Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 140 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 767 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45:
ark Hyun Young đủ rồi,... cô dừng lại được chưa - Rầm một tiếng, cái bàn sau tiếng đập mạnh đó có chút rung chuyển. Rõ ràng lòng bàn tay vừa đập mạnh vào bàn của cậu học sinh kia có chút sưng đỏ lên hẳn là rất đau nhưng tại sao chủ nhân của nó lại chẳng cảm thấy gì ngoài nỗi tức giận khôn nguôi!
Lớp học bây giờ im phăng phắc, bầu không khí cảm giác khó chịu đến lạ thường. Hai con người kia, dường như không thèm để tâm đến những ai đang có mặt trong lớp nói những lời nói tiếng Hàn khó hiểu và đầy ẩn ý, hẳn là trong những lời nói đó phải là một bí mật to lớn lắm.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất mà trong lớp ai cũng thắc mắc đó chính là cái con nhỏ được nhận học bổng kia sao lại có quen biết với hoàng tử thất lạc vậy? Đồng ý là hai người họ đến cùng một đất nước đi nhưng với hai tầng địa vị hoàn toàn khác nhau thì làm sao có thể? Và cô ta rốt cuộc là loại người gì mà lại có thể làm cho hoàng tử thất lạc có thái độ như vậy, mặc dù hầu như ai trong lớp cũng không hiểu hai người họ đang nói cái gì khi nói thứ tiếng hoàn toàn xa lạ kia. Nhưng chắc chắn rằng trong lời của cô ta đối với hoàng tử thất lạc có nhắc đến một cái tên đó là Lee Minchael, một trong những nhà tài phiệt lớn của thế giới. Và qua giọng nói của cô ta thì cũng có thể thấy được lời châm chọc lộ rõ vẻ xấc xược ở trong đó. Nếu những lời nói này của cô ta mà bị cấp trên nghe thấy thì xem chừng đuổi học đã còn là hình phạt nhẹ nhất từ trước đến nay. Một số học sinh đã dùng những ánh mắt nghi ngại nhìn về phía hai người trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu '' Nguyễn Ngọc Bảo Nhi, cô ta có đúng là học sinh được nhận học bổng toàn phần không? ''
- Lee Minwoo... - thái độ của Minwoo làm cho nó có chút ngạc nhiên, khẽ mân mê vài lọn tóc màu đỏ rượu vang cười nhạt - Cậu,...
- Nếu quen nhau thì ra ngoài mà tâm sự, đừng có làm ảnh hưởng đến tôi và mọi người trong lớp - nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị một giọng nói tựa như băng ngàn năm chặn lại.
Giọng nói vang lên thoáng chốc làm tất cả có tia rùng mình. Hắn hai tai đeo headphone, mắt vẫn nhắm nghiền, chân ngang nhiên gác lên mặt bàn tựa hồ như không mở miệng. Mặc mắt vẫn nhắm, hai tai vẫn đang đeo headphone nhưng tất cả mọi chuyện diễn ra trong lớp từ lúc nãy, đến ngay cả cuộc đối thoại kia cũng được thu vào hết trong bộ não của hắn. Và cũng không hiểu lý do vì sao, tự nhiên mình lại mở miệng nói ra một câu như vậy? Là khó chịu vì ồn ào, hay tại vì người con gái bên cạnh kia nói chuyện với một tên con trai khác không thèm đếm xỉa đến mình vậy.
- Anh chưa học phép lịch sự tối thiểu à? Ai dạy anh khi người khác chưa nói xong liền nhảy ngay vào mồm người ta vậy? - nó cười lạnh liếc mắt nhìn tên con trai đáng ghét đang ngồi bên cạnh nói, ánh mắt thoáng qua có tia chán ghét.
- Phải là tôi chưa được học cái phép lịch sự tối thiểu đó của cô. Còn bây giờ thì ngậm mồm được chưa cho tôi còn ngủ!.
- Không ngậm được, con người ta sinh ra có mồm là phải để nói, có mắt là để nhìn, có tai là để nghe. Tôi mà làm thiếu những điều đó không khéo người ta lại bảo dị tật thì khổ.
- Cô,... - hắn đột ngột bật dậy, quay sang nhìn nó trừng mắt. Rõ ràng là những lời nói của nó làm cho hắn tức điên lên rồi, nói vậy thì nó đang ám chỉ hắn là bị dị tật chắc. Con nhỏ này chán sống rồi!
- Tôi không nói anh bị dị tật, đừng có nhận vơ. - lại một câu kích đểu, nó có vẻ dường như thích thú với điệu bộ của hắn lúc này. Tức giận xồn xồn như con khỉ đột vậy. Nếu nghĩ lại có lẽ lúc này nó cũng không biết là mình thật sự có đang đóng kịch hay không, hay là những lời nói này xuất phát ra từ tâm thật?
- Cái gì ai nhận vơ chứ? Cô coi chừng lời nói của mình đó - hắn rốt cuộc là cũng bị quê một cục tức giân đến cực điểm đút tay bỏ ra ngoài lớp.
Trước khi đi còn không quên hừ lạnh nhìn nó rồi nói với bốn đứa kia.
- Tôi ra vườn hồng trước, mấy người cứ ở trong lớp đi!
Sau khi hắn đi khuất, thì Hà My và Thùy Trâm có quay xuống hỏi han nó đủ kiểu về vấn đề gì đó nhưng nó cũng chỉ ậm ừ và gật đầu cho qua chuyện. Còn tất nhiên là cái chàng hoàng tử thất lạc kia thì về chỗ và không đâu bị đám học sinh nữ vây quay xin số điện thoại. Mặc dù cảm thấy phiền phức nhưng cậu ta cũng chẳng nói gì, đôi khi cái thân thế mới này cũng làm cho người ta có cảm giác không thoải mái lắm!
Tầm lúc sau, có một cô giáo dạy bộ môn đi vào. Tiết học lại bắt đầu. Tất cả các học sinh lớp 11A1 lại sống và tuân theo cái châm ngôn sáng giá của lớp '' Thầy làm gì kệ thầy, trò làm gì kệ trò ''.
********
Chưa đến một tiếng sau, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Các nhóm học sinh trong lớp cũng đi hết ra khỏi lớp. Chỉ có 6 người vẫn đang ngồi ở trong lớp lúc này.
Thu dọn sách vở, nói đúng hơn là thu dọn mấy cái Ipad hay laptop 5 người kia vươn vai thong thả đứng dậy.
Quang Anh đột ngột tiến đến chỗ nó nở một nụ cười ấm áp đúng chất warm. Đúng là hoàng tử được mệnh danh là có nụ cười sát gái nhỉ, đám fan nữ mà nhìn thấy nụ cười này của chàng không biết sẽ kích động như thế nào đây?
- Ê, xuống vườn hồng với bọn anh không? Thiên Vũ nó cũng đang ở đấy!
Nó nhìn Quang Anh rồi lại quay sang nhìn mấy người kia cười trừ nghĩ cách kiếm ra một cái cớ để từ chối.
- Thôi mấy người xuống đi, hôm nay em hơi mệt nên muốn ở trong lớp!
- Sao vậy, mày không khỏe à. Có cần xuống y tế không - Hà My lo lắng nhìn nó hỏi.
Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ - Trần Thu Phương