Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Noãn Đường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:08:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Hắn Tới Đón Cô
ặc dù xác thực Đông Lí Lê Hân có một chút xíu cảm giác đau lòng, nhưng mà vô luận là chuyện tặng hoa hay là đưa giỏ trái cây hắn đều không làm được. Vì vậy, hắn vô cùng dứt khoát đem lời nói ba vị bạn tốt trở thành gió bên tai. Không chỉ không có thông qua bất kỳ phương thức nào nói xin lỗi với Lan Sơ, càng không có làm chút gì bồi thường.
Nhưng có lẽ là bởi vì cho tới bây giờ thì Đông Lí Lê Hân không phải là loại người đối với bất cứ chuyện gì mình làm sẽ cảm thấy đau lòng. Mà một khi hắn có tâm tình như vậy, không giải quyết rõ ràng, tâm tình như vậy có chút không bỏ đi được.
Liên tiếp ba bốn ngày, gương mặt mang lệ của Lan Sơ thỉnh thoảng từ trong đầu của hắn nhảy ra. Làm cho hắn không thể nhịn được nữa.
Buổi chiều ngày thứ tư Lan Sơ nằm viện, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Đông Lí Lê Hân do dự, chần chờ nhưng vẫn là lần thứ hai đi tới bệnh viện, cũng khe khẽ đẩy cửa phòng bệnh của Lan Sơ ra.
Bên trong phòng bệnh, Lan Sơ đang vừa hát khẽ bài hát không biết tên, vừa vui sướng dọn dẹp hành lý của mình. Bởi vì chính cô phát ra động tĩnh cũng không nhỏ, cho nên đương nhiên cô không biết được có người cố ý rón rén đi vào phòng bệnh.
Mặc dù ở phòng bệnh VIP tương đối thoải mái, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh cũng sẽ thay phiên đến thăm. Nhưng mà cô vẫn thích phòng trọ của mình hơn. Cô gần như nói toạc miệng, mới thuyết phục bọn Hồng Quyên để cho cô xuất viện trước thời gian hai ngày. Thời gian cô ở bệnh viện quan sát đã bốn ngày, nếu như thực sự có vấn đề gì, khẳng định cũng sớm đã bộc phát ra, làm sao có thể liên tiếp bốn ngày cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đông Lí Lê Hân đi từ từ đến trong phòng bệnh, thấy Lan Sơ hình như đang vội vàng xuất viện, nghĩ lên tiếng chào hỏi, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại chợt không biết nên chào hỏi cùng Lan Sơ như thế nào. Hình như cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gọi tên của cô.
Lan Sơ tự nhiên dọn dẹp đồ, vẫn không có phát hiện có người đã đứng yên phía sau cô một lúc rồi.
"Cô, không phải là hai ngày nữa cô mới xuất viện sao?" Hồi lâu, Đông Lí Lê Hân rốt cuộc lãnh đạm mở miệng. Hắn nghĩ, nếu như hắn không mở miệng nói chuyện trước, có thể người phụ nữ ngu ngốc này vĩnh viễn sẽ không phát hiện có người vào phòng bệnh của mình. Lòng cảnh giác kém như vậy, khó trách cô ấy sẽ gặp nhiều chuyện như vậy.
Đột nhiên nghe được giọng nói, trong lòng Lan Sơ không hề phòng bị nhất thời bị sợ cả kinh. Cô đột nhiên quay đầu lại, thấy người phát ra âm thanh lại là Đông Lí Lê Hân, điều này làm cho cô không khỏi có chút kinh ngạc. Ngẩn người, mới trả lời: "Bác sĩ nói có thể xuất viện."
Cho đến lúc này, Đông Lí Lê Hân mới phát hiện, tóc dài đen nhánh xinh đẹp của Lan Sơ lại bị cắt thành tóc ngắn vô cùng đáng yêu như trẻ con. Tóc mái chỉnh tề rũ xuống trên lông mày cô, càng làm nổi bật ánh mắt sáng ngời của cô hơn. Thực đáng yêu giống như là một búp bê cực kì xinh đẹp. Thậm chí còn tinh tế hơn búp bê rất nhiều. Trái tim nháy mắt như bị dòng điện chạy qua, khiến Đông Lí Lê Hân không nhịn được kinh ngạc một hồi. Nếu mà hắn có thể có một cô con gái đáng yêu như vậy, nhất định hắn sẽ đem toàn bộ thế giới tất cả đều cho nó.
Lan Sơ thật sự rất không thích loại hơi thở lạnh như băng phát ra từ trên người Đông Lí Lê Hân, cô không thoải mái nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"A, không có gì, tôi...... Là tới đón cô xuất viện." Đông Lí Lê Hân ngẩn ra, nhanh chóng hồi hồn che giấu. Nhưng theo bản năng anh lại bật ra giải thích, lại giống như là xuất phát tâm nguyện trong lòng hắn.
"Hả? Làm sao anh biết tôi xuất viện trước thời gian?" Lan Sơ cảm thấy kỳ quái, chuyện này nên chỉ có bọn Hồng Quyên biết chứ.
"Bác sĩ báo cho tôi." Đông Lí Lê Hân tuyệt đối đang nói láo, căn bản cũng không có bất luận kẻ nào thông báo cho hắn.
Nghe vậy, Lan Sơ lập tức mặt mày hớn hở. "Vậy thì thật là tốt, tôi còn đang suy nghĩ nhiều đồ như vậy, tôi muốn mang đi thế nào đấy." Bốn ngày trước thời điểm tới bệnh viện, cô cũng chỉ có một bộ quần áo cùng một cái túi xách. Kết quả sau khi ngây người ở bệnh viện bốn ngày, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh mang một đống tặng cho cô. Trước mắt cô phải xuất viện, ba người kia lại không có thời gian rỗi tới khuân đồ giúp cô. Lúc trước cô vẫn còn suy nghĩ, có nên nhờ hai cô y tá đảm đương khuân vác cho cô hay không. Không nghĩ tới Đông Lí Lê Hân lại tự mình đưa đến cửa. Cô không cần uổng phí. Huống chi trước kia thái độ hắn ác liệt như vậy, chỉ là giúp cô cầm chút đồ, vẫn tiện nghi hắn rồi.
Đông Lí Lê Hân nhìn Lan Sơ hình như chỉ thu nhặt một nửa hành lý, hỏi: "Thu thập xong sao?"
"Sắp." Lan Sơ gật đầu một cái, tiếp tục dọn dẹp hành lý.
"Vậy tôi chờ cô." Đông Lí Lê Hân xoay người đi tới cửa, bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Lúc này Lan Sơ càng vui vẻ dọn dẹp rồi. Người không biết, còn tưởng rằng cô đang có chuyện tốt lành.
Đại khái là bình thường vận động vô cùng chăm chỉ, mặc dù Lan Sơ vóc dáng nho nhỏ mang bụng bầu to, nhưng mà hành động của cô vẫn rất linh hoạt. Chỉ chốc lát liền thu thập xong tất cả.
"Sẽ không có bỏ sót cái gì đi." Lan Sơ vừa lầm bầm lầu bầu, vừa tìm lung tung khắp phòng bệnh. Sau khi cẩn thận xác định một lần, mới mở miệng thông báo Đông Lí Lê Hân còn chờ ở cửa ra vào. "Được rồi, có thể đi nha."
"Ừ." Đông Lí Lê Hân đáp một tiếng, cầm tất cả hành lý của Lan Sơ, rồi vội chạy trốn khỏi phòng bệnh.
Lan Sơ kinh ngạc nhìn Đông Lí Lê Hân, không nghĩ tới người này vẫn còn rất khỏe. Cô còn tưởng rằng người giống như hắn, rất có thể sẽ tay trói gà không chặt. Vẫn cười vui vẻ, Lan Sơ thật cao hứng đi theo sau lưng Đông Lí Lê Hân, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bệnh.
Đông Lí Lê Hân trực tiếp liền đem đồ của Lan Sơ đến bãi đậu xe, cũng cất vào trong cốp sau xe của hắn. Sau khi sắp xếp mọi thứ thật tốt, không thể giải thích được hắn lại giúp Lan Sơ mở cửa xe ra.
Lan Sơ sửng sốt, cười tít măt an vị vào trong xe. "Cám ơn."
Cảm xúc của Đông Lí Lê Hân đúng là vẫn còn không thể kiểm soát phức tạp. Hắn đây là đang làm cái gì? Tại sao hắn có thể chủ động đưa người phụ nữ ngu ngốc này về nhà như vậy? Hơn nữa, còn khách khí với cô ta như thế? Không phải có Uông Tĩnh Phong có ở đây sao? Tại sao hắn muốn tự mình làm những chuyện này?
Vậy mà mặc dù như thế, Đông Lí Lê Hân vẫn lên xe. Vững vàng khởi động xe, chạy thẳng tới nhà trọ của Lan Sơ.
Hơn hai mươi phút sau, Đông Lí Lê Hân chậm rãi cho xe dừng ở lầu dưới nhà trọ của Lan Sơ. Vốn tính toán không đưa Lan Sơ lên lầu, hắn lại không giải thích được chủ động cầm hành lý Lan Sơ, đưa cô lên lầu. Thậm chí còn đưa đến ngoài cửa phòng trọ của cô.
"Hôm nay vất vả anh rồi, muốn vào trong ngồi một chút không?" Lan Sơ vừa mở cửa, vừa khách khí hỏi Đông Lí Lê Hân. Mặc dù trong lòng cô xác thực không thích Đông Lí Lê Hân khối băng lớn này, nhưng cô vẫn muốn cảm tạ hắn hôm nay mạnh mẽ trợ giúp. Cho dù ở bệnh viện cô có thể nhờ đến cô y tá giúp cô cầm đồ, đến lầu dưới nhà trọ của cô, cũng không có biện pháp tìm được người giúp cô đưa lên lầu.
"Không, tôi còn có chuyện, cáo từ trước." Nói xong, Đông Lí Lê Hân xoay người rời đi. Hắn sợ chính mình sau một điểm chần chờ, thì có thể sẽ đi vào nhà trọ của Lan Sơ thật. Hôm nay hắn đã quá mức thất thường rồi, hắn tuyệt không thể để ình tiếp tục thất thường nữa.
Lan Sơ lẳng lặng đưa mắt nhìn bóng dáng của Đông Lí Lê Hân biến mất ở phương hướng thang máy, khóe miệng mở rộng. Cũng may, người này cũng không phải là không có thuốc nào cứu được nữa. Như vậy gen bảo bối Niếp Niếp của cô, vẫn miễn cưỡng có thể coi như hoàn mỹ. Thật tốt, cô có thể không cần áy này đối với bảo bối Niếp Niếp của cô nữa.
Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé - Noãn Đường