A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 314: Sóng Gió Ly Hôn
"Em có thể học theo anh, tìm người khác" Vũ Nghê trêu đùa đe dọa, cô biết anh đang cợt nhã mình. Nếu một người đàn ông thật sự muốn làm chuyện xấu, làm sao để vợ mình biết? Một người đàn ông thông minh tuyệt đỉnh như anh ta, lại càng không thể!
"Phó Vũ Nghê, anh cho em biết, nếu em dám làm như vậy, anh nhất định cắt đứt "tiểu đệ" của tên kia, nếu em không muốn trong thế kỷ hai mươi mốt này xuất hiện một đám thái giám, vậy em hãy an phận thủ thường cho anh" Lạc Ngạo Thực không chút trêu đùa, nghiêm khắc nói.
Mặc dù khoảng cách địa lý giữa anh và cô là một nghìn tám vạn dặm, nhưng khí thế bá đạo và áp lực vô hình của anh vẫn có thể xuyên qua điện thoại, khiến cô cảm nhận một cách sâu sắc....
Cô khẽ rùng mình, cơ thể như rét run lên! Có một cảm giác xúc động trở nên bật cười!
Thái giám?
Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, là một xã hội pháp chế nha!
".... Em không sợ, nếu anh dám cắt "tiểu đệ" của người ta, anh sẽ phạm tội, không bằng anh phải ngồi tù đó nha" Ngồi trên giường, Vũ Nghê thẳng lưng ưỡn ngược, dáng vẻ không sợ câu đe dọa kia!
"Ngồi tù?"
"Đúng vậy! Đây là thời đại pháp chế, mọi việc đều phải tuân thủ, nghiêm chỉnh chấp hành theo pháp luật, phạm pháp sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật, trước mặt luật pháp mọi người đều ngang hàng, anh đừng hòng dọa em, Phó Vũ Nghê em không sợ bị hù dọa đâu" Dứt lời, cô không kìm được sung sướng làm mặt quỷ với chiếc điện thoại
"Ha ha, xem ra trong mắt em, pháp luật vô cùng thần thánh!" Anh trêu chọc.
"Tất nhiên, bởi vì đối với bất kỳ ai, pháp luật đều có một sự uy hiếp nào đó" Cho dù người thất học hoặc thiếu kiến thức về pháp luật, đều có sự hiểu biết cơ bản. Nếu con người không bị giới hạn bởi luật pháp, vậy xã hội này đã sớm không còn công bằng?
"Nói chuyện không nên tuyệt đối như vậy, trên thế giới này không có điều gì là tuyệt đối"
"Trên thế giới này không có điều gì là tuyệt đối? Lạc Ngạo Thực, điều này là tuyệt đối, anh đã từng phạm pháp rồi sao? Pháp luật có thể trừng trị mọi tội ác, những lời này tuyệt đối không sai" Trong ánh mắt cô ánh lên sự kiên định.
Cho dù lúc này chỉ nghe thấy giọng nói, không nhìn thấy con người của cô, nhưng anh sao không tưởng tượng được vẻ mặt của cô hiện giờ? Không kìm được, anh phản bác quan điểm của cô, "Bà xã, cho anh hỏi một câu, nếu trong lòng mỗi người đều bị giới hạn bởi sự trừng trị của pháp luật, vậy trong những thập niên trước đây tại sao khắp nơi trên thế giới, các loại tội phạm vẫn cứ ùn ùn xuất hiện. Em có thể giải thích cho anh được không, là tại sao?"
Lạc Ngạo Thực không nặng không nhẹ đặt câu hỏi khiến Vũ Nghê cứng họng! "....." Há miệng không biết nói gì.
"Ha ha...." Anh bật cười.
"... Vì những kẻ phạm pháp đó là người không có đầu óc, người tài có tố chất cao sẽ không phạm pháp"
"Rốt cuộc em lại nói đến tố chất? Nếu thực sự con người hiểu được pháp luật, đầu óc sẽ rất rõ ràng, vậy căn bản không cần đến pháp luật để giới hạn hành động chỉ cần dựa vào đạo đức cũng đã có thể giới hạn được hành động của con người" Lạc Ngạo Thực vui vẻ cười, lại một lần nữa bác bỏ ý kiến của cô
"...."
Một giây, hai giây, ba giây.....
Lần này Vũ Nghê thật sự á khẩu, tất cả đều do xã hội bây giờ quá mức mục nát, khiến cô hoàn toàn không thể tìm được ví dụ thực tế.
"Ha ha...." Anh bật cười, gần đây công việc rất bận rộn, lâu rồi chưa tranh luận với miệng lưỡi sắc bén của cô.
Mỗi lần đấu đi đấu lại với cô, cảm giác đều rất vui vẻ!
Không nói lại người ta, Vũ Nghê bắt đầu giở trò chơi xấu, "Em không biết đâu, tại sao anh không nhường em một chút? Em đang là phụ nữ có thai cơ mà, anh lúc nào cũng khiến em giận...."
Bị bà xã làm nũng, Lạc Ngạo Thực làm gì còn lý trí tranh luận, chỉ có thể giống như kẻ ngốc, vỗ về nhận lỗi với vợ. Cô nói cái gì đều đúng, cho dù không đúng cũng thành đúng, cho dù cô nói mặt trăng mọc ban ngày, mặt trời mọc ban đêm anh cũng phụ họa nói theo, "Đúng, anh còn chụp được ảnh đó, sẽ lấy cho em xem" Nói dối xong bản thân cũng không phân biệt được thật giả!
Tất cả đều để giành được nụ cười của cô.
****
Lâm Dương thực sự muốn ly hôn với chồng. Một gia đình hào môn xảy ra chuyện này tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, nguyên nhân ly hôn rất nhanh bị giới truyền thông đào bới, các tờ báo tạp chí rối rít đưa tin. Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, ngay cả các ông các bà ngồi chơi mạt chược ở đầu đường cũng biết con gái gia đình hào môn họ Lâm muốn ly hôn chồng, nguyên nhân vì cô ta yêu một người đàn ông khác, thân phận người đàn ông này vẫn còn nằm trong vòng bí mật, nhưng có một số bài báo suy đoán, là một người trợ lý kiêm tài xế nhiều năm của cô ta, hay một người đại công tử hào môn người Malaysia, hoặc chính là tổng giám đốc tập đoàn lạc thị, Lạc Ngạo Thực!
Lạc Ngạo Thực thấy trên internet đăng tin tức, khó chịu nhíu mày, "Tại sao, không phải anh từng nói rằng đừng có lôi anh vào những chuyện này? Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng anh hạ lưu, đi phá hoại gia đình người khác?" Anh nặng nề dựa vào thành ghế, khó chịu nhìn người đối diện!
"Anh, em sai rồi, chuyện này đúng là do em giải quyết không tốt, em đã cảnh cáo giới truyền thông, nếu như bọn họ còn dám viết bài linh tinh, em nhất định sẽ không bỏ qua cho họ" Lâm Dương hèn mọn nói, rất sợ Lạc Ngạo Thực tức giận, không để ý đến mình!
Nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, anh nói lời thấm thía: "Lâm Dương, không phải tình cảm của vợ chồng em vẫn tốt lắm sao" Anh đã phái người đi điều tra, tất nhiên có một số chuyện, nếu như cô ta cố tình che giấu, liệu ai có thể điều tra ra? Vấn đề này anh cần tự mình truy rõ.
Lâm Dương ngẩng đầu, nghiêm mặt nói. "Việc đã đến nước này, em không còn đường lui. Ngạo Thực, anh không cần phải áp lực, đây là chuyện của em, không liên quan dến anh"
"Đến lúc đó, em không hối hận là được rồi" Lạc Ngạo Thực khẽ nheo mắt, đã nói hết những gì cần nói, cho dù cô ta vô tội, thì chuyện ly hôn này cũng đừng trách anh!
Lâm Dương nhũn người ra, đi tới sau lưng Lạc Ngạo Thực, vòng tay ôm anh từ phía sau, "Không phải em từng nói với anh rồi sao? Chỉ cần anh cho em một cơ hội, anh không muốn ly hôn cũng không sao! Em có thể kiên nhẫn, để chứng minh tình yêu của mình, so với phó Vũ Nghê, em quyến rũ hơn nhiều"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh