I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Nỗi Niềm Khó Nói 2
"..... Khi đó anh còn hận em, cho nên....." Anh thoáng suy tính, lựa chọn cách dùng từ đơn giản nhất, chặn đứng truy vấn của cô
"Anh quá tồi tệ, thằng bé xảy ra chuyện lớn thế này, anh cũng không nói em biết, anh mất nhân tính rồi!" Tiếp tục dùng lực đánh anh, mặc dù tức giận, nhưng biết được tình trạng hiện nay, cô thở phào nhẹ nhõm
"Anh mong là mình sẽ được tha thứ ——" Từ trên đỉnh đầu của cô, anh nỉ non thỉnh cầu
"Tha thứ, muốn em phải tha thứ thế nào?!" Cô ngẩng đầu lên, tức giận gầm nhẹ.
Lạc Ngạo Thực đè nén cảm xúc, nháy nháy mắt, cố ý bỏ qua đau đớn trong lòng Vũ Nghê:"Chẳng phải chúng ta bây giờ phải thiết lập mối quan hệ mới sao?! Nếu em vẫn còn giận anh, sao còn có thể giả bộ thân mật thế này?!"
"Đây chỉ là cái cớ, không vì chúng ta đang diễn kịch còn gì!"
Lạc Ngạo Thực lắc đầu một cái:"Ngẫm kỹ mà xem, Lạc Dật chỉ mới sáu tuổi, ít nhất phải mười hai năm nữa, thằng bé mới trưởng thành. Chẳng lẽ em cùng anh sống, mười hai năm đó, luôn là thù hận trong lòng?! Cứ sống như vậy, liệu em bao nhiêu uất ức, kìm nén là đủ?!"
Vũ Nghê chìm vào suy tư, lời nói tựa hồ có chút đạo lý. Từ sáu năm trước cô đã bắt đầu tự nói với mình, nỗi buồn cũng như hạnh phúc, trải qua ngày nào hẳn hay ngày đó, tại sao cứ cố vướng vào?! Phải biết nhìn nhận cuộc sống đa chiều hơn chứ.
Nếu Lạc Dật khỏe mạnh, bình yên, cô còn cái gì không thể quên được?!
"Rằng em hận anh hay không hận anh, quan điểm này dù có thay đổi, cũng không xóa bỏ được gì. Quan trọng là, Lạc Dật cần gì!" Vũ Nghê lau quệt nước mắt, cởi mở nói
"Tuy nói như vậy, anh cũng không muốn bị em thù hận!"
Cô rời khỏi vòm ngực anh, lần nữa cầm cuốn album. Xem đi xem lại cũng thấy chưa đủ, cô lại bắt đầu lẩm nhẩm:"Đến gần một năm sau Lạc Dật mới chụp hình, cuộc phẩu thuật có vấn đề hay sao?!"
"Không phải, chỉ là...!" Lạc Ngạo Thực khẽ gật đầu thú thật, anh không muốn gợi nhớ quá nhiều:"...Anh mời một thầy bói toán nổi tiếng đến nhìn thằng bé, ông ta cũng có dặn dò, về việc chụp hình, tốt nhất là nên hạn chế trong vòng một năm!"
"Lạc Dật còn nhỏ như thế, anh đã nhờ người xem tướng số rồi sao?!" Hành động này làm cô khó hiểu, mặc dù phần lớn dân làm ăn đều hay mê tín, nhưng thật không ngờ anh ta lại khảo nghiệm trên người thằng bé
"Anh chỉ hy vọng thằng bé lớn lên khỏe mạnh, bình yên!" Ở thời điểm đó, anh vô cùng rối rắm, chỉ biết nhất định tìm ra mọi cách, giữ lại mạng sống cho con trai mình!
Vũ Nghê liếc sơ một lần, trong đầu xuất hiện đầy nghi vấn, tầm mắt mãnh liệt quan sát Lạc Ngạo Thực:"Vì sao không mang Lạc Dật chụp hình trong studio?!" Chắc hẳn không phải vì sợ tốn tiền, nhất định là có lý do nào chăng?!
Lạc Ngạo Thực cười nhạt, trong tia cười chất chứa bình thản, anh cầm lấy cuốn album:"Tại sao?! Em không biết rằng vi khuẩn lây lan từ đó mà ra?! Không giữ vệ sinh, khả năng kéo theo mầm bệnh rất cao!"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh