Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 11: Lần Đầu Gặp Aizen ( 2 )
ày, Ukitake, đi theo ta “ Diệp Phong đột nhiên nhìn về Ukitake mà nói.
MÀ nghe Diệp Phong nói xong, Ukitake cũng hơi sửng sốt, Ukitake nhớ về lời nói của Diệp Phong vào 50 năm trước, nhất thời hắn mừng rỡ như điên, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Phong.
Diệp Phong thấy vậy thì gật đầu, quay về phía mọi người còn lại nói:
“ Các ngươi cứ ở đây chờ 1 lát, khi đồ ăn mang đến bọn ta sẽ đi trở lại “
Mọi người tuy không biết Diệp Phong cùng Ukitake định làm gì, nhưng mà vẫn đồng ý, duy nhất chỉ có Shunsui là biết rõ, hắn cũng mừng cho Ukitake, cười nói:
“ Các ngươi cứ tự nhiên đi, lát sau chúng ta sẽ nhậu 1 trận không say không về, haha “
Diệp Phong cùng
Ukitake đến trong 1 phòng nhỏ, có vẻ là do Diệp Phong đặt trước trong lúc gọi thức ăn, xung quanh không có 1 ai. Cả 2 người ngồi về ghế đối diện nhau, Diệp Phong nói trước:
“ Ukitake, ngươi có lẽ cũng biết ta muốn làm gì rồi chứ?”
“ Ngươi thật có thể chữa bệnh cho ta sao?” Ukitake vui mừng hỏi.
“ Đương nhiên, nếu không ta gọi ngươi ra đây làm gì cơ chứ? Đưa tay đây, để ta xem xét tình hình của ngươi trước đã!”
Chờ Ukitake đưa tay đến, Diệp Phong bắt lấy cổ tay của hắn, dùng hỗn độn lực đưa vào người của Ukitake để xem xét bệnh tình. Xem 1 hồi, Diệp Phong cũng nhịn không được nhíu mày, không phải vì không chữa được, mà là Diệp Phong có 1 kiến thức y học rất khổng lồ ( đại tông sư ), vậy mà cũng không biết đây là bệnh gì, thêm nữa, bệnh này không ảnh hưởng đến tuổi thọ của Ukitake, nhưng mà càng ngày càng chuyển biến nặng thêm, đến 1 lúc nào đó, Ukitake sẽ vô cùng suy yếu, đến mức đi đứng cũng khó.
Khi thấy Diệp Phong nhíu mày, Ukitake lầm tưởng là Diệp Phong cũng không trị được, hắn cười khổ nói:
“ Không sao đâu Diệp Phong, bệnh này của ta ta biết rõ mà, cho dù ngươi không chữa được ta cũng không chết sớm đâu?”. Tuy nói như vậy, nhưng sự buồn bã, thất vọng vẫn hiện lên trong mắt của Ukitake.
Diệp Phong đang suy tư thì nghe Ukitake nói 1 câu như thế, Diệp Phong tức giận trợn mắt lên nhìn hắn:
“ Ai nói ta không chữa được? Chỉ là ta không ngờ bệnh của ngươi đặc biệt như thế mà thôi!”
Ukitake cũng hiểu ra là mình hiểu lầm Diệp Phong, hắn cười trừ:
“ Haha, ngươi làm biểu hiện nghiêm trọng quá, ta hiểu lầm!”
“ Hừ, bây giờ ta sẽ bắt đầu trị liệu, có lẽ sẽ rất đâu, ngươi ráng nhịn 1 lát đi nhé!”
Không đợi Ukitake phản ứng lại, Diệp Phong đã đưa hỗn độn lực vào cơ thể Ukitake, làm cho Ukitake cảm giác như 1 luồng khí cuồng bạo tiếng vào người mình từ vị trí tiếp xúc với tay Diệp Phong. Không đợi Ukitake bất ngờ, 1 cảm giác đau đớn đã truyền đến làm cho Ukitake phải đổ mồ hôi hột, nhưng mà không hỗ là 1 đội trưởng lâu năm, Ukitake không hề rên la 1 tiếng, phải biết đau đớn hắn đang chịu là gấp 10 lần việc thiêu sống rồi.
Mà phải nói, tại sao Diệp Phong lại phải làm 1 cách thô bạo như thế, thật ra Diệp Phong cũng không biết chữa thế nào, nhưng mà các tế bào bệnh chỉ bám vào cơ thể Ukitake, mà không dung hợp, vì vậy, Diệp Phong lựa chọn thiêu hủy hết tất cả các tế bào đó, mà ở đây, Diệp Phong sử dụng là hỗn độn lực để thiêu, vì vậy mà Ukitake cảm giác đau đớn đến phản ứng như thế là đúng rồi.
Chỉ hơn 10 giây, cả người Ukitake đã ướt sũng, Diệp Phong cũng đã dừng tay lại:
“ Rồi, xong, từ bây giờ ngươi khỏi lo đến vấn đề bệnh tật nữa rồi, sửa soạn 1 chút đi rồi trở về thôi “
“ Ta nói Diệp Phong ah, ngươi không thể chữa nhẹ nhàng hơn được sao? Lúc nãy là ta đau đến mức chết đi sống lại a “ Ukitake đau khổ nói với Diệp Phong.
“ Nhẹ nhàng, xin lỗi ngươi rồi, đây là lần đầu tiên ta dùng cách này đấy, không ngờ lại có hiệu quả “ Diệp Phong cười bỉ ổi mà nói. Ukitake nghe Diệp Phong nói thế, cũng muốn té xỉu:
“ Cái gì? Ngươi nói đây là lần đầu tiên? Vậy mà ngươi còn dám dùng ta thử nghiệm, lỡ không may ta có gì thì sao hả??”
Ukitake vừa vuốt trán vừa hỏi Diệp Phong.
“ Hà hà, tuy là lần đầu, nhưng mà cái gì không chắc ta sẽ không làm, ngươi cũng đã hết bệnh rồi, không phải sao??”
Ukitake nghe Diệp Phong nói vậy cũng không biết nói gì rồi, đúng là hắn bây giờ đã không hề thấy không khỏe trong người nữa, cả người như có động lực hơn. Định xoay qua cám ơn Diệp Phong thì lại bị Diệp Phong cắt đứt:
“ Nếu ngươi còn coi ta là bạn bè thì đừng cảm ơn, thôi, ta đi trước đây “
Ukitake mỉm cười nhìn về hướng Diệp Phong đi, hắn biết, Diệp Phong đã nói như thế, nếu hắn mà cố cảm ơn thì ít nhất cũng bị Diệp Phong hành 1 trận, tình cảm cũng dễ sứt mẻ, vì vậy Ukitake cũng chỉ biết để cảm kích trong lòng.
Khi Ukitake về đến phòng ăn, hắn vừa mở cửa đi vào, mọi người đã nhận ra được, mà Shunsui thì vui vẻ ngoắc tay gọi Ukitake:
“ Này, Ukitake, lại đây, hôm nay chúng ta uống rượu cho đã đời “
Gánh nặng từ căn bệnh mất đi, Ukitake cũng tâm tình rất tốt, liền đồng ý Shunsui:
“ Được, hôm nay không say không về!”
“ Ukitake đội trưởng, ngươi có thể uống được sao? Bệnh của ngươi??? “
Unohana tò mò hỏi Ukitake, dù sao, Ukitake mà chịu uống rượu thì quá là kỳ tích rồi.
“ Hahaha, Unohana đội trưởng, ngươi không cần lo, nếu ta đoán không lầm, thì Ukitake đã không còn bệnh nữa rồi!” Shunsui vui vẻ nói với Unohana, làm cho Unohana cực kỳ ngạc nhiên, nàng chợt nhớ đến lúc nãy Diệp Phong gọi Ukitake ra ngoài, quay đầu nhìn về Diệp Phong mang ánh mắt nghi vấn. Diệp Phong thấy thế, cũng cười gật đầu:
“ Đúng, bệnh của Ukitake cũng khỏi rồi, hôm nay chúng ta có thể tính là tam hỉ lâm môn rồi, mọi người, uống thôi!!!”
Trong lúc mọi người ăn uống vui vẻ, chợt Shunsui quay về Diệp Phong mà hỏi:
“ Này, Diệp Phong, ngươi ở Hueco Mundo sinh hoạt thế nào? đừng nói với ta là trong 40 năm, ngươi chỉ chém giết Hollow đấy nhé?”
Mọi người nghe vấn đề này, đều cùng 1 lúc để tay xuống, lắng nghe Diệp Phong nói. Mà Diệp Phong khi nghe Shunsui hỏi thế, cũng cười khổ rồi gật đầu:
“ Đúng rồi a, 40 năm ta chỉ toàn chiến đấu mà thôi!”
Cái này phải nói Diệp Phong cũng khá là vui sướng a, 40 giết Hollow, tuy không biết điểm thưởng là bao nhiêu, nhưng mà Diệp Phong cũng đoán được là rất nhiều, mà thực lực của Diệp Phong cũng tăng đến 1 cách không tưởng tượng được, vì mỗi lần giết Hollow, Diệp Phong đều dùng Ngạ Quỷ Đạo để hấp thu linh lực của chúng tăng lên sức mạnh của bản thân. Cứ tính trong 40 năm, Diệp Phong sẽ hấp thu bao nhiêu???
Quay về hiện tại, nghe Diệp Phong trả lời, tất cả mọi người đều có biểu cảm khác nhau, Unohana thì vẫn bình thản, nhưng mà trong mắt nàng lại hiện lên vẻ hơi bất mãn, Yoruichi, Lisa thì lo lắng, còn kém đè Diệp Phong ra tại chỗ này kiểm tra thân thể cho hắn rồi. 4 người còn lại thì hết hồn, trong đó, shunsui là khoa trương nhất:
“ Không phải chứ, ngươi nói ngươi chém giết Hollow suốt 40 năm, vậy ngươi tinh xem có bao nhiêu???”
“ Chứ ta thích nói đùa à?, uhm, chắc là vài chục triệu con Hollow đi à nha!” Diệp Phong trợn mắt rồi nhìn lại Shunsui mà nói.
Lúc này, Unohana lên tiếng:
“ Diệp Phong đội trưởng, ngươi làm như thế có hơi tàn bạo không, dù gì Hollow cũng là sinh mạng mà.?”
Diệp Phong nghe Unohana nói thì cười khổ, hắn biết nàng rất ghét chiến đầu, mà lúc Diệp Phong sắp đi rèn luyện, Unohana cũng từng lén nói với Diệp Phong “ Hollow cũng là sinh mạng, nếu có thể, ngươi hãy tha cho chúng 1 đường “. Diệp Phong cười khổ nhìn Unohana nói:
“ Ngươi tưởng ta là sát nhân cuồng à, ta cũng không muốn, chưa bao giờ ta chủ động đi tìm bọn chúng, chỉ có bọn chúng tìm ta thôi, mà sau vài năm, do bị ta hù dọa nên còn rất ít Hollow đến tìm ta, nhưng mà, không hiểu sao, vào 20 năm trước, số lượng Hollow đến giết ta ngày càng nhiều, mà hình như chúng còn có chỉ huy, thực lực càng ngày càng mạnh, vì thế ta không thể làm gì hơn là giết mà thôi!”
Nghe Diệp Phong nhẹ nhàng kể, tất cả mọi người đều hít sâu 1 hơi, tuy Diệp Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà ai cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Diệp Phong không ăn, không ngủ, chém giết suốt 20 năm, nếu là người bình thường thì có lẽ đã điên rồi.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương