Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 250: Hang Động Của Mãng Xà
"Dậy, dậy mau!" Vũ Nghê bế xốc tấm chăn, dùng sức lắc lắc thân thể của Lạc Ngạo Thực. "Anh mau dậy đi, không phải còn cần sai người tìm con rắn sao?!"
"Không cần nhờ vả ai cả, tự anh có thể làm được. Chút nữa đi bà xã, giờ anh muốn ngủ một lát ——" Lôi kéo thân thể của cô, cưỡng bức cô nằm bên cạnh
"Vậy...... Vậy anh nhanh lên. Lạc Ngạo Thực, anh không được ngủ nữa ~~ Ngộ nhỡ con rắn đó tấn công người khác thì sao?!"
"Loài rắn không chịu ở yên một chỗ, chắc là nó đã chạy trốn xung quanh!" Mắt nhắm mắt mở nói chuyện, mặc cho cánh tay bị đối phương kéo.
"Vậy áo lót, áo lót của em thì sao?! Nếu bị người giúp việc nhặt được, mặt mũi em để ở đâu?! Em không cần biết, anh phải mau chóng tìm lại giúp em!" Vũ Nghê tiếp tục lắc lắc người nằm trên giường. Anh càng bất động, càng khiến cho cô tức giận. "Lạc Ngạo Thực......"
Anh gãi gãi lỗ tai, sau đó đem cánh tay khoác lên đầu vai nhỏ bé. "Gọi cả họ và tên anh như thế ~~ thật sự là anh không thích. Âm thanh này chỉ dùng để gọi ——" Khi em chìm trong ham muốn
Câu nói mập mờ khiến gò mà cô ửng hồng, thử mở miệng kêu. "Ngạo Thực....."
"Lớn tiếng một chút......"
"Ngạo Thực..... Anh mau giúp em đi tìm quần lót được không?! Bằng không em rất mất mặt......"
"Nũng nịu nghe êm tai thật!" Lạc Ngạo Thực nhắm mắt lại, trên mặt hưởng thụ thỏa mãn. "Được rồi, vậy giờ chúng ta đi bắt ‘rắn’ thôi!"
"Vâng!" Vũ Nghê nghiêm túc gật đầu. "Thật không yên lòng để anh ra tay. Hay là, chúng ta nhờ đến chuyên gia bắt rắn đi!" Nếu như anh mà bị thương, cô sẽ rất đau lòng!
"Không cần, anh là Lạc Ngạo Thực không sợ trời không sợ đất, chuyện nhỏ nhặt này đã là thá gì ——" Nhắm mắt, cong khóe môi nói. "Hôm qua em sờ vào nó, có thấy nhám nhám không?!"
Vũ Nghê chợt nhìn vào lòng bàn tay, bất giác nhớ lại cảm giác. Xác định rõ ràng, cuối cùng một mực kết luận. "Đường kính đại khái 2 cm!"
"Ha ha...... Đó chỉ là một con rắn nhỏ. Uầy, có lẽ là em không biết, lúc nhỏ anh đã từng nuôi một con rắn bé tý, bây giờ chắc to lắm rồi." Từ từ mở ra hai mắt, mỉm cười tà ác nhìn cô.
Nghe qua khiến cô phải suy nghĩ lại, trong đầu mường tượng mất hết nửa phút, sau đó lập tức cau mày. "Anh có nuôi rắn à?! Tại sao em lại không biết?!"
"Ha ha, vậy để anh nói em biết!" Lạc Ngạo Thực vội vàng nắm tay Vũ Nghê, chậm rãi đưa vào trong chăn, liên tục để cô vuốt ve chỗ kín của mình ~ ý bảo đây chính là 'rắn'
Khi bàn tay cô khẽ chạm vào vật dưới háng anh, phút chốc nó đã dựng lên, vừa thô, vừa cứng, cộng với một chút lửa nóng. Gương mặt cô nhanh chóng phiếm hồng, biết mình lại bị đùa bỡn. "Lạc Ngạo Thực, anh là đồ lưu manh......"
"Ha ha —— nói cho em biết, rắn của anh, chỉ chui vào động của em ——" Lời nói mang theo sắc tình, đồng thời bàn tay to khẽ vuốt vào chỗ kín đối phương. Nhìn biểu cảm vừa xấu hổ vừa cay đắng, cảm giác này khiến anh thật sự vui vẻ.
"Lạc Ngạo Thực, anh là đồ cuồng dâm, đê tiện, hạ lưu ——" Vũ Nghê tức giận hô to, muốn rút tay về, nhưng bị người kia giữ chặt, cô càng cảm nhận rõ hơn, từng sợi dây chằng huyết mạch lưu thông căng tràn nơi đó
Lạc Ngạo Thực bất mãn nói lên đạo lý. "Anh hạ lưu chỗ nào, anh đây là người chung tình, không chỉ trong lòng đều có hình bóng của em, ngay cả thân thể của anh, mạng của anh cũng là của em. Miễn là em muốn, tất cả đều là của em ——"
Vốn là giọng điệu bỉ ổi, nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy cảm động. "Ơ hay, em chỉ muốn trái tim của anh, các thứ còn lại, em đều không cần ——"
"Ha ha...... Đó là do em nói. Thôi nào, bây giờ anh chỉ mong muốn tìm về 'động rắn'......" Lạc Ngạo Thực không đứng đắn cười, tròng mắt phóng tia lửa điện, bao nhiêu ý tứ đều nói rõ ra, cậy vào sức mạnh của mình, đè cô xuống giường
Ham muốn tối qua của anh khiến cô sáng nay gần như kiệt sức, nếu chịu đựng nữa, e rằng không thể ngồi dậy, thoáng chốc đôi mắt trong suốt lóe lên âm mưu. "Ha ha, nếu anh thật sự muốn vào ‘động rắn’, trước tiên hãy đem quần lót cùng với tất chân của em trở về, không thì anh đừng có hòng chui vào 'động' này ——" Vũ Nghê đỏ mặt, kìm hãm nói lời yêu thương ~
"Đừng nên nghiêm trọng hóa đề, chiều lòng anh trước không được sao!" Lạc Ngạo Thực ve vãn trao đổi điều kiện.
"Đương nhiên là phải nghiêm túc, chẳng lẽ anh muốn vợ anh mất mặt hay sao?!" Khuôn mặt lạnh tanh theo dõi tivi, không hề có sự đùa giỡn.
"Này ~ chúng ta là hai vợ chồng, có phải vụng trộm gian díu gì đâu, tại sao em cứ lo sợ?! Cho dù là bị nhìn thấy, cũng chẳng có tác hại gì!" Mặc dù là nói như vậy, nhưng anh vẫn rất ngoan ngoãn, phục tùng vợ mình, chấp nhận để cô hành xác.
Khi Lạc Ngạo Thực đi ra khỏi phòng, Vũ Nghê cũng đi theo sau. Không được, cô không yên tâm lắm. Ngộ nhỡ anh ta đi một mình, nếu có chuyện gì xảy ra, làm sao kịp ứng phó.
Cứ như vậy, vợ chồng hai người đi xuống lầu, rẽ về hướng vườn hoa ——
"Lạc Ngạo Thực, anh cẩn thận một chút, coi chừng bị rắn cắn!" Vũ Nghê chui vào trong bụi cây, toàn thân sợ hãi tìm tòi
"Yên tâm đi, anh chẳng sợ gì hết!" Lạc Ngạo Thực sải bước về phía khu vực hôm qua, rốt cuộc cũng nhìn thấy 2 thứ màu đen rơi trên thảm cỏ.
Nhặt lên, cầm trong tay, giơ cao, cố ý để người ở xa nhìn thấy. "Vợ à, đồ của em đều ở đây này!"
Nhìn bộ dạng ‘huênh hoang’ kia, cô càng không ngừng huơ tay, ý bảo anh đứng đắn chút. "Không cần lớn tiếng như vậy, anh mau giấu đi, không thì trên lầu nhìn xuống sẽ thấy!"
Nghe cô bày tỏ thái độ, anh đành chìu lòng buông xuống, từ trong bụi cây chậm rãi đi ra. "Khó trách không tìm được, ra là chúng toàn màu đen, lần sau nếu có đánh dã chiến, tốt nhất phải chọn màu trắng, như vậy dễ dàng hơn!"
"Ghê tởm, người nào cùng anh đánh dã chiến chứ!" Lần thứ nhất cũng đã ê mặt lắm rồi, lo lắng đề phòng, lại bị cái loài động vật bò sát kia hù sợ chết.
"Vậy, em muốn anh chui vào động người khác phải không?!" Lạc Ngạo Thực nhíu mày, cố ý chọc giận Vũ Nghê.
"Anh, anh dám?! Anh mà dám nghĩ vậy, về sau em sẽ thờ ơ, bỏ mặc anh rời khỏi đây!" Trên gương mặt cô không hề có ý đùa giỡn, nghiêm trang nói. Trái tim cô đều một lòng dâng hết cho anh, cô không thể chịu đựng được việc anh thay lòng đổi dạ, huống hồ là việc nói chơi. "Anh nhất định phải hứa với em, sẽ không bao giờ thay đổi, có được hay không ——"
Thấy biểu tình khổ sở trên gương mặt nhỏ bé, anh mới ý thức được việc mình đùa hơi quá trớn, nhếch miệng, ánh nhìn hiện lên cưng chìu, đi tới bên người Vũ Nghê, nâng tay, sờ vào sợi tóc rối loạn. "Em nghĩ gì đấy?! Anh cam kết với em, bản thân anh đời này chỉ yêu mình em. Anh không phải thằng ngốc, đối với những phụ nữ khác, cũng chẳng còn hứng thú ~~ Lặp lại một lần nữa, anh chỉ thích một mình em......"
Tức giận trên mặt phai bớt đi, ngượng ngùng càng nhiều thêm. Mình...... do mình phản ứng quá độ, hay mình nhạy cảm quá chăng?! "Em...... xin lỗi, đáng ra em nên tin anh!"
"Ha ha, vợ à, có lẽ em đa nghi đúng... Nhưng mà, anh vẫn hi vọng ở đây mười năm sau, hoặc là hai mươi năm sau, một khi hồi tưởng lại, em sẽ biết anh yêu em dường nào ~~ Còn nữa, nếu mà em cứ muốn dâng người phụ nữ khác đá qua cho anh, mai này đừng nói đến việc tương lai!"
Một câu bảo đảm không ý gì khác, nhưng lại khiến cho người ta cảm động, tròng mắt cô tràn ngập hơi nước. Phó Vũ Nghê mình có tài phúc gì mà người đàn ông liều lĩnh, ngạo mạn kia yêu mình đến thế?! "Ngạo Thực, có một chuyện em luôn muốn hỏi anh, vì sao anh lại thích em?! Là em có điểm nào tốt?!"
"Ha ha......" Anh cười bất cần đời, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, thẳng thắn nói. "Mới bắt đầu, anh bởi vì vẻ đẹp kiêu kỳ, cùng với dáng người hoàn mỹ của em. Thời điểm em làm thư ký của anh, tầm mắt anh không cách nào dời khỏi em. Sau là vì khí chất ưu buồn, hấp dẫn được anh. Kế tiếp, việc em âm mưu gài anh lên giường —— Trong đầu anh luôn xuất hiện hình bóng của em, suy nghĩ đối phó em thế nào —— Những nhận thức đó vô hình chung bám chặt lấy trái tim anh ——"
"A, vậy ra anh yêu kẻ địch của mình?!" Bật cười, cái loại nụ cười phát ra từ nội tâm
"Ha ha, cứ cho là vậy đi!" Nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười mị lực kéo tới mang tai. "Hôm nay khó có dịp anh muốn nghỉ ngơi, không bằng chúng ta chơi trò phiêu lưu nhỏ đi?!" Lạc Ngạo Thực chợt đề nghị
"Phiêu lưu?! Đừng bảo với em là tiếp tục chuyện kia?!" Vũ Nghê trực giác lo lắng!
"Không, không, lần này anh thật sự không có ý tưởng xấu, em toàn là hiểu lầm anh, rõ ràng đầu óc em không đơn giản!" Trước không quên kể khổ, sau nói ra ý nghĩ. "Hôm nay chúng ta ở trong sân bắt rắn, anh sẽ bảo vệ em, nhất định không để nó tấn công em!"
"Được, vậy chúng ta bắt đầu!" Cô nôn nao muốn thử, một mặt là tin tưởng anh, mặc khác là thử cảm giác phiêu lưu —— (Trời ơi, hai vợ chồng nhà này bị khùng T__T)
Hai người lớn nhốn nháo trong bụi cây chơi đùa, còn hai tiểu quỷ sớm đã rời giường, đang chạy nhanh đến vườn hoa, bắt đầu cầm lên con giun ——
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh