With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Tại Sao Phải Nghe Lời Anh
Trở về phòng để viết báo cáo là cô muốn chạy trốn khỏi sự bối rối tức thời!
Hoan Hoan chạy về gian phòng, tắm rửa xong xuôi, liền được mẹ dỗ dành trên giường. Một lúc sau Vũ Nghê đi qua gian phòng của Lạc Dật, quyết định muốn nói rõ ràng tình huống của mình cùng với con trai.
Phòng của Lạc Dật nằm bên tay phải, gần với gian phòng Hoan Hoan, bước vài bước chân là có thể đến, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Bởi vì trước đó Lạc Ngạo Thực đã dặn dò thói quen nề nếp của Lạc Dật, cho nên cô cũng không dám tùy tiện đi vào
Tiếng gõ cửa vừa dứt, cửa phòng liền mở ra
Trên người mặc bộ áo ngủ in hình con mèo, trông rất đáng yêu, cậu bé dụi mắt đứng trước cửa phòng, bộ dạng hưng phấn huơ tay múa chân:"Mẹ, mẹ đến thăm phòng của con sao, mời vào!" Lạc Dật lui về phía sau, mở cánh cửa phòng kéo ra thật to
"Con tắm xong rồi?!" Vũ Nghê đi vào gian phòng, sờ sờ mái tóc ẩm ướt của con trai
Cậu bé đóng cửa phòng lại, theo đuôi phía sau Vũ Nghê:"Vâng ạ, mới vừa tắm xong. Hầu như con đều tự tắm, sau đó ba mới giúp con chà lưng. A, mẹ đến tìm ba sao?!" Nói chuyện đồng thời cười đùa. "Không phải vậy chứ, mẹ và ba chỉ mới tách nhau có một chút xíu, bây giờ đã chạy tới tìm?!"
Vũ Nghê nhíu mày, tỏ vẻ không thích con trai đùa bỡn:"Lạc Dật, đây là điều con không nên nói, nó không lịch sự nha chưa ~ Nếu người ngoài nhìn vào, còn cho rằng con không lễ phép. Hơn nữa sẽ làm người nghe, rất khó chịu, biết không?!" Vũ Nghê ngồi xổm xuống, hi vọng có thể dùng phương thức đơn giản nhất để dạy bảo con trai. Mặc dù rất thương yêu đứa con sáu năm không gặp, nhưng không vì thế mà cô tỏ ra chiều chuộng
Giọng nói rất dịu dàng, nhưnh cậu bé vẫn biết mẹ không thích mình bây giờ, bắt đầu xin lỗi le lưỡi:"Vâng ạ, con biết rồi. Mẹ...... về sau con sẽ từ bỏ!"
"Ừ...... như vậy mới ngoan!" Vũ Nghê ôm lấy Lạc Dật, hôn lên má trái Lạc Dật một cái, xem như khen ngợi
"Em ru Hoan Hoan ngủ rồi à?!" Lạc Ngạo Thực từ trong nhà tắm đi ra, cả vạt áo ngủ lẫn chỗ quần đùi đều bị thấm ướt!
Nhìn bộ dạng lôi thôi của anh, khiến cô có chút giật mình. Hình ảnh này trước kia chưa bao giờ cô có thể thấy được, trông rất nhơ nhếch, người đàn ông trong gia đình, ấm áp trong lòng hiện rõ!
Sự xuất hiện của anh làm chấm dứt cuộc trò chuyện trước đó:"Vâng, Hoan Hoan đã lên giường ngủ rồi!". Tiếp tục đối mặt nói:"Anh đang tắm cho Lạc Dật sao?!"
Anh gật đầu, khóe miệng nâng lên, nháy nháy mắt, mập mờ nói:"A...... Nhớ anh sao, chưa gì đã chạy tới tìm?!" (Đúng là cha con, câu hỏi y chang )
Đôi mắt bồ câu kinh ngạc mở to, sau cùng là cảm giác điên tiết. Quả không hổ danh là cha con ruột thịt, cả cách nói chuyện cũng y như nhau:"Lạc Ngạo Thực, trước mặt thằng bé, anh không được ăn nói lung tung, toàn dạy hư trẻ nhỏ, hứ!". Giờ cô mới hiểu vì sao một đứa bé sáu tuổi, lại có thể nói chuyện y như người lớn
Lạc Ngạo Thực vỗ nhẹ sống lưng con trai, trên mặt cũng không tỏ ra hổ thẹn, ngược lại còn thẳng thắn nói:"Anh chưa bao giờ dạy hư Lạc Dật, muốn trách thì phải trách phương tiện truyền thông. Nếu không phải do bọn nhóc ngày đêm coi ti vi, xem các mảng phim tình cảm, và những quảng cáo yêu đương, liệu chúng có thế này không?!"
Anh dám cam đoan mình chẳng khi nào nói bậy trước mặt con mình, nếu có, chẳng qua bọn nhóc học qua tivi, bạn bè mà thôi
Vũ Nghê phản ứng lại bằng cách chun mũi lên, cô đây vô tội chứ bộ:"Em phụ trách về mảng tin tức, không phải những thứ anh nói!". Dù rằng lời anh nói ra không sai, nhưng chuyên mục mà cô đảm nhận, chẳng thể nào tác động được đến bọn nhóc thời nay
"Ha ha...... ba mẹ đang lo lắng cho con sao?! Yên tâm, yên tâm, sau này con hứa sẽ không nói bậy!" Lạc Dật gật đầu chắc nịch, sau đó uất ức giải thích một phen:"Chả là thế này, tụi bạn của con hay bảo ba mẹ chúng nó cứ bắt chúng nó ngủ sớm, như thế sau này mới có em nhỏ để bồng, giễu cợt luôn là niềm vui của tụi bạn con, con là con muốn mang lại niềm vui cho ba mẹ thôi......"
Lạc Dật xấu hổ le lưỡi, nhìn ba với mẹ của mình, sau đó thì thầm:"Bây giờ con đã rõ rồi, như thế là hư, sau này con sẽ không học, tuyệt đối không nói, được không?!"
Bộ dạng giải thích vô cùng đáng yêu, đủ để bọn họ không tranh cãi nữa. Lạc Dật không sai, có trách thì trách hoàn cảnh gia đình. Chỗ dựa tinh thần thiếu hụt vài năm, gần đây mới được đoàn viên một chỗ. Là anh và cô không làm tròn trách nhiệm người cha người mẹ, để răn đe, dạy dỗ con mình, khiến nó sinh ra ý nghĩ lệch lạc
Vũ Nghê chợt ngồi xổm xuống ôm chặt Lạc Dật!
"Được rồi, không nên xúc động như vậy, sẽ làm cho con hoảng sợ, dễ gặp ác mộng lắm đấy!" Lạc Ngạo Thực từ phía sau ôm lấy Vũ Nghê, nhắc nhở.
Cô buông lỏng con trai, vẻ mặt không mấy hài lòng, quay đầu sang nhìn anh:"Xúc động?!"
"Ha ha, em vừa vui mừng, lại chảy nước mắt tùm lum, chẳng lẽ không phải xúc động?!" Cười đùa, để tản đi bầu không khí tâm trạng
Sự bỡn cợt cùng ánh mắt ve vãn của anh biến thành Vũ Nghê xì mũi coi thường, khiến cô vô cùng khó chịu. Anh ta vì sao lại không nghĩ đến cảm giác hổ thẹn cơ chứ?!
Xúc động?! Anh ta cho rằng mình đang đóng kịch hay sao?!
"Anh có thể ra ngoài một chút được không?! Em có chuyện muốn nói với Lạc Dật!" Vũ Nghê đè nén tâm trạng trong lòng, giọng nói cố gắng tỏ ra bình thản
"Em muốn nói gì, nói với anh trước này!" Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt. Chẳng lẽ cô ấy muốn bảo với Lạc Dật, rằng cô ấy thật ra không yêu mình?! Chết tiệt, lời nói như thế, mà cũng tính nói ra sao?!
Đừng nghĩ thằng bé chỉ biết trước mặt người lớn hi hi ha ha, phải biết rõ nó rất thông minh, ngoài ra còn khá nhạy cảm, trong lòng dễ bị tổn thương.
"Em muốn trò chuyện riêng với con trai, vì sao phải thông qua anh?!" Anh ta lúc nào cũng vậy, luôn luôn tỏ ra đề phòng với mình, khiến mình ngày càng cảm thấy khó thở. Dù gì mình cũng là mẹ của thằng bé, cớ sao anh ta cứ phải ngăn cấm?! Mình ghét, ghét anh ta!
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh