The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 247: Kiểm Tra Thân Thể
"Cũng may, chỉ là tin tức giả!"
Ngẩng mặt để Lạc Ngạo Thực hôn vào gò má của mình thật lâu, treo tây trang của anh lên tủ áo, sau đó cô mới ngồi xuống.
Thuận thế anh đưa cánh tay khoác lên đầu vai cô, tựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Kéo caravat, đồng thời cởi nút áo sơ mi để anh cảm thấy dễ chịu. "Em đi pha nước cho anh tắm ——"
Vừa mới đứng dậy, bàn tay kia đã bị anh nắm chặt, dùng sức kéo cô trở lại. "Ngồi cùng anh một lát, không cần vội thế!"
Động tác của anh quá đột ngột, khiến mũi cô chạm phải khuôn ngực rắn chắc. Vũ Nghê lập tức chau mũi, dáng vẻ vô cùng kiểu cách. "Theo em thấy thì chuyện này không những không phá hủy thanh danh của công ty, mà còn được quảng cáo rầm rộ. Sản phẩm chất lượng, dù gì cũng được người tiêu dùng quan tâm ——"
"Ha ha......" Lạc Ngạo Thực nở nụ cười tươi, tay không ngừng vuốt tóc Vũ Nghê. "Em cho rằng, anh vì chuyện này mà phiền não sao?!"
Lông mày lá liễu nhếch lên, ý bảo không phải như vậy sao?!
"Anh phiền là phiền kế hoạch hưởng tuần trăng mật của chúng ta bị hủy bỏ, bằng không ngày mai chúng ta bay sang Âu châu đi!" Ra sức đề nghị, nếu không vì chuyện ngoài ý muốn, hiện tại bọn họ đã ở phi trường.
"Sau này vẫn còn cơ hội, vả lại, em muốn cùng bọn nhỏ trải qua mùa lễ Giáng Sinh này!" Tình trạng công ty đang gặp rắc rối, lẽ nào cô lại yêu cầu anh phải bỏ việc?!
"Ha ha...... Nhưng mà anh muốn......" Chợt Lạc Ngạo Thực ghé sát bên tai Vũ Nghê, không biết là nói những gì, mặt cười xấu xa, khiến sắc mặt cô ngày càng ửng hồng, tay nâng lên quả đấm, không ngừng đánh đối phương. "Ghét......"
"Thế nào?!" Lồng ngực anh dán chặt phía sau lưng cô, cằm dựa trên đầu vai nhỏ bé, nhỏ giọng hỏi tới. "Có được hay không?!" Ánh mắt sâu thẳm mang theo mùi vị trêu đùa
"Không, không được. Nếu bị người khác phát hiện, càng xấu hổ hơn!" Vũ Nghê khẽ nhíu mũi, cự tuyệt nói, thân thể giãy dụa chuẩn bị đứng lên, tránh né sự dây dưa của Lạc Ngạo Thực
Anh không cho cô cơ hội trốn tránh, tay dùng sức quấn lấy phần eo mảnh khảnh. "Thế nào, hiện tại tắm xong, chúng ta sẽ đi xuống vườn hoa......"
"Không, em không muốn......"
"Không muốn anh đi tắm sao?! Tốt, chỉ cần em không để ý, anh cũng không ngại. Anh luôn hiểu em là người sạch sẽ!" Lạc Ngạo Thực mặt cười ác ý, tay với ngang hông Vũ Nghê mò mẫm.
"Đừng quấy rầy em... em tới chu kỳ rồi......" Vũ Nghê thuận miệng nói dối, đánh đổ tư tưởng xấu xa của người bên cạnh.
"À...... Khi nào nhỉ?! Sao anh không biết?!"
"Chu kỳ kinh nguyệt của em, còn phải đợi anh phê chuẩn?! Chẳng lẽ em phải báo cáo với anh?!" Vũ Nghê cười nhạo nói, cặp mắt xinh đẹp rạng rỡ như trăng lưỡi liềm. Hừm, cơ thể của mình, mình còn không rõ, huống hồ là đến anh ta?!
"Sao lại thế được?! Nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ chúng ta đã du lịch hưởng tuần trăng mật, lý nào trùng hợp thế này?!" Cảm giác trên trán mình như đã xuất hiện ba vạch đen, rõ ràng em khiến anh phát bực.
"Ha ha, không phải anh nói là đi du lịch sao?! Đi xem ông già Noel nha, cùng với chu kỳ sinh lý có liên quan gì?!" Biết rõ còn hỏi, cố tình chọc giận người kia (Hai cái đứa này ¯O¯)
"Anh nói là hưởng tuần trăng mật, trăng mật có hiểu hay không?! Chính là cùng em dây dưa từ sáng đến tối!" Mấy từ mập mờ mơ hồ nói rõ, làm cho người ta đỏ mặt tía tai
"Em cứ cho rằng đi xem ông già Noel, chưa từng nghĩ tới ~ chuyện kia!" Vội vàng bày tỏ sự trong sạch, ý tưởng không hề hỗn loạn đến vậy.
"Này, đừng nói với anh đây là sự thật?!" Lạc Ngạo Thực đứng thẳng người, không tin hỏi. Mấy ngày trước hai người bọn họ ‘ngừng chiến’ dưỡng sức, tại sao có thể vào ngay lúc này bãi công?!
"Thật đó, em tới chu kỳ rồi!" Xoay người, đưa lưng về phía anh.
Xoay người, không dám nhìn mình, rõ ràng là đang nói dối. Tốt, Phó Vũ Nghê, em dám nói láo cả anh, vậy thì phải chơi cho tới. "Để duy trì quyền lợi của một người chồng, anh cần kiểm tra lại!"
Vũ Nghê sợ hãi đến nổi từ ghế sofa nhảy dựng lên. "Không được, anh không có quyền làm vậy!"
"Nếu em thành thực, anh dĩ nhiên không lấn lướt. Còn như ngược lại, anh vẫn có quyền......" Nói xong, Lạc Ngạo Thực trực tiếp đè Vũ Nghê xuống, để cô nằm ngang trên ghế sofa
"Này, anh không thể đối xử với em như thế......" Cô ngượng ngùng hô to, nhìn bàn tay anh mò mẫm dưới váy của mình, quần lót gần như bị cởi xuống ——
"Làm ơn tha cho em đi, em chưa tới kỳ, có được hay không?!" Vũ Nghê thở hổn hển khai thật.
"Ha ha, vậy à, thế thì vừa vặn chúng ta có thể ân ái!" Lạc Ngạo Thực chợt mở to mắt, trong đầu lóe lên ý tưởng mông lung. "Vợ à, đi thôi, chúng ta xuống dưới được không?! Đối với lần đầu tiên của em, anh muốn gợi nhớ một chút......"
"Chuyện này...... chuyện này có gì hay ho mà anh phải nhớ?!" Âm thanh ngượng ngùng không còn kiên nhẫn.
Lạc Ngạo Thực nhẹ nhàng than thở, tiếp tục cọ sát cằm của Vũ Nghê. "Đẹp nhất vẫn là lần đầu tiên!" Buổi tối của ngày hôm đó, anh bị mẹ con nhà họ Chu hạ dược, cuối cùng ở trong vườn hoa này, cô là người thay thế Chu Lạc San
Vũ Nghê mím môi nhìn Lạc Ngạo Thực, không biết phải nói thế nào cho đúng. Thật ra khi ấy cô cũng thấy đáng tiếc, lần đầu tiên của mình lại phải thay cho Chu Lạc San. Đến ngày hôm sau hai người bọn họ trở thành một đôi, tim cô lúc đó vật vả vỡ nát, núp ở trong chăn khóc thật lâu.
"Em không cảm thấy tiếc sao?! Chúng ta nên ôn chuyện cũ một chút, bây giờ đêm đã khuya, hai đứa bé cũng sớm ngủ......" Anh nhỏ giọng dụ dỗ
"Không, không...... Lỡ như có người ra ngoài......"
"Vậy thì tìm chỗ bí mật ở trong vườn hoa, nơi đó không ai ra vào......" Thấy cô có vẻ đồng ý, anh thừa thắng xông lên.
Tối hôm nay anh nhất định khiến em giúp anh nhớ lại!
"...... Nhưng......"
Thời điểm cô còn do dự, anh đã ngang nhiên ôm chầm lấy cô, nhanh chóng hướng cửa đi tới ——
Ừ ~~ nếu đã về đến nhà, đương nhiên nên làm những chuyện có chút ý nghĩa, như vậy tình cảm mới tốt đẹp lên ——
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh