Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 603 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ì vậy, hai người đàn ông lười biếng này, sau giờ cơm trưa thong dong thoải mái vừa uống thưởng thức rượu vừa kể chuyện gia đình, cho đến khi Bàng Sĩ Bân khuyên bạn thân của anh, muốn cậu ta thẳng thắng nói chuyện với Lệ Quyên và cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, Chu Mạnh Luân không biết là do muốn trốn tránh hay sao, đột nhiên ngó nghiêng ngó ngửa rồi hỏi ——-
“Sĩ Bân, cậu đã yêu ai thật lòng chưa?”
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân loáng choáng say không khỏi giật mình, khuôn mặt đỏ au vì rượu trầm tư hết nửa ngày, cuối cùng rốt cục lắc đầu.
Cũng phải nói, do tướng mạo cùng gia thế của anh đều thuộc hàng thượng đẳng, được phái nữ hâm mộ là chuyện thường tình. Tuy đã trải qua tình một đêm với nhiều cô gái, nhưng nếu hỏi anh đã từng thật lòng yêu ai chưa, anh cũng không biết tình yêu thật sự là thế nào, thêm vào đó, vài năm nay, sau khi cha anh qua đời, anh chuyên tâm phát triển sự nghiệp, mỗi ngày đầu tắt mặt tối, bận đến nửa đêm, dĩ nhiên càng không có thời gian yêu đương với ai cả.
Hôm nay nghĩ đến, anh mới giật mình ngẫm lại, bao năm nay anh không hề quen cố định một cô gái nào cả.
“Vậy sao…” Nhìn bạn thân của mình, Chu Mạnh Luân cười rất bí hiểm, “Nếu như mình nói, cậu sắp lọt vào lưới tình rồi, cậu có tin không?”
“Ồ, mình không biết cậu đã đổi nghề làm thầy bói rồi đấy!” Dựa vào trực giác quái quỉ mà đưa ra nhận định tào lao đó, Bàng Sĩ Bân không nể tình khinh khỉnh bắt bẻ, anh tuyệt đối không tin.
“Cậu giỏi lắm! Mình tin là đủ rồi.” Nhún vai không thèm để ý, bản thân Chu Mạnh Luân ngược lại rất chắc chắn.
Cho rằng cậu ta đã say, Bàng Sĩ Bân mặt kệ cậu ta “ăn nói điên khùng”, nhưng nói đến yêu đương làm anh nhớ đến phụ nữ, mà nhớ tới phụ nữ liền nghĩ đến ai kia đang ngủ trưa trong phòng…
“Mạnh Luân, mình hỏi cậu cái này!” Đột nhiên anh ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Tớ cho phép cậu hỏi đấy!” Không nhúc nhích, ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Chu Mạnh Luân lười biếng cười đáp.
“Cậu nói xem lúc “dì cả” của phụ nữ đến có phải họ luôn khó chịu không?” Nghĩ đến cô gái kia cả hôm qua lẫn hôm nay sắc mặt cực kỳ khó coi, lại dễ nổi nóng, Bàng Sĩ Bân nhịn không được hỏi thăm bạn tốt “Giáo sư chuyên ngành phụ nữ học”. (“dì cả”: cái này là nguyệt sự bà con ạ, bên TQ hay dùng là mẹ, dì cả, dì nguyệt… đến, nếu ai còn không hiểu để mail lại, hotmit phụ đạo cho nhé, hehe),
Không dám tin những gì Bàng Sĩ Bân vừa hỏi, tưởng mình nghe nhầm, Chu Mạnh Luân miệng chữ A mồm chữ O nhìn bạn tốt của mình, cho đến khi xác định anh thật sự nghiêm túc, liền cười phá lên, “Ha ha ha… Người anh em, mình không ngờ cũng có ngày cậu sẽ quan tâm đến vấn đề sinh lý của phụ nữ nha.”
Bị cười, Bàng Sĩ Bân mặt đỏ bừng, quê quá hóa khùng quát: “Cậu cười cái gì? Mình hỏi chơi thôi không được sao?”
Mẹ nó! Cái tên lãng tử đào hoa chết bầm này nếu mà còn cười tiếp cũng đừng trách anh không khách khí lập tức gọi cho Lệ Dung, kêu cô ấy tới bắt người.
“Được, được chứ, Bàng tổng giám đốc của chúng ta muốn hỏi cái gì đều được cả!” Len lén lau đi nước mắt ở khóe mắt do cười quá nhiều, Chu Mạnh Luân vờ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, giả bộ đứng đắn khuyên răn, “Người anh em, cậu phải biết rằng, kinh nguyệt của phụ nữ mà đến thì không phải chuyện đùa đâu – cảm xúc thất thường, hay nổi nóng cũng là chuyện thường tình, nhẹ thì mặt mày bí xị với cánh đàn ông chúng ta, còn nặng thì làm chúng ta phát điên lên đấy!”
Như vậy có phải anh nên tạ ơn trời đất vì triệu chứng của cô gái đang ngủ trưa trong phòng còn nhẹ không?
Bàng Sĩ Bân thầm suy nghĩ, chẳng biết tại sao, lại có cảm giác mình rất may mắn.
Chu Mạnh Luân cũng không biết anh đang nghĩ gì, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt nào là hormone, sinh lý, tâm lý vân…vân, từ mọi góc độ đến nghiên cứu thảo luận thời gian hành kinh của phụ nữ, nghe vậy Bàng Sĩ Bân lần đầu tiên tán thưởng sự hiểu biết uyên bác của cậu bạn, cuối cùng, anh đưa ra một kết luận rất vĩ đại—–
“Sinh vật hàng tháng lại đổ máu một lần nhưng vẫn không chết, tuyệt đối không thể xem thường!” Ngàn vạn lần không được gây sự với phụ nữ đang trong thời kỳ kinh nguyệt.
“No, no, no!” Lần nữa lắc mạnh ngón trỏ, Chu Mạnh Luân bình luận tinh ranh hơn. “Sinh vật một tháng mà cũng không đổ máu lần nào, càng không thể khinh thường hơn.”
Lời vừa nói ra, Bàng Sĩ Bân lập tức nhìn Chu Mạnh Luân với ánh mắt ngưỡng mộ…
Quả nhiên không hổ là “Giáo sư chuyên ngành phụ nữ học”, bội phục! Bội phục!
“Dì cả” phiền phức cuối cùng cũng đi, Hà Thu Nhiên lại khôi phục tinh thần sảng khoái như xưa, mặc dù thỉnh thoảng không quên phun ra nọc độc, nhưng bình thường đều tươi cười cả ngày với mọi người.
Thời gian qua đi, vết thương của Bàng Sĩ Bân đã bình phục rất nhiều, tuy không cần chống nạng, nhưng đi đứng không thuận tiện và linh hoạt như trước được, anh vẫn đi trị liệu theo định kỳ.
Hôm đó, Hà Thu Nhiên lại lái xe đưa Bàng Sĩ Bân đến bệnh viện, chờ anh làm vật lý trị liệu xong thì cùng về nhà, bác sĩ điều trị suy tư dõi mắt theo lưng anh, sau đó nhanh chóng đuổi theo –
“Bàng tiên sinh… Bàng tiên sinh…”, bác sĩ vội vàng gọi anh lại.
Nghe có người gọi mmình, Bàng Sĩ Bân và Hà Thu Nhiên không hẹn mà cùng dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bác sĩ trị liệu hấp tấp phóng tới như tên bắn.
“Có chuyện gì không?” Cau mày, Bàng Sĩ Bân lòng tràn đầy nghi hoặc.
Kỳ lạ! Bác sĩ trị liệu dặn dò cái gì anh đều làm, còn bỏ sót cái gì sao?
Vẻ mặt nghiêm túc, bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp nói: “Lúc nãy tôi chú ý cách anh đi, cảm thấy anh đi đứng hơi lạ, không giống như bình thường!”
“Lạ là sao?” Bàng Sĩ Bân càng nhăn mặt hơn.
Anh đúng là cũng có cảm giác mình đi không được tự nhiên cho lắm, nhưng anh cho rằng đó là do vết thương chưa lành nên mới như vậy.
“Đúng là như vậy!” Hà Thu Nhiên nghe bác sĩ trị liệu nói vậy cũng liên tục gật đầu phụ họa, “Cân bằng trái phải không đều.”
“Đúng vậy!” Bác sĩ trị liệu kinh ngạc, vui mừng nhìn cô, vẻ mặt kích động như gặp gỡ bạn tri âm. “Đó là bởi vì phần mông dùng sức không đồng đều nên mới như vậy.”
Phần mông dùng sức không đồng đều… Mẹ nó, dám nói anh phần mông dùng sức không đồng đều!
Cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lòng Bàng Sĩ Bân nhen nhóm lửa giận, nhưng anh hiểu bác sĩ trị liệu này rất chuyên nghiệp, có gì nói đó, không có ý bôi nhọ anh, nên cuối cùng cũng chỉ có thể nén cơn giận xuống, buồn bực hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Bác sĩ trị liệu vỗ vai anh, mỉm cười tuyên bố đáp án, “Cho nên anh phải thường xuyên luyện tập đi ngang để cải thiện tình trạng này.”
Lời này vừa nói ra, liền có tiếng phì cười không nén được phát ra từ ai đó, còn Bàng Sĩ Bân thì mặt mũi lập tức bí xị.
“Bàng tiên sinh, chúc mừng anh đạt được nguyện vọng lâu nay, rốt cục có thể đường đường chính chính đi ngang thật sự rồi.” Đôi mắt đen láy chớp chớp không thể che hết vẻ giảo hoạt, Hà Thu Nhiên cười xấu xa chế nhạo.
Ha ha… Đúng là chuyện vui nhất trên đời mà, quả không uổng biệt hiệu “Tổng giám đốc con cua” của anh ta!
Hung hăng trợn mắt liếc cô, Bàng Sĩ Bân bị đả kích đến tái mặt, tức giận đi thẳng ra ngoài.
Mẹ bà! Anh tuy thích con cua, cũng khoe khoang rằng dù mình muốn đi ngang, người ngoài cũng không thể xen vào, nhưng cái gọi là “Đi ngang” là chỉ khí thế thôi, cũng chẳng phải thật sự muốn đi ngang!
Nhìn anh nổi giận đùng đùng rời đi, bác sĩ trị liệu phát hoảng, không rõ mình nói sai cái gì, mà Hà Thu Nhiên chỉ cười mỉm ra ý bảo “Không có việc gì”, rồi vội vàng đuổi theo.
Thoáng chốc, chỉ thấy hai người một bên trừng mắt giậm chân thô bạo bước đi, một bên tươi cười hớn hở đi trên hành lang bệnh viện, tâm trạng cả hai khác biệt một trời một vực, mãi đến khi đi ngang qua chỗ một hộ lý nam đang đứng –
“Chị Nhiên!” Lý Bách Huân vui mừng kêu to.
Chị? Chẳng lẽ là…
Tổng Tài Ngang Hơn Cua Tổng Tài Ngang Hơn Cua - Trạm Lượng