There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 31: Anh Em Tỷ Thí
ặc kệ việc mình bị nhìn chằm chằm, Diệp Phong nhảy đến trước mặt của Byakuya. Mà Byakuya cũng thua đao lại, nhìn về Diệp Phong.
Cả 2 nhìn chằm chằm nhau hơn 1 phút đồng hồ, cuối cùng, Diệp Phong là người hành động trước.
“ Haha, Byakuya, đệ đệ, ta rất nhớ đệ đấy nhé!” Vừa nói, Diệp Phong vừa tiến lên, mở rộng vòng tay ra để chuẩn bị ôm chào hỏi với Byakuya. Nhưng mà đời không dễ như vậy, thấy Diệp Phong có hành động này, Byakuya nhanh chóng thối lui về phía sau. Hắn lạnh lùng hỏi Diệp Phong:
“ Đại ca? Tại sao ngươi lại ở đây! Còn nữa, tại sao lại ngăn cản ta ra tay?!”
Thấy Byakuya lạnh lụng như vậy, Diệp Phong đứng hình 1 hồi. Sau đó làm ra vẻ mặt đau khổ rồi nói:
“ Hazz, năm tháng đúng là thay đôi 1 con người a, nhớ ngày xưa, đệ còn bám riết theo ta, mang khuôn mặt đầu nước mũi mà cười nói với ta: “ Đại ca, đi chơi với đệ!!”. Bây giờ, chỉ xa nhau mấy chục năm, vậy mà đệ làm ra vẻ lạnh lùng như thế đối với ta! Hazz!” Than thở xong, Diệp Phong còn làm ra bộ dáng ngước mặt nhìn lên trời, giống như đang hồi tưởng quá khứ.
Mà nghe Diệp Phong nói Byakuya như vậy, tất cả mọi người xung quanh nhìn về Byakuya. Renji, Rukia đều chảy mồ hôi đầy người, răng cắn chặt môi giống như đang cố gắng nhịn cái gì đó. Còn Ichigo nằm dưới đất thì run rẩy cả người. Hắn dùng 2 tay bịt lại miệng, chỉ sợ hắn mà thả tay ra thì sẽ cười đến chết vậy.
Xác nhận được biểu hiện của những người xung quanh, mặt của Byakuya nổi gân xanh lên, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phong rồi nói:
“ Đại ca, ngươi đừng có chém gió nữa, tốt nhất là trả lời câu hỏi của ta!”
“ Ta chỉ nói sự thật thôi mà!!” Diệp Phong tỏ vẻ uất ức rồi nói, giống như là hắn bị Byakuya ăn hiếp hay ép buộc làm cái gì vậy. Điều này làm cho 3 người xung quanh càng tin tưởng Diệp Phong hơn.
“ Ta nói Byakuya......!” Diệp Phong đang định chém tiếp, nhưng mà hắn chợt cảm nhận được ánh mắt muốn phun lửa của Byakuya, vì vậy mà Diệp Phong dừng nói đùa lại. Dọn ra bộ mặt nghiêm túc, Diệp Phong nói với Byakuya:
“ Thực ra ta sống ở thế giới này cũng khá lâu rồi. Còn nữa, Ichigo là học sinh của ta, ta không cho phép ngươi giết hắn!”
“ Nhưng mà hắn đã phạm trọng tội....!” Byakuya giải thích.
“ Trọng tội thì thế nào? Hắn là người ta muốn bảo vệ. Nếu ngươi muốn giết hắn, thì ngươi phải bước qua chướng ngại chính là ta!” Không cho Byakuya nói hết, Diệp Phong đã cắt đứt lời hắn lời. Nói xong, từ trên người Diệp Phong cũng xuất hiện 1 nguồn linh lực mà Byakuya vô cùng quen thuộc.
Nhìn thấy Diệp Phong cứng rắn đối với mình như thế, Byakuya vô cùng nghi hoặc, hắn không thể nào tin được là sau 1 thời gian không gặp, Diệp Phong lại trở nên hiếu chiến như vậy. Nhưng mà khi nhìn thẳng vào mắt Diệp Phong. Byakuya phát hiện được, trong mắt của Diệp Phong không hề có sát khí, mà là Diệp Phong nhìn 1 cách hy vọng, chờ mong vào Byakuya. Ngay lập tức, Byakuya hiểu được ý của Diệp Phong, hắn rút trảm hồn đao của mình ra, chỉ mũi đao của mình về Diệp Phong:
“ Nếu đại ca đã quyết định như thế, thì xem ra chúng ta không còn cách nào khác là đánh nhau rồi!”
“ Được, để ta xem xem đệ tiến bộ như thế nào sau thời gian này!” Lấy ra Hư Vô Hỗn Độn, Diệp Phong đáp lời Byakuya 1 cách ngạo ngễ.
Nhận thấy 2 người sắp đánh nhau, Renji tập trung nhìn vào cả 2, hiện giờ, hắn cảm thấy lo lắng cho đội trưởng của mình.
Gần như cùng 1 lúc, Diệp Phong và Byakuya đều lao vào nhau. “ Keng” Âm thanh của 2 thanh đao chạm nhau nổ lên vang khắp xung quanh. Vị trí tiếp xúc của 2 lưỡi đao tóe lên tia lửa.
“ Tiếp!” Nhìn thẳng vào mắt Byakuya, Diệp Phong hô.
Sau đó, cả 2 người như biến mất khỏi tầm mắt của Renji, còn Ichigo và Rukia vốn có thực lực yếu hơn Renji thì đừng mong nhìn thấy. Nếu không phải xung quanh còn vang lên tiếng đao va chạm thì có lẽ Renji đã cho rằng cả 2 đã đi nơi khác rồi.
Sau 30 s, Diệp Phong và Byakuya cùng 1 lúc xuất hiện tại vị trí cũ của mình. Diệp Phong vẫn ung dung như cũ, quần áo không nhiễm 1 hạt bụi. Byakuya cũng giống thế. Nhưng mà nếu ta nhìn rõ thì vẫn phát hiện được tay cầm đao của Byakuya đang run rẫy.
Gật đầu tỏ vẻ thõa mãn, Diệp Phong nói:
“ Được, chỉ sau 50 năm mà được như thế này thì rất tốt rồi. Nhưng mà đệ cần phải cố gắng thêm nữa, như thế vẫn chưa là gì với ta đâu! ”
Byakuya yên lặng, coi như là thừa nhận lời nói của Diệp Phong.
“ Thế nào? Còn muốn động đến người ta đang bảo vệ không? Hay là mang Rukia và cấp dưới của ngươi trở về!”
Byakuya không trả lời Diệp Phong, mà quay về phía Renji nói:
“ Renji, mang Rukia trở về Soul Society thôi!”
Không hiểu tại sao vị đội trưởng luôn tôn trọng luật pháp của mình lại nhượng bộ, nhưng mà Renji vẫn làm theo lời của Byakuya. Thấy như vậy, Ichigo vẫn còn đang nằm ở dưới đất vẫn có la lên:
“ Dừng lại, thầy Diệp Phong, mau cứu Rukia.....!” Chưa nói hết, Ichigo cảm giác được miệng mình đã bị đông cứng lại, không cách nào nói đươc. Hắn đành nhìn Rukia bị mang đi trước mắt mình.
Sau khi vào trong Dangai ( vùng đất giữa thế giới thực và Soul Society, muốn đến Soul Society phải thông qua nơi này ), Renji mới cảm thấy nhẹ nhàng. Ở gần Diệp Phong làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhìn vào đội trưởng mình, sau khi phân vân hồi lâu, Renji mới mở miệng:
“ Đội trưởng, người kia thật sự là đại ca của ngài!” Bị mang theo phía sau 2 người là Rukia cũng ngóng tai lên chờ Byakuya trả lời.
Nghe thấy Renji hỏi, Byakuya dừng bước chân lại. Trầm mặc 1 thời gian tức thì, hắn gật đầu xác nhận. Thấy Byakuya đã xác nhận, Renji lúc này mới dám chắc chắn những gì hắn nghe là thật. Tuy không hiểu vì sao hắn không bao giờ nghe thấy tên Diệp Phong từ khi hắn làm tử thần, nhưng mà Renji không thể nào dám hỏi,vì đây là chuyện riêng của gia tộc Kuchiki. Nhưng mà, hắn vẫn thắc mắc 1 việc:
“ Tại sao ngài không giết luôn tên người thường kia? Không lẽ đội trưởng không muốn ra tay với anh trai mình!?”
“ Không phải không muốn, mà là không thể?!” Byakuya trả lời ngắn gọn.
“ Cái gì????!” Renji thốt lên. “ Ngài thật sự không qua được hắn, à không, đại ca ngài ư?! Nếu có thể, ngài cũng gỡ phong ấn ra được mà, dù sao ngài cũng bị phong ấn 1/5 sức mạnh.”
Nghe Renji nói như vậy, 1 lần nữa, Byakuya dừng bước chân lại, hắn quay người lại và nhìn vào Renji rồi trả lời:
“ Đại ca của ta, kuchiki Diệp Phong, là thiên tài số 1 của gia tộc Kuchiki trong 1000 năm nay. Người được mệnh danh là đội phó mạnh nhất Seireitei, ngay cả ngài Yamamoto cũng công nhận anh ấy mạnh hơn cả ngài. Vì vậy, cho dù 5 vị đội trưởng cùng tấn công anh ấy thì anh ấy cũng không hề thua được. Ngươi đừng bao giờ coi thường đại ca ta. Hiểu không?!” Càng nói, Byakuya càng tỏa ra uy áp dồn về Renji. Bị những lời mà Byakuya nói dọa ngây người, Renji gật đầu 1 cách cứng ngắc rồi trả lời:
“ Vâng ạ!!”
“ Còn nữa! Rukia, ngươi đã gặp mặt đại ca rồi đó, ta không biết trước đây ngươi cư xử với đại ca thế nào. Nhưng mà từ bây giờ, người phải tôn trọng anh ấy cho ta!” Byakuya sẵn tiện quay đầu qua nhắc nhở Rukia.
Vốn là Rukia còn đang bàng hoàng vị sự bất ngờ này, đột nhiên nàng bị Byakuya nhắc như vậy cũng đã đánh thức nàng:
“ Vâng ạ!”
“ Nhớ là hôm nay, các ngươi không hề thấy người nào là đại ca ta, biết không???! Đi thôi!” Byakuya bỏ lại 1 câu nữa rồi quay lưng tiến về phía trước. Nghi hoặc về câu nói của Byakuya, nhưng Renji và Rukia đều không dám cãi lời hắn, vì vậy, khi cả 2 về Soul Society thì vẫn không ai hé răng về việc mà họ gặp ở hiện thế.
Trở lại hiện thế, lúc này, Ichigo đang chỉ vào Diệp Phong mắng:
“ Ngươi, tại sao lại bỏ mặt Rukia? Chẵng lẽ ngươi muốn xem cô ấy đi vào cái chết sao?!”
“ Hử? Ngươi nói ta. Ngươi hãy nghĩ xem ai là người gây ra đống hỗn độn này? Bây giờ lại đổ trách nhiệm về phía ta, ta cứu ngươi là may mắn cho ngươi lắm rồi, nói gì đến cứu cho Rukia!” Bị Diệp Phong nói ngược lại, Ichigo không thể phản bác. Diệp Phong nói đúng, tất cả đều là do hắn, nếu Rukia không truyền sức mạnh tử thần cho hắn thì có lẽ sẽ không xảy ra việc này.
“ Tuy ta nói không cứu bây giờ! Nhưng mà vẫn còn người cứu được nàng!” Nghe Diệp Phong nói lời này, Ichigo nhảy bổ về Diệp Phong, nắm lấy vai Diệp Phong rồi hỏi dồn dập:
“ Người đó là ai?!!”
“ Ngươi!!!” Diệp Phong chỉ vào Ichigo rồi trả lời.
Mà Ichigo sau khi nghe Diệp Phong nói là hắn thì thả lỏng tay xuống rồi nói:
“ Đừng đùa, linh lực của ta đã mất hết, ta không còn là tử thần nữa, làm sao có thể cứu được cô ấy!”
“ Không cần quan tâm chuyện đó! Ta chỉ hỏi ngươi có muốn cứu Rukia hay không? Nói trước là, muốn cứu được Rukia thì trải qua vô vàn nguy hiểm đấy!”
Không cần suy nghĩ 1 giây nào, Ichigo khẳng định chắc như đinh đóng cột:
“ Muốn!”
Thấy kết quả đúng ý mình, Diệp Phong gật đầu thõa mãn:
“ Tốt!!!”
“ Vậy thì việc tìm lại sức mạnh tử thần cho người phải nhờ vào ngươi rồi. Urahara!” Diệp Phong nói xong thì nhìn về 1 hướng, theo ánh mắt của Diệp Phong thì Ichigo thấy Urahara đang ngồi đó
“ Này, sao ngươi lại đổ rắc rối về ta?? “ Urahara hét lên nói.
“ Đơn giản là nếu ta mà giúp thì Ichigo mất mạng chắc, vì vậy nên đưa cho ngươi là tốt nhất! A, Ichigo, các người bạn của ngươi thì ta có sắp xếp khác, vì vậy cứ yên tâm theo Urahara tu luyện nhé” Diệp Phong cười thân thiện nói với Urahara xong thì vỗ vai Ichigo nói.
Chưa đợi 2 người kia nói gì, thân hình Diệp Phong đã biến mất như khói trước mặt cả 2.
Thấy Diệp Phong đi rồi, Urahara mất đối tượng mắng chửi, nhưng mà hắn chú ý đến Ichigo, vì vậy, Urahara cười thâm ý với Ichigo rồi nói:
“ Hà hà, tiểu tử, ngươi rơi vào tay ta thì ráng mà sống nhé!!”
Chưa bắt đầu tập luyện nhưng mà Ichigo đã cảm thấy lạnh cả xương sống. Lúc này, hắn có xúc động muốn khóc.
Về đến nhà, Diệp Phong gọi Yoruichi ra. Vốn là Yoruichi còn chưa ngủ, vì thế ngay lập tức, cả 2 đã ngồi trên ghế sô pha:
“ Yoruichi, ta muốn nhờ nàng huấn luyện 1 vài người, nàng thấy thế nào???!”
“ Là bạn của tên Ichigo kia???!” Không cần Diệp Phong nói, Yoruichi cũng biết là ai, nàng vẫn thường chú ý đến Ichigo nên không lạ lùng gì với người xung quanh hắn.
“ Ừm!” Diệp Phong gật đầu.
“ Được thôi!! “ Không 1 chút do dự, Yoruichi gật đầu.
“ Thật tốt quá, cám ơn nàng rất nhiều!” Diệp Phong vui vẻ ôm lấy Yoruichi rồi nói. Sau đó, hắn còn hôn 1 cái rõ to vào má Yoruichi. Nhìn thấy Yoruichi đỏ mặt, thú tính của Diệp Phong nổi lên. Hắn ghé vào tai Yoruichi rồi nói:
“ Hắc hắc, để báo đáp nàng, hôm nay ta sẽ.....! Hắc hắc!”
Sau đó, đèn của nhà Diệp Phong tắt hoàn toàn, trong nhà vang lên nhịp điệu bí ẩn, làm cho Nel và Harribel bừng tĩnh. Ý thức được Diệp Phong đang làm gì, 2 nàng không hẹn mà cùng lúc đi đến phòng của Diệp Phong 1 cách rón rén. Không hề bất ngờ khi thấy đối phương cũng có ý nghĩ của mình, cả 2 mở cửa phòng Diệp Phong ra rồi đi vào.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương