To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 2: Lớp Học
au buổi khai giảng năm học mới, trường của Diệp Phong đã bắt đầu năm học bình thường. Lúc này, trong lớp học của Diệp Phong, vào giờ ra chơi.
“Reeng!!”
Nghe tiếng chuông báo hiệu nghỉ giải lao, Youhei vứt sách vở vào hộc bàn rồi chạy đến chỗ gần Diệp Phong rồi than thở.
“ Haizzzz! Thật là chán a!!”
Lúc này, Diệp Phong vốn đang úp mặt xuống bàn, nghe âm thanh của Youhei, hắn ngước mặt lên rồi hỏi:
“ Sao cậu lại chán??? Bị trúng gió à?”
“ Ta hỏi cậu? Ngồi học hai tiết của ông thầy lúc nãy không chán hay sao? Mà một năm này chúng ta đều học ông ấy! Hỏi sao ta chịu được cơ chứ!”
Nói đến đây, Youhei đã nước mắt lưng tròng, trong khi mặt Diệp Phong vẫn trả lời một cách tỉnh bơ:
“ Ở? Thế à?”
“ Đừng có trả lời như không có việc gì như thế? “ Youhei la ầm vào mặt Diệp Phong. Lúc này, Tomoya đã đi đến phía sau Youhei, vỗ lấy vai hắn rồi nói:
“ Đừng nói với hắn về việc này! Hắn ta cứ ngủ trong lớp mãi thì làm gì có ý kiến với giáo viên, trừ khi người đó không cho hắn ngủ thôi!”
“ Ờ nhỉ!” Bị Tomoya nhắc nhở, Youhei cũng đã nhớ đến tiểu sử của Diệp Phong, nhưng hắn không cam tâm để Diệp Phong sung sướng như vậy a. Youhei chỉ vào mặt Diệp Phong rồi bắt đầu nói:
“ Diệp Phong!! Tại sao là người với người mà ta và cậu lại chênh lệch đến thế? Phải chi ta có được một phần mười của cậu thì hay biết mấy!”
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Phong nghi hoặc nói:
“ Hở? Một phần mười của ta? Cậu không phải là ta, làm sao hiểu nổi khổ của ta cơ chứ?”
“ Nổi khổ?”
Nghe Diệp Phong than thở như thế, Tomoya và Youhei đều hô lên cùng một lúc, mà Youhei càng nghiêm trọng hơn, hắn nắm lấy cổ áo của Diệp Phong rồi mắng:
“ Cậu khổ cái gì? Khổ cái gì hả?”
Dừng 1 chút, hít sâu một hơi, Youhei nói tiếp:
“ Cậu biết cả trường đặt cho cậu biệt danh gì không? Biết không?”
“ Không!!” Diệp Phong vừa làm ra vẻ vô tội vừa lắc đầu.
“ Là Vua Hậu Cung đấy, biết không?? Gần như là tất cả các mỹ nhân của trường này đều có quan hệ không rõ cậu cả rồi! Nel, Yoruichi, Lisa, Rangiku, Apacci, Rose, Sung-sun, Rangiku, Soi Fon, cùng với Ryou, toàn bộ đều thuộc bảng hoa hậu của trường, vậy mà lại tập trung hết vào lớp chúng ta, và đều có mối quan hệ mập mờ với cậu.”
Youhei dừng lại lấy hơi xong rồi lại trình bày tiếp:
“ Không những thế, cậu còn dám vương ma trảo của mình đến lớp kế bên, như Kotonoha, Sekai, Setsuna, Otome, và Kyou, chị song sinh của Ryou. Chẳng lẽ cậu muốn thu cả chị lẫn em sao? Còn bốn vị nữ thần của hội học sinh nữa chứ, tuy bọn ta chưa điều tra được, nhưng nếu cậu mà có gì đó với họ thì xác định mất mạng với nam sinh trường này nhé! Thế đấy, cậu thì khổ cái gì? Hả? ”
“ Ờ thì …. Ờ thì ….” Nghe Youhei trình bày như thế, Diệp Phong á khẩu, không biết biện minh thế nào, suy nghĩ một lúc, Diệp Phong mới nặng ra một lý do:
“ Cậu cứ nghĩ trong nhóm Fan của mình có đến vài tên đàn ông thử xem sao? Đến lúc đó cậu có thấy vui không?”
Nghe Diệp Phong gợi ý, Youhei thử tưởng tượng một lát, sau đó cả người hắn run rẩy, đợi một lúc, Youhei mới lấy lại bình tĩnh rồi phản bác:
“ Chuyện đó không tính!”
Rồi Youhei bắt đầu sửa soạn quần áo, vuốt tạo kiểu tóc. Hành động này của hắn làm cho Diệp Phong và Tomoya tò mò. Đến khi Youhei cảm thấy hài lòng thì hắn chắp tay, làm ra vẻ đáng thương rồi nói với Diệp Phong:
“ Diệp Phong à! Chúng ta là bạn thân đúng không? Nếu cậu đã sợ khổ thì hãy chia sẽ ình với, giới thiệu Ryou ình cũng được, còn bà chằn Kyou đó thì cậu hãy giữ đi!”
“ Cậu thật sự muốn vậy sao?” Diệp Phong hỏi Youhei một lần nữa, hắn vừa nói vừa đá lông nheo cho Youhei, ý bảo Youhei chú ý phía sau, trong khi Tomoya lại kéo góc áo hắn.
“ Ừ ừ!” Nhưng mà, Youhei đang trong cơn thèm muốn nên không thèm để ý, hắn chỉ liên tục gật đầu xác nhận.
Diệp Phong và Tomoya nhìn Youhei bằng ánh mắt quái dị, điều này làm cho Youhei cảm thấy không ổn. Giữ yên tĩnh một hồi, Youhei quay đầu về phía sau, nhưng mà, chỉ quay được chín mươi độ thì.
“ Rầm!!!”
Một quyết từ điển bỗng lao vào đầu Youhei với vận tốc âm thanh. Va chạm quá mạnh làm cho hắn bay ra phía sau theo tốc độ rất nhanh. Mắt thấy Youhei sắp va vào cửa sổ, Diệp Phong lập tức rat ay. Diệp Phong mở cửa sổ ra, để cho thân thể Youhei bay ra ngoài, sau đó, Diệp Phong đóng cửa sổ lại rồi phủi tay:
“ May mà không vỡ cửa sổ!”
“ Youhei có nguy hiểm gì không? Đây là tầng hai đấy!” Tomoya kề sát tai Diệp Phong rồi nói khẽ.
“ Người khác thì ta không nói, chứ Youhei thì cậu hiểu mà, lát nữa hắn sẽ trở về thôi!”
Tomoya gật đầu, đúng là Youhei khá bất thường thật, giống như là người bất tử vậy.
“A, còn hai cậu đây này, hình như cậu vừa phối hợp với Youhei để nói xấu Ryou của ta đúng không? Diệp Phong?”
Kyou, thủ phạm của quyển từ điển bay khi nãy đã đi đến bên cạnh Diệp Phong mà chất vấn. Nhìn quyển từ điển mà Kyou đang ôm trong ngực, Diệp Phong cảm thấy hơi ớn lạnh, hắn vội vàng phản bác:
“ Nào có, chỉ có Youhei thôi, hỏi Tomoya đi thì biết!”
“ Hử??”
Kyou liếc mắt nhìn Tomoya, ý nói “ nếu nói dối thì chết!”. Thấy Diệp Phong đá vấn đề về mình, Tomoya liền gật đầu:
“ Ờ thì có Youhei nói mà thôi!”
“ Hừm, xem ra cậu còn biết điều đấy, nếu mà cậu mà dám giở trò với ta hay Ryou thì coi chừng …..!”
Kyou gật đầu rồi khoang 2 tay trước ngực nói với Diệp Phong với giọng uy hiếp. Thấy như vậy, Diệp Phong chống 2 tay lên bàn để đứng lên, sau đó đưa mặt lại gần sát mặt Kyou:
“ Coi chừng thế nào?? Cậu sẽ làm thế nào nhỉ?????” Diệp Phong càng ngày tiếp cận Kyou vừa nói.
Bị hành động của Diệp Phong làm cho sững sờ, khi nghe Diệp Phong nói, Kyou hoàn hồn lại, mặt nàng đỏ lên như táo, nàng hét lên:
“ Á á á! Cậu coi chừng tớ!” Nói xong, Kyou liền bỏ chạy ra ngoài.
“ Hì hì!” Nhìn bóng lưng Kyou đang bỏ chạy, Diệp Phong cười hì hì rồi ngồi về chỗ. Chợt, Kyou lại quay về, nàng đứng từ cửa lớp phóng cho Diệp Phong một quyển từ điển 150.000 từ tiếng anh rồi lại bỏ đi. Có điều, muốn ném trúng Diệp Phong thì quá là khó, Diệp Phong đã bắt chính xác được quyển từ điển đó.
“ Anou, Diệp Phong, chị ta có làm phiền gì cậu không? “
Một cô gái tiến lại gần Diệp Phong rồi hỏi. Cô gái có màu mái tóc giống hệt Kyou, khuôn mặt cũng giống vài phần, chỉ khác là tóc cô ấy chỉ ngắn ngang vai mà thôi. Mà giọng của nàng thì lại hiền hòa, êm dịu, khác xa với giọng nói mạnh mẽ của Kyou.
Nghe người nói,Diệp Phong ngước đầu lên, thấy người hỏi là ai, Diệp Phong cười:
“ Hì hì, Ryou à? Kyou không có làm gì đâu, cậu đừng lo!”
“ Vậy ư? Thật may quá! “ Ryou trả lời. Sau đó, Ryou ngập ngừng một hồi rồi mới nói với Diệp Phong:
“ Diệp Phong, cậu làm ơn đừng ngủ trưa trong giờ học nữa được không? Như vậy không tốt đâu!”
“ Cái đó thì tùy tâm trạng của ta thôi!!”
“ tâm trạng?? Tâm trạng? Hay là để ta bói cho cậu về tâm trạng của cậu ngày mai nhé!”
“ Bói!!!” Diệp Phong bỗng nhiên rung mình, hắn nhớ rõ rằng, khả năng bói toán của Ryou là chuẩn xác 100 %. Mấy năm nay hắn cũng đã trải qua mấy lần như thế rồi.
Thấy Ryou đã móc bộ bài ra, Tomoya cũng tranh thủ tránh xa hai người một tý trong khi Diệp Phong đang chờ Ryou phán xem thế nào.
Đợi chỉ một chút, Ryou đã bói xong hoàn toàn:
“ Ra rồi!”
“ Ra thế nào vậy?” Diệp Phong nhìn vào mấy lá bài trên bàn rồi hỏi.
“ Ngày mai cậu sẽ có một quyết định quan trọng trong đời học sinh của mình!!”
“ Quyết định quan trọng???” Diệp Phong tự nhủ trong đầu. Tuy không đoán được mình sẽ có quyết định gì, nhưng Diệp Phong lại khá tin tưởng tài bói toán của Ryou.
“ Diệp Phong, có người tìm này!” Người vốn là đã rơi từ tầng hai xuống đất, Youhei bỗng dưng xuất hiện ở cửa lớp, sau đó gọi lấy Diệp Phong, đi phía sau hắn là một cô bé, có vẻ như còn là năm nhất.
“ Hử? Chuyện gì vậy?” Diệp Phong bước ra ngoài rồi hỏi Youhei, đồng thời hắn cũng nhìn thoáng qua cô bé đi theo hắn.
“ Anou, anh Diệp Phong!!! “ Cô bé đó bước lên đối diện Diệp Phong, sau đó nàng lấy ra một chiếc bao thư rồi nói:
“ Anh Diệp Phong, xin anh nhận lấy bức thư này của em!”
“ Ừm? cám ơn cậu nhé!” Diệp Phong tiếp nhận bức thư, sau đó tặng cho cô bé một nụ cười sát gái của hắn. Bị nụ cười của Diệp Phong làm cho say, cô bé xấu hổ đến mức quay mặt chạy đi, còn để lại một câu:
“ Cảm ơn anh, Diệp Phong!”
Diệp Phong đi vào lớp trong ánh mắt ghen tỵ của mọi thằng đàn ông trong lớp, sau khi Diệp Phong ngồi vào chỗ, 1 cánh tay choàng qua vai hắn:
“ Ô hô, lại là thư tình sao? Lá đầu tiên của năm nay ấy nhỉ?”
“ Yoruichi à? nàng nói vậy là có ý gì?” Diệp Phong không cần nhìn gì cả, mà hắn chỉ cảm giác là đã nhận ra người nói là Yoruichi rồi.
“ Không có gì! ta chỉ tò mò là tại sao chàng luôn nhận thư tình của các cô gái, sau đó lại không phản hồi!”
“ Thư tình à? Các cô gái viết thư tình rồi đưa cho ta đều rất cố gắng vượt qua sự ngại ngùng của bản thân. Vì để không phí phạm tấm lòng của các nàng ấy, ta luôn xem hết! Muội hiểu chưa?”
“ À! Vậy xem ra năm nay huynh sẽ phải đọc khá nhiều thư rồi đấy nhỉ?” Yoruichi nghiền ngẫm.
“ Không biết! Nhưng mà ta là nam nhân của muội, ta nổi tiếng thế muội không thích hay sao??” Diệp Phong cười và hỏi Yoruchi.
Yoruichi suy nghĩ một lúc, sau đó nàng trả lời:
“ Ừ thì cũng khá tự hào, nhưng mà nếu chàng lại mang cho bọn ta thêm một tá tỷ muội nữa thì thảm!”
“ Một tá?? Nàng nghĩ ta là ngựa giống sao? Hiện giờ ta chỉ thích trôi qua cuộc sống bình thường thôi!” Diệp Phong nhảy dựng lên mà nói.
“ Hì hì! Ai biết được!” Yoruichi che miệng rồi cười duyên. Nụ cười này của nàng làm ột đám con trai xung quanh phát sốt, vì thế mà sự ghen tỵ của họ dành cho Diệp Phong lại càng tăng lên.
“ Cách chỗ Diệp Phong và Yoruichi một khoảng cách, Ryou đang ngồi nhìn Diệp Phong và Yoruichi. Vừa nhìn, Ryou lại tiếc nuối về đoạn đối thoại lúc nãy của nàng và Diệp Phong, nếu không bị Youhei quấy rồi thì có lẽ cả 2 đang nói chuyện vui vẻ như thế rồi.
Một lát sau, tiếng chuông báo vào học đã vang lên. Hôm nay là ngày đầu năm nên trường cũng không dạy cả ngày như bình thường, vì vậy, Diệp Phong được về khá sớm. Nhưng do còn sớm nên Diệp Phong đã tạm biệt chúng nữ rồi bỏ đi đâu không ai biết, Diệp Phong cũng không nói.
Tối hôm ấy, khi Diệp Phong đã về nhà và thay quần áo, hiện hắn đang ngồi thư giãn với chúng nữ sau khi ăn bữa tối:
“ Tiểu Linh? Hôm nay đi học thế nào?”
Diệp Phong đặt tách trà xuống và hỏi Diệp Linh. Nghe Diệp Phong hỏi như vậy, Diệp Linh giống như quả bóng được bơm phồng lên, nàng nói một cách vui vẻ:
“ Rất vui đó ca ca. Hơn nữa, các bạn nữ lớp muội lại rất thích nhắc đến huynh!”
“ Ha, xem ra năm nay, sự nổi tiếng của chàng không hề giảm mà còn tăng lên nữa rồi nhỉ?” Unohana mỉm cười rồi nói với Diệp Phong.
Diệp Phong cũng chỉ cười trừ, không có gì để hắn nói cả, mà tiếp theo đó, chúng nữ lại bu vào Diệp Linh để tìm hiểu sao Diệp Phong là một người như thế nào trong suy nghĩ của nữ sinh năm nhất.
Đến một lúc, Rangiku rời khỏi cái chợ kia, nàng đi đến sau lưng Diệp Phong rồi ôm lấy cổ hắn, nói khẽ vào tai hắn:
“ Biết chàng trong suy nghĩ của nữ sinh lớp Tiểu Linh là sao không?”
Diệp Phong cũng hơi tò mò về cái này nên hắn lập tức hỏi:
“ Thế nào!”
“ Bạch Mã Hoàng Tử, nhưng lại hơi lạnh lùng. Hì hì!”
“ Lạnh lùng????? Ta sao?” Nghe người khác nhận xét mình lạnh lùng, Diệp Phong chỉ còn cách cười khổ.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương