Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 204: Thượng Phẩm Tráng Dương
"Hình như Tư Vũ rất phụ thuộc vào anh!" Dỗ em gái ngủ xong, anh mới trở về phòng, cô mặc áo ngủ bằng vải, giọng nói nhẹ nhàng, sắc mặt nặng nề hỏi.
"......" Anh nhìn cô thật lâu, khẽ chớp mắt:"Đúng vậy, con bé luôn dựa vào anh!"
"Tại sao vậy?! Cho dù hai người có là anh em...... cũng không thể nào thân thiết như thế....." Cô biết mình nói những lời khó nghe, nhưng mà không thể kìm chế.
"Anh em ruột thịt thì có gì khác, thôi được rồi, hôm nay anh rất mệt, em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!" Anh vịn vai cô, đẩy đến phía giường lớn.
Ngồi ở trên giường, vẫn bức rứt hỏi:"Xem ra trong mắt Tư Vũ chỉ có mình anh!"
Lúc này, anh không hề để ý đến lời cô nói, ngang nhiên đứng ở bên giường cởi quần áo xuống.
"Tại sao?! Tại sao không quan tâm đến chồng của mình, mà lại là anh......" Không nghe tiếng hồi đáp, giọng nói càng trở nên sắc nhọn.
"Nếu như em không biết mệt, vậy nằm xuống đi, anh sẽ thỏa mãn với em. Để anh tiêu hao hết năng lượng dư thừa của em, dè đặt em ngồi đây suy nghĩ lung tung!" Lạc Ngạo Thực bắt đầu tức giận. Mặc dù không hỏi thẳng, nhưng chỉ nghe qua, vẫn biết cô ấy đang nghĩ cái gì!
Vũ Nghê dường như bất động, ngẩng đầu, trợn to đôi mắt, hỏi:"Rõ ràng là Tư Vũ đã từng sinh con, vì sao anh lại giấu em?!"
Bị người khác phiền nhiễu phát bực, Lạc Ngạo Thực nheo lại cặp mắt:"Phó Vũ Nghê, em nói thật đi, rốt cuộc em đang nghĩ gì?!"
"Rất đơn giản, tại sao anh lại nối dối, nguyên nhân là vì cái gì?!"
Anh chợt cong khóe miệng, gương mặt từ từ cúi thấp, áp sát cô, nhẹ giọng hỏi:"Nói, em đang nghĩ cái gì?!"
Điều mà anh muốn biết, xem cô có dám nói ra?! Vũ Nghê chết tiệt, vì sao lại có tư tưởng xấu xa, tại sao lại nghĩ lung tung về anh như vậy?!
"Chẳng nghĩ gì cả, em cứ thắc mắc mãi về phương diện tình cảm của Tư Vũ, không phải đơn thuần xem anh là một anh trai!" Vũ Nghê hạ mắt, nghẹn ngào nói tiếp:"Anh trách em chuyện kia, nhưng lại dễ dàng đối mặt với Lâm Hiên, vả lại còn để người đó tới nhà, vì sao thế này?!" Theo lẽ thường mà nói, anh ta phải hận chết Lâm Hiên, hận không thể giết được hắn mới đúng?! Vậy mà một chút trách móc anh cũng không có, ngược lại người bị tổn thương lại là chính cô
"Phó Vũ Nghê, em điên thật rồi, nói cho em biết, dừng ngay những ảo tưởng kia lại!" Lạc Ngạo Thực nhỏ giọng cảnh cáo. Tư Vũ đúng là lệ thuộc vào anh, cũng gây cho anh rất nhiều phiền phức, nhưng dù có nói thế nào, con bé cũng là người bệnh, là em gái thương yêu của anh
"Không đúng, em không có ảo tưởng bất cứ chuyện gì, càng không phải em bị điên. Lạc Ngạo Thực, anh nói thật đi, có phải Tư Vũ đã từng sinh nở?!" Vết sẹo kia, bản thân cô là phụ nữ nên cô hiểu rõ, tại sao anh dám gạt cô
"Ừ, đúng thế thì sao, như vậy đủ thỏa mãn tính hiếu kỳ của em chưa?!" Giọng điệu cực kỳ khó chịu, nói xong, trực tiếp đẩy cô lên giường lớn
Tư Vũ thật sự có con?! Không cần hỏi cũng biết đứa bé không phải là con Lâm Hiên, nếu không, anh cần gì phải giấu diếm ‘bí mật’ này:"Vậy anh nói đi, rốt cuộc, đứa bé kia là con của ai?!"
"Anh làm sao biết, khốn kiếp, mỗi ngày anh toàn chạm vào em, còn chưa đủ cho em an tâm sao?! Có phải em muốn để anh chơi em đến nát, em mới không còn suy nghĩ lung tung?!" Lạc Ngạo Thực chợt hét lớn, bắt đầu xé rách quần ngủ của cô. Cô ấy thật sự điên rồi, dám lấy đề tài đứa bé áp đặt cho anh
"Tại sao lại nổi điên, Lạc Ngạo Thực, em thật sự không thể hiểu anh!" Anh ta, anh ta thẹn quá nên nổi giận sao?!
"Gặp phải loại người phụ nữ như em, thử hỏi có thằng đàn ông nào không tức giận?!" Không có màn dạo đầu, anh trực tiếp ép cô nằm xuống, đưa bộ phận bên dưới hòa vào cơ thể nhỏ bé
"A... đau em..." Phía dưới truyền tới đau đớn, Vũ Nghê khóc to thành tiếng
Lạc Ngạo Thực vội vàng lấy tay bụm miệng cô lại, âm thanh gào thét dần dần giảm xuống thành con số không:"Ưm..."
Anh dùng lực lắc lắc cái eo ~ toàn bộ sức mạnh dồn vào bên trong, như một lưỡi dao sắc bén đâm lên vài nhát vào phần da thịt của cô, khiến cô đau đớn giãy giụa, gào thét điên cuồng
May thay bàn tay che miệng cô, lại vô tình trở thành vũ khí cách âm rất tốt, từ tiếng kêu thống khổ lại biến thành rên rỉ hưng phấn......
Không biết đã trải qua bao lâu, anh mới chịu kết thúc phần trừng phạt dành cho cô
Khi anh di chuyển thân thể rời khỏi người cô, cánh môi đỏ mọng gần như bị hôn cho đến đỏ ửng, trên mặt cô toàn là vết hằn của lòng bàn tay to lớn
Không riêng gì gương mặt, vết hôn xanh, đỏ, tím bầm còn lưu lại trên khắp thân thể của cô, rõ ràng nhất vẫn là chiếc cổ, bầu ngực cộng với cánh tay.
Trên chân cô dính đầy tinh dịch, dọc theo bắp đùi chảy xuống ~ một ít chất lỏng còn vương vãi ra cả mặt đất. Toàn thân bấy nhầy dơ bẩn, đau đớn kèm theo run rẩy, khiến cho Vũ Nghê mệt nhoài, không còn hơi sức hỏi han, lông mày chau chặt, chỉ biết từ từ thở dốc......
Đối với lần này mà nói, rõ ràng anh ta không muốn để lại bất kỳ dấu hiệu áy náy nào cả.
Đau?! Không đúng... phải gọi đây là trừng phạt!
Đối với chuyện riêng của người khác, anh thật sự không muốn quan tâm. Chẳng lẽ chỉ vì không nói ra, cho nên cô mới liên tưởng bậy bạ?! Nằm vật xuống giường lớn, bật hộp quẹt, châm lên một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Làn khói trắng mỏng manh được thổi hơi ra ngoài, nhìn nó, nhưng vẫn không thể đoán được trong lòng chủ nhân của nó đang nghĩ cái gì.
Thật ra thì 6 năm trước khi bị mất tích, Tư Vũ từng bị hãm hiếp bởi bọn buôn người. Khi cậu hai tìm được Tư Vũ, lúc đó đứa bé đã được ra đời, chứng tự kỷ từ đó càng thêm trầm trọng!
Lúc ấy anh đã kiên trì muốn báo cảnh sát, bắt lấy những thằng đã bán em mình, nhưng mà cậu hai và chồng con bé phản đối kịch liệt. Đối với đàn ông, quả thực là điều nhục nhã!
Vả lại Tư Vũ rất thích Lâm Hiên, khóc suốt không chịu ly hôn. Còn Lâm Hiên cũng bảo đảm nói yêu Tư Vũ, sẽ không so đo chuyện này, chấp nhận tiếp tục sống chung.
Thế nên anh phải hy sinh, ngậm đắng nuốt cay bỏ qua mối thù năm xưa.
Đau đớn thể xác cộng với tâm lý khổ sở khiến Vũ Nghê đánh mất lý trí. Đúng vậy, mình đoán không sai, thế nên anh ta mới nổi giận, điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai bọn họ chẳng phải đơn giản?!
Trong đầu Vũ Nghê không ngừng hồi tưởng lại những tình tiết ——
Tư Vũ từng có một đứa con, tự kỷ, nhưng trong đầu luôn ẩn chứa hình dánh một người. Người này không phải ba mẹ, càng không phải người từng chung chăn gối, mà lại chính là anh trai của mình. Lạc Ngạo Thực không hận Lâm Hiên, vả lại còn đối xử rất tốt với Tư Vũ. Chỉ cần tập hợp lại những điều này, khiến cô càng thêm nghi ngờ ——
****************************
Mặc dù bị hiểu lầm chồng chất, anh vẫn không thèm để ý đến cô, cũng không màng giải thích việc này.
Sau khi ăn sáng xong, Lạc Ngạo Thực không giống như thường ngày, gọi Vũ Nghê cùng với các con lên xe, để anh đưa tới trường học cũng như chỗ làm. Coi như không có sự xuất hiện của cô, anh trực tiếp gọi bọn nhỏ lên xe.
Lạc Ngạo Thực ba mươi lăm tuổi so với cách đây sáu năm hoàn toàn biến đổi như một người khác, tuyệt đối sẽ không đem chuyện tình cảm cá nhân xen lẫn công việc, trước mặt nhân viên luôn được tôn trọng kính ngưỡng
Điện thoại nội bộ vang lên, giọng nói thư ký rất nhanh truyền đến:"Tổng giám đốc, bên ngoài có Lâm tiên sinh muốn gặp, không có hẹn trước, anh ta nói là em rể của anh!"
"...... Cho cậu ta vào!" Tức khắc ra lệnh cho thư ký.
Vài giây sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra
Lâm Hiên mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, quần jean lam nhạt, đôi giày màu mâu, đi vào bên trong. Có lẽ là do bên ngoài gió to, thổi mái tóc anh lộn xộn, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai kia.
"Chào anh rể, em vừa có việc ở bệnh viện, đúng lúc đi ngang qua đây, sẵn tiện gửi tặng món quà đặc sản cho chị dâu cùng với Tư Vũ ——" Lâm Hiên lúng túng, không dám hàn huyên quá nhiều, nói thẳng vấn đề.
"Cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho Tư Vũ, những chuyện khác, không cần cậu phải quan tâm!" Lạc Ngạo Thực nhìn Lâm Hiên một cái, sau đó nhàn nhạt xoay tầm mắt.
Lâm Hiên để hai hộp đặc sản lên bàn, sau đó cầm tiếp một hộp đồ khác, nhìn bóng lưng anh nói:"Do tới đây công tác vội quá, cho nên em cũng không kịp mua quà tặng anh. Món quà nhỏ này, là em nhờ người mua dùm, đông trùng hạ thảo, tác dụng bổ huyết tráng dương......"
Mặt anh ngó vào cửa sổ sát đất, châm thuốc, khách sáo nói:"Cám ơn....."
"A, sao anh rể lại nói cám ơn, em nào dám nhận. Em mới là người nên nói xin lỗi, rất mong anh sẽ tha thứ những chuyện năm xưa......" Lâm Hiên đi tới sau lưng Lạc Ngạo Thực, đau lòng nhắc tới chuyện cũ
"Đừng nhắc nữa!" Lạc Ngạo Thực nhanh chóng ngắt lời. Có một số việc anh thật sự muốn quên đi, không muốn nhớ tới.
"Anh rể, em sai rồi. Lúc đó em và chị dâu quả thật uống say, cho nên mới xảy ra những chuyện như vậy. Anh biết rõ em không phải là loại người đó, có đúng hay không?!" Lâm Hiên đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt!
"Thật ngại quá, tôi đang bận việc ——" Nếu như không muốn tiếp tục nghe nữa, thì không cần phải khách sáo, tốt nhất nên đuổi khỏi đây!
"Anh rể, em thật sự rất vui vì chị dâu và anh đã sống cùng nhau, chúc hai người hạnh phúc!" Ánh mắt Lâm Hiên quan sát gương mặt cương nghị, nói:"Đông trùng hạ thảo, em vẫn chưa biết cách dùng thế nào cho hiệu quả nhất, em sẽ hỏi thăm bạn bè, có gì gọi báo anh sau. Không quấy rầy anh nữa, em đi trước!"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh