I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 259: Bị Chửi Giữa Chợ
Vũ Nghê xách theo năm ký thịt bò, đi tới gian hàng rau cải. Cô lại giở chiêu ép giá, hai ký dưa chuột bớt được 5 đồng tiền, ba ký cà chua bớt được 3 đồng. Sau đó lại nhảy qua gian hàng thịt gà, mỗi món cũng có thể tiết kiệm được kha khá tiền
Trong lòng vui sướng vì trả giá thành công, cô cũng không để ý tới một người phụ nữ ăn mặc dơ dáy, đầu tóc rối bù, trên tay cầm theo một cái chai mon men theo sau lưng mình, ánh mắt tràn đầy thù hận, vẻ mặt cố chấp như muốn xé xác cô ra ——
Vũ Nghê khẽ mỉm cười với người bán hải sản, nhận lấy hàng hóa, giơ lên một đống đồ vừa mới mua được, kiểm kê cẩn thận, chuẩn bị đi ra khỏi chợ. Cùng lúc đó, chợt có tiếng hô to. "Đê tiện, cô đi chết đi?!"
"A ——" Vũ Nghê theo bản năng tránh sang một bên, cái chai thủy tinh vỡ trên mặt đất, ngay chỗ cô đứng lúc nãy sôi sục một lớp bọt màu trắng.
Cô phản ứng nhanh chóng, hướng phía ngoài chạy đi, người phụ nữ điên kia không ngừng dáo dác tìm kiếm bóng hình Vũ Nghê. Lúc này người dân hiếu kỳ, tụ tập rất đông ở chỗ cô đứng
Vũ Nghê hoang mang sợ hãi dừng lại ở trong đám người, không khóc, cũng không chạy nữa, bản thân là một nhà báo, càng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, mặc dù tình trạng nguy hiểm!
Có người dùng a-xít tạt vào người cô?! Cô đã rời khỏi đây sáu năm rồi, không lý do nào xúc phạm đến ai, tại sao người này muốn hãm hại mình?! Ngay sau đó, cảnh sát được điều tới, khống chế người đàn bà bẩn thỉu kia.
Vũ Nghê bước ra muốn nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, ước chừng người đó chỉ tầm 30, mặt hơi tròn, hàm răng không mấy đều đặn, nhìn thế nào cũng không thể nhớ người này là ai
"Hồ ly tinh, chỉ biết cướp chồng của người khác, cô nhìn cái gì, chết tiệt, tôi nhất định phá hủy gương mặt xinh đẹp của cô, xem cô còn dám quyến rũ chồng của người khác hay không, thứ đàn bà xấu, tôi khinh ——" Người đàn bà kia điên cuồng mắng mỏ Vũ Nghê, cuối cùng còn nhổ nước miếng xuống đất
"Tôi không quen biết chị, chị biết tôi sao?! Cớ gì cầm chai a-xít tạt vào người tôi?!" May mắn thay, cô đã được đào tạo trong lĩnh vực này, khi một người nào đó hét to phía sau lưng bạn, phản ứng đầu tiên là bạn không nên quay lại, ít nhất phải tránh sang một bên. Nếu như lúc ấy cô trực tiếp quay đầu, chẳng khác nào bị a-xít kia dội ngay vào mặt
Nghĩ tới đây, toàn thân Vũ Nghê bắt đầu run rẩy, cơ thể trở nên lạnh ngắt!
"Thứ đồ lẳng lơ, vừa gặp đàn ông đã cười toe toét, định muốn quyến rũ chồng của người khác?! Đàn bà như cô thật xấu, tôi muốn giết chết cô, giết ngay tức khắc!" Trên miệng không ngừng mắng nhiếc Vũ Nghê.
Chẳng qua trả giá thành công, vui mừng mỉm cười lại bị cho là quyến rũ người khác?! Cô ta quả thật điên rồi
"Haiz, xem ra hôm nay cô thật xui xẻo, người phụ nữ này bị bệnh tâm thần, hình như chồng của cô ta vét tiền chạy theo người tình, bỏ rơi cô ta, cho nên cô ta mới bị kích động như vậy. Cô ta thường hay xuất hiện trong chợ, canh me những người phụ nữ xinh đẹp, tạt nước vào họ. Lần này dội a-xít có lẽ là lần đầu tiên, cô thật may mắn khi tránh được, không thì khó mà tưởng tượng!" Một chủ gian hàng một mực nói to, còn không ngừng khen vận may của cô
Xung quanh vang lên tiếng bàn luận, đồng thời còn có người hướng về phía nhân viên phụ trách hô, phải tăng cường quản lý chặt chẽ.
Hai người cảnh sát trẻ tuổi đem người phụ nữ mang đi, một nữ cảnh sát ở lại hỏi thăm tình hình của Vũ Nghê. "Cô không sao chứ, có cần tới bệnh viện kiểm tra?!"
Vũ Nghê vẫn còn bị sốc, do dự lắc đầu. "Không, không cần... tôi không sao cả, chỉ hơi giật mình!"
"Cần báo cảnh sát không?!" Nữ cảnh sát tiếp tục dò hỏi.
"Không, không cần!" Người phụ nữ kia cũng chỉ là bệnh nhân, cảnh sát thì làm được gì?!
Sau khi để lại số điện thoại của mình cho nữ cảnh sát, Vũ Nghê cầm lên túi đồ, vội vàng rời khỏi khu chợ ——
Ngồi vào trong xe, uất ức khóc lớn, đôi tay run rẩy kịch liệt, nhấn số của Lạc Ngạo Thực, điện thoại vang lên, nửa phút sau, có người bắt máy.
"Nhớ anh à?!" Người ở đầu dây bên kia bỡn cợt mở miệng
"Hức, huhu —— Ngạo Thực ——" Vũ Nghê hoảng sợ gào khóc, không giấu giếm nỗi hình tượng bản thân
"Sao rồi, Vũ Nghê, mau nói anh biết, đã xảy ra chuyện gì?!" Cảm thấy cô dường như có chuyện, bộ dạng anh càng thêm khẩn trương, trách móc mình không thể ở cạnh bên cô
Sau khi khóc nức nở, biểu cảm cũng bình tĩnh lại. "Hôm nay em đi chợ mua vài món đồ, không ngờ có kẻ tâm thần cầm chai a-xít tạt vào người em ——"
"Vậy, vậy em có bị thương không?! Shit, bây giờ em đang ở đâu?! Đúng rồi, đi... đi bệnh viện kiểm tra ngay!" Trong lòng không ngừng run sợ dò hỏi. "Ngoan, mau nói cho anh biết, bên cạnh em còn có ai không, kêu người đó nghe điện thoại!"
"...... Không có việc gì đâu, em không sao cả. Em may mắn tránh khỏi, chỉ chút xíu nữa thôi, chắc em tiêu đời rồi!" Nước mắt trên mặt lập tức biến mất, thu hồi tiếng khóc, tranh thủ thời gian giải thích
"......" Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. "Em làm anh lo lắng lắm ——" Chưa từng có cảm giác sợ hãi, đây có lẽ là lần đầu tiên
"Em xin lỗi, em không quấy rầy công việc của anh chứ?! Đáng ra em không nên gọi điện cho anh ——"
"Không gì, lẽ ra anh phải ở cạnh em. Nói cho anh biết, hiện tại em đang ở đâu?!" Giọng nói có chút gấp gáp, mang theo biểu tình nóng nảy
"Em ở trong xe!"
"Được rồi, em ở yên đó, anh gọi tài xế đến đón!" Theo thói quen an bài mọi chuyện, cho dù bây giờ anh đang ở Mĩ
"Không cần đâu, nghe được giọng của anh là em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Anh lo làm việc đi, khi nào trở về, nhớ gọi điện thoại báo em biết trước!"
Nghe được thanh âm bình tĩnh kia, Lạc Ngạo Thực mới thoáng yên tâm. "Ừ, lúc về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho anh. Đại khái khoảng năm ngày sau anh sẽ về nước!"
"Vâng, khi đó chắc em đã đi làm lại, dù sao du lịch tuần trăng mật cũng sắp kết thúc!" Cô vừa khóc vừa cười oán trách
"Ha ha...... Sau này anh nhất định sẽ tìm cơ hội bù đắp cho em, không phải bù đắp cho em, mà là bù đắp cho bản thân anh!" Lạc Ngạo Thực có ý ám chỉ điều khác!
"Ghét, lúc này rồi anh còn không nghiêm chỉnh?! Thôi, anh đang bận, em cúp máy đây
"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh