Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 37: MộT TrậN!
ối mặt với một kẻ mạnh thế này, Lee bắt đầu tìm cách đối phó với hắn. Nhưng tình hình không khả quan mấy, Lee không hề biết được tốc độ, phạm vi ra đòn của đối thủ một tý nào. Để xác nhận những yếu tố đó, cậu móc ra vài thành Shuriken rồi phóng liên tục đến tên võ sĩ.
“Leng Keng!!”
Các thanh Shuriken bị chém đôi ngay cả khi còn chưa chạm đến đến người hắn. Như thế cũng đủ rồi, Lee đã có thể lờ mờ thấy được đường kiếm của tên võ sĩ kia, cậu cũng đã tưởng tượng ra bán kính mà đối thủ có thế kiếm soát được chỉ có hai mét. Nhưng làm sao để cậu có thể tiến vào phạm vi đó mà không để không bị chém trúng?
Đáp án của Lee là… liều. Các chiêu thức tiếp theo của hai người dần dần hiện lên trong đầu của cậu. Cầm sẵn trên tay phải một thanh kunai, Lee không hề do dự mà xông đến.
Từ lúc chân cậu cất bước, tâm trạng của Lee trầm trọng hơn bao giờ hết. Cậu biết, chỉ cần sai một li thôi là sẽ chết ngay lập tức. Đây là cuộc chiến siêu tốc, không có một chút khoang nhượng nào.
Còn cách năm mét, Lee phóng hàng loạt thanh kunai cùng Shuriken về tên võ sĩ. Tay phải của đối thủ cũng đang sẵn sàng rút kiếm.
Bốn mét, cậu tăng tốc đến mức tối đa.
Ba mét, Lee lại cảm thấy nguy hiểm một lần nữa, nhưng cậu không thể rút lui vào lúc này, mà chỉ có cách dùng một thanh kunai chặn lấy từ bên phải và tiến lên.
“Keng!!”
Trong khoảnh khắc này, cậu thấy được điều làm ình lo lắng, đó là Chakra của đối thủ. Hắn dùng Chakra để kéo dài phạm vi ra một mét, cách sử dụng Chakra như vầy khá giống Asuma.
0.2s, chỉ bao nhiêu đó thời gian là thanh kunai đã bị cắt đứt, cũng đủ cho Lee kịp thời tiến sát đến tên võ sĩ, không cho đối thủ phản ứng, Lee tung các đòn tấn công liên hoàn đến đối thủ của mình.
“Binh Bang!” Âm thanh vang lên giòn giã, không hề giống cảm giác khi đánh vào da thịt bình thường. Nhưng Lee không ngừng lại, cậu biết, đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình.
Một cú đấm trúng đích, hai cú, ba cú, bốn cú…..cú thứ năm cùng chưa xuất ra, Lee cảm thấy lạnh gáy, cậu lập tức cúi người, tránh né vết chém khi thu kiếm về của đối thủ. Kiếm vừa tra vào vỏ, cậu liền tận dụng thời cơ mà nhảy lên.
“Đừng hòng rút kiếm!”
Vừa hét lên, cậu vừa dùng lòng bàn chân cản chuôi kiếm lại, trong khi chân kia lại tung một đòn lên gối cực mạnh về đầu tên võ sĩ.
“Crack!!!”
Tiếng gãy vỡ vang lên, đối thủ bị hất bay về phía sau một khoảng xa, Lee không hề nhân từ mà tiếp tục theo sau. Chợt, ngực cậu xuất hiện một vết rách. Cảm giác đau nhói làm cho Lee dừng lại, rồi sự đau đớn lại xuất hiện thêm một lần nữa, lần này chính là từ má của mình, điều này làm cho cậu cảm thấy không ổn.
Dùng tốc độ tối đa của mình đến phóng ra sau, Lee nhìn về đối thủ của mình. Đến khi cậu thấy rõ cảnh tượng của hắn, Lee phải run rẩy cả người, cảm giác được cơ hội thắng của mình lại hạ thấp một lần nữa.
Phía bên kia, quẩn áo của tên võ sĩ đã bị rách toàn bộ, không phải do tác động từ các đòn tấn công của Lee, mà chính là do kiếm khí của hắn. Kiếm khí của hắn tỏa ra dày đặt từ lưỡi kiếm, nếu không phải hắn đã dùng toàn bộ hợp kim để cải tạo lớp da của mình thì có lẽ đã chết bởi chính lưỡi kiếm của mình. Điều này cũng giải thích nguyên do của sự xuất hiện các âm thanh lạ khi Lee đánh vào người hắn.
Giờ phút này, hắn cũng không hề cần đến vỏ kiếm, cũng không hề bị động như trước, mà lại chủ động xông về phía Lee.
Với kiếm khí dày dặc và có phạm vi rộng như vậy, Lee không còn cách nào khác là né tránh. Nhưng cậu chỉ có thế né những đòn chí mạng, còn các vết thương nhẹ thì xuất hiện liên tục trên người cậu.
Vừa chịu đựng đau đớn, Lee phải giữ cho đầu óc bình tĩnh để tìm ra cách chiến thắng. Tình hình của cậu trở nên xấu hơn bao giờ hết.
……………………….
Naruto gặp một kẻ sử dụng Thổ Độn, khắc tinh của Phong Độn, Lee lại gặp một kẻ giỏi cận chiến lẫn viễn chiến. Còn Sasuke? Có thể nói cậu là người may mắn nhất, vì đối thủ của cậu lại là một kẻ dùng Thủy Độn.
Cuộc chiến của Sasuke đã bắt đầu được một lúc rồi, cậu vẫn đang nắm giữ thế chủ động. Lôi độn của cậu hoàn toàn kiểm soát đối thủ khi mà trận chiến của họ diễn ra trên mặt nước.
“A…..!”
Một tiếng hét thảm vang lên từ đối thủ của Sasuke (Thủy Nhẫn), hắn lại một lần nữa bị các tia sét đang bao bọc lấy kiếm của Sasuke làm tổn thương. Té ngã về phía sau, hắn nhìn vào mắt Sasuke khinh bỉ:
“Chết tiệt! Nếu không phải địa hình quá lợi cho ngươi thì còn lâu ngươi mới ép ta được thế này!”
Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt khinh thường và câu trả lời đầy hờ hững của Sasuke:
“Cậu ta bảo: Vận khí cũng là một phần của thực lực!”
Vừa nói, tay cầm kiếm của Sasuke cũng đâm thẳng vào ngực của đối thủ. Không kịp rồi, tên Thủy Nhẫn đã lặng xuống nước chỉ trong nháy mắt, làm cho kiếm của Sasuke rơi vào trong nước.
“Lặn ư? Ngóc đầu lên cho ta!”
Bình tĩnh và lạnh lùng, đó là phong cách của Sasuke hiện giờ. Cậu truyền Lôi Chakra của mình vào thanh kiếm, lợi dụng tính truyền điện của nước, toàn bộ hồ nước đều mang một dòng điện kinh người.
“Ư…..!
Cảm nhận cơ thể đang tê liệt, tên Thủy Nhẫn vẫn cố gắng chịu đựng, không hề nổi lên mặt nước mà lại bắt đầu kết ấn. Vừa kết ấn, hắn vừa nhìn Sasuke ở bên trên bằng ánh mắt căm thù:
“Coi thường ta? Ngươi đừng quên, ta chính là một Chuẩn Ảnh!”
“Độn Thủy – Bí thuật Thủy Đao!”
Nhẫn thuật vừa ra, nước ở dưới chân của Sasuke bắt đầu bạo động, Với Sharingan của mình, Sasuke phát hiện được màn Chakra phía dưới đáy hồ. Không biết thuật này là gì, Sasuke vẫn nhảy lên để đề phòng.
“Xoẹt!!!”
Một vài mảnh áo của Sasuke bị chém rách, rơi lả tả xuống nước. Nhìn cảnh tượng này, cậu đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì cậu biết, chỉ cần lúc nãy cậu nhảy lên trễ một giây thôi là đã bị hàng ngàn con dao bằng nước phía dưới phanh thây rồi.
Mà tình huống lúc này của cậu cũng không hề đơn giản, cậu đang rơi xuống hồ, trong khi toàn bộ mặt hồ đều đã thành biển dao, sơ suất một tý là cậu chết ngay.
“Chết tiệt!!!”
Sasuke mắng thầm, Lôi Độn đã vô dụng, chỉ còn cách sử dụng Hỏa Độn. Nghĩ như vậy, cậu cũng không hề chần chờ:
“Độn Hỏa- Hào Hỏa Cầu Thuật!!”
Ngọn lửa mạnh mẽ được cậu phun thẳng đến vị trí mình sắp rơi xuống, tuy lửa không đấu lại nước, nhưng cũng đủ làm nước bị bốc hơi, tạo chỗ đứng cho Sasuke.
Chỉ vừa chạm chân xuống mặt nước, Sasuke không dám dừng lâu, vì ba động mạnh hơn cả lúc nãy đang xuất hiện với chân cậu. Phóng lên trên không một đoạn, Sasuke cũng đã thấy một thanh đao bằng nước đang vươn thẳng đến mình. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể dùng thanh kiếm của mình để đón đỡ.
“Xẹt!!”
Tuy đã kịp làm lệch hướng thanh đao nước này, nhưng Sasuke vẫn bị chém vào vai trái của mình một nhát.
Máu tuông ra, hòa trộn vào dòng nước phía dưới, cảm giác đau đớn kích thích sát khí của Sasuke::
“Ha ha ha! Bộ mặt khinh thường khi nãy đâu rồi!!!?”
Đúng lúc này, một cột nước nổi lên, và tên Thủy Nhẫn đã xuất hiện trước mặt của Sasuke cùng với lời chăm chọc. Không hề trả lời, cậu nhìn chằm chằm vào hắn, ba câu ngọc trên mỗi Sharingan bắt đầu xoay tròn.
“LẠi là ảo thuật ư? Ngươi biết là vô dụng mà?!”
Đây không phải là nối dối, khi mới bắt đầu, Sasuke đã từng muốn dùng ảo thuật lên tên Thủy Nhẫn, nhưng kết quả chỉ là thất bại. Nếu không nhờ thuộc tính Chakra cùng địa hình chiến đấu có lợi ình, có lẽ Sasuke sẽ thua.
Vẫn im lặng, cậu không hề nói một lời nào mà tập trung vào ảo thuật của mình, ba câu ngọc xoay càng ngày càng nhanh.
“Ảo Thuật – Huyễn Quỷ!”
Chợt, tên Thủy Nhẫn phát hiện không gian đã thay đổi, xung quanh hắn chỉ có màn đêm tịch mịch, nhưng mà hắn không hề lo sợ, vì hắn tin, ảo thuật của Sasuke cũng sẽ vô dụng như ban đầu.
“Lạch cạch!”
Âm thanh tiếng bước chân vang lên từ phía sau, hắn vội vàng trở mình lại. Ở trước mặt hắn chính là một người bị bóng đen che khuất, nổi bật nhất chính là đôi mắt y hệt thằng nhóc kia, nhưng lại mang màu tím.
“Hahaha! Còn trò gì khác không? Chỉ thế này thì làm gì ta được!”
Đón tiếp ánh mắt của bóng người này, tên Thủy Nhẫn cười phá lên giống như châm chọc.
“Hơ!”
Đối với thái độ coi thường đó của hắn, bóng dáng người này vẫn đứng một chỗ, nhưng áp lực hắn gây ra cho tên Thủy Nhẫn bắt đầu xuất hiện và tăng dần.
Ban đầu, tên Thủy Nhẫn còn cảm thấy bình thường, nhưng rồi hắn bắt đầu cảm thấy ớn lạnh, chảy mồ hôi hột, rồi sợ hãi, hoảng loạn, tất cả đều là do áp lực từ bóng người kia. Nhất là đôi mắt, hắn không dám nhìn vào đôi mắt đó một lần nữa, hắn sợ tinh thần mình sẽ tan vỡ ngay khi nhìn vào đó mất.
“ngươi là ai? Cút khỏi đây!”
Chịu không nổi cảm giác đáng sợ này, hắn liên tục tấn công vào trước mặt, nhưng tất cả các đòn tấn công đều giống như đánh vào không khí. Cuối cùng, đến khi áp lực mạnh đến quá mức thừa nhận, tinh thần của hắn cũng tan vỡ rồi, cả người hắn đổ sụp xuống, đôi mắt chỉ tồn tại sự sợ hãi.
Chỉ một chốc, ảo thuật kết thúc, nhưng hắn không phát giác được, bây giờ, hắn đã bị chìm trong nỗi ám ảnh về bóng đen đó. Phía bên kia, tình huống của Sasuke cũng không khả quan mấy, Chakra sắp cạn kiệt, tinh thần mệt mỏi, Sharingan của Sasuke cũng đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt bình thường của cậu.
“Hộc Hộc, chỉ mới mô phỏng một phần áp lực của cậu mà đã thế này rồi!!!”
Than thở một câu, Sasuke đưa cánh tay phải lên trời, toàn bộ Chakra của cậu được phóng thẳng lên bầu trời từ cánh tay này.
Chẳng mấy chốc, bầu trời liền bị mây đen bao phủ, thỉnh thoảng lại có những tia sét chạy ra từ trong mây đen.
“Gào!!!”
Một tiếng gầm rung trời vang lên, từ sau màn mây đen, một con Kỳ Lân sét bay xà xuống, nó lượn lờ trên đầu Sasuke, nhìn chằm chằm vào tên Thủy Nhẫn bằng ánh mắt khát máu.
Tuy nhiên, tên Thủy Nhẫn vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh từ ảo thuật vừa rồi, hắn vẫn còn đang bất động ở đấy, mặc cho nguy hiểm đang đến gần.
Không chút nhân từ nào, Sasuke hạ bàn tay xuống:
“Đòn kết thúc! Lôi Kỳ Lân!”
“Xẹt xẹt! Ầm!!!”
…………………
Ở ngọn núi của Diệp Phong, hắn đang ngồi nhấm nháp trà ngoài trời thì bỗng nhìn về phía Sasuke đang chiến đấu rồi lẩm bẩm:
“Xong một trận!!”
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương