Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 7: Trận Bóng Với Oujou
, Diệp Phong, có một cô gái đang tìm cậu này!"
Khi Diệp Phong đang ngồi trong lớp thì Youhei đi vào, hắn vừa đi vừa nói. Đến bên cạnh Diệp Phong, Youhei mới bắt lấy hai vai của Diệp Phong rồi rủa thầm thì:
" Tên khốn, bao nhiêu cô gái chưa đủ sao mà lại còn hại một cô bé lớp dưới hả?"
" Lớp dưới?"
Nghe thấy Youhei nói như vậy, Diệp Phong nhất thời không nghĩ ra là người nào. Nói về năm nhất, Diệp Phong chỉ quen hai người, Diệp Linh và Tomoyo. Rồi, diệp phong quyết định đi ra xem người đến là ai.
Mà Youhei thì cũng đi theo sau lưng Diệp Phong để xem kịch.
" Tiểu Linh???" Thấy cô gái vừa đến, Diệp Phong liền thốt lên.
"A, ca ca!!" Như một thói quen, khi Diệp Linh vừa thấy Diệp Phong thì nàng liền nhào vào người hắn, mà nạng lên quên rằng họ đang ở trường học.
" Này, đang trong trường đấy!" Diệp Phong nói khẽ vào tai Diệp Linh.
" A!!!" Ý thức được điều này, Diệp Linh vội vàng buông Diệp Phong ra, mặt nàng thị lại đỏ kè.
" Tiểu Linh, sao muội lại tìm huynh vậy??"
"A, nhắc mới nhớ, muội đem cơm đến cho huynh này! Khi sáng đi huynh đã quên mang theo cơm trưa đấy!"
Nhận hộp cơm từ tay Diệp Linh, Diệp Phong xoa đầu nàng và nói:
" Cám ơn muội nhé!"
" Ủa? Tiểu Linh, sao muội lại ở đây!?"
Đúng lúc này, Yoruichi cùng Ryou đi đến bên này, khi Yoruichi thấy Diệp Linh thì hơi ngạc nhiên.
" Yoruichi tỷ tỷ! Muội đến để đưa cơm cho ca ca, khi sáng ca ca quên mang cơm theo!"
" A, đây là Ryou tỷ tỷ ư? Muội là Diệp Linh, xin chào tỷ!"
Rồi Diệp Linh cũng chú ý đến Ryou đang đi bên cạnh Yoruichi, nàng bước lên chào hỏi với Ryou.
" A, vậy muội là muội muội của Diệp Phong ư? Thật xinh đẹp!"
" Hì hì! Đâu có, tỷ cũng rất xinh đẹp, ở nhà, ca ca thường hay nhắc đến tỷ và mọi người. Đặc biệt thức ăn của tỷ vô cùng.... ưm ưm!"
May thay, diệp phong đã kịp thời chặn miệng của Diệp Linh lại. Diệp Phong nhớ rõ rằng khi ở nhà, hắn đã từng nhắc đến độ khủng khiếp của thức ăn do Ryou làm, sẽ rất mệt nếu Diệp Linh nói đều đó ra.
" Ý muội ấy là đồ ăn cậu làm vô cùng ngon đấy Ryou à!"
" Vậy ư! Mình rất vui!" Ryou xấu hổ vì lời khen của Diệp Phong, nàng không kiềm chế được mà chạy đi, để lại ba người Diệp Phong ở đó. Lúc này, Yoruichi cười nói:
" Phong, nếu chàng không cho Ryou biết sự thật thì có lẽ sau này, khi chàng đón cô ấy về nhà sẽ phải ăn thức ăn do nàng nấu mãi đấy!"
" Đến lúc đó thì sẽ có Unohana giúp nàng ấy cải thiện thôi, còn bây giờ mà nói ra thì Ryou sẽ rất buồn mất!"
" Oa, thật bất công, chàng đối xử với cô ấy thật tốt a! Trong chàng lại rất ít nói chuyện với bọn ta ở trường nữa chứ!" Vừa nói, Yoruichi vừa làm ra bộ dạng thương tâm đến chết. Thấy tình trạng này, Diệp Phong lại thấy đau đầu.
" Rồi rồi, ta xin lỗi, được chưa! Nàng muốn gì ta cũng chịu!"
" Ok, thế nhé! Vậy ta đi đây! Chàng lo chuyện phía sau đi!"
" Đi thôi Tiểu Linh!"
" Này này!" Thấy hai người bỏ đi, Diệp Phong vội vàng gọi họ lại, nhưng cả hai đều không để ý. Thở dài một hơi, Diệp Phong định đi vào lớp thì phát hiện nam sinh trong lớp đang nhìn chằm chằm mình.
" Chuyện gì thế!"
" Diệp Phong.... À không, anh rể! Làm ơn giới thiệu em gái của cậu cho bọn đáng thương này với!" Cả đàn đực rựa của lớp đều nhảy đến bên canh Diệp Phong rồi cầu xin. Sau đó còn đè Diệp Phong ra mà cấu xé.
Mất khoảng vài phút diệp phong mới làm cho bọn hám gái đến điên đấy yên tĩnh, rồi Diệp Phong cũng để ý đến Tomoya có vẻ lạ. Từ đầu đến giờ, Tomoya luôn nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ điều gì mãi. Tò mò, diệp phong đi đến đó và hỏi:
" Này, Tomoya, cậu bị sao thế?"
" Cậu không biết à! Hình như hắn có bạn gái rồi!" Đột nhiên, Youhei nhảy ra và tung một quả bom.
" Làm gì có!" Tomoya phản bác, tuy vậy, mặt cậu ta lại đỏ lên, điều này làm cho Diệp Phong càng hứng thú.
" Này, Youhei, cô gái đó là ai vậy?"
" Hình như cùng khối với bọn mình, tóc màu cam, khá dễ thương. Tên gì ấy nhỉ? Hình như là Furukawa gì đó!"
Youhei cố hết sức bình sinh để vắt óc ra để kể cho Diệp Phong. Sau khi nghe Youhei miêu tả như thế, Tomoya chống mạnh hai tay lên bàn nói:
" Đã bảo đó không phải là bạn gái tớ!"
" Furukawa Nagisa! Do bị bệnh nên không thể đến trường, hơn chúng ta một tuổi!" diệp phong nói một cách thản nhiên.
" Hả? Sao cậu biết?" Tomoya nhìn về diệp phong hỏi.
" Không hổ danh là hội trưởng hội học sinh, có vẻ cậu nhớ hết tên mọi người trong trường luôn ấy nhỉ!" Mà Youhei cũng búng tay một cái để xác nhận Diệp Phong nói chính xác. Sau đó cậu lại tâng bốc Diệp Phong lên.
" Hừ! Quá đơn giản! Mà cậu thấy Tomoya đi chung với cô ấy lúc nào thế?"
Thấy hai tên này mãi nói chuyện mà không thèm để ý lời mình, Tomoya cảm giác như muốn điên lên. Cuối cùng, cậu cầm lên chiếc ghế của mình rồi hướng về cả hai đập tới.
" Á aaaa!"
" Ui da!"
" Tomoya, cậu thật tàn nhẫn a!"
Trong phòng vang lên đầy những tiếng mắng chửi, xen lẫn trong đó là tiếng cười đùa của Diệp Phong.
Và rồi, cả tuần này của Diệp Phong trôi qua nhanh chóng. Mà Tomoyo thì lại thường đến gặp Diệp Phong để xin ý kiến về hội học sinh, đương nhiên là không thiếu những lần Youhei khiêu chiến và ăn hành. Mà Diệp Phong cũng rất nhiệt tình giúp đỡ Tomoyo, lý do là gì thì chỉ có hắn biết. Đến hôm nay là chủ nhật, ngày mà đội bóng Deimon đấu với Oujou rồi. Hôm nay, Diệp Phong đến tập trung khá sớm ở phòng CLB.
Khi Diệp Phong bước vào phòng, đập vào mắt Diệp Phong là một chồng giấy cao ngất ngưỡng cùng với Mamori đang dọn dẹp chồng giấy đấy.
“ Chào Mamori!”
“ A, chào Diệp Phong!”
“ Đống giấy này là gì thế?”
Thấy Diệp Phong nhắc đến đống giáy này, Mamori hơi mỉm cười rồi nói:
“ Là thư xin làm quản lý cho CLB, xem ra sự nổi tiếng của cậu đi quá với sức tưởng tượng của ta rồi! Ngay khi tin cậu tham gia CLB được phát tán thì biết bao nữ sinh gửi đơn này đấy!”
“ Ặc!”
Nghe vậy, Diệp Phong mới hiểu ra, hắn ngồi phịch xuống ghế một cách ểu oải.
“ Ta nên làm thế nào với họ đây? Diệp Phong?”
Mamori xin ý kiến Diệp Phong, dù sao, các tờ đơn kia cũng là vì Diệp Phong mà đến.
“ Đốt hết, giấu hết, không chấp nhận cái nào!”
Nghe Diệp Phong nói thản nhiên như vậy, Mamori lại có cảm giác bất bình dùm cho các nữ sinh kia, Mamori nghi hoặc:
“ Cậu không thấy làm vậy là hơi vô tình sao? Dù sao họ cũng muốn giúp cậu!”
Thấy Mamori phản đối mình, Diệp Phong ngồi thẳng lưng lên, chống hai tay lên cằm rồi mắt đối mắt với Mamori. Sau đó, hắn hỏi Mamori một cách nghiêm túc:
“ Cậu nghĩ nếu bọn họ vào CLB thì có thoát khỏi Hiruma không?”
“ Hơ ……! Ờ thì thôi vậy, dù sao cũng là muốn tốt cho họ mà thôi!”
Mamori ngẩn ngơ, sau đó nàng đồng ý ngay lập tức.
Nếu các nữ sinh kia mà gặp Hiruma, chắc chắn họ sẽ bị Hiruma khống chế mãi mãi. Không phải ai cũng không sợ Hiruma như Mamori và Diệp Phong, nên hai người phải suy sét kỹ lưỡng.
Khi Mamori giải quyết hết giấy tờ thì cửa phòng mở ra. Là Hiruma vừa đến. Thấy hai người trong này, hắn liền ra lệnh:
“ Mau đi thôi, tất cả mọi người tập trung đông đủ cả rồi! Hôm nay chúng ta có xe!”
“ Có xe??? Lấy đâu ra vậy? Đừng nói với ta là cậu uy hiếp người khác nhé “
Mamori bất ngờ hỏi, đáp lại nàng chỉ là ánh mắt mặc kệ của Hiruma. Khi đến nơi, thấy được cái mà được Hiruma gọi là xe, Diệp Phong và Mamori muốn té ngã tại đương trường. Chỉ thấy có 3 chiếc xe kéo, mà vật dùng để kéo lại là nam sinh của trường. Điều này làm cho Diệp Phong hết biết nói gì với Hiruma luôn rồi.
Trên đường đi, Diệp Phong và Hiruma đã có một đoạn đối thoại nho nhỏ.
“ Này, thằng hội trưởng kia, ngươi có thấy tờ đơn mà ta gửi đến hội học sinh không hả?”
“ Có! Thì sao?”
“ Còn hỏi thì sao? thì ngươi phải kiến nghị với nhà trường chứ sao! Nếu không thì lấy đâu đủ thiệt bị luyện tập!”
“ Mơ đi! Ngươi đủ sức để ép Hiệu trưởng bỏ tiền riêng ra mà? Làm gì phải động đến quỹ trường cơ chứ!”
“ Nói vậy là ngươi bác bỏ rồi!” Nói đến đây, Hiruma vác khẩu Aka lên ngực Diệp Phong. Nhưng mà Diệp Phong cũng không dễ dàng để Hiruma làm như thế. Khi Hiruma chưa kịp nhận ra thì Diệp Phong cũng móc ra một khẩu desert eagle rồi chìa nóng súng vào Hiruma.
“ Ta bác bỏ! Giỏi thì ngươi tự tìm cách mà làm!”
Hai tên nhìn nhau, rồi Hiruma bỗng cười phá lên.
“ Há há há!”
“ Hà hà hà!” Mà Diệp Phong cũng vậy, hắn cười lên cùng một lúc với Hiruma, trong khi hai khẩu súng lại càng ngày càng đè mạnh lên cơ thể hai người.
Hai người này có biểu hiện hắc ám như thế đều lọt vào mắt Sena và Mamori. Sena thì co người lại mà run rẩy, trong khi Mamori lại ôm trán mà nghĩ thầm trong đầu “ Ôi trời, không ngờ tên Diệp Phong này cũng không thua gì Hiruma, nếu mình không bảo vệ Sena thì có ngày Sena ăn đạn lạc mất!”.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương