Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 248: Chuyện Cũ Ôn Lại
Dưới ánh trăng, Lạc Ngạo Thực nửa cưỡng bách nửa dụ dỗ mang Vũ Nghê đi vào vườn hoa ——
Bóng tối mờ ảo khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy hoang mang. Vũ Nghê níu chặt quần áo của Lạc Ngạo Thực, dè dặt giảm bớt lo sợ. Khu vườn này xem ra rất rộng lớn, ước chừng cách biệt thự 500 mét, ở đây không chừng có thể tổ chức hoạt động thể thao.
Lòng bàn chân giẫm trên bụi cỏ, phát ra thanh âm xào xạc. Khi cô cảm nhận được thân thể bị anh xoay lại, cũng là lúc sống lưng cô chống đỡ trên cây đại thụ. Nhất thời, đầu óc có chút mê muội, gương mặt dạt dào nóng bỏng ——
Lạc Ngạo Thực lách người, dùng thân thể rắn chắc khẽ chạm cơ thể mềm mại. "Đêm hôm đó, sau khi uống một ly rượu, thân thể anh cảm giác nóng rực...... Nếu như anh nhớ không nhầm, ly rượu đó bị bỏ thuốc. Là em đưa rượu cho anh, đúng không?!"
Sinh nhật lần thứ mười bảy của Chu Lạc San được tổ chức ở biệt thự này, chủ yếu là mượn cơ hội công bố quan hệ thâm giao giữa hai nhà, ngoài ra còn thêm thắt giới thiệu mối tình giữa Chu Lạc San và Lạc Ngạo Thực.
Khi ấy anh mới lên nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị, hưởng quyền thừa kế từ ông nội. Thời điểm đó Chu gia cũng là một phần cổ đông ở trong công ty, vả lại nhà họ Chu cũng ra sức ủng hộ anh, vì vậy không tiện ~ để họ mất mặt. Dù họ mưu mô tính kế gài bẫy ở buổi tiệc này, e chừng là điều dễ hiểu. Tiệc chúc mừng sinh nhật của Chu Lạc San, Vũ Nghê cũng được xuất hiện
"Em không hề bỏ thuốc cho anh, ly rượu đó là do mẹ con họ nhờ em đưa tới...... Vả lại em cũng mơ hồ với kế hoạch này......" Vũ Nghê vội vàng giải thích. "Bây giờ nhớ tới, bản thân em cũng thấy chột dạ, ai ngờ bị anh phát hiện!"
Trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh của một cô gái mặc chiếc đầm voan vàng nhạt, nhìn sơ qua y hệt như nàng công chúa. Phong cách dịu dàng cùng với ánh mắt trong sáng đã cuốn hút anh. Suốt cả buổi tiệc, cô luôn ngượng ngùng, gương mặt ửng hồng tựa hồ tiên nữ.
Quả thật, lúc ấy anh chỉ coi cô như một đứa em gái. Mặc dù Chu Lạc San nhỏ hơn Vũ Nghê 6 tháng tuổi, nhưng mà bộ dạng trông rất thành thục, rất giống cô gái từng trải. Gương mặt kia rõ ràng lộ ra lối sống trưởng thành, ánh mắt quyến rũ lẳng lơ đưa tình, ám hiệu như thể mời gọi đàn ông ——
Cho nên khi đó anh có tư tưởng tùy tiện chơi bời với Chu Lạc San, còn với Vũ Nghê căn bản anh không nghĩ tới —— Phó Vũ Nghê khi ấy, thuần khiết như một đứa trẻ.
Một đứa trẻ mời rượu, tất nhiên anh không đề phòng.
"Vũ Nghê, anh bị em lừa, uống xong ly rượu đó, toàn thân anh nóng bừng...... Chu Lạc San bắt đầu cởi quần áo anh......"
"Rồi anh đẩy cô ấy, kế tiếp chạy ra ngoài......" Lúc đó cô đang ở trong phòng, khẩn trương núp ở góc kẹt, tay chân sợ đến run rẩy.
"Ha ha, thật ra anh cũng không muốn chạm vào cô ấy, vì anh dị ứng với mùi nước hoa nồng nặc...... Suy nghĩ trong đầu là chạy ra ngoài để cho dễ thở...... Tuy nhiên, độc dược quá mạnh, rõ ràng không thể kiềm chế, chỉ muốn tìm người nào đó phát tiết...... Sau đó có người đỡ anh, thân thể cô ấy rất mềm mại, ôm vào lòng thật sự thoải mái......" Trong đầu chỉ nghĩ thật tốt, vừa vặn để mình trút đi gánh nặng. "Cô ấy tự xưng là Chu Lạc San —— Lý trí kêu gào anh phải đẩy ra, chỉ là cơ thể không thể khống chế, cuối cùng anh phải đầu hàng......" Môi mỏng của Lạ̣c Ngạo Thực áp gần lỗ tai Vũ Nghê, từ từ cọ sát. "Ừ ~ nói cho anh biết, lúc ấy người đó chính là em, có đúng hay không......"
"...... Là, là Chu Lạc San đẩy em vào lòng anh......" Cô cố sức ‘giải thích’, gật đầu thừa nhận.
"Sau đó anh vội vàng kéo em vào bụi cỏ gần ở vườn hoa, giải quyết ngay tại chỗ...... Ha ha......" Lạc Ngạo Thực ngông cuồng hả hê cười, bắt đầu khẽ cắn lỗ tai Vũ Nghê. "Em thật ngốc, vì sao không nói cho anh biết sớm, không thì làm gì có màn đính hôn giữa anh và Chu Lạc San ~!"
"Em sợ, sợ anh hận em, hơn nữa......" Khi đó công ty của cha cô cần nguồn trợ giúp từ nhà họ Chu, có rất nhiều chuyện cô không thể nói......
"Tại sao lại sợ?! Chẳng lẽ em đã ~ sớm yêu anh?!" Nghĩ đến điểm này, Lạc Ngạo Thực khác thường hưng phấn. "Vũ Nghê, em thật không ngoan, còn nhỏ như thế mà đã biết yêu......"
"Ha ha......" Cô ngượng ngùng cười to, coi như là cam chịu. Muốn nói cho anh biết, cô đã thích anh từ lâu.
"E hèm, bề ngoài giả vờ non nớt, bộ mặt đáng yêu thế kia, vậy mà trong lòng đã biết bắt đầu ~ lộn xộn, tâm hồn không còn trong sáng......" Nhịn không được liền trêu Vũ Nghê, môi mỏng hạ thấp, động tác kế tiếp là cắn mút cánh môi đỏ mọng. "Nói cho anh biết, phải chăng lúc ấy em không thích anh chạm vào, hay là, trong lòng vốn đã nguyện ý......?!"
"Em... khi ấy em rất lo lắng, vả lại vô cùng sợ hãi......" Ngẩng đầu lên, tránh né nụ hôn kế tiếp, run rẩy nói ra cảm nhận
"Ha ha...... Xem ra anh phải bồi thường khoảng khắc của lần đầu tiên?!" Nói chuyện, đồng thời bắt đầu động tác hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt ướt át ~ chui vào trong miệng Vũ Nghê, tìm kiếm hương vị ngọt ngào, một mực dây dưa mút lấy, hai người bọn họ triền miên đến nổi trao đổi nước bọt cho nhau
Vũ Nghê kìm lòng không được, đành phải lè lưỡi quấn quýt với Lạc Ngạo Thực. Bị hôn đến nổi ngây ngất chóng mặt, ngay cả khi ngón tay anh di chuyển xuống dưới, cô cũng không hề hay biết ——
Bàn tay to mò mẫm vào váy Vũ Nghê, chậm rãi dịch chuyển dưới đáy quần lót ~~ dịu dàng vuốt ve vị trí ẩm ướt, ngón trỏ của anh biến hóa như rắn, cách lớp vải mỏng khoanh vùng ấn nhẹ một cái, động tác vô cùng thành thạo
"Ưm......" Cô chợt rên lên, nhanh chóng đè bàn tay to lại. "Đừng...... em đau......" Phía dưới vừa mỏi vừa sưng, khiến cô không dám lộn xộn, chỉ cần bắp đùi cử động, đau đớn lại nhói lên.
"Sẽ không đau, buông lỏng một chút sẽ rất thoải mái......" Anh ra sức an ủi, ngón tay tiếp tục vuốt nhẹ, đồng thời luồn lách sâu hơn, khiến cho thân thể khô khốc của cô từ từ thích ứng ——
Một dòng điện thoáng xẹt qua đầu Vũ Nghê, thân thể cô dần dần tiếp nhận động tác đùa bỡn kia, tiếng rên rỉ yêu kiều đứt quãng từng đoạn, tạo ra thanh âm hấp dẫn mê người ——
Đôi mày thanh tú khẽ nhíu, môi mọng hé mở, cùng với nụ cười gượng gạo, khiến cô phải ngửa đầu lên, nhẹ nhàng chạm vào vỏ cây thô ráp, động tác này mới làm cô cảm thấy dễ chịu
Lạc Ngạo Thực dọc theo đường cong lồi lõm chậm rãi hôn xuống, anh khòm người, vén cao chiếc váy, đồng thời xé nát tất chân cùng chiếc quần lót, mở to miệng ngậm chặt một phần âm đạo của cô.
Hơi thở nóng bỏng cùng với nhiệt độ nước miếng làm cho toàn thân Vũ Nghê nóng ran. Trong cơn mê sản Vũ Nghê bắt đầu thở mạnh, lồng ngực phập phồng, thân thể giãy dụa liên hồi. "Đừng hành hạ em nữa, em chịu hết nổi rồi......" Cô hi vọng anh có thể nhanh chóng kết thúc, không còn động tác khiến cho người ta ngượng ngùng.
"Nghê, anh thích nếm loại cảm giác này, chỗ này của em rất thơm......" Lạc Ngạo Thực giống như một con mèo, ngửi ngửi nơi u cốc của Vũ Nghê, chốc chốc lại mút lấy. Gương mặt anh chợt lui về phía sau, hai bàn tay to đỡ lấy hông cô ——
Gió lạnh thổi qua, khiến hai chân cô đột nhiên khép chặt. "Dừng lại, dừng lại có được không?! Em lạnh quá......"
"Đây là do em thiếu nợ anh, em khiến anh mơ hồ không nhớ rõ...... Nhất định em phải bồi thường cho anh......" Vừa nói, vừa nâng chân trái Vũ Nghê lên, sau đó đem tất chân cùng với quần lót cởi xuống
Hiện tại, thân dưới của cô không còn vật gì cản trở ——
Anh vẫn nằm rạp ở bên chân cô, ánh mắt lượn lờ vào nơi u cốc rậm rạp ~ trực tiếp liếm hết chất lỏng bên trong. "Anh muốn nhìn thấy...... Bằng không, chúng ta đến phía trước đi......" Ven đường có đèn, ít nhất sẽ thấy rõ hơn.
"Không đi, đây là giới hạn cuối cùng của em rồi......" Vũ Nghê kiên quyết nói
"Haiz......" Lạc Ngạo Thực ảo não kêu lên lên, sau đó than nhẹ. "Biết vậy khi nãy lái xe đến đây, ánh sáng có thể rọi tới......" Chết tiệt, do mình đắm chìm quá, quên mất chuẩn bị sự tình.
"..... Anh nhanh lên một chút, ở đây thật sự rất lạnh......"
"Không lạnh...... hãy tin tưởng anh, sẽ không lạnh nữa......" Ra sức thề thốt.
"Bây giờ thì em đã rõ, nam nhân vì muốn chiếm được nữ nhân, chuyện gì cũng có thể nói láo!" Vũ Nghê nhỏ giọng ai oán. Còn nói không lạnh, làm sao có thể không lạnh......
"Ha ha......" Anh vui vẻ cười lớn, cũng không phản bác lời cô. Nhưng mà, trong đầu đang nghĩ biện pháp giúp cô bớt lạnh. Lạc Thực Ngạo nắm chặt cái mông Vũ Nghê, đè thấp gương mặt, chuẩn bị quan sát nơi đó ——
Ánh sáng xuyên qua khe hở lá cây, vô tình rọi vào vị trí mẫn cảm, để anh càng nhìn rõ hơn. Một màn sương mờ len lỏi đập vào mắt, Lạc Ngạo Thực đột nhiên thở mạnh. Ngay sau đó vội vàng mở miệng, tiếp cận chỗ kín của Vũ Nghê ——
"Dừng lại, Lạc Ngạo Thực, em bảo anh dừng lại, người giúp việc dường như đang đi ra......" Vũ Nghê nhỏ giọng kinh hô, bởi vì cô nghe được tiếng cửa mở
"Không thể, vì họ sẽ không bao giờ ngờ tới......" Lạc Ngạo Thực nhanh chóng hôn sâu vào đó, phát ra âm thanh ‘chụt choẹt’, đồng thời đứng lên cởi bỏ quần sịp của mình, vật kia vốn đã cương cứng từ lâu ~~
Anh ôm chằm lấy cô, sau đó bất chợt đưa vật kia vào. Động tác mãnh liệt khiến cho nhiệt độ cơ thể tăng cao, còn chưa kịp thích ứng, cơ hồ cô muốn thét to, muốn đẩy anh ra, nhưng mà không còn kịp nữa.
Cơ thể Lạc Ngạo Thực hòa quyện vào phần bên dưới của Vũ Nghê, hơn nữa còn chủ động hôn cánh môi đỏ mọng, cơ hồ nuốt hết hơi thở gấp gáp của cô. Thân hình anh chậm rãi lắc lư về phía trước, sức mạnh kia như làn sóng to dập dờn đẩy mạnh từng đợt, như thể vỗ về vào nơi sâu nhất ở đáy đại dương, tựa hồ nhen nhóm tia hi vọng đánh thức dục vọng của đối phương
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh