If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 24: Gặp Lại Yoruichi
hi đến nơi, Diệp Phong nhìn thấy 1 cô bé đang quét dọn trước cửa hàng của Urahara. Cô bé nhìn giống như là học sinh tiểu học, cột tóc 2 bím, đôi mắt màu xanh tím, đây cũng chính là Ururu Tsumugiya, một trong những thành viên của cửa hàng. Mà lúc này, có bé này cũng đã chú ý đến Diệp Phong, có lẽ cảm nhận được 1 tia áp lực từ Diệp Phong, cô bé dừng công việc lại, nhìn vào Diệp Phong rồi nhỏ nhẹ hỏi:
“ Xin hỏi, ngài cần gì?”
Diệp Phong cười trả lời:
“ Xin ngươi vào thông báo cho chủ nhà của ngươi là Urahara là có bạn cũ đến thăm!”
“ Bạn cũ??” Ururu hơi ngạc nhiên cùng nghi ngờ, nàng biết rõ Urahara là tử thần, nhưng mà nàng cũng chưa nhìn thấy người bạn nào của Urahara ngoài Yoruichi và Kurosaki Isshin cả, vì thế, đối với Diệp Phong, nàng mang 1 ít nghi ngờ. Nhưng mà nghi ngờ thì nghi ngờ, nàng vẫn phải vào thông báo cho Urahara 1 tiếng.
“ Mời ngài chờ ở đây, ta sẽ vào thông báo sau!”
Diệp Phong gật đầu rồi đứng nhìn bóng lưng của Ururu, hắn lầm bầm:
“ Không biết thấy ta, các ngươi sẽ ngặc nhiên thế nào này!”
Lúc này, trong mật thất của Urahara, hiện giờ đang tụ tập rất nhiều người để giúp đỡ Urahara làm cái gì đó. Đột nhiên, Ururu tiến đến rồi nói:
“ Ông chủ, ngoài kia có 1 vị đại ca xưng là bạn của ông, muốn gặp ông bây giờ!”
Lúc này, Urahara đang loay hoay lấy cái gì đó, nghe Ururu thông báo, hắn nhớ lại các người quen của hắn, không có ai là trẻ cả, vì thế Urahara khoát tay nói:
“ Ta đang bận, Tessai, ngươi ra xem người kia là ai giúp ta đi!”
Tessai Tsukabishi, người đàn ông trung niên mặt tạp dề gật đầu rồi tiến ra ngoài.
Nói đến Diệp Phong, sau khi Ururu đi rồi, hắn cũng dùng thần thức dò xét toàn bộ căn nhà, cũng đã thu hết cuộc nói chuyện của bọn họ vào trong mắt. Thấy Tessai sắp đến, Diệp Phong cũng thu lại thần thức.
“ Cạch!” Cửa của tiệm lại mở ra, Tessai từ bên trong đi ra ngoài, ngước nhìn về phía trước, khi tessai thấy rõ người đang đứng chờ là Diệp Phong, mà lúc này, Diệp Phong cũng đang giơ tay chào về phía hắn. Tessai khựng người lại 1 hồi, sau đó không để ý đến việc trả lời Diệp Phong, hắn phóng thẳng về phía mật thất.
“ Rầm!!!” Urahara đang nghiên cứu thì bị tiếng động do Tessai đi vào làm hắn giật mình, hắn ngẩng đầu lên, chưa kịp chửi thì đã nghe Tessai lắp bắp nói:
“ ông..ch...ủ, phía....phía ngoài l....à.....!”
Nhìn Tessai lắp lắp như thế, dấu thập tự đã hiện trên đầu Urahara. Không đợi Tessai nói xong, Urahara đã cắt đứt:
“ Ngừng! Để ta xem thần thánh phương nào mà làm ngươi thất thố như thế!” Nói xong, Urahara cũng hùng hổ đi ra ngoài.
Còn ở bên Diệp Phong, khi thấy Tessai hớt hả chạy vào trong mà không đáp lời mình, Diệp Phong cũng đoán được mọi việc sẽ diễn ra như thế, đợi khi Diệp Phong thấy Urahara đi ra, hắn vừa vẫy tay vừa cười nói:
“ Urahara, lâu quá không gặp!”
“ Á á á! Má ơi, ma kìa!!!” Urahara nhìn thấy người đã chết xuất hiện trước mặt mình, sợ són ra quần, ngồi bêt xuống chỉ về phía Diệp Phong la hét.
Nhìn thấy Urahara như thế, Diệp Phong vừa buồn cười vừa tức giận, Diệp Phong chạy lại gần Urahara, đấm 1 phát vào đầu hắn:
“ Ngươi bớt miệng lại cho ta, ngươi nói ai là ma thế?”
“ À, không đúng, ta là tử thần,sao lại sợ ma??! Ái da, đau quá, sao ma lại đánh người được!?” Urahara vẫn chưa hoàn hồn, sờ phần bị đánh rồi lẩm bẩm 1 mình.
“ Bình!!!” Diệp Phong bồi thêm 1 cú.
“ Ai da, tên Diệp Phong chết tiệt, ngươi còn sống sao? Thật tốt quá!” Lần thứ 2 bị đánh, Urahara cuôi cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó lại đứng phắc dậy nào về Diệp Phong nói.
“ Ai bảo ngưới ngươi là ta chết hử? Này, xê ra, ta không phải gay!” Diệp Phong né qua 1 bên, tránh cái ôm của Urahara rồi nói.
Dù gì Urahara cũng đã sống ở hiện thế 50 năm, sao lại không hiểu nghĩa của từ “ gay “, hắn chỉ vào Diệp Phong nói:
“ Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là bất ngờ do ngươi còn sống thôi! Thôi, vào nhà rồi nói!”
Theo Urahara đi vào phòng khách, Diệp Phong bắt gặp 1 cảnh tượng khá là ngược đời, 1 con mèo đen đang uống trà. Vừa nhìn thấy nó, Diệp Phong đã nhận ra ngay đây là Yoruichi biến thành rồi, cơ mà Diệp Phong dự định giả vờ không biết để trêu Yoruichi 1 tý.
“ Oa, mèo của ai đây, thật đáng yêu a!!” Diệp Phong nhào lại ôm Yoruichi vào trong ngực, sờ từ đầu đến chân của con mèo, rồi lại vuốt đuôi.
“ Oa, lông thật là mềm!”
Nhìn cảnh này, Urahara chảy đầy mồ hôi trán, cuối cùng, hắn ho 1 cái gây sự chú ý của Diệp Phong:
“ Diệp Phong này, vậy là ngày xưa ngươi giả chết à, ngươi làm vậy không bận tâm đến Yoruichi cùng Lisa sao?!”
“ À, ta đã nhắn cho họ rồi, nhưng mà ta cũng nhắc họ không được cho ai biết, vì thế ngươi không được Yoruichi nói cho là tất nhiên, mà ta cũng không nghĩ Yoruichi cũng không nói cho ngươi sau khi bọn ngươi trốn đến hiện thế!”
Diệp Phong vừa vuốt ve Yoruichi vừa nói.
“ À, con mèo này là đực hay cái thể nhỉ?!” Diệp Phong giả vờ như nhớ đến cái gì. Đặt Yoruichi xuống, định banh 2 chân của Yoruichi ra. Mà lúc này, Yoruichi đã lấy lại tinh thần sau 1 lúc ngẩn người khi thấy Diệp Phong. Thấy Diệp Phong giở trò vô lại thì nàng phản ứng lại:
“ Méo!!!” “ Á á!” Hành động của Yoruichi là để lại 2 vết cào trên mặt Diệp Phong, làm cho Diệp Phong ôm mặt rên rỉ.
Nhưng mà chưa đợi Yoruichi kịp đắc ý, Diệp Phong đã phục hồi như cũ, ôm lấy Yoruichi, vuốt ngực nàng ( ngực mèo ):
“ À, thì ra là 1 cô gái ah, biết ngượng ngùng!!”
Bị Diệp Phong buốt ve chỗ mẫn cảm, Yoruichi rên lên:
“ Me....oooooo!”
Nhìn 1 người 1 mèo tán tỉnh lẫn dân, Urahara lên tiếng cắt đứt:
“ Này....!” Chưa đợi hắn nói hết lời, Yoruichi đã nhìn về phía Urahara bằng ánh mắt “ Ngươi mau cút!” làm cho Urahara lạnh xương sống.
“ Chuyện gì???” Diệp Phong nghe Urahara nói thì ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
“ Không, không có gì!” Ngươi cứ tiếp tục, ta ra ngoài chuẩn bị rượu.” Lúc này, cho vài cái mạng Urahara cũng không dám ở lại đây, hắn lập tức nêu ra 1 lý do rồi chật vật chạy ra ngoài.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương