Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 72: Quyết Tử
iệp Phong đã rời khỏi đại lúc Đấu Khí hai mươi năm, một thời gian dài đằng đẵng. Và giờ đây, đại lục này đã gặp nguy cơ kinh khủng nhất trong lịch sử.
Vào một tháng trước, một đội quân thần bí đã xuất hiện ngay chính giữa Trung Châu rồi ra tay tàn sát tất cả sinh vật sống xung quanh chúng. Với sự xuất hiện bất ngờ như thế, các thế lực lớn không thể trở tay kịp, nhưng khi đã có thể phản công rồi, họ lại phạm một sai lần cực kỳ không đáng có. Đó là sự tự tư, không ai chịu hợp tác với các thế lực ngang hàng, cũng không muốn đem cường giả của mình làm tiên phong hy sinh tính mạng. Và rồi hậu quả đã đến, quân đội của họ lần lượt bị tiêu diệt không còn một mống, các thế lực đứng đầu đã rơi vào hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Vào lúc nguy cấp ấy, sáu vị cường giả đứng đầu đại lục, người đã đạt được cảnh giới Đấu Đế trong truyền thuyết đã đứng ra tụ tập tất cả các thế lực lại thành một đại quân có sức chiến đấu của một đại lục để chống lại Ma Tộc xâm lược.
Và sáu người đó là Băng Đế Mộc Lâm, Cuồng Đế Tần Chiến, Viêm Đế Tiêu Viêm, Viêm Hậu Huân Nhi, Tỷ Muội Nhị Đế Gia Hình Tuyết và Phỉ Phỉ. Tưởng chừng tất cả đoàn kết sẽ chiến thắng, ai ngờ đâu đội quân Ma Tộc vượt xa trí tưởng tượng của mọi người.
Số lượng Đấu Đế của chúng đạt đến hai mươi hai tên, vượt xa số lượng của đại lục. Chưa kể Ma Tộc không biết sợ hãi, đau đớn, mệt mỏi lại vô cùng khát máu, với những lý do đó, đại quân của đại lục liên tục thua trận. Đến tận ngày hôm nay, bọn họ chỉ còn có một nửa số người ban đầu, bước đến đường cùng, mọi người không còn cách nào khác ngoài quyết chiến trận cuối cùng.
...........................................
Trận chiến đã trôi qua nửa ngày, không khác gì thời gian trước, quân của đại lục đang có vẻ yếu hơn. Cũng không thể trách được, sáu vị Đấu Đế có thực lực siêu việt người thường nhưng vẫn chỉ cản được mười tám người cùng cấp của Ma tộc, trong khi bốn tên Đấu Đế còn lại thì bị những cường giả mạnh nhất giới Đấu Đế phối hợp ngăn cản, trong đó có Nhã Phi, Nhược Lâm và Medusa, thậm chí cả Tiểu Y Tiên và Vân Vận cũng gia nhập ngăn cản những tên này. Cản được Đấu Đế của Ma tộc, nhưng Đấu Thánh của bọn chúng cũng có nhiều hơn cường giả đại lục dẫn đến việc đại lục thất thế.
“Bát Môn Độn Giáp – Đỗ Môn, Cảnh Môn mở!”
Đã mở đến tận lục môn, Mộc Lâm bắt đầu chiếm ưu thế trước ba tên Đấu Đế của Ma tộc kia. Những lần trước cậu không dám mở Bát Môn đến mức này đều là do lo sợ Ma tộc đánh úp trong khi bản thân phải chịu tác dụng phụ của nó. Nhưng ngày hôm nay là trận chiến cuối cùng quyết định sống chết, cậu không thèm lo trước sau gì nữa rồi.
“Băng Quyền!!!”
“Ầm!!!”
Băng Quyền của Đấu Đế bộc phát ngay tại trên người kẻ địch, hắn còn chưa kịp làm một động tác nào thì thân thể đã vỡ tung tạo ra một cơn mưa máu.
“Sư huynh giỏi lắm! Ta cũng không thể để thua kém chứ nhỉ?”
Hét lên một tiếng, Tần Chiến liền vận dụng chiêu thức của riêng mình không kém gì Bát Môn Độn Giáp:
“Chiến Thần – Lục Tí Chiến Thần!” (Chiến thần sáu tay)
Không chỉ là mọc thêm sáu bốn cánh tay nữa mà chiến lực của Tần Chiến cũng bắt đầu tăng lên điên cuồng, không kém thậm chí hơn cả Mộc Lâm mở tận Cảnh Môn cả. Vung vẫy Kim Long Trường Côn vừa mới ra lò, cậu liên tục nện cho kẻ thù nát như tương, ba tên Đấu Đế cũng bị thương không nhẹ làm ảnh hưởng đến chiến lực của chúng.
Ngoài ra, Tần Chiến, Huân Nhi cũng có chiêu thức tăng sức mạnh của mình, thấy Mộc Lâm,Tần Chiến đều quyết tâm như thế, cả hai không còn gì để chần chờ nữa mà phát huy hết khả năng mình có.
Gia Hình Tuyết, Phỉ Phỉ tuy đều là Đấu Đế có chiến lực siêu mạnh, công pháp cao cấp, nhưng hai nàng đều không có kỹ năng buff sức mạnh như bọn họ. Diệp Phong không có ở đây, Mộc Lâm không dám tùy tiện dạy Bát Môn Độn Giáp, dù đó là sư mẫu của mình đi nữa.
Thế nhưng nhờ bốn người còn lại lần lượt áp đảo kẻ thù, áp lực của hai nàng cũng bắt đầu giảm dần khiến cả hai có thể chiến đấu nhẹ nhõm hơn.
Chứng kiến sáu vị Đấu Đế lần lượt áp đảo, tiêu diệt kẻ thù, Ngô Hạo đang chiến đấu ở phía sau hét lớn vang đến bên tai toàn quân:
“Các Đấu Đế đang lật ngược tình thế! Các anh em hãy xông lên, vì đại lục của chúng ta!”
“Xông lên!”
Tiếng hô hào từ ngàn vạn cường giả vang vọng khắp chiến trường và cũng đến được tai của bọn người Mộc Lâm. Vào lúc này, lòng tin chiến thắng của bọn họ không ngừng tăng lên đồng thời lại càng tiêu diệt thêm bốn tên Đấu Đế của địch nữa.
“Cái.....cái... gì.....ì kia?! Cái quái gì kia?”
Bỗng một vị Đấu Thánh trong đội quân bỗng hét lên hàng hoảng loạn kéo theo hàng loạt người nhìn về phía cánh tay của hắn. Mộc Lâm, Tần Chiến cũng vội vàng nhìn theo để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ. Chỉ là khi vừa thấy cảnh đó, tất cả mọi người vốn đang đầy lòng tự tin bỗng trở nên sợ hãi. Kể cả các Đấu Đế cũng nhịn không được mà mặt xanh lét. Chỉ thấy ở phía xa, một đám mây đen khổng lồ đang tiếp cận nơi này. Quá quen với hình dáng của Ma Tộc, ai cũng hiểu được đám mây đen đó là viện quân. Nói là viện quân cũng không đúng, vì bọn chúng đông gấp đôi đám quân Ma tộc tiến vào đại lục đầu tiên. Không dừng lại ở đó, việc sau đó còn khiến ọi người đã tuyệt vọng lại càng tuyệt vọng.
Từ lúc toán quân kia xuất hiện, bốn luồng khí thế khiến cho trời đất biến động xuất hiện ngay từ bên trong của đoàn quân đang chiến đấu với cường giả đại lục. Dần dần, bốn tên Ma tộc nhìn có vẻ nhỏ bé bình thường bắt đầu biến đổi trở nên cao lớn hơn cả đám Đấu Đế kia. Với áp lực tỏa ra từ chúng, đám người Mộc Lâm bắt đầu rơi vào tuyệt vọng, chúng đã vượt qua cảnh giới Đấu Đế rồi.
Phải biết rằng dù Mộc Lâm có mở thất môn thì cũng chỉ nằm trong Đấu Đế cửu tinh, không cách nào bước qua lằn ranh mỏng manh kia được. Ấy vậy mà trong đám Ma tộc lại ẩn giấu bốn tên khủng bố như thế này, tương lai của đại lục đã hiện rõ rồi.
Không! Có lẽ Mộc Lâm có thể thoát thân trong khi đại lục tan tành, nhưng cậu còn có người mình muốn bảo vệ, dù hi sinh tính mạng đi nữa. Quay đầu nhìn về phía sau, Mộc Lâm ngắm nghía người vợ của mình.
Vợ của Mộc Lâm không ngờ lại là Hổ Gia, có vẻ như cảm giác được ánh mắt của Mộc Lâm, nàng liền nhìn về phía hắn. Hai ánh mắt chạm nhau, Hổ Gia giống như hiểu được dự định của Mộc Lâm, nàng gào thét:
“Không...........!!!!!!!!! Mộc Lâm, Đừng.......!!!!!!!”
Đáp lại nàng chỉ là một nụ cười hiếm có trên khuôn mặt lạnh lùng của Mộc Lâm. Dời ánh mắt về phía kẻ thù, Mộc Lâm mấp máy đôi môi:
“Bát Môn Độn Giáp – Tử Môn....... Mở!”
“Uỳnh!”
Vừa mở ra Tử Môn, sức mạnh vượt xa sức tưởng tượng của cậu đã xuất hiện, đến mức những tên Đấu Đế đứng gần cậu phải chịu cảnh đóng băng rồi vỡ lả tả thành từng mảnh vụn trong khi cậu chưa hề làm gì. Cảm nhận sức mạnh mà mình đánh đổi sinh mạng trong người, Mộc Lâm nhìn chằm chằm vào bốn tên Ma tộc kia, miệng hét:
“Tần Chiến! Mang Hổ Gia cùng các sư mẫu rời khỏi đây ngay!”
Cơ mà Tần Chiến lúc này lại cứng đầu:
“Nhìn Sư huynh chết trong khi bản thân bỏ chạy ư? Dù là vì người khác như ta không thể chịu nổi cảm giác ăn năn đó đâu! Sư mẫu, nếu sư phụ có trở về thì hãy bảo với người rằng ta rất biết ơn, kính trọng người, chỉ tiếc mạng ta không thể dài đến lúc có thể báo đáp người!”
“Chiến Hỏa Phần Thân!”
Hét lớn một tiếng, cả thân thể của Tần Chiến phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Chiến Hỏa vẫn luôn cháy trên trán của cậu vào lúc này đã bao trùm toàn bộ thân thể của cậu. Đây là chiêu cuối cùng của Tần Chiến, tăng sức mạnh đến mức ngang với Mộc Lâm, nhưng cái giá phải trả là dùng máu huyết thiêu đốt ngọn lửa Chiến Hỏa đến khi không còn mạng sống nữa thì thôi.
“Mộc Lâm, Tần Chiến! Hai người........!”
Nhìn Mộc Lâm, Tần Chiến quyết tử hy sinh, Tần Chiến và Huân Nhi đều không biết nói gì. Cuối cùng, Tiêu Viêm nhìn về Huân Nhi rồi nói:
“Chúng ta cũng lên thôi!”
“Ừm!”
Ngay lúc Huân Nhi đang chuẩn bị liều mạng, một đòn cực mạnh bỗng giáng vào gáy của nàng làm nàng bất tỉnh ngay lập tức. Thân thể nàng còn chưa ngã xuống thì Tiêu Viêm đã bắt lấy, hắn nhìn Huân Nhi bằng ánh mắt thương yêu da diết:
“Xin lỗi nàng! Nhưng ít nhất nàng phải sống!”
Đưa Huân Nhi cho Gia Hình Tuyết đang cảm động, đau lòng, Tiêu Viêm cười nhẹ:
“Tuyết tỷ, mong tỷ mang Huân Nhi rời khỏi. Tuy ta không biết đại ca ở đâu, nhưng chỉ cần hắn trở về thì đại lục còn hy vọng, các ngươi phải sống đến lúc đó!”
Không để cho Gia Hình Tuyết trả lời, Tiêu Viêm hét lớn:
“Toàn quân rút lui! Ta và Băng Đế, Cuồng Đế bộc hậu!”
“Thiên Hỏa Ngũ Huyền Biến – Đệ Ngũ Biến!”
Cả ba Đấu Đế vận dụng tuyệt chiêu hy sinh tính mạng bắt đầu xông lên bốn tên cường giả của Ma tộc. Điều đáng nói là dù láy ba địch bốn, bọn họ vẫn có thể áp đảo, lại tiện tay tiêu diệt vô số quân Ma tộc hy vọng đại quân của đại lục có thể rút lui an toàn.
“Tuyết Vũ Họa Liên! Băng Liên Bạo Kích! Băng Phong Thiên Hạ!..........”
“Hoàng Tảo Thiên Quân! Cuồng Côn Loạn Vũ! Nhất Trụ Khai Thiên!..............”
“Dị Hỏa Phần Thiên! Diễm Phân Phệ Lãng Thước!...............!”
Hàng loạt tuyệt kỹ được ba người sử dung với uy lực kinh thiên động địa khiến bãi chiến trường biến đổi thành ba khu vực. Một khu vực bị bao phủ bởi băng tuyết lạnh thấu xương, một khu vực chứa đầy bóng trường côn bay loạn, một khu lại bị dị hỏa thiêu đốt cùng cực. Không chỉ Ma tộc, thậm chí là một số người phe mình lỡ chân đến gần cũng có thể chết không toàn thây. Thế mới nói, đám Ma tộc thuộc mục tiêu công kích của ba người làm sao yên ổn cơ chứ.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương