When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.6 - Chương 6: Không Đề
áng hôm sau, Diệp Phong thức dậy vào lúc giữa trưa, thời gian này là các ngày nghỉ nên cũng không ai gọi hắn dậy cả. Bước xuống phòng khách, hắn thấy mọi người đều đang tụ tập ở giữa phòng cùng xem Tivi.
Chợt, Temari đang nói chuyện với Shizune – người cùng cảnh ngộ với nàng thì bị một cánh tay ôm lấy bả vai. Cả Shizune cũng không thoát khỏi cánh tay còn lại. Cả hai chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên.
“Thế nào rồi? Đã quen thuộc cuộc sống ở đây chút nào chưa?”
“Ưm!!!”
Bị Diệp Phong ôm bất ngờ như thế, dù hắn không có hành động quá thân mật, nhưng cả hai đều rất ngại ngùng, chỉ có thể “ưm” một tiếng biểu thị đáp án của mình.
“Ha ha ha!”
Nhìn hai người ngượng như thế, Diệp Phong lại khoái chí. Một lát sau, hắn mới thả hai người ra rồi thông báo ọi người.
“Tất cả chuẩn bị đi! Lát nữa chúng ta sẽ đi đến một nơi!”
Nói xong, Diệp Phong cũng thoắt biến đi đâu mất, để lại chúng nữ đang nghi hoặc.
Mà kẻ gợi lên nghi hoặc này thì lại đang đứng vững trên bầu trời, hắn móc điện thoại ra rồi quay số.
“A lô? Satsukikane Raizen phải không? Ta, Diệp Phong đây!”
Satsukikane Raizen, là lão đại của băng đảng mà Diệp Phong cứu vào lúc trước. Hắn bị tấn công bởi một nhóm người có dị năng, dù hắn có một thuộc hạ cũng là kẻ mang dị năng rất mạnh, nhưng cũng không thể bảo vệ hắn qua khỏi tình huống đấy. Vào lúc nguy cấp, Diệp Phong vì ngứa mắt nên đã ra tay giúp kẻ này. Chỉ là, Diệp Phong không ngờ, hắn chỉ ra tay một lần mà Raizen đã tôn sùng hắn như thần, thề thuần phục hắn vĩnh viễn. Điều này làm cho Diệp Phong rất bó tay.
Cũng không trách Raizen được, lúc đó, Diệp Phong chỉ mang hình dáng của một thằng bé hơn mười tuổi. Vậy mà có thể đập tan cả bọn dị năng một cách nhẹ nhàng, điều này gây cho Raizen ấn tượng không hề nhỏ.
Nghĩ ngợi vào tình huống của mình vào lúc đấy, Diệp Phong đã đưa cho Raizen một khoảng tiền lớn và những tài liệu khoa học kỹ thuật vượt thời đại tầm mười năm để phát triển một công ty do chính Diệp Phong làm chủ tịch phía sau màn. Cũng yêu cầu Raizen nên hạn chế hoạt động chém giết của Yabuza, ít nhất là phải tiến hành bí mật. Thay vào đó, thân phận của Raizen sẽ trở thành giám đốc của một tập đoàn lớn.
Đến hiện nay, tập đoàn này đã phát triển thành một con quái vật kinh tế khủng bố trên thế giới, tiền tài của nó còn có thể uy hiếp một quốc gia rồi. Tuy vậy, sự tôn sùng dành cho Diệp Phong của Raizen vẫn không hề giảm sút mà còn tăng lên. Có lần, hắn còn đòi gả con gái mình cho Diệp Phong, may là Diệp Phong từ chối.
Vốn đang ngồi uống trà nhàn nhã trong phòng làm việc, nhận được cuộc gọi của Diệp Phong, Raizen bỗng trở nên cung kính đáp.
“Vâng! Là ta! Ngài cần gì?”
“Chuyện ta nhờ ngươi làm đã xong?”
“Vâng! Xong rồi ạ! Ta sẽ lập tức đến nơi để đón mọi người ngay!”
“Ừm!”
Không nói nhiều nữa, Diệp Phong cắt cuộc gọi, trong khi ở bên kia, Raizen đang luống cuống xem xét lại trang phục, da dẻ, tình trạng của mình, xem có gì làm cho Diệp Phong không thích hay không rồi vội vàng tự mình lái xe rời khỏi tổng bộ.
……………………………
Rất nhanh, Raizen đã đi đến căn biệt thự của Diệp Phong, mà mọi người cũng đã lên xe chờ sẵn. Không đợi hắn chào hỏi mình, Diệp Phong ra hiệu dẫn đường.
Vậy là cả một đoàn xe hạng sang chạy băng băng một mạch trên đường, khiến cho không ít người phải ao ước, ghen tị. Chạy tầm mười lăm phút, họ đã đến được nơi cần đến.
Đấy là dưới chân một ngọn núi, được Raizen đặt một nhà xưởng rộng lớn. Chỉ là, nhà xưởng không hề có công nhân nhưng vẫn có bảo vệ nghiêm ngặt. Khi thấy Raizen đến, dù biết mặt nhưng nhóm nhân viên bảo vệ vẫn yêu cầu lấy thẻ xác nhận của công ty thì mới để ọi người vào.
Điều này không hề làm cho Diệp Phong bất mãn, trái lại, thái độ nghiêm khắc này mới làm hắn hài lòng. Hắn nhanh chóng lấy ra tấm thẻ tượng trưng cho chức vị chủ tịch của mình.
“Chào chủ tịch!!!”
Vốn không biết vì sao giám đốc lại tự mình dẫn đường cho những người này, đến khi thấy được tấm thẻ trên tay Diệp Phong, tất cả nhân viên đều vội vàng cúi đầu chào, sau đó lại lén liếc nhìn Diệp Phong.
Tấm thẻ này là tượng trưng cho chủ tịch tập đoàn, chỉ có một mà thôi. Tất cả các thành viên của tập đoàn đều bị bắt buộc nhớ kỹ cách phân biệt tấm thẻ này trước khi bắt đầu đi làm. Mọi người đều biết, tập đoàn này không phải là của giám đốc, mà chính là do một tay của chủ tịch xây dựng nên, tất cả đều luôn tò mò, vị chủ tịch tài ba này là ai.
Đến hôm nay, những nhân viên bảo vệ ở đây lại có cơ may này. Có điều họ không ngờ rằng, chủ tịch lại trẻ đến thế, chỉ mới hơn 20 tuổi, khiến cho bọn họ càng sùng bái hơn.
Để mọi người qua cổng gác rồi, các nhân viên bắt đầu tụ tập lại với nhau bàn tàn.
“Ha ha ha! Những ông sếp cao tầng còn chưa có ai thấy mặt chủ tịch, vậy mà chúng ta lại có thể chứng kiến ngài, các ngươi nói chúng ta có nên kiêu ngạo không?”
“Đúng đúng!!!”
“Khoan đã!!!!”
Chợt, một người bảo vệ có vẻ chín chắn mở miệng, trong ánh mắt đang xuất hiện vẻ không thể tin được.
“Sao thế?”
Thấy thái độ của người này quá lạ lùng, tất cả đều hướng sang hắn mà hỏi thăm.
“Các ngươi nghĩ xem, Tập đoàn được thành lập cách đây bảy năm! Mà chủ tịch chỉ mới hơn hai mươi! Vậy là hắn mười mấy tuổi đầu đã đủ sức tạo ra một Tập đoàn lớn thế này?”
“Hít hà!!!!”
Ngẫm lại lời nói nãy, tất cả đều hít sâu một hơi, thật quá sức tưởng tượng rồi.
…………………………..
“Raizen, các nhân viên bảo vệ lúc nãy rất kỹ lưỡng là tốt! Nhưng mà ngươi nên để cho bọn họ nhận biết được những người bạn của ta! Không phải lúc này ta cũng đi theo mọi người đến đây!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa chỉ hướng về đám nữ nhân của hắn. Mà Raizen cũng hiểu rất rõ những người”bạn” của Chủ nhân mình có địa vị là thế nào. Hắn vội vàng cung kính.
“Vâng! Ngài yên tâm! Ta sẽ dặn dò bọn họ!”
“Ừm! Nhân tiện thưởng thêm cho bọn hắn một ít! Có thể, sau này sẽ có rất nhiều việc liên quan đến nơi này.
Chẳng mấy chốc, tất cả đều đi vào trong nhà xưởng, nhìn căn xưởng trống trơ trống ngoát, chúng nữ đều cảm thấy nhàm chán vô cùng. Chỉ là, Diệp Phong không có phản ứng gì, các nàng cũng không định đòi về. Một lát sau, Raizen bỗng đi đến một góc của nhà xưởng này, sau đó hắn bắt đầu loay hoay gì đó trên bức tường.
“Két!!”
Một máy quét kiểm tra nhãn cầu bỗng trồi ra từ bức tường, Raizen hướng về Diệp Phong và mời.
“Chủ tịch, ngài đến để xác nhận đi ạ!”
Gật đầu, Diệp Phong đi đến, đưa một con mắt của mình đến gần chiếc máy quét.
“Leng keng! Xác nhận chủ nhân thành công! Xin hỏi có cần thêm đối tượng ưu tiên khác!?”
Chọn câu trả lời là “có”, Diệp Phong cũng thúc giục chúng nữ đến đây để lưu lại bản mẫu nhãn cầu của mình. Còn Raizen, Diệp Phong khá tin tưởng hắn, nên cũng để cho hắn một suất.
“Quá trình khởi động lần đầu hoàn tất! Mời tiến vào!”
Vừa nói, chiếc máy quét lại chìm vào bức tường lần nữa, sau đó bức tường này đột nhiên tách ra như một cánh cửa tự động, phía bên trong là một chiếc thang máy.
Đợi mọi người đi vào rồi, Raizen liền nhấn nút, thang máy bắt đầu hạ thấp xuống lòng đất.
Theo Diệp Phong cảm nhận, bọn họ hạ thấp xuống khoảng vài km thì mới ngừng lại, vừa bước ra ngoài, chúng nữ bị cảnh tượng trước mặt làm cho bất ngờ.
Phía bên ngoài thang máy là một căn phòng, không, còn hơn cả khái niệm căn phòng rồi. Một vùng đất rộng ít nhất là trăm km vuông. Bốn phương tám hướng đều được bao bọc bởi những tấm kim loại cường lực, bom nguyên tử chưa chắc có thể làm hư hỏng nơi này.
Đối với việc này, Diệp Phong hài lòng, hắn khen ngợi Raizen.
“Rất tốt!!! Ta rất hài lòng!!”
“Được phục vụ cho ngài là vinh hạnh của ta!”
Được hắn khen ngợi, Raizen mừng rỡ như một tín đồ cuồng nhiệt, hắn vội vàng cúi đầu rồi đáp lại. Đối với thái độ hơi quá này của hắn, Diệp Phong cũng chịu, dù hắn đã góp ý bao lần, nhưng Raizen vẫn khăng khăng kiểu này.
“Được rồi!!”
Nhìn nhìn xung quanh một chút, Diệp Phong bỗng móc ra thứ mà hắn đã lấy từ Grantz. Sau đó lại cố định chiếc máy này ở ngay chính giữa của căn phòng khổng lồ này.
“Vụt!!”
Chiếc máy vừa khởi động, cả không gian này đều bỗng dưng biến thành một khoảng không vũ trụ như thật. Ngay cả không khí cũng không có, chỉ có môi trường chân không mà thôi. Đối với nữ nhân mình và Raizen, Diệp Phong không quên dùng sức mạnh để bảo vệ bọn họ, nhóm Kotonoha cùng Yoruichi thì có đủ sức mạnh rồi, nhưng những nữ nhân mới đến từ Naruto thì chưa đủ sức để có thể chịu đựng được môi trường ngoài không gian thế này.
Mọi việc chuẩn bị đã xong, Diệp Phong không còn việc gì làm ở đây nữa, hắn hướng về phía mọi người và bảo.
“Được rồi! Chúng ta đi ra ngoài thôi! Hôm nay chỉ là chuẩn bị, vài ngày nữa các nàng sẽ có việc để làm đấy!!!”
Nói xong, hắn cũng bay trong môi trường chân không này đến phía trong thang máy! Đến khi thang máy đóng lại, tất cả mới trở lại bình thường.
“Phong! Chàng định dùng căn phòng này để làm gì??”
Vừa đến đây, chúng nữ liền bắt đầu tò mò, mặc kệ Raizen đang có mặt mà bắt đầu hỏi lấy Diệp Phong. Nhưng mà tên này lại không trả lời, chỉ cho các nàng một nụ cười mỉm và hai từ:
“Bí mật!”
Thái độ này làm cho chúng nữ bất mãn không thôi.
Còn Raizen, hắn còn đang chìm trong bất ngờ. Khi Diệp Phong đưa cho hắn tài liệu khoa học đi được thế giới hơn mười năm, hắn cứ tưởng đấy là cực hạn của Diệp Phong. Hắn không ngờ rằng, Diệp Phong vẫn còn những món đồ khoa học khác còn tân tiến hơn. Điển hình là lúc nãy, Diệp Phong chỉ cần dùng một cái máy nhỏ bé thế mà đã có thể giả lập một khu vực rộng lớn thành một vũ trụ thu nhỏ, khoa học bây giờ không thể nào làm được điều này.
…………………………..
Diệp Phong rất không hiểu vì sao mà khi hắn đi ra ngoài, thái độ của nhân viên bảo vệ lại biến đổi. Lúc đầu thì có cung kính, nhưng về sau thì còn hơn cả thế, lại còn xen lẫn sợ hãi. Hắn không biết rằng, hình tượng của mình trong bọn họ đã thành quái vật rồi.
Mà dù biết, Diệp Phong cũng chưa chắc sẽ để bụng cho lắm.
Về đến nhà, chào tạm biệt Raizen, Diệp Phong lại bảo mọi người chờ hắn ở phòng khách, trong khi bản thân lại trở về phòng để loay hoay cái gì đó.
Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nữ, hắn đưa ỗi người một tập Catalog. Tsunade tuy chỉ mới đến, nhưng tốc độ tiếp thu kiến thức của các nàng rất nhanh, cũng đã có thể nhận biết rõ tập Catalog này giới thiệu điều gì chứ đừng nói đến những người còn lại.
Gundam, chính là nội dung của quyển Catalog này. Phía trong nó có vô số loại Gundam khác nhau về kích cỡ, hình dáng, loại công kích, rồi cả phần hướng dẫn sử dụng kỹ càng đến từng chi tiết. Nhìn thấy đống này, lại liên tưởng đến không gian giả lập mà Diệp Phong vừa dựng nên lúc nãy, Rangiku bỗng nói đùa.
“Không phải là chàng định dùng đám Robot này để làm bá chủ thế giới đấy chứ?”
“Đùa! Ta không rãnh đến thế!”
Bị nàng ấy nói thế, Diệp Phong bất mãn nói. Nhưng mà không ai đồng tính cho hắn chút nào, hắn chỉ nhận được ánh mắt khinh bỉ.
“Chàng chính là rất rãnh!”
Diệp Phong bó tay, quân địch quá đông và hung hãn, hắn không có cách nào cãi lại. Hắn đành nói tiếp.
“Lần trước ta đã hứa là mang tất cả các nàng đến thế giới khác mà! Khi ở thế giới đó, chúng ta chỉ được chiến đấu bằng Gundam mà thôi!”
Vừa nói, hắn gõ ngón tay lên bề mặt của cuốn Catalog, thấy chúng nữ đang tập trung nhìn mình, hắn nói tiếp.
“Chỉ là các nàng không hề biết chút gì! Vậy nên ta quyết định để các nàng luyện tập trước đã! Nhưng trước hết, nên lựa chọn ình một chiếc Gundam riêng đi đã!”
“Ồ………!!!”
Hiểu ý định của Diệp Phong, tất cả đều ồ lên. Chúng nữ cũng rất hài lòng, Diệp Phong còn nhớ lời hứa trước khi đi đến Naruto, nếu hắn mà quên thì không thể tưởng tượng việc gì sẽ xảy ra với hắn rồi. Chỉ là các nàng không nói, Diệp Phong cũng không biết rằng hắn xém chút nữa đã gặp tai họa ngập đầu.
Có mục tiêu khác để chú ý, chúng nữ nhanh chóng bỏ quên Diệp Phong một bên, bắt đầu bàn luận xem nên chọn loại Gundam nào, chiếc này đẹp, chiếc này sang trọng, chiếc này có hợp với mình không. Nghe chỉ tiêu của các nàng, Diệp Phong đổ mồ hôi, các nàng không hề quan tâm đến mạnh yếu ra sao mà chỉ chú ý đến bề ngoài, quả thật là phụ nữ a.
“Ừm! Các nàng tiếp tục lựa chọn đi, ta đi ra ngoài một tý!!!"
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương