"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 36: Đại Chiến Kukaku
ã được 30 phút, Diệp Phong và Kukaku ngồi đối diện nhau, cùng nhau uống rượu. Cả 2 đều trầm mặt, không ai lên tiếng trước. Có thể là do nhiều năm không gặp, có nhiều cảm xúc mà họ không thể nói ra hết trong 1 câu. Cũng có thể là 1 trong 2 đang chờ người kia lên tiếng. Có điều lúc này, Kukaku đã đỏ ửng mặt, dù sao, nàng là phụ nữ, tửu lượng không bằng đàn ông được.
Đặt chén rượu xuống, Diệp Phong phá vỡ không khí trầm mặt.
“ Hắn... còn sống!” Chỉ 1 câu nói, mà làm cho cả người Kukaku run lên. Nàng hiểu “ hắn “ là từ Diệp Phong dùng để chỉ ai.
Nàng đánh rơi chén rượu, bắt lấy vai Diệp Phong rồi hỏi:
“ Cái gì? Hắn còn sống? TẠi sao ngươi không đem hắn về? Bây giờ hắn ở đâu?”
Mặc cho nàng rung lắc thế nào, Diệp Phong vẫn bình tĩnh trả lời:
“ Không được, trong 50 năm qua, ta đã dò ra tin tức của hắn, hắn còn sống, nhưng mà bây giờ hắn không phải là hắn!”
“ Là sao? Ngươi mau nói rõ cho ta!”
“ Trong quá khứ, hắn bị 1 Hollow nuốt, sau đó kết hợp với Hollow đó, rồi Rukia buộc phải giết hắn, nhưng mà, 1 phần linh hồn của con Hollow đó đã đến được Hueco Mundo. Rồi bị 1 Hollow nuốt mất, lại dung hợp. Bây giờ, hắn và Hollow đó đã hòa làm 1, và Hollow đó chiếm vị trí làm chủ.”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, cả người Kukaku nhũn ra, nàng buông tay ra khỏi người Diệp Phong. Cả người nàng ngồi bệt xuống sàn nhà. Diệp Phong cũng im lặng, hắn biết nàng cần thời gian để tiêu hóa tin tức này.
“ Có cách nào để cứu hắn không?” Sau khi tiêu hóa hết lời của Diệp Phong, Kukaku nhìn hắn 1 cách hy vọng rồi nói:
Nhấp 1 ngụm rượu, Diệp Phong gật đầu:
“ Chờ 1 thời gian, ta sẽ cứu, bây giờ chưa đến lúc, nếu hấp tấp thì sẽ có hại cho hắn!”
Thấy Diệp Phong xác định, Kukaku thở phào 1 hơi. Coi như nàng đã mất đi 1 nỗi buồn trong lòng.
“ À mà Ganju đâu??” Đến đây đã lâu, Diệp Phong vẫn chưa gặp được Ganju nên hắn thắc mắc.
Nhắc đến Ganju, Kukaku lại nổi nóng:
“ Hắn à? Tên bất tài ấy lại đi với băng của hắn rồi! Ta không hiểu ở đâu ra 1 đám dở hơi thành lập băng đảng với hắn nữa chứ!”
Thấy Kukaku phàn nàn, Diệp Phong nhìn nàng rồi cười:
“ Ngươi cứ chửi mắng hắn, nhưng theo ta thấy, ngươi yêu thương hắn còn không hết nữa là!”
Bị nói trúng tim đen, Kukaku hơi giật mình. Nhưng mà nàng nhanh chóng bình tĩnh. Đột nhiên, nàng bạo gan lên, nàng chạy qua bên phía Diệp Phong, ôm cánh tay hắn vào ngực mình. Nàng làm nũng:
“ Diệp Phong ca ca
~~, mấy năm nay, ngươi không chỉ ở Hueco Mundo đúng không? Không biết ngươi có thêm bao nhiêu bạn gái rồi nhỉ? Có bao giờ nhớ đến ta không thế?”
Nhìn Kukaku đang ở bên cạnh mình, Diệp Phong cảm thấy trống ngực đập dồn dập. Lúc này, mặt kukaku cũng ửng đỏ do rượu, đây cũng là lần đầu tiên nàng dám hành động tùy tiện với Diệp Phong thế này. Nhưng mà, nàng lại cảm thấy rất kích thích. Diệp Phong cũng thế, có thể là do men rượu, cũng có thể là do cả 2, huống chi cả 2 đều có tình cảm vào quá khứ, không dễ dàng để quên như thế. Đối với người dân Soul Society, 50 năm chỉ là 1 thời gian ngắn, thế nên Kukaku quên Diệp Phong là không thể nào. Chỉ là nàng còn có gánh nặng trong lòng nên không thể biểu hiện ra, bây giờ, gánh nặng không còn, Kukaku cũng trở nên tùy tiện, nữ tính hơn.
Diệp Phong lấy tay vuốt tóc của Kukaku rồi nói nhỏ:
“ Thế nào? Ngươi có ghen hay không? “
“ Làm sao ta lại ghen cơ chứ?!” Kukaku ngẩn mặt lên phản bác. Nhưng mà, mặt Diệp Phong đang cúi xuống, mà nàng lại ngẩn mặt lên, thế là chóp mũi của cả 2 chỉ cách nhau 1 cm. Gặp tình huống này, Kukaku dừng lại, không biết làm gì, còn Diệp Phong, hắn cúi đầu xuống, hôn vào môi của nàng.
Thấy Diệp Phong chủ động, Kukaku cũng mặc kệ cái gì rồi, nàng đáp lại Diệp Phong 1 cách hung hăng. Cả 2 ôm hôn nhau thắm thiết, vuốt ve an ủi nhau. Chẳng biết từ lúc nào, quần áo của cả 2 đã rơi xuống sàn. Rồi Diệp Phong ép Kukaku lên tấm thảm trong phòng.
Tuy Kukaku nữ tính hơn, nhưng mà nhiều năm gần đây, nàng cũng đã mang thêm 1 tý táo bạo, vì vậy, nàng không muốn Diệp Phong ở trên này. Vì vậy nàng dùng sức, lật ngửa Diệp Phong dậy rồi ngồi lên eo hắn và tấn công.
Vào lúc này, từ trong phòng vang ra 1 giai điệu nhạy cảm, thỉnh thoảng có tiếng 1 cô gái cáu gắt:
“ Để ta ở trên!! Khốn kiếp, ta muốn ở trên “
Sáng hôm sau, Diệp Phong mở mắt ra, hắn cảm thấy đầu hơi đau nhức, có lẽ hôm qua uống rượu mà không chịu vận công giải rượu đi. Diệp Phong nhìn qua bên cạnh thì không thấy ai, mà hắn cũng đã được mặc quần áo từ lúc nào.
Chợt, cửa phòng mở ra, theo sau đó là Kukaku bước vào, nhìn Diệp Phong, nàng hỏi:
“ Ngươi dậy rồi à? Mau thu dọn, nếu ngươi dám để cho ai biết chuyện tối qua,ta sẽ giết!!!”Kukaku đưa nắm tay lên trước mặt Diệp Phong rồi hăm dọa, tuy vậy, khuôn mặt nàng vẫn hơi đỏ lên khi nhìn vào mắt Diệp Phong.
Thấy Kukaku tỏ ra như vậy, Diệp Phong cũng cười đồng ý, dù sao, nàng chỉ là đang nóng vì đêm qua Diệp Phong không nghe lời nàng mà thôi.
“ Mà này, ngươi có nghe tin gì không? 1 tên tử thần nào đó cùng 1 đám con người dám xong vào Soul Society đấy, sau đó lại bị Gin đuổi đi?” Đợi Diệp Phong rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, Kukaku hỏi.
“ À?? Họ đã đến rồi cơ à? Vậy ta phải tránh đi 1 chút rồi?”
“ Cái gì? Ngươi muốn đi, sau khi ăn hết ta rồi ngươi lại muốn trốn à??” Kukaku nổi nóng, nàng chỉ tay vào mặt Diệp Phong rồi mắng.
“ không không? Chỉ là trong bọn họ có người quen của cả ta lẫn ngươi, hiện giờ, ta còn chưa muốn gặp họ, nên để cho họ tự lo là tốt nhất, nếu họ đến đây nhờ giúp đỡ, ngươi cứ giúp luôn là được, ta chỉ muốn đi đến Seireitei 1 thời gian để thăm người quen thôi!” Diệp Phong lắc tay chối bỏ.
“ Hừm! Thôi được, nhưng mà, nếu ngươi mà còn chơi trò bỏ trốn 1 lần nữa thì coi chừng ta đấy!” Kukaku gật đầu ra vẻ đồng ý, sau đó lại uy hiếp Diệp Phong.
“ Rồi rồi, biết rồi! Lão bà ạ
~!” Diệp Phong nói 1 câu, sau đó, hắn hôn 1 vào môi của Kukaku 1 cái nhanh như chớp, rồi biến mất.
Nhìn nơi Diệp Phong vừa đứng, Kukaku sờ lên chỗ bị hôn, nàng cười lẩm bẩm:
“ Tên khốn này, hôn cũng không dám hôn lâu, ta có gì mà ngươi sợ cứ!”
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương