The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 140 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 767 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93:
au buổi tối hôm đó, những chuyện không hay liên tiếp xảy ra, Bảo Nhi phải sống trong những tháng ngày tăm tối nhất của cuộc đời. Tưởng rằng mỗi khi nhớ về cái chết của Hà Duy thì đó chính là sự trừng phạt duy nhất mà ông trời dành cho nó. Thế nhưng, đó mới là ngọn nguồn nỗi bất hạnh, phía trước, vẫn còn nhiều điều đau khổ hơn đang chờ đón Bảo Nhi.
Sự thật che dấu bao năm dần hé lộ phải đối diện như thế nào đây?
Không riêng gì nó, những người trong cuộc cũng rất muốn biết câu trả lời.
********
Sáng ngày hôm sau.
Sau một trận say, Bảo Nhi ngủ li bì đến tận tám giờ sáng, nếu không có tiếng chuông điện thoại đánh thức thì không biết là nó sẽ chìm trong cơn mê mệt đến bao giờ.
Nó lật mình đầy uể oải, "Alo."
Tông giọng vang đến là tông giọng con gái, "Mày đang làm gì thế?"
Bảo Nhi mắt nhắm mắt mở trả lời, hôm nay là chủ nhật, bây giờ mới có tám giờ sáng, đương nhiên là đang ngủ rồi.
Nghe xong, thái dương Hà My khẽ giật giật, cô bình tĩnh hỏi, "Có nhớ hôm nay phải làm gì không?"
Bảo Nhi im lặng, đây cũng là câu trả lời của nó. Thực sự, lúc mới ngủ dậy đầu óc con người phải mất vài phút mới hoạt động bình thường trở lại. Vậy nên, nó đang trong hoàn cảnh lơ tơ mơ, tạm thời không nhớ ra bất cứ thứ gì.
Hà My lẳng lặng nhắc nhở, "9 giờ, vòng cuối của Missteen, làm ơn bắt taxi đến sân golf đi."
Phải rồi, phần thi cuối cùng phân định thắng thua diễn ra vào sáng hôm nay. Bảo Nhi ngẩn người hồi lâu mới hiểu, lúc này, nó đã tỉnh hẳn ngủ. Trong lòng nó thầm than hai tiếng, "Rách việc!" Nhưng ngoài mồm vẫn nói, "Đợi tìm giấy bút, đọc địa chỉ đi."
Dứt lời, Bảo Nhi liền chống tay ngồi dậy.
Rèm cửa sổ màu xanh để hé, ánh sáng lọt thỏm vào căn phòng, ngồi trên giường, Bảo Nhi nhận ra điều bất thường, trầm lặng trong ít phút, nó phát hiện, hình như trong phòng còn có người, hơi thở trầm thấp của người đó quanh quẩn trong không gian tĩnh lặng, vừa chân thực mà vừa rõ ràng. Nó hoảng hốt đánh rơi cả máy điện thoại, xoay người, quả nhiên, ở ngay sát bên cạnh Minwoo đang chống tay nhìn nó, ánh mắt tràn ngập ý vị.
Bảo Nhi im thin thít, máu nóng trong người dâng lên đến tận đỉnh đầu, nó tức giận hét lên, "Biến! Sao cậu lại ngủ cùng tôi?"
Minwoo hơi nhíu mày, tay bên trái làm động tác chỉ xuống đất. Bảo Nhi hít một hơi thật sâu để áp chế lửa giận, theo phản xạ nhìn xuống hướng chỉ của cậu ta.
Dưới nền gỗ Mun bóng loáng, chiếc điện thoại bị vứt chỏng chơ vẫn đang kết nối cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia lặng im, không nói gì. Ban nãy Bảo Nhi nói khá to, Hà My chắc chắn là đã nghe thấy, nghĩ đến câu nói của mình mười phần thì có đến chín phần bậy bạ, mờ ám, nó đỏ bừng cả mặt. Nhặt điện thoại lên, nó dùng giọng lãnh đạm thường ngày, từ tốn nói, ''Nhắn tin nhé." Sau đó không để cho ai kịp phản ứng đã vội vã cúp điện thoại.
Nhìn thấy cảnh này, Minwoo vẫn giữ nguyên tư thế, cất giọng lãnh đạm, trong giọng nói của cậu ta có ẩn chứa sự khinh bỉ, "Cô định để cho bàn dân thiên hạ biết mình ngủ với trai à?"
Ngủ với trai ư? Bảo Nhi nhếch mép, quần áo cả hai vẫn còn nguyên trên người, vậy mà là ngủ cùng nhau sao? Minwoo trước đây cũng không đến nỗi tệ, bây giờ, nó không thể ngờ cậu ta lại vô liêm sỉ đến mức này. Tuy nhiên, Bảo Nhi ngẫm lại chắc cũng có phần do nó mà ra, nhưng so với nó, mức độ bỉ ổi của Minwoo có lẽ vẫn chưa là gì.
Bảo Nhi lạnh lùng, nói, "Cút ra khỏi phòng tôi."
Minwoo nhìn chằm chằm vào nó, "Cô nhìn xem đây là phòng của ai."
Bảo Nhi giật mình. Bấy giờ, nó mới kịp quan sát xung quanh. Cả căn phòng gần trăm mét vuông thu vào đáy mắt. Ở phòng nó bộ sopha đen được đặt trong góc nhưng ở đây lại là bộ màu xám được đặt ở giữa. Ở phòng nó có tấm thảm lông hổ nhưng ở đây lại không có. Ở phòng nó TV tinh thể lỏng được treo trên tường nhưng ở đây TV lại được để trên kệ tủ ba tầng. Ở phòng nó không có thiết bị giả lập đua xe chơi game nhưng ở đây lại có... Thôi được rồi, Bảo Nhi thừa nhận đây là nhà nó nhưng lại là phòng của Minwoo.
Có điều, sao nó lại ngủ ở đây?
"Cô say rồi bám riết lấy tôi." Minwoo như nhìn thấu suy nghĩ của nó, "Quản gia khuyên thế nào cũng không chịu về."
"Xin lỗi." Bảo Nhi thở dài, khi say, nó chưa bao giờ khống chế được hành vi của mình. Hôm qua, vì biết tửu lượng của mình cũng được xếp vào loại khá tốt nên nó mới thách thức Minwoo, vậy mà không ngờ trước khi cậu ta đỏ mặt thì nó đã thua cuộc. Chẳng có ý định nán lại đây lâu để mất mặt thêm, Bảo Nhi đứng dậy đi về chỗ cửa phòng, trước khi rời đi, nó đột nhiên hỏi, "Ngoài bám lấy cậu, tôi có làm gì khác không?"
"Có, cô đã khóc rất nhiều."
Bảo Nhi tái mặt, không một chút lưu tình, nó đóng sầm cửa phòng.
Cả người Bảo Nhi toàn mùi rượu, vừa về phòng, nó đã vội vã tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi xuống gara ngồi vào chiếc xe gần nhất.
Vừa thắt dây an toàn, hệ thống người giúp việc trên ô tô đã tự khởi động, "Xin chào cô chủ, tôi là Penny, rất vui được phục vụ cho cô."
Bảo Nhi nhấn ga, mấy hệ thống này chẳng có gì mới mẻ, ngoại trừ, nó cũng giúp ích được khá nhiều trong việc tìm đường. Nó nhìn địa chỉ mà Hà My gửi tới, nói, "Penny, định vị đường đến sân golf Hà Nội."
Trong khoang xe yên tĩnh, rất nhanh đã có tiếng trả lời, đó là một giọng nói máy móc nghe cực kỳ vui tai, "Vâng thưa cô chủ."
Lời vừa dứt, hình ảnh ba chiều lập tức hiện ra trước mắt, trên màn hình chiếm nửa phần kính xe là bản đồ thành phố. Nó thấy vị trí mình đang đứng cách sân golf một quãng khá xa thì trầm giọng hỏi, "Đi với vận tốc 80 km/h mất bao lâu?"
Penny tính toán vài giây rồi trả lời, "Cô chủ, khoảng tầm nửa giờ."
Tám giờ bốn mươi lăm phút sáng, nhất định là không kịp. Bảo Nhi nhếch miệng cười, vậy thì tăng tốc thôi, chiếc xe này tốc độ chắc chắn không đến nỗi tồi.
Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ - Trần Thu Phương