Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 46: Sasori ChếT!
ác nhận Gaara còn sống, Chakra của Naruto cũng bình tĩnh lại một phần nào. Tuy vậy, cậu vẫn nhìn chằm chằm lấy hai thành viên Akatsuki trước mặt, hận không thể đánh giết bọn hắn một trận.
Phía bên này như thế, bên Akatsuki cũng không hề dễ dàng gì! Vốn là cần đến ba ngày mới có thể hoàn thành nghi thức rút Vĩ Thú ra khỏi Jinchuuriki, ai ngờ nhóm Diệp Phong lại chỉ cần hai ngày là có thể đến được đây. Hại bọn chúng phải ngưng lại giữa chừng, cũng vì thế mà Gaara mới có thế sống đến bên giờ.
“Đưa Gaara cho ta!!”
Rốt cục thì Naruto vẫn là người sốc nổi nhất trong nhóm, khi thấy Deidara để con chim kia nuốt lấy Gaara, cậu xông lên rồi.
“Keng!”
Vừa chạy được nửa đường, chiếc đuôi của Sasori đã vung đến trước mặt, buộc Naruto phải dùng thanh kunai đỡ lấy, lùi lại về vị trí cũ. Cùng lúc đó, Deidara cũng đã nhảy lên lưng con chim, bay ra ngoài.
Lúc này, Diệp Phong liền ra lệnh.
“Tất cả ra ngoài đối phó kẻ kia, một mình ta ở lại là đủ rồi!”
Naruto hiện đang gấp gáp vô cùng, nghe Diệp Phong nói như thế thì không hề đáp lại, lao thẳng ra phía ngoài. Kakashi cũng liếc nhìn Diệp Phong một lần, sau đó phất tay, ra hiệu mọi người đi theo phía sau hắn, truy đuổi Deidara.
Mọi người đi hết, chỉ còn lại Diệp Phong và Sasori. Cả hai người nhìn nhau, ý nghĩ lan tràn. Với Diệp Phong, Sasori không hề có uy hiếp. Còn Sasori thì lại trở nên thận trọng vô cùng, Diệp Phong chính là kẻ đã làm cho Kisame cùng Itachi phải bại lui chỉ trong chốc lát. Luận về tuổi tác và kinh nghiệm, Sasori tự nhận là không hề thua kém hai người, thậm chí hơn một mảng lớn. Nhưng nói đến thực chiến thì không biết mèo nào ăn mửu nào. Vậy mà Diệp Phong lại có thể nhanh chóng giải quyết phân thân của hai người, dù chỉ 30 % sức mạnh, nhưng tốc độ như thế là quá khác người rồi a.
Trong lúc Sasori còn đang đề cao tinh thần như thế, Diệp Phong động rồi, làm cho Sasori hết hồn, phải nhảy lùi về phía sau. Nhưng mà động tác sau đó của Diệp Phong lại làm cho hắn trợn tròn mắt, hắn không phải tấn công Sasori, mà lại lựa một vị trí rồi đặt mông ngồi xuống. Nhìn Sasori đang khẩn trương, hắn cười ha ha bảo:
“Đến đây, ngồi xuống nghỉ ngơi đi! Dù sao Chakra của ngươi cũng vừa bị tiêu hao một lượng lớn!”
Câu nói này của hắn đâm trúng tim đen của sasori. Đúng vậy, vừa nãy thực hiện nghi thức phong ấn làm cho hắn tiêu hao kha khá Chakra, chiến đấu bây giờ là quá nguy hiểm. Nhưng đến bên phía Diệp Phong càng nguy hiểm hơn, ai có thế nói trước lúc nào Diệp Phong tấn công cơ chứ. Vậy nên sasori chọn một nơi đối diện Diệp Phong, bắt đầu nghỉ ngơi chờ Chakra hồi phục hoàn toàn.
Trong thời gian này, Diệp Phong làm ra hành động để cho Sasori muốn đánh vỡ mồm hắn. Không biết từ đâu, hắn lấy ra một tấm thảm, trên đó trải đầy các món ăn, không hề cố kỵ kẻ thù đang nhìn mình, Diệp Phong bắt đầu ăn thỏa thích.
Thức ăn vốn không nhiều, Diệp Phong chỉ bỏ ra tầm vài phút là diệt gọn cả đống đồ ăn rồi. Uống một ngụm trà, Diệp Phong than thở:
“Sảng khoái nha!”
Thu dọn hết mọi thứ về không gian sinh tồn, Diệp Phong bắt đầu nhìn về hướng Sasori, ánh mắt của hắn làm cho Sasori căng cứng toàn thân. Tuy vậy, Diệp Phong vẫn chưa tấn công, mà ra vẻ tò mò:
“Này, tổ chức của ngươi còn có một tên là Vương Lập! Ngươi có biết gì về hắn không?”
“Hắn? Ta không biết! Chỉ biết hắn đột nhiên nhảy ở đâu ra, gia nhập vào tổ chức, lại không bắt cặp với ai! Cũng chưa ai thấy hắn chiến đấu bao giờ! Chỉ biết là hắn dùng kiếm là chính.”
Cơ mật của tổ chức, Sasori không thể nói ra đấy. Nhưng chuyện về Vương Lập thì hắn thấy nói hay không cũng thế. Bao nhiêu đấy cũng không thể làm cho Diệp Phong biết được gì. Huống chi thái độ của Vương Lập đối với bọn hắn là tự cao tự đại, cứ như đang quan sát con sâu cái kiến, làm ọi thành viên của Akatsuki ghét đến cực điểm. Vì vậy, nghe Diệp Phong hỏi về Vương Lập, Sasori biết bao nhiêu là tuông ra hết.
Nhận được đáp này, Diệp Phong vỗ trán, kết quả đúng là có cũng như không. Chợt, Diệp Phong cảm giác được trận chiến bên ngoài sắp kết thúc rồi, xem ra hắn cũng nên hoàn thành công việc của mình đi thôi.
Sự thật là, từ lúc nhóm Naruto đi ra ngoài, Diệp Phong vẫn dùng thần thức theo dõi bọn hắn, còn việc ăn uống và tìm hiểu thông tin chỉ là để câu giờ mà thôi. Hiện giờ, trận chiến bên ngoài sắp kết thúc, Diệp Phong cũng không chần chờ gì nữa, hắn đứng lên, Hư Vô Hỗn Độn lại xuất hiện trên tay hắn lần nữa.
“Đến rồi!”
Sasori lại trở nên trầm trọng, hắn biết, lần này Diệp Phong sẽ ra tay thật. Trong ánh mắt của hắn, Diệp Phong bỗng sờ lên thanh kiếm của mình, miệng thì lẩm nhẩm:
“Thiêu rụi mọi thứ thành tro tàn đi- Lưu Đao Như Hỏa!”
“Phừng!!!”
Không để cho Sasori bất kỳ phản ứng nào, một trụ lửa lấy Diệp Phong làm trung tâm bỗng xuất hiện, bảo phủ toàn bộ hang động này lại, không những thế, nó còn phá tan đỉnh hang động, xông thẳng đến tận mây xanh, làm cho những người đang chiến đấu ở phía xa cũng phải kinh hãi.
“Hỏa độn thật khủng khiếp!”
Thế như, Diệp Phong vẫn chưa dừng lại, thanh âm của hắn vẫn từ từ truyền ra từ bên trong trụ lửa:
“Tàn Hỏa Thái Đao!”
“bụp!”
Ngay khi Diệp Phong vừa dứt lời, toàn bộ lửa liền biến mất tăm trong ánh mắt mọi người. Chỉ có Diệp Phong biết, lửa đều bị nén vào Tàn Hỏa Thái Đao mà thôi. Vốn là Diệp Phong không cần dùng đến thanh đao này cũng đủ sức giết chết Sasori, việc lấy ra Tàn Hỏa Thái Đao chỉ là cảm hứng nhất thời mà thôi. Vả lại, thanh đao này cũng là một trong những món mà Diệp Phong thích nhất, dùng để đối phó với những người yếu hơn rất tốt, ngay cả những kẻ cùng sức mạnh với Diệp Phong cũng phải sợ thanh đao này. Có điều, nếu gặp phải những kẻ đó thì Diệp Phong sẽ dùng đến Hư Vô Hỗn Độn cùng thân thể. Hai thứ này mới chính là cái mạnh nhất của hắn.
Cầm trên tay Tàn Hỏa Thái Đao, Diệp Phong nhìn về phía Sasori. Lúc này, Sasori chật vật không chịu nổi, toàn thân con rối mà hắn dùng để xuất hiện mỗi ngày đều đã bị nung chảy thành nước. Nếu hắn phản ứng chậm, không bỏ đi con rối đó, liều mình bảo vệ trái tim thì cũng không khác gì nó rồi. Nhìn Diệp Phong, hắn không hề che giấu được sợ hãi. Hắn hiểu vì sao các thành viên trong tổ chức đều bại nhanh như thế rồi.
“Chết tiệt! Cùng là Uchiha, nhưng hỏa độn của Itachi cũng không thể nào so sánh với hắn nổi!”
Cảm thấy sức nóng tỏa ra từ Diệp Phong, chính xác là thanh đao hắn cầm trên tay, Sasori hiểu được, chỉ cần một chém là mình sẽ chết không thể nghi ngờ. Dưới uy hiếp của tử vong, hắn không thể không dùng tất cả vốn liếng của mình rồi.
Rút hai quyển trục phong ấn ra, Sasori kết ấn:
“Kagekaze Đệ Tam, ra đây!”
“Xích Bí Kỹ – 100 Cỗ Máy!”
Vừa nói, hắn đã triệu hồi ra những con rối mạnh nhất của mình. Kagekaze đệ tam, con rối có thể sử dụng Mạt Sắt giống như người thật, ngoài ra còn có 100 con rối khác, được mệnh danh là có thể hủy đi một tòa thành trong một ngày. Với chiến lực hùng hậu như thế này, Sasori cảm thấy tự tin hơn. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của Diệp Phong, hắn vô cùng bất an. Chỉ thấy Diệp Phong như không thèm đếm xỉa gì đến hắn, vẫn bước đi từ từ, bình thản.
Thái độ này của Diệp Phong làm cho Sasori tức điên lên, hắn điều khiển tất cả con rối của mình lao đến tấn công Diệp Phong.
“Ta coi ngươi bình thản đến khi nào! Chết đi!”
Đầu tiên, Mạt Sắt chui ra từ trong con rối Kazekage rồi tạo thành một cơn mưa đạn bay thẳng đến Diệp Phong. Phía sau đó là 100 con rối khác cũng lao theo, trên tay bọn chúng đều trang bị đầy đủ các loại vũ khí tẩm độc.
Với quy mô của lần tấn công này, kể cả một Kage cũng có thể gặp nguy hiểm chí mạng. Nhưng thế thì có sao, Diệp Phong không phải là người có thể dùng đẳng cấp ở thế giới này mà so sánh. Chỉ thấy các viên đạn bằng Mạt Sắt vừa chạm vào người Diệp Phong thì bỗng nhiên hóa thành nước, chảy dài xuống mặt đất. Không dừng lại, mười con rối theo phía sau đó tấn công thẳng vào Diệp Phong, nhưng bất cứ bộ phận nào của chúng chạm vào người Diệp Phong cũng đi theo số phận của những viên đạn bằng Mạt Sắt kia.
Sa Thiết Thời Vũ vô dụng, mười con rối bị hủy mà không hiểu vì sao, Sasori phải dùng sức kìm giữ chín mươi con rối đang đà xông lên kia lại. Nhìn vũng nước nằm dọc theo bước chân của Diệp Phong, hắn nhịn không được mà hốt hoảng:
“Không thể nào! Ngươi là cái thứ gì vậy?”
“Tàn Hỏa Thái Đao Tây – Tàn Dương Nhất Ngục!”
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Sasori, Diệp Phong nói ra. Tàn Dương Nhất Ngục, bao bọc thân thể của Diệp Phong lại bằng một màng lửa có nhiệt độ bằng cả nhiệt độ mặt trời. Với nhiệt độ này, đừng nói là Mạt Sắt hay thân thể của con rối, mà cả các kim loại cứng hơn nó cũng phải bị nung chảy thành nước nữa là.
Tuy không hiểu Diệp Phong nói gì, nhưng Sasori không phải thằng ngu, hắn biết việc giữ mạng trong lúc này là không thể nào. Nhưng một người như Sasori cũng không phải là dạng tham sống sợ chết. Hắn không muốn chết vì tuổi già, nhưng chết trong một trận chiến thì khác. Dù biết trước sẽ chết, nhưng hắn cũng muốn mình chết một cách oanh liệt. Nghĩ như thế, sasori lập tức điều khiển toàn bộ con rối của mình, xong thẳng về phía Diệp Phong, hy vọng có thể gây cho Diệp Phong một vết trầy nhẹ là đủ rồi.
Hắn muốn như thế, nhưng Diệp Phong sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra. Nhìn hàng loạt con rối đang lao về phía mình, Diệp Phong nâng Tàn Hỏa Thái Đao lên, một ngọn lửa bỗng bùng cháy mãnh liệt, bao bọc lấy lưỡi đao.
“Tàn Nguyệt Hỏa!”
Một âm thanh bình thản vang lên cùng một cú vung đao của Diệp Phong, một vầng trăng khuyết được tạo bằng ngọn lửa nóng kinh hồn lao thẳng vào đám rối.
“Xèo xèo! Ầm!”
Dưới sức nóng của ngọn lửa này, những con rối thi nhau bị nung chảy, có vài con thì lại nổ tung ngay tại chỗ, tạo thành âm thanh liên miên không dứt, trong đó, con rối hình Kazekage đệ tam bị tan chảy sau cùng, âm thanh “lạch cạch” phát ra từ nó giống như là biểu thị sự không cam lòng trước sức mạnh khủng khiếp của Diệp Phong.
Tiêu diệt hết những con rối, vầng trăng lửa vẫn không tiêu tán, mà nó xông thẳng lên gần hai ngàn mét trên bầu trời rồi mới từ từ nhỏ lại cho đến khi biến mất hoàn toàn.
“Xong hết rồi!”
Nhìn những gì còn lại của quân đoàn rối của mình, Sasori tuyệt vọng nghĩ. Mãi cho đến khi Diệp Phong đến bên cạnh, hắn vẫn không hề làm ra phản kháng nào. Chợt, Diệp Phong mở lời:
“Có nguyện vọng gì không?”
Không phải Diệp Phong nổi hứng nhân từ rồi nói như thế, mà hắn tôn trọng Sasori, đổi lại kẻ khác, nhìn thấy sức mạnh của Diệp Phong thì đều thi nhau bỏ chạy hết rồi, người chịu dũng cảm đối mặt với Diệp Phong có rất ít.
Nguyện vọng? Sasori còn có nguyện vọng gì cơ chứ! Hắn lắc đầu không nói. Nhận được đáp án, Diệp Phong dùng Tàn Hỏa Thái Đao – Đông: Húc Nhật Đao chém thẳng đến trái tim của Sasori. Với lưỡi đao có nhiệt độ ngang với mặt trời này, thân thể bằng rối của Sasori không thể nào trì hoãn được một chốc liền bị cắt thành hai. Ngay sau đó, từ vết cắt bỗng bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt toàn bộ cơ thể của Sasori, không để lại một mảnh tro tàn.
Đây không phải Diệp Phong tàn nhẫn, mà do Sasori là một phản nhẫn, nếu hắn để xác như thế, rất có thể xác của Sasori sẽ bị mang đi nghiên cứu, trong khi Diệp Phong thì không thích những việc nghiên cứu trên xác người như thế. Vậy nên hắn dứt khoát hủy luôn cơ thể của Sasori, coi như là giúp hắn đi nha.
Một thành viên nữa của Akatsuki đã ngã xuống, Diệp Phong cất Hư Vô Hỗn Độn vào không gian của mình. Đúng lúc này, hắn thấy một nguồn Chakra khổng lồ phát ra từ phía bọn Naruto, có nguy cơ bộc phát bất cứ lúc nào. Không biết chuyện gì, nhưng Diệp Phong không hề chần chờ, thuấn di thẳng về bên đó.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương