Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 140 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 767 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47:
ườn hồng, khung cảnh vẫn thế, không có gì thay đổi. Cơn gió khẽ lay chuyển những cánh hồng, mùi hương cũng theo đó mà bay đi xa tạo cho chúng ta một khung cảnh rất dễ chịu. Nhìn vào đây chính là vườn hồng đẹp nhất trên thế gian rồi.
Không gian do sự trầm lặng của một số người ở đây trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Mọi lần, một Hà My, hai Thùy Trâm, ba Quang Anh một trong ba người sẽ lên tiếng mở miệng đầu tiên để phá vỡ bầu không khí trầm mặc này. Nhưng hôm nay, không phải vậy Bảo Nam chính là người phá vỡ cái quy tắc đó.
- Tiếp xúc ít thôi, cô ta không phải là loại người đơn giản!
Mọi người khẽ liếc mắt nhìn Bảo Nam sau câu nói đó của anh. Ánh mắt của ai nấy cũng đều do dự lẫn đồng tình. Chỉ riêng Thiên Vũ, ánh mắt của hắn chỉ khẽ dao động rồi lại dán chặt vào cái màn hình điện thoại trên tay, thật là khiến người khác khó hiểu và nắm bắt rõ cảm xúc trong đôi mắt lạnh đến vô hồn vô cảm ấy.
Thùy Trâm lên tiếng, câu như để khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
- Ý anh là...
- Đúng vậy - Bảo Nam cắt lời - Em nghe cuộc đối thoại lúc nãy của cô ta rồi đúng không? Rõ ràng là không phải thân phận của cô ta chỉ là học sinh nhận học bổng thôi hay sao, thân phận thấp kém như thế thì làm sao có thể quen biết được với Lee Minwoo, lại còn dùng những lời nói xấc xược như thế với Lee Minchael trước mặt của cậu ta được. Những lời nói đó là không nên nói ra, nếu bọn học sinh trong lớp mà hiểu những gì mà cô ta nói thì chắc chắn chúng sẽ báo với hiệu trưởng hay thậm chí là với ba mẹ của chúng ta đến lúc đó thì cô ta sẽ chết chắc. Hay mặt khác là cô ta nghĩ có chúng ta chống lưng nên không sợ trời sợ đất vậy?
Bảo Nam là một người khá trầm tính và ít nói. Một khi anh đã nói nhiều như vậy thì đó hẳn là một điềm báo không tốt, một vấn đề nghiêm trọng nào đó.
Hà My trầm tư một lúc, suy nghĩ ra điều gì đó rồi khẽ nói.
- Mấy anh có nghĩ Bảo Nhi, cô ấy không biết chúng ta nói và biết được tiếng Hàn hay không?
Quang Anh vội tiếp lời.
- Chịu, điều này thì em đi hỏi cô ấy. Có trời mới biết cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
- Nhưng em cảm thấy Bảo Nhi là người tốt mà, có lẽ chúng ta đang đa nghi quá thôi - Thùy Trâm phủ nhận, tiếp xúc với nó dù không lâu nhưng mấy ngày nay Thùy Trâm cũng có cảm giác đã nắm bắt được hết tính cách của nó. Mặc dù đôi lúc cô cũng phải thừa nhận một điều, cô bạn này còn quá nhiều bí ẩn.
Bảo Nam nhấp một thứ chất lỏng màu đỏ nhạt, có lẽ đó là một loại rượu vang anh lạnh giọng nhìn Thùy Trâm.
- Lòng người khó đoán, em không biết được cô ta đang suy tính điều gì đâu. Từ trước đến nay em đã tiếp xúc với rất nhiều loại người rồi tốt xấu đủ cả, vậy mà còn chưa phát giác ra điều gì bất thường ư?
- Hẳn là có, em cũng có hơi ngạc nhiên về cách hành xử của cô ấy. Không sợ bất cứ điều gì, kể cả với lũ tiểu thư và công tử kia công tử kia. Đôi lúc em nghĩ thân phận của cô ấy nói với chúng ta chỉ là giả. Khí chất của cô ấy quá cao quý, đó không thể là thái độ của bọn dân đen được! ( dân đen chỉ những người nghèo khổ, có địa vị thấp nhất trong xã hội ). - Thùy Trâm cũng thật sự hoài nghi lắm chứ, nhưng biết sao được. Mỗi lần cô tiếp xúc với nó lại là một cảm giác quá đỗi quen thuộc. Đôi lúc Thùy Trâm muốn tránh xa nó không được muốn ngó lơ cũng không xong. Vì chính cô luôn có một cảm giác gì đó, một cảm giác quá đỗi gần gũi đến thân quen chăng?
- Ý mày là cô ấy giả danh thân phận! - Hà My khẽ kinh ngạc không ngờ Thùy Trâm lại có cùng những suy nghĩ giống mình - Nhưng để làm gì chứ, cô ấy trước khi vào trường này hẳn là cũng biết ở đây phân biệt giai cấp đến mức độ nào. Cái quý nhất của mỗi học sinh ở đây chính là địa vị và thân thế trong xã hội. Không có điều này là coi như xong, cuộc đời tàn phai rồi.
- Em phải nói là cô ta tiếp cận chúng ta với mục đích gì chứ - Quang Anh khẽ cười nhạt - Nếu là vì mục đích, thì không phải cô ta là người đầu tiên.
Thùy Trâm vội tiếp lời, như để minh oan cho nó.
- Nhưng điều đó cũng không cần khiến cô ấy phải giả danh và thay đổi thân phận của mình. Nếu là một tiểu thư cao quý thì tâm lý chung, chắc cô ta cũng hiểu ở tầng lớp quý tộc này, cái mà mỗi người ghê sợ và khinh thường nhất chính là lũ dân đen không có địa vị đó.
- Mày nói năng lung tung gì vậy? Chúng ta không phải là loại người đó - Nghe Thùy Trâm nói thế, như để khẳng định mình là một con người như vậy Hà My gắt. Và tất nhiên, là bạn thân của nhau từ lúc sinh ra Hà My cũng rất ít khi nổi nóng với Thùy Trâm. Điều này đủ để khiến người nghe hiểu, câu nói vô tình của Thùy Trâm xúc phạm đến lòng tự tôn của mọi người như thế nào.
- Không có ý đó. Xin lỗi, tao lỡ lời - Thùy Trâm thấy hành động không phải của mình cũng hối hận, hơi cúi đầu.
- Thôi được rồi, đừng có cãi nhau nữa. Anh sẽ cho người điều tra xem thân phận thật sự của cô ta là gì? - Quang Anh lên tiếng, nhận thấy ánh mắt rực lửa của Hà My dành cho Thùy Trâm anh cũng không phải là loại vô tâm vội lên tiếng cứu nguy.
- Cứ cư xử và tiếp xúc với cô ta như bình thường đi. Đừng để cô ta nghi ngờ, đến khi có kết quả điều tra vẫn nên đề phòng là hơn - Bảo Nam nói câu cuối cùng rồi gắn headphone vào tai từ từ nhắm mắt lại. Ngả mình ra bãi cỏ, tận hưởng bầu không khí trong lành dễ chịu ở đây. Trong thâm tâm anh lúc này lại ùa về hình ảnh của một cô bé, một trong những người đã từng được anh yêu thương nhất, quyết tâm bảo vệ đến cùng. Nhưng cuối cùng, cô bé đó đã để lại cho anh và mọi người nhất là Thiên Vũ những thay đổi và tổn thương sâu sắc gì? Lòng anh không tự chủ, bất giác nhói đau như bị hàng ngàn mũi đao đâm vào. Cảm giác mà anh cho rằng không nên tồn tại những lúc thế này lại cứ mãi xuất hiện.
********
Một lúc sau, bọn hắn rời vườn hồng vào lớp.
Lúc này, tiết học tiếp theo sau giờ ra chơi cũng đã bắt đầu được gần phân nửa.
Vào đến lớp, nhìn bên cạnh vị trí của hắn. Người cũng không còn, sách vở cũng không còn bọn hắn khẽ đoán là nó đã bỏ tiết mà về trước, nhưng vì lý do gì thì không ai suy ra được. Phải chăng là vì cái cậu Minwoo kia, khẽ liếc mắt chỉ thấy thái độ của cậu ta vẫn bình thản thờ ơ không quan tâm đến những chuyện đang xảy ra xung quay.
Tiết học cuối cùng, là tiết 5 cũng nhanh chóng qua đi.
Sau một buổi sáng ở trường học tập, thì đến lúc này trường Royal đã chính thức tan học.
Sân trường hôm nay không có một màn tiếp đón các Idol như mọi khi nữa. Đơn giản vì nhóm Idol hôm nay đã về sớm từ tiết trước rồi. Họ thoát nạn nhưng chỉ khổ cho Minwoo. Vừa ra khỏi lớp là đã bị một đống con gái kể cả trong lớp lẫn khác lấp vây quang hỏi han, nịnh hot lấy lòng đủ thứ. Bây giờ cậu ta mới cảm thật sự phiền phức. Ngôi trường này còn kinh khủng hơn cả bên Hàn Quốc, dù ở bên trường học Hàn Quốc cậu cũng có người hâm mộ nhưng thái độ của những người đó vẫn không đến nỗi như ở đây.
Thoát khỏi đám thây ma, Minwoo đứng ở cổng trường. Đương nhiên là cậu ta cũng có nổi mấy tầng da gà vì ánh mắt đưa tình của bọn con gái xung quanh rồi. Khẽ liếc nhìn đồng hồ.
5 phút...
10 phút...
Rồi lại 15 phút trôi qua, học sinh trong trường thưa thớt dần hầu như ai nấy đều được hẳn một chiếc siêu xe đến đón. Khung cảnh này xảy ra rất nhiều ở trường quý tộc dành cho tầng lớp thượng lưu này nên cậu cũng không mấy ngạc nhiên.
Rõ ràng là cậu đã dặn quản gia cho người đến đón rồi cơ mà, sao giờ này lại không thấy ai?
5 phút sau lại lặng lẽ trôi qua.
Lúc này, cổng trường Royal cũng sắp được bảo vệ đóng lại.
Bảo vệ ngồi trong phòng nhìn camera thấy một học sinh mặc đồng phục của trường theo thường lệ nhìn đi ra. Chỉ cần nhìn rõ huy hiệu và phong thái của cậu ta thôi đã đoán được là một công tử rồi, bảo vệ tốt nhất là nên ra lấy lòng thì hơn.
- Thiếu gia, cậu có cần tôi gọi hộ taxi không?
- Cảm ơn không cần!
Minwoo vừa nói xong thì từ xa đã xuất hiện một chiếc Lamborghini. Chiếc xe đỗ ở trước cổng trường, trên xe một người vệ sĩ mặc vest đen đi ra trang trọng tiến đến chỗ cậu.
- Thiếu gia Minwoo, mời cậu lên xe!
- Mấy anh là ai, người của quản gia Kim. ( người Hàn Quốc hay dùng họ để gọi một người lớn tuổi nào đó, kể cả với quản gia cũng vậy ).
- Dạ không, tiểu thư Park Hyun Young sai chúng tôi đến đây đón cậu.
- Cô ta, có chuyện gì - Minwoo ngạc nhiên, sao lại là cái tên Park Hyun Young.
- Thiếu gia tôi không biết, tiểu thư chỉ dặn cho chúng tôi là đến đón cậu về biệt thự của cô ấy.
- Về nhắn với cô ta là tôi không cần, tôi có người đến đón rồi!
- Thưa, tiểu thư đã liên lạc với ngài Lee Minchael, ngài ấy rất vui vẻ và đã đồng ý cho cậu đến biệt thự rồi - người vệ sĩ kiên nhẫn giải thích.
- Không cần, nói với cô ta là tôi không đi với mấy người - nói rồi Minwoo lạnh mặt tính vẫy taxi nhưng lại bị người vệ sĩ mặc đồ đen kia cản lại.
- Thiếu gia, cậu đừng làm khó chúng tôi. Nếu cậu không về thì tiểu thư sẽ rất giận đến lúc đó với bản tính của tiểu thư tôi không biết là người sẽ làm gì. Cậu không đi với chúng tôi, đừng trách sao tôi vô lễ mà dùng vũ lực với cậu!
Minwoo nghe thấy thế thì mặt càng ngày càng đen đi, quả đám trong tay nắm chặt lại định giáng một phát vào mặt tên vệ sĩ kia nhưng rồi lại thôi. Dù sao anh ta cũng là người làm mà, chỉ nhận lệnh và đi thực hiện cho tiểu thư của mình thôi. Anh đành miễn cưỡng lên xe.
Tay vệ sĩ cũng đành thở phào nhẹ nhõm, lên vị trí ghế lái. Chiếc xe Lamborghini lăn bánh rời khỏi trường Royal để lại ánh mắt thán phục của tay bảo vệ.
Trên xe không khí thật căng thẳng.
Ngồi ở ghế sau, sắc mặt của Minwoo không đổi thậm chí ngày càng tối đi.
'' Park Hyun Young tôi sẽ đợi xem em định giở trò gì? ''.
Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ - Trần Thu Phương