From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 192: Thế Nào Là Hòa Nhau?!
"Em định lết bộ đi làm?!" Bằng tốc độ chậm nhất, Lạc Ngạo Thực lái xe theo sau Vũ Nghê, đồng thời quay mặt ra ngoài cửa kính hỏi
Vũ Nghê đừng ở một bên, sau đó vội vàng đi nhanh, không thèm để ý đến người trong xe. Bọn nhóc không có ở đây, cô không cần phải đóng kịch nữa
"Em bướng bỉnh thật đấy!" Đánh giá một câu, anh liền đạp chân ga, vọt xe tới trước người cô, xe nhanh chóng dừng lại!
Không tới ba giây, cô đã bị anh bắt được
Đứng trước cửa xe mở sẵn, Vũ Nghê tức giận hô:"Được rồi, em tự biết ngồi vào, đừng kéo em!" Phía dưới đau đớn khiến cho động tác của cô chậm lại.
Nhìn động tác cứng ngắc, cộng thêm vết cắn ở phía môi dưới, bộ dạng như muốn nín thở, chậm rãi ngồi vào trong xe. Lạc Ngạo Thực khẽ cau mày:"Đau lắm sao?!"
Vũ Nghê không đáp, muốn hỏi ngược lại, anh thật nhảm nhí!
"Lần đầu tiên ở vị trí đó, không nghĩ là em lại đau như vậy, đến cả không ngồi xuống được!" Lạc Ngạo Thực khởi động xe, đạp chân ga.
"......"
"Bằng không, anh dẫn em đến bệnh viện?!"
"......"
Người đang cầm tay lái trầm mặc, chuyên tâm nhìn phía trước, tiếp tục lái
"Này, anh chở em đi đâu?!" Người đang im lặng bỗng dưng lớn tiếng hỏi
Lạc Ngạo Thực quay đầu, trực tiếp trả lời:"Tới bệnh viện!"
"Em muốn đến chỗ làm, không muốn tới bệnh viện, anh đừng thay em quyết định!"
Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê phản bác:"Lúc nãy anh hỏi, em không chịu trả lời, coi như em đồng ý!"
"Nếu anh không muốn chở em tới MBS, mau thả em xuống xe!"
"OK!" Lạc Ngạo Thực thỏa hiệp quay đầu xe, hướng một chỗ rẽ khác —
Cả ngày, ngoại trừ ngồi xe, Vũ Nghê ngay cả làm việc đều đứng. Thân thể cứng ngắc, về đến nhà liền đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng.
"Phù..." Cô thoải mái thở dài
Tiếng bước chân trầm ổn, từ xa xa đến gần.
Vũ Nghê mở mắt, quay về phía cửa:"Ai cho anh vào đây, đi ra ngoài..."
Lạc Ngạo Thực đương nhiên không nghe lời... đến gần bồn tắm, không tán đồng lắc đầu:"Nếu em muốn tắm, nên về phòng của chúng ta, sao lại dùng chung bồn tắm của con?!"
"Em dùng bồn tắm của con gái thì mắc mớ gì?!"
"Em đã là đàn bà, Hoan Hoan chỉ mới là bé gái, em nói thế nào?!" Lạc Ngạo Thực không trả lời, trực tiếp hỏi ngược lại
Lời anh ta nói, quả thật không sai. Nhưng mà tâm tình cô đối với anh có chút bực bội.
Biết đuổi không đi, Vũ Nghê dứt khoát nhắm mắt, không thèm để ý đến Lạc Ngạo Thực.
Chợt một âm thanh vang lên bên tai, tiếng động máy móc vận chuyển
Vũ Nghê tò mò mở mắt, một con búp bê trên người mặc chiếc quần jean cùng áo sơmi hình hoa, đang cầm thanh đàn ghi-ta chơi một bài Rock and roll, kèm theo là khúc nhạc mạnh mẽ, di chuyển phía trước mặt cô:"Em là một người phụ nữ xinh đẹp, xinh đẹp, xinh đẹp, nhất định không được tức giận, tức giận...... Chúng ta đều là bạn tốt, bạn tốt......"
Thừa dịp con búp bê đang mê hoặc Vũ Nghê, Lạc Ngạo Thực móc một chiếc vòng tay trong túi quần ra, đưa tới trước mặt người đang tắm:"Một lần tình cờ anh thấy cái này, cảm thấy rất hợp với em, hi vọng em sẽ thích!"
Cái hộp được bao bọc bởi vải nhung màu đen, xung quanh chiếc vòng được tinh xảo bằng vàng 18, thiết kế theo hình cánh hoa, dọc theo chiếc vòng là từng viên kim cương. Sự phối hợp giữa vàng xen lẫn kim cương mang đến cảm giác sang trọng, quý phái. Món đồ đắt giá có một không hai, khiến cô mê mẩn
Đây có lẽ là kiểu dáng mới nhất trong năm nay, tháng trước khi làm báo cáo công việc, cô đã nhìn thấy qua, rất ấn tượng.
Vẻ mặt cô hoàn toàn mê muội, anh cong lên khóe môi, xem ra anh đoán ngày càng chính xác ——
Lấy vòng tay từ hộp trang sức, kéo tay phải cô lại gần ——
"Đừng đụng vào em!" Vũ Nghê phục hồi tinh thần, mất hứng hô
Lạc Ngạo Thực nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn, thuận lợi đưa cả vòng tay vào bên trong cổ tay:"Rất thích hợp với em, thế này càng thêm nổi bật!"
"Lạc Ngạo Thực, anh cho rằng vì một chiếc vòng, chúng ta sẽ huề nhau sao?!" Nhìn món đồ trang sức xa xỉ trên cổ tay, cô chợt nghĩ đến lời nói của Quan Tĩnh [Mỗi lần anh ta làm tổn thương tớ, sẽ tặng tớ một món quà đắt tiền]. "Anh muốn dùng cái này để đền bù tổn thương với em?!"
Lạc Ngạo Thực nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất kích động, nhíu mày, thốt lên lạnh lùng:"Thật ra thì chẳng có gì để anh cảm thấy đã tổn thương em, ai nói tình yêu không bao gồm ~~ lỗ đít......" Hai chữ phía sau, có phần nhỏ giọng (Phong cho LNT danh hiệu đệ nhất biến thái )
"Anh......" Lần này đến phiên Vũ Nghê bực bội, cô nhanh tay tạt nước trong bồn lên người anh.
Bọt nước rơi ở trên đầu, khuôn mặt lẫn quần áo người kia......
Khi anh còn chưa kịp tránh, cô lại tiếp tục hắt một ca nước vào
Tóc anh hoàn toàn ướt đẫm kể cả mắt mũi và trán...... Nhìn bộ dạng anh bây giờ giống như một chú hề, trông qua rất buồn cười.
"Vậy được rồi chứ?! Lần này có thể huề nhau?!" Lạc Ngạo Thực lau lau mặt, nhìn về phía Vũ Nghê
"Huề nhau?! Vì sao phải cùng anh làm hòa?! Anh có biết rằng chính anh tổn thương sâu đậm đến người khác?!" Đứng ở trong bồn tắm, không một mảnh vải che thân, cô thở hổn hển lên án
Bởi vì lời nói của anh khiến cô tức giận, bao nhiêu phẫn nộ đều trút lên đầu của anh, bình tĩnh không còn giữ được nữa!
Lạc Ngạo Thực bước đến gần Vũ Nghê, chuẩn xác nắm chặt eo cô, ép cô tựa vào lồng ngực mình:"Được rồi, nghe anh nói. Anh thật sự không nghĩ tới lần đầu ở vị trí ấy sẽ làm đau em, đều là tại anh!"
"Khốn kiếp, anh câm miệng lại cho em, anh là đồ biến thái!" Cô muốn đánh anh, nhưng tay bị anh chụp lấy. Không còn cách nào khác, Vũ Nghê đột ngột há miệng, dùng sức cắn vào cái cổ của Lạc Ngạo Thực ——
Dù cho dùng sức hết cỡ, có đau đến chết cũng không làm anh bỏ cô ra, đồng thời anh không quan tâm bản thân, ôm lấy cô từ trong bồn tắm, đi về phía phòng ngủ.
Hai người tạo thành cục diện giằng co, cho đến khi trong miệng Vũ Nghê tràn lan mùi máu, hơn nữa chất lỏng màu đỏ còn đi vào trong cổ họng, cô mới thả lỏng miệng ra
Cùng lúc đó, vết cắn hòa tan màu máu hình thành một dấu răng, vây quanh cái cổ màu đồng, bốn phía nổi lên gân xanh. Những giọt máu tươi dọc theo chiếc áo sơ mi nhiễm toàn màu đỏ, thoạt nhìn trông rất rùng rợn.
Mặc dù vết thương vô cùng nghiêm trọng nhưng gương mặt kia vẫn hết sức bình tĩnh, trên miệng không than một tiếng, bộ dạng tỏ vẻ không đau
Nhìn thấy kiệt tác của mình, Vũ Nghê kích động, cảm xúc giận dữ thoáng qua dần dần dịu lại.
"Đã hết giận chưa?! Nếu vẫn cảm thấy chưa đủ, em nên làm thêm phát nữa ở cổ bên kia, anh nhất định không tránh!" Ở bên tai cô nhỏ giọng.
Vũ Nghê nhìn cổ của Lạc Ngạo Thực, trong lòng run rẩy:"Em không phải là chó!"
"Tốt, là em bỏ lỡ cơ hội này đấy!" Nói xong, anh liền đè thân thể cô xuống, để cô nằm sấp trên giường. Một tay ấn vai cô, di chuyển sờ nhẹ vào nơi tư mật
"Biến thái, anh còn muốn bắt nạt em?! Lạc Ngạo Thực, nếu anh mà dám động thủ, em nhất định sẽ phơi bày chuyện xấu của anh cho mọi người biết...... Ưm......" Đang mặc sức gào thét, động tác cô tự nhiên khựng lại vì đầu ngón tay tà ác kia!
"Nào, đừng dùng lực...... phối hợp theo anh. Khi nào anh kêu gồng lại thì gồng lại, thả lỏng thì thả lỏng......" Lạc Ngạo Thực nhẹ nhàng nhấn vào bên trong, bộ dạng chuyên nghiệp như một bác sĩ.
Hô hấp cô trở nên dồn dập, cúi đầu nghe theo chỉ dẫn của anh, chỉ vì anh làm cho cô trở nên thoải mái!
Một tay anh đè chặt hai tay cô ở phía trên, tay kia di chuyển chậm rãi bên hông, rồi tới bắp đùi, xuống mắt cá chân, sau cùng tìm kiếm huyệt vị. Mỗi một động tác khiến cô mang theo cảm giác mệt mỏi, dần dần là tê dại, cuối cùng chuyển sang rối loạn!
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa bóp đến gần nơi bị đau:"Bây giờ tốt hơn nhiều đúng không?!" Bắt đầu dò hỏi
"V..â..n..g!" Cô không nhịn được đáp trả, cằm chống ở trên giường, tầm mắt nhìn xuống cổ tay
Chiếc vòng rất đẹp, thật không nỡ tháo ra. Những viên kim cương sáng chói giống như những giọt nước mắt lấp lánh ~ mê hoặc đến động lòng người. Tựa hồ câu chuyện về người con trai hy sinh tất cả vì người mình yêu, khiến người con gái rơi lệ. Bao nhiêu tức giận anh trêu đùa cô dễ dàng chóng vánh thoáng quên
Cảm thấy nội tâm dâng lên xúc động, trong lòng Vũ Nghê lần nữa cảm thán —— anh ta tàn nhẫn càng nhiều lại càng hiểu lòng phụ nữ bấy nhiêu, biết tổn thương phụ nữ thế nào, mặt khác luôn biết cách xoa dịu trở lại
Không phải vì anh tặng cô một món quà sang trọng mà khiến cô quên đi nỗi đau trên người. Chỉ là, cô thật sự yêu anh, muốn cùng anh hòa hợp. Lần trước anh dùng miệng rửa sạch âm đạo cho cô ~~ lần này còn vì cô xoa bóp ——
Nếu như không phải anh làm thương tổn cô, có lẽ cô đã lật người ôm chặt lấy anh, điên cuồng nói lời ‘yêu thương’
"Bác sĩ nói chỉ cần kiên trì thế này, nhất định sẽ mau chữa khỏi...." Nói xin lỗi là vô ích, bản thân anh muốn nghĩ biện pháp để cô hết đau. Hôm nay sau khi đưa cô đến chỗ làm, anh liền lái xe đến ngay bệnh viện, nhờ người chỉ dạy trị liệu, cùng với phương pháp xoa bóp!
Vấn đề này cũng không lớn lao gì, chỉ cần cố gắng duy trì mỗi ngày xoa bóp, một thời gian ngắn nhất định sẽ khỏi!
Vũ Nghê nhắm cặp mắt để Lạc Ngạo Thực phục vụ, trong lòng từng đợt run rẩy:"Anh đừng nghĩ làm thế này sẽ dụ được em tha thứ cho anh......"
"Tha thứ hay không tha thứ, cũng không cần em phải nói ra. Về vấn đề này anh cũng có phần trách nhiệm......"
"Tất nhiên là do anh rồi!" Vũ Nghê rầu rĩ đáp. Chẳng lẽ anh ta bây giờ mới biết mình sai?!
Một bên xoa bóp, một mặt cười nói:"Chẳng qua trước đây anh chưa từng phát hiện muốn em ở đó, sau này nếu có ân ái, từ từ em sẽ quen thôi!"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh