Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 9: Naruto Thẳng Tiến
rận bóng đó, sau khi Diệp Phong bị thay thế ra ngoài thì sức mạnh của Deimon giảm sút rõ rệt. Sena không vượt qua được Shin, chỉ có lần cuối cùng là Sena bức phá đến 4.2s thì mới bỏ rơi Shin được. Còn hàng phòng thủ của Deimon quá yếu nên không thể cản được Oujou. Kết quả là Deimon thua 18-21.
Dù là thắng nhưng đội Oujou cũng không vui vẻ gì, bởi vì năm trước họ thắng Deimon đến 99-0, năm nay lại may mắn thắng vì Diệp Phong bị chấn thương.
Còn Deimon thì gây ọi người rất nhiều ấn tượng, với hai áp chủ bài Linebacker và Runningman, tất cả mọi người không dám xem thường Deimon nữa. Nhưng vẫn có người nhận ra là, cho dù Deimon có thắng Oujou thì cũng khó mà đi xa được. Bóng bầu dục vốn không phải là môn thể thao mà chỉ với hai người xuất sắc có thể kéo được cả đội.
Cả Deimon và Oujou đều hạ quyết tâm sẽ đòi lại tất cả món nợ với nhau vào giải mùa thu.
Nói đến Diệp Phong, khi mà hắn bỏ trốn khỏi xe cấp cứu được một đoạn thì Diệp Phong nhận được một tin nhắn từ thống:
“ Còn một ngày để chọn phó bản tiếp theo, nếu không chọn thì ký chủ sẽ bị truyền tống ngâu nhiên!”
Thấy nội dung tin nhắn này, Diệp Phong hơi bất ngờ một chút. Rồi hắn nhận ra là mình đã ở thế giới này quá lâu, đến mức không để ý hệ thống tồn tại. Thấy được tin nhắn, Diệp Phong mới nhớ đến cuộc thi tuyển chọn thần vương, điều này làm cho Diệp Phong cảm thấy hắn nghỉ ngơi quá nhiều rồi. Nếu mà còn như thế này mãi thì có lẽ Diệp Phong sẽ chết dưới tay các thí sinh, và chúng nữ thì sẽ chết theo, bởi vì họ vốn do Diệp Phong mang ra khỏi thế giới của mình, nhờ hệ thống để tồn tại trong thế giới khác, nếu Diệp Phong mất thì hệ thống cũng mất, và Diệp Phong cũng đoán được kết quả của chúng nữ thế nào.
Tuy vậy, Diệp Phong cũng còn nhớ lời nói của Ảo Tưởng Chi Thần rằng cuộc thi còn rất lâu nữa mới bắt đầu, điều này cũng an ủi Diệp Phong không ít. Sau đó, Diệp Phong vội vàng đi đến biệt thự của mình, vào đến nhà, Diệp Phong bắt gặp Unohana đang chuẩn bị bữa trưa. Hiện tại không tiện nói việc hệ thống nên hắn quyết định sau khi ăn trưa sẽ nói.
“ Chàng về rồi?!” Thấy Diệp Phong về nhà, Unohana chào hỏi.
“ Ừm, mọi người đâu rồi? “ Diệp Phong đi đến phía sau Unohana, dùng hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng và nói. Rồi hắn đưa đầu vào tóc Unohana để ngửi mùi thơm từ người nàng.
“ Mọi người đang tắm đấy, chờ chàng về rồi ăn cơm!” Bị Diệp Phong thân mật, cả người Unohana nóng lên, nàng cố sức bình tĩnh mà trả lời Diệp Phong.
Lúc này, tay Diệp Phong đã bắt đầu manh động, hắn vuốt ve eo của Unohana, sau đó lần mò từ từ lên phía trên, mà Unohana cũng thở gấp, cả người mềm nhũn ra, nàng quay đầu nhìn về mắt của Diệp Phong rồi nói:
“ Để trời tối được không nào? Sắp đến giờ cơm rồi! Mọi người thấy bây giờ! ”
“ Còn sợ cái gì? Ta biết tự chủ mà! ” Nói thì như vậy, nhưng Diệp Phong lại vừa nói vừa hôn trùng trùng điệp điệp vào cổ, tai, má của Unohana. Cuối cùng là đến đôi môi mọng nước của nàng.
Unohana bị Diệp Phong khiêu khích như vậy, dần dần cũng thuận theo hắn rồi. Nàng vòng tay qua cổ Diệp Phong và ôm lấy cổ hắn, phối hợp nấu cháo với Diệp Phong. Tay của Diệp Phong thì bắt đầu luồng vào áo của nàng. Khi cả hai sắp đi đến giới hạn thì một âm thanh vang lên, làm dục hỏa của hai người tắt ngúm:
“ Mọi người ơi, hai người này ăn vụng nè!” Người nói câu này chính là Rangiku, vào lúc này, nàng chỉ muốn nói để trêu chọc cả hai một chút. Nhưng mà ai ngờ, về sau nàng luôn ước rằng hôm nay nàng đừng có nói ra lời này.
Mà Unohana nghe Rangiku hô lên thì lập tức đẩy Diệp Phong ra rồi vội vã chạy vào phòng rửa mặt, còn Diệp Phong thì bất đắc dĩ a. Diệp Phong trừng mắt nhìn Rangiku một cái, sau đó ngồi vào ghế của mình.
Bị Diệp Phong trừng mắt, Rangiku le lưỡi ra vẻ vô tội rồi ngồi vào ghế, theo sau nàng là chúng nữ cùng lần lượt chạy ra. Sau khi mọi người nghe được tiếng hô của Rangiku thì chạy ra một cách vội vàng. Đáng tiếc là họ ra quá chậm nên chỉ thấy cảnh Diệp Phong ngồi trên ghế cùng với Rangiku đang cười mà thôi.
Đợi mọi người đều vào vị trí rồi, Unohana cũng đi đến đây, mặt nàng vẫn còn nét đỏ ửng chưa tan đi, làm cho chúng nữ nhìn nàng với ánh mắt trêu chọc. Giống như Diệp Phong, Unohana trừng mắt với Rangiku một lát rồi mới ngồi vào ghế, lúc này, Diệp Phong nói:
“ Ăn cơm thôi!”
Bữa ăn cơm này phải nói là rất nhạt nhẽo, nhất là đối với Diệp Phong và Unohana. Diệp Phong thì không để ý việc bị Rangiku phá rối cho lắm, dù sao tất cả đều từng ngủ chung một chăn cả rồi, mà hắn đang nghĩ đến phải nói thế nào với chúng nữ về việc đi vào phó bản. Còn Unohana thì lại ngượng ngùng vì bị Rangiku bắt tại ban ngày nên cũng không dám nói chuyện. Vì vậy, bầu không khí ở đây rất kỳ lạ.
Ăn cơm xong, Diệp Phong đi ra ghế sô pha và ngồi chờ. Đợi chúng nữ dọn dẹp hết tất cả thì mới nói với mọi người:
“ Các nàng đến đây, ta có chuyện quan trọng cần nói!”
Thấy Diệp Phong mang vẻ mặt nghiêm túc, chúng nữ không để hắn chờ lâu, tất cả đều tập trung trên dàn ghế sô pha. Thấy mọi người đã có mặt hết, Diệp Phong mới kể về chuyện của hệ thống cho các nàng nghe.
Sau khi nghe Diệp Phong kể hết, Yoruichi liền hỏi:
“ Vậy là chàng phải đi? Có lâu không?Có nguy hiểm gì không?”
Diệp Phong lắc đầu:
“ Chắc không lâu lắm, có lẽ tốn tầm một hai tuần mà thôi! Còn nguy hiểm thì không cần nói, không phải là nàng không biết thực lực của ta nha!”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, chúng nữ đều gật đầu, chỉ có Kotonoha, Setsuna, Otome, Sekai là lo lắng, dù sao bốn người họ cũng chưa thấy thực lực của Diệp Phong nên không thể tránh khỏi việc lo lắng, vậy nên Sekai mới mở miệng:
“ Chàng cho chúng ta theo được không?”
Nghe Sekai đề nghị, chúng nữ liền nhìn về Diệp Phong, hi vọng hắn đồng ý, nhưng mà, để chúng nữ thất vọng rồi, Diệp Phong từ chối thẳng thừng:
“ Không được, lần này ta không muốn dẫn theo các nàng, nhưng ta hứa, lần sau trở đi thì ta sẽ luôn mang các nàng theo, được không nào?”
Nghe nửa câu đầu của Diệp Phong, chúng nữ đều thất vọng, nhưng nghe đến nửa câu sau, mọi người cũng được an ủi phần nào, mà Unohana lại hỏi:
“ Khi nào chàng đi?”
“ Ta vốn chờ ngày mai, nhưng mà ta nghĩ nên đi nhanh về nhanh nên xác định là nói với các nàng xong sẽ đi!”
Nghe Diệp Phong nói sẽ đi ngay lập tức, chúng nữ liền tranh thủ dặn dò hắn không ngớt:
“ Nhớ cẩn thận!”
“ Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chàng hãy coi chừng!”
“ Đừng ỷ vào thực lực mà tùy tiện!”
“ Nhớ trở về sớm!”
Nhìn cả nhóm nữ nhân thay nhau dặn dò mình, Diệp Phong không hề thấy phiền mà còn cảm thấy cảm động, hắn đừng dậy, đi đến trước mặt từng người rồi lần lượt ôm lấy họ, sau đó hắn cười và nói:
“ Cảm ơn các nàng, ráng chờ ta về nhé!”
“ Tạm biệt Diệp Phong!”
Sau đó, Diệp Phong liền nói với hệ thống: “ Trở về sinh tồn không gian!”
Đến sinh tồn không gian, Diệp Phong cũng không chần chờ nữa, hắn nhanh chóng lựa chọn phó bản như dự định rồi ra lệnh:
“ Mở phó bản, Naruto!”
Một cột sáng bao quanh lấy Diệp Phong, sau tích tắc, Diệp Phong đã biến mất tại nơi đó, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Diệp Phong lờ mờ mở mắt ra và nhìn xung quanh. Nhưng mà, làm Diệp Phong bất ngờ là hắn chưa đến thế giới Naruto, mà đang bay rất nhanh trong một thông đạo. Bất ngờ chỉ trong giây lát, Diệp Phong nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhờ thế mà hắn phát hiện xung quanh thông đạo có rất nhiều không gian loạn lưu cùng thời gian loạn lưu. Diệp Phong nhìn chăm chú vào bên ngoài, được một lúc, Diệp Phong cảm nhận được có một cảm ngộ nào đó xuất hiện trong người mình, hắn hiểu là hắn đang có một tia cảm ngộ về không gian mà thời gian, dù chỉ là một ít.
Vì vậy, Diệp Phong càng tập trung cảm ngộ hơn, nhưng mà, khi Diệp Phong chỉ mới tập trung được vài giây thì Diệp Phong lại thấy trước mắt trắng xóa lên rồi hắn không biết gì nữa.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương