You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207: Anh Trai Là Của Tôi
Người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đen đứng bên cạnh giường, tay lần chuỗi hạt, phát ra âm vang thanh thúy:"Lạc Ngạo Thực là của em, khi em đói bụng anh ta sẽ tìm mọi cách giúp đỡ em, khi em bị người khác bắt nạt, anh ta luôn luôn bảo vệ em, dạy dỗ những kẻ xấu đó...."
"Ừ...." Tư Vũ nằm ở trên giường, gật đầu, miệng nói lời chấp thuận!
"Phó Vũ Nghê chính là người cướp mất anh trai em, nhớ, Lạc Ngạo Thực thuộc về em. Cô ta chính là tiện nhân, mội ngày đều dụ dỗ ở cạnh anh trai em. Đáng ra, người đó phải là em......"
Những hạt chuỗi không ngừng va chạm vào nhau, tạo thành âm thanh lọc cọc, như là đang cố thôi miên người nằm trên giường.
Tư Vũ dần dần định thần, trên miệng bắt đầu lẩm bẩm:"Anh trai...... anh....."
"Tư Vũ, nói xem, Lạc Ngạo Thực là của ai?!"
"Của tôi......" Người đang nằm trên giường kỳ quái trả lời.
"Bắt đầu từ tối hôm nay, em phải ngủ cạnh ai......?!" Người phụ nữ nhỏ giọng khẽ hỏi bên tai Tư Vũ.
"Anh trai......"
"Giỏi lắm, nhớ phải lột sạch quần áo, trần trụi nằm ở bên cạnh anh trai......" Bàn tay của người phụ nữ ngày càng lần nhanh chuỗi hạt, tiếng va chạm càng lúc thêm vang dội.
"Dạ, lột sạch quần áo......"
Người phụ nữ lấy gói thuốc trong tay đưa cho Tư Vũ, tiếp tục dùng một giọng nói mê muội:"Đây là thuốc kích dục, nếu như anh trai của em từ chối quan hệ, em hãy lấy gói thuốc này rót vào rượu đỏ, sau đó đưa anh ta uống......"
"Vâng ạ......"
"Nhớ, tuyệt đối phải giữ bí mật, không được nói ra cho một ai biết, nếu như em thất hứa, sẽ bị đức phật trừng phạt, trừng phạt để em không tìm được đứa con của mình......"
"A......"
Sau khi nói xong, người phụ nữ sửa lại bộ dạng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ——
****************************************************
"Anh trai......"
"Ouch....."
Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực vừa mới vào cửa, Tư Vũ liền đẩy Vũ Nghê sang một bên, ngang ngược kéo lấy anh trai.
Bị đẩy xa đến một mét, khiến Vũ Nghê khó hiểu, lắc đầu nhìn Tư Vũ. Rõ ràng là một cô gái đáng yêu, vì sao lại chán ghét đến thế?!
Lạc Ngạo Thực nhíu mày, sờ sờ mái tóc em gái:"Tư Vũ, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ, em đã tắm chưa đấy?!"
Bởi vì mấy ngày gần đây, Tư Vũ ngày càng kháng cự cô, cho nên cô nhờ bà Vương tắm cho Tư Vũ!
"Anh......" Cô như một đứa con nít, tựa đầu áp vào vòm ngực anh trai, ngọt ngào nhắm mắt lại.
"Ha ha, lại còn nũng nịu thế, để anh đưa em về phòng!" Lạc Ngạo Thực quay đầu về phía Vũ Nghê, nháy nháy mắt, ý bảo anh đưa Tư Vũ lên lầu.
‘Tạch tạch tạch’
Chiếc vòng trên cổ tay Vũ Nghê lại truyền đến âm thanh kỳ lạ, trong lòng đột nhiên nghĩ tới câu nói ‘Vợ của tôi rất yêu anh trai mình..... ’
Cạch ——
Chén nước tinh xảo rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy
"Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận làm rớt cái chén, tôi, tôi đi dọn dẹp lại đã!" Bà Vương vội vàng xin lỗi, sau đó cúi đầu.
"Không có gì đâu!" Vũ Nghê dùng sức lắc đầu, mỉm cười nhìn về phía bà Vương
Quan sát bằng mắt qua nhiều ngày nay, bà cảm thấy có điều khó nói, muốn giãi bày cùng với Vũ Nghê, nhưng lại thấy mình như quá nhiều chuyện, đành phải dừng hẳn ý định.
"Bà Vương, bà muốn nói gì à?!"
"Không, không có gì. Cô chủ, cô cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!" Bà Vương khom người nói. Có một số việc muốn cùng cô ấy nói luôn, nhưng mà thiết nghĩ hay là nên tìm cậu chủ, ít nhiều sẽ không gây ra mâu thuẫn ——
Vũ Nghê hướng phía bà Vương gật đầu, tiu nghỉu bước lên lầu, chuẩn bị qua phòng nhìn mặt các con. Mùa đông trời trở gió rất lạnh, cho nên bọn nhỏ sau khi tắm xong, liền trực tiếp chạy về phòng, chui vào chăn ấm nệm êm, thở to mà ngủ!
Vũ Nghê vào phòng Hoan Hoan, sửa sang lại chăn, đắp lên người cô bé, rồi lại qua phòng của Lạc Dật, cậu nhóc khi ngủ tương đối nghịch ngợm, luôn quăng chăn sang một bên. Cô lắc đầu một cái, kéo cao chăn đắp kín con trai, sau đó đi vào phòng tắm, bắt đầu giặt giũ quần áo cho con.
Đến gần mười giờ, cô mới đi ra khỏi phòng Lạc Dật, hướng phòng ngủ chính đi tới
Còn chưa đi tới phòng của Tư Vũ, trong hành lang đã truyền đến giọng nói của anh:"Tư Vũ, ngoan ngoãn, đừng làm rộn......" Lạc Ngạo Thực một bên dỗ ngọt. Âm thanh có chút quyến rũ khiến Vũ Nghê bước đến cửa phòng, âm thầm quan sát qua khe hở nhỏ.
Khi thấy hình ảnh trước mắt, trong đầu cô lần nữa sôi trào chua xót.
Dưới ánh đèn mờ, gương mặt xinh đẹp của Tư Vũ nâng lên, đôi môi hơi cong, hai cánh tay ôm chặt Lạc Ngạo Thực.
Vũ Nghê lập tức đẩy cửa phòng ra, lanh lẹ nói:"Tư Vũ, để chị ở lại cùng em, được không?!"
"A......" Tư Vũ lắc đầu, tức giận nhìn chằm chằm Vũ Nghê, giống như Vũ Nghê đang muốn cướp đi đồ vật của mình.
Lạc Ngạo Thực vội vàng anh ủi em gái, sau đó quay qua nói với Vũ Nghê:"Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ Tư Vũ ngủ xong, anh sẽ trở về!"
Nhìn bộ dạng mất khống chế của Tư Vũ, cô đành lủi thủi bước ra khỏi phòng.
Sau hơn hai mươi phút, Lạc Ngạo Thực cũng đi ra ngoài hành lang, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại
‘Tạch tạch tạch ——’ thanh âm quen thuộc lần nữa vang lên, Vũ Nghê đứng ở hàng lang chờ đợi nãy giờ, thấy anh đi ra, phân tâm nhìn anh:"Anh với Tư Vũ làm gì trong đó rồi hả?!"
"Em lại hoài nghi cái gì?! Vũ Nghê, tính cách của em bây giờ khiến anh thật khó chấp nhận!"
"Cứ cho là vậy đi, còn hơn anh em các người quan hệ mập mờ!" Cảm giác lúc này lan tỏa phiền não trong trái tim cô, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng mới được!
"Anh không muốn cùng em cãi nhau, tối nay anh đến thư phòng!" Cãi nhau thì được gì chứ, nhất là lại vào buổi tối, ít nhiều ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi
Nếu như cô ấy đang ghen, thật sự làm anh vui mừng, nhưng mà cái loại ghen ẩu ghen tả này, khiến anh mệt mỏi khó chịu.
Những lời này không khác gì cho cô ăn một cái tát, nước mắt oan uất chảy ra:"Anh...."
"Đừng nghĩ nhiều, ngày mai chúng ta hãy nói!" Anh qua loa vịn đầu vai cô an ủi.
Cô ngang ngược ôm chặt lấy anh từ phía sau lưng, trên mặt khóc thút thít:"Em thật sự không thể chịu nổi tình cảnh thấy anh và Tư Vũ ở cùng với nhau, em biết là em không nên nghi ngờ anh, nhưng mà Tư Vũ, cô ấy dường như rất thích anh....."
Trước đây khi chưa phát bệnh, Tư Vũ không có biểu hiện như này, chỉ là, anh không biết phải giải thích thế nào cho cô hiểu được!
"Để cho cô ấy đi khỏi đây có được không?! Cho cô ấy trở về nhà có được không?!" Chợt Vũ Nghê nói ra ý định đuổi đi Tư Vũ. Trong lòng cô bây giờ đã rất phiền não, nếu mà cô còn không nói sự thật, chắc là cô điên mất ——
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh