You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 240: Bạn Trai Cũ
"Ha ha......" Vũ Nghê vui vẻ cười thành tiếng, bởi vì cô phát hiện thêm bộ mặt đáng yêu của anh. Sau đó cô gọi phục vụ tới, gọi thêm mấy món không cay để anh ăn đỡ.
"Vợ mình thật chu đáo!" Người ngồi bên cạnh không quên khen ngợi.
"Hì hì, biết em tốt là được rồi!" Từ khi có anh ở bên, cô càng hạnh phúc hơn. Mong là ông trời sẽ phù hộ họ, hạnh phúc mãi mãi không thể rời xa.
"Ừ, để tỏ lòng biết ơn, cuối tuần này chúng ta cùng đi nghỉ phép, đến Phần Lan trượt tuyết, em thấy thế nào ——"
"Phần Lan?! Thứ năm tuần sau cũng ngay ngày lễ giáng sinh......" Vũ Nghê vui mừng mở to mắt. "Chúng ta đi thăm ông già Noel sao?!"
"Ừm hửm, trong túi của ông ấy không phải có rất nhiều quà hay sao?!" Chau mày, nhìn vào gương mặt đang tủm tỉm cười
"...... Em muốn dẫn Lạc Dật và Hoan Hoan cùng đi!"
"Không được, chỉ anh và em!" Biểu tình ích kỷ nổi lên, rõ ràng muốn tạo một thế giới riêng giữa hai người. "Đừng quên rằng bọn chúng còn phải đi học!"
"Nếu chúng ta không ở nhà, vậy bọn nhỏ thì sao?!" Vũ Nghê không yên tâm hỏi
"Ừ, những việc này anh đều chuẩn bị hết rồi, sẽ nhờ người chăm sóc bọn nhỏ, vả lại gần sắp thi rồi, không tiện đi theo!" Rời một tuần lễ, không thành vấn đề
"Vâng!" Đều đã có người toan tinh dùm, cảm giác này thật sự rất tuyệt
"Vậy thì em nên sắp xếp thời gian, mọi thứ anh đã lo liệu!"
"Yes sir!" Vũ Nghê giơ lên tay lên, như thể tuân lệnh
"Hi, Hello...... Miss Phó, chúng ta thật là có duyên, không ngờ gặp nhau ở đây!" Tiết Tư Viễn hô to, đi đến bên bàn thăm hỏi
"Thật tình cờ!" Vũ Nghê từ trên ghế đứng lên, cùng chào hỏi người đi tới
"Không, không. Liên tục trùng hợp thế này, e là duyên phận!" Tiết Tư Viễn cười nói, cặp mắt không tự chủ quan sát Vũ Nghê
Người đàn ông này vì sao luôn nhào vào cô ấy?! Lạc Ngạo thực khẽ nheo mắt, mặt ôn tồn nho nhã đứng lên, thuận tay ôm cô vào lòng, ngửi lấy mùi hương của người bên cạnh, tự giới thiệu. "Anh là bạn của vợ tôi sao?! Xin chào, Tôi tên Lạc Ngạo Thực, không biết quý danh của anh...!" Tên này xem ra rất quen, hình như ——
"Tôi họ Tiết, tên Tư Viễn, Tiết Tư Viễn —— Xin chào, Lạc tiên sinh, anh khỏe chứ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Tiết Tư Viễn chủ động đưa tay ra, rất nhiệt tình
Lạc Ngạo Thực bắt tay đáp lễ, hàn huyên nói:"Không nghĩ tới Tiết tiên sinh cũng tới Trung Quốc đầu tư......"
"Về sau nếu có cơ hội, hy vọng có thể hợp tác cùng anh. Thật ngại quá, hiện tại tôi có việc bận, không quấy rầy hai người dùng cơm, hẹn ngày gặp lại!" Gương mặt mỉm cười nói lời từ biệt
"Không tiễn!" Lạc Ngạo Thực cũng nhanh chóng nở nụ cười, chỉ là người kia vừa đi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất
"Anh biết anh ta sao?! Chẳng lẽ anh ta cũng đầu tư ở thành phố này?!" Vũ Nghê xoay người, nghi ngờ hỏi.
"Em hỏi thăm hắn ta làm gì?! Hắn ta làm cái gì, cũng không liên quan đến em. Nói cho em biết, về sau nên ít tiếp xúc người này, nhìn là biết không phải người tốt ~!" Lạc Ngạo Thực chủ động đánh giá. Thật ra thì tên họ Tiết kia không đến nỗi nào, chỉ là tên nào có ý ngấp nghía vợ mình, là phải ra tay loại trước.
Cô buồn cười nhìn anh, mặc dù cố tình gây sự, nhưng vẫn rất thích bộ dạng ghen tuông. "Em không biết anh ta......"
"Nhưng tên đó biết em, còn gọi tên thắm thiết!"
"Thiếu gì người biết tên em!"
"Tối hôm qua em và tên đó ngồi chung một chỗ, còn vừa nói vừa cười!" Trùng hợp ngồi chung, vui vẻ xã giao, không phải vấn đề to tát, quan trọng là cái bộ dạng mờ ám của tên kia, khiến anh không có thiện cảm.
Nếu nói là duyên phận thì nhất định cô chỉ có duyên với anh, là Lạc Ngạo Thực mới đúng, chứ không phải ai khác
"A, chuyện này...... Uầy, biết vậy hôm nay em sẽ không đòi ăn món Tứ Xuyên, nếu không ăn ở đây thì có lẽ không gặp!" Ai đó chủ động thừa nhận sai lầm.
"Lần sau nếu thấy hắn ta, quay người bỏ chạy, không cho chào hỏi!"
"Yes, sir......"
Mặc dù đã nói rõ nguyên do, nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm túc. "Biểu tình của em không tệ!"
"Em ăn no rồi, còn anh thì sao?! Có muốn ăn thêm chút gì nữa không?!" Ngoài miệng hỏi thăm, trong lòng lại cười xấu xa.
"Không!" Vội vàng nói ra, giống như sợ cô đổi ý, lập tức kêu người phục vụ tới tính tiền. Cái quán này, lần sau tuyệt đối không quay lại, thật quá mất mặt ——
Trả hóa đơn xong, Vũ Nghê đi ra cửa trước, Lạc Ngạo Thực chuẩn bị theo sau
Đúng lúc ấy thì có người bên ngoài đi vào, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, vốn dĩ không để ý đến người trước mặt, vô tình đụng phải Vũ Nghê.
"Ui da......" Cô kêu lên đau đớn
"...... Thật ngại quá, cô gái, cô có sao không?! Lúc nãy tôi không chú ý......" Người này sau đó mới ý thức được sự lỗ mãng của mình, nhìn thấy Vũ Nghê thì há hốc mồm. "Phó Vũ Nghê, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp em ở đây!"
Thanh âm quen thuộc thu hút tầm mắt Vũ Nghê ——
Người này khoảng chừng hai mươi tám tuổi, sợi tóc bị gió thổi xốc xếch, quần áo trên người thuộc nhãn hiệu đắt tiền, có vẻ như anh ta không quá chú trọng đến nó, nên mới xuất hiện nhiều vết dơ trên áo như vậy
Hình tượng bẩn thỉu khiến Vũ Nghê lập tức nhận ra, nói thẳng tên họ anh ta. "Hàn Jihane......"
"Không tệ, còn nhận ra anh cơ đấy, thật nể mặt quá!" Hàn Jihane cười nói, không biết là do bên ngoài quá lạnh, hay vì nguyên nhân quá nóng, hoặc là nhìn thấy Vũ Nghê, nên anh ta có chút kích động, gò má ngượng ngùng, tự nhiên ửng hồng lên.
"Làm sao có thể quên được, chúng ta từng là bạn học cũ. Anh qua thành phố này công tác, hay là làm việc tại đây?!" Lúc đi học, bọn họ là một đôi bạn thân thiết, tuyệt đối không phải quan hệ nam nữ. Nhìn thấy người này, cô cũng xúc động không kém, bước đến gần hỏi thăm
Thậm chí, cả hai còn đứng ở một khoảng trống riêng hàn huyên, tâm sự
Sắc mặt của Lạc Ngạo Thực trở nên ảm đạm, bởi vì người đàn ông này mà cô ấy cười tươi như hoa, bởi vì người đàn ông này mà cô ấy hoàn toàn quên mình. Hơn nữa, anh có cảm giác đã gặp người này ở đâu, như thể là bạn trai cũ của cô
"Anh trai của anh đang có việc đầu tư ở đây, còn anh trợ giúp anh ta phụ trách, trong thời gian ngắn anh phải tạm sống tại đây......" Xa nhà lại không người quen, gặp được bạn cũ, biểu tình vui mừng khôn siết. "Này, năm đó vì sao em lại biệt tăm?! Làm anh đau lòng muốn chết, đã vậy còn bị tụi bạn bêu rếu là em âm thầm đá anh ——"
"Ha ha, không phải chứ, ai mà đồn bậy thế?! Em bỏ rơi anh khi nào?!" Nhắc đến thời còn đi học, cô như trở về thời điểm khi đó. Quá khứ bồi hồi, giọng nói có chút mông lung
Bọn họ căn bản không phải bồ bịch, thì ai đá ai cơ chứ?!
Câu chuyện này lọt vào tai của Lạc Ngạo Thực hoàn toàn biến thành một sự việc khác, bọn họ chính là bồ cũ với nhau ——
Điện thoại trong tay Jihane lại vang lên, hắn nhìn một cái, vội vàng nói. "Vũ Nghê, đây là số điện thoại của anh, số của em là gì?!" Jihane từ chối cuộc gọi tới, chuẩn bị lưu số của Vũ Nghê vào
Dĩ nhiên cô rất tự nhiên nói ra số điện thoại của mình ——
Đây chỉ là cuộc xã giao bình thường, nhưng người đàn ông kia lại quá đặc biệt —— Là bạn trai cũ của cô ấy?! Điều này khiến cho người đang đứng chỗ kia mất đi bình tĩnh
Trên đường đưa Vũ Nghê trở về MBS, thỉnh thoảng Lạc Ngạo Thực lại nhìn về phía cô, chờ cô giải thích rõ
Oa, cái thế giới này thật nhỏ bé, không ngờ lại gặp bạn cũ ở đây. Ha ha, mặc dù anh ta bây giờ ra vẻ có tiền, nhưng mà bộ dạng vẫn cứ nguyên thủy như xưa! Nghĩ tới chuyện lý thú ngày trước, trên mặt cô không nhịn được cười
Cô càng cười, càng khiến cho anh u ám. "Gặp lại bạn cũ, vui như vậy sao!?!"
Lạc Ngạo Thực có một thói quen, luôn đem quan hệ nam nữ, hoặc là bồ bịch trai gái, trực tiếp sử dụng thay thế thành từ ‘bạn bè’. Lúc này trong miệng anh, chính là ý đó.
Nhưng mà người ngồi bên cạnh không hay biết gì
"Ha ha, anh ta rất thú vị, lúc còn đi học, quan hệ của bọn em rất tốt!" Tất nhiên cô cũng có vài người bạn, nhưng mà năm đó xảy ra nhiều chuyện, cho nên ít khi liên hệ!
"Anh từng thấy hắn ta!" Điên cuồng nói ra một câu trong lòng
"Ơ, ở đâu vậy anh?!"
"Ừ, lúc đó anh từng là khách của nhà em, có mấy lần nhìn thấy hắn ta đứng ở trước cửa, hình như là đang chờ em ——" Khi ấy, anh còn là bạn trai của Chu Lạc San.
"A!" Bừng tỉnh hiểu ra. "Khi đó anh tới nhà em là để tìm Chu Lạc San!" Nói đến đây, trong lòng bắt đầu đau xót
"Đúng vậy, sau đó rất khuya anh thấy em và hắn mới trở về nhà. Còn có một lần ở trước cửa nhà em, em tự mình giới thiệu hắn ta với anh!" Người cầm tay lái đè nén tức giận, thong thả ung dung nhớ lại.
Vũ Nghê có chút ngạc nhiên, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp. "Thì ra, anh còn nhớ rõ như vậy!" Ngày đó, cô bởi vì sĩ diện, cũng là do anh ở cùng với Chu Lạc San, cho nên cô mới ganh tỵ. Lúc đụng anh ở cửa, cô còn cố ý đem Jihane ra làm bia đỡ đạn ——
Lời tác giả: Chuyện xưa bây giờ mới kể. Qua biết bao nhiêu thăng trầm, chúng ta chuẩn bị quay về quá khứ lúc xưa nhé mọi người. Bí mật tại sao khi đó Vũ Nghê mất đi lần đầu tiên là bởi vì Lạc Ngạo Thực?! Tèn tén ten
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh