Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 218: Đáng Giá Chờ Đợi
Hoan Hoan uất ức, xoay thân thể lại nhìn về Vũ Nghê, hai hàng nước mắt chảy dài:”Mẹ, không phải chính miệng mẹ nói sẽ luôn yêu thương Hoan Hoan, Hoan Hoan mãi mãi là con của mẹ hay sao?! Nhất định mẹ không được gạt con, cả đời này con muốn làm con của mẹ......”
Nói xong, cô bé liền chạy khỏi thư phòng, sau đó chạy về hướng phòng của mình, xẹt ngang qua người Lạc Dật. Cậu bé ngạc nhiên nhìn ba, đôi mắt mở to:”Có thật không vậy ba?! Hoan Hoan là con của cô Tư Vũ sao, vậy chính là em gái họ hàng với con?!" Trực giác cho thấy điều mình đang nghĩ là đúng!
Lạc Ngạo Thực không thèm để ý đến câu hỏi của cậu con trai, dùng ánh mắt hỏi thăm người phụ nữ đang ra khỏi phòng.
Vũ Nghê hiểu ý dịu dàng nói:"Trên người của Hoan Hoan có một cái bớt hình một con buớm!”
Đã có chuẩn bị trước tâm lý, nhưng anh vẫn phải kích động, khẽ nhíu mày, ừm một tiếng
Nói vậy tỷ lệ mẹ con là chính xác 100%, xem ra chẳng cần tốn thêm thời gian, ông trời cũng an bài cho họ gặp mặt:”Tìm thời gian thích hợp, dẫn bọn họ đi xét nghiệm DNA, được không?!”
“Thật ra cũng không cần thiết, chi bằng bao nhiêu bằng chứng đó, cũng đủ xác minh ——” Vũ Nghê lắc đầu bác bỏ. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải khiến Hoan Hoan tha thứ cho Tư Vũ.
Tư Vũ tựa người vào bên hành lang vách tường, bất lực nhìn anh trai và chị dâu, ánh mắt ẩn lên sự nhờ vả, rất muốn bọn họ trợ giúp ——
***************************
Sau khi dỗ dành Hoan Hoan ngủ, an ủi Tư Vũ nghỉ ngơi, Vũ Nghê mới quay trở về phòng, hỏi rõ sự tình ——
“Em muốn biết ba của Hoan Hoan là ai?! Rốt cuộc Tư Vũ đã xảy ra chuyện gì?!” Giọng nói có chút thâm trầm. ”Không phải vì em tò mò, mà bởi vì em cũng từng là mẹ của Hoan Hoan, em cũng cần phải hiểu rõ tất cả!”
Lạc Ngạo Thực cầm nửa điếu thuốc ở trên miệng đưa xuống, để vào trong gạt tàn, hất hất tro thuốc. ”...... Tư Vũ bị người ta cưỡng hiếp nên mới sinh ra Hoan Hoan......”
“Cái gì......!” Vũ Nghê kinh ngạc mở to hai mắt, cô thật không ngờ đáp án lại thế này.
“Nhớ không, sáu năm trước, à không, phải nói là bảy năm trước, khi Tư Vũ mất tích......” Anh nâng mắt nhìn cô, muốn xem phản ứng của cô, quan sát không biết cô còn nhớ hay không.
Mặc dù không muốn hồi tưởng lại quá khứ đau buồn, nhưng cô vẫn không cách nào trốn tránh:“...... Vâng, dĩ nhiên là em không quên!”
“..... Tình hình cụ thể anh cũng không rõ, nhưng có thể đại khái đoán ra...... Thời điểm Tư Vũ mất tích đồng thời con bé cũng bị cường bạo, sau đó mới bị lừa bán......” Anh đem chuyện mình biết, đầu đuôi kể rõ cho cô.
Vũ Nghê không tin liên tục lắc đầu, không muốn chấp nhận thực tế, trái tim giống như bị dao cứa, xuyên qua từng tế bào, nhỏ giọt rỉ máu ——
“...... Khi chú hai tìm được Tư Vũ, con bé đã mang thai được gần tám tháng!” Ngón giữa đang kẹp điếu thuốc, rê dọc theo tàn gạt khiến tro thuốc lá bị văng tung tóe
“Lúc đó đứa bé còn chưa được sinh ra?! Cớ sao lại bị vứt bỏ?!” Ngồi ở mép giường, cô không kiềm chế được, nắm lấy cổ áo trước ngực.
Thuốc lá, rốt cuộc cũng bị anh dập tắt.
“Em nên biết rằng, chú hai của anh rất sợ mất mặt, ông ta nằm trong giới chính trị, coi đây là một vết nhơ trong cuộc đời. Càng không thể để người khác biết được, con gái của mình bị cưỡng hiếp, lừa bán. Cứ như vậy, trực tiếp đem Tư Vũ đưa vào bệnh viện tư nhân, mổ đứa bé lấy ra......”
Lồng ngực cô thắt chặt, trên miệng vẫn cứng rắn nói:"Ông ấy thật độc ác, tính cách quá tàn nhẫn...”
“Cho nên, bệnh tình của Tư Vũ ngày một tăng thêm, trong sáu năm qua, con bé luôn sống dật dờ. Tinh thần đôi lúc bấn loạn, thoạt nhìn giống như kẻ điên.....”
Toàn thân cô lạnh cả xương sống, từ trước tới giờ cô luôn nghĩ rằng Tư Vũ là người hạnh phúc, được người nhà yêu thương lo lắng, chỉ là không ngờ cha của cô ấy tàn nhẫn như vậy!
“Chẳng lẽ anh không nhận ra Tư Vũ rất yêu con mình hay sao, cho dù là bị cưỡng hiếp, Tư Vũ cũng muốn tìm lại đứa bé!” Sau nhiều chuyện xảy ra, cô có thể chắc chắc kết luận...... Nhưng mà, năm đó Tư Vũ thật sự bị hãm hiếp ư?!
“Đúng vậy...... Anh rất hiểu điều này!” Lời của Vũ Nghê khiến anh cũng phải thừa nhận
Bây giờ thì cô đã hiểu, cớ sao anh ta lại dám thản nhiên đối mặt Lâm Hiên...... Thôi, những chuyện này mình không nên suy nghĩ đến, càng nghĩ càng đau buồn, cuối cùng chỉ khiến bản thân khổ sở.
“Anh từng nói rằng Tư Vũ rất yêu Lâm Hiên?!” Vũ Nghê nghi vấn hỏi, nhưng bằng trực giác của mình, cô có thể khẳng định, người Tư Vũ yêu phải là Bùi Tạp Tư!
Lạc Ngạo Thực gật đầu ý bảo 'đúng vậy'
Tại sao có thể như vậy?! Chẳng lẽ trực giác của cô lại có vấn đề?!. ”Liệu Lâm Hiên có đồng ý việc Tư Vũ nhận lại Hoan Hoan?!" Đây mới là chuyện khó giải quyết
“Không có thằng đàn ông nào mong muốn nuôi con riêng của vợ mình cả đâu em!” Lạc Ngạo Thực kiên quyết nói, ít nhất anh chính là người nghĩ như vậy.
Vũ Nghê nhìn anh, do dự, suy nghĩ. Xem ra, chuyện này không được gấp gáp, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn. Điều cô cần làm bây giờ chính là khuyên răn Hoan Hoan, nếu không cô sợ ảnh hưởng tâm lý con bé sau này.
Sau khi nói xong anh mới ý thức được rằng, mình đang chạm tới nỗi đau của cả hai người phụ nữ. Thật ngu xuẩn, tại sao lại để chuyện của người khác phiền nhiễu đến cuộc sống riêng tư của bọn họ?! Vì để chuộc lỗi, anh liền ngang ngược ôm cô vào lòng, môi mỏng chủ động tìm kiếm cánh môi đỏ mộng, muốn dùng phương thức này che giấu lúng túng, đồng thời xem như bồi thường cho cô
Dĩ nhiên cô hiểu được ý nghĩ của anh, nhưng mà thật ra cô không đau lòng. Vũ Nghê nhanh chóng tránh né nụ hôn:”Ha ha...... Đừng anh, hôm nay đầu óc em rối loạn quá, em muốn đi nghỉ ngơi sớm!”
”Ngoan nào, không thể vì chuyện của người khác mà ảnh hưởng đến chuyện chúng ta......”
“Nhưng mà em rất mệt mỏi, thật sự là không được rồi......”
“Thật sao, anh lại không nghĩ như vậy. Trong lời nói của em thì đúng là thế, có điều đầu óc lại nghĩ tới một người đàn ông khác?!" Anh chủ động đổi đề tài, chuyện khi nãy cô kể, anh còn chưa có tính sổ!
“Ha ha......” Cô ngây thơ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt anh, làn da màu trắng đối lập với làn da màu đồng, lộ rõ sự tương phản:”Anh ấy luôn nằm trong trí nhớ của em, không cách nào phai nhạt được!” Lời nói nhẹ như tơ hồng, bao gồm cả ý nghĩ khiêu khích!
“Vậy nên anh phải suy nghĩ biện pháp, cố gắng khiến em quên mất, đúng không?!” Nói xong, anh lại tiếp tục đè cô xuống giường, lần mò vào người cô!
“Đừng... á...”
Đang lúc Vũ Nghê lớn tiếng kêu cứu, ngoài cửa phòng chợt có tiếng động.
Cốc cốc cốc ——
“Mẹ...... Con muốn ngủ với mẹ......” Thanh âm non nớt của Hoan Hoan vang lên
Lạc Ngạo Thực vẫn ngang ngược không thả Vũ Nghê ra, trong lòng chửi rủa điên cuồng. Chết tiệt, lại chọn đúng thời điểm này, giống như Hoan Hoan đang muốn làm anh khổ sở. Thay vì lóc thịt lột da anh, anh còn có thể chịu được, đằng này....
“Mau buông em ra, chẳng lẽ anh muốn để Hoan Hoan khóc lớn hay sao?!"
“Mẹ...... Có phải mẹ không còn quan tâm con nữa?! Chú..... Oa... oa..”
Cô cố gắng từ dưới thân thể của anh vùng vẫy thoát ra, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa phòng, vặn cửa.
Trên người cô bé mặc một chiếc áo ngủ màu vàng nhạt, bộ dạng đáng thương nhìn Vũ Nghê:"Hoan Hoan ngoan...... Không được khóc, mau vào với mẹ!” Cô ôm trọn Hoan Hoan vào lòng
Cô bé nằm trong lồng ngực của mẹ, nước mắt tựa như vòi nước, chảy nhanh xuống, chỉ vài giây sau đã làm ướt áo Vũ Nghê:”Con không muốn cô Tư Vũ, con chỉ muốn có mẹ thôi......”
Vũ Nghê ngồi xổm xuống, thủ thỉ nói:”Đúng vậy, mẹ mãi mãi là mẹ của con, điểm này con nhất định không được hoài nghi ——“
Một câu nói khiến cô bé nhỏ vui mừng khôn siết, nước mắt ngừng lại, uất ức mím môi. Hiện tại phải dỗ Hoan Hoan nghỉ sớm, có gì ngày mai nói sau.
“Tốt, tối hôm nay mẹ ở cùng con.....” Vũ Nghê chuẩn bị dẫn Hoan Hoan rời khỏi!
“Nhưng mà......” Cô bé len lén nhìn chú Ngạo Thực, trông chú ấy bây giờ thật dữ tợn. Rõ ràng trước đây chú cũng đã nói, buổi tối phải để mẹ cho chú!
Lạc Ngạo Thực không cam tâm nhìn Vũ Nghê, đã sớm quen mùi của cô, thiếu đi một người, hẳn sẽ khó ngủ. Cô nhìn về phía anh trấn an, mặc kệ là như thế nào, chẳng lẽ anh muốn tranh giành với một đứa bé?!
Tiểu thiên sứ vẫn đáng thương hơn, thế là Vũ Nghê mở miệng:”Ha ha, chú ấy vui mừng đấy chứ, đương nhiên sẽ không từ chối. Cho dù là bất cứ yêu cầu nào của Hoan Hoan, chú ấy cũng sẽ đồng ý, có đúng không anh?!” Sau khi nói xong, cô còn cố ý kéo dài âm lượng.
“À, ừ.....” Lời nói xem ra có chút khó chịu. Được sự đồng ý của anh, dĩ nhiên cô nhanh chóng kéo con gái rời đi, tránh anh thay đổi ý định.
Nhìn bóng dáng của họ đi khỏi, anh bắt đầu xa xẩm mặt mày. Thời điểm này thật không thích hợp để Tư Vũ đứng ra nhận con, cô có thể cho Hoan Hoan cái gì?! Gia đình?! Điều này căn bản không thể!
*********************************
“Tư Vũ, chúng ta bây giờ là phạm luật, em đã tìm được con gái, lại còn có gia đình!” Bùi Tạp Tư ra sức khuyên giải người phụ nữ đang ngồi trong lồng ngực mình.
Mặc kệ, em thích anh, anh là của em. Chẳng lẽ anh không hề thích em, một chút tình cảm cũng không có?! Chẳng lẽ anh cam tâm tình nguyện nhìn em trở về cùng với Lâm Hiên?! Trong lòng Tư Vũ truy hô.
“Trong lòng anh cực kỳ phiền nhiễu, em làm như thế sẽ càng khiến anh lún sâu!” Bùi Tạp Tư cau mày, ai oán nói.
Vậy thì anh cứ quyết định đi, cho dù có mang tiếng xấu, cứ làm theo lời con tim mách bảo!
“Tư Vũ, em trở về phòng trước được không?! Chuyện này anh muốn suy nghĩ thật kỹ!” Shit, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Lâm Hiên ôm ấp cô, trái tim anh tự nhiên trở nên khó chịu, trong lòng không ngừng kích động. Là thật, là anh đã yêu cô rồi. Nhưng nếu như anh cướp đi Tư Vũ, coi như anh đang phá hoại một gia đình, loại chuyện này, rất dễ bị trời phạt. Trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, có cần thiết phải thích Tư Vũ hay không?!
Tư Vũ bị bệnh tự kỷ, Lâm Hiên vẫn đối xử tốt với cô ấy, chuyện này cũng thường được tạp chí đưa tin khen ngợi. Vả lại, qua nhiều năm rồi, hắn ta cũng không hề có xì-căng-đan bay bướm. Điều này nói lên cái gì?! Hắn ta thật sự yêu Tư Vũ?! Nếu như anh cướp Tư Vũ đi, xem chừng anh sẽ trở thành một người đàn ông xấu nhất quả đất.
Thấy được sự đắn đo trong tròng mắt của anh, cô thật sự thất vọng. Ừ, anh ta chỉ thích thân thể của mình, chứ không phải con người của mình. Tất cả, tất cả là tại mình, không ai có thể trợ giúp, không một ai cả. Cô đau khổ cúi mặt, xoay người xuống giường, bóng lưng mảnh khảnh thấm đượm vẻ cô độc ——
Nhìn cô thất vọng, ảm đạm xoay người, khiến anh đột nhiên nhói đau, giống như là thế giới này đang cố quay mặt với anh, để anh rơi vào u tối.
Ăn cơm của người ta, còn không muốn tính tiền?! Không, tuyệt đối anh không phải là người như vậy. “Tư Vũ......” Bùi Tạp Tư đứng lên, bắt lại cổ tay của cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực
Có lẽ là do cảm xúc đọng lại hồi lâu, hành động này của anh khiến cô chảy cả nước mắt.
“Anh xin lỗi......” Đưa mắt nhìn cô, phát ra tiếng lòng từ trong nội tâm. ”Tư Vũ, anh biết rõ là anh không nên thích em, nhưng mà, trên thế giới này dù chỉ có một mình em, anh vẫn xác định không cách nào buông tay......”
Một câu nói đơn giản, thậm chí không có chút ân tình, ngược lại lại khiến người nghe xúc động. Cô đợi nhiều năm rồi, rốt cuộc anh cũng nói ra, tâm tình rung động, nước mắt chảy dọc xuống.
Bùi Tạp Tư nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tư Vũ, tuôn ra lời nói ngang ngược:”Mặc kệ ngày trước em như thế nào, nhưng nếu đã chấp nhận làm người của anh, anh thề sẽ không để cho Lâm Hiên chạm vào em nữa, và cũng không để tên tuổi của em nằm trong giấy kết hôn của hắn ta......”
Cô dùng sức ôm chặt anh hơn, đúng vậy, cô không có nhìn lầm người, anh đáng để cô chờ đợi.
“Đầu tiên anh sẽ tìm Lâm Hiên nói chuyện, anh muốn em sớm khôi phục thân phận độc thân, nguyện ý làm ba của Hoan Hoan, chúng ta sẽ là một gia đình nhỏ!” Tự nhiên anh lại phát hiện, nếu sớm cùng nhau kết hôn, cũng không phải là việc khó chịu.
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh