Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 460 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3.1
ông văn này lập tức gửi đi khắp các phòng ban, mặt khác tạm dừng kế hoạch này, gọi trưởng phòng Kế hoạch mười phút sau lên gặp tôi, sau đó lấy toàn bộ hồ sơ về hai công ty này, một giờ sau nó phải có ở trên bàn của tôi, còn có những tài liệu này cũng cần sửa lại nhanh chóng…
Bên trong phòng làm việc của Tổng tài tập đoàn Hồng Lâm, tiếng nói tao nhã, thanh cao liên tục vang lên, một tập hồ sơ cao ngất không ngừng được xếp vào trong lòng Chân Như Ý và vẫn tiếp tục tăng lên, mãi cho đến khi đống hồ sơ đó chất cao gần tới cằm cô thì những lời căn dặn và cả đống công văn tài liệu như vĩnh viễn không dứt cuối cùng cũng kết thúc.
Cảm ơn ông trời!
May mà đống hồ sơ này chỉ cao gần tới cằm chứ không phải chất đống lên tận trần nhà như cô dự đoán.
Mặc dù trong lòng thầm nghĩ giễu cợt nhưng trên mặt Chân Như Ý không hề để lộ ra chút cảm xúc nào, từ đầu đến cuối vẫn duy trì gương mặt mỉm cười lễ phép.
Khối lượng công việc khổng lồ này đủ để giết chết một con bò, bây giờ cô mới phản kích lại, không nhanh mà cũng chẳng chậm:
- Tổng tài, lịch làm việc của anh tôi đã sắp xếp xong xuôi, chín giờ rưỡi sẽ mở cuộc họp với ngành, mười giờ mười lăm có cuộc hẹn với Lâm đổng, mười giờ bốn mươi thì ông Trương đến thăm, sau đó nghe báo cáo tiêu thụ sản phẩm mới nhất quý I của Trưởng phòng Bán hàng trong hai mươi phút, mười hai giờ đi ăn trưa cùng Trần tổng, một giờ có cuộc họp báo với tạp chí Thương mại, một giờ bốn mươi Hoàng đổng hẹn gặp anh bàn bạc, thảo luận về dự án mới triển khai, hai giờ bốn mươi tham gia cắt băng khánh thành quỹ từ thiện…
Không có nhiều thời gian rảnh, khác với những ngày thường, giọng nữ vang lên khàn khàn đem toàn bộ lịch làm việc của sếp đọc liền một hơi, lịch làm việc này vô cùng chặt chẽ khiến người ta thấy hoài nghi.
Trên thực tế, hai người này đã “hãm hại” lẫn nhau hơn một tháng nay.
Từ sau khi Nghiêm Sĩ Tuyển đoán ra được thư ký bên cạnh mình là thủ phạm đứng sau “sự kiện gặp gỡ bất ngờ”, trong khoản thời gian này hắn luôn khéo léo thoát được những sự kiện đó, cùng lúc mang tâm trả thù, đem công việc cùng sự căm phẫn của cô chất cao lên một cảnh giới, sau đó thầm thưởng thức cái vẻ trước mặt mỉm cười lễ phép còn sau lưng thì chống đỡ của cô, nhìn cái cách cô nghiến răng nghiến lợi, trong lòng liền dâng lên một niềm vui biến thái.
Về phần Chân Như Ý, sau mấy lần hắn khéo léo tìm thời cơ thích hợp tránh né sự an bài tỉ mỉ của Chung lão phu nhân thì cô cũng đoán được ra, hắn còn tăng thêm khối lượng công việc lên nhiều bậc, tựa như người ta nói “nhàn cư vi bất thiện”, nếu rảnh rỗi quá nhiều sẽ nghĩ đông tưởng tây, làm ra mấy chuyện nhàm chán, cô liền hiểu ngay là hắn đã biết rằng cô cấu kết cũng với Chung lão phu nhân.
Có điều thất vọng vẫn chưa hẳn là tuyệt vọng hoàn toàn, cô cũng không phải là quả hồng mềm ngọt dễ ăn!
Nếu ngoài miệng sếp không phá mình mà lại lấy khối công việc kia để bóc lột, trả thù, cô tự nhiên cũng sẽ phản công lại, hắn áp bức cô bao nhiêu thì cô sẽ sắp xếp lịch làm việc của hắn thật kín mít, dày đặc, cho hắn không còn thời gian để thở nữa.
Vì thế hai người cứ tuần hoàn mà trả thù nhau, không ai chịu dựng cờ đầu hàng trước, nên mới có màn tranh giành thế này.
Cái đáng khen duy nhất là, Nghiêm Sĩ Tuyển cực kỳ có tinh thần, bất kể mỗi ngày cô sắp xếp lịch làm việc cho hắn đủ để người ta đột tử thì hắn cũng không hề kêu một tiếng nào, ngược lại lại làm việc rất bình thường, cho dù hắn có thể mở miệng yêu cầu sửa lại lịch làm việc, nhưng nếu thế thì là nhận thua rồi!
Tóm lại, trận tranh giành nhàm chán này còn kéo dài lâu lâu nữa.
- … Xin hỏi như vậy có được không?
Lượng không khí hít vào thở ra gấp mười lần, nửa gấp nửa không đem toàn bộ lịch làm việc ra nói hết, vẻ mặt Chân Như Ý cung kính đến cực điểm, trong đôi mắt sáng ngời còn chứa đầy khiêu khích, thậm chí còn không quên bổ sung mấy câu:
- Nếu Tổng tài thấy lịch làm việc kín quá thì có thể nói, tôi sẽ sắp xếp lại.
- Không cần, sắp xếp như vậy là tốt rồi!
A……
Người thư ký bên cạnh hắn thật sự là rất thú vị!
- Vậy là tốt rồi!
Mệt chết anh rất tốt.
Trong lòng nghĩ như vậy, khóe miệng Chân Như Ý hơi cong một chút, chuẩn bị lễ phép đi ra ngoài.
- Nếu Tổng tài không còn chuyện gì căn dặn nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước… Khụ khụ…
Đang nói được nửa câu thì cổ họng bỗng nhiên ngưa ngứa, cô không chịu được ho lên, đồng thời cũng lấy được sự chú ý của người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc.
- Cô bị làm sao thế?
Vẻ mặt của hắn chợt thay đổi, ánh mắt thân thiết nhanh chóng nhìn về phía cô, đôi lông mày tuyệt đẹp bất giác nhăn lại.
Sao đột nhiên lại ho khan vậy? Cô bị bệnh sao? Chẳng biết tại sao khi nghĩ đến chuyện này Nghiêm Sĩ Tuyển cảm thấy không vui.
- Không, không có việc gì… Khụ khụ… Tôi chỉ bị sặc nước miếng….
Cố nén cảm giác ngứa họng, Chân Như Ý nhanh chóng tỏ ra không có chuyện gì, cô cũng biết, dạo này vì lượng công việc khổng lồ mà thời gian ba bữa của cô không được đều đặn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm, nếu không phải cô không chịu dựng cờ đầu hàng nhận thua hắn, dựa vào ý chí chống lại kiên cường thì chỉ sợ cô đã gục từ lâu.
Nhưng thân thể mệt mỏi, khả năng miễn dịch của cơ thể giảm xuống, rất không may, tối hôm qua sau khi làm xong cố kéo cái thân đổ nát về nhà, cô mệt đến nỗi ngay cả tắm rửa cũng không làm, ngất luôn ở trên giường, quần áo cũng không thay chứ đừng nói đến đắp chăn.
Hậu quả là sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô mới phát hiện mình hình như bị cảm lạnh, đầu mơ màng, nhiệt độ cơ thể hơi cao so với bình thường, cổ họng khắp nơi đều ngứa, không nhịn được mà ho vài tiếng.
Nhưng bệnh trạng cũng không nghiêm trọng lắm, cô cũng không muốn cho hắn biết để tránh việc hắn cho là mình xin đầu hàng, làm vậy khiến cô muốn nôn ra máu.
Nghĩ được như vậy, tinh thần Chân Như Ý phấn chấn lên, nhanh chóng mỉm cười:
- Tổng tài, nếu không còn chuyện gì khác…, tôi xin phép ra ngoài giải quyết chuyện khác.
Dứt lời, cô ôm đống tài liệu cao ngất ra khỏi phòng rất nhanh.
Cô… Thật sự không có chuyện gì sao?
Nhìn theo bóng lưng thẳng đến mức làm người ta khả nghi biến mất ở sau cửa, Nghiêm Sĩ Tuyển suy nghĩ trầm ngâm, lập tức hoàn hồn bật cười…
A, sao hắn lại như thế này, tại sao lại đột nhiên lo lắng cho cô?
Quên đi, quên đi! Vẫn còn một đống công việc cần xử lý, nên chuyên tâm làm việc thì hơn!
*
“Ring ring….. Ring ring….”
Tiếng chuông vang lên bên tai, bầu không khí sáng sớm lạnh lẽo làm người đang mê man thấy khó chịu gấp mười lần.
Mãi cho đến khi cái chăn bị kéo ra mới nghe thấy một tiếng rền rĩ, một bàn tay thò ra đè cái đồng hồ xuống dưới đầu giường, cái âm thanh đáng ghét này cuối cùng cũng dứt, nhưng sau đó lại vang lên những tiếng ho khan kịch liệt.
- Khụ khụ khụ khụ khụ….
Cả người lạnh ngắt cuộn tròn trong chăn, Chân Như Ý khó khăn lắm mới mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, sau đó mới dần dần nhìn rõ, theo bản năng xoay người ngồi dậy, trong mắt chỉ thấy có một bông hoa, đầu choáng váng, vô lực ngã trên giường.
Xong rồi!
Đầu choáng váng, hoa mắt, ho khan, sợ lạnh, xương cốt đau nhức, toàn thân vô lực… Các triệu chứng này kết hợp lại thể hiện cho một việc…..cô bị bệnh, nhưng bệnh cũng không phải nhẹ.
Xem ra đêm hôm trước bị cảm lạnh cùng với việc cô quá bận rộn nên hôm nay rốt cuộc cũng ngã bệnh, đánh dập hệ thống miễn dịch yếu ớt của cô, thắng lợi ở trong cơ thể của cô mà hò reo nhảy múa.
Ô….. Thật sự là rất thảm!
Nghĩ như vậy, Chân Như Ý gào thét một tiếng, lập tức cổ họng lại ngứa rát, không chịu được mà ho khù khụ, hơn nữa lần này còn ho đến mức trời đất quay cuồng, không phân biệt được ánh sáng mặt trời, mặt trăng, thiếu chút nữa tàn phá cái mạng nhỏ của cô.
Mãi cho tới một lúc thật lâu lâu sau cơn ho mới dứt, cô có thể thở nhẹ một cái.
- Xong rồi! Xong rồi…
Giọng mũi lẩm bẩm, cô vô lực nằm ở trên giường, trong lòng biết rõ hôm nay mình không bò dậy nổi đi làm.
- Còn một đống những tài liệu chưa xử lý, số liệu trong dự án mới triển khai cũng chưa sửa lại, tình hình tiêu thụ quý I…
Bỗng tiếng nói khàn khàn tự lẩm bẩm vang lên, cô tự giễu cười khổ.
- Mình bị làm sao vậy? Bệnh đến nỗi không bò dậy đi làm nổi rồi, trong đầu vẫn suy nghĩ về công việc, có bị nhầm không? Mình là Chân Như Ý! Nguyên tắc sống của mình là “cuộc đời không có chí lớn, vui vẻ thanh nhàn mà sống” kia mà! Không thể vì hai năm làm thư ký cho hắn mà trở nên quay cuồng không thể nhận ra điều đó được, bị hắn chà đạp trở thành thói quen, như vậy là không được!
- Nói sao thì tháng này mình cũng bị ép đến khô người rồi, mà cái tên kia thì ngày nào cũng vui vẻ tươi cười, hoàn toàn không thấy được tinh thần, thể lực hắn bị quá sức, nếu muốn đối đầu với hắn thì người chết trước nhất định là mình.
- Không được! Vì một công việc vô vị mà bồi thường một cái mạng già, không đáng, dựng cờ đầu hàng thì dựng cờ đầu hàng, nhận thua thì nhận thua, dù sao hắn cũng là sếp, nếu hắn thích thì cũng được, mình đâu có ngốc để đấu với hắn? Đấu mà có thắng thì cũng không được tăng lương, một tháng qua mình làm chuyện ngu ngốc gì vậy, thật đúng là đần độn không có thuốc chữa… Khụ khụ….
Sau một lúc ho hắng, Chân Như Ý đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, tự chửi mình ngu đần, mơ mơ màng màng nằm ở trên giường chờ đến giờ làm việc thì mới gọi điện đến xin phép nghỉ ốm, cũng gọi cho phòng Thư ký cử một thư ký khác đến làm thay công việc của cô ở phòng Tổng tài.
Chờ sau khi mọi chuyện được xử lý tốt, cô lại thoải mái nằm ở trong chăn, chầm chậm nhắm mắt lại.
Hừ hừ…. Đáng ghét! Tại sao lại lạnh đến phát run thế này, chăn bông không đủ dày sao?
*
- Xin nghỉ?
Cô thư ký đứng trước mặt hắn tuy trông nghiêm trang nhưng không giẩu nổi hưng phấn, Nghiêm Sĩ Tuyển nhíu mày, thản nhiên mở miệng, gương mặt tuấn tú ôn nhã làm người khác không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
- Đúng vậy. Vì thế hôm nay tôi đến đây làm thay công việc của thư ký Chân, Tổng tài có việc gì cần cứ yêu cầu tôi.
Vội vàng gật đầu đáp lại, trong lòng nữ thư ký xinh đẹp nửa vui mừng, nửa lo lắng.
Vui là vì hôm nay được làm thư ký của Tổng tài đẹp trai ngồi trên ngai vàng làm bằng vàng ròng bốn con 9, tuy rằng ngắn ngủi có một ngày nhưng chỉ cần biểu hiện thật tốt, để lại ấn tượng tốt với Tổng tài thì không sợ về sau không có cơ hội được đề bạt, thậm chí còn ôm mộng hy vọng được Tổng tài coi trọng, giấc mộng được gả vào nhà giàu sang sẽ trở thành hiện thực.
Lo là, nghe nói Tổng tài tuy tao nhã, giữ lễ nhưng không đối với cấp dưới như những ông sếp khác, ở vị trí cao thì yêu cầu công việc cũng cực cao, năng lực làm việc của hắn phải nói là tuyệt vời, làm việc nhanh chóng, nên cũng lấy tiêu chuẩn giống thế với đồng nghiệp, mỗi ngày giao ra lượng công việc lớn khủng khiếp từ đầu đến cuối, trong hai năm qua nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng không biết thư Chân đã ứng phó như thế nào?
- Lý do là gì?
Làm như không thấy vẻ vừa mừng vừa lo của cô thư ký, vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không chút thay đổi hỏi, trong đầu bất giác hiện lên hình bóng một người nào đó ho khan ở trước mặt mình.
- Hình như là bị cảm, nghe nói còn rất nặng nữa.
Nũ thư ký trả lời rất nhanh.
Quả thật là bị bệnh rồi! Nếu bị bệnh thì tại sao hôm qua hỏi cô lại không nói, còn nói là mình bị sặc nước miếng, thật sự là mạnh miệng!
Khuôn mặt nghiêm trang hơi trầm xuống, Nghiêm Sĩ Tuyển không vui thầm nghĩ, nhưng không nói thêm gì nữa, sau đó đem một đống công việc cần xử lý giao cho nữ thư ký mới mà không nghĩ rằng thư ký trước mặt mình bây giờ không phải là Chân Như Ý, người hợp tác ăn ý với mình trước kia, cũng rất nhanh nhẹn đi theo bước chân của mình.
Mà xui xẻo thay, nữ thư ký mới vừa vội vàng nhớ kỹ những chỉ thị không dứt của hắn, vừa phải tiếp nhận tài liệu hồ sơ không ngừng tăng lên, thoáng chốc luống cuống tay chân, trong lòng thấy sợ hãi thật sự, hơn nữa trong mắt thấy đống hồ sơ càng ngày chất càng cao, sắc mặt cô ta càng ngày càng tái.
Á…. Đây là lượng công việc thường ngày của thư ký Chân sao? Nếu đúng thì… cô thật sự thảm rồi, hoàn toàn bị biến thành trâu bò để kéo cày cật lực!
- ….. Trước hết xử lý những việc này cho tốt, sau khi hoàn thành lập tức giao lại cho tôi.
Rốt cuộc tiếng nói giao công việc liên tục cũng dứt, chủ nhân của giọng nói ngồi sau bàn làm việc cúi đầu, bắt đầu phê duyệt giấy tờ, hoàn toàn không lãng phí chút thời gian nào.
- ….Vâng, Tổng tài.
Nhìn đống hồ sơ chất cao trong tay, nữ thư ký đáng thương như sắp phát khóc.
- Cô có thể đi ra ngoài.
Thản nhiên nói một tiếng, ngay cả đầu hắn cũng không ngẩng lên.
Vẻ mặt đau khổ, nữ thư ký như có nước mắt vô hình, trong lòng đầy bi thương rời khỏi phòng Tổng tài, chuẩn bị chiến đấu cùng xấp tài liệu, hồ sơ kia.
Sau khi nữ thư ký rời đi, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc mới ngẩng đầu lên, nhíu mày lại, vẻ mặt nửa.
Chưa được bao lâu, hắn lắc lắc đầu, chuyên chú lại vào công việc, nhưng chẳng biết tại sao khuôn mặt bình tĩnh thỉnh thoảng lại hiện lên chút lơ đãng, hơn nữa dáng vẻ hôm qua lúc cô ho khan thỉnh thoảng chui vào óc hắn, làm hắn buồn phiền, không thể hiểu được.
Đối với cảm xúc thay đổi bất thường của mình, Nghiêm Sĩ Tuyển mặc dù khó hiểu nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế được, khoảng hai tiếng sau, hắn dùng điện thoại nội bộ gọi thư ký vào phòng.
- Phiền cô mang bảng dự báo doanh số tiêu thụ đến đây cho tôi.
Vừa mới thấy nữ thư ký đi vào, Nghiêm Sĩ Tuyển đã lập tức yêu cầu một cách khách khí nhưng kiên định, tay phải còn đang ký tên vào giấy tờ, tay trái đã mở một tập hồ sơ khác ra…
Bảng dự báo doanh số tiêu thụ?
Nữ thư ký choáng váng, lắp bắp:
- Tôi, tôi còn chưa sửa được….
Ô….. Những số liệu kia vừa nhiều vừa phức tạp, cô không phải có ba đầu sáu tay, làm sao có thể sửa lại cho đúng trong thời gian ngắn như vậy?
Nghe vậy, động tác trên tay của Nghiêm Sĩ Tuyển dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn thẳng vào nữ thư ký:
- Nếu vậy thì số liệu của dự án mới triển khai đâu? Cô sửa tốt rồi chứ?
Tổng Tài Đại Nhân Tổng Tài Đại Nhân - Trạm Lượng