Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 182: Không Có Quan Hệ
"Phó Vũ Nghê, có việc tìm em......" Lạc Ngạo Thực mở lời khiến hai người đối diện trơ mắt đứng nhìn.....
Mặc cho anh dắt mình vào trong xe, cô thơ thẩn không nói lời nào. Lạc Ngạo Thực nhanh chóng nhấn ga, tích tắc đã lái xe tới chi nhánh tập đoàn Lạc thị
Anh tiện tay dẫn cô vào phòng, ném mạnh về phía sofa. "Em ở đây chờ anh họp xong, lát nữa chúng ta nói chuyện!"
"Có gì cứ nói luôn đi, cớ gì bắt em chờ đợi?!" Cô ngồi dậy, ngẩng mặt chăm chú nhìn anh
Đôi tay anh nắm chặt, gương mặt vô cùng bình thản:"Phó Vũ Nghê, lá gan của em to thật?! Tuyệt nhiên không sợ anh nổi giận?"
"Nổi giận?!" Cô vờ như không hiểu, nghiêng mắt lướt nhìn. Dù mình và Tưởng Vũ Hàng có đi chung, hoặc là làm gì với nhau, cớ gì anh ta tức giận?! Anh ta yêu mình sao?! Câu trả lời là không, thế thì việc gì anh ta phải nổi sùng?!
"Chẳng lẽ em không nhìn ra anh không hài lòng?!" Anh lạnh giọng hỏi, khuôn mặt vô cùng khó chịu
"Thì sao?! Thế can hệ gì đến em?! Nếu anh lôi em đến đây, chỉ để nói những lời này, bây giờ em đã đi được rồi chứ?!" Cô luồn qua anh, chuẩn bị bỏ đi
Vũ Nghê vừa mới bước đi, lập tức bị Lạc Ngạo Thực đè lại:"Chết tiệt, không ngờ em dám đem Tưởng Vũ Hàng về nhà?!"
Cô cau mày, phút chốc hiểu ra:"Lạc Ngạo Thực, anh kêu người theo dõi em?! Thật buồn cười!"
"Theo dõi em?! Anh không có thời gian. Nói cho em biết, nếu như em nghĩ mình có thể sống chung với Lạc Dật, thì nên an phận một chút, cách xa mấy thằng đàn ông khác cho anh!" Vốn dĩ thuê người theo Tưởng Vũ Hàng, chẳng may hôm nay có người gọi điện báo lại, Phó Vũ Nghê đang ở trên xe tên này
Vừa nghe đến tin tức này, cảm giác trong đầu đã muốn nổ tung. Lập tức ngưng ngay cuộc họp, lái xe đi theo bắt cô trở về
Anh dùng con trai uy hiếp, khiến cô trở nên tức giận:"Vì sao, vì sao cứ lôi Lạc Dật ra để uy hiếp em?! Động một chút là muốn chia cách em và Lạc Dật. Đừng nói là Tưởng Vũ Hàng, dù cho em có quan hệ với người nào, anh cũng không thể quản em. Quyền giám hộ con trai, chúng ta đều bình đẳng!"
"Nói vậy, em đang làm chuyện xằng bậy cùng với thằng khác bên ngoài?!" Cắn răng nghiến lợi hỏi
"Xằng bậy?! Phiền anh khi nói chuyện lịch sự một tý. Độc thân, dĩ nhiên em phải có quyền gặp gỡ những người đàn ông khác, điều này cũng rất bình thường!" Cô tiến lên một bước, nói rất rõ ràng
"Muốn cùng người khác hẹn hò?! Ha ha, buổi tối cùng anh ăn, ngủ, trên giường. Ban ngày còn muốn gặp gỡ?! Phó Vũ Nghê, thể lực của em thật quá dư thừa!" Ánh mắt anh lạnh lùng như băng, con ngươi tựa hồ xuyên thấu cắt vào da thịt cô
"Sinh hoạt của em không cần anh phải phê bình, sống như thế nào, là quyền tự do của mỗi cá nhân!" Lời của anh khiến cô không chỉ nổi giận, gương mặt ngượng ngùng mà ửng hồng lên
Hơi thở từ trong cơ thể biến thành cơn thịnh nộ, không khí càng thêm nặng nề, khuôn ngực anh kịch liệt phập phòng. Cố gắng kìm chế cơn giận, anh mới miễn cưỡng không kích động:"Tốt hơn là em nên ngoan ngoãn sống cùng anh, cho dù có vì Lạc Dật hay không, nhất định không được qua lại cùng những thằng khác, nhất là Tưởng Vũ Hàng, anh lại càng không cho phép!" Giọng điệu bắt đầu ghen tuông
Tại sao, tại sao lúc nào anh ta cũng đối xử ngang ngược với mình?! Nếu chuyện này liên quan đến Quan Tĩnh, liệu anh ta có dùng giọng điệu này không?!
"Tại sao?!"
Cô liên tục ép hỏi, khiến Lạc Ngạo Thực trở nên giận dữ:"Dựa vào mỗi tối chúng ta ngủ chung với nhau, và anh không có thói quen chia sẻ đồ của mình cho người khác!"
Câu trả lời của anh vốn dĩ ngang ngược, không để người khác ấm lòng:"Vậy sau này ít chạm vào em đi, đừng cố dây dưa nhau. Để em còn có cơ hội hẹn hò người khác!"
"Nếu em dám làm trái lời anh, anh nhất định sẽ giết em!" Tròng mắt người nào đó giận đến đỏ ngầu
"Em không cần anh phải chấp thuận......" Giọng nói tương đối kiên định, tựa hồ nói là làm!
"Shit, anh và Quan Tĩnh không có gì......" Cơn ghen nổi lên, Lạc Ngạo Thực vô tình nói ra những lời này
Trong lòng Vũ Nghê đang tức giận, dĩ nhiên không thể nghe được, chỉ nghe qua loa hai chữ ‘Quan Tĩnh’. "Anh thích Quan Tĩnh chứ gì, anh đi mà tìm cô ấy. Phải rồi, cô ấy vừa xinh đẹp, vừa quyến rũ, đi đi, anh đi mà tìm cô ấy!" Càng nhắc đến cái tên ‘Quan Tĩnh’, bi thương càng trỗi dậy
"Chết tiệt, đừng nói nữa, sao em cứ phải nhắc tới cô ấy!" Thanh âm bắt đầu trách cứ
"Anh đau lòng à?! Ha ha, thật khó hiểu, nếu anh thích cô ấy như vậy, tốt hơn là nên tranh thủ, không thì cô ấy lại lần nữa tự sát vì Tưởng Vũ Hàng!"
"Em sao thế hả?! Vì sao cứ phải nói năng lung tung, không khác gì kẻ đê tiện?! Anh bảo không được nhắc tới cô ấy, em không nghe rõ hay sao?! Có phải lỗ tai em có vấn đề?!" Lạc Ngạo Thực quát to, đồng thời đẩy mạnh Vũ Nghê xuống ghế sofa.
"Lạc Ngạo Thực, anh vì người khác mắng em?! Còn dám bảo em đê tiện?! Ừ, là em đê tiện, anh cũng không hơn em đâu. Biết rõ trong lòng người ta đã có người khác, còn cố làm phiền bằng cách chuyển cho người ta cổ phần công ty, rất hào phóng đấy!" Cổ phần còn dám đem cho, bây giờ lại ra mặt bảo vệ. Cô cảm giác được đầu óc mình trở nên trống rỗng, lưu lại là nỗi đau dằn xé trong tim. "Nếu như anh thật sự thích cô ấy, xin đừng quấy rầy em nữa, đưa con cho em, em lập tức mang thằng bé đi!"
"Anh lặp lại lần nữa, anh và Quan Tĩnh, không phải loại quan hệ giống như em nghĩ!"
Không phải sao?! Làm sao cô có thể tin?! Không có quan hệ, cớ sao lại đối xử tốt như vậy?! Người của Lạc gia ít nhiều cô đã từng gặp qua, đại khái Quan Tĩnh không thể nào có cùng huyết thống với anh ta được
Rõ ràng ra tay rất hào phóng, có thể cho đi 13% cổ phần công ty, dám nói bọn họ không có vấn đề, sao mà tin được đây?!
"Anh không cần phải giải thích với em! Từ bây giờ trở đi, việc của em không cần anh lo, đừng hòng tìm cách nhục mạ em. Có đê tiện, cũng chưa đến lượt anh trách móc!"
Lạc Ngạo Thực chợt ôm Vũ Nghê vào lòng, một tay nâng cằm cô, đè thấp gương mặt, hung hăng hôn vào chiếc môi đỏ mọng......
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh