You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 217: Dấu Vết Bươm Bướm
Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực nghe được tiếng kêu của Hoan Hoan, lập tức dừng lại động tác.
Hai người vừa chạy tới ngưỡng cửa, vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch
Khi bọn họ kéo cửa phòng ra, thấy được cảnh tượng Hoan Hoan dùng chiếc khăn lông lớn quấn quanh người, hoang mang sợ hãi muốn nắm tay vặn cửa:”Oa... oa.... Mẹ ơi.... cô Tư Vũ tự nhiên nhìn con la lối um sùm......” Hoan Hoan sợ đến mức chạy ra sau lưng Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực, toàn thân hoàn toàn không nhúc nhích, sau đó chợt la lên!
“A... ” Tư Vũ mở mắt thật to nhìn Hoan Hoan, cái điệu bộ này khiến người ta sợ hãi vô cùng!
“Tư Vũ, đừng kích động, ngoan, đừng la nữa ——” Lạc Ngạo Thực tiến lên ôm lấy em gái, không ngừng vuốt sau lưng.
“A... Anh...” Toàn thân cô run rẩy, hơi thở dồn dập, biểu tình không cách nào bình tĩnh. Cô muốn nói cho mọi người biết, cô phát hiện ra rất nhiều chuyện, nhưng mà không thể nói thành lời. Không ai có thể hiểu cô, tại sao không có người nào hiểu ý của cô?!
Không được, cô muốn lột khăn tắm trên người của Hoan Hoan xuống, muốn anh trai thấy được cái bớt màu đỏ ở mông Hoan Hoan. Không biết sức mạnh từ đâu tới, Tư Vũ dùng sức đẩy anh trai ra
Lạc Ngạo Thực bị đẩy về phía sau vài bước, thừa cơ hội này Tư Vũ nhanh chóng vọt tới mặt Vũ Nghê.
“Oa..... Mẹ ơi...” Hoan Hoan nhắm mắt lại, dùng sức ôm chặt mẹ, mẹ bây giờ là người bảo vệ mình, ở bên cạnh mẹ là an toàn nhất
Tư Vũ mất khống chế khiến Vũ Nghê càng không thể để cô làm bậy, thật sợ cô ấy sẽ làm con mình bị thương:”Tư Vũ, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói, có được hay không?!”
“A... ” Hoan Hoan một mực kháng cự càng khiến Tư Vũ rống to hơn, trong lòng đau đến kiệt quệ. Đó là con gái của tôi, Hoan Hoan là con gái của tôi. Tại sao mọi người luôn cho rằng tôi nổi điên, không muốn, tôi không muốn trở thành như vậy
Nghe tiếng kêu của Tư Vũ, Bùi Tạp Tư liền chạy tới, không rõ sự tình nhìn tất cả mọi người ——
Bây giờ là tình huống gì?! Tại sao Tư Vũ nổi điên, chẳng khác nào một bệnh nhân tâm thần. Lạc Ngạo Thực lại ôm lấy Tư Vũ, chịu trận để em gái đánh, cũng may cô không có đánh vào mặt của anh, nếu không mặt mũi anh nhất định trầy trụa te tua.
Những ngón tay thon dài, chộp vào cổ anh, khiến anh hơi khó thở:”Tạp Tư, giúp tớ một tay..... mau... lên....!”
“À, được ——” Vì sự nhờ vả của Lạc Ngạo Thực, Bùi Tạp Tư mới dám đem Tư Vũ ôm vào trong lòng:”Tư Vũ, em bị sao thế?!”
“A ——” Tư Vũ căm tức kêu to, lúc này so với trước còn quờ quạng lung tung hơn, cứ nhắm mục tiêu đánh tới.
Vì phòng ngừa cô tiếp tục công kích, Bùi Tạp Tư đành phải nắm lấy hai tay cô trói lại, đặt về phía sau lưng, lực đạo có lúc dịu dàng, đôi khi lại khá mạnh bạo:”Tư Vũ, Tư Vũ ngoan, ổn định lại cảm xúc, có chuyện gì cứ từ từ nói, ngoan nào.....”
“Oa.....” Buông tôi ra, tôi có thứ muốn cho mọi người thấy, vì sao mọi người không thể hiểu tôi?! Tất cả các người đều không hiểu tôi, một mực cho rằng tôi là người bệnh. Không phải, tôi không phải bệnh nhân!
Trong lòng Tư Vũ điên cuồng hô to, bộ dạng trở nên kinh khủng. Người khác mình không quan tâm, nhưng mà cái tên đàn ông ngu ngốc này, hàng đêm cùng mình ân ái, lại coi mình như kẻ điên. Tức giận, đau lòng, cảm xúc chợt rưng bừng bực, thì ra trong mắt của anh, tôi không khác gì một kẻ tâm thần.
Hiện tại không ai hiểu mình, không người nào có thể giúp đỡ mình, chỉ có mình dựa vào chính bản thân. Tư Vũ do dự mấy giây, rốt cuộc cũng chọn lựa giơ cao đầu gối, đá vào giữa háng Bùi Tạp Tư ——
Một giây sau.
“Ouch...” Chỉ thấy Bùi Tạp Tư hét lên thật to.
Sắc mặt anh đau đớn, biến dần sang trắng bệch, vết thương buốt nhói khiến anh phải ôm giữa háng. ”Chết tiệt..... Tư Vũ, em hại anh rồi!”
Được thả tự do, cô nhanh chóng chạy về phía Hoan Hoan. Trong lòng không ngừng kêu lên, Hoan Hoan đừng sợ, mẹ chính là mẹ của con......
“Mẹ —— làm sao bây giờ?! Cô ấy muốn đánh con, tại sao lại muốn đánh con?!” Hoan Hoan bị sợ đến nổi khóc to
Chợt Vũ Nghê nhìn thấy một tia ấm áp trong mắt Tư Vũ, cô nheo mắt nghi ngờ, chẳng lẽ ——
“Tư Vũ, nói cho chị biết, có phải Hoan Hoan.....” Vũ Nghê dùng sức lắc vai Tư Vũ, muốn nhìn rõ biểu hiện trong mắt của cô.
Lời Vũ Nghê nói xong khiến Tư Vũ thoáng bình tĩnh lại, hai hàng nước mắt chảy ra, cánh môi run lẩy bẩy.
Khi thấy biểu hiện này của Tư Vũ, Vũ Nghê lập tức hiểu được. Con gái bị thất lạc, nay đã tìm lại được, nên mới có hành động như thế!
Lúc này, Lạc Ngạo Thực cũng nheo cặp mắt, quay sang nhìn Tư Vũ, đưa mắt hướng về phía Hoan Hoan ——
Chẳng lẽ Hoan Hoan là ~~ đứa con mất tích lâu năm của Tư Vũ...... Một dấu chấm hỏi đặt ngay trong đầu?! Trước không có để ý, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy Hoan Hoan có nét tương đồng Tư Vũ, đôi mắt to tròn cùng với dáng người mảnh khảnh ——
Lạc Ngạo Thực không khỏi kinh ngạc, anh thuê người tìm kiếm nhiều năm, chẳng hề có chút tin tức. Chỉ không ngờ đứa bé tự mình đưa tới Lạc gia?!
Không, việc này cần phải xác minh!
Bùi Tạp Tư buồn bã trầm ngâm, đầu óc anh rối bù. Tại sao Tư Vũ lại nhìn Hoan Hoan như vậy?! Cô ấy từng có con sao?!
~~ Trời ạ, chẳng lẽ vết sẹo trên bụng kia chính là?! Shit, người ta không chỉ có chồng, còn có thêm đứa con. Tiêu rồi, đúng là mình xấu số mà
Vũ Nghê định thần lại, dùng sức quan sát ánh mắt của Tư Vũ:”Em xác định thật sao?!” Cô không hề nói đến tên Hoan Hoan, bởi vì cô sợ Hoan Hoan nghe được, ít nhiều tổn thương trầm trọng. Mặc dù Hoan Hoan chưa bao giờ thổ lộ tâm tình ở trong lòng, nhưng cô biết đứa bé này vẫn muốn nhìn mặt cha mẹ ruột!
Nghe Vũ Nghê hỏi thế, Tư Vũ phản ứng rất mãnh liệt, cô chủ động gật đầu thật mạnh.
“Vì sao em phát hiện?!” Vũ Nghê run rẩy bả vai, bắt đầu tin tưởng Tư Vũ!
Tư Vũ không ngừng chảy nước mắt, sau đó kéo Vũ Nghê, đồng thời dẫn cả Hoan Hoan đi vào thư phòng. Cạch một tiếng, cửa phòng khép lại, ngăn cách hai người đàn ông ở phía bên ngoài.
“Có gì bí mật ư?!” Bùi Tạp Tư nhìn cửa phòng đóng chặt, lầm bầm một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lạc Ngạo Thực, thử dò xét tình hình:”Jer­ry, Tư Vũ từng có em bé?!”
Vì danh tiếng của em gái, cho dù có là bạn bè thân thiết, anh cũng không thể nói ra. Sắc mặt anh lạnh lùng, giọng điệu không chút đùa bỡn:”Có liên quan đến cậu sao?!"
“Tớ chỉ muốn hỏi thăm thôi!”
“Cậu tự lo cho mình đi, ngày hôm qua ba cậu đã gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình hình của cậu đang trốn ở đâu!” Lạc Ngạo Thực thong thả uy hiếp, chủ động dời đi đề tài, cắt ngang lời của Bui Tạp Tư
“Ha ha...... đừng bảo rằng cậu đã nói sự thật?!” Bùi Tạp Tư cười đến méo mặt, chết tiệt, nếu để cho ông ấy biết là anh đang ở đâu, coi như anh tiêu đời!
Cha mẹ bắt anh phải lấy một người phụ nữ mà anh chưa từng thấy mặt, hơn nữa một chút tình cảm cũng không có, đây rõ ràng là ép buộc
Lạc Ngạo Thực nhún vai, mỉm cười tà ác:”Vẫn chưa, nhưng mà, cậu cũng nên biết rằng, tớ có số điện thoại của bác ấy!”
“Ầy...... Không được, không được, tuyệt đối không được!” Bùi Tạp Tư truy hô, uy hiếp bạn tốt!
“Tốt nhất đừng nói lung tung, nếu không tớ sẽ báo cho bác biết tung tích của cậu, còn có thể kiện cậu tội phỉ báng Tư Vũ ——” So với em gái dĩ nhiên bạn bè không quan trọng
“Tớ không nhiều chuyện, như vậy được chưa?! Tớ trở về phòng đây!” Bùi Tạp Tư khổ sở sờ sờ lỗ mũi, tự giác đi lên lầu.
*************************
“Tư Vũ, em có thể chỉ chị chứng cứ được không?!” Sau khi vào phòng, Vũ Nghê hỏi thẳng vấn đề.
Hoan Hoan điều chỉnh lại khăn lông trên người, nói nhỏ vào lỗi tai Vũ Nghê:”Mẹ, cô Tư Vũ bị làm sao vậy?! Mẹ cần chứng cứ gì ở cô?!”
Cô bé luôn luôn là người nhạy cảm, chỉ chút chuyện nhỏ là nghi ngờ ngay, nhưng lại không dám xác định, sợ mình suy nghĩ quá nhiều?! Không thể nào, qua nhiều năm rồi, cũng không có ai tìm mình.
Hơn nữa sao đúng lúc này, cô ấy lẽ nào chính là?!
A ~ không, mình có mẹ Vũ Nghê là đủ rồi, như thế đã hạnh phúc rồi!
Vũ Nghê nhìn về phía con gái, trái tim có phần kích động. Không sai, trước đây cô thường cảm thấy Hoan Hoan rất giống Tư Vũ. Xem ra ——
Tư Vũ nhìn Hoan Hoan một cái, sau đó đưa lưng về phía chị dâu, vén vạt áo lên, kéo hết quần xuống ——
Cái mông trắng noãn lập tức lộ ra bên ngoài. Vũ Nghê mở to cặp mắt, cánh môi trở nên run rẩy:”Trời ạ, Tư Vũ.....”
Tư Vũ nhắm mắt lại, đồng thời nước mắt chạy dài trên mặt
“Cô Tư Vũ, trên người của cô cũng có cái bớt thế này?! Rất giống với cái bớt trên mông của con, thậm chí còn cùng vị trí, cũng là hình dạng con bướm.....” Hoan Hoan kinh ngạc nói, sau đó chạy tới bên mẹ, đem khăn tắm cởi xuống. ”Mẹ, con cũng có một cái...... Oa..... Cô Tư Vũ, cô nhìn đi, có phải rất giống đúng không?!” Nói xong, Hoan Hoan lại nức nở khóc:”Viện trưởng ở cô nhi viện từng nói, đây chính là dấu hiệu riêng của Hoan Hoan, con có thể tìm cha mẹ ruột của mình bằng dấu hiệu này....Oa, oa.....”
Vũ Nghê hoảng sợ không dám tin, cô vui vẻ ngấn lệ, cuối cùng Hoan Hoan cũng tìm được người thân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang ùa về. Từ ngũ quan cho đến hình thể cũng đã xác định giống nhau, hơn nữa còn thêm cái bớt. Bây giờ mặc dù không thể chắc chắn 100%, nhưng mà có thể khẳng định 90% Hoan Hoan chính là con của Tư Vũ.
Hoan Hoan năm nay sáu tuổi, Tư Vũ vứt bỏ đứa bé này cũng vào cái năm đó.
Một chuyện trùng hợp lạ thường. Không, không đúng, có lẽ là do ý trời, bọn họ là mẹ con, tất nhiên phải được gặp mặt.
Tư Vũ kéo quần lên, nghiêng người nhìn thân thể trần truồng của Hoan Hoan, cô nhặt chiếc khăn choàng tắm quấn quanh người cô bé:”Ưmh......”
Hoan Hoan quan sát ‘cô cô’ của mình, sau đó chợt hỏi nhỏ:”Cô là mẹ của con đúng không ạ?!"
Dùng sức gật đầu, vươn cánh tay ra, chuẩn bị ôm chặt con. Đúng vậy, mẹ chính là mẹ của con
Thấy hành động của Tư Vũ, Hoan Hoan giơ tay gạt đi nước mắt, ngừng khóc:”Vì sao cô lại vứt bỏ con?! Sao lại ném đi con gái của mình?! Chẳng lẽ cô không sợ con mình bị chó tha đi, hoặc là chết đói giữa đường hay sao?! Thật ra con đã làm sai chuyện gì mà cô nỡ nào bỏ con......” Hoan Hoan từng bước lui về phía sau, khẽ cong người xuống, la lớn:”Con hận cô, thật sự rất hận, con không phải con gái của cô. Con đã có mẹ rồi, mẹ con chính là Phó Vũ Nghê, trưởng nhóm phát thanh viên của đài MBS, con không cần đến cô!”
Thanh âm của Hoan Hoan mặc dù non nớt nhưng lại vô cùng cứng rắn, lời nói không chỉ khiến cho Tư Vũ gục xuống sàn nhà, mà còn làm trái tim Vũ Nghê đau nhói:”Hoan Hoan ——“
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh