We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 251: Cao Thủ Bắt Xà
"Lạc Dật, cậu tìm được giun chưa?!" Hoan Hoan cầm cây xẻng nhỏ, đứng ở một bên, đào xới lung tung. Bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất, đến cả đôi giày màu trắng cũng bẩn không kém.
Nếu như người ngoài nhìn vào, đôi khi còn tưởng cô bé thành thạo công việc nhà nông lắm đây. Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cái hố cũng được đào xong.
Lạc Dật khinh bỉ nhìn về Hoan Hoan, xỏ xiên người cạnh bên. "Đúng là con gái, hừm, cậu xem đi, chúng ta cùng nhau đào, cuối cùng thì sao?!" Lạc Dật nghiêng người sang một bên, muốn cho Hoan Hoan nhìn rõ thành quả của mình.
Hoan Hoan đứng lên, rướn cổ liếc nhìn. Cái hố của Lạc Dật quả thật rất lớn, có thể chứa đầy một bọc sách. Nhưng mà chuyện này có gì đáng phải hả hê?!
Phớt tỉnh người bên cạnh, huơ tay vuốt hàng lông mi cong vút. "Nếu như tớ nhớ không lầm, chúng ta bây giờ là đang bắt giun, không phải tranh tài đào hầm, dù cho cái hố của cậu có to đến đâu, không bắt được con giun nào, thật là uổng công quá đi!"
"Im ngay
giun sống trong đất khá sâu, người nông cạn như cậu thì biết gì chứ!" Nhất quyết ăn thua tới cùng.
"Vậy chúng ta xác định xem ai bắt được giun trước...!" Hoan Hoan giơ lên cây xẻng nhỏ, sau đó ngồi chồm hổm xuống, tiếp tục công việc ganh đua
Lạc Dật cũng tức tốc đuổi theo, cậu không muốn bị bại dưới tay con nhóc. Hiện tại Hoan Hoan cũng đã có mẹ, còn có thêm chú Tạp Tư, hơn nữa còn chiếm lấy tình thương của ba mẹ mình, rõ ràng mình đang rơi vào thảm cảnh. Vô luận là ở phương diện nào, loại tranh tài này không thể nhường bước!
Thấy giáo từng nói, sinh mệnh của giun rất ương ngạnh, có thể sống dưới bùn đất khắc nghiệt, dù gì cũng phải nghiêm túc phân tích một chút. Bọn nhóc từng bước từng bước hướng về chỗ vườn hoa, không hề biết rằng hai người lớn kia cũng đang săn rắn ——
***************************
Vũ Nghê cầm túi ni lon theo sát phía sau Lạc Ngạo Thực, cẩn thận lo lắng quay đầu, cặp mắt láo liêng tìm kiếm. Loài động vật này thường có thói quen ở đâu?! Trên cây, hay là trong bụi cỏ?!
Ngửa đầu quan sát bên trên, dưới chân có một vật cản trở, khiến cô vô tình trợt té, thân thể không điều khiển được, lảo đảo lên trước mấy bước. "Á —— á ——"
Lạc Ngạo Thực chợt xoay người, nhanh chóng ôm lấy Vũ Nghê. "Xem em kìa, sợ hãi đến mức run rẩy ——"
"Không có, em không sợ, chẳng qua không để ý dưới chân, cho nên mới bị vấp ngã ——" Nói chuyện đồng thời liếc nhìn, một vật dài ngoằng đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô
"Á, Ngạo Thực ——" Cô thét chói tai, đồng thời nhảy vào trong lòng của anh, nhắm mắt lại, cằm chống đỡ đầu vai anh. "Ngạo Thực...... Rắn, con rắn ——"
"Đâu, nó ở đâu?!" Theo tầm nhìn của cô, anh thấy được một sợi dây thừng, ngay sau đó bật cười. "Đừng sợ, chẳng qua chỉ là một sợi dây, xem ra em lo hảo rồi!"
"A, vậy sao?!" Vũ Nghê mở mắt, lần nữa nhìn xuống đất
Quả nhiên là một sợi dây. Nhất thời, sắc mặt cô ửng hồng lên. "Hì hì, ngại quá, em không chịu nhìn rõ!"
"Thật là, lần sau chúng ta nhất định phải tìm chỗ an toàn, sẽ không để em ám ảnh ——" Lạc Ngạo Thực thừa cơ trêu chọc, vất vả lắm anh mới có được một ngày nghỉ, trăng mật thì bị phá hỏng, ở nhà đương nhiên phải tạo cảm giác ngọt ngào.
"Ha ha, đừng nói nữa, xin anh đấy ——" Mặc dù bọn họ đã là ‘vợ chồng’, hoan ái không biết là bao nhiêu lần, cả hai tuy hai là một, nhưng mà ~~ đối mặt với sự trêu đùa của anh, khiến cô càng thêm xấu hổ, nhịp tim bị anh làm cho rối loạn, hô hấp trở nên dồn dập
"Chụt ——" Lạc Ngạo Thực nhanh chóng đến gần Vũ Nghê, khẽ hôn trộm một cái.
"Anh...... em còn chưa có đánh răng đấy, thúi chết người ——" Vũ Nghê cau mũi, oán hận uất ức!
"Không sao, anh cũng vậy —— vừa vặn thúi chung một chỗ, thế này càng ấn tượng hơn ——" Lạc Ngạo Thực ôm chặt Vũ Nghê, vui vẻ đề nghị, đưa ra đầu lưỡi để cô nhìn, phía trên có chút sưng đỏ. "Xem đi, đây chính là vết thương tối ngày hôm qua, em cắn nhầm anh đấy, bây giờ vẫn đau này, còn không mau tới an ủi anh!"
"Ghét ——" Vũ Nghê lắc đầu nguầy nguậy, một tay che miệng, dùng sức kéo ra khoảng cách. Khi tầm mắt kịp chạm đến phía sau người của Lạc Ngạo Thực, tròng mắt cô chợt mở lớn, nín thở ——
Một con rắn lục đang trường trên cành cây, tư thế ngạo mạn không ngừng lè ra đầu lưỡi, cặp mắt màu đỏ cực kỳ nguy hiểm, pha lẫn một chút tàn nhẫn, tựa hồ muốn cướp sinh mệnh người khác
Anh phát hiện ra bộ mặt kinh ngạc cùng với gò má trắng bệch của cô, đoán rõ lần này cô thấy cái gì. Bên tai chợt vang lên âm thanh 'xào xạc', càng thêm ấn định suy đoán của mình, ‘nguy hiểm’ đang ở đằng sau.
Lạc Ngạo Thực bình tĩnh an ủi Vũ Nghê, khóe môi nâng lên. "Đừng sợ, kế tiếp hãy xem chồng em biểu diễn, đưa bao ni lon cho anh!"
Toàn thân cô lay động, trái tim nghẹn tới cổ họng, lập tức muốn nhảy ra ngoài. "Ngạo Thực, hay là đừng săn nữa, hãy tìm chuyên gia đến đi!" Cô không muốn ~~ thật sự không muốn anh vướng vào nguy hiểm, nếu như cô nhớ không lầm, đây chính là loài rắn cực độc ——
"Anh là thợ săn chuyên nghiệp đấy!" Nói chuyện đồng thời xoay người, mặt ngó về rắn độc khiêu khích
Con rắn lục nhanh chóng tấn công người trước mặt. Lạc Ngạo Thực nhanh nhẹn nghiêng người, đắc ý tạo ra khoảng trống, vươn tay, chuẩn xác bắt được đầu rắn, trong nháy mắt con rắn phải ngậm miệng lại. Tiếp đến anh khống chế đuôi nó. Một giây trước nó vẫn hung hãn, bây giờ đã ngoan ngoãn nằm gọn ở trong tay anh
Lạc Ngạo Thực hả hê đem con rắn cầm lên, bộ dạng giống như dũng sĩ, kiêu ngạo nhìn về Vũ Nghê. "Đến đây, người đẹp có nên tặng cho anh hùng một nụ hôn hay không ——"
Trái tim cô liên tục thổn thức, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, biểu tình mếu máo nhìn anh. "Đem con rắn bỏ vào trong túi đã!"
"Vậy sao em không nói sớm!" Lạc Ngạo Thực cầm con rắn đưa vào túi, buộc lại miệng túi ổn thỏa, sau đó ném vào rương gỗ. "Tốt, lát nữa anh sẽ kêu người xử lý nó!"
Cô cũng không còn chau chuốt đến bản thân, trực tiếp ôm lấy người trước mặt, môi đỏ mọng khẽ chạm môi mỏng. "Lạc Ngạo Thực, anh có biết là anh dọa em không, thật sự sợ anh xảy ra nguy hiểm ——"
Anh thuận thế đè gương mặt cô, dùng sức hôn sâu, khi hô hấp cả hai bắt đầu khó khăn, bọn họ mới buông lỏng nhau. "Ha ha, hãy tin anh, không gì có thể làm khó anh!"
"......" Phải vất vả lắm cô mới đạt được hạnh phúc, làm sao có thể chứng kiến anh gặp nguy hiểm?!
"Không tin anh sao?! Anh đã từng tham gia trại huấn luyện rắn ở Mĩ —— hơn nữa còn có bằng tốt nghiệp hẳn hoi!" Rất tự hào nói
Tròng mắt cô xuất hiện một nỗi kinh ngạc. "Là trại huấn luyện nổi tiếng trên một hòn đảo ở Mĩ đúng không?!"
"Em cũng từng nghe qua trại huấn luyện này?!"
"Làm sao em lại không biết?! Nó nổi tiếng đến độ được phát trên nhiều kênh truyền hình,trại huấn luyện của thế giới phú hào ——" Có mấy vị phú hào ở Âu Mĩ cũng xém bỏ mạng vì săn rắn
"Ha ha —— Không chỉ có một mình anh, cả Bùi Tạp Tư, Tôn Tư Vũ cũng tham gia khóa học này, bọn anh cùng nhau tốt nghiệp, thành tích tương đối khá tốt!" Lạc Ngạo Thực khoe khoang kể lể về chuyện quá khứ.
"Tôn Tư Vũ?! Chính là ông chủ của tòa soạn nổi tiếng được đánh giá cao trong suốt 5 năm qua, Tôn tiên sinh đó ư?!" Ánh mắt tò mò mang chút hân hoan.
"Ừ ~~ không sai, chính là cậu ta ~~ Này, cứ hễ nhắc đến thằng đàn ông khác, là ánh mắt em lộ rõ sáng ngời!" Lạc Ngạo Thực bẹo má Vũ Nghê, điên cuồng ghen tuông nói.
"Em không có, chỉ là em hiếu kỳ thôi!" Vũ Nghê khẽ vuốt ve ngực Lạc Ngạo Thực, để cho anh yên tâm. "Đúng rồi, Tạp Tư cũng từng tham gia trại huấn luyện, tại sao cậu ta không đánh nhau được?!"
Lạc Ngạo Thực không hiểu, đính chính nói rõ. "Cậu ấy đánh nhau rất giỏi, ở Mĩ có một thời gian cậu ấy còn không thèm học hành, gia nhập băng nhóm của xã hội đen ——"
"Vậy là Tạp Tư dám lừa gạt em!" Vũ Nghê cuối cùng kết luận. Ghét, trước đây khi cô theo dõi Lạc Ngạo Thực ở vũ trường, bị mấy tên lưu manh tấn công, tên kia chỉ biết đứng nhìn!
"Vợ à, hiện tại không còn nguy hiểm, chúng ta có nên......" Bàn tay tá ác không ngừng càn rỡ vuốt ve ngực cô. Hơ, sáng sớm hôm nay cô ấy không mặc nội y ~~ có thể cảm nhận rõ ràng chỗ đó mềm mại đến thoải mái
"Không được, tay của anh vừa mới bắt rắn, đừng có đụng vào người em, có ký sinh trùng đấy!"Đẩy đẩy người kia, tìm cớ cự tuyệt
~"Không sao, thân thể anh miễn dịch độc tố!" Lạc Ngạo Thực thuận tay móc một bình nhỏ màu trắng từ trong túi quần ra, nặn chất lỏng, chà sát nó. "Lần này sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa còn thơm ngào ngạt. Tối ngày hôm qua quá tối, thật sự không nhìn thấy rõ chỗ kín của em. Hiện tại anh muốn nhớ lại hồi ức, muốn gần gũi em vô cùng
~" Phía sau lời nói thân mật, cố tình thì thầm vào lỗ tai cô.
Hỏi thăm, cầu xin, chẳng qua để tăng kích thích, bàn tay to nhanh chóng cởi ra cúc áo của người trước mặt, bầu ngực căng tròn quyến rũ lộ ra.
Nơi ngực truyền tới dòng điện lạnh lẽo, khiến cô ngẩng đầu vặn vẹo. "Đừng...... sẽ bị người khác nhìn thấy. Sáng sớm sẽ có người làm vườn đến đây!"
Lạc Ngạo Thực khẽ cong hai chân, mở to miệng ngậm, khéo léo mút chặt đầu nhũ hoa đang nhô ra
"Ưm......" Cô khẽ rên rỉ, mỗi một động tác anh ta mút hôn, giống như mang theo dòng điện chạy dọc theo ngực của cô, một chút cảm xúc tê dại chậm rãi tràn lan bên ngoài, cơ thể quyến rũ của sớm tinh mai vừa vặn trở nên nóng bừng.
Một bên cắn mút, một bên dùng sức vuốt ve đầu ngực trắng hồng, khiến đầu nhũ hoa nhanh chóng cứng lên ——
Anh di chuyển đỉnh đầu, trằn trọc lặp lại động tác mút hôn, đầu lưỡi nóng ấm linh hoạt liếm láp day dẳng trêu đùa xung quanh.
Bên tai vang lên âm thanh của dòng nước miếng, khiến cho không khí tăng phần ám muội ~~ phảng phất hương tình nóng bỏng. Cô bị anh làm cho ý loạn tình mê, gương mặt lập tức phiếm hồng, hai mắt khẽ nheo, thân thể mềm mại giống không có xương, như hoa tầm gởi phụ thuộc vào anh, luồn lách quấn chặt người anh
Anh chợt ngừng hôn, từ từ cởi áo cô xuống, thân thể trắng noãn lộ ra, đơn giản chỉ còn có một chiếc quần. Tthuận tay ném chiếc áo ngủ sang một bên, dẫn dắt cô theo chỉ dẫn của mình, vừa hôn, vừa đặt cô nằm ngang xuống
Vén quần ngủ cô lên, lộ ra bắp đùi mềm mịn, dọc theo mắt cá chân nhỏ bé, thong thả lướt hôn, di chuyển đến đầu gối cô, cuối cùng dừng lại ——
"A ——" Vũ Nghê phát ra âm thanh sợ hãi, đôi mày thanh tú nhăn lại, nẩy người, co giật, đồng thời tăng cường thích thú.
Cách lớp quần mỏng anh nhẹ nhàng mút chặt, nơi đó nhanh chóng ẩm ướt, thậm chí còn lưu lại một luồng nhiệt nóng ——
"Lạc Ngạo Thực, anh nhanh lên một chút, đừng hành hạ em ——" Âm thanh yêu kiều cầu khẩn
"Ha ha, em thật nhạy cảm. Mặc dù em không phải đối thủ trên giường của anh, nhưng mà anh thích cơ thể nhạy cảm của em ——" Nói xong, liền cởi quần cô xuống, tiếp đó chủ động kéo quần của mình, lộ ra một vật màu đồng, đã sớm cương lên từ sớm. "Ha ha, rắn phải về động của mình!". Miệng nói, thân dưới phối hợp đưa vào, hai người cùng nhau thở dốc
Hai tay anh đỡ lấy eo cô, bộ dạng giống như động cơ mô tô, ở bên trong rung chuyển từng hồi. "Ưm..... ừ...... " Anh khiến cô thở gấp liên tục, bấu chặt thân thể anh, hưởng thụ cảm giác hưng phấn, trong lòng hò hét muốn điên
Hai chân nhỏ bé kẹp chặt hông anh, phối hợp từng bước di chuyển. Khi anh chạm vào chỗ sâu nhất của cô, khiến cô không ngừng rên rỉ
Khi hai cơ thể đạt đến đỉnh điểm của sự sung sướng, cảm giác hòa nhập phảng phất hương vị ngào ngạt trong lúc giao hợp
hang động mà rắn chui vào chậm rãi chảy ra một ít chất lỏng ——
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh