Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 256 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88
ột nụ hôn nóng bỏng, ngón tay Thẩm Nghịch lau khóe môi cậu, đôi môi khẽ cười: “Nhìn dáng dấp như vậy kinh nghiệm cũng không tốt lắm.”
Nhục nhã, điều này chính là nhục nhã.
Kỳ Dạ khẽ cười lạnh: “Đó là bởi vì tôi tinh khiết, đều là người khác lấy lòng tôi. Dĩ nhiên, ở đây cũng là anh lấy lòng tôi.......”
“Bình thường đều là những người nằm dưới lấy lòng tôi.” Giọng nói tham lam muốn giữ lấy của Thẩm Nghịch phát ra, bàn tay liền xé áo sơ mi cậu, nút áo rơi ầm ầm trên đất. Kỳ Dạ sửng sốt, không nghĩ tới sức của anh ta mạnh như vậy nhưng cậu cũng không ngồi không. Vẫn luôn tấn công, mẹ kiếp thế nào chưa đến trước mặt người mù này đã té nhào rồi.
Đôi tay nắm cánh tay anh ta, một chân muốn ngăn anh ta, ngã xuống người Thẩm Nghịch là cậu có thể tấn công rồi.
Ai ngờ........
Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười lạnh lùng, đôi tay dễ dàng nắm bả vai cậu ném cậu ngã trên sàn nhà. Sàn nhà phát ra tiếng va chạm, Kỳ Dạ đau hết cả người, ù tai hoa mắt.
Người mù chết tiệt.
Thẩm Nghịch ngồi xổm xuống, khóe miệng vẫn giữ độ cong, giọng nói lạnh lùng: “Cậu có biết sau khi bị mù chuyện đầu tiên mà tôi làm là gì không?”
“Là gì?” Kỳ Dạ nghiến răng nghiến lợi hỏi, không ngừng xoa cái mông đau.
“Thuật phòng thân. Tôi luyện tập ba tháng, về sau không ai có thể đến gần tôi. Trừ khi tôi tự nguyện.”
Ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt âm trầm, trong lòng cảm thấy chua xót. Nghe lời anh ta nói, mắt không nhìn thấy mấy năm, tại sao mắt mù rồi mới phải làm chuyện như vậy, làm cho người ta không có cảm giác an toàn, cực kỳ không an toàn.
Đôi mắt âm trầm giống như có thể nuốt hết toàn bộ những gì đen tối, làm cho người ta........Rất đau lòng.
Nhưng đây cũng không phải lí do hắn bị dính đòn chứ.
“Chết tiệt.” Cậu khẽ nguyền rủa, bò dậy, vuốt mái tóc xốc xếch của mình, khẽ nói: “Tôi không chơi, tôi không muốn.......A.......”
Một giây tiếp theo, Thẩm Nghịch đã đè cậu nằm trên bàn, cái mông quay về phía anh ta nên có thể dễ dàng giật quần cậu ra để lộ mông cậu.
Kỳ Dạ hoảng sợ muốn phản kháng, một tay nắm quần, bất đắc dĩ bị hắn cởi đến mắt cá chân căn bản là không có cách gì. Cực kỳ tức giận quát: “Người mù chết tiệt, buông tôi ra, tôi không chơi.”
Thẩm Nghịch nhíu chặt chân mày, sắc mặt trầm xuống, vỗ mông cậu một cái, giọng nói âm trầm: “Cậu không biết người mù ghét nhất bị người khác gọi mình mù sao? Bạn Kỳ, bạn chọc mình giận rồi.”
“Người mù! Người mù! Người mù, tôi cứ gọi đấy người mù chết tiệt! Nhanh lên một chút.......Buông tay!” Kỳ Dạ giơ chân, nghĩ tới cái mông của mình bị lộ ra trước mặt người mù, mặc dù anh ta không nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Rất tốt.” Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười lạnh, một tay gạt cà vạt không để ý cậu đang la to, gắt gao trói chặt hai tay cậu. Một cái tay vỗ mông cậu, phát ra âm thanh nghe xấu hổ. “Bạn Kỳ, thả lỏng, nếu không bạn sẽ phải chịu đau........”
“Chết tiệt!” Kỳ Dạ khẽ nguyền rủa: “Anh đây là đang cưỡng dâm! Tôi có thể kiện anh tội cưỡng dâm.”
“Nếu như cậu muốn cho mọi người biết mình bị một người mù cưỡng dâm thì cứ tự nhiên. Không thành vấn đề!” Đôi môi Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười tà mị, chắn chắn cậu sẽ không báo cảnh sát, sẽ không nói ra ngoài! Ngón tay trượt dọc từ eo cậu xuống, đôi môi thổi hơi nóng bên tai cậu: “Thật ra thì cậu cũng không kháng cự lại tôi. Chỉ là, cậu chơi trò này với tôi đã định trước là sẽ thua.”
Quả thật là.......Vô cùng nhục nhã!
“Họ Thẩm kia tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.......Đau.......” Kỳ Dạ gào thét chói tai, lần thô lỗ đầu tiên, không để ý đến cậu thế nào.
Một tay Thẩm Nghịch nắm chắc eo cậu, một tay vòng lên trước giải quyết vấn đề của cậu, Môi mỏng thủy chung nở nụ cười nhạt, nhìn xa giống như một con hồ ly. Đôi môi xinh đẹp hơi thở nóng bỏng kề sát lỗ tai cậu: “Bạn Kỳ, bạn làm tôi có cảm giác, có thể xem là cưỡng dâm sao?”
“Mẹ kiếp! Nếu đúng như vậy cũng không có cảm giác, tôi không phải đàn ông.” Không biết bởi vì hai người dung hợp hay là tức giận, gương mặt của cậu đỏ như lửa. Hơn nữa lại có cảm giác vui sướng như vậy còn có khổ sở.
Thẩm Nghịch nhíu mày một cái, cúi đầu cắn môi cậu.
“Mẹ kiếp! Đau, anh không thể dịu dàng một chút sao?” Kỳ Dạ nóng nảy quát, phía dưới máu hình như càng ngày càng nhiều, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
“Bạn Kỳ không cho phép nói tục trước mặt tôi! Nếu không tôi có thể làm cho cậu ba ngày không thể ra khỏi cánh cửa này.” Giọng nói thâm trầm không có chút đùa giỡn, phía dưới động càng mạnh hơn.
Kỳ Dạ theo bản năng cắn răng, không để bản thân tạo ra âm thanh nghe mà xấu hổ, nếu không lại bị người mù cười nhạo. Cậu không ngu như vậy......
Bánh bao đậu chết tiệt, về nhà cậu không biến cô thành bánh bao đậu, cậu không phải là người, làm sao cậu lại đụng phải người mù chết tiệt này chứ. Hơn nữa.......rốt cuộc bao lâu rồi anh ta chưa giải quyết vấn đề cá nhân rồi, số lượng tồn trữ thật nhiều.
“Uhm! Mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên của tôi, anh dịu dàng một chút.......Dịu dàng một chút sẽ chết người sao?”Kỳ Dạ lại quát to, quá đau đớn, mặc dù cảm giác rất sung sướng.
Khuôn mặt lạnh lùng khẽ thoáng kinh ngạc: “Bạn Kỳ, bạn rất nóng tính.” Cúi đầu bắt được đôi môi của cậu, không cho phép từ chối, trực tiếp đoạt đi hô hấp của cậu, triền miên đến nỗi cậu muốn tắt thở, không cần dạy dỗ, thân thể tự nhiên cũng có phản ứng.
Kỳ Dạ hít thở sâu, cảm thấy có gì đó không đúng thì mở miệng: “Không cần ở bên trong........”
Đã muộn.......
Kỳ Dạ tối sầm mặt đẩy anh ta ra, nắm quần không kéo lên được, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh ta, quát to: “Đã bảo anh không cần ra bên trong, anh cũng không dùng bao!”
Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười thỏa mãn, sờ sờ khóe môi, tà mị nói: “Có quan hệ gì chứ? Dù sao cậu cũng sẽ không mang thai!”
“Chết tiệt!” Kỳ Dạ nguyền rủa lần nữa, muốn di chuyển bước chân lại bị anh ta áp chế.
“Bây giờ cậu muốn đi đâu?”
“Đi đến nơi mà anh không thể cưỡng dâm tôi!” Kỳ Dạ nghĩ muốn hất tay anh ta ra lại không hất.
Thẩm Nghịch lại nhíu chân mày, thở dài một cái. Ngón tay từ từ buông, giọng nói vô cùng sắc bén mà vô tình: “Bạn Kỳ. Xin lỗi. Tôi cũng không biết cậu có quan niệm còn trinh hay không, tôi hành động theo thói quen, nếu cậu theo tôi lên đây thì chắc đã biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt Kỳ Dạ kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm. Mẹ kiếp, anh ta cưỡng dâm xong lại nói xin lỗi sao? “Tôi giết chết cả nhà anh rồi nói xin lỗi với anh cũng được sao?”
Thẩm Nghịch sửng sốt, khẽ cười nói: “Xin lỗi, tôi không còn người nhà cho cậu giết. Thật ra thì.......Nếu như là thường ngày thì tôi ít khi dùng sức, chuyện này khi nào phát tiết mà chẳng được. Chỉ là cậu chọc tôi!” Dập lửa phải do cậu làm.
“Cũng bởi vì tôi mắng anh mù sao?” Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi, trong lòng khó chịu.
“Không hoàn toàn đúng. Cậu là do Đậu Đậu đưa tới, hơn nữa.......Tuổi trẻ tài cao.” Làm cho người ta muốn khiêu chiến, chinh phục dục vọng!
Bánh bao đậu, về nhà tôi nhất định sẽ giết chết cô!
“Bây giờ không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì cậu nếu cậu không muốn.” Thẩm Nghịch không nghe thấy giọng của cậu thì nhíu mày, cánh tay nâng lên rồi hạ xuống. Giọng nói lạnh lẽo: “Tôi không nhìn thấy, trong tủ quần áo có đồ để thay, cậu tự mình đi tắm rửa thay đồ.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nghe anh ta nói câu đầu tiên thì có thể thấy được vẻ bi thương của anh ta rất trầm trọng, nén trong lòng nặng trĩu. Biết rõ giớ phút này nên rút chân ra nhưng.......vẫn không nhịn được ở lại.
Kỳ Dạ nhìn cơ thể anh ta, chịu đựng đau đớn, xoay người cầm giấy, chủ động lau sạch sẽ cho anh ta. Tay vừa mới đụng vào eo anh ta thì Thẩm Nghịch chợt bắt được tay cậu, khóe miệng khẽ cười: “Bạn Kỳ, tôi thật sự không biết nên cảm ơn vì tâm địa lương thiện của cậu hay là cười nhạo cậu ngu ngốc, chơi với lửa có ngày chết cháy.”
“Người mù chết tiệt, ít nói nhảm đi. Tôi không ưa anh, đồng tình không được à.......?” Không biết Kỳ Dạ lấy đâu ra sức bắt được tay anh ta, chủ động giúp anh ta xử lý, đưa thắt lưng cho anh ta. Sau đó mới xoa vòng eo của mình đi về phía phòng tắm.
Thẩm Nghịch vẫn nắm thắt lưng một lúc lâu không động đậy. Môi mỏng khẽ lặp, nói thầm: “Kỳ Dạ.......Kỳ Dạ.......”
Thật ra thì vừa rồi hoàn toàn có thể thả cho cậu đi nhưng tại sao không thả, có lẽ là bởi vì anh ta có thể cảm nhận được sự ấm áp. Kỳ Dạ là một thanh niên, hơn nửa còn là một người ấm áp. Cho nên không nhịn được.......Khắc chế không được liền muốn ôm, muốn đoạt lấy.
Dù chỉ là một lần này cũng được.
Đậu Đậu không biết cô khờ thật hay là giả bộ ngu.......
Kỳ Dạ nằm trong bồn tắm, nước nóng bao trùm cơ thể cậu. Đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không biết cắn môi mấy lần, đôi mắt sáng ngời. Thật ra cậu có thể gọi điện tố cáo anh ta cưỡng dâm nhưng cầm điện thoại lên lại buông xuống.......
Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Yêu Yêu Đào Chi