Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 41: Lì Xì Dài Gấp 3
rong trụ sở của đội 4, Isane đang báo cáo với Unohana về thương vong trong đợt xâm nhập của Ichigo vào Seireitei.
“Ừm! Còn gì không Isane?” Sau khi nghe Isane trình bày hết. Unohana lên tiếng, khuôn mặt của Unohana vẫn mang nụ cười không bao giờ đổi.
“ Hết rồi ạ!”
“ VẬy ngươi về nghỉ ngơi đi, ta có cảm giác Soul Society sắp bạo loạn rồi!” Unohana khuyên nhủ Isane. Đối với lời của nàng, Isane luôn tin tưởng vô điều kiện, vì vậy, nàng chào Unohana rồi trở về phòng mình.
Đợi Isane đi rồi, khuôn mặt của Unohana trở nên ưu buồn, Unohana ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ rồi than khẽ:
“ Chẳng lẽ ngươi không đến gặp ta sao?”
Lúc này, 1 âm thanh vang lên phia sau nàng.
“ Hazz!!”
Xác nhận âm thanh này là của ai, Unohana run lên, sau đó nàng quay người về phía sau. Nàng thấy Diệp Phong đã đứng ở phía sau lưng nàng từ lúc nào. Nhưng mà, đợi 1 hồi lâu, cả 2 vẫn không nói 1 tiếng nào. Cuối cùng, Diệp Phong thở dài rồi nói:
“ Tha thứ cho ta nhé?”
Nghe vậy, Unohana thản nhiên trả lời, giống như đang nói với 1 người bình thường:
“ Tha thứ cái gì? Diệp Phong đội phó? Ngươi có làm việc gì có lỗi với ta sao?”
Thấy Unohana nói như vậy, Diệp Phong tiến lên, bắt lấy tay nàng.
“ Ta biết, không 1 lời chào mà tự dưng biến mất là rất có lỗi. Nàng hãy tha thứ cho ta, sau này, sẽ không bao giờ có việc như thế này diễn ra nữa!”
Unohana rất muốn rút tay lại, nhưng mà, thân thể nàng lại không theo ý muốn của nàng mà là theo ý muốn của trái tim, mặc cho Diệp Phong nắm lấy, Unohana không biết nói gì.
Thấy còn có hy vọng, Diệp Phong tiến lên 1 bước nữa, hắn ôm lấy Unohana. Rồi, sau khi lưỡng lự, Unohana cũng không thể nào dối lòng được nữa, nàng ôm chầm lấy Diệp Phong, sau đó thỏ thẻ:
“ 1 lần này thôi đấy, ta không muốn phải chịu đau khổ như thế nữa!”
“ Ừm!”
Thấy Unohana đã chịu tha thứ ình, Diệp Phong vui mừng hớn hở, hắn càng ôm chặc lấy Unohana hơn.
“ Đội trưởng!! A!” Quay lại lúc nào không nói, Isane lại chọn đúng lúc này mà quay lại, cũng không xin phép trước, nàng mở cửa đi vào, đập vào mắt là cảnh tượng Diệp Phong và Unohana đang ôm nhau. Bị đội phó của mình bắt gặp, Unohana vùng vẫy khỏi vòng tay của Diệp Phong 1 cách xấu hổ, ý thức được sự việc diễn ra bây giờ, Diệp Phong sờ sờ mũi và cười. Sau đó, hắn để lại 1 câu rồi bỏ đi:
“ Chiều nay ta gặp nhau tiếp nhé, ta đi gặp Tổng đội trưởng đây!”
Sau khi chào tạm biệt Unohana, Diệp Phong tiến đến Tổng bộ của đội 1 để nói chuyện với Yamamoto. Sau 1 tiếng đồng hồ, Diệp Phong đi ra từ phòng làm việc của Yamamoto. Ngoại trừ 2 người ra, không ai biết họ nói gì, nhưng mà nhìn nét vui vẻ trên mặt Diệp Phong thì ta có thể đoán được là lần bàn luận này có lợi cho Diệp Phong.
3 ngày trôi qua nhanh chóng, trong 3 ngày này, Diệp Phong trải qua nhàn nhã vô cùng. Hắn tán tỉnh với Unohana, được chăm sóc bởi Lisa và Soi Fon, thỉnh thoảng lại đến thăm Yoruichi khi nàng đang giúp Ichigo tìm được Bankai. Tuy vui vẻ, nhưng Diệp Phong biết, hắn sắp rời khỏi Bleach rồi, hắn đã quyết định kết thúc sớm cuộc chơi với Aizen trong lần gặp tiếp theo. Mà tin tức Diệp Phong trở về lại được giữ khá kín, trừ 3 cô gái và 1 vài đội trưởng như Toushirou, Byakuya, Yamamoto, Shunsui và Ukitake ra, không còn ai biết thêm cả. Vì vậy, đêm nào Shunsui cùng Ukitake cũng đến ăn nhậu với Diệp Phong.
Và thế là, 3 ngày đã trôi qua, ngày hành hình Rukia đã đến, tất cả tử thần đều tập trung trên Đồi Soukyoku, trong đó có cả Diệp Phong. Thấy Diệp Phong bỗng dưng xuất hiện, các đội trưởng biết về sự tồn tại của hắn đều rất bất ngờ, còn các đội phó cũng rất thắc mắc, nhưng mọi người đều biết là bây giờ không phải là lúc để nghi vấn, vì vậy tất cả đều ép lòng tò mò xuống mà tập trung vào việc hành hình.
“ hey, Tiểu Bạch!” Diệp Phong giơ tay chào hỏi với Toushirou.
“ Diệp Phong đội phó, xin gọi ta là Hitsugaya đội trưởng!” Toushirou nhíu mày, sau đó nói với Diệp Phong, có lẽ là do thua trận với Diệp Phong,Toushirou có vẻ không ưa Diệp Phong cho lắm.
Không để bụng việc này, Diệp Phong đi đến bên cạnh Byakuya, tập trung vào hành hình.
Lúc này, khi con Phượng hoàng do 1000 thanh Trảm Hồn Đao hợp lại đã hình thành, rồi lao đến Rukia thì Ichigo xuất hiện, hắn chỉ cần dùng 1 tay đã cản lại Phượng hoàng 1 cách ung dung.
“ Rukia? Cậu làm gì mà đau khổ thế, ta không cho phép cậu chết thế này đâu!” Ichigo nói 1 cách ngạo mạn, mặc kệ những người đang bất ngờ phía dưới.
Đúng lúc này, Shunsui và Ukitake đã dùng bảo vật của gia tộc để kìm giữ con Phượng hoàng lại, tạo cơ hội cho Ichigo.
“ Shunsui, Ukitake, 2 người các ngươi muốn tạo phản sao?” Yamamoto tức giận nói với 2 người.
“ Không có đâu thầy ạ, chúng ta chỉ cảm thấy phải xem xét lại thôi, đừng vội vã hành hình Rukia như thế!”
Bắt lấy cơ hội này, Ichigo đã nhảy lên Đồi Soukyoku, chuẩn bị phá nát nó để cứu Rukia.
“ Đừng mà Ichigo, ngươi không thể làm gì đâu, cứ để mặc ta!” Rukia cầu xin Ichigo 1 cách vội vã, nhưng mà, Ichigo không để ý đến điều đó. Hắn dùng Zangetsu đâm lên thanh ngang của đài, lập tức, cả Đồi Soukyoku bị phá vỡ hoàn toàn. Ôm lấy Rukia, Ichigo đáp xuống đất rồi nói 1 cách tự đắc.
“ Ta đã nói sẽ cứu cậu là sẽ làm được, thấy thế nào!”
Không đợi cho Rukia trả lời, Ichigo ném nàng về phía Renji rồi ra lệnh:
“ Mau đem Rukia chạy càng xa càng tốt, nhanh lên!!”
Biết là nơi này không có việc của mình, Renji đành phải nghe lời Ichigo mà chạy đi. Lúc này, Yoruichi cũng xuất hiện bên cạnh Ichigo.
Thấy Yoruichi, Diệp Phong định lên tiếng, nhưng mà, Soi Fon đã nhanh chân hơn hắn, nàng đẩy ngã Yoruichi xuống vách núi, đi đến chiến trường của 2 người. Nhìn cả 2 như vậy, Diệp Phong đành phải im lặng, hắn hiểu, có vài việc cả 2 phải tự mình trao đổi mới giải quyết triệt để.
Mà Shunsui, Ukitake cũng đã dẫn Yamamoto đến 1 khu vực khác để “ tâm sự “. Vì vậy mà, trên Đồi Soukyoku chỉ còn có Diệp Phong, Ichigo, Byakuya.
Cảm thấy Ichigo nhìn Byakuya với ánh mắt đầy chiến ý, Diệp Phong lui lại dành không gian cho cả 2. Trước khi đi, Diệp Phong đã để lại cho Byakuya 1 cảnh báo:
“ Đánh nghiêm túc nhé, nếu coi thường Ichigo thì đệ sẽ thua đấy!”
Vậy là, trận chiến của Ichigo và Bykuya đã bắt đầu, còn có 1 khán giả là Diệp Phong. Trải qua 10 phút chiến đấu, Ichigo và Byakuya đã dùng đến Bankai của mình. Do được Diệp Phong nhắc nhở, Byakuya không dám xem nhẹ Ichigo, mà Ichigo cũng từng được Diệp Phong tăng cao linh lực, vì vậy, cả 2 có vẻ ngang nhau.
Lúc này, cảm thấy thời gian kéo dài quá lâu, Byakuya xuất ra tuyệt chiêu khác:
“ Diệt Cảnh “
Theo tiếng ngâm của Byakuya, khoản không gian có bán kính 100m xung quanh hắn và Ichigo đã bược bao lại bằng 1 1 tấm màn tạo thành từ các thanh kiếm. Ở bên trong đó, Ichigo sẽ bị suy giảm 1 khoảng về tốc độ.
Mà Diệp Phong ở bên ngoài, hắn có thẩy thấy mọi tình hình nằm trong không gian đó. Giống như nguyên tác, Ichigo đã bị đeo lên mặt nạ Hollow, dùng sức mạnh áp đảo đánh tan “ Diệt Cảnh “ của Byakuya, thế nhưng, ý thức của Ichigo đã gỡ bỏ mặt nạ ra, không để cho nó khống chế.
Sau khi chiến một hồi, cả 2 người đã kiệt sức, cả Diệp Phong cũng có thể thấy rõ như thế, lúc này, Byakuya đang tụ linh lực lại, hắn muốn dùng đòn tiếp theo để quyết định kết quả.
Cảm nhận được ý nghĩ của Byakuya, Ichigo cũng dồn sức cho đòn tiếp theo. Mà Diệp Phong thì chờ mong xem ai sẽ là người thắng sau cùng.
Không phải Diệp Phong vô tình, nhìn đệ đệ của hắn là Byakuya liều mạng như vậy, mà là Diệp Phong muốn cho cả 2 chiến đấu để lấy thêm kinh nghiệm, mài dũa bản thân họ, còn vấn đề mất mạng, có Diệp Phong ở đây, điều đó là không thể diễn ra.
Quay lại chuyện chính, lúc này, Byakuya và Ichigo đã lao vào nhau bằng tốc độ nhanh nhất của bản thân.
“ Getsuga Tenso!!!”
“ Cực Cảnh, Bạch Đế Kiếm!”
“ Uỳnh”
2 nguồn linh lực có thể được thấy bằng mắt thường va chạm vào nhau, cả 2 mang màu đối lập, 1 đen, 1 trắng. Sóng xung kích của vụ nổ được gây ra bởi 2 nguồn linh lực này lan rộng trong khu vực 2km, ngay cả những người đang còn chiến đấu cũng phải chú ý đến nó.
Trên đỉnh đồi đặt Đồi Soukyoku, Diệp Phong đang đứng đó, nhìn vào màn khói bụi. Sau đó, hắn lắc đầu rồi cười:
“ không ngờ kết quả lại như thế này, xem ra là do tác động của ta rồi!”
Kết quả Diệp Phong nói là gì? Làn khói bụi tan đi làm lộ cảnh bên trong, trả lời cho câu hỏi đó. Chỉ thấy Ichigo và Byakuya đã ngã gục trên mặt đất, máu tuông xối xả. Gặp tình huống này, Diệp Phong tiến đến, lần lượt cầm máu, chữa trị sơ cứu cho cả 2, sau đó chờ màn hài kịch tiếp theo diễn ra.
Không đợi Diệp Phong phải chờ lâu, sau khi trận đánh của Byakuya kết thúc, Aizen và Gin, Tousen đã xuất hiện trên đồi Soukyoku này, kèm theo đó là Renji và Rukia. Diệp Phong và Aizen nhìn nhau trong im lăng, sau đó, Aizen là người mở miệng trước:
“ Ô haha, thật không ngờ là ngươi có thể trốn thoát khỏi ta! Thật làm cho ta bất ngờ!!”
“ Ngài Diệp Phong???”
Thấy được Diệp Phong, Renji cũng hỗ lên, lúc này, hắn đã có hy vọng sẽ cứu được Rukia rồi.
“ Được rồi! Aizen, ta thấy ngươi cũng nên nói hết kế hoạch của ngươi ra đi chứ, đừng làm cho bọn họ phải thắc mắc!”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, Aizen cũng không phản đối, bởi vì bây giờ đã đến lúc trở mặt rồi, hắn trình bày tất cả kế hoạch của hắn ọi người đang có mặt trên đồi nghe. Bất ngờ, không thể tin, thất vọng, phẫn nộ, đó là cảm xúc của mọi người đang có mặt trên đây, đương nhiên là trừ Diệp Phong ra.
“ Aizen!!” 1 tiếng rống vang lên, Đội trưởng Komamura Sajin đã xuất hiện ở phía sau Aizen. Hiện giờ, Sajin đang rất phẫn nộ, phẫn nộ vì sự lừa dối của Aizen và Tousen. Trong con giận của mình, ông đã không hề nương tay, Sajin hét lên:
“ Ban Kai!!”
Thế nhưng mà, không cho Sajin cơ hội gọi ra Ban Kai của mình, Aizen đã ra tay trước.
“ Phá đạo cấp 90, Quan Tài Đen!”
1 cái hộp màu đen bao quanh Sajin lại, sau đó, nó tan vở ra, để lộ ra cảnh Sajin bị thương tích đầy người, mất khả năng chiến đấu.
Hạ gục xong Sajin, Aizen tỏ ra như vừa phủi đi 1 hạt bụi vậy, hắn đi về phía Rukia rồi nói:
“ Tiếp tục việc còn đang dang dở nào!”
“ Ngươi nghĩ ta cho phép ngươi làm thế ư?” 2 giọng nói vang lên cùng 1 lúc từ 2 người vốn đang nằm trên mặt đất, đó là Ichigo, Byakuya đã được Diệp Phong chữa trị mà tỉnh lại.
“ Lợi dụng người của gia tộc Kuchiki, giẫm đạp tôn nghiêm của gia tộc ta, muốn hại em gái ta, ngươi nghĩ ta có thể để mặc ngươi làm như thế sao?”
“ Muốn hại Rukia? Ta đã nói là sẽ cứu Rukia, dù có là ai ngăn cản đi nữa thì ta vẫn cứu nàng ấy! Đừng mong làm hại đến Rukia!”
Cả 2 đứng dậy cùng 1 lúc, mỗi người đều nêu lý do của riêng mình phải ngăn Aizen.
“ Anh hai? Ichigo!!”
“ Ồ ồ, còn sức để mà đứng cơ à?” Tuy vậy, nhưng Aizen vẫn không xem cả 2 ra gì cả. Thật vậy, tuy cả 2 đều mạnh hơn nguyên tác, thế nhưng mà so với Aizen vẫn chưa đủ. Chỉ sau 2 chiêu, Ichigo và Byakuya đã bị trọng thương. Bây giờ, chỉ có 1 minh Diệp Phong còn đứng ở khu vực này. Mà Aizen cũng đã chú ý đến Diệp Phong.
“ Còn 1 mình ngươi đấy, bại tướng trong tay ta!! Có muốn ngăn ta lại không “ Tuy là nói 1 cách bình thường, nhưng mà ai cũng nhận ra được, Aizen đang châm chọc Diệp Phong. Và Diệp Phong lại không thèm để ý đến điều này. Bước từ từ đến gần Rukia, Diệp Phong nói:
“ Hử? Không cần, ít nhất bây giờ là thế!”
Nói xong, Diệp Phong cũng đã dùng tay ấn vào giữa ngực Rukia, 1 lỗ đen xuất hiện nơi đó, giống như đang nuốt đi bàn tay của hắn. Giống như lục lọi 1 hồi, Diệp Phong lấy từ trong đó ra 1 viên ngọc màu xanh lam.
“ Đây là băng ngọc, thứ ngươi đang tìm kiếm đúng không Aizen?” Chơi đùa với viên ngọc trong tay, Diệp Phong cười nói với Aizen.
Từ lúc Aizen thấy Diệp Phong lấy Băng Ngọc ra thì hắn đã bất ngờ lắm rồi, khi nghe được câu nói của Diệp Phong, ánh mắt của Aizen trở nên ác liệt, hắn bỏ kính, vuốt tóc mình lên, để lộ ra khuôn mặt tà ác rồi nói:
“ Tuy không biết tại sao ngươi có thể biết nhiều như thế, nhưng xem ra, ta phải giết ngươi 1 lần nữa rồi!”
Không như tưởng tượng của Aizen, Diệp Phong đã vứt Băng Ngọc cho Aizen, giống như vứt 1 cục đá tầm thường, mặc kệ Aizen bất ngờ ra sao, Diệp Phong nói:
“ Muốn giết ta? Đừng giỡn, ngươi tự lo cho bản thân đi!”
Bắt lấy Băng Ngọc, Aizen còn chưa kịp hiểu ý của Diệp Phong thì đã phát hiện bản thân hắn đang bị 2 con dao của Yoruichi và Soi Fon kề sát cổ. Cùng lúc đó, tất cả các đội trưởng còn lại đã đến và bao vây tứ phía. Tuy bị vây trong tình thế này, nhưng Aizen vẫn mỉm cười thản nhiên:
“ Thật nhiều khuôn mặt cũ a, thế nhưng muốn bắt ta thì chưa đủ đâu!” Sau khi Aizen dứt lời, 1 cột sáng từ vết nứt trên bầu trời đã rơi xuống, bọc lấy Aizen, Gin, Tousen làm ọi người đang áp chế 3 người họ phải lùi lại. Khi Aizen bay đến 1 nữa, hắn mỉm cười rồi nói với Diệp Phong.
“ Cám ơn ngươi rồi Diệp Phong, ta đảm bảo, ngày sau ngươi sẽ hối hận!”
“ Hối hận? Ta không bao giờ hối hận về việc này, ngươi cứ vui vẻ với Băng Ngọc đi, vài ngày nữa, ta sẽ đến “ thăm “ ngươi!”
“ À khoan, Aizen và Tousen có thể đi, nhưng ngươi thì không cần!” Diệp Phong bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay về phía Gin rồi nói. Không đợi mọi người phản ứng, Diệp Phong đã bay đến bên cạnh màn sáng của Gin. Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Diệp Phong cho tay vào màn sáng, giống như 1 hành động bình thường, không hề có cản trở gì cả, sau đó hắn lôi Gin ra ngoài.
“ Không thể nào!!” Lần này, Aizen cũng phải thốt lên trước hành động này của Diệp Phong, Diệp Phong đã phá vỡ lịch sử về việc Phản màng không thể bị phá vỡ. Điều này làm cho Aizen phải lo lắng và xem lại Diệp Phong, không còn cho rằng Diệp Phong là bại tướng của hắn nữa. Tuy vậy, hắn cũng không xông ra để cứu Gin, mặc cho Gin bị Diệp Phong bắt đi, trước khi rời khỏi Aizen đã để lại 1 câu:
“ Được lắm Diệp Phong, nhưng muốn đánh bại ta thì chưa chắc đâu!”
Aizen đi rồi, các tử thần còn lại đều chú ý đến Diệp Phong và Gin. Nhưng không ai mở lời, vì họ chờ người có quyền lực cao nhất là Tổng đội trưởng. Và đúng như ý họ, Yamamoto đã hỏi:
“ Diệp Phong, sao ngươi lại không ngăn cản Aizen? Sao lại đưa Bặng Ngọc cho hắn? Còn Gin là sao? “
“ Aiz aiz, Ngài Tổng đội trưởng, ngài hỏi nhiều quá, ta biết trả lời sao bây giờ?” Diệp Phong gãi đầu làm ra vẻ khó xử nói với Yamamoto, sau 1 lúc, Diệp Phong mới trả lời nghiêm túc lại.
“ Việc của Aizen xin ngài cứ yên tâm, ta không quan những điều kiện đó đâu, còn nữa, mọi người hãy chuẩn bị đi, sau nữa tháng nữa, ta sẽ dẫn mọi người đến Hueco Mundo, lúc đó sẽ là trận chiến cuối cùng với Aizen. Còn Gin....”
Nói đến đây, Diệp Phong liếc nhìn Gin, sau đó lại nhìn Rangiku.
“ Hắn là người do ta gài 1 cạnh Aizen từ rất lâu rồi, chỉ là ta cảm thấy không cần phải làm vậy nữa thôi!”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, tuy có nhiều thắc mắc, nhưng các đội trưởng vẫn chờ câu trả lời của Yamamoto. Điều làm ọi người bất ngờ là, Yamamoto lại gật đầu, coi như chấp nhận các lý do trên.
“ Được, nếu ngươi đã nói thế. Tất cả mọi người nghe đây, gấp rút chữa thương, khôi phục thiệt hại cho Seireitei, các đội trưởng và đội phó hãy chuẩn bị cho cuộc tấn công vào Hueco Mundo nữa tháng sau.!”
Nói xong, Yamamoto cũng bỏ đi mất, để lại mọi người nhìn nhau không biết nói gì. Sau đó, đến lượt Diệp Phong bỏ đi, kéo theo Yoruichi, Soi Fon, Lisa cũng đi theo, còn Unohana phải ở lại để chữa trị cho những người bị thương.
Sau khi Diệp Phong về phòng, rót trà rồi tự thưởng thức, 1 hồi sau, Gin đi đến, theo đó là Rangiku.
“ Ồ? 2 người sao không lo công việc của đội mình mà đến tìm ta là sao?” Đặt chén trà xuống. Diệp Phong nhìn 2 người rồi hỏi.
“ Diệp Phong đội phó, ta đến đây là để cảm ơn ngài!” Gin cúi người xuống nói với Diệp Phong. Trong khi đó, Rangiku thì khó hiểu nhìn Gin, nàng không hiểu tại sao Gin phải cám ơn Diệp Phong như vậy trong khi Diệp Phong là người đưa Gin đến bên cạnh Aizen.
Cảm thấy Rangiku nghi ngờ, Gin nhìn nàng rồi giải thích:
“ Ngươi đang thắc mắc gì thì ta hiểu? Thật ra không phải Diệp Phong đội phó gài ta vào bên cạnh Aizen, mà là tự mình đến đó!”
“ Cái gì?? Tại sao ngươi phải làm vậy?” Rangiku giật mình, nàng lùi về sau rồi nói, vẻ mặt nàng cho thấy nàng đang rất đau khổ.
“ Cái này để ta giải thích!” Diệp Phong chen vào cuộc nói chuyện của 2 người.
“ Hả???” Rangiku cùng Gin đều nhìn vào Diệp Phong, chờ xem Diệp Phong sẽ nói gì.
“ Gin!! Trước kia ta có nói 1 câu với ngươi, không ngờ ngươi dám vì tình cảm của mình dành cho Rangiku mà lại chịu mang tội danh phản bội lên người!”
“ Tình cảm?? Diệp Phong đội phó, ngươi đang nói gì vậy??” Câu nói của Diệp Phong rất mập mơ, làm cho Rangiku rất khó xử, nàng vừa nhìn Gin, rồi lại liếc qua Diệp Phong rồi phản bác.
“ Xem ra Gin vẫn chưa nói cho nàng quan hệ của cả 2 ư?? Thật ra, ngày đầu tiên gặp cả 2, ta đã nhận ra được rằng cả 2 là anh em!”
“ Anh em???” Nghe từ này, Rangiku muốn ngã khụy xuống. Từ xưa, nàng đã cho rằng nàng là 1 cô bé mồ côi, không hề có gia đình, nhưng mà đến bây giờ, nàng lại nghe từ trong miệng Diệp Phong nói nàng và Gin là anh em khiến nàng khó mà làm quen kịp. Tuy vậy, nàng cũng nhìn qua phía Gin để xác nhận có đúng hay không.
Hiểu ý của nàng, Gin cũng nhìn vào mắt Rangiku, cặp mắt luôn híp lại đã mở ra, cho thấy nét ân cần và yêu thương nằm trong đó.
“ Ngài ấy nói đúng, từ ngài gặp muội, ta đã cảm thấy được ta và muội là anh em, nhưng ta không dám nói ra, ta chỉ muốn bảo vệ muội 1 cách thầm lặng. Nhưng mà, trong lúc vô tình, ta đã nghe được kế hoạch của Aizen, vì vậy, ta phải theo phe hắn với điều kiện là hắn không được động đến muội! Ta thật sự xin lỗi muội nhiều lắm!”
Nghe được Gin xác nhận, nước mắt của Rangiku tràn khỏi bờ mi, nàng nhào tới, ôm lấy Gin.
“ đại ca..............!!!!!”
Ôm lấy em gái của mình, trong lòng của Gin vô cùng hạnh phúc, từ đại ca này, hắn đã muốn nghe từ rất lâu rồi, nhưng không dám đón nhận nó. Bây giờ, không còn Aizen uy hiếp, Gin đã có thể mở lòng ra để tiếp nhận tình ruột thịt.
“ Được rồi, muội ra ngoài 1 tý đi, ta còn có chuyện riêng cần nói với ngài Diệp Phong.!”
“ Ưm!!” Ý thức được tình hình vừa rồi, Rangiku cũng hơi xấu hổ, nàng không dám nhìn vào mặt Diệp Phong, chỉ che mặt chạy đi.
Sau khi Rangiku rời đi, Diệp Phong cười và nói với Gin:
“ Thế nào? Đoàn tụ với em gái rất vui đúng không!”
“ Ngài đừng chọc ta! Ta còn có chuyện muốn cầu xin ngài!” gin cười cười rồi nói với Diệp Phong, khi nói, ánh mắt của Gin trở nên nghiêm túc.
“ Chuyện của Rangiku?”
“ Đúng vậy!! Có lẽ ngài đã nhận ra, Rangiku thích ngài từ rất lâu rồi, ta mong rằng ngài sẽ chiếu cố thật tốt uội ấy??”
“ Sao ngươi có thể khẳng định rằng ta sẽ tiếp nhận nàng ấy để mà còn chiếu cố, ta còn chưa nói gì với nàng ấy nữa cơ mà?”
“ Có thể! Nếu ngài không để ý đến nàng, thì ngài sẽ không giúp ta đến thế này mà mặc cho ta đi theo Aizen rồi!” Gin trả lời 1 cách chắc chắn.
Bị nói trúng tim đen, Diệp Phong không biết làm gì ngoài sờ mũi, sau 1 lúc, Diệp Phong trả lời:
“ Được, ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng ấy chịu khổ!”
Sau đó, Diệp Phong và Gin còn tán gẫu 1 thời gian, chủ đề chỉ xung quanh Aizen, Rangiku. Cho đến khi Yoruichi và Soi Fon, Lisa đến, Gin mới rời đi.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương