Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lưu Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 95
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:51:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Thì Ra Thật Sự Là Cô
ứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy ngực của mình như đang bị một bàn tay nắm thật chặt, cái loại đau nhức này cuốn lấy toàn thân của cô, theo máu rót vào từng bộ phận trong cơ thể, cô cầm thật chặt điều khiển TV trong tay, đến nỗi bàn tay đã trắng bệch nhưng cô không hề hay biết.
“Em không biết người phụ nữ vẫn một mực đang đứng bên cạnh Bùi Lạp Minh chính là người phụ nữ mà bấy lâu nay anh ta vẫn một mực tìm kiếm Hoắc Ấm sao?”
Hoắc.....
Hoắc Ấm?
Hai chữ này giống như khoảnh khắc hai viên đạn nặng kí đang oanh tạc Hứa Mộ Nhan, hô hấp của cô cũng không còn cảm giác đang thay đổi trầm trọng, trong mắt trừ kinh ngạc, chính là rung động, không còn gì khác....
“Này, Này, Mộ Nhan em còn ở đấy nghe anh nói không vậy? Này?”
Lúc này điện thoại trong tay Hứa Mộ Nhan thật giống như không có trọng lượng chảy xuống mặt đất, phát ra một tiếng ‘Phanh’, đâm vào trong màng nhĩ của cô.
Hồi lâu sau, Hứa Mộ Nhan mới thoáng lấy lại tinh thần nhặt điện thoại lên trả lời, “ Em...em biết rồi, em còn muốn sửa sang lại hành lý, nói chuyện sau, học trưởng.”
“Được... Vậy em mau dọn dẹp đi, có chuyện gì thì liền gọi cho anh.”
Sau đó cô nói được, rồi cúp điện thoại.
Ánh sáng của mặt trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ viền tơ màu vàng nhạt chiếu vào, ở nền gỗ trên sàn nhà chiếu lên chằng chịt những ánh sáng, đem điện thoại đặt ở trên ghế salon, Hứa Mộ Nhan lảo đảo đi về phía phòng ngủ, nằm ngang như hình chữ đại ở trên giường lớn, sững sờ nhìn đèn sen nhiều màu sắc được treo trên trần nhà đến ngẩn người.
Mà giờ phút này trên ti vi, Bùi Lạp Minh đang hướng đến ký giả công bố tin vui của anh cùng Hoắc Ấm....
Ánh trăng diêm dúa lẳng lơ.
Bên trong khách sạn là tiếng người cười huyên náo, tràn đầy những lời chúc phúc, mà ngồi ngay chính giữa đại sảnh là một người đang kéo đàn Violin, kéo lên những nốt nhạc uyển chuyển của khúc nhạc tình.
Bùi Lạp Minh cùng với Hoắc Ấm khuôn mặt vui vẻ ở trong đám người, bên người anh Hoắc Ấm một đầu tóc đen nhánh được tùy ý xõa trên vai, giữa vô hạn lười biếng, mặt mày thỉnh thoảng lại lóe ra sự thông minh.
Bọn họ thật là một đôi do trời đất tạo nên.
Các tân khách đều rối rít hướng đến phía bọn nâng ánh mắt hâm mộ....
“Lạp Minh, em muốn đi toilet.” Hoắc Ấm nhỏ nhẹ nói vào bên tai Bùi
Lạp Minh.
“Được, em đi đi”
sau khi Hoắc Ấm đi vào trong toilet đem mỗi một gian phòng đều kiểm tra thật kĩ, xác định không có người nào mới lấy điện thoại từ trong túi sách ra, bắt máy, “này, tại sao lúc này anh lại gọi điện thoại cho tôi?”
“Hoắc Ấm, hôm nay cô đã được đến nơi mà cô muốn đến rồi, cô không phải nên báo đáp tôi sao? Nếu như năm năm trướ ckhoong phải người của tôi trong quán rượu ở Thuỵ Sĩ tìm được cô đang bồi rượu, cũng đem cô về bên cạnh Bùi Lạp Minh, thì hôm nay cô có tư cách được đăng quang ở đây sao?”
“Tôi đương nhiên biết anh đối với tôi có ân, vậy anh nghĩ muốn tôi báo đáp như thế nào?”
“Việc cô cần làm rất đơn giản, chính là vững vàng nắm giữ được lòng của Bùi Lạp Minh, còn mau chóng để cho anh ta sớm ký tên vào thoả thuận ly hôn, bởi vì vợ trước của anh ta Hứa Mộ Nhan đã trở lại.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ khôgn cho bất luận kẻ nào cướp đi người đàn ông của tôi! Anh ấy nói sau khi công bố xong tin vui, anh ấy sẽ ký tên lên thoả thuận ly hô.”
Khép lại điện thoại, khuôn mặt tràn đày nhu tình của Hoắc Ấm cũng chút xíu trầm xuống, ánh sáng tinh khiết trong mắt trở nên đây quỷ dị.
Kể từ năm đó cô rơi vào trong biển có một ngư dân cứu cô lên, cô cho rằng có thể dưỡng thương thật tốt rồi trở về tìm Bùi Lạp Minh, ai ngờ người ngư dân đã cứu cô lên chỉ vì một khoản nợ lại lén lút bán cô đi.
Trên đường đi cô cũng trốn đi được, nhưng mỗi lần như vậy đều sẽ bị bọn chúng bắt trở lại, phải chịu đựng khi bị bọn chúng đánh đập, nhiều lần thăm dò cô mới biết được thì ra những người kia đưa cô tới Thuỵ SĨ, hơn nữa còn muốn dựa vào nhan sắc của cô đẻ cho cô tiếp rượu khách kiếm tiền, nếu không nghe theo bọn họ, thì bọn họ sẽ để cô sống không bằng chết...
Những cuộc sống gian khổ vất vả mấy năm nay cô trải qua một khắc cũng không muốn nghĩ tới, mà khi tới thời khắc tuyệt vọng nhất, thuộc hạ của người kia lại tìm được cô, hơn nữa còn uy hiếp không cho cô nói ra thân phận của anh ta cho bất kì ai, nếu không liền đem sự thật cô tiếp rượu nói ra ngoài....
Đối với nhũng sự việc phức tạp trên đời, cô đã sớm được nếm trải hết rồi, cô đã không còn là một cô gái tâm địa hồn nhiên, hiển lành rồi, chỉ cần có thể được sống cuộc sống tốt, cần làm việc gì cô cũng sẽ làm hết tất cả.
Cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi chỗ dựa của cô, huống chi người trong lòng Bùi Lạp Minh là cô không phải sao?
Nếu như không phải do trân bắt cóc năm đó, cô đã sớm là thiếu phu nhân Bùi gia rồi, đâu còn đến phiên người khác!
Màu vàng của mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng sáng ngời, suồng sã chiếu lên tứ phía, chiếu lên dáng người cao lớn, một ly rượu trong suốt chứa chất lỏng màu đỏ lẫn trong ánh mặt trời khẽ đung đưa, màu đỏ tươi trong chén diêm dúa lẳng lơ, ở dưới ánh mặt trời loé ra ánh sáng chói mắt mà mỹ diệu.
Đôi môi mỏng êm ái như cánh hoa của người đàn ông đụng chạm lấy miệng chén, chất lỏng màu đỏ theo cổ họng của anh tiến vào trong dạ dày.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Bùi Lạp Minh để ly rượu xuống, “Vào đi”
“Bùi tổng, đây là thiệp mời của nhà thiết kế thời trang Willson đưa tới, hi vọng buổi tối ngày kia ngày có thể xuát hiện ở show diễn thời trang đó.”
An Thần cung kính đem thư mời để lên bàn, rồi sau đó đi ra ngoài.
Bùi Lạp Minh đưa tay cầm thư mời, trong đầu tìm kiếm cái tên này, ánh mắt chợt loé, thì ra nhà thiết kế này lại chính là người có nhiều tiếng tăm nhất trong giới thiết kế.
Anh lấy điện thoại ra nhìn lịch trình của buổi tối ngày kia, vừa đúng lúc đêm hôm đó không có lịch trình gì cẩn phải ra ngoài cũng tốt, Hoắc Ấm nhất định sẽ sinh ra hứng thú đối với những trang phục thiết kế này.
Gần tối, trong nháy mắt khi bước vào trong đại sảnh công ty của Willson đó, Hứa Mộ Nhan có cảm giác kinh diễm, cả đại sảnh đèu lấy các đồ dùng màu đen làm chủ đạo, màu đen bí mật mang theo màu vàng kim của đá cẩm thạch trên vách tường, màu đen không có ở trên tủ, màu đen thuộc vào trên da ghế các loại, sự tương đối của sắc thái nhất chính là, tiếp xúc với hộc tủ là một bức tường nước, chung quanh màu sắc bất đồng do ánh đèn chiếu xuống, phối hợp với tiếng tí tách tí tách từ trên tuỷ tuyền chảy xuống, mà thực sự để cho cô kinh ngật nhất là, thiết kế một màu đen như vậy lại không làm ọi thứ trở nên trầm muộn, ngược lại, lại làm cho người ta có cảm giác khiêm tốn, đơn giản mà lại không làm mất đi sự hiệu quả của màu sắc.
Ở vị trí của thang máy, đi qua máy quét dò kim loại, Hứa Mộ Nhan được tiếp đãi dẫn vào trong thang máy đi đến phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện - Phong Lưu Băng