The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Như
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 389 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: MộT NgàY Thôi
hương 77: Một Ngày Thôi
Phương tức giận, tới chỗ Khang và Như. Mọi chuyện ngoài sức tưởng tượng và tầm nhắm của cô. Cứ ngỡ rằng cả hai sẽ như trong những bộ phim tình yêu, sẽ đến được với nhau nhưng nỡ lòng nào lại đối xử với họ như vậy, bằng cách thêm một biến cố cho họ. Liệu sau vụ này, tình cảm của cả hai có rạn nứt không??? Khó khăn lắm, trái tim đó hé mở nhưng bây giờ, mọi thứ bây giờ nó đi theo một quỹ đạo khác, quỹ đạo mà không ai mong muốn thấy.
- LÂM MINH KHANG
Chát
Một cái tát đau điếng vang lên, khuôn mặt Khang ửng đỏ, ánh mắt sầm xuống, khó chịu nhìn Phương, mọi người tròn mắt nhìn cô. Ánh mắt uất hận của cô nhìn Khang - người anh mà cô thương yêu và cũng yêu thương cô.
- Cô làm gì chồng tôi vậy?_ Như tiến lên, đẩy Phương sang một bên. Ánh mắt phẫn nộ Như nhìn Phương.
- Ồ " chồng " luôn rồi đấy hả?
- Thì sao? Cô ý kiến gì? Ít nhất tuần sau cũng là đám cưới của anh cô, bây giờ có nên chào chị dâu một tiếng không?
- Tới đó rồi hẳn chào, biết đâu ngày mai biến cố khác sẽ xảy ra và cái đám cưới tội lỗi đó không xảy ra?
- Cô....................
- Tôi đến đây chỉ muốn nói với Khang là Băng đã biến mất và không có tung tích, nếu anh biết Băng ở đâu xin hãy báo cho chúng tôi.
- cô lấy tư cách gì mà ép chồng tôi làm vậy?
- Chưa đến đám cưới, không có tư cách gọi chồng.
- Vậy gọi hộ là " bố " được không?
- Ý em là gì?_ Khang nhìn Như
Mọi người nhìn Như, lòng Phương có linh cảm xấu, chắc hẳn sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra............ Hẳn là một điều tồi tệ..........
- Mọi người không cần phải ngạc nhiên thế đâu, sắp đón cháu................_ Như cười nham hiểm
- Rõ hơn đi.
- Tôi có thai với anh Khang.
Từng chữ " Tôi - Có - Thai - Với - Anh - Khang " lọt thẳng vào bộ óc của từng người có mặt trong căn phòng, kể cả Khang. Bản thân anh cũng không hiểu ý của Như.
- Anh không nhớ gì sao? Đêm hôm đó
Bốp..... Bốp.....
- Cái đầu tiên tao đánh mày là cơn tức giận của tao, thứ hai là tao thay mặt đứa em gái DUY NHẤT của tao. _ Minh nhấn mạnh hai chữ " DUY NHẤT "
Đến bây giờ, anh thật sự chỉ cảm nhận được Băng mới là đứa em gái của anh. Anh cảm thấy Như thật trơ trẽn, lại dám quyến rủ người yêu của chị mình để sự việc lái theo một hướng không hay ho gì. Anh cảm thấy xấu hổ.
- Anh hai.
- Im đi, tôi không có người em như cô. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Cả hai người cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Băng _ Minh hét lên rồi kéo Phương rời khỏi.
Trước khi rời đi, Hữu cũng gửi lại một lời với Khang, hi vọng thức tỉnh được anh:
- Tiểu Băng yêu cậu rất nhiều.
Khang dựa tường nghĩ lại mọi thứ, nhìn lại. Bản thân anh thật sự không nhớ Như đang nhắc đến " đêm " nào? Phải chăng cái hôm đầu tiên anh gặp cô? Cái hôm mà anh nhận mấy tấm hình anh cho là đồi bại của Tiểu Băng? Anh thẫn thờ, chẳng buồn nhìn lấy Như, anh rời đi khỏi.
- Có con ở đây, thử xem ai dám tách anh và em. _ Như cười nửa miệng nhìn theo bóng lưng cao lớn của Khang.
***
Băng ngồi suy nghĩ được một lúc, cô chẳng buồn nghĩ đến chuyện mấy tấm hình gì đó mà Jacker nhắc đến. Cô có thể vỗ ngực tự tin nói, cô hoàn toàn không hề làm chuyện gì lừa dối Khang. Cô đã vạch ra kế hoạch cho ngày tiếp theo của mình. Cầm điện thoại lên cô thấy có tin nhắn, từ một số máy lạ, chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủn:
" Khang có con với Như ".
Băng chẳng buồn quan tâm đến, bản thân cô không biết ai là người gửi đến cho cô nữa, và mục đích gửi đến là gì nữa. Cô vào tin nhắn mới, bấm bấm và gửi đến số điện thoại mang tên Khang.
" Xin lỗi, nhưng tôi có thể xin anh một ngày được không? Tôi muốn anh sang Nga đi chơi với tôi một ngày, một ngày thôi. Cũng đừng nói với bất kì ai biết. Xem như tôi xin cậu - một người bạn của anh trai tôi. "
Đúng mười phút sau, tin nhắn trả lời được gửi đến. Nụ cười nửa miệng của Băng hiện ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào điện thoại, sau đó, cô nằm xuống chiếc giường Khang từng nằm, nhắm mắt cho thời gian trôi đi......
Tại sao? Tại sao khi tình cảm dường như bước lên đỉnh cầu rồi thì lại tuột dốc đến mức không thể leo lên được. Thân hình trầy xước, đau rát liệu khi đi lên còn có đủ sức? Liệu sẽ đi lên được hay được một đoạn lại trượt xuống nhanh? Có ai còn đủ sức bám theo một tình yêu không có đoạn kết? Đơn phương chăng, mọi thứ đã cố tình cản trở tại sao lại cứ lao đầu vào? Có lẽ buông tay sẽ là cách tốt nhất bây giờ đối với cả Băng và Khang...............
Trái Tim Lạnh Giá Trái Tim Lạnh Giá - Thiên Như