Dương Tú Thanh nãy giờ đã nghe Lục Kiều Kiều giảng giải phân tích, cảm giác vừa kính vừa yêu cô gái trẻ này, phá vây cũng là việc mà y ngày đêm trăn trở, đã nghĩ đến vôsố kế sách, nếu dùng được thì sớm đã xông ra rồi, giờ đây, chỉ có cách dựa vào suy nghĩmới, gợi ý mới họa chăng có thể phá vỡ được cục diện bế tắc này mà thôi. Bây giờ, dù làcách gì cũng nên thử một phen, huống hồ đây lại là những lời hết sức tự tin của một vịphong thủy sư xinh đẹp như tiên nữ. Y không chút do dự quay vào trong điện, trải bản đồtác chiến của Kim Điền ra bàn. Lục Kiều Kiều bước tới bên cạnh, đặt la kinh xuống, móctrong túi áo Jack ra một điếu thuốc lá dài mảnh, bật lửa đánh “tách” một cái châm thuốc,tay chống nạnh nói: “Từ đêm nay tới ngày đột phá vòng vây, Thiên vương hãy ngủ tronggian điện này, bây giờ hãy đi tìm người đục một cái lỗ lớn ở mé phải bức tường sau củađại điện đi.“
“Hả?” Mọi người đều rất ngạc nhiên, Hồng Tú Toàn hỏi: “Không phải nói muốn phá vây sao? Đục lỗ trên tường làm gì?“
Từ lỗ mũi nhỏ xinh của Lục Kiều Kiều phun ra hai làn khói trắng: “ừm, chậc, là thế này, cục thế phong thủy có thể phong bế thì cũng có thể phá vỡ, hiện giờ chuyển soáitrướng trung quân đi thì quá lãng phí thời gian, chi bằng trực tiếp phá vỡ phong thủy củamiếu Tam Giới, sau đó lại lợi dụng khí thế phá vây này giết thẳng ra ngoài.“
“Tôi hiểu rồi.” Phùng Vân Sơn nói: “Năm nay là năm Hợi, Thái tuế ở phương Bắc, phong thủy Dương Công muốn bảo đảm bình an nên sợ nhất là phạm Thái tuế, nhưngchúng ta muốn dùng binh đột phá vòng vây, đánh tan thế bế tắc thì phải làm ngược lại,Thái tuế ở phương Bác, chúng ta lại nhất định phải động thổ trên đầu Thái tuế; mà vị tríThái tuế của miếu Tam Giới này chính là mé bên phải phía sau chỗ ngồi của Thiên vương,vì vậy cần phải đả phá từ đây. Sau khi phạm vào Thái tuế, Thiên vương nghỉ ngơi sinhhoạt ở đây, trước tiên lấy được khí phá vây xung phạm Thái tuế trong phong thủy, sau đómang theo phá khí này dẫn dát chúng ta xông ra khỏi trùng trùng vây khốn.“
Phùng Vân Sơn nói xong, tinh thần hừng hực phấn chẩn nhìn Lục Kiều Kiều, tựa như đứa học trò đang đợi thầy giáo khen ngợi vậy.
“Nói hay lắm!” Lục Kiều Kiều miệng ngậm điếu thuốc lá, bàn tay nhỏ nhắn đấm xuống mặt bàn một cái, sau đó chỉ vào mũi Phùng Vân Sơn bảo Hồng Tú Toàn: “Thiênvương, có Phùng quân sư ở đây, triều Thanh tất vong!“
Nhưng Hồng Tú Toàn lại nói: “Bạc trong thánh khố đều ở đây cả, tìm nơi nào cất giấu trước rồi hẵng đục tường.“
Lục Kiều Kiều nhìn từng dãy từng dãy tủ gỗ lớn khóa chặt bên mé phải long ỷ, thì ra bên trong toàn là bạc của quân Thái Bình, cô trợn tròn mắt lên nói: “Chậc, Phùng quân sưgạt người, lúc nãy anh nói không có bạc trả tiền mua quân hỏa cơ mà.“
“Tôi đâu có nói.“
“Anh ám chỉ như vậy.“
“Tôi không ám chỉ.“
Quân tình hỏa tốc, trong nội điện của Thiên vương lập tức bắt đầu đục tường phạm Thái tuế, cả bọn ăn cơm xong liền chuyển đến một căn nhà dân tương đối rộng rãi tiếptục bàn bạc quân tình.
Mười mấy ngọn đèn dầu hun đốt khiến trong phòng nóng hừng hực, ai nấy đều đầm đìa mồ hôi, những hạt mồ hôi to như hạt đậu, khói thuốc của Lục Kiều Kiều làm cả gianphòng mờ mịt hẳn đi, dòng suy tưởng của cô đang tung hoành trên tấm bản đồ. Núi nontrên bản đồ tựa như quần long đang múa lượn xông pha trên mặt đất, dòng nước chỉ dẫnnhững luồng long khí thoạt trông có vẻ lộn xộn ngổn ngang, chỉ dẫn lịch sử theo mộtphương hướng mà người thường không sao hiểu nổi.
Cô lẩm nhẩm niệm lại Long quyết vốn đã khắc sâu trong lòng, ngón tay đặt trên bản đồ từng bước từng bước ra khỏi vòng vây.
Hậu sơn chuyển tiền tiền chuyển hậu, định cục cưỡi rồng không chôn đi Xoay mình phải trông vòng xoay lớn, trong lúc đón đưa chớ xuống tay; Ví lúc này ra tay định huyệt, chỉ uổng quan hiệp hại đến rồngChân long nằm chính giữa khai cục, núi tấn công còn mấy chục tòa Đây không chỉ là phong thủy, đây là một luồng sát khí, sát khí vô địch quét ngang thiên hạ với khí thế của bậc đế vương. Xuôi theo luồng sát khí này tiến lên, ắt sẽ trở thànhtân thiên tử của triều đại mới. Ngón tay Lục Kiều Kiều run run xuôi theo Long quyết đẩylên trước, chầm chậm ra khỏi vòng vây trùng trùng của hàng vạn đại quân, môi son khẽthở ra, lẩm bẩm nói: “Chân long nằm chính giữa khai cục... chân long nằm chính giữa khaicục...’' ngón tay cô dừng lại ở trấn Tư Vượng cách Kim Điền bốn mươi dặm về phía ĐôngBắc.
Trên chóp mũi cô treo một giọt mồ hôi lóng lánh, ai nấy thở thật nhẹ nhìn chầm chầm vào cô, chỉ sợ hơi thở mình thổi bay giọt mồ hôi kia xuống bản đồ. Jack lấy khăn tay thẩmmồ hôi trên mũi cho Lục Kiều Kiều, cô tao nhã nói với anh: “Thank you.“
Jack mỉm cười nói: “I love you.“
Phùng Vân Sơn hơi ngại ngần lên tiếng: “Hai người... vẫn nên nói tiếng Trung Quốc thì hơn.“
Lục Kiều Kiều đằng hắng trong cổ họng nói: “Khụ khụ, đây chính là đất sát nơi khí nghịch long cương mãnh nhất.“
“Vùng đất sát quan?” Phùng Vân Sơn khẽ hỏi.
Lục Kiều Kiều ngạc nhiên thốt: “Sao anh biết?“
“Mùng bảy tháng Bảy năm ngoái, An Long tiên sinh và các vị cùng đến trấn Tư Vượng, cậu ấy xem phong thủy xong liền nói một năm sau nơi này sẽ trở thành vùng đấtsát quan, sau đó còn đánh một trận ở Kim Điền, cô quên rồi sao?“
“An Long tiên sinh? Khụ khụ, thằng nhỏ đó có nghề đấy...” Tâm trí Lục Kiều Kiều đột nhiên có một con mãnh long xông vào, có điều, giờ không phải là lúc nhớ đến An LongNhi, Dương Tú Thanh là người tinh minh nhanh nhẹn, nghe thế lập tức hỏi: “Vùng đất sátquan là thế nào? Chúng ta phải đột phá vòng vây theo hướng này à?“
Lục Kiều Kiều ngậm thuốc, xắn tay áo lên nói: ’’Không đơn giản như vậy đâu, nào, để tôi giải thích toàn bộ bố cục...“
Phòng tuyến phía Nam Kim Điền do hai người trẻ tuổi mạnh mẽ đầy nhiệt huyết là Tiêu Triều Quý và Thạch Đạt Khai dẫn dắt hơn vạn giáo chúng Thượng Đế hội, lợi dụngrừng trúc trải dài mênh mông bát ngát làm lá chắn, đặt các cạm bẫy phục binh trong đó,hết lượt này đến lượt khác chặn đứng được thế công của quân Thanh.
Tướng lĩnh quân Thanh ở chiến tuyến phía Nam này cũng là một người trẻ tuổi khí thịnh, phó đô thống ô Lan Thái, ô Lan Thái dẫn theo một vạn hai nghìn lính tinh nhuệcủa phủ Quảng Châu, dựa vào hỏa lực, khí giới ưu việt nhất, bày bố ra trận địa dài mườimấy dặm ven nội hà, ngăn chặn quân Thái Bình vượt sông đột phá vòng vây ra TầmGiang, tiến về phía Quảng Đông, hoặc xông vào vùng trung bộ phương Nam, tấn côngQuảng Tây. Đương thời, triều đình nhà Thanh cực kỳ ưu đãi quân Bát Kỳ, không chỉ tiềnlương cao hơn hẳn so với quân Lục doanh người Hán, mà binh khí quân Bát Kỳ sử dụngcũng có chất lượng cao hơn hẳn Lục doanh, vì vậy chiến tuyến phía Nam suốt ngày chỉnghe tiếng súng tiếng pháo ầm ầm, hôm nào cũng ầm ĩ náo nhiệt như Tết vậy.
Đối phó với địch thủ mạnh mẽ như vậy, chỉ có Thạch Đạt Khai sở trường đúc pháo, dùng pháo là có thể chống cự. Sau khi bị vây khốn tại Kim Điền, Tiêu Triều Quý và ThạchĐạt Khai sớm đã hạ quyết tâm làm tiêu hao quân Thanh ở đây, liên tục đánh giằng co vớiô Lan Thái ở hai bờ nội hà, tử thủ trận địa cuối cùng.
Một trận đại chiến vừa mới kết thúc, khói thuốc súng trên mặt đất vẫn còn chưa tan hết, Thạch Đạt Khai và mấy tên thân binh ngồi xổm trên lầu quan sát ghép bằng trúc xanh, quan sát những vị trí có thể còn tàn dư quân Thanh ở bên bờ sông đối diện quađám lá trúc, hễ xác định có quân Thanh mai phục lại nằm trong xạ trình của đại pháo làsẽ truyền lệnh bắn pháo tiêu diệt. Bên cạnh bệ pháo dưới lầu quan sát, Tiêu Triều Quývừa lau tro bụi trên mặt, vừa ngồi khoanh chân xem một tờ lệnh Thiên vương đưa tới.Một lúc sau, y nhanh nhẹn leo lên lầu quan sát, đưa tờ lệnh cho Thạch Đạt Khai.
Thạch Đạt Khai đọc xong, nói: “Thế là ý gì? Đóng thuyền lớn gì chứ?“
“Thì tôi đưa cho cậu xem là ý gì mà?” Tiêu Triều Quý ngồi xuống bên cạnh Thạch Đạt Khai nói: “Xem đi, ở đây nói chúng ta phải đóng thêm nhiều thuyền lớn, còn phải đóng ởbờ sông nữa, thế chẳng phải là tự tìm cái chết à?“
Thạch Đạt Khai xem hết mặt trước lại lật mặt sau tờ lệnh ra xem, rồi gí sát mặt vào xem đại ẩn thiên triều của Thiên vương là thật hay giả: “Thì đó, nếu đóng thuyền ở bờsông, đối phương bán một quả pháo sang là chúng ta chết mấy chục người... cũng khôngnói là phải đóng bao nhiêu cái, dạng thức kiểu gì, muốn đóng thuyền loại nổi hay loạiđằm cũng không nói, bên phía Hồng thiên vương không có vấn đề gì chứ?“
Tiêu Triều Quý nói: “Chắc là có nguyên nhân, tờ lệnh bảo toàn quân chúng ta chuyển doanh trại ra bờ sông, đồng thời đóng thuyền lớn sẵn sàng chiến đấu, e là toàn quânchuẩn bị từ mặt này xông ra sông Tầm Giang, thẳng tiến về Quảng Đông?“
“Ha ha ha, Ọuý gia thật biết nói đùa.” Thạch Đạt Khai cười lớn nói: “Phòng tuyến phía Nam chỗ chúng ta có hơn một vạn người, cho dù mỗi người ôm một tấm ván gỗ bơi raTầm Giang thì cũng phải chặt hết cây cối ở đây rồi, còn muốn đóng thuyền lớn tiến vềQuảng Đông nữa? Không thể nào. Tôi đoán là muốn tập trung binh lực phá vây từ mặtphía Nam, đợi quân phía Tây của Hồng thiên vương đến hội hợp rồi cùng dùng thuyềnlớn vượt sông quyết chiến với ô Lan Thái một trận.“
“Nghĩ như vậy là hợp lý hợp tình, nhưng dùng binh đánh trận phải coi trọng bí mật, có cần khoa trương như vậy hay không?” Tiêu Triều Quý lấy làm khó hiểu gãi gãi đầu.
“Khoa trương thì khoa trương, ra oai phủ đầu mà, không chừng bên bờ đối diện thấy trận thế này của chúng ta đã sợ quá chạy mất tiêu luôn rồi.” Thạch Đạt Khai trẻ hơn TiêuTriều Quý một chút, khi gặp khó khăn tinh thần cũng lạc quan hơn: “Quý gia, việc đóngthuyền để tôi lo, anh dẫn người chuyển doanh trại đến bờ sông là được rồi.“
Tiêu Triều Quý gật đầu nói: “Đương nhiên là cậu đóng thuyền rồi, đống đại pháo này toàn bộ đều do cậu đúc ra cả, mấy việc thợ thuyền này ai hơn được cậu cơ chứ, đóngthuyền đảm bảo không bị chìm, Thiên vương biết là thuyền cậu đóng ra thì mới yên tâmđược.“
Nhiều năm nay Thạch Đạt Khai vẫn tự đúc pháo, tiết kiệm được cho quân Thái Bình không ít tiền bạc, pháo y đúc ra có thể sánh ngang với đại pháo của quân Thanh, nêncũng cướp đi không ít cơ hội làm ăn của Jack, nếu để Jack biết được chuyện này, nhấtđịnh anh sẽ âm thầm nguyền rủa tay họ Thạch một trận. Y nghe Tiêu Triều Quý nói vậy,liền đáp lời: “Ai bảo Thạch Đạt Khai tôi đóng thuyền không chìm, tôi đóng một con thuyềnra đến giữa sông đột nhiên chìm xuống đáy nước cho anh xem.“
“Nếu như sau đó đột nhiên lại nổi lên được mới xem như cậu lợi hại.” Tiêu Triều Quý dứt lời, hai người đều phá lên cười ha hả.
Trong trấn Kim Điền ai nấy đều tất bật, đàn bà trẻ em thu dọn đồ đạc, các binh sĩ mài đao thương, sửa xe ngựa. Nhưng quân Thanh ở phía Tây công kích càng lúc càng mạnhmẽ, liên tục tẩn công chẳng phân biệt ngày đêm, Phùng Vân Sơn và Dương Tú Thanh luânphiên dẫn quân lăn lộn bò trườn trong ruộng lúa nước chặn đánh đối phương, cả hai bênđều mêt lử.
Quân Thanh ở chiến tuyến phía Tây do lão tướng Hướng Vinh đích thân cầm quân, trong trận vây khốn này, Hướng Vinh vẫn luôn là người phụ trách tấn công chủ yếu. Địahình trấn Kim Điền phía Tây cao hơn phía Đông, mặt Tây dựa vào mạch núi chủ đạo củadãy núi Đại Dao, trước khi bị vây ở Kim Điền, quân Thái Bình chính là dựa vào dãy núinày mà liên tục thay đổi chiến trường. Sau khi truy kích quân Thái Bình thành công,Hướng Vinh đã chủ động chiếm lấy vùng đất cao dễ thủ khó công này, lợi dụng địa thế từ trên cao nhìn xuống, khóa chặt đường rút vào núi rừng của quân Thái Bình, đồng thời cũng đoạt lấy quyền chủ động tấn công.
Một đội quân mấy vạn người cho dù có động tác gì cũng lập tức bị đối thủ thăm dò được, Hướng Vinh dĩ nhiên không thể không hay biết về hành động của quân Thái Bình.Kỳ thực, bên phía quân Thanh đều hiểu rõ, quân Thái Bình cũng chỉ còn một cách duynhất là đột phá vòng vây mà thôi, vấn đề chỉ là phá vây từ hướng nào. Mục đích cuối cùngcủa Hướng Vinh là tiêu diệt hoặc vây chết quân Thái Bình trước khi đối thủ đột phá đượcvòng vây, nhưng đã trải qua hai năm giao tranh với quân Thái Bình, Hướng Vinh cũngbiết được trình độ đối thủ, trước khi bị vây chết họ không thể không làm gì. Thành côngcàng đến gần, Hướng Vinh lại càng lo lắng. Tình hình chiến đấu và thăm dò tình báo đềuđã đến hồi gay cấn, quân tình do thám tử các nơi mang về ùn ùn tập trung lên mặt bàncủa Hướng Vinh, theo lý giải của y, cuộc chiến phá vây sẽ lập tức bùng phát trong naymai, quân phía Nam dạo gần đây ra sức đóng thuyền, lại tập trung nhân mã ra bờ sông,khả năng đối phương phá vây theo đường thủy rất lớn, tin tức mới nhất còn cho thấyquân Thái Bình chuẩn bị đánh giết xông ra Tầm Giang, tiến về Quảng Đông, quy thuậnvào nước Anh. Chuyện này cũng không phải không có khả năng, tiền thân của quân TháiBình là Thượng Đế hội, Thượng Đế Gia Hỏa Hoa (Jehovah) mà bọn họ thờ cúng là thầntiên của người Tây, những kẻ này có quan hệ với người Tây cũng là điều nằm trong dựđoán, mà bên ngoài vực nước Quảng Châu lại có tàu chiến của người Anh đang đậu, nếuhai bên trong ngoài họp kích Quảng Châu thì đúng là họa lớn tày trời. Y vội gửi thư báocho ô Lan Thái ở chiến tuyến phía Nam tăng cường chuẩn bị chiến đấu, đồng thời cũngyêu cầu thủ hạ của mình sẵn sàng tác chiến bất cứ lúc nào, phân ra một cánh quân dựphòng, chuẩn bị sẵn sàng chi viện cho ô Lan Thái ở mặt phía Nam...
Trên nóc gian điện ở sân sau miếu Tam Giới, Lục Kiều Kiều, Jack và Dương Tú Thanh mỗi người cầm một chiếc quạt phe phẩy quạt cho mình, nheo nheo mắt nhìn vầng trăngmỗi ngày một đầy lên trên bầu không. Ánh trăng mông lung, rìa ngoài mặt trăng tựa nhưcó một lóp lông mịn mỏng mảnh, ánh trăng chiếu lên gương mặt gầy gò góc cạnh củaDương Tú Thanh, phác nên chiếc mũi ưng giống như của người Tây, y hỏi Lục Kiều Kiều:“A muội, sắp mưa rồi hả?” Lục Kiều Kiều cũng nhìn mặt trăng, không ngoảnh đầu lại đáp:“Trong vòng hai ngày nhất định sẽ có, còn có cả gió Tây Nam, vừa khéo thuận chiều giócho chúng ta.” Jack chóp chóp mắt nhìn cho rõ hơn: “Giờ chẳng có chút gió nào, em xembói biết được sáp có gió Tây Nam hả? Anh thấy chưa chác đã vậy đâu.“
Lục Kiều Kiều nói: “Bói toán gì cũng không chuẩn bằng tận mát nhìn, anh xem phía Tây Nam của mặt trăng có phải khuyết một mẩu nhỏ không?” Jack và Dương Tú Thanhnhìn kỹ lại, thấy quầng lông nhung ở rìa mép mặt trăng quả nhiên có hé ra một góc nhỏ ởphía Tây Nam, Lục Kiều Kiều nói: “Có quầng trăng tức là sắp mưa, chỗ khuyết ở hướngnào, thì lúc mưa sẽ có gió thổi hướng ấy.“
Jack sực hiểu ra nói: “Anh biết rồi, mặt đất không có gió, nhưng trên bầu trời thì có, gió trên trời thổi không khí ẩm ướt đến, nhìn ánh trăng có thể thấy được chỗ khuyếttương đồng với hướng gió.“
Dương Tú Thanh thở dài một tiếng, thì thầm nói: “Nói đến gió là ta lại tức, hai người có biết tại sao Thiên quân bị vây khốn ở đây không?“
Lục Kiều Kiều và Jack đều lắc đầu, Dương Tú Thanh hạ giọng nói: “Vốn dĩ toàn quân chúng ta khống chế khu vực núi non phía Tây, đã xây dựng được cứ điểm rất kiên cố trênnúi, quân Thanh đánh lên bảy ngày bảy đêm tử thương vô số mà không công hạ được, tađịnh đặt mai phục ở khe núi đó, tiêu diệt toàn bộ quân địch, nào ngờ Thiên vương đánhthắng nên hứng khởi, không báo cho ta đã ra lệnh phóng hỏa đốt núi, ý muốn không tốnsức mà thiêu chết sạch quân Thanh, chậc...” Dương Tú Thanh ủ rũ cúi gằm đầu xuống.
Jack tò mò hỏi: “Sau đó thì thế nào?“
Dương Tú Thanh chán ngán nói: “Sau đó thì nổi gió Nam, Thiên quân vừa khéo lại ở sườn núi phía Bác, ngọn lửa ấy đốt thẳng lên núi, cứ điểm cháy lớn, quân Thanh lập tứcthừa thế lửa mà đánh lên, toàn quân chúng ta phải liều mạng từ lối sau xông xuống núichạy trốn, rồi chạy về Kim Điền, quân Thanh ngược lại chiếm được địa hình trên núi,hiện giờ quân Thanh ở mặt phía Tây chính là cậy vào điều kiện địa lợi này mà ngày ngàyđánh xuống... hai người nói xem, mùa hè sao lại tự dưng nổi gió Nam cơ chứ...“
Lục Kiều Kiều bật cười khúc khích, sau đó lập tức bịt miệng ngăn tiếng cười. Jack ngược lại rất chân thành, đứng dậy vỗ vỗ vai Dương Tú Thanh nói: “Chúng ta sẽ thắng mà, đừng nản lòng.“
Lúc này, bên dưới vẳng lên tiếng ném đồ vật và tiếng Hồng Tú Toàn cao giọng quát: “Buông màn rồi mà vẫn còn nhiều muỗi như vậy! Các ngươi nghĩ cách đi!” Sau đó, họnghe thấy tiếng thị nữ lí nhí giải thích, Hồng Tú Toàn lại mắng: “Cái lỗ trên tường lớn quá,một tẩm màn chắn không hết thì các ngươi không dùng hai tấm màn được hả? Đứng hếtra chỗ hổng ấy cho muỗi cắn cho ta, đừng để bọn nó đói rồi lại ra đốt ta!“
Nghe những lời Hồng Tú Toàn nói, Dương Tú Thanh càng ủ rũ hơn, y giắt quạt vào thắt lưng, hai tay vò mạnh lên gương mặt đã nhăn nheo như trái mướp đắng của mình.
Trung thu năm nay không ngắm được trăng, đúng như mọi người dự đoán, trời đổ mưa như trút nước, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, hai quân đều không có hammuốn chiến đấu, cuốn cờ cất trống lánh trong màn mưa ăn bánh Trung thu. Trong khi cáccánh quân Thanh đang ngắm mưa Trung thu, Tiêu Triều Quý và Thạch Đạt Khai độtnhiên nhận được mật lệnh mới, vứt bỏ toàn bộ thuyền bè đang đóng dở, lều trại cờ hiệuđều giữ nguyên, chỉ dẫn theo người ngựa đi đêm bí mật trở về đại bản doanh Kim Điềnhội quân.
Sau một đêm, cơn mưa lớn hoàn toàn không có dấu hiệu tạnh, cánh quân ở phía Nam đã thuận lợi đến Kim Điền ngay trước mắt quân Thanh, trong miếu Tam Giới bị mưa xốicho ngập như ao nước, Dương Tú Thanh và Phùng Vân Sơn đang nhanh chóng điều độngcác lộ binh mã một cách hết sức quy củ.
Theo kế hoạch của Lục Kiều Kiều, cửa đột phá vòng vây chính là hướng Thái tuế năm nay. Trước đó, cánh quân phía Nam di chuyển, đóng thuyền hoàn toàn chỉ là hư chiêu đểthu hút sự chú ý của quân Thanh, ý đồ thực sự của quân Thái Bình là nhằm vào giờ Týnửa đêm xuất phát, đi ngược long mạch mà tấn công theo đường phía Bắc.
Thì ra long mạch của dãy núi Đại Dao này chạy từ Bắc xuống Nam kéo dài mấy trăm dặm, những mạch nhánh đan xen như răng lược lần lượt tách ra từ mạch chủ, không hẹnmà cùng chĩa xuống phương Nam. Những mạch nhánh hẹp dài này không chạy qua khenúi tạo thành thế quá hiệp, lại càng không kết huyệt, không thoát tú... là hung long mangtheo sát khí khủng khiếp, rơi xuống mặt đất hóa thành hình dáng các loại lợi khí sắc bénnhư mũi thương, cái kéo, loại phong thủy hung địa từng được An Long Nhi gọi một cáchchuẩn xác là “kề kim cắt hỏa” này, Lục Kiều Kiều làm sao mà không nhận ra được cơ chứ?
Theo chỉ dẫn trong Long quyết, nghịch vận ngũ hành, đánh phá Thái tuế và Long thần ở hung địa này thì mới có thể đột phá trùng vây, cầu sống trong chết. Năm nay Tháituế thuộc thủy ở phương Bắc, dùng binh về hướng Thái tuế trong giờ Tý thuộc thủy, làhành vi xung phạm Thái tuế lớn nhất trong thiên hạ. Đây vốn là đại kỵ trong phong thủybình thường, ngũ hành đơn nhất chồng lên nhau sẽ khiến hung lại càng thêm hung, tìnhhuống này trong huyền học được gọi là phục lệnh, có câu khấu quyết rằng: “Phục lệnh gặpphục lệnh, hai mắt lệ rưng rưng.” Từ đây có thể thấy các nhà huyền học úy kỵ việc ngũhành chồng nhau như thế nào. Có điều, trong thời điểm này, đi ngược long mạch mà tấncông chính là phương pháp khả thi duy nhất.
Những con sông trên núi Đại Dao đổ xuống lớn nhỏ khác nhau, men theo thế núi, tựa như một dải rèm châu chảy từ Bắc xuống Nam, long khí đi theo dòng nước, phản côngngược dòng chính là yếu quyết phá vây của Long quyết, ở phía Bắc Kim Điền có một consông, từ núi Đại Dao chảy theo chiều Bắc-Nam, Lục Kiều Kiều đã thấy con sông tên LaGiao này trên bản đồ, buổi tối hôm ấy, ngón tay cô trước tiên đặt xuống hạ du của sông LaGiao, sau đó nhích dần theo hướng Bác lên thượng du sông ở trên núi.
Sau khi xác định cửa đột phá, Lục Kiều Kiều chỉ đợi một thời cơ thích họp hơn, chính là ngày mưa lớn mà ngay cả ông trời cũng giúp bọn họ một tay, Thái tuế phục lệnh lại gặpthêm nước trời đổ xuống, đây mới chính là phản kích mạnh mẽ nhất.
Giữa trời đất ngoài bóng tối ra thì không còn bất cứ cảnh sắc nào khác, chỉ bên dưới ngọn đèn mờ mờ được bọc vải đen mới có thể nhìn thấy phương hướng mà la kinh chỉ ra,mấy vạn người ngựa lặng lẽ tiến về phía Bắc trong cơn mưa sàm sập. Đội ngũ bọn họ rấtdài, nhưng tốc độ tiến lên cũng rất nhanh, đó là nhờ Dương Tú Thanh và Phùng Vân Sơntrị quân nghiêm minh, huấn luyện rất bài bản.
Quân Thái Bình mang tiếng có ba vạn nhân mã, nhưng đến hơn hai vạn là người già phụ nữ, bọn họ là mối lo sau lưng khi quân Thái Bình tác chiến, lại vừa khéo chính làđộng lực lớn nhất để quân sĩ Thái Bình Thiên Quốc mỗi trận chiến đều gắng sức xông lên;khi người nhà của mình ở trong quân đội, mỗi trận chiến thất bại đều sẽ dẫn đến hậu quảcửa nát nhà tan, những người thân này không cho phép các tướng sĩ sơ sấy và thất bại,kết cấu quân đội kiểu như vậy sẽ phát huy được sức mạnh sau cùng của nhân tính. DươngTú Thanh và La Đại Cương dẫn dắt tinh binh và quân đội Hồng môn mở đường; Hồng TúToàn và Phùng Vân Sơn dẫn theo đại bộ phận gia quyến, Hồng Tuyên Kiều chỉ huy nữbinh bảo vệ, đi ở giữa đội ngũ phá vây; đi cuối áp trận là Tiêu Triều Ọuý và Thạch ĐạtKhai, bọn họ phụ trách đào hầm đặt bẫy dọc đường đi, đồng thời bố trí nhiều nhóm nhỏphục binh, tầng tầng lớp lớp ngăn cản quân truy kích.
Jack và Lục Kiều Kiều không phải người của quân Thái Bình, không thuộc về nhóm quân nào, nhưng để cho an toàn, đồng thời cũng suy xét tới sở thích cá nhân của Lục KiềuKiều, Phùng Vân Sơn và Hồng Tuyên Kiều đều nhất trí đề nghị Lục Kiều Kiều đi cùng vớicác nữ binh. Mặc dù quy định trong quân là hàng ngũ nữ quân không được có đàn ông đilẫn vào, nhưng trước yêu cầu thiết tha của Jack, đồng thời mọi người cũng xét đến thânphận khách quý vừa là bạn bè quốc tế lại kiêm cả bạn hàng hợp tác chủ chốt, anh liền trởthành người đàn ông duy nhất trong cánh quân toàn nữ binh, công việc chủ yếu là vệ sĩriêng của Lục Kiều Kiều, mọi hành vi thường ngày đều do Lục Kiều Kiều phụ trách giámquản.
Ngựa bò đều chở các vật tư quân hỏa quan trọng, trên xe cũng ngồi chật người bị thương, không còn công cụ giao thông nào thừa ra cho các tướng sĩ bình thường ngồi hoặccưỡi nữa, Jack đỡ tay Lục Kiều Kiều, cả hai người đều đội mũ rộng vành, khoác áo tơi nhưcác quân sĩ khác, chân thấp chân cao đi theo đội ngũ gian nan tiến về phía trước.
Sau khi vượt qua con sông nhỏ bằng cầu phao, mấy vạn người tựa như những bóng ma đi đường vòng len lén xông qua vùng rìa của doanh trại quân Thanh. Lục Kiều Kiềuchưa từng trải qua đợt hành quân tác chiến nào có quy mô lớn như vậy, huống hồ sinh tửcủa mấy vạn con người này đều nằm trong một cái chỉ tay của cô trên bản đồ, trong cơnmưa lớn, cô kích động đến nỗi toàn thân nóng hừng hực, hoàn toàn không cảm thấy lạnhlẽo. Cô đang dùng sự sống chết của chính mình để thử nghiệm uy lực Long quyết, thứ trảinghiệm xưa nay chưa từng có này khiến khóe miệng cô luôn nhếch lên thành một nụ cườikín đáo.
Bên phía quân Thanh, phòng tuyến đầu tiên ở phía Bắc bản doanh Kim Điền chính là quân Ọuý Châu do Tổng binh Lý Thụy cầm đầu, Dương Tú Thanh sớm đã cho thám tửthăm dò vị trí các trạm gác của quân Thanh. Để hoàn thành kế hoạch toàn diện của LụcKiều Kiều, trong giai đoạn đầu của cuộc phá vây, bọn họ sẽ cố gắng hết sức không tiếpchiến với quân Thanh, y bèn dẫn quân vòng qua các trạm gác, được cơn mưa lớn yểm hộ,tiền quân nhanh chóng lẻn qua được phòng tuyến của quân Lý Thụy.
Nguyệt Quế và Hương Quế vốn là tướng lĩnh Hồng môn ở Hồ Nam, sau khi theo chồng gia nhập Thượng Đế hội thì cầm quân trong cánh quân nữ của Hồng Tuyên Kiều. Trướcđây, hai chị em họ đã có một thời gian dài cùng Lục Kiều Kiều áp tải quân hỏa, sớm đã trởthành chị em tốt của cô, lúc này, hai người đang dẫn theo bộ hạ bảo vệ xung quanh LụcKiều Kiều, rảo nhanh bước chân tiến lên cùng đội ngũ.
Hương Ọuế luôn đi bên cạnh Lục Kiều Kiều, cô áp sát người vào Lục Kiều Kiều tò mò hỏi: “Kiều Kiều, nghe nói lần phá vây này là kế hoạch tác chiến của cô hả?“
Lục Kiều Kiều không che giấu được nụ cười nơi khóe miệng nữa, cô cười khanh khách nói: “Đâu có, đâu có, toàn là lộ trình do Dương tướng quân và Phùng quân sư quyếtđịnh, tôi chỉ đứng bên cạnh xem thôi, hì hì...“
Hương Quế vẫn lộ vẻ sùng bái ra mặt: “Kể cả thế thì cũng rất lợi hại mà, bọn tôi đã bao giờ được thấy các vị đầu lĩnh tụ họp đâu, họ bàn bạc cái gì trong lúc hội họp thì phảiđến cuối cùng chúng tôi mới biết được đấy. Chậc, Dương tướng quân đối đãi với ngườikhác có tử tế không?“
Jack cũng sấn lại bắt chuyện: “Nghe nói Hương Quế có chồng rồi, lại còn muốn hỏi chuyện Dương tướng quân làm gì?“
Hương Quế đáp: “Phì, tôi có phải thích ông ta đâu, chỉ là nghe nữ tướng quân nói ông ta đối xử với nữ nhân rất tốt nên mới hỏi thử xem có phải vậy hay không thôi...“
Lục Kiều Kiều vừa giẫm xuống bùn đất dồn sức bước lên trước, vừa nói: “Người ta đối xử tốt với nữ nhân chứ có phải đối xử tốt với cô đâu, cô quan tâm thế làm gì?“
Lúc này chị Hương Ọuế là Nguyệt Quế đi phía trước họ bỗng giơ tay cản lại, bọn họ trông thấy đội mở đường phía trước nhanh chóng và trật tự dừng lại, nằm rạp xuống đấtchờ lệnh, bèn ngậm miệng cùng đội ngũ ngồi thụp xuống lùm cỏ. Thoáng sau, trong mưatruyền đến tiếng vó ngựa, một nhóm quân Thanh chừng mười tên từ đằng xa phóng ngựachạy như bay tới, quả tim mọi người lập tức nảy lên tới tận cổ họng, bàn tay Lục KiềuKiều rờ lên khẩu súng lục ổ quay đeo ở thắt lưng, ánh mắt chăm chú quan sát động tháicủa đội người ngựa kia. Nguyệt Quế dẫn theo mười mấy nữ binh rút cung tên trên lưngra, nấp ở mé bên đội ngũ, bày trận thế phục kích. Đám quân Thanh đi tới phía trước độinữ binh chừng một trăm bước thì dừng lại, nhìn chằm chầm về phía bọn họ ẩn nấp mộtlúc, tách ra hai thớt ngựa chạy ngược về, chắc là đã phát hiện ra động tĩnh kỳ quái nàođấy, muốn trở về báo cho tướng lĩnh chỉ huy. Nguyệt Quế thì thào nói: “Hỏng bét, có lẽ bịphát hiện rồi, để tôi dẫn người đi giải quyết bọn chúng.” Hai chị em họ cầm đao cầm cungđang chuẩn bị dẫn quân xuất kích thì Hồng Tuyên Kiều ở phía trước rạp thấp người, chạynhanh tới, đưa tay ấn đao của họ xuống nói: “Đừng hành động, đợi chút đã.“
Đám quân Thanh đối mặt với đội nữ binh xếp thành hàng ngang, đây là trận thế chuẩn bị xung kích, nhưng bọn chúng lại ngần ngừ không xông tới, hai bên đều trầm mặctrong màn mưa tàm tã. Tim Lục Kiều Kiều đập thình thịch liên hồi, cô phát hiện nướcmưa chảy từ trên mặt xuống khóe miệng có vị mằn mặn, xem chừng là mình đã toát hếtcả mồ hôi ra rồi. Thời gian nhích từng phút từng giây, chỉ trong chưa đầy một khắc mà ainấy đều cảm tưởng như thời gian đã dừng lại, áp lực đè nặng khiến người ta không thởnổi, chỉ muốn xông ra chém giết một trận cho sảng khoái.
Phía sau đội nhân mã của quân Thanh lại có một nhóm người ngựa khác chạy tới, viên tướng cầm đầu chậm rãi tới gần chỗ đội nữ binh đang ẩn nấp, vừa đi vừa thò đầuvào trong lùm cỏ cẩn thận quan sát. Hồng Tuyên Kiều và Lục Kiều Kiều nhìn thấy rõ mồnmột, người này chính là Tổng binh Lý Thụy họ từng gặp trên thuyền của Dê To ĐầuTrương Chiêu, Hồng Tuyên Kiều lại gia tăng áp chế với thuộc hạ, không để xô xát nổ ramột cách vô vị. Cô nhớ rất rõ cảnh tượng Lý Thụy xét thuyền lúc bọn họ lén vận chuyểnquân hỏa, khi Lục Kiều Kiều ở phía trước nổ súng đánh lạc hướng Lý Thụy đang kiểm trathuyền hàng, họ Lý này vừa xuống thuyền liền nấp vào sau thân cây lớn bên bờ sông, từnhững động tác nhỏ này mà phân tích, có thể thấy kẻ này không có gan đối đầu trực tiếpvới quân Thái Bình, tuy cô không biết y làm cách nào bò lên được chức quan nhị phẩm,nhưng có thể khẳng định rằng, không cần phải dùng vũ lực cũng có thể đối phó với tên LýThụy này.
Hồng Tuyên Kiều thấp giọng truyền lệnh ra hai phía trước sau: “Nữ quân chuẩn bị hét lớn,” khẩu lệnh nhanh chóng truyền ra xa nửa dặm, Hồng Tuyên Kiều đợi Lý Thụy lạigần, cô và nhóm quân do Nguyệt Quế, Hương Quế dẫn theo là những người đầu tiên nhảykhỏi lùm cỏ cao giọng hét ré lên, những nữ binh khác cũng học theo bọn họ nhảy chồmchồm hò la àm ĩ, nhất thời, trong khe núi tối tăm mù mịt vang lên tiếng hò hét váng độngcả trời đất, vả lại còn toàn là tiếng đàn bà thê thiết, hết đợt này nối tiếp đợt kia khiếnngười ta cảm giác như mình rơi vào chốn địa ngục vậy. Con ngựa Lý Thụy đang cưỡi bịkhí thế này dọa cho giật nảy mình, kinh hoảng chồm hai chân trước lên lùi lại mấy bước,họ Lý càng hoảng hồn đến độ trợn mắt le lưỡi, chỉ thấy khoảng không tối như mực phíatrước hiện ra tàng tầng lớp lớp những bóng ma chồm tới, lòng thầm nghĩ không biết mưalớn thế này lấy đâu ra lắm nữ quỷ thế, vội run run giọng kêu lên: “Có ma! Chạy mau!” Dứtlời liền quay đầu ngựa dẫn theo quân lính bỏ chạy.
Lục Kiều Kiều cũng vừa nhảy vừa hò hét theo Hồng Tuyên Kiều, thấy Lý Thụy bị dọa cho vãi cả ra quần bỏ chạy, cô cũng thấy khá đã. Hồng Tuyên Kiều đột nhiên tách hai tayra, lại truyền lệnh ngừng kêu hét, toàn quân nằm rạp dưới đất, khe núi lại chỉ còn tiếngmưa lớn sầm sập. Lý Thụy vốn đã chạy ra ngoài xa trăm bước, lúc này nghe thấy tiếng nữquỷ gào rú ngập đất trời đột nhiên im bặt, ngoảnh đầu lại nhìn thì cả cái bóng quỷ cũngkhông thấy đâu, chỉ thấy bóng núi bất động giữa màn mưa và những thân cây lớn khôngngừng lác lư trong gió, những cái cây này giờ trông tựa như những chiếc đầu lâu khổng lồvới mái tóc dài thượt của đám nữ quỷ vậy. Phen này không cần nghi ngờ gì nữa, vừa nãynhất định y đã gặp phải chuyện tà quái chưa từng gặp trong đời, sợ là đã bước lầm vàocửa lớn của Âm tào Địa ngục, lúc này không nhân khi còn sống mà bỏ chạy cho nhanh thìđợi đến bao giờ, Lý Thụy nằm rạp người xuống, vung roi quất ngựa, cả đám quân Thanh trong chớp mắt đã biến không còn tăm tích.
Nguy cơ được giải trừ, đoàn nữ binh lại tiếp tục lên đường, nhưng ai nấy dọc đường đều thấp giọng ho húng hắng, không phải vì trong quân đột nhiên truyền nhiễm bệnhđau họng cấp tính, mà bởi người nào người nấy đều cúi đầu cười hinh hích, có điều trướckhi đột phá vòng vây đã tuyên đọc kỷ luật trong quân, trong quá trình phá vây khôngđược phát ra bất cứ âm thanh nào, nên mới không thể nhịn nổi mà cười như là đang hosặc sụa vậy.
Canh bốn canh năm vốn là khoảng thời gian mệt mỏi, buồn ngủ nhất, nhưng trải qua một phen dọa chạy Lý Thụy vừa rồi, sĩ khí của mọi người đều bốc cao ngùn ngụt, khôngcòn chút buồn ngủ nào nữa, đội ngũ nhanh chóng đến được thượng du sông La Giao, tớiđây là đã thuận lợi hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch phá vây theo Long quyết củaLục Kiều Kiều.
Hai bên bờ sông La Giao là núi Đại Dao cao ngất ngưởng, vì thế núi độc đáo của núi Đại Dao, khiến sông La Giao tựa như một dải lụa nằm giữa hai lưỡi kéo, quân Thái Bìnhtới được thượng du sông, chính là đã tới vị trí tam giác ở giữa hai lưỡi kéo ấy, dù đi hướngBắc, hướng Đông, hay hướng Tây đều là leo lên núi Đại Dao cả. Nhưng kế hoạch của LụcKiều Kiều không phải là bỏ trốn, mà là giáng cho quân Thanh một đòn phản kích lạnhlùng.
Ngày hôm ấy, ngón tay cô đẩy lên phía Bắc tới thượng du sông La Giao, trông thấy mạch hung long tựa như lưỡi kéo, đối chiếu lại với Long quyết, là cục thế mà cô từng chorằng không thể nào xuất hiện trên mặt đất này:
Các núi chạy thẳng một núi ngang, núi ngang trải dài không ai cạnh; Tự nhiên núi ngang đoạn chúng sinh, trong chốn quanh co giấu sát than.
Thế núi Đại Dao chạy từ Bác xuống Nam, nhưng quân Thái Bình không men ngược theo long mạch mà đột kích hướng Bắc nữa, bọn họ dựa theo chỉ dẫn trong Long quyếtlên núi từ mặt phía Đông, ngang qua khu núi non hoang vắng không người trên núi ĐạiDao rồi bất ngờ xuống núi theo hướng Nam, đâm vào vùng đất sát quan mà An Long Nhivà Lục Kiều Kiều không hẹn cùng lựa chọn: cục thế Kề kim cắt hỏa, chính là trấn TưVượng. Trấn Tư Vượng là vùng bình nguyên lớn nhất ở khu vực miền Đông tỉnh QuảngTây, bao nhiêu năm nay lương thực dồi dào phong phú, nhưng chưa từng có ai nghĩ đến,vùng đất này từ lâu đã được định sẵn sẽ dùng máu tươi để viết nên lịch sử.
Dương Tú Thanh và La Đại Cương dẫn đội tiên phong nhanh nhẹn tiến lên, quân Thanh không kịp phản ứng gì, vì vậy cũng không có nhiều nguy hiểm, ngược lại TiêuTriều Ọuý và Thạch Đạt Khai đi đoạn hậu lại không ngừng bị các bộ tướng quân Thanh đãthức giấc, lại nghiêm cẩn chấp hành nhiệm vụ chia thành từng nhóm nhỏ truy kích,nhưng Dương Tú Thanh sớm đã dự liệu tình huống này, trước khi xuất phát y đã ra lệnhcho nhóm đoạn hậu chốt chặn và phá đường. Truy binh của quân Thanh dọc đường liêntiếp bị phục kích, khó khăn lắm mới đuổi đến chân núi Đại Dao rồi lại không dám mạohiểm xâm nhập, một là vì đại quân của Hướng Vinh ở phía Tây và ô Lan Thái ở phía Namvẫn chưa có phản ứng, bọn chúng không đủ binh lực để phối họp; hai là trong dãy ĐạiDao núi non trùng điệp, chỗ nào cũng có thể mai phục, men theo đường núi mà truy đuổichỉ dẫn đến thiệt mạng vô ích, đến lúc thấy được bóng quân Thái Bình thì e chỉ còn lạimột vị tư lệnh không quân mà thôi. Trong tình cảnh ấy, không có tên bộ tướng quânThanh nào ngu ngốc mà đi làm anh hùng đơn độc.
Một ngày một đêm sau, toàn bộ quân Thái Bình đã thuận lợi từ trên núi Đại Dao xuống trấn Tư Vượng, cách vòng vây Kim Điền hơn sáu mươi dặm, cũng là chiến trườngchính của kế hoạch lần này - vùng đất sát quan. Quân Thái Bình đã giành lại được thế chủđộng mất đi từ rất lâu, nhưng tướng sĩ ai nấy đều mệt rã rời, các tướng lĩnh cắt đặt việccắm trại xong xuôi cũng không được nghỉ ngơi mà phải lập tức tập trung bàn bạc, LụcKiều Kiều và Jack đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Sau khi chúc mừng đột phá vòng vây thành công, điều mọi người quan tâm nhất không phải là có thể cắt được cái đuôi quân Thanh đang truy đuổi phía sau hay chăng, màlo rằng đi nhanh như vậy, không hiểu quân Thanh có đuổi theo kịp mà tiến vào khu vựcphong thủy hung địa này hay không.
Bản đồ trấn Tư Vượng một lần nữa trải ra trước mặt Lục Kiều Kiều, ánh mắt cô lập tức chăm chú nhìn vào một mạch núi bén nhọn như mũi giáo, ngón tay lần từ đoạn giữacây giáo dài ấy đến mũi nhọn, đây chính là nơi có sát khí mạnh mẽ nhất, trên bản đồ cóhàng chữ nhỏ đề tên đất: Quan Thôn.
Quân Thái Bình đi dọc sông La Giao ngược chiều long mạch lên dãy núi Đại Dao, trong một đêm đã vượt qua ba ngọn núi lớn, tựa như leo lên lưng của các long mạchthuộc dãy núi này, bước tiếp theo phải làm chính là cưỡi trên long khí xông xuống phíadưới chém giết. Điểm phục kích đã được xác định ở núi Quan Thôn, vậy thì tuyến đườngtấn công của đội quân chủ công đương nhiên là men theo sườn núi Quan Thôn, lợi dụngthế dốc mà đánh xuống dưới. Trong Long quyết lại nói:
Đơn sinh đoạn không tìm cùng tận, ắt phải khai đường từ thắt lưng.
Lục Kiều Kiều lẩm bấm niệm lại Long quyết, câu này dường như không phải “ắt phải khai đường từ thắt lưng”, mà đọc thế nào cũng thành “ắt phải mổ bụng từ thắt lưng”2lẩm nhẩm đến nỗi chỗ da bụng cũng ngâm ngấm đau, tựa như thực sự bị một đao rạchtoác ra vậy. Câu này không chỉ nói đến long mạch đi riêng rẽ và minh đường khai mở ởbên hông, mà còn ám chỉ trong tác chiến trên long mạch lẻ loi thẳng tuột, phục binh cắtngang ở giữa là cực kỳ quan trọng. Lục Kiều Kiều xưa nay không bao giờ tin vào nhữngthần thoại hễ ra tay là giành chiến tháng, huống hồ cũng không biết quân Thanh có baonhiêu binh mã đuổi tới, vì vậy cô tuyệt đối tin tưởng và đồng ý với phép đánh phục binhnhằm đối phó với long mạch lẻ loi được ghi chép trong Long quyết.
Sách lược dùng binh chủ đạo đã có, địa điểm cụ thể thì phải đến hiện trường xem xét mới rõ được. Lục Kiều Kiều cả đời chỉ xem thế núi để tìm long mạch, cùng với các tướnglĩnh đội mưa cưỡi ngựa lên đỉnh núi Quan Thôn, chỉ điểm núi sông bày bố kỳ binh, tronglòng dâng trào một cảm giác kích động xưa nay chưa từng có.
Sau một đêm, quân Thanh mới sực tỉnh, chủ soái Hướng Vinh dẫn theo binh mã bản bộ men theo tuyến đường hướng về phía Đông dưới chân núi Đại Dao truy kích quân TháiBình, lộ tuyến truy kích này vừa khéo không hẹn mà trùng với tuyến đường tác chiếnĐông tiến của quân Thái Bình. Hướng Vinh không phải thần cơ diệu toán gì mà có thểtính ra được quân Thái Bình sẽ chạy theo hướng Bắc vượt núi Đại Dao qua hướng Đôngrồi đi xuống phía Nam để đánh chặn đầu; y chỉ nghĩ rằng đám ăn mày này chạy hướngnào cũng được, tuyệt đối chớ để theo đường sông Tầm Giang mà tiến về Quảng Đông,bằng không vùng trung bộ Quảng Đông mà thất thủ, việc bao vây tiêu diệt quân Thái Bìnhsẽ trở nên cực kỳ khó khăn, kết quả cuối cùng há chẳng phải là cái đầu y sẽ rơi xuống đấthay sao? Hướng Vinh giác ngộ được điều này, lập tức thông báo với ô Lan Thái dẫn theođại quân Bát Kỳ tiến về phía Đông phối hợp tác chiến, phân phó bộ tướng chia ba nghìnbinh lính bám đuổi quân Thái Bình theo hướng Bắc, còn mình thì dẫn bốn nghìn quânchủ lực xông tới trấn Tư Vượng.
ô Lan Thái phụ trách phòng thủ mặt Nam vừa nghe tin quân Thái Bình đã âm thầm đột phá vòng vây theo đường phía Bắc, quân của Hướng Vinh lại chạy qua trước mặtmình, tiến hành truy kích song song trên vùng bình nguyên, y lập tức dẫn hơn một vạnđại quân Bát Kỳ đánh thẳng vào Kim Điền tiễu trừ đám thổ phỉ còn sót lại, trọn một ngàysau mới đuổi theo Hướng Vinh phối hợp truy kích. Hướng Vinh nghĩ vỡ cả đầu cũngkhông thể hiểu nổi chuyện này, tại sao sau khi quân địch đã lén bỏ đi, gã trẻ tuổi ô LanThái không tức thời phối hợp với mình để chặn đánh mà lại xông vào doanh địa người tabỏ lại? Rốt cuộc có thứ gì béo bở trong đó?
Người cầm đầu cánh quân phía Đông Dê To Đầu Trương Chiêu là kẻ cơ trí hơn người, đương nhiên không chuốc lấy phiền phức vào thân, vừa thấy đội quân của Hướng Vinhxông qua, liền chuẩn bị sẵn sàng thủy doanh, phòng thủ kín kẽ, toàn diện phối hợp trênthủy lộ. Y chưa từng nhận được tin tức từ Lâm Phượng Tường hoặc La Đại Cương báorằng quân Thái Bình muốn vượt Tầm Giang tiến vào Quảng Đông, vì vậy phòng thủ thủylộ hẳn là an toàn nhất. Tướng cầm quân mặt phía Bắc là Lý Thụy nghe nói quân Thái Bìnhđã xông qua trận địa của mình, liền giả bộ vô tội nói trời mưa to quá, quân Thái Bình lạiquá đỗi giảo hoạt, bọn họ hoàn toàn không phát giác ra. Lý Thụy lúc này đương nhiênphải bịa chuyện, y thực sự chẳng thể nào nói ra chuyện đêm qua gặp phải mấy trăm manữ khóc đêm, bị dọa cho chết khiếp chạy về quân doanh được, đành hậm hực nhổ trại,ngượng ngùng bám theo đại quân truy kích từ đằng xa để xem còn có thể làm được chútchuyện gì hay không.
Trong tình hình đó, Hướng Vinh dẫn theo bốn nghìn tinh binh mạnh mẽ nhất dưới trướng mình, từ đại bản doanh phía Tây đi con đường xa nhất, tiến về phía Đông, điêncuồng đuổi suốt một ngày đến cửa sông Tầm Giang, tới trấn Tư Vượng, vùng đất mà y vàquân Thanh sáp sửa gặp phải vận rủi lớn nhất trong đời.
Để đảm bảo an toàn cho người nhà tướng sĩ quân Thái Bình, Dương Tú Thanh và Hồng Tú Toàn hộ tống đoàn người già yếu phụ nữ trẻ em rút vào trong dãy núi Đại Dao,mấy nghìn tinh binh có sức chiến đấu còn lại đều được an bài thỏa đáng theo binh pháptối thượng trong Long quyết, hoàn toàn không còn mối lo sau lưng, chuẩn bị lập nên mộttrận thắng huy hoàng. Khi đại quân của Hướng Vinh đuổi tới trấn Tư Vượng, Lục KiềuKiều và các tướng đã ở trên đỉnh núi Quan Thôn quan sát bọn y rồi.
Mưa lúc lớn lúc nhỏ, Lục Kiều Kiều dầm mưa đã hai ngày nay, cảm tưởng như da mình sắp tróc ra đến nơi, cô và Jack, Phùng Vân Sơn, Hồng Tuyên Kiều dẫn theo phụcbinh chiếm cứ một ngọn đồi nhỏ ở bên đường, nơi này có thể quan sát được hầu hết khuvực đồng bằng thuộc trấn Tư Vượng, khi cánh quân Thanh đầu tiên xuất hiện, cả bọn đềuthầm mừng rỡ, thắng lợi cơ hồ đã ở ngay trước mắt, chỉ cần với tay ra là chạm đến.
Sau trận chiến ở Phong Môn, quân Thái Bình bị ép chạy xuống Kim Điền, luôn luôn ở trong trạng thái chật vật cả trong lẫn ngoài, hiện giờ, bọn họ rất cần một trận tháng đểkhơi dậy dũng khí sáp sửa mất đi, xây dựng lại niềm tin và sự tự tin của mình. Cánh quânThanh đi trước đuổi tới nơi liền dừng lại, chỉ một lát đã có đại quân phía sau chạy tới,giữa đám cờ hiệu nổi bật lên một lá cờ lớn có chữ “Vinh”, mấy viên tướng dưới cờ tiền hôhậu ủng một quan viên khoác áo choàng, chính là Đề đốc Quảng Tây, chủ soái chiến dịchtiễu trừ quân Thái Bình, Hướng Vinh.
Hướng Vinh dừng lại trước toàn quân nhưng không xuống ngựa, rõ ràng đang thương lượng gì đó với các bộ tướng, Phùng Vân Sơn thì thầm hỏi Lục Kiều Kiều: “Lục tiênsinh, bọn chúng liệu có tiến vào núi Quan Thôn không?“
“Tôi không biết, tôi đã bao giờ đánh trận đâu.” Mặc dù toàn thân ướt sũng, Lục Kiều Kiều vẫn đưa tay lau mồ hôi trên trán. Bẩy rập đã sắp đặt đâu ra đó mà đối phương lạikhông chịu bước vào là chuyện vô cùng mất mặt.
Jack nói: “Kiều Kiều, hay là bói một quẻ xem thế nào?“
Lục Kiều Kiều khẽ đáp: “Trước trận xem bói hình như là đại kỵ của nhà binh thì phải? Em đọc trong Tôn Tử binh pháp, thấy bảo không thể làm như vậy.“
Hồng Tuyên Kiều ngược lại có cách nhìn rất thoáng, cô nói: “Tôn Tử cũng là người, chúng ta không thể coi cái gì ông ta nói cũng đúng hết, đầu lĩnh quân Thanh chẳng phảicũng xem quyển sách ấy hay sao, mọi người đều dùng một thứ binh pháp ấy, ai sẽ làngười thắng đây?“
Phùng Vân Sơn mặc dù không phải cao thủ huyền học, nhưng cũng tinh thông thuật chiêm tinh, đoán mệnh, anh ta thấy Lục Kiều Kiều không dám bói, liền dứt khoát bấm đốtngón tay tự mình tính toán, bày ra Bát cung trên bàn tay, sau khi tính ra quẻ tượng, sắcmặt liền trở nên nặng nề nói: “Đại hung...“
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Lục Kiều Kiều nói: “Đại hung là tốt đấy, tính ra quẻ đại hung thì tức là có cơ hội tháng rồi.“
Phùng Vân Sơn không hiểu, ngơ ngác nhìn Lục Kiều Kiều, cô vội vàng giải thích: “Tinh hoa của Dịch lý vốn nằm ở chỗ biến dị, nếu chúng ta tính toán việc tốt lành, đượcquẻ đại hung tất nhiên là không ổn, nhưng giờ đang là lúc hành quân tác chiến, mục đíchvốn dĩ là việc chém giết hung sát, nếu tính ra quẻ đại cát thì làm sao giết địch được đây?Giải quẻ quan trọng nhất không phải là lành hay dữ, mà là đúng thời đúng thế, tiểu nhânbói ra quẻ quân tử thì chẳng được lợi lộc gì, quân tử mà bói ra quẻ tiểu nhân thì át thânbại danh liệt, đánh trận giết giặc mà bói ra quẻ đại cát thì trận này không thể đánh đượcnữa rồi.“
Hồng Tuyên Kiều nghe cách giải thích này có vẻ rất huyền hoặc, trong lòng lấy làm căng thẳng hỏi: “Kiều Kiều, có phải đang an ủi chúng tôi không?“
Đương nhiên, không phải Lục Kiều Kiều đang an ủi, mà đây là chân lý của Dịch học, cô lập tức ngoảnh đầu trợn to mắt lên trả lời Hồng Tuyên Kiều: “Lục Kiều Kiều tôi chưa bao giờ đem những chuyện này ra nói đùa cả...“
Jack đưa tay ra xoay mặt Lục Kiều Kiều về phía trước, nói: “Em xem kìa, viên quan kia tiến vào trấn Tư Vượng từ con đường bên phải rồi.“
Cả bọn thấy toàn bộ quân Thanh đứng yên tại chỗ, chỉ có mười mấy viên bộ tướng và thân binh chạy vào trong trấn, Phùng Vân Sơn nói: “Đừng gấp, đừng gấp, xem bọn chúngmuốn làm gì trước đã.“
Mưa vẫn không tạnh, tuy đang giữa tháng Tám nhưng có thể khiến người ta lạnh đến phát run, cầm ô đứng trong mưa một lúc cũng cảm thấy khó chịu lắm rồi, huống hồ mấynghìn người đều giả làm cây cối im lìm bất động ở các điểm mai phục của mình, điều nàycần đến sự nhẫn nại cực kỳ lớn, càng quan trọng hơn là kỷ luật quân đội cực tốt. QuânThái Bình sau khi được các tướng lĩnh như Dương Tú Thanh dày công huấn luyện, lạithêm hơn một năm nay trải qua hàng trăm trận chiến, sớm đã trên dưới một lòng phốihọp thành thục, trở thành một cánh quân sắt có sức chiến đấu cực mạnh, thứ bọn họ cầnchỉ là tướng lĩnh giỏi và một chút may mắn mà thôi.
Lục Kiều Kiều nín thở, vẻ mặt phẫn nộ nhìn đội quan binh tiến vào trong trấn Tư Vượng, lòng thầm nhủ: cái quái gì vậy chứ, bỏ lại toàn quân tắm trong mưa, tự mình vàotrong trấn xơi bữa sáng.
Một lúc sau, cả bọn thấy đội quan binh kia từ trong trấn Tư Vượng phóng ngựa ra, rồi lại chạy về phía ngôi làng nhỏ thấp trũng phía con đường bên trái. Phùng Vân Sơn độtnhiên kêu lên thành tiếng: “Tôi biết rồi, bọn chúng đang chọn đất đóng quân, mau cạođầu cho ta!” Lục Kiều Kiều cũng vỗ đùi đánh đét một cái nói: “Đúng rồi, mau lên, maulên!” Vừa nói, cô vừa gỡ cái nón tre trên đầu Phùng Vân Sơn xuống, giật tung chiếc khănđỏ trông rất oai vệ, rút thanh đoản đao trong ống tay áo ra ấn xuống đầu anh ta mà cạo.
Jack và Hồng Tuyên Kiều thấy hai người họ cuống cuồng cạo đầu, dưới đất vương vãi đầy tóc, đều hỏi họ đang làm gì vậy. Lục Kiều Kiều đáp: “Mấy ngày trước chúng ta chẳngđã tung tin muốn phá vây từ sông Tầm Giang, đến Quảng Đông đi theo nước Anh còn gì?Quân Thanh tưởng đấy là sự thật, giờ y đã biết chúng ta lên núi phía Bắc, nhưng lại khôngbiết liệu chúng ta có từ trên núi đánh trở xuống Tầm Giang, xông về Quảng Đông haykhông, vì vậy khi không thấy bóng dáng chúng ta ở cửa sông Tầm Giang, mấy tên đầu lĩnhquân Thanh kia liền muốn hạ doanh trại ở đây trước, tiếp tục phong tỏa đường thủy tiếnvề phía Đông của chúng ta...“
Jack cũng đột nhiên kêu lên: “A, anh cũng hiểu rồi, vì vậy vừa nãy hắn mới vào trấn Tư Vượng trước để xem xét địa hình, chỗ đó tuy là nơi rất tốt để hạ trại đóng quân nhưnglại cách cửa sông Tầm Giang xa quá, không phù họp ý đồ phòng thủ Tầm Giang của hắn,nên mới chạy vòng lại để tìm chỗ khác, chỗ bọn hắn đang đứng vừa khéo nằm giữa núiQuan Thôn và cửa sông Tầm Giang, có thể cùng lúc khống chế núi non và cửa sông...Nhưng hai người cạo đầu làm gì vậy?“
Hồng Tuyên Kiều nghe tới đây thì đã hoàn toàn hiểu được sự phân tích của mọi người, đồng thời cũng sực hiểu ra ý đồ của Phùng Vân Sơn, cô lập tức gọi thân binh đếnchuẩn bị một bộ trang phục hương thân và một cỗ xe lừa hoa lệ, Jack lại càng lấy làm khóhiểu. Hồng Tuyên Kiều không có thời gian giải thích cho anh, vừa quan sát hướng đi củađám quan binh quân Thanh, vừa luôn tay luôn chân chỉ huy thân binh chất hành lý lênxe lừa, lại đổi cho Phùng Vân Sơn một bộ y phục hương thân tú tài.
Thì ra Phùng Vân Sơn biết rõ chiến lược nhất quán của quân Thanh khi vây giết quân Thái Bình là đóng quân ngồi đánh, một khi quân Thanh đã hạ trại xong xuôi, muốn bọnchúng tiến vào vòng vây của quân Thái Bình là điều không thể, vì vậy y mới quyết địnhđích thân xuống núi, dẫn dụ kẻ địch vào núi Quan Thôn trước khi chúng hạ trại đóngquân. Nhưng muốn xuống núi dẫn dụ quân Thanh buộc phải có một thân phận, sau khikhởi nghĩa phản Thanh, toàn bộ quân Thái Bình đều thay đổi cách ăn mặc, không còn đểbím tóc lớn như triều đình nhà Thanh bắt buộc nữa, mà đổi sang để tóc dài búi lên hoặcxõa ra, buộc lại bằng khăn. Phùng Vân Sơn nhiều năm liền tác chiến trong quân, từ lâu đãđể tóc dài, tạo hình ấy vừa nhìn đã biết ngay là quân Thái Bình, thử hỏi làm sao có thểtiếp cận được tướng lĩnh của quân Thanh chứ? Bởi vậy, cạo sạch nửa trước đầu rồi tết lạibím tóc là việc đầu tiên anh ta phải làm.
Kỹ thuật cạo đầu của Lục Kiều Kiều cực kỳ kém, cạo dọc cạo ngang lung tung trên nửa cái đầu của Phùng Vân Sơn, làm rách mấy chỗ da đầu, nhưng lúc này cũng chẳng aiđể tâm chuyện đó nữa, Phùng Vân Sơn không ngừng lấm bẩm trong miệng: “Nhanh lên,nhanh lên, bọn chúng sắp đi rồi, nhanh lên...” Nửa trước đầu vừa cạo xong, Hồng TuyênKiều liền đội cho Phùng Vân Sơn cái mũ quả dưa bằng lụa đen mà các tú tài vẫn hay đội.Sự việc đã tới nước này, với sự thông minh của Jack, không cần giải thích anh cũng hiểuđược kế hoạch mạo hiểm của họ Phùng.
Cả bọn hóa trang cho Phùng Vân Sơn xong, Lục Kiều Kiều cũng nhanh chóng tết xong bím tóc, sau đó nhảy ra xa một chút để xem có giống dân chúng Đại Thanh hay không,Hồng Tuyên Kiều và Lục Kiều Kiều đều giật mình kêu lên: “Không được, bím tóc ngắnquá!“
Phùng Vân Sơn cũng nói: “Đúng, bím tóc ngắn quá, mau tìm một bím tóc khác nối vào cho tôi, ai có bím tóc nhỉ?“
Lục Kiều Kiều lập tức nói: “Lâm Phượng Tường có, toàn quân chỉ mỗi anh ta là có bím tóc thôi.“
Dân chúng Đại Thanh vốn trường kỳ chỉ cạo nửa đầu phía trước, không cắt tóc đằng sau, thông thường những người không phải lao động chân tay như hương thân tú tài, sauđầu đều có một bím tóc to dài đến quá thắt lưng. Những người nhiều tiền lắm thời giannhất định sẽ coi trọng bảo dưỡng bím tóc, cái bím vừa đen vừa bóng loáng, trông tựa nhưmột tác phẩm nghệ thuật, bao lâu nay đã trở thành một thứ tượng trưng cho thân phậntrong xã hội: nếu bím tóc ngắn trên thắt lưng, quá nửa là người lao động chân tay, chẳnghạn như bím tóc của An Long Nhi vậy, lúc nào cũng chỉ như sợi thừng màu vàng to tướngvắt vẻo trên lưng. Giả sử bím tóc đủ độ dài, nhưng lại thắt một cách lỏng lẻo không thẳngthớm, vậy thì nhất định là người nhà quê hoặc một tay tú tài nghèo.
Hiện giờ, Phùng Vân Sơn muốn đóng vai một hương thân địa chủ, trên người mặc quần áo sang trọng đắt tiền, rất cần một bím tóc dài mà đen bóng phối hợp, nhưng nhữngngười bên cạnh lại toàn là lão binh lão tướng trong quân Thái Bình, theo yêu cầu trongquân, người nào người nấy đều để tóc xõa. Vì không phải tết bím, lại để tiện hành động,độ dài mái tóc đều chỉ đến ngang lưng, dù thế nào cũng không thể thắt thành bím dài choPhùng Vân Sơn được, chỉ có Lâm Phượng Tường thường xuyên ở Quảng Đông áp tải quânhỏa mới để bím tóc dài, Lục Kiều Kiều lập tức nhớ đến anh ta.
Hồng Tuyên Kiều ngay tức thì lên tiếng nói: “Không được, anh ấy thuộc tiền quân của Tiêu Triều Quý, đang ở trên núi chuẩn bị xông xuống rồi.” Cô đưa tay cởi mũ và khăn chítđầu của mình ra, bảo Lục Kiều Kiều: “Mau tết bím tóc cho tôi.” Lục Kiều Kiều hiểu được ýcô, liền nhanh chóng tết một bím tóc dài cho Hồng Tuyên Kiều, đoạn vung thanh đoảnđao trong tay lên, cắt xoẹt cả bím tóc xuống, sau đó lại gỡ bím tóc ngắn của Phùng VânSơn ra nối với bím tóc dài của Hồng Tuyên Kiều.
Nối bím tóc là công việc thuần kỹ thuật mà chưa ai ở đây từng làm, cả đám đàn ông lòng nóng như lửa đốt đứng trố mát ra nhìn, nhưng không ai dám bước lên xen vào. Dướinúi, Hướng Vinh và các bộ tướng của y đang chạy tới chạy lui xem xét địa hình, dây dưathêm phút nào là khả năng chặn bọn y lại nhỏ đi thêm một chút. Bàn tay Lục Kiều Kiềunhanh nhẹn tết nối bím tóc, đồng thời cũng căng thẳng đến độ run bần bật. Thoáng sau,bím tóc đã được nối xong xuôi, độ dài vừa chạm tới mông, thoạt nhìn rất có khí chất vănnho, chỉ là chỗ mối nối giữa hai bím tóc trông thô hơn một chút, lại có rất nhiều sợi tócchĩa ra tua tủa như lông măng. Jack móc bật lửa ra, đốt một vòng quanh đoạn giữa bímtóc, một đốm lửa lóe lên lụi dần vào trong bím tóc, mùi tóc cháy khét bốc lên, một bím tóchoàn hảo xuất hiện trước mắt mọi người.
Lúc này, cỗ xe lừa cũng đã tới trước mặt, Phùng Vân Sơn tung mình nhảy lên nói: “Tuyên Kiều đi cùng tôi.” Hồng Tuyên Kiều đáp một tiếng, đang định lên xe thì Lục KiềuKiều ngăn lại: “Chị ấy không được, chị ấy không có tóc, tôi đi với anh.“
Cả bọn đưa mắt nhìn Hồng Tuyên Kiều, mái tóc dài của cô vừa bị cát mất một đoạn, chỉ còn buông xuống dài hơn bờ vai một chút, tuy rất họp với gương mặt trái xoan diễmlệ, toát lên vẻ thanh tân thoát tục, nhưng đàn bà trong nhà giàu có thời bấy giờ làm gì cóchuyện để kiểu tóc ngắn như thế, quả nhiên không thể để vậy mà đi gặp đại tướng quânThanh được. Song, đề nghị cùng với Phùng Vân Sơn thâm nhập vào trận địch của LụcKiều Kiều lại bị Jack hết sức phản đối.
“NO!” Jack đưa tay giữ chặt tay Lục Kiều Kiều, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và quan tâm, Lục Kiều Kiều nhẹ nhàng gấp khuỷu tay lại thoát khỏi bàn tay Jack, đồng thời xoaytay kia nám lấy cổ tay anh, cánh tay được thả ra níu vào cổ Jack, kéo đầu anh xuống thấpmột chút. Lục Kiều Kiều hôn nhẹ lên mặt anh, sau đó thì thầm bên tai: “Giờ gấp lắm rồi,chúng ta không còn thời gian nữa, em đảm bảo sẽ trở về bình an mà, anh ngoan ngoãnđợi ở đây nhé, tin em đi, vợ anh sẽ không chết đâu.“
Hai tay Jack nắm lấy vai cô, lắc lắc đầu, Lục Kiều Kiều nở một nụ cười dịu dàng với anh, rồi lại nói: “Tin em đi, em là Lục Kiều Kiều có thể tính toán được vận mệnh cơ mà.”Jack nhìn vào mắt cô, thầm nhủ cũng có lý, Lục Kiều Kiều biết xem số mệnh nhất định rấthiểu vận mệnh của mình, cô sẽ không tự mình mạo hiểm, song anh vẫn cảm thấy LụcKiều Kiều hoàn toàn không nhất thiết phải đi theo, hai tay nám chặt vai cô, dù thế nàocũng không chịu buông.
Lục Kiều Kiều vận sức giằng ra khỏi tay Jack, nói với Hồng Tuyên Kiều: “Đưa tôi một bộ kỳ bào.“
Tẩm kỳ bào nhanh chóng choàng ra bên ngoài bộ chiến y bó sát người của Lục Kiều Kiều, cô lại tháo khấu súng lục ổ quay và tụ lý đao trong tay áo giao cho Jack. Đây là hànhđộng sáng suốt, phen này bọn họ sử dụng thân phận hương thân, tiến vào giữa đám quânThanh nhất định sẽ bị kiểm tra, trên người mang theo vũ khí sẽ cực kỳ nguy hiểm, quânThanh cũng không phải là cường đạo thổ phỉ, bọn chúng sẽ không sát hại những hươngthân tay không tấc sát, vì vậy tay không ngược lại là an toàn nhất.
Mọi sự đã chuẩn bị thỏa đáng, Phùng Vân Sơn và Lục Kiều Kiều nhảy lên xe lừa, từ sau núi đi vòng ra trấn Tư Vượng, rồi lại từ trấn Tư Vượng chạy về phía đại quân củaHướng Vinh.
Trảm Long Trảm Long - Hồng Trần Trảm Long