Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 256: Ôm Chặt Em, Bồi Thường Lại
Một cảm giác quen thuộc lướt qua, anh khẽ nheo tròng mắt như có điều suy nghĩ.
Cái hộp này ——
Lạc Ngạo Thực đứng trước tủ quần áo khoảng chừng năm phút đồng hồ, rốt cuộc cũng quơ tay lấy một chiếc vớ, bỏ nhẫn kim cương vào, sau đó đặt ở dưới gối của cô.
Vũ Nghê đem sợi dây chuyền bạch kim bỏ vào chiếc vớ lủng lẳng treo ở đầu giường, cúi người khẽ hôn Hoan Hoan. "Xin lỗi con gái, về sau chắc mẹ không còn ở bên cạnh con, nhưng mẹ vẫn rất yêu con ——"
Sau khi tặng quà cho Hoan Hoan, cô vội vàng đi tới phòng Lạc Dật, thận trọng đem trò chơi mới nhất bỏ vào ‘vớ’, sau đó nhe răng toét miệng oán trách. "Mặc dù mẹ không thích con chơi game, nhưng mẹ không nỡ thấy con buồn rầu......"
"Ha ha...... Không ngờ quà tặng của em cũng rất giống anh!" Lạc Ngạo Thực giơ giơ món quà trên tay, khẽ khàng lắc đầu. "Xem ra, phần quà này không sử dụng được!"
"Lạc Ngạo Thực, anh xảo quyệt lắm, ai cho phép anh nhìn trộm quà của em?! Lạc Dật có người ba như anh thật nham hiểm!" Đi ra khỏi căn phòng, Vũ Nghê hả hê nói
Cô vẫn luôn ghen tị với tình cảm cha con nhà này, hiện tại cô đang nỗ lực dành lại tình cảm của con trai, rắp tâm ly gián cha con bọn họ! Buồn cười không?! Rất buồn cười, thật ra đôi lúc cô có cảm giác tủi thân, sáu năm rồi Lạc Dật được anh ta nuôi nấng chăm sóc, còn cô đến cả một ngày cũng không. Lạc Dật năm nay đã gần bảy tuổi, thế nhưng chuyện gì cũng nói với Lạc Ngạo Thực, nhiều khi ngẫm nghĩ thấy mình giống vật trưng bày. Điều này khiến cho người ta đố kị, không phải sao?!
"Ha ha!" Bị bộ dạng đáng yêu quở trách, anh chỉ biết cười trừ, chế giễu cô, xem cô chẳng khác gì một đứa bé. Anh năm nay đã ba mươi lăm tuổi, còn cô chỉ mới hai mươi bảy, xem ra khoảng cách của họ khá xa, chợt anh mới ý thức, khi anh học đại học, cô còn tập tễnh ở trường trung học ——
Thân thể anh chợt dán sát người cô, ghì thật chặt vào lòng. "Nghê, cùng sống chung với anh, chưa từng thấy anh già đi?!"
"Ơ?!" Vũ Nghê không hiểu chớp chớp mắt, hai tay ôm chằm gương mặt của người đối diện. "Anh làm sao vậy, nghe anh nói như thế, hình như không còn tự tin?!" Đây rõ ràng không phải tác phong của anh
"Bỗng dưng anh cảm thấy mình già hẳn, so với em lớn hơn rất nhiều!"
"Khoảng cách tuổi tác ư, đâu phải bây giờ anh mới biết?! Lúc ấy kết hôn cùng em, ngông cuồng, ngạo mạn khi đó biến đâu mất rồi?! Đừng nói rằng anh cảm thấy không xứng với em đó nha!" Phía sau những lời này, cô còn giả vờ kéo dài thanh âm.
Khách quan mà nói, cô chưa bao giờ kể với anh sự thật, tuyệt đối không thể để anh biết, dù tuổi anh già đi, nhưng gương mặt không hề biến đổi —— Bộ dạng này càng khiến anh trưởng thành hơn, vẻ đẹp lại càng thu hút. Ngay cả những cô gái trẻ đang làm việc tại MBS vẫn rất thích anh, ví như người đó là ~ Diêu Hân!
"Ha ha, yêu một lão già như anh, em không cảm thấy uất ức sao?!" Bắt đầu hoài nghi lực hấp dẫn của mình, trong lòng lo lắng thật sự!
Vũ Nghê nhìn chằm chằm vào mắt của Lạc Ngạo Thực, cố ý chần chờ nói. "Để em suy nghĩ đã ——"
Vài phút trôi qua, cô vẫn không trả lời, nhìn ương mặt anh bồi hồi sốt ruột
"Nói!" Người nào đó không kiềm chế được, mở miệng hỏi tới
Phút chốc cô cười thật to, cố ý hàm hồ, miễn cưỡng nói. "Ai bảo anh thổ lộ trên đài, khiến em cảm thấy mất mặt, bây giờ mọi người đều biết, Phó Vũ Nghê là vợ của Lạc Ngạp Thực, chuyện thế này thì đành phải chấp nhận thôi ——"
"Không được, anh không muốn nghe kết quả này, đáp án này khiến anh không hề hài lòng!" Lạc Ngạo Thực hô to, ngay sau đó hôn lên cánh môi Vũ Nghê, dùng sức hôn thật mạnh, cơ hồ nuốt hết mọi thứ vào trong.
Cho đến khi hai tay cô vòng chặt cổ anh, trên miệng không ngừng thở dốc, anh mới hài lòng buông lỏng cô ra
"Anh khiến em không thở nổi, anh thật ngang ngược, Lạc Ngạo Thực!" Vũ Nghê nặng nề trách móc, đồng thời đi tới giường lớn, tránh né người nào đó
"Ơ hay, là thứ gì đây, cứng quá!" Khi cô chuẩn bị ngã đầu vào gối, chợt phát hiện ra chiếc vớ bên cạnh
Lạc Ngạo Thực nằm nghiêng ở một bên, môi mỏng mím lại, mong đợi vẻ mặt vui mừng của Vũ Nghê.
Sắc mặt cô lập tức thay đổi, từ đùa giỡn biến thành cảm động, nước mắt trong lòng chợt chảy ra, xoay người, nũng nịu. "Chồng à, anh xem em là một đứa bé hay sao?! Hì hì, dù sao cũng cám ơn anh!"
Điều làm anh sợ nhất là khi cô cảm động, điểm khiến anh buồn nhất là lúc cô chảy nước mắt, mặc dù là giọt nước mắt hạnh phúc. "Mau mở ra xem, xem em có thích hay không!"
Cô nhanh chóng gật đầu, chậm rãi móc quà tặng ra, là một chiếc nhẫn kim cương. Thiết kế nổi bật, lóe lên ánh sáng rạng rỡ ——
Lạc Ngạo Thực cầm lấy chiếc nhẫn, đồng thời nắm chặt bàn tay trắng mịn. "Đôi lúc anh vẫn muốn tặng em một chiếc nhẫn cưới hơn là nhẫn kim cương, mong muốn khóa chặt em cả đời này, có điều ——" Nói chuyện đồng thời đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô. "Khi qua thế giới bên kia, cuộc sống này, anh còn nợ em những gì, không cách nào bù đắp, vậy thì lúc sang thế giới bên kia, anh tiếp tục trả lại!" Có lẽ, hết cuộc đời này cô cũng không còn khả năng sinh đẻ, vậy để kiếp sau, kiếp sau nhất định khiến cô thật sự hạnh phúc!
"—— Nói như anh, khác nào em không thể trốn khỏi đây rồi!" Vũ Nghê nhào vào lồng ngực của Lạc Ngạo Thực, hai tay ôm chặt cổ anh.
"Vũ Nghê, anh có thể hỏi em một chuyện, được không?!"
"Vâng?!" Chìm đắm trong hạnh phúc, không màng ngẩng đầu lên.
"Em có nhớ, dưới tình huống nào chúng ta......" Đã quen biết nhau?!
Lời còn chưa kịp nói hết, chuông điện thoại chợt vang lên, cắt đứt vấn đề của Lạc Ngạo Thực. "Tôi nghe ——" Anh buông lỏng cô, tiếp chuyện điện thoại.
"Tổng giám đốc, có tin từ Mĩ báo về, phía công ty COS­MOS ——" Trợ lý Lưu trực tiếp gọi điện thoại tới.
Sắc mặt anh không hề thay đổi, chú tâm nghe tin từ đầu dây bên kia ——
Thời gian từng phút trôi qua, nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay, Vũ Nghê say sưa tiến vào giấc mộng ——
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ, anh không nỡ đánh thức cô. Có một số việc, về sau nhất định sẽ hỏi, bây giờ cũng chưa cần thiết ——
*****************************
Đại hội cổ đông được diễn ra vào ngày 27 tháng 12, là cuộc họp bỏ phiếu hàng năm có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hội nghị tổng hợp về cách làm việc, chi thu ngân sách, liệt kệ kế hoạch cho những năm tới, dự kiến lợi nhuận phát triển....
Ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, mặc bộ tây trang màu xẫm cộng thêm vóc người hoàn mỹ, Lạc Ngạo Thực càng thêm nổi bật. Cả người anh tản ra hơi thở quý tộc, kinh ghiệm dày dặn nhiều năm ở thương trường đã vô tình dạy anh bài học, khí chất chính là một phần áp đặt
Lạc Ngạo Thực theo bản năng xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, đây là đêm giáng sinh cô đeo vào cho anh, thật ra thì 6 năm qua anh vẫn mang theo, chỉ vì tiếp cận cô, lén lút tạm thời giấu đi
"...... Đây là bản kế hoạch thu mua công ty COS­MOS, nếu như các vị cổ đông có điều gì nghi ngờ, có thể trực tiếp hỏi tôi, tôi sẽ giải thích cặn kẽ!" Sau khi nói xong, tầm mắt sắc bén quét qua một lượt người
Anh trầm mặc không nói, chờ đợi tiếng đáp lại
"Tôi không đồng ý!" Lạc Bình, cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Lạc thị, chính là bác của Lạc Ngạo Thực, đầu tiên đưa ý kiến
Rất nhanh, cầm đầu một nhóm cổ đông khác, họ cũng tuyên bố phản đối.
Trong phòng họp vang lên những tiếng bàn luận, mấy vị cổ đông quay mặt nhìn nhau!
Lạc Ngạo Thực khẽ chau mày, lễ phép nhìn về phía bác mình. "Lý do?!"
"Công ty này chủ yếu hỗ trợ sản phẩm miễn phí, tuy được mọi người nhiệt tình ủng hộ, nhưng chi phí thu về không bao nhiêu, toàn bộ hoạt động của công ty cũng là lợi nhuận tiêu cực, một công ty như vậy, tôi nghĩ không đáng để mua!" Lạc Bình thừ người đem xấp tài liệu ném trên mặt bàn, ý tứ thể hiện rõ, sau đó khinh miệt, cậy già lên mặt, nhìn về vị trí chủ tịch hội đồng quản trị. "Kế hoạch hoang phí, không mang lại lợi ích kinh tế ——"
Thái độ của các cổ đông khác lập tức nghiêng về Lạc Bình.
Gương mặt anh vẫn rất bình tĩnh, thong thả nhìn về phía mọi người, có người ra mặt phản đối, anh mới cảm thấy bình thường, không ai ý kiến, ngược lại dễ dàng sập bẫy!
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh