I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 232: Muốn Nghe Lời Nói Em Yêu Anh
Lớp voan mỏng căn bản không che giấu nổi đường cong quyến rũ, kiểu áo lót thiết kế theo hình chữ U nổi bật, kết hợp càng tạo độ lồi lõm ở giữa khe ngực, phác họa như hai đồi núi hoàn mỹ, khiến bụng dưới của anh căng phồng lên, tư thế nhàn nhã trước đó trở nên cứng nhắc.
Tầm mắt anh đăm chiêu nhìn vào, sau đó di chuyển xuống phía phần bụng, cuối cùng chiếu thẳng khu vực tam giác
Chiếc quần lót màu đen kiểu hình chữ T che mất ~~ chỗ thần bí của người phụ nữ, nhưng vẫn hấp dẫn lượn lờ không thể che giấu đối phương......
Bụng dưới của Lạc Ngạo Thực thắt chặt, đầu óc không ngừng nổ tung, cơ thể nóng dần, từng ngụm nước bọt bắt đầu nuốt xuống.
Nhìn bộ dạng ngây người của anh khiến cô trút đi gánh nặng trước đó. Cứ nghĩ, bộ đồ lót này không thể hấp dẫn được ai kia!
Sợ anh ta chê cười thật to, nói ra những lời khó nghe!
Cho phép người mình yêu ngắm nhìn vẻ đẹp bên trong cơ thể của mình, cảm giác này thật ấm lòng.
Ánh mắt như hổ đói nhìn chằm chằm vào người phía trước, làm cho go má Vũ Nghê ửng hồng, hô hấp cũng trở nên dồn dập......
Cô ngượng ngùng cụp mi, cố gắng định thần lại:"Em...... em mặc bộ đồ lót này, anh có vừa lòng không?!" Mặc kệ, trước tiên phải mê hoặc anh ta, nhất định không để anh ta kết hôn!
"Không tệ......" Ổn định tâm trí, bưng ly rượu lên uống cạn một hớp, che giấu cảm xúc ngây ngốc. Shit, mặc dù anh không phải là một cậu nhóc mới lớn, cũng không phải chưa từng thưởng thức qua cô, làm sao lại gống trai tân thế này?!
Vũ Nghê xoay cặp đùi thon dài từng bước từng bước đi về phía Lạc Ngạo Thực......
Ngón tay cô nhẹ nhàng đặt trên vai anh, lập tức bị anh vươn tay chuẩn bị kéo cô vào lòng......
Đúng lúc ấy thì cô như biến thành một yêu nữ xảo quyệt, thân thể xoay tròn một vòng, mở ra khoảng cách giữa hai người:"Trông em bây giờ được không?!" Thanh âm nghe rất tự tin nhưng bao hàm cả yếu lòng. Mặc dù biết mình thuộc diện xinh đẹp, nhưng trên đời này đâu chỉ có một mình cô?!
Bọn họ quen biết cực kỳ lâu, khi cô hai mươi tuổi không thể mê hoặc được anh, hiện tại đã hai mươi bảy tuổi, cô còn bản lãnh này sao?!
Được không? Anh hận đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ, bây giờ cô ấy lại còn nói được không?!
"Không tệ, cùng với những người khác em vẫn khiến anh có chút mới lạ!" Nhíu mày, lại phun ra câu nguyền rủa trong lòng, chết tiệt, động tác của cô ấy ngày càng cám dỗ hơn. "Đến đây với anh......"
Vũ Nghê lần nữa đi tới bên cạnh Lạc Ngạo Thực, ngồi xuống đùi anh, bàn tay trắng noãn dịu dàng khoác lên cổ người trước mặt, một cánh tay khác không biết phải để ở đâu, dứt khoát đặt lên đôi môi mỏng kia.
Anh cố định thân thể, một tay ôm qua vòng eo của cô, tay kia linh hoạt chủ động sờ lên bộ ngực căng tròn, cách lớp áo lót nhẹ nhàng xoa nắn.
Khống chế được bản thân, nhưng lại xúc động rơi vào tay giặc, ý chí của cô vơi mất một nửa, người phụ nữ chủ động ngọa nguậy trong lòng của người đàn ông, dùng thân thể đầy đặn cạ tới cạ lui, trên dưới không ngừng cọ xát, để nơi nào đó của đối phương càng thêm nóng hổi.
Khi Lạc Ngạo Thực chuẩn bị hành động, Vũ Nghê cố gắng định thần lại, nhanh chóng ngăn cản:"Nói cho em biết, anh sẽ không kết hôn nữa......"
"Để cho anh thỏa mãn trước, anh lập tức không lập gia đình......" Âm thanh khàn khàn quát, nói chuyện đồng thời bế cô về phía chỗ ngồi sofa, đặt thân thể cô ngay ngắn, sau đó tự động cởi đồ của mình......
"Vậy anh phải nhớ giữ lời, nhất định không được giở trò......" Vũ Nghê nằm ngang trên sofa, không quên nhắc nhở.
"Ừ, Để anh thỏa mãn em xong, nhất định không muốn người khác!" Tốc độ nói chuyện cùng với động tác tương đối vội vàng.
Khi anh đè lên thân thể cô, khóe miệng cô chợt nâng lên, cười xấu xa:"Nếu anh không giữ lời hứa thì anh chính là rùa già thối tha, anh đồng ý không?!"
Lý trí và trái tim đều dồn hết lên người Vũ Nghê, đầu óc của Lạc Ngạo Thực bây giờ như một tàn tro, dụi vào cần cổ cô không ngừng ngửi lấy mùi hương, đồng thời cẩn thận cắn mút da thịt trắng hồng. "Ừ ~ là con rùa già thối tha!"
Không đủ, không đủ, còn phải thêm điều kiện trí mạng để đảm bảo cho mình:"Nếu như anh mà cưới người phụ nữ khác, anh phải trả Lạc Dật lại cho em, ngoài ra còn phải đem một nửa cổ phần công ty và một phần hai số tiền ở trong ngân hàng sang tên cho em......"
"Được, chỉ cần em làm anh sung sướng, yêu cầu gì của em, anh cũng đều đáp ứng...... Đừng nói một nửa, toàn bộ tài sản của anh đều có thể cho em......" Mượn cơ hội uy hiếp cô, sau đó nói lời cam kết
Vũ Nghê cười sảng khoái, hai tay dịu dàng ôm vào cổ Lạc Ngạo Thực......
Khi hai cơ thể hòa quyện vào nhau, anh mới sực nhớ mình đã cùng cô đáp ứng cái gì. Chậc..... thật là quá đỗi ngu ngốc!
Không được, nhất định phải làm chủ bản thân, ít ra phải nghe cô ấy nói lời yêu mình, không thì không thể yên tâm.
Lạc Ngạo Thực nhấc cao hông của Vũ Nghê, điên cuồng di chuyển:"Thoải mái không?!"
Gương mặt xinh đẹp má lúm đồng tiền đè nén đau đớn dữ dội, lộ ra vẻ đẹp quyến rũ:"Ưm... C... ó...." Cô gật đầu lung tung
Mãnh liệt kéo dài động tác, khàn khàn hỏi:"Thích không?! Có muốn anh dùng lực hơn không?!"
"Ư...m..." Khoái cảm dâng trào, khiến cho đối phương không thể nói ra suy nghĩ, chỉ biết gật đầu rên rỉ, hai bắp đùi càng thêm kẹp chặt vật cương cứng kia, đôi tay nhỏ bé nắm chặt bờ vai rắn chắc
Ở thời khắc quan trọng nhất, chợt Lạc Ngạo Thực tàn nhẫn lạ thường, quyết định rút ra khỏi người Vũ Nghê
Sắc mặt cô ửng hồng, thống khổ níu chặt áo anh, khát vọng nhìn người đối diện, giống như cơn ghiền phát tác không cách nào dừng lại, sử dụng ánh mắt khẩn cầu:"Đừng, xin anh, đừng dừng lại......"
"Em nói gì, anh nghe không rõ?!" Khóe miệng nâng lên, tà ác hỏi
"Muốn anh, anh biết là em rất muốn......" Vũ Nghê kêu gào nói.
"Vậy nói đi...... Nói em yêu anh......" Trực tiếp đưa ra yêu cầu, muốn nghe được những lời này
Không khí bắt đầu rơi vào tĩnh lặng, cảm xúc kích tình trước đó dần dần biến thành ảm đạm. Dòng chảy như xẹt ngang qua đầu cô, chậm rãi trở nên trong suốt, suy nghĩ hỗn loạn cũng hiện lên rõ ràng, nổi khát vọng không như mong muốn khiến động tác bắt đầu buông lỏng.
Giống như nhìn thấu tâm tư Vũ Nghê, Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt. Trong suy nghĩ của anh, mọi thứ phải diễn ra thật đẹp, cô sẽ nói lời yêu, quỳ gối trên giường cầu xin anh xâm phạm mình. Qua cơn mê muội đắm chìm, anh sẽ nói ra tất cả mọi chuyện, cảm động tuôn trào, cô nhất định đánh mắng anh...... Vì sao sự việc không như anh suy tính?!
"Trả con lại cho em, sẽ không cưới người khác, anh nhất định phải thực hiện lời cam kết đó......" Lạnh lùng nói xong, bình tĩnh đứng dậy, cứ như vậy mà kết thúc.
Dưới háng còn đang say mèm lửa dục, trên mặt ngây ngốc nhìn, một tay anh đè cô lại. "Phó Vũ Nghê, em vừa mới nói gì?!"
"Em muốn đi tắm......" Cơ thể ướt át đến chảy cả đống mồ hôi
"Mẹ kiếp, em toan tính để rời khỏi cái nhà này ư?!"
"Không phải là anh kết thúc trước sao?!" Vô tội hỏi, khổ sở muốn rống to!
Lạc Ngạo Thực nhanh tay bắt lại Vũ nghê, ấn cô quỳ xuống gần ghế sofa, trực tiếp để phần phía dưới của mình đưa vào từ phía sau lưng Vũ Nghê. Không thèm quan tâm đến cảm xúc của đối phương, bằng tốc độ nhanh nhất bộc phát trong cơ thể nhỏ bé ——
Không hề ngừng lại, cũng không còn nhận thức được cảm xúc lúc này, kéo cơ thể cô quay lại. "Nói, nói rằng em yêu anh......"
Cô thở hỗn hển, đóng chặt cánh môi, kiên định nhìn anh.
Anh nheo lại cặp mắt, bóp cằm cô tra tấn:"Tại sao, tại sao lại không nói?!"
"Yêu hay không có quan trọng không?! Miễn là em sẽ không rời khỏi anh ——" Thật lâu sau, cô mới khó khăn thốt lên
"Con mẹ nó, điên thật rồi!" Tức giận hô lớn. "Nói, rốt cuộc là em có yêu anh không?!" Ánh mắt tức giận đến đỏ ngầu, dường như không thể kiềm chế
"Em...... em không biết!"
"Khốn kiếp......" Chưa bao giờ cảm thấy ‘nhục nhã’ như ngày hôm nay, khi anh thật lòng trao ra tấm chân tình, cô lại một mực phủ nhận. Cơn tức giận trong tâm trí nhanh chóng thiêu đốt mọi thứ xung quanh, bao gồm tất cả hăng hái, thiêu hủy hết lý trí của anh.
Phó Vũ Nghê, em giỏi lắm, đùa thật hay, chơi thật tốt. Ha ha, cứ nghĩ trước đây cô ta bị mình trêu đùa đến độ đần độn, hiện tại mới biết ai là người ngu ngốc đây......
"Tốt, em được lắm......" Nắm chặt đầu vai nhỏ bé, sau đó đẩy cô ra ngoài ——
Thân thể cô nặng nề ngã trên mặt đất
Còn chưa xua tan cảm giác đau đớn, đã phải nghe lời nói vô tình:"Biến, hiện tại cút ra ngoài, nếu như em muốn mang theo Lạc Dật, cứ đến tòa án khởi tố. Thắng cuộc, anh tuyệt đối sẽ giao Lạc Dật cho em......"
"Đừng......" Sắc mặt Vũ Nghê chợt tái nhợt, cô lắc đầu không muốn tiếp nhận sự thật này
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh