There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 351: Cận Thận Mấy Vẫn Có Sơ Hở
Ánh mắt Lạc Ngạo Thực đằng đằng sát khí, như lưỡi dao sắc bén, không ngừng đâm chém trên cơ thể hắn, ánh mắt chán ghét rời đi. "...Tôi thừa nhận, đúng là cậu đã che giấu mọi chuyện rất kín kẽ, nếu không làm sao gần đây tôi mới phát hiện ra con người thực của cậu"
"Ha ha..." Lâm Hiên khổ sở, cười: “Nói như vậy, anh mới phát hiện cách đây không lâu...."
"Phát hiện sau khi xảy ra vụ tai nạn xe..." Lạc Ngạo Thực nói ra một mốc thời gian chính xác.
"Tại sao lại nghĩ là tôi làm?" Lâm Hiên không hiểu, khi đó hắn đã che giấu rất kín kẽ phải nói là vô cùng hoàn hảo mới phải, sẽ không bao giờ bị phát hiện!
Lạc Ngạo Thực nhìn hắn, sau đó ánh mắt di chuyển đến ô cửa sổ phía sau hắn. "Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Những câu nói đạo lý được người đời lưu truyền ngàn năm, tất nhiên mãi mãi sẽ không thay đổi...."
"Anh phân tích ra?" Lâm Hiên nghi ngờ hỏi
Lạc Ngạo Thực không trả lời "Phải" hay "không phải", tiếp tục nói: "Mục đích của cậu rất rõ ràng, đó là muốn giết Vũ Nghê, tất nhiên không phải do những người cạnh tranh trên thường trường với tôi, là do có người ghen tỵ với Vũ Nghê, ghen tỵ với cô ấy điều gì? Sau khi đem những chuyện trước và sau đó suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được, là vì tôi... đã khiến cậu có những bất mãn"
"Cho nên sau khi xảy ra vị tai nạn xe, anh giả bộ mất trí nhớ? Làm bộ thích cô hộ lý Hoàng Minh Nguyệt" Lâm Hiên tiếp lời anh, trong chuyện này hắn đều có tham gia, tất nhiên sẽ hiểu rõ.
"À, đó là biện pháp bất đắc dĩ..." Lạc Ngạo Thực hừ giọng, khóe miệng khẽ cong lên
"Ha ha, bất đắc dĩ? Bởi vì khi đó sức khỏe của anh không tốt, không có cách nào chăm sóc bảo vệ Phó Vũ Nghê sao?" Lâm Hiên ghen ghét nói, nỗi căm hận với Vũ Nghê càng sâu hơn
"Tất nhiên, tôi phải bảo vệ cô ấy, cho dù bị cô ấy hiểu lầm" lần này, Lạc Ngạo Thực không che giấu sự quan tâm của mình với Vũ Nghê, "Cuộc đời này, tôi đã có quá nhiều người phụ nữ, thích có, yêu có, tình một đêm có, nhưng chỉ có cô ấy mới khiến tôi biết thế nào là ghen, thế nào là nhớ..." câu nói cuối cùng anh cố ý nói cho hắn nghe, để kích động tên biến thái này
Hai mắt Lâm Hiên vằn đỏ, ghen tỵ: "Không đúng, không chỉ có một mình cô ta, anh còn có Lâm Dương"
"À..." lần này, Lạc Ngạo Thực cười cười ý vị sâu xa: "Tôi nhớ từng nói với cậu, lúc ấy tôi chỉ "cho là" mình thích Lâm Dương. Thật ra bây giờ tôi có thể nói chính xác cho cậu biết, tôi ngay cả "cho là" cũng không có..."
"Cái gì?" Lâm Hiên trợ to hai mắt, run giọng hỏi: "Chẳng lẽ Lâm Dương cũng là thứ "che chắn" cho anh?"
"Không" ánh mắt Lạc Ngạo Thực nhìn thẳng vào mặt lâm hiện, nói ra toàn bộ sựt hật. "Sự xuất hiện của Lâm Dương quả thực đã làm xáo trộn đầu óc tôi, cô ấy rất yêu tôi, hơn nữa tính cách cô ấy cũng rất dứt khoát, chín chắn, có năng lực, suy nghĩ vấn đề cũng rất toàn diện. Tính cách cô ấy giống như một người đàn ông, quả thật có thể làm ra những chuyện như giết người, nhưng tôi đã tìm ra một chứng cứ chúng minh không phải là cô ấy"
"Là chứng cứ gì?" Lâm Hiên rất tò mò, bởi những chuyện hắn làm rất kín đáo chặt chẽ
"Thuốc lá"
"Thuốc lá?" Lâm Hiên lắc đầu không hiểu
"Sau khi gặp chuyện không may, tôi đã kiểm tra lại camera trong nhà xe, lúc này mới biết tất cả đều bị phá hỏng. Cậu thật inh, nhưng dù giảo hoạt tới đâu cũng sẽ lộ ra sơ hở! Qua nhiều lần tìm kiếm, tôi tìm được mấy tàn thuốc lá, sáng sớm hôm xảy ra vụ tai nạn, lúc vào nhà xe tôi đã ngửi thấy một mùi thuốc lá rất quái lạ..." Lạc Ngạo Thực dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Tàn thuốc lá đó chắc chắn do người gây án lưu lại, nhưng Lâm Dương không hút loại thuốc lá này..."
Lâm Hiên mệt mỏi nhắm mắt lại, chuyện sau đó đương nhiên hắn tự hiểu. Hắn từng cho Lạc Ngạo Thực hút thuốc lá của mình, mà đó chính là loại thuốc lá đặc biệt, không thể mua được trên thị trường. "Dựa vào những tàn thuốc lá đó, anh khẳng định là tôi"
Lạc Ngạo Thực không phủ nhận, tiếp tục nói rõ những phân tích của mình. "Những chuyện trước kia, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ tin rằng là ngoài ý muốn, do các người u mê gây ra trong lúc say rượu! Vũ Nghê không phải là loại người dễ dàng uống rượu trong quán rượu, nếu không uống rượu làm sao có thể say đến u mê đầu óc? Nhất định là do cậu hãm hại cô ấy, muốn hãm hiếp cô ấy..." nói tới đây, anh gầm lên, "Khi đó tôi cho rằng cậu thích Vũ Nghê, cho nên mới làm như vậy! Sau này, cậu lại luôn làm bộ như vô tình nhắc tới chuyện này, nhằm kích động tôi..."
"Ha ha, sau anh biết là không phải? Là vì tôi thích anh nên mới có thể thường xuyên nhắc tới" Lâm Hiên ngẩng mặt lên, vì không chiếm được thứ mình muốn mà rơi nước mắt.
"Sau khi xảy ra tai nạn xe biểu hiện của cậu quá khác thường, tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự yêu thích của cậu với cô ấy, mà những động tác những ánh mắt của cậu với tôi khiến toàn thân tôi tê dại, hơn nữa tôi phát hiện tôi càng đối tốt với Hoàng Minh Nguyệt, cậu càng đối tốt với Vũ Nghê"
"Ha ha...." Lâm Hiên bật cười thành tiếng, những dòng nước mắt thống khổ càng chảy ra nhiều hơn. "Khi đó tôi rất vui, cho rằng cuối cùng anh không còn thích Phó Vũ Nghê, tôi đồng tình với cô ta, rốt cuộc cũng đến lượt cô ra rơi vào cảnh ngộ giống tôi rồi" sau khi cười to, hắn lại bật khóc: "Anh có biết tại sao tôi yêu anh nhiều tới vậy không? Chỉ vì anh, tôi tình nguyện cười Tư Vũ, tôi chỉ muốn thông qua cô ấy được tới gần anh hơn, có thể nhìn thấy anh...."
"Rầm" một tiếng, Vũ Nghê đẩy người canh giữ trước cửa, chạy vào phòng...
Hai mắt cô đỏ bừng, toàn thân giận đến run rẩy: "Cũng là vì anh ấy, nên anh đã giết em gái của mình? Tuy Lâm Dương muốn cướp đi chồng tôi, nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ muốn cô ấy chết. Bởi vì, cô ấy không làm gì sai, những chuyện cô ấy làm đều quang minh chính đại! Em gái anh đang sống sờ sờ khỏe mạnh, vì việc này một người làm anh như anh có thể ra tay giết chết cô ấy? Anh có là con người không?" cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục hùng hồn chất vấn: "Vì anh ấy, anh có thể chà đạp Tư Vũ, biến một cô gái khỏe mạnh yêu đời phải chôn vùi quãng thời gian đẹp nhất của mình trong tay anh... còn tôi bị anh hãm hại khiến phải xa chồng xa con sáu năm trời, anh đã phá hoại gia đình chúng tôi, chính anh cũng la người gây ra vụ tai nạn xe khiến Ngạo Thực thiếu chút nữa phải mất mạng, mà anh vẫn nói vì anh ấy sao? Con mẹ nó, anh đúng là tên biến thái đáng chết, yêu sao, anh đừng sỉ nhục từ này, anh không xứng để nói ra chữ đó"
"Phó Vũ Nghê, cô là đồ đê tiện, cô ngậm miệng lại cho tôi! Tất cả đều do cô, nếu không phải do cô, tôi sẽ không ra tay giết chết em gái của mình..."
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh